Edit: zhuudii
Biểu cảm ngạc nhiên của Sơ Nhất làm Yến Hàng đột nhiên có hơi xấu hổ, giống như là đang dạy cho bé con làm chuyện xấu mà bị bạn nhỏ ngây thơ hoài nghi vậy.
“....... Anh xem thử.” Yến Hàng đưa tay.
“Ò.” Sơ Nhất đưa điện thoại cho hắn.
Yến Hàng mở Wechat ra nhìn, lời mời kết bạn là 4, tin nhắn chưa đọc là 17.
Hắn liếc mắt nhìn Sơ Nhất một cái.
Sơ Nhất hoàn toàn không hề có cảm giác gì mà tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Đối mặt với Chó đất hoàn toàn không có chút xíu cảnh giác nào với mình này, Yến Hàng cảm thấy cho dù hắn làm cái gì đối với 17+4 cái thông báo đang chờ này cũng rất là tội lỗi.
Cuối cùng hắn chỉ nhấn mở từng tin nhắn ra nhìn.
Đều là con gái.
Tính luôn mấy tin đã đọc, tin nhắn vô cùng khủng bố luôn.
Yến Hàng đếm sơ qua một chút, mấy cô gái mới kết bạn này, ít nhất có 15 người.
Đỉnh ghê nha Cẩu ca.
“Hồ Bưu là người đại diện của em à? Hay là lấy Wechat của em bán lấy tiền hở?” Yến Hàng thở dài, nếu không phải Sơ Nhất ghim khung chat với Hình Thiên lên đầu, một tuần không liên lạc như này không chừng hắn còn bị đè xuống tận vị trí cuối cùng trong danh sách luôn.
“Wechat của Xuân, Xuân Dương cậu ấy, ấy cũng phát ra,ra ngoài.” Sơ Nhất nói.
“Đưa Wechat của Chu Xuân Dương thì có sao đâu,“ Yến Hàng nói, “Cậu ta thích con trai mà.”
Sơ Nhất nhìn hắn một cái, không nói gì.
Yến Hàng cảm thấy chắc mình chưa hạ sốt, không thì là lâu quá không gặp Sơ Nhất, hắn đã quên mất mất phải nói chuyện thế nào mới đúng rồi.
“Cô gái cũng rất xinh,“ Hắc đưa màn hình về phía Sơ Nhất, trên màn hình là một tấm tự chụp đăng trên Khoảnh khắc của một cô gái.
“Nói là hoa khôi,“ Sơ Nhất nhìn nhìn, “Anh thấy đẹp, đẹp hả?”
“Ừm, cũng được,“ Yến Hàng lại nhìn ảnh chụp, “Lớn lên Tây lắm đó, mắt to.”
“À.” Sơ Nhất lên tiếng.
Yến Hàng nhìn cậu: “Em thấy không xinh à?”
“Em phân biệt, biệt không được là, là xinh hay là, là không xinh,“ Sơ Nhất có hơi ngại, “Không phải anh, anh nói em quê à?”
“Cái này với quê là hai chuyện khác nhau, được không hả?” Yến Hàng có hơi không biết làm sao, “Có quê cũng sẽ cảm thấy xinh mà, em thế này là thiểu năng trí tuệ á.”
Sơ Nhất bật cười, gấp miếng sườn một hồi lâu mới bỏ vào miệng: “Vậy thì cổ cũng không, không xinh bằng Bối, Bối Xác.”
Yến Hàng dừng một lát mới nhớ ra Bối Xác là ai.
Vì thế lại lướt lướt xuống, tìm được cuộc trò chuyện với Bối Xác. Hắn nhấn vào nhìn thoáng qua, sau lần đó hắn giúp Sơ Nhất trả lời Bối Xác, bọn họ tiến hành trò chuyện đại khái thêm bốn lần nữa, cơ bản đều là Bối Xác nhiệt tình mà “Hi, anh đẹp trai” bắt đầu, rồi Sơ Nhất lạnh nhạt “Ừ” mà kết thúc.
Yến Hàng đọc thôi cũng thấy đau lòng thay Bối Xác.
“Anh ăn đi chứ.” Sau khi Sơ Nhất vùi đầu ăn cơm một hồi thì ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ừm.” Yến Hàng đặt điện thoại lại cạnh tay cậu.
“Chặn chưa anh?” Sơ Nhất hỏi.
“Không chặn,“ Yến Hàng cười cười, “Kết bạn với người ta xong rồi chặn, không được lịch sự lắm.”
“À.” Sơ Nhất gật đầu.
Yến Hàng cầm đũa vừa định ăn thì điện thoại Sơ Nhất lại vang lên một tiếng.
“Anh không, không, không tắt......” Sơ Nhất nhanh chóng cầm điện thoại lên, “Âm giúp, em à?”
Yến Hàng không nói gì, rút điện thoại ra từ tay cậu, trực tiếp tắt nguồn luôn.
“Em ăn đi.” Hắn nhìn Sơ Nhất cười cười.
Ăn cơm xong, Yến Hàng ngồi dựa ra sofa, nhìn chén đĩa lần đầu tiên không còn thừa đồ ăn sau nhiều ngày như thế, cảm thấy rất sung sướng.
Sơ Nhất cầm nhiệt kế lại đưa cho hắn: “Đo thử nha?”
“Ừm.” Yến Hàng lấy nhiệt kế nhét vào áo.
Lúc Sơ Nhất đi rửa bát, Yến Hàng mở TV lên.
Chắc là bốn năm ngày rồi hắn chưa mở TV lên, cảm thấy không có gì thú vị. Trong nhà có tiếng TV làm hắn thấy tinh thần không yên, rất cáu, nhưng đôi khi yên tĩnh quá lại ép người ta ngột ngạt muốn chết.
Lúc tiếng TV vang lên trong nhà, hắn cại cảm thấy được mùi vị của khói lửa.
Hắn nhìn Sơ Nhất đang rửa bát trong bếp, có một loại cảm giác không thể nói thành lời.
Lúc hắn nói Chu Xuân Dương thích con trai, cái ánh mắt mà Sơ Nhất nhìn hắn kia, bây giờ nghĩ lại có lẽ không chỉ là cái phản ứng bên ngoài khi hắn nhắc đến cái chủ đề “thích con trai“.
Chắc là Sơ Nhất đã biết rõ là mình thích con trai rồi.
Yến Hàng nằm ra sofa, quay đầu nhìn Sơ Nhất, không thể nói được đây là cảm giác gì.
Hắn hy vọng Sơ Nhất có thể suy nghĩ thật cẩn thận nhưng lại giống như là không hy vọng cậu sẽ suy nghĩ cẩn thận. Cứ cảm thấy cậu còn chưa trải qua chuyện tình cảm gì mà cứ xác định mình thích con trai, làm hắn có hơi không yên tâm.
Nhưng nếu là con gái......
Chỉ mỗi cái thái đội đối với con gái này của Sơ Nhất thôi, thật sự không giống như cậu có thể có chút gì đó với con gái. Đừng nói là yêu đương, cho dù là bạn bè bình thường cũng không làm nổi...... Cho dù cậu có thích con gái cõ lẽ cũng sẽ không hợp nổi.
Yến Hàng trở mình, quay mặt về phía chỗ dựa lưng sofa.
Thật ra so với Sơ Nhất rốt cuộc Sơ Nhất nên tìm thử một cô bạn gái rồi hả xác định hay là cứ xác định luôn, thì hắn càng phải bận tâm chính hắn hơn.
So với Sơ Nhất hắn cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Không có bạn bè gì, càng chưa từng có bạn gái, đơn giản chỉ có nhận được tỏ tình của nam hoặc nữ, vậy thôi.
Hắn sẽ cảm thấy cô gái nào đó xinh, cũng sẽ cảm thấy cậu trai nào đó đẹp.
Nhưng nếu là động lòng, hay cái gì đó tương tự thì chưa từng có bao giờ.
Nếu đổi thành người khác, chỉ mỗi cái phản ứng vừa nãy của mình đối với Wechat của Sơ Nhất thôi, với sự quan sát và phán đoán đỉnh cao của hắn sớm đã nói nói người này không thể nào không có chút gì đó.
Nhưng cáu chuyện này cố tình lại nằm trên người mình.
Hắn thật sự không rõ đây là ham muốn chiếm hữu hay là thật sự có chút gì đó.
Chó đất là Chó đất của hắn.
Của một mình hắn.
Đây là ý nghĩ cắm rễ trong lòng hắn trong một thời gian dài đến tận bây giờ, thậm chí có đôi khi hắn còn bài xích ba mẹ và ông bà ngoại của Sơ Nhất.
Bạn của Chó đất chỉ có hắn, anh của Sơ Nhất chỉ có hắn, chỗ dựa của Chó đất cũng chỉ mỗi mình hắn, trong mắt của Chó đất vẫn chỉ có mình hắn.
Một khi xuất hiện thêm người khác, cho dù có làm hay nữa gì, hắn đều không thoải mái.
Trẻ con đến mức y như là bạn nhỏ bị lấy mất món đồ chơi yêu thích của mình.
Đây là ham muốn chiếm hữu.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, cũng bá đạo ghê đấy chứ.
Chỉ là vừa nhìn lại mà phân tích, nếu như là “có chút gì đó” thì biểu hiện bên ngoài gần như cũng như thế, khó mà phân rõ được.
Sơ Nhất vẫn là chó con, nhiều nhất cũng là một chú chó vừa vừa thôi, còn chưa đón sinh nhật 17 tuổi đâu.
Cho dù hắn xuất phát từ ý nghĩ gì, cho Sơ Nhất bất kì âm chỉ nào đều sẽ là một loại chỉ dẫn.
Đến Chu Xuân Dương nói cái gì với Sơ Nhất, có thể tạo ra ảnh hưởng gì cho Sơ Nhất không, hắn đều sẽ lo lắng, huống chi cái người này là hắn.
“Em xem thử.” Sơ Nhất rửa xong chén, dọn dẹp phòng bếp xong thì ra ngoài phòng khách.
“Xem cái gì?” Yến Hàng hỏi.
“Nhiệt kế, đó.” Sơ Nhất nói.
“À,“ Yến Hàng mò mò trong áo, không tìm thấy, lại tìm một bên khác, vẫn không có, “Không thấy đâu rồi.”
“Bộ anh tập thể, dục theo đài hay, hay gì,“ Sơ Nhất có hơi mờ mịt, “Cái kẹp, kẹp nhiệt độ mà, mà cũng có thể, thể mất.”
“Không biết, đánh một bài Thái Cực Quyền.” Yến Hàng ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ trên người rồi lại run run quần áo, nhiệt kế rơi từ trong áo ra.
Sơ Nhất cầm lấy nhìn nhìn: “Ba mươi lắm, độ.”
“Thế này là chết được một lúc rồi đó.” Yến Hàng bật cười.
“Đừng nói, tào lao,“ Sơ Nhất nhíu mày, đưa nhiệt kết cho hắn, “Đo lại đi.”
“Ài.” Yến Hàng lại nhét nhiệt kế vào trong áo, nằm xuống sofa.
Sơ Nhất đứng ở bên cạnh sofa không nhúc nhích.
Yến Hàng nhìn cậu một cái, cong chân lên: “Ngồi xuống.”
Sơ Nhất ngồi xuống sofa.
Hắn nhắm mắt lại, thở dài trong lòng.
Nếu là trước đây, Sơ Nhất căn bản sẽ không do dự như thế, bây giờ đến việc ngồi cạnh hắn thôi mà cũng vất vả như thế.
“Điện thoại em, em hỏng rồi?” Sơ Nhất lấy điện thoại qua ấn vài cái sau đó hoảng sợ mà quay đầu nhìn hắn.
“....... Anh mới vừa tắt nguồn cho em em không thấy hả?” Yến Hàng nói.
“À, em quên mất.” Sơ Nhất thở phào.
“Mấy hôm nay trở trường thế nào?” Yến Hàng dùng chân đụng đụng cậu.
“Cứ vậy thôi,“ Sơ Nhất nhìn điện thoại, “Đi học, tan học, ăn cơm, đi dạo.”
“Dạo?” Yến Hàng gối lên cánh tay.
“Dạo đến dạo đi, quanh trường.” Sơ Nhất cười cười.
“À.” Yến Hàng lên tiếng.
Sơ Nhất lại nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, quay đầu lai thấp giọng hỏi hắn: “Anh thì sao?”
“Em đoán đi?” Yến Hàng nói.
Sơ Nhất không nói gì, cắn cắn môi, quay đầu lại nhìn điện thoại cả buổi nữa mới nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi.”
“Có gì đâu mà xin lỗi.” Yến Hàng nói.
“Em chỉ, chỉ là...... Chỉ......” Sơ Nhất nhíu mày.
“Em có mở máy lên hay không hả,“ Yến Hàng ngắt lời cậu, “Anh sắp bị ám ảnh cưỡng chế luôn rồi nè.”
Sơ Nhất ngớ người, cúi đầu mở nguồn điện thoại lên.
Lúc này không có kêu di di di nữa, Sơ Nhất ấn ấn trên màn hình điện thoại, không biết đang làm gì.
“Cẩu ca,“ Yến Hàng nhìn góc nghiêng của cậu, “Bây giờ có phải em là nhân vật làm mưa làm gió trong trường không hở?”
Sơ Nhất nhìn hắn một cái, không nói gì, tiếp tục nhấn trên màn hình, nhìn dáng vẻ chắc là đang trả lời tin nhắn.
Yến Hàng cười cũng không nói gì nữa, cứ như vậy mà nhìn cậu.
Sơ Nhất hút con gái thật ra cũng không lạ lùng gì, hồi trước không hút là vì cậu cứ mãi dè dặt, mặc đồng phục vừa cũ vừa nát, tự cắt tóc cho mình, đi đường cũng phải dán vào tường mà đi, cố hết sức để giấu bản thân mình đi.
Mà một khi cậu thoát khỏi trạng thái như thế, cậu chính là cái kiểu người mà rất nhiều cô mê.
Nhìn đẹp trai, dáng người đẹp, biết đánh nhau, ít nói.
Tầm mắt Yến Hàng từ góc nghiêng của cậy từ từ dời xuống.
Cổ, vai, tay...... Má nó đều bị quần áo che lại hết rồi, không nhìn được con khỉ gì hết.
Chỉ có cánh tay bởi vì lúc rửa bát vén lên mà còn có thể nhìn thấy.
Sơ Nhất nhìn cũng không cường tráng, nhưng đường cong cơ bắp vẫn nhìn rất bắt mắt. Khi ngón tay di chuyển trên màn hình, thỉnh thoảng cẳng tay thon dài và săn chắc cũng được nâng nhẹ lên......
Yến Hàng đột nhiên cảm thấy nếu như muốn đoán được mình có gì đó với Sơ Nhất không, chắc chỉ có thể từ phản ứng sinh lý mà thôi.
Hắn chưa từng có ý nghĩ không an phận nào với Sơ Nhất, tự nhiên cũng chưa từng có bất kì phản ứng sinh lý nào.
Nếu như bây giờ trong lòng có ý đồ, liệu có thể có phản ứng không?
“Này, Chó đất,“ Yến Hàng dùng chân chọt chọt lưng Sơ Nhất, “Cởi áo khoác đi.”
“Hả?” Sơ Nhất quay đầu.
“Cởi áo khoác ra.” Yến Hàng nói.
“Em cởi, cởi rồi mà.” Sơ Nhất có hơi kinh ngạc mà nhìn hắn.
“À.” Yến Hàng nhìn thoáng qua giá treo đồ.
Hôm nay Sơ Nhất mặc đồ thể thao, bên ngoài khoác áo khoác dày, lúc vào cửa cậu đã cởi áo khoác ra.
“Em mặc cái gì bên trong bộ này thế?” Yến Hàng hỏi.
“Áo tay, ngắn á.” Cả mặt Sơ Nhất bối rối mà nhìn quần áo của mình.
“Em lạnh không?” Yến Hàng lại hỏi.
“Không lạnh.” Sơ Nhất trả lời.
“Cởi ra đi.” Yến Hàng nói.
Sơ Nhất há miệng, cực kì mê mang mà nhìn hắn: “Tại, tại sao ạ?”
“Anh nhìn mà nóng.” Yến Hàng nói.
“...... À.” Sơ Nhất ngớ người, buông điện thoại xuống, cởi đồ thể thao trên người ra.
Bên trong mặt một cái áo thun màu đen ngắn tay.
Yến Hàng dùng chân móc lấy áo thun kéo kéo lên, thấy được eo của Sơ Nhất, rất săn chắc, không có thịt thừa......
“Anh làm gì?” Cuối cùng Sơ Nhất cũng đánh một cái lên chân hắn.
“Cái áo này là của anh đúng không?” Yến Hàng hỏi.
“Đúng á,“ Sơ Nhất kéo kéo áo, “Còn có màu, trắng nữa.”
“Rất tốt.” Yến Hàng gật gật đầu.
Sơ Nhất nhìn hắn, qua cỡ năm giây mới mở miệng: “Đưa nhiệt, kế cho em.”
Yến Hàng lấy nhiệt kế ra đưa cậu.
Sơ Nhất cầm lấy nhìn, quay phắt đầu lại: “38.7 độ?”
“Tăng nữa rồi à? Làm em sợ đến mức không nói lắp luôn...... Anh xem thử,“ Yến Hàng ngồi dậy, lấy nhiệt kế từ trong tay cậu qua nhìn, “Đúng là 38.7 độ thật nè.”
“Đi bệnh viện.” Sơ Nhất đứng lên.
“Lát là hạ thôi,“ Yến Hàng nằm về lại sofa, “Anh không có yếu ớt như thế.”
“Này là sốt, sốt cao rồi mà?” Sơ Nhất có hơi sốt ruột, tức giận sau cái mệnh lệnh cởi áo rồi vén áo ngay lập tức đã bị cái 38.7 này làm cho sợ đến bay mất dạng.
“Lúc em sốt sẽ đến bệnh viện à?” Yến Hàng hỏi.
“...... Không có,“ Sơ Nhất rất thành thật mà trả lời hắn, cậu cho dù bệnh gì cũng không đến bệnh viện, “Nhưng em không, không.......”
“Anh không đi,“ Yến Hàng phất tay, “Anh tự mình hiểu rõ.”
Sơ Nhất nhìn hắn.
Trong lòng cậu rất sốt ruột nhưng đây là Yến Hàng, đổi thành người nào trong ký túc, có thể cậu sẽ nắm đầu lôi đến bệnh viện. Nhưng Yến Hàng thì cậu không dám, cậu sợ Yến Hàng đánh cậu.
“Nấu cho anh ít nước ấm đi,“ Yến Hàng nói, “Ra mồ hôi.”
“Vâng!” Sơ Nhất nhanh chóng chạy đến phòng bếp.
Bình thường Yến Hàng không có thói quen uống nước ấm, bây giờ muốn uống thì phải nấu. Cậu cầm ấm nước lấy đầy nước lúc cấm điện thì nghĩ nghĩ rồi đổ bớt phân nữa ra, như vậy có thể nhanh nấu sôi một ly ra cho Yến Hàng uống trước, sau đó từ từ nấu thêm ấm khác.
A, Chó đất nhỏ thông minh quá đi.
Nước sôi rất nhanh, cậu đổ ra vừa đúng một ly, lúc đưa cho Yến Hàng, Yến Hàng đang ngồi trên sofa xem TV, ngược lại thì sắc mặt nhìn vẫn bình thường, chỉ là dáng vẻ mệt rã rời.
“Không thì anh, anh ngủ trước, đi.” Cậu đặt nước lên bàn trước mặt Yến Hàng.
“Ừm,“ Yến Hàng cười cười, “Em đừng căng thẳng, anh cũng có phải là bệnh lần đầu đâu.”
“Em chưa từng, thấy mà.” Sơ Nhất nói.
“Bây giờ thấy rồi nè,“ Yến Hàng nói, “Em bình tĩnh tí đi, em cứ hoảng như thế làm anh cũng căng thẳng theo luôn, không xỉu một cái cũng thấy có lỗi với em.”
Sơ Nhất có hơi ngại ngùng mà cười cười. Bác sĩ từng nói tố chất cơ thể của Yến Hàng rất tốt, sốt một trận thôi không có vấn đề gì lớn, trước đó cậu bị sốt cũng chỉ một đêm là hạ rồi.
“Chân em sao rồi?” Yến Hàng hỏi.
“Khỏi rồi.” Sơ Nhất nâng nâng chân.
“Đâu ra mà khỏi nhanh thế,“ Yến Hàng chậm rãi uống nước ấm, “Cảm thấy có thể là khỏi rồi nhưng mà vố cùng dễ bị thương lại, lúc đi đường em cẩn thận chút.”
“Vâng.” Sơ Nhất ngồi xổm xuống chân hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Cứ nghĩ đến cậu để một bệnh nhân như Yến Hàng ở ở đây không quan tâm, cậu liền cảm thays vô cùng khó chịu, “Yến Hàng.”
“Biết em muốn nói gì rồi,“ Yến Hàng nhìn cậu một cái, “Nhịn đi.”
“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu.
“Cún à.” Yến Hàng gãi gãi tóc cậu, đặt tay lên đầu cậu.
“Dạ,“ Sơ Nhất lên tiếng, chờ hắn nói tiếp nhưng đợi cả buổi Yến Hàng cũng không nói nữa, dường như có hơi thất thần, cậu lắc lắc đầu, “Dạ?”
“Em đúng thật là một bé cún ngoan mà.” Yến Hàng nói.
“...... Anh biết khen, người ta ghê.” Sơ Nhất nói.
Yến Hàng bật cười, dựa vào sofa thở dài.
Ấm nước thứ hai sôi lên, Sơ Nhất đi đến phòng bếp.
Yến Hàng cảm thấy mắt có hơi xốn, gắng gượng cả một tuần, cuối cùng thì hắn cũng có chút buồn ngủ.
“Anh đi ngủ trước, có hơi buồn ngủ rồi,“ Yến Hàng vào phòng tắm rửa mặt, “Nếu em không buồn ngủ thì tự mình chơi chút đi.”
“Vâng,“ Sơ Nhất đang châm nước nóng vào bình thuỷ, “Một lúc nữa lấy, lấy khăn lạnh hạ, hạ nhiệt.”
“Được,“ Yến Hàng đáp lời. Lúc rửa mặt xong đi ra Sơ Nhất vẫn còn đứng trong phòng bếp, nhìn dáng vẻ là đang chờ hắn, vẻ mặt rất không yên tâm, hắn vỗ vỗ mặt Sơ Nhất, “Tối em đừng ngủ sofa.”
“Ò.” Sơ Nhất gật đầu.
Nói là buồn ngủ nhưng mà muốn ngủ thật cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Yến Hàng nằm trên giường, nhắm mặt lại.
Có điều không buồn ngủ mà miễn cưỡng nằm chờ trời sáng với buồn ngủ nằm chờ ngủ được, hai loại cảm giác này rất khác nhau.
Nằm một hồi, hắn nghe được tiếng Sơ Nhất đi đến, tiếp đó là một chiếc khăn lông có hơi lạnh áp lên trán hắn.
“Có ảnh, ảnh hưởng đến anh, anh đi ngủ không?” Sơ Nhất nhẹ giọng hỏi.
“Không đâu.” Yến Hàng không mở mắt, giọng của Sơ Nhất dưới tình huống như này thế mà lại rất từ tính.
“Em ở ngay, ngay bên cạnh.” Sơ Nhất nói.
“Ừm.” Yến Hàng cười cười.
Nệm bị lún xuống, Sơ Nhất ngồi xuống cạnh hắn.
Kỹ thuật tàng hình của Sơ Nhất luyện vô cùng tốt, sau khi ngồi xuống cơ bản là không động đậy nữa. Mãi cho đến khi khăn trên trán đã không còn lạnh nữa, Yến Hàng mói cảm thấy được Sơ Nhất nhúc nhích, nhẹ nhàng cầm khăn lông đi.
Sau đó nệm nâng nhẹ lên một chút, Sơ Nhất đứng lên, bước chân nhẹ nhàng mà ra khỏi phòng ngủ.
Thật ra đối với một người ngủ không ngon mà nói, cái loại tiếng động nhẹ nhàng gần như không nghe thấy nhưng lại không hoàn toàn yên tĩnh này của Sơ Nhất là đáng sợ nhất, sẽ không nhịn được mà tập trung tinh thần mà lắng nghe, sau khi nghe rõ rồi thì buồn ngủ cũng mất luôn.
Nhưng hôm nay Yến Hàng lại không có loại bực bội này, hắn cón có chút hưởng thụ.
Trong khoảng thời gian này hắn không ra khỏi cửa, trừ Thôi Dật và dì giúp việc ra hắn cũng chưa nhìn thấy được ai khác, đa số thời gian trong nhà đều yên tĩnh đến hít thở không thông.
Có lẽ vì bị thương rồi sốt nữa, hắn trở nên vô cùng mẫn cảm, cô đơn và trống vắng như toát ra từ tận trong xương, cuối cùng thì cũng không tìm lại được cái cảm giác cân bằng khi ở một chỗ trong thời gian dài nữa.
Sơ Nhất ở đây, phát ra những tiếng động thật nhỏ, khiến hắn cảm thấy rất chân thật.
Có điều cái sự buồn ngủ đáng thương của hắn vẫn không biến mất hoàn toàn nhưng cũng không có cách nào tiếp tục tăng thêm.
Sơ Nhất đổi bốn lần khăn cho hắn, trước sau hắn chỉ nhắm mắt giả ngủ như thế.
Lúc lần thứ năm lấy khăn ra, Sơ Nhất sờ trán hắn, không đặt khăn lần thứ sáu.
Yến Hàng có thể nghe được cậu đi rửa mặt, sau đó tắt đèn phòng khách, đi vào phòng ngủ.
Chắc là sợ làm ồn hắn, Sơ Nhất đi vào phòng ngủ mà không bật đèn, đi đến cạnh giường chưa được mấy bước đã đá vào chân giường.
“Cái đ* mẹ.” Sơ Nhất đè thấp giọng, gần như chỉ dùng khí mà mắng một câu.
Yến Hàng nhịn cười.
Chó đất nhỏ còn trộm chửi thề cơ à?
Sơ Nhất nhẹ nhàng mà nằm lên giường, rồi im re không động đậy gì nữa.
Trên giường chỉ có một cái chăn, lúc trời nóng hai người họ ngủ không đắp gì trên người, lúc này trời đã lạnh rồi, không đắp thì không ngủ nổi.
Vốn dĩ Yến Hàng muốn mở miệng nói, bảo cậu đắp chung nhưng hắn sợ mở miệng Sơ Nhất sẽ xấy hổ vì thế chi có thể tiếp tục giả vờ ngủ.
Sơ Nhất nằm yên khoảng 30 giây, cuối cùng cũng đưa tay vén chăn lên.
Yến Hàng giả vờ trở mình hướng về phía cậu, kéo một nữa chăn qua bên đó.
Sơ Nhất nhanh lúc chui vào chăn lúc hắn trở mình, nhích nhích lại cạnh hắn, đắp xong chăn.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe được tiếng lạch cạch của cái đồng hồ nhỏ trên đầu giường.
Còn có tiếng hít thở của Sơ Nhất.
Yến Hàng nghe tiếng Sơ Nhất hít thở của Sơ Nhất, từ nhanh đến chậm.
Tốc độ đi vào giấc ngủ của Chó đất đúng thật là làm hắn ngưỡng mộ, nhiều nhất cũng chỉ mười phút, hắn đã nghe được tiếng ngáy nhè nhẹ của Sơ Nhất, khò khè chưa được vài phút liền biến thành tiếng hô hấp chầm chậm thả lỏng.
Vậy là ngủ rồi.
Chậc.
Yến Hàng quả thật muốn lay cậu tỉnh để cậu ngủ lại lần nữa, ở đây còn một người mất ngủ đây nè, sao em lại không biết xấu hổ mà ngủ nhanh thế hả?
Hắn mở to mắt ra nhìn.
Sơ Nhất nghiêng người đưa lưng về phía hắn mà ngủ, bây giờ hắn chỉ có thể nhìn thấy cổ và vai Sơ Nhất.
...... Không có cảm giác gì hết.
Không biết và vì bị bệnh nên trong đầu không còn không gian để cân nhắn mấy thứ kia hay là hắn thật sự không có cảm giác gì với Sơ Nhất.
Đương nhiên cũng có thể là do kích thích không đủ.
Yến Hàng đột nhiên có hơi mắc cười, mình còn chưa từng phát hiện ra mình lại trẻ con như vậy.
Đưa tay về phía Sơ Nhất, đặt lên eo Sơ Nhất.
Cách lớp áo có thể cảm nhận được cơ thể nhẹ nhàng phập phồng theo hô hấp của Sơ Nhất, còn rất có nhịp điệu nữa.
“Cún ơi.” Hắn gọi một tiếng thật nhẹ.
Sơ Nhất không có động tĩnh gì, đến hô hấp cũng không có thay đổi.
Vì thế hắn dùng ngón tay đẩy áo của Sơ Nhất rồi đưa tay vào lần nữa sờ lên eo.
Cái loại không khí cực kì kỳ lạ ngay trước mắt, Yến Hàng vô cùng không hiểu nổi một người suốt thời gian qua vẫn luôn bình tĩnh, thận trọng, chính chắn, vào Nam ra Bắc, gặp nhiều biết rộng, có chuyện không hoảng như hắn, sẽ có cái hành động như giở trò lưu manh như này hoặc là lén giở trò lưu manh.
Nhưng càng làm hắn giật mình hơn chính là, ngay trong cái loại hành động như thần kinh này có một loại kích thích kỳ lạ, hắn...... Đột nhiên cảm thấy eo của Sơ Nhất sờ thích ghê, làn da căng bóng......
Nệm run lên hai cái, khi Sơ Nhất mở mắt ra Yến Hàng đã vén chăn ngồi dậy rồi.
“Sao thế anh?” Sơ Nhất rất căng thẳng mà cũng ngồi dậy theo, trong phòng không bật đèn, cậu chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của Yến Hàng.
Lúc đưa tay muốn bật đèn lên, Yến Hàng nắm được cổ tay cậu: “Em ngủ của em đi.”
“Không thoải mái, hả?” Sơ Nhất hỏi, tay Yến Hàng rất nóng nhưng không phải cực kì nóng, chắc là hạ sốt một tí rồi.
“Anh đi tiểu.” Yến Hàng xuống giường.
“À.” Sơ Nhất thở phào, nằm trở về.
________
Zậy là dở ròi Thái Tử oiw =)))