Edit: zhuudii
Sơ Nhất cầm bếp cồn đi theo sau Yến Hàng về lại lều, Thôi Dật đã đặt đồ ăn ra đệm xong xuôi rồi.
“Bám đít nhau,“ Nhìn thấy hai người họ quay lại, Thôi Dật nói một câu, “Lấy cái bếp thôi mà phải đi hai người.”
“Năm đó bố cháu mà sinh cho cháu đứa em trai,“ Yến Hàng cười, ngồi vào tấm đệm, “Bây giờ chắc cũng đi theo như này đó.”
“Bố cháu muốn con gái,“ Thôi Dật nói, “Nuôi một thằng nhóc thúi đã ngán rồi, con gái mới đáng yêu, còn có thể mặt váy.”
Yến Hàng thở dài.
“Tự nhắc rồi tự thở dài,“ Thôi Dật nhìn hắn một cái.
“Tùy tiện thở dài,“ Yến Hàng nói, “Thể hiện rằng cháu trầm tĩnh.”
Sơ Nhất ngồi xuống bên cạnh Yến Hàng, nhìn Thôi Dật châm bếp, lại đặt một cái chảo lên. Yến Hàng vẫn theo thói quen đã lâu, bất luận là chỗ bán đồ nướng có ngon thế nào hắn cũng sẽ làm tại chỗ như bây giờ, đều thích bỏ bơ vào.
Ở nhà Sơ Nhất cũng nấu cơm, có điều đa số thời gian thức ăn ở nhà đều rất đơn giản, lúc mẹ không làm món gì khác thì đồ ăn của nhà họ đều là các loại thực phẩm đông lạnh. Cho nên ở cái phương diện nấu cơm này cậu không hề có thiên phú, loại tình huống trước mắt này cậu cơ bản chỉ có thể ngồi nhìn.
Trình độ của Thôi Dật chắc cũng chỉ nằm ở cấp bậc mì ăn liền, làm được vài cái xong thì cũng chỉ còn mỗi Yến Hàng, hai người họ ngồi ở bên cạnh mà nhìn.
Mặt trăng trên đỉnh đầu hình như lớn hơn lúc họ mới đến một vòng, Sơ Nhất nhìn tay Yến Hàng một lúc rồi ngẩn đầu ngắm trăng một xíu.
Đây chắc là lần đầu tiên cậu thả lỏng, thoải mái mà ngắm trăng, không biết có phải vì đây là bãi biển không mà tất cả đều lộ ra không khí thoáng đảng. Mặt trăng hôm nay cậu nhìn thấy cũng là mặt trăng lớn nhất mà cậu từng nhìn thấy.
Nếu mà cắn một cái, chắc là vị sẽ giống như kem sữa.
“Này,“ Yến Hàng lấy đĩa gắp hai lát thịt bò lớn vô cùng thơm vào đĩa cho Thôi Dật, lại gắp hai lát thịt dê cho cậu, “Chú Thôi thích ăn thịt bò, em chắc là thích ăn thịt dê đúng không.”
“Vâng,“ Sơ Nhất cười cười, “Thật ra thịt, thịt là, được.”
“Cái tay nghề này của Yến Hàng,“ Thôi Dật vừa ăn vừa nói, “Hai năm nữa chú đầu tư cho cháu mở nhà hàng đồ Tây nhỏ.”
“Trí nhớ của cháu cực kì tốt đấy nhé, nhớ kỹ rồi đó,“ Yến Hàng cười nói, “Cảm ơn chú.”
Cảm ơn.
Lúc nghe thấy hai chữ này Sơ Nhất nhịn không được mà nhìn thoáng qua Yến Hàng.
Tôi thích anh.
Cảm ơn.
Đây chắc là cuộc đối đáp của Yến Hàng và Chu Xuân Dương mà cậu có thể tưởng tượng được dựa trên câu trả lời trước đó của Yến Hàng.
Chu Xuân Dương chắc chắn sẽ không nói nhạt nhẽo như thế nhưng cậu là một người nhạt nhẽo, thứ cậu có thể nghĩ ra cũng chỉ có thế thôi.
Hoặc là nói...... Để cậu chạy đi nói, cậu cũng chỉ biết nói như thế.
Không có làm nền cũng không có cầu kì.
Em thích anh.
Cảm ơn.
Cần thêm một câu không cần khách sáo không?
Thêm xong rồi thì càng xấu hổ luôn đó trời ơi.
Sơ Nhất thở dài.
“Không thích ăn à?” Yến Hàng nhìn cậu một cái, “Sao mà còn thở dài vậy nè?”
“Uống với, với anh một ngụm bia, bia lớn, sau đó,“ Sơ Nhất cầm lấy nước ngọt bên cạnh uống hai hớp, “À.......”
Yến Hàng bật cười.
“Khoan khoái đến, đến mức thở dài.” Sơ Nhất nói.
Thôi Dật cầm một lon bia lên, ngửa đầu uống mấy ngụm, sau đó lau miệng: “À......”
“Đừng có bắt nạt cháu,“ Yến Hàng nói, “Không thì lúc về chú lái xe đi, cháu uống vài ngụm.”
“Muộn rồi nhé,“ Thôi Dật huơ huơ lon, “Chú đã uống rồi.”
Yến Hàng cười, chậc một tiếng.
Thoải mái.
Sau khi Sơ Nhất ăn một đĩa thịt dê lớn và một đống cánh nướng thì ngằm ngã ra bãi biển, cánh tay trải ra hai bên, nhìn ánh trăng.
Rất vui vẻ, rất thư giản.
Chỉ cần không nghĩ đến cái vấn đề “Em thích anh” kia thì rất vui vẻ, cả người chính là một nụ cười.
Có điều muốn không nghĩ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Tất cả những thứ tốt đẹp, vui vẻ mà hạnh phúc bây giờ đều là bởi vì Yến Hàng.
Bởi vì ở bên cạnh Yến Hàng.
Bởi vì cậu muốn cùng Yến Hàng ở bên nhau.
Thật ra vừa rồi đi theo Yến Hàng, cậu cũng chỉ là xúc động nhất thời, bị ép phải kích động bởi những cảm xúc khiến cậu hoảng loạn không chịu nổi. Trong phút giây ấy cậu chính là cảm giác như thế.
Tôi thích Yến Hàng.
Nhưng khi nghe đến hai chữ “cảm ơn” kia của Yến Hàng, cậu lại do dự.
Cậu không biết mình có giống Chu Xuân Dương hay không.
Cũng không biết nếu Yến Hàng nói “cảm ơn” với cậu thì cậu nên làm gì bây giờ.
Yến Hàng lại nên làm thế nào.
Có thật là phải không?
Đồng tính?
Sơ Nhất là đồng tính sao?
Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng thích ai bao giờ, đừng nói là con trai, con gái cũng chưa từng có, cậu không có cơ hội để thích người khác, mà càng không có ai thích cậu, nhưng bạn học đã từng có của cậu bất luận là nam hay nữ e rằng chẳng được mấy người còn nhớ từng có một người như cậu.
Thích một người là như thế nào, cậu không biết.
Được một người thích là như thế nào, cậu càng không biết.
Loại cảm giác này quả thật rất dày vò.
Muốn đến gần Yến Hàng, không ngừng vô tận mà lại gần.
Rồi lại vì khát vọng như thế mà sợ hãi mê mang.
Màu của ánh trăng đã phai nhạt rồi.
Thời gian một buổi tối quá ngắn, cho dù là từ thời gian cơm tối đến tận lúc ăn khuya, nhưng cũng rất ngắn.
Cậu nằm cùng Yến Hàng ở trong lều, gác đầu lên cái đệm ở cửa lều, Thôi Dật dùng cát làm cho cậu với Yến Hàng mỗi người một cái gối đầu.
Không muốn động đậy, chỉ muốn cứ thế này mở mắt nhìn ánh trăng.
Thôi Dật còn năng động hơn so với hai người họ một chút, bò đến cạnh thuyền cũ chụp ánh trăng, còn có thuyền đánh cá cũ dưới trăng, tiện thể cũng chụp luôn hai thiếu niên nằm ở lều trong chịu động đậy.
“Sắp một giờ rồi,“ Thôi Dật nhìn điện thoại, “Hai đứa nếu không muốn về thì ngủ ở đây đi, chú đến khách sạn đối diện thuê phòng.”
“Về thôi,“ Sơ Nhất nói, ngày mai Yến Hàng còn phải đi làm. Vì để cậu đón Trung Thu vui vẻ mà hôm nay Yến Hàng xem như đã về sớm, nếu mà ngày mai không đi làm kịp nữa vậy thì có chẳng ra gì lắm, “Ngày mai Yến, Yến Hàng đi làm.”
“Vui không?” Yến Hàng quay đầu hỏi cậu.
“Vui.” Sơ Nhất tươi cười.
Cậu không dám quay đầu nhìn Yến Hàng, cái khoảng cách này quá gần, trước đây cậu sẽ không có cảm giác gì, muốn sát lại gần Yến Hàng thì sát, muốn ôm thì ôm, bình thường muốn nắm tay Yến Hàng thì nắm, đối với cậu mà nói tất cả những thứ này đều là thuận theo tự nhiên.
Mà một khi cậu ý thức được tất cả cái “muốn” này dường như đều lẫn vào một ít thứ khác, cậu liền không có cách nào đối mặt với Yến Hàng.
“Thật ra muốn chơi thế này không nhất thiết phải chờ đến Trung Thu,“ Yến Hàng nói, “Cuối tuần cũng được, khi nào em muốn chơi thế này thì chơi, hai bọn mình đến cũng được, gọi bạn học đi cùng cũng được luôn.”
“Vâng.” Sơ Nhất mở to mắt nhìn trăng, cười gật đầu.
“Vậy đi thôi,“ Yến Hàng ngồi dậy, “Lái về nhà phải mất một tiếng.”
Sơ Nhất ngồi dậy, Yến Hàng thuận tay lay lay tóc cậu, lay cát trên tóc cậu rơi xuống. Chỉ một cái động tác này, và hơi thở của thời phả vào cậu lúc nghiêng người qua làm cho cậu trong nháy mắt muốn chạy trốn mà ngã xuống nằm lại.
“Em muốn bị đánh đấy à?” Tay Yến Hàng vẫn còn đang giơ lên, “Mới vừa làm cát trên đầu em rơi xuống đấy?”
“Dù sao không không phủi sạch được,“ Thôi Dật nói, “Về nhà mà gội đầu đi thôi.”
Lần đầu tiên Sơ Nhất tiếp xúc thân mật với bãi biển như vậy, lúc ngồi trên xe đi về cậu mới phát hiện, mình cũng không có lăn lộn trên cát, mặc trên người cũng là áo dài tay, quần dài nhưng không chỉ trên tóc có cát mà trong quần cũng toàn là cát, đến trong quần lót hình như cũng có, chỉ là cậu không có không biết xấu hổ đến mức thò tay vào xác nhận.
Cậu lặng lẽ liếc mắt nhìn Yến Hàng một cái, phát hiện Yến Hàng đang ngáp, lại quay đầu lại nhìn qua Thôi Dật cũng đã ngồi xiêu vẹo ở ghế sau ngủ mất.
Cậu nhíu mày, nếu không phải là muốn làm cậu vui vẻ Yến Hàng và Thôi Dật chắc cũng không có hứng mà đến bờ biển ngồi cả đêm đâu.
“Anh buồn ngủ à?” Cậu ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng hỏi Yến Hàng.
“Không buồn ngủ “ Yến Hàng nói.
Sơ Nhất nhìn chằm chằm đường đi phía trước, sợ có tình huống đột ngột nào đó cậu có thể nhắc nhở Yến Hàng.
“Em mệt thì ngủ chút đi,“ Yến Hàng nói,“Hồi nãy em nằm đó ngắm trăng ngáy luôn đấy.”
“Không thể nào,“ Sơ Nhất ngớ người, “Em không, không ngủ.”
“Chú cũng nghe đấy nhé.” Thôi Dật ngồi ở ghế sau cười, tiếp một câu.
Sơ Nhất quay đầu nhìn thoáng qua Thôi Dật, phát hiện y vẫn ngồi tư thế như trước, mắt cũng chưa mở, chỉ là đang cười.
“Em ngủ, ngủ hả?” Sơ Nhất có chút bất đắc dĩ.
“Ừm,“ Yến Hàng cười cười, “Ngủ đi, không cần quan tâm anh, anh ngủ đàng hoàng cũng chưa chắc đã ngủ được, đừng nói là lúc lái xe.”
Sơ Nhất không nói gì, cậu biết giấc ngủ của Yến Hàng không tốt, ở đầu giường còn có thuốc, có điều cậu vẫn nhìn chằm chằm đường đi phía trước, lâu lâu lại nhìn qua Yến Hàng một cái, xem thử hắn mở mắt hay đang nhắm mắt.
Lúc về lại nhà Yến Hàng, đã sắp ba giờ.
Hai người họ nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ dọn dẹp và đánh răng rửa mặt, lúc nằm lên giường cũng đã ba giờ rưỡi.
“Ngủ đi.” Yến Hàng tắt đèn, vỗ vỗ lên cánh tay cậu.
“Ngủ ngon.” Sơ Nhất nhẹ giọng nói.
“Ngủ ngon.” Yến Hàng nói.
Chúc ngủ ngon cũng chúc rồi nhưng Sơ Nhất lần đầu tiên biết mình mất ngủ mà có thể mất đến mức hoàn toàn như thế, không biết là vì đi chơi hưng phấn quá hay là trong đầu có quá nhiều chuyện.
Không, trong đầu không hề có nhiều chuyện, là cậu quá sốc rồi.
Sốc đến mức có hơi mù mờ, lúc thì cảm thấy chỉ có mỗi như thế, lúc thì cảm thấy cái quỷ gì vậy sao lại vầy được, lúc là có gì ghê gớm lắm đâu, lúc lại là thôi dẹp mẹ đi cũng có phải con nít nữa đâu, nghĩ một chuyện thôi mà cũng phải dựa dẫm như thế.
Đoán chừng Yến Hàng cũng mất ngủ, buổi sáng lúc thức dậy Sơ Nhất cũng không nghe được hô hấp của Yến Hàng có thay đổi gì, chắc là vẫn luôn nằm như thế thôi.
“Em ngủ thêm chút đi, không chừng em có thể ngủ đến trưa luôn đó,“ Yến Hàng cởi áo thun trên người ra, mở tủ quần áo tìm, “Cả đêm em cũng có ngủ đâu.”
“Anh biết á?” Sơ Nhất nhìn đường cong cơ bắp mềm mại mà rắn chắt trên lưng của Yến Hàng.
“Phí lời,“ Yến Hàng mặc một cái áo thun vào, xoay người, “Anh trở mình mấy lần anh biết hết đó, không làm bữa sáng cho em được, em ngủ đủ rồi thì tự mình ra ngoài ăn.”
“Vâng.” Sơ Nhất ngồi xếp bằng trên giường, gật đầu.
Nhìn Yến Hàng đi ra khỏi cửa phòng ngủ rồi nghe tiếng cửa nhà mở ra, cậu lại ngã xuống gối đầu, theo bản năng mà ôm lấy gối của Yến Hàng.
Chờ đến lúc cậu phát hiện mình ôm gối của Yến Hàng còn chôn cả mặt vào bên trong, trong lòng cậu lại hoảng loạn một trận nhưng vẫn không trả lại gối, vẫn ôm chặt lấy.
Hai hôm nay mỗi ngày đều nhiều khách hơn, cơ bản đều là đặt trước, khách không đặt trước không cách nào sắp xếp được. Yến Hàng cảm thấy chân mình ngày nào cũng mỏi, chờ sau khi kết thúc kì nghỉ lễ này hắn phải tìm một chỗ mát xa cho đã.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy mệt mỏi hơn chính là nổi bất an ở trong lòng.
Không biết là vì không ngủ ngon hai ngày nên có ảo giác, hay là vì bản thân nhạy cảm quá độ lâu ngày, hoặc có thể là thật, tóm lại hắn vẫn luôn cảm thấy có người đang nhìn hắn.
Nhưng ở nhà hàng bất luận là khách hay là phục vụ, hắn đều đã quan sát kĩ, không có người nào khả nghi.
Hắn không thể không đi rửa mặt vài lần, muốn làm mình thanh tỉnh và bình tĩnh một chút.
Hắn vẫn luôn tự tin đối với trực giác phán đoán nguy hiểm của mình, đây là thứ bố hoặc là cố ý vô tình “huấn luyện” nhiều năm như thế mà có được. Nhưng hắn cũng biết nếu lúc cảm xúc hoặc là trạng thái tinh thần của mình không đúng, hắn sẽ phạm sai lầm.
Cái việc liên tục đưa ra kết luận lại không ngừng lấy cái lí do “bây giờ trạng thái đang không ổn định” để phủ định nó khiến hắn vô cùng lo lắng.
- Hôm nay em đến chờ anh tan ca
Lúc hắn tránh ở cửa sau khách sạn đứng ở bên cạnh thùng rác hút thuốc, Sơ Nhất gửi tin nhắn đến, Yến Hàng cười cười.
Chỉ có Sơ Nhất là có thể khiến hắn cười trong lúc lo âu và bất an như thế này.
- Có phải là chán quá không?
Hắn trả lời một tin.
Hai hôm nay Sơ Nhất đều một mình ở trong nhà, bởi vì không biết chơi game, ôm laptop cũng không biết nên làm gì, cho nên cậu đều chỉ xem TV, chắc là chán đến không chịu nổi rồi.
- Em không có sợ chán, em có thể ngồi một mình ở bờ sông cả ngày
Nhớ anh hả?
Sau khi Yến Hàng đánh ra mấy chữ này trên màn hình, lúc gửi lại xoá đi. Thật ra nếu là lúc trước đây cũng chỉ là một câu bông đùa của hắn với Sơ Nhất mà thôi nhưng bây giờ hắn cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.
Vốn dĩ Sơ Nhất đã bất thường, hôm ấy ngắm trăng rồi hỏi xong vấn đề đó lại càng bất thường hơn. Nhưng trạng thái hai hôm nay của hắn cũng chẳng tốt, không cẩn thận quan sát được, nhưng hắn cảm thấy mấy lời nói như lúc trước vẫn là tạm thời không nên nói nữa, sợ Sơ Nhất lại càng bất thường hơn.
Hắn rất đau lòng Sơ Nhất cũng rất để ý Sơ Nhất, không muốn Sơ Nhất có một chút xíu không vui nào.
- Vậy em muốn đi dạo chút không, muốn đến nhà hàng khác ăn không?
- Em mời anh ăn cơm đi
Yến Hàng cười cười.
- Được
- Em có chuyện muốn nói với anh
Yến Hàng nhìn những lời này, một lát sau mới trả lời lại một tin.
- Được, cái gì cũng có thể nói với anh
Trả lời xong tin nhắn này hắn dụi tắt thuốc, lấy hai viên kẹo cao su vừa ăn vừa đi trở lại.
Phản ứng của Sơ Nhất và cái câu nói chính thức “Em có chuyện muốn nói với anh” này đã làm hắn cảm thấy suy đoán nào đó của mình lúc trước là đúng.
Yến Hàng, em thích anh.
Hình như là em thích anh.
Hình như là em thích anh một chút xíu á?
Em cảm thấy chắc là......
Sơ Nhất đứng trước gương thở dài.
Yến Hàng, anh thấy bây giờ em có phải có hơi kì lạ không......
Anh có thể phân tích giúp em chút không?
Yến Hàng, hai hôm nay em vẫn luôn nghĩ, có khi nào em...... Giống Chu Xuân Dương không?
Có thể em là đồng tính.
Sơ Nhất cau mày, đột nhiên có hơi không dám nhìn bản thân mình ở trong gương.
Cậu đứng ở đây đã gần một tiết học rồi, trong đầu cậu đã hiện lên vô số lời mở đầu nhưng không tìm được câu nào thích hợp.
Cũng không thể thử nói ra miệng dù chỉ một chữ.
Tất cả mọi cảm giác đều là cậu suy đoán, cậu vạch ra cho mình một cái phạm vi mà trong cái phạm vi này tất cả các ý nghĩ và hành động của cậu đều chỉ có một kết luận này.
Nhưng cậu không biết phán đoán như thế có đúng không, cũng không biết phải mở đầu như nào càng không dám nghĩ Yến Hàng sẽ trả lời cậu như thế nào.
Là một câu “cảm ơn” hay là im lặng.
Rất nhiều chuyện cần phải có dũng khí mà cậu vẫn luôn không có dũng khí. Cậu sợ hãi phủ định, sợ không được chấp nhận, cậu càng nắm bắt bắt thuần thục cái kĩ năng trốn tránh và ẩn chính mình đi hơn.
Mà cái thứ như dũng khí này đều là do Yến Hàng cho cậu.
Thậm chí lúc ban đầu cậu có thể lấy hết can đảm mà tiếp cận Yến Hàng cũng là vì sự dịu dàng của Yến Hàng đã cho cậu dũng khí.
Cậu đi làm thêm, cậu muốn đến nới khác học, cậu phản kháng lại Lương Binh, cậu không nghe lời người trong nhà, cậu muốn đi tìm Yến Hàng. Tất cả, tất cả mọi thứ đều có liên quan đến dũng khí chả Yến Hàng, đều có liên quan đến Yến Hàng.
Lần này cậu đấu tranh hai ngày, cuối cùng cũng khiến cậu quyết định bất luận có phải như thế hay không, cho dù cần phải đối mặt với kết quả gì cũng là vì Yến Hàng.
Yến Hàng là một người rất lợi hại, cái dáng vẻ của cậu bây giờ đến bản thân cậu cũng không lờ đi được nữa, Yến Hàng đã sớm cảm nhận được, thay vì rối rắm như thế còn làm cho Yến Hàng lo theo, không bằng cứ bất chấp luôn.
Bất chấp!
Cậu không phải là Chó đất nhỏ.
Mà là Cẩu ca!
Nổi danh đỉnh đỉnh! Cẩu ca!
Cậu lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, xác định mình đã nói muốn “nói chuyện” với Yến Hàng câu này cũng nói rồi thì cậu đã không còn đường lui nữa, cậu đã không tìm thấy chuyện thứ hai cần phải nói nghiêm túc với Yến Hàng như vậy nữa.
Yến Hàng gửi tin nhắn đến nói cậu ra ngoài được rồi.
Sơ Nhất không chậm giây nào, cầm balo chạy nhanh ra cửa.
Mấy hôm nay nghĩ lễ, không có giờ cao điểm tan làm mà lúc nào người cũng nhiều hết, cậu đứng ở trạm xe buýt nhìn chằm chằm hướng xe chạy đến.
Tuy là rất căng thẳng, không biết tình hình lúc mình gặp mặt Yến Hàng sẽ thế nào, nhưng cũng sốt ruột, muốn nhanh chóng được nhìn thấy Yến Hàng.
Cuối cùng lúc nhìn thấy xe chạy đến, cái thói quen tốt kính già yêu trẻ cậu đã quên sạch, chạy qua nhảy lên xe đầu tiên. Sau khi lên xe cậu mới lấy lại tinh thần, cho dù là người đầu tiên lên xe thì cũng không thể đến nhanh hơn người cuối cùng được......
Xe chầm chậm lái đi, ngày lễ trên đường đậu đầy các loại xe ô tô, xe buýt đi chậm hơn so với bình thường rất nhiều, lúc sắp đến nơi, Yến Hàng gọi đến.
“Alo?” Sơ Nhất nghe điện thoại.
“Anh thay quần áo xong rồi,“ Yến Hàng nói, “Bây giờ ra ngoài nè.”
“Em còn chưa, chưa đến.” Sơ Nhất lấp tức gấp lên.
“Anh chờ em ở trạm xe nhé.” Yến Hàng cười, “Không cần gấp.”
“Em gấp, gấp mà.” Sơ Nhất nhìn bên ngoài, chắc là còn hơn một trạm nữa. Đến gần mấy trạm chỗ khách sạn bên này người trên đường rất ít, bên này không có chỗ tham quan gì nên du khách ít, xe lái nhanh hơn trước nhiều, “Em nói chờ, chờ anh tan làm, bây giờ anh, anh lại phải chờ em xuống, xuống xe.”
“Vậy thì như này nhé......” Yến Hàng nói một nữa thì im bặt.
“Sao thế anh?” Sơ Nhất hỏi.
“.......Không sao,“úc Yến Hàng lại mở miệng có thể nghe ra hơi thất thần, “Bây giờ anh đến...... trạm xe, em đến đâu rồi?”
“Siêu thị rồi,“ Sơ Nhất nói, không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên sốt ruột vô cùng, “Em xuống xe chạy, chạy đến.”
“Hả?” Yến Hàng ngớ người.
Xe ghé vào trạm, Sơ Nhất chen xuống xe, bây giờ sắc trời đã tối, trên vỉa hè cũng ít người, cậu chạy còn có thể nhanh hơn xe buýt.
“Em chạy, qua đó.” Sơ Nhất vừa chạy vừa nói.
“Em xuống xe hả?” Yến Hàng hỏi.
“Vâng!” Sơ Nhất cười cười, lúc chạy đón lấy một trận gió thu khiến cậu vô cùng thoải mái, cả người đều thông thuận, “Yến Hàng.”
“......Hửm?” Yến Hàng đáp lời.
Sơ Nhất để một tay sao mông để balo đập vào, một tay cầm điện thoại: “Bây giờ em muốn nói......”
“Em ở đó chờ anh đi,“ Yến Hàng đột nhiên nói, “Ở siêu thị.”
“Hả?” Sơ Nhất ngớ người, “Em chạy đến, đến ngay.”
Sau khi Yến Hàng qua đường lại nhìn về phía sau, không nhìn thấy ai khác thường nhưng hắn có thể chắc chắn có người đi theo hắn.
Không phải ảo giác vì không ngủ đủ, cũng không phải bị ảnh hưởng bởi trạng thái tinh thần, cái loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đang đến gần này đã rất lâu rồi hắn không thấy.
“Em......” Yến Hàng nhìn bốn phía, người không nhiều lắm. Thật ra liếc mắt một cái đã nhìn rõ không có mục tiêu mà hắn muốn tìm, “Em ở đó chờ anh.”
Hắn không thể để Sơ Nhất đến đây, lúc này hắn vẫn chưa biết rõ tình huống.
“Tại sao ạ?” Sơ Nhất hỏi.
“Có bất ngờ cho em,“ Yến Hàng thuận miệng bịa cái lí do, “Em...... Chờ anh một lát anh qua ngay.”
Hoàn cảnh ở bên khách sạn rất yên tĩnh, ngoại trừ phía sau khách sạn có trung tâm mua sắm ra, đường bên này cơ bản đều là khu xanh hoá, vườn hoa nhỏ và tường.
“Bất ngờ?” Nghe giọng Sơ Nhất hình như là dừng chân rồi, “Bất ngờ gì, gì thế?”
“Nói ra rồi thì còn là bất ngờ gì chứ?” Yến Hàng nói, hắn không đi về hướng đến chỗ Sơ Nhất, xoay người đi ngược lại, bên kia người ít hơn nếu có ai đó hắn sẽ dễ phát hiện hơn.
Lúc xoay người, hắn nhìn thoáng qua một ngã rẽ, chỗ đó có một thân ảnh lay động một chút.
Nếu không phải hắn cố tình chú ý bốn phía chân chắn hắn sẽ không nhìn thấy người này, mà trực giác của hắn liền liên hệ cái người vừa thoáng qua một cái này với cái người chân trái có vấn đề đã thấy ở nhà hàng với nhau.
“Em chờ anh, đến đây.” Nghe được tâm trạng Sơ Nhất không tệ.
Lúc hắn muốn cúp điện thoại, Sơ Nhất lại gọi hắn một tiếng: “Yến Hàng.”
“Hửm?” Yến Hàng chậm rãi đi qua chỗ ngoặc bên kia, tay thò vào túi cầm lấy chìa khoá, nắm cái kẹp nhỏ trong tay.
“Em...... Em muốn, muốn nói với anh, một chuyện,“ Sơ Nhất nói, “Em sợ lúc gặp, gặp anh thì không, không dám nói.”
“Chuyện gì thế?” Yến Hàng hỏi, mắt nhìn chằm chằm ngã rẽ, từ đi chậm đến thành đột nhiên vọt qua.
Bên chỗ rẽ là một vườn hoa, bên ngoài là một đài phun nước, bên trong có không ít cây cối, một con đường lát đá, có hai ba bọ bàn ghế đá, buổi trưa sẽ có không ít cô gái nghỉ trưa xem mua cơm đến đây ăn.
Có điều lúc này không thấy được bất kì ai.
“Sơ Nhất,“ Yến Hàng nhìn bên kia, “Lát nữa anh gọi......”
“Yến Hàng,“ Sơ Nhất hắng hắng giọng nói,“Em thích, thích anh.”
Yến Hàng ngẩn người.
Lúc hắn nghe tiếng bước chân từ phía sau mới hoàn hồn lại sau lời nói của Sơ Nhất, nhưng đã tránh không kịp.
Sau lưng có người đột nhiên va vào hắn.
____________
Á á cuối cùng cũng làm đến đây được rồi, mừng quớ.