Edit: zhuudii
Yến Hàng em thích anh.
Cuối cùng thì Sơ Nhất vẫn lựa chọn phương thức biểu đạt không có dạo đầu, không có kỹ xảo cũng không có đường lui cực kì cổ hủ này.
Đường lui duy nhất mà cậu để lại cho mình có lẽ chính là không đối mặt với Yến Hàng cho nên nếu Yến Hàng có biểu cảm gì có thể làm cậu xấu hổ cậu đều không thấy.
Không nhìn thấy thì sẽ không khó xử như thế, cho dù là từ chối cậu cũ sẽ có thể đem hai tầng đả kích là lời nói và biểu cảm tránh đi một nữa.
Mà nói một câu như thế đối với cậu mà nói đã dùng hết tất cả dũng khí rồi.
Cậu cứ cầm điện thoại như thế, đứng trên vỉa hè, trước sau đều có đèn đường, cậu cứ như vậy mà đứng trong ánh sáng không có thứ gì che chắn, bên trái có xe lái qua, bên phải có người đi qua, đối với Chó đất luôn có thói quen đi phải dựa sát tường mà nói, đây là tình cảnh mà trước đây có nghĩ cậu cũng không dám nghĩ đến.
Em thích anh.
Cậu cứ đứng ở chỗ này như thế, nhìn về phía trước.
Sau khi nói ra những lời này, xung quanh liền yên tĩnh, tất cả những cảm giác của cậu dường như đều bị đóng lại, toàn bộ những khả năng mà cậu có được đều dồn về tai phải đang nghe điện thoại.
Yến Hàng em thích anh.
Trong ống nghe rất im lặng, Sơ Nhất có thể nghe được rõ ràng hô hấp của Yến Hàng tạm dừng khi nghe được câu này.
Tim cậu đập rất nhanh, hết thảy mọi thứ ở bên cạnh đều như không tồn tại.
Căng thẳng, sợ hãi.
Có có một tia hối hận.
Bên kia Yến Hàng dừng lại bao lâu cậu không biết.
0.1 giây hay là 0.2 giây, là lâu hơn hay là nhanh hơn thế.
Cậu cũng không biết.
Đột nhiên cậu rất muốn cúp điện thoại, trong giây phút này cậu mới phát hiện chờ đợi đáp án lại khó khăn hơn nói câu “em thích anh” nhiều đến thế.
Sau khi ống nghe tạm dừng một lúc, cậu nghe được Yến Hàng thở dốc cũng với một tiếng...... rất thấp. Cậu không đoán được tiếng này có nghĩa là gì, là hừ một tiếng hay là thở dài hoặc là một cái gì đó khác.
Không đợi cậu cố gắng phán đoán trong hỗn loạn, bên kia lại truyền đến tiếng lạch cạch.
Điện thoại bị ngắt.
Sơ Nhất sững sờ tại chỗ, giơ điện thoại.
Yến Hàng cúp điện thoại rồi.
Sau khi cậu nói ra câu “em thích anh”, Yến Hàng cúp điện thoại.
Giây phút này cậu đã có thể cảm nhận được mùi vị của cái gọi là năng lực đều biến mất chỉ còn lại mê mang.
Sự yên tĩnh bên trong ống nghe biến mất.
Sự yên tĩnh bên người cũng biến mất theo.
Cảm giác của cậu từ từ về lại trong cơ thể, cậu nghe thấy một chiếc xe chạy ngang qua bên người, thấy được mấy người đi ngang qua người cậu, thậm chí cậu còn thấy được một bác gái đang đi đến từ phía đối diện đang nhìn cậu bắng ánh mắt tìm tòi nghiêng cứu.
Giây phút này cậu vô cùng muốn trốn tránh, thu nhỏ lại, cuộn tròn đến bóng cây bên cạnh, cuộn tròn đến cạnh góc tường.
Cậu khó khăn mà đưa điện thoại đến trước mặt nhìn nhìn, màn hình đã đen lại rồi.
Cậu mở lại màn hình, giao diện cuộc gọi biến mất giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cậu bị Yến Hàng cúp điện thoại.
Tại sao lại như thế?
Yến Hàng chưa từng đối xử thô bạo với cậu như thế.
Trừ khi mấy tên lưu manh lớn, lưu manh nhỏ gây chuyện, Yến Hàng ở trong lòng cậu, đối với người xa lạ cũng không có thái độ như thế.
Là vì đây là một cuộc điện thoại “tỏ tình” sao?
Nhưng Yến Hàng từng nói rồi mà, hắn sẽ nói cảm ơn.
Đến Chu Xuân Dương cũng có được một câu cảm ơn dịu dàng như thế.
Tại sao mình lại là câu trả lời như thế này?
Sơ Nhất nhíu mày, cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Tại sao Yến Hàng lại thế này?
Thế này làm sao vậy?
....... Làm sao vậy?
Đúng vậy, làm sao thế?
Sơ Nhất đột nhiên ngẩng đầu, sau khi do dự một xíu xìu thì lại gọi vào số Yến Hàng, lúc đặt điện thoại lại cạnh tai, cậu phát hiện tay mình đang run.
Cậu không tin Yến Hàng sẽ cúp điện thoại.
Cũng không tin Yến Hàng sẽ dùng cách thức như vậy để từ chối cậu.
Yến Hàng không phải người như thế.
Yến Hàng là người mà ngay lúc cả người đang sa vào tăm tối vẫn sẽ nghĩ xem cậu ăn cơm chưa rồi gọi đồ ăn ngoài đến.
Bị cúp điện thoại là ngoài ý muốn.
Nhưng ngoài ý muốn như nào, cậu không biết.
Điện thoại không gọi được, trong ống nghe im lặng một mảnh, sau đó vang lên một giọng nữ: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi......”
Sơ Nhất ngớ người.
Sau đó cậu nhét điện thoại vào balo, nhấc chân chạy nhanh về phía trước.
Linh cảm của con người là một thứ rất thần kì, bình thường chỉ khi có chuyện không may mới có thể sinh ra linh cảm. Mà một khi linh cảm đã xuất hiện thì đầu óc sẽ xoay chuyển vô cùng nhanh, từ đầu đến cuối tất cả mọi chi tiết đều có thể xâu chuỗi lại trong vòng một giây.
Điện thoại của Yến Hàng không gọi được, Yến Hàng đột nhiên cúp điện thoại, cái âm thanh ngắn ngủi của Yến Hàng không nghe ra là thở dài hay thở dốc, Yến Hàng có hơi không tập trung nói chuyện, Yến Hàng bảo cậu không được sang......
Thời gian chạy được hai ba bước này, một chuỗi chi tiết vòng trở về làm cậu cảm thấy sợ hãi, lông tơ dựng đứng hết lên.
Đã rất lâu rồi Sơ Nhất không chạy nhanh như vầy rồi, cố hết sức mình.
Gió ở bên tai cùng với tiếng vang trong đầu rối ren lại thành một đống, máu cả người cũng vì căng thẳng mà chảy ngược lên tay chân lạnh lẽo, đôi mặt lại nóng lên, cái loại mà nóng đến đỏ bừng.
Cũng chỉ mười mấy giây, cậu chạy đến trạm xe buýt nhưng không nhìn thấy Yến Hàng đâu. Lúc đầu Yến Hàng nói chờ cậu ở trạm xe, từ khách sạn qua đường một cái chính là trạm xe, bây giờ lại không thấy người.
Yến Hàng bảo cậu đứng chờ tại chỗ nhưng bây giờ phát hiện Yến Hàng còn không đi về phía cậu.
Thế này chắc chắn là xảy ra chuyện rồi!
Bước chân Sơ Nhất hơi dừng lại, muốn nhìn rõ hoàn cảnh bốn phía, xem thử coi Yến Hàng có thể ở đâu.
Ngay lúc cậu thả chậm tốc độ lại, 20m về phía trước có một chỗ ngoặt, một người chạy ra, đầu tiên là nhìn thoáng qua bên này, hình như là sau khi nhìn thấy cậu thì hơi khựng lại rồi quay đầu chạy về hướng ngược lại.
Người này!
Chính là cái người này!
Sơ Nhất cũng không biết mình dựa vào cái gì để phán đoán.
Nhưng lúc cậu nhấc chân đuổi theo, đây đầu đều là cái phán đoán này.
Người này với Yến Hàng đột nhiên cúp điện thoại và điện thoại không gọi được chắc chắn có liên quan với nhau!
Cậu biết mình chạy trốn rất nhanh, tuy là không nhanh bằng Yến Hàng nhưng nhanh hơn cái người phía trước rất nhiều, đặc biệt là dưới tình huống hiện tại, có lẽ cậu đã chạy ra cái tốc độ nhanh nhất cuộc đời mình.
Ngay lúc trong ý thức của cậu là một mảnh hỗn loạn, sợ hãi và mờ mịt, cảm giác cậu cũng chỉ vài bước nữa là có thể đuổi kịp người này.
Nhưng cậu không biết nên làm người này dừng lại thế nào.
Chỉ có thể dựa theo bản năng thôi.
Lúc cậu đột nhiên giẫm một cái, nương theo quán tính mà bay lên đá một chân vào lưng người này, cậu có ảo giác như nếu không đá người trúng người này cậu sẽ bay ngang qua đầu người này luôn.
Người này bị đá một cái té nhào xuống mặt đất.
Sau khi cậu rơi xuống vẫn không dừng lại, trực tiếp nhào vào người này, cậu túm lấy cổ áo phía sau của người này kéo lên, cũng không rảnh mà nghĩ thử xem đá người ta lăn ra đất như thế nếu mà đá sai rồi sẽ có hậu quả gì.
Mà đúng lúc này, trong tay người này văng ra một thứ làm cậu choáng váng tại chỗ.
Là một con dao.
Tuy rằng ánh sáng không đủ để cậu nhìn xem trên dao có máu hay không nhưng cậu nhìn thấy trên cánh tay phải cầm dao của người này có máu.
Khi mấy vết máu nhỏ này lọt vào tầm mắt cậu, giống như có người đang ở bên tai cậu gõ một cái thật vang, tiếng ong ong chấn động đến mức đầu cậu cũng quay quay.
Cậu bắt lấy tay phải của người này, vặn ra sau lưng.
Không có bị thương.
Trên tay người này không bị thương.
Nhìn bộ dáng khi chạy của gã cũng không giống như có thương tích...... Vậy máu kia là của ai!
Sơ Nhất từ trên người gã đứng phắt dậy, không rảnh mà lo cái khác nữa, bắt người và đi xem tình huống của Yến Hàng, hai cái này không cần tự hỏi mà lựa chọn Yến Hàng ngay lập tức.
Cậu chạy về phía vườn hoa nhỏ ở chỗ ngoặt.
Vừa chạy vừa hét lên: “Yến Hàng!”
Không ai trả lời cậu.
Sau khi mặt trời xuống núi, gió thu mang theo sự mát mẻ có thể thổi thấu cả hai lớp áo, mà bây giờ cả lưng cậu toàn là mồ hôi, thậm chí mồ hôi trên trán cũng chảy đến tận cằm.
Sau thi chạy theo con đường đá nhỏ bên cạnh bể phun nước rồi chay qua một cái bàn đá, cậu nhìn thấy có một người ngã bên đường ở phía trước.
Cũng nhìn thấy được trên người người này mặc cái áo mà cậu quen thuộc, buổi sáng lúc Yến Hàng ra ngoài vừa thay, một cái hoodie màu đen có khoá kéo.
“Yến Hàng!” Lúc cậu hét lên một tiếng này cổ họng đều khàn đi.
Chân cậu có hơi nhũn ra, lúc cậu vọt về phía Yến Hàng có hơi lảo đảo.
“Đã bao em đừng có đến mà!” Yến Hàng động đậy, nói bằng giọng rất thấp.
“Anh làm, làm sao thế!” Sơ Nhất quỳ trên đất, tay nhẹ nhàn chạm vào cánh tay của Yến Hàng, cậu không dám đỡ Yến Hàng, cũng không dám đụng vào hắn.
“Không sao.” Yến Hàng muốn ngồi dậy nhưng thật sự không nổi.
“Anh đừng nhúc nhích!” Sơ Nhất nhanh chóng đưa tay ra sau vai hắn đỡ một chút, lúc muốn nâng cánh tay hắn thì sờ đến tay ươn ướt.
Là máu.
Máu đầy cả tay.
Sơ Nhất nhìn tay của chính mình, lập tức cảm thấy trước măt đỏ lên một mảnh: “Bị thương ở đâu rồi? Em báo, báo cảnh sát.”
“Gọi 120 trước đã,“ Yến Hàng nhíu mày, “Sau đó gọi cho Thôi Dật.”
“Được.” Sơ Nhất gần như là xé balo của mình ra, lúc đưa tay cầm lấy điện thoại cảm thấy máu trên tay có hơi dinh dính.
Ngay lúc ngón tay cậu run run mà gọi 120 báo địa chỉ, Yến Hàng ở bên cạnh báo số điện thoại của Thôi Dật, sau đó nhắm hai mắt lại.
Sơ Nhất nổ lực khống chế cảm xúc của mình, thả chậm tốc độ nói, cố gắng để mình nói chuyện nhanh nhẹn hơn một chút: “Chính là bên cạnh, cạnh đài phun, phun nước đối diện khách, sạn...... Chắc là dao, dao.......”
Cúp điện thoại của 120 xong, cậu lại nhanh chóng gọi vào số của Thôi Dật, cậu rất bội phục mình dưới cái tình huống như này mà còn có thể nhớ rõ cái dãy số mà Yến Hàng đọc ra.
“Chú đến ngay,“ Thôi Dật rất bình tĩnh mà nói, “Cháu kiểm tra xem nó bị thương ở đâu, giúp nó đè lại một chút, không cần di chuyển nó.”
“Vâng.” Sơ Nhất nghẹn giọng trả lời.
Sau khi gọi xong điện thoại, cậu không rảnh mà nhét điện thoại vào balo nữa, trực tiếp ném thẳng ra đất, nữa quỳ nữa nằm sấp bò đến bên người Yến Hàng: “Bị thương ở đâu, vậy?”
“Eo anh.” Yến Hàng nói.
Sơ Nhất cởi áo khoác của mình ra: “Em đè lại, giúp anh.”
“Ừm,“ Yến Hàng cười cười, “Ví trí......Dịch về sau...... Một chút.”
Khi cánh tay vẫn luôn ấn trên eo của hắn buông ra Sơ Nhất thấy được máu trên tay hắn, một mảng áo đều ước, áo mày đen nhìn không ra màu máu nhưng Sơ Nhất ngửi được mùi máu tươi.
Cậu cẩn thận mà cuộn áo khoác lại, đè lên eo Yến Hàng.
“Dùng sức một chút.” Yến Hàng nói.
Sơ Nhất dùng thêm chút lực.
“Không sao đâu, không chết được,“ Yến Hàng mở mắt ra nhìn cậu một cái, “Em run cái gì, run đến mức anh...... Cũng run theo rồi.”
“Em không run.” Sơ Nhất nhìn hắn.
Nhìn sắc mặt của Yến Hàng không giống như trong phim, bị đâm liền trắng bệch, cơ bản vẫn còn bình thường nhưng nhìn ra được hắn rất đau, còn có hơi yếu ớt.
“Được rồi, là anh run.” Yến Hàng bật cười.
“Anh đừng cười,“ Sơ Nhất không hiểu sau lúc này rồi mà Yến Hàng còn cười được, cậu thả lỏng ra mà dùng sức ấn miệng vết thương, “Anh đừng nói, nói chuyện!”
“Ừm,“ Yến Hàng lên tiếng, dừng một chút lại hỏi một câu, “Hồi nãy có phải em gặp......”
“Phải,“ Sơ Nhất vì tiết kiệm thể lực cho hắn, trực tiếp ngắt lời, “Vốn dĩ em, em có thể bắt, bắt hắn....... Anh đừng nói chuyện.”
Xe cứu thương đến rất nhanh, Sơ Nhất chưa nói được mấy cậu với Yến Hàng đã nghe tiếng còi xe cứu thương.
“Em ra ven, ven đường,“ Sơ Nhất kéo tay Yến Hàng đặt lên áo, “Anh đè lại.”
Yến Hàng không nói gì, đưa tay đè miệng vết thương.
Sơ Nhất ném balo trên người sang một bên, chạy như điên trên đường đá ra ngoài, cậu đứng ở ven đường vừa nhảy vừa hét lên với xe cứu thương đang mở đèn chớp chạy về phía này: “Ở đây! Ở đây! Ở đây!”
Lúc nhìn thấy cái cáng lấy ra từ trong xe, cậu mới hơi yên tâm một chút, dẫn bác sĩ chạy đến chỗ của Yến Hàng.
Kiểm tra, băng bó cầm máu đơn giản, nâng Yến Hàng lên cáng...... Sơ Nhất vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.
Lúc bác sĩ vén áo của Yến Hàng lên, Sơ Nhất thấy được vết dao trên eo hắn.
Không thấy được quá rõ nhưng nhưng nhìn qua một cái, máu chảy đầm đìa ướt cả một mảng làm cậu có cảm giác như có người đang nắm lấy vặn một cái
Lúc điện thoại vang lên, cậu mới phát hiện điện thoại mình còn đang ném dưới đất, cậu nhay chóng chạy lại cầm lên nghe điện thoại.
“Xe cứu thương đến chưa?” Thôi Dật ở bên kia hỏi.
“Đến rồi.” Sơ Nhất bước nhanh theo cáng đi về hướng xe.
“Đưa đến bệnh viện nào?” Thôi Dật lại hỏi.
Sơ Nhất báo tên bệnh viện: “Bây giờ đi, đi ngay.”
“Được, chú lập tức đến bệnh viên ngay,“ Thôi Dật nói, “Cháu đừng cuống.”
“Vâng.” Sơ Nhất lên tiếng.
Lúc đi đến chỗ ngoặt, cậu thấy có gì phản quang loé lên.
Là điện thoại của Yến Hàng.
Cậu nhặt lên nhìn nhìn, màn hình điện thoại toàn là vết nứt, cậu nhíu mày bỏ điện thoại vào trong balo.
Lúc ấy chắc là Yến Hàng đứng ở đây...... Cậu không dám tưởng tượng nữa.
Lúc Sơ Nhất đi cùng xe cứu thương đến bệnh viện, Thôi Dật đã đến rồi.
Lúc nhìn thấy Thôi Dật cậu giống như làm tìm được chỗ dựa, cả người đột nhiên nhũn ra, suýt nữa là quỳ xuống luôn.
“Cháu đi theo đi,“ Thôi Dật nắm nắm vai cậu, “Chú đi làm thủ tục.”
“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu.
Cậu là một đứa chưa hiểu sự đời, cũng không có cơ hội xử lí bất kì chuyện gì, thậm chí còn là Chó đất chưa từng đi bệnh viện khám bệnh. Thôi Dật đến rồi, rốt cuộc cũng khiến cậu từ từ mà thoát ra khỏi hoảng loạn.
Cái khác không được, ít nhất cậu có thể giúp chạy việc, nộp phí gì đó.
Chắc là Thôi Dật có quen biết người ở bệnh viện, sau khi gọi hai cuộc thì một người nhìn tuổi tác rất giống bác sĩ già dặn kinh nghiệm đi đến.
Sơ Nhất không có tâm trạng mà nghe Thôi Dật và bác sĩ nói chuyện, chỉ biết Yến Hàng phải phẫu thuật ngay lậo tức.
“Cẩu ca.” Yến Hàng gọi cậu một tiếng.
“Dạ.” Sơ Nhất nhìn hắn.
“Cười một cái nào,“ Yến Hàng nói, “Mặt sắp kéo dài thành Lừa ca rồi.”
Sơ Nhất kéo khoé miệng cười lên.
“Về xin trường nghỉ mấy ngày,“ Yến Hàng nói, “Đến đây hầu hạ anh.”
“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu.
Đừng nói là xin nghĩ mấy ngày, bây giờ bảo cậu thôi học luôn cũng được.
Lúc Yến Hàng bị đẩy về phòng phẫu thuật, Sơ Nhất vẫn luôn đi theo, Thôi Dật kéo cậu một cái cậu mới nghe được y tá nói: “Người nhà chờ ở bên ngoài!”
Người nhà.
Cái xưng hô này làm Sơ Nhất đột nhiên thấy ấm áp một trận, nhưng lại nhanh chóng có chút đau lòng.
Người nhà, người nhà ở đâu ra.
Yến Hàng không có người nhà.
Người thân duy nhất cũng đã mất tích rồi.
Cậu cúi đầu đi qua một bên, đứng dựa vào tường.
“Chuyện là thế nào?” Thôi Dật đi đến hỏi.
“Cháu không biết,“ Sơ Nhất vẫn thấy cả người run rẩy, cứ cảm thấy trên tường khống ngừng có khí lạnh xuyên qua, “Cháu gọi, điện, điện thoại với anh, ấy, đột nhiên điện thoại bị ngắt.”
“Sao đó thì sao?” Thôi Dật đưa áo khoác của mình cho cậu.
“Cháu không, lạnh.” Sơ Nhất nhanh chóng xua tay.
“Trên xe chú còn áo, lát nữa chú ra lấy là được,“ Thôi Dật nhìn cậu, “Sắc mặt này của cháu còn khó coi hơn Yến Hàng.”
Sơ Nhất có hơi ngại, cúi đầu mặt áo của Thôi Dật vào: “Sau đó cháu, cháu chạy qua, thì nhìn thấy một, một người chạy ra.”
“Người như thế nào?” Thôi Dật hỏi.
“Người trung niên,“ Sơ Nhất nhíu mày cố gắng nhớ lại, cậu và người nọ chạm mắt một cái nhưng ngoại trừ nhớ người nọ nhìn dáng vẻ khoảng 40 tuổi ra, những cái khác đều không nhớ rõ, “Tóc rất, rất bẩn.”
“Chuyện này phải báo cảnh sát,“ Thôi Dật nói, “Đến lúc ấy cảnh sát đến hỏi chuyện, cháu biết gì cứ nói cái đó, không cần căn thẳng.”
“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu, thở dài trong lòng.
Chuyện như cảnh sát đến hỏi chuyện này, cậu có kinh nghiệm.
Sơ Nhất không biết một cuộc phẫu thuật phải cần bao nhiêu thời gian, bao lâu là bình thường, bao lâu là không bình thường, bao nhiêu lâu là bị thương nhẹ, bao nhiêu lâu là bị thương nặng.
Cậu cứ đứng dựa tường như vậy, nhìn cửa phòng phẫu thuật.
Bên trong phòng không chỉ có một mình Yến Hàng phẫu thuật, còn có hai người không biết tình huống như nào, khóc la cả đường bị đẩy vào.
Sơ Nhất có hơi lo lắng, bên trong phòng phẫu thuật như thế nào? Gào như thế có phải sẽ ảnh hưởng đến bác sĩ phẫu thuật cho Yến Hàng không?
Cậu có hơi sốt ruột mà đảo đảo chân.
“Chú đi mua chút gì ăn,“ Thôi Dật nói với cậu một tiếng, “Cháu ở đây đi, có chuyện gì thì gọi cho chú.”
“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu.
“Cháu ngồi chút đi,“ Thôi Dật nhìn cậu, thở dài, “Không phải là cháu bệnh sạch sẽ chứ?”
“Không có,“ Sơ Nhất kéo khoé miệng, cười cười, “Cháu không, không ngồi được.”
Thật nhìn chân cậu.
“Cháu căng thẳng.” Sơ Nhất nói.
“Không nghiêm trọng như cháu nghĩ đâu,“ Thôi Dật nói, “Thả lỏng một chút, đừng để Yến Hàng còn chưa ra mà cháu đã gục rồi, chú không lo được cho cả hai đứa đâu.”
“Vâng.” Sơ Nhất có hơi ngại, cúi đầu ngồi lên ghế.
Bên cạnh phòng phẫu thuật có một cái màn hình, lúc này Sơ Nhất mới chú ý đến trên màn hình có lẽ là hiện lên tình trạng của mỗi phòng phẫu thuật.
Trên đó có tên Yến Hàng, gian phòng phẫu thuật thứ ba.
Sơ Nhất nhìn chằm chằm vào, đến lúc đôi mắt có hơi cay cậu mới đưa tay lên dụi dụi.
Sau khi ngồi xuống, cả người rất nặng nề, cảm giác không ngừng trùng xuống, đầu, vai, cánh tay, đều nặng nề như bị thứ gì đó rất nặng túm xuống.
Cậu xoa xoa mặt, khuỷu tay chống vào đầu gối, bụm lấy mặt.
Tay lạnh lẽo, che lên mặt có thể làm cậu thoải mái.
Cậu không bao giờ tưởng tượng được rằng hôm nay sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Trước đó có phải Yến Hàng đã phát hiện ra cái gì đó không, có lẽ là có liên quan với cuộc gọi kì lạ lúc trước nhưng Yến Hàng không hề nhắc đến gì cả.
Mà cái gì cậu cũng không hỏi.
Tại sao lại không lắm mồm hỏi một câu chứ?
Nếu hỏi một chút, hôm nay có phải đã có thể phản ứng lại nhanh chút rồi không, có lẽ Yến Hàng sẽ không......
Trước mắt cậu hiện lên vết thương đẫm máu trên eo của Yến Hàng.
Cậu ngước mặt, nhìn tay của mình.
Mới nãy đã đi rửa tay nhưng vẫn mơ hồ mà có thể ngửi thấy mùi máu.
Cậu không sợ máu, lúc đập một gậy vào đầu Lương Binh làm gã đỗ máu cậu không hề sợ hãi chút nào nhưng bây giờ lại rất khó chịu.
Đây là máu của Yến Hàng.
Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?
Phản ứng của Yến Hàng nhanh như vậy, dưới tình huống bình thường không ai có thể đến gần hắn để ra tay.
Lại có thể bị đâm một dao?
Cái người bị cậu đạp một cái ngã ngửa kia nhìn qua cũng không có gì lợi hại...... Sao có thể đâm Yến Hàng bị thương được.
Ngón tay Sơ Nhất đè trên thái dương, nhíu chặt mày.
Vài giây sau cậu ngẩng phắt đầy dậy.
Là cuộc gọi kia của mình sao?
Lúc ấy Yến Hàng còn đang gọi điện với cậu, lúc đó không tập trung có lẽ là vì phát hiện tình huống bất thường, nhưng...... Vì để cậu không phát hiện Yến Hàng vẫn luôn không cúp điện thoại.
Mà nếu chỉ gọi điện như thế, chưa chắc Yến Hàng đã phân tâm.
Là vì cái câu “em thích anh” kia của mình.
Một giây dừng lại kia của Yến Hàng, sau đó thì......
Cậu hít sâu một hơi, dựa vào lưng ghế trừng mắt nhìn trần nhà.
Sơ Nhất mày biết chọn thời gian ghê.
Sao mày nhất định phải nói vào hôm nay? Sao phải căng thẳng đến mức chỉ dám nói trong điện thoại......Ngữ khí của Yến Hàng rõ ràng đã không đúng rồi, thế mà mày lại không nghe ra được.....
Hai tay cậu đan chặt vào nhau.
Mãi cho đến khi Thôi Dật nhẹ nhàng vỗ trên tay cậu, cậu mới hoàn hồn lại.
“Ăn chút đồ đi,“ Thôi Dật đưa cho cậu một cái cốc giấy nhỏ, “Đoán chừng cháu ăn không vào, chú cũng không mua phần lớn, ăn vài miếng lót dạ đi.”
Sơ Nhất cúi đầu nhìn cốc giấy nhỏ trong tay, là bánh su kem đựng trong cốc giấy, rất thơm.
Cậu lấy lại bình tĩnh, cắn một miếng to.
Lúc này vẫn nên bình tĩnh một chút, Yến Hàng vẫn còn đang ở trong phòng phẫu thuật, mình cứ ở đây suy nghĩ này nọ, trừ làm mình sợ mất vía ra thì không giúp ít được gì cả, không có tác dụng gì, cho dù có tự trách hay không thì cũng không thay đổi sự thật Yến Hàng đã bị thương.
Cậu cắn cắn môi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu chữ trên màn hình rốt cuộc cũng thay đổi, phẫu thuật của Yến Hàng kết thúc.
“Sao lại không, không ra?” Sơ Nhất đứng lên, có hơi vội mà nhìn phòng phẫu thuật.
Bác sĩ phẫu thuật cho Yến Hàng đi ra nhưng không nhìn thấy Yến Hàng.
“Chú hỏi tình huống trước đã.” Thôi Dật vỗ vai cậu.
Tình trạng vẫn ổn...... Không mất máu quá nhiều....... Thể lực rất tốt.......
Sơ Nhất đứng phía sau Thôi Dật, nghe Thôi Dật và bác sĩ nói chuyện, cứ cảm thấy tiếng nói lúc xa lúc gần không nghe rõ được, chắc là vẫn còn căng thẳng.
...... Không tổn thương đến cơ quan nội tạng quan trọng...... Rách ruột non......
Chắc là bác sĩ muốn nói là Yến Hàng bị thương không phải rất nghiêm trọng, không có bị thương bộ phận quan trọng, hơn nữa thể lực của Yến Hàng rất tốt có lẽ sẽ hồi phục nhanh chóng...... Nhưng Sơ Nhất vẫn cảm thấy mỗi một câu mà cậu nghe được đều khiến trái tim cậu đau đau.
Cuối cùng thì Yến Hàng cũng được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, nhưng không thể về lại phòng bệnh thường, y tá nói phải ở phòng quan sát trước.
Sơ Nhất đi theo bên cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm mặt của Yến Hàng.
Trước đó còn cảm thấy sắc mặt của Yến Hàng bình thường, bây giờ phẫu thuật xong, nhìn qua Yến Hàng có hơi trắng bệch.
“Chó đất à.” Yến Hàng cười cười với cậu, có hơi mệt mỏi và yếu ớt.
“Em đây,“ Sơ Nhất nắm nhẹ tay hắn, đưa cánh tay khác ra phía sau, “Vẫy đuôi với anh nè.”
“Ừm,“ Yến Hàng cười nhắm mắt lại, lát sau lại gọi Thôi Dật một tiếng, “Lão Thôi.”
“Đây này,“ Thôi Dật ở bên cạnh đáp lời, “Có điều chú không vẫy đuôi đâu nhé.”
Yến Hàng bật cười, y tá sở bên cạnh cũng cười: “Trạng thái không tệ lắm, cười vui vẻ như vậy mà.”
Phòng quan sát không cho đi vào, Sơ Nhất và Thôi Dật chỉ có thể ở bên ngoài chờ.
Lúc Yến Hàng bị đẩy đi thì nhìn Sơ Nhất một cái: “Cẩu ca, em đi...... Đo nhiệt độ đi, em sốt rồi.”
“Hả?” Sơ Nhất ngẩn người.
“Đừng lo lắng,“ Thôi Dật nói, “Lát nữa chú đo cho thằng bé.”
Cửa phòng quan sát đóng lại, Sơ Nhất đứng ở cửa trừng mắt nhìn cửa.
Thôi Dật đưa tay sờ trán cậu: “Hình như hơi sốt, chú đi hỏi y tá lấy nhiệt kế.”
Sơ Nhất không nói gì.
Sau khi Thôi Dật rời đi, cậu đột nhiên ngồi xổm xuống, chôn mặt vào cánh tay.
_________