Một Đồng Tiền Xu

Chương 62: Chương 62




Edit: zhuudii

Tuy rằng không bật đèn chỉ có thể nhìn thấy cơ thể mơ hồ của Yến Hàng nhưng Sơ Nhất vẫn có thể nhìn ra Yến Hàng xuống giường cả năm giây rồi mà vẫn chưa mang dép lê vào, vẫn luôn cúi đầu tìm dép, cậu sợ rằng thêm chút xíu nữa hắn choáng đầu rồi cắm đầu xuống đất luôn.

“Anh hạ sốt, chưa?” Cậu lại hỏi một câu.

“Hạ rồi.” Yến Hàng nói xong thì mang dép lê vào, đi về phía cửa phòng ngủ.

“Anh không đo, đo sao anh biết hạ, hạ rồi?” Sơ Nhất hỏi.

“Đúng đó, vậy hỏi cái con khỉ á.” Yến Hàng nói xong thì đi đến cửa, sao đó liền dứt khoát mà đụng vào khung cửa.

“Oái!” Sơ Nhất hoảng sợ, ngồi phắt dậy từ trên giường, tay đập một cái vào công tắc, “Anh không sao chứ?”

“Không sao,“ Yến Hàng gần như là ngay lúc đèn sáng mà đập một cái vào công tắc, đèn lại tắt, “Mở đèn cái gì mà mở, loé cái mắt anh muốn đui luôn.”

“À.” Sơ Nhất đáp lời.

Đúng là loé thật, lúc này đến cái bóng của Yến Hàng cũng không thấy, trước mắt một mảnh đóm sáng đóm tối.

Yến Hàng đi vào nhà vệ sinh, sau khi đóng cửa lại mới thở phào.

Đ* má.

Cái chỉ số thông minh mà hồi trước bị gây tê làm mất một nữa giờ chắc là bị sốt làm mất thêm một nữa nữa rồi.

Một phần tư chỉ số thông minh còn lại bị cú sốc sau khi sờ eo của Sơ Nhất mà có phản ứng sinh lý thần kì đã làm cho hắn không có cách nào đưa ra phản ứng xử lý chính xác được nữa.

Hắn chỉ cần lật người một cái, hít sâu mấy lần là có thể hạ xuống, nhưng hắn lại ngồi dậy còn cộng thêm cái nệm kém chất lượng chỉ cần thả cái rắm thôi phát ra tiếng, thế mà cũng có thể làm cho Sơ Nhất đang ngủ heo tỉnh lại.

Vì thế hắn không thể không đứng trước bồn cầu.

Đi tiểu?

Tuy là muốn tiểu thì cũng tiểu được, dù gì thì cũng nằm trên giường cả hai tiếng rồi. Nhưng hoàn toàn không cần thiết phải đặc biệt thức dậy để cố mà tiểu.

Hay là tuốt một cái?

Ngại quá đi, bị doạ ngục mất rồi.

Vậy đứng một chốc đi, suy ngẫm một chút về cái hành vi ngu ngốc của mình.

Hắn có hơi không hiểu nổi chính mình.

Có phản ứng nhưng hắn cũng không giật mình, ngược lại hắn giật mình đối với cái hành vi của bản thân nhất định kiên trì bằng mọi cách để khiến bản thân có phản ứng hơn.

Hắn nhìn nắp bồn cầu.

Nhìn mấy lần hắn cũng không có cảm giác gì, cứ phải đưa tay sờ một chút.

Bây giờ dễ chịu chưa?

Thật ra bây giờ hắn nhìn bồn cầu mà bình tĩnh nghĩ lại, trừ đi cái phản ứng này thì hắn chỉ đơn giản là quá mức để ý đến Sơ Nhất - người mà hắn không dễ dàng gì mới “có được”, dù sao cũng phải tìm một cái lý do để buộc chặt hắn và Chó đất lại với nhau.

Lỡ như ngày này đó Chó đất bị con chó đực hay con chó cái nào dụ đi mất, thì mình đến cái lý do đễ đi dành về cũng không có.

Phải không nhờ?

Yến Hàng nhíu nhíu mày.

Đột nhiên hắn cảm thấy rất buồn cười, nhìn bồn cầu cười cả buổi.

Cửa nhà vệ sinh bị gõ vang.

Yến Hàng thở dài, quay đầu nhìn cửa: “Sao đấy?”

“Anh đi, đi tiểu có hơi, hơi lâu á?” Sơ Nhất ở ngoài cửa nói.

“Anh còn chưa có bắt đầu tiểu đâu,“ Yến Hàng nói, “Em về ngủ lại đi.”

“Có phải, phải anh bị nhiệt, nhiệt rồi không?”

“...... Em có kinh nghiệm lắm à?” Yến Hàng có hơi không biết làm sao.

“Trên tờ rơi, rơi dưới lầu, lầu nhà em hồi, hồi trước nói,“ Sơ Nhất nói, “Viêm, viêm niệu đạo......”

“Cút.” Yến Hàng nói.

“Vậy anh, từ từ, tiểu nha,“ Sơ Nhất nói, “Có thể là, là tại sốt, sốt á.”

“Em cút ngay!” Yến Hàng gào lên một tiếng.

“Cút nè.” Sơ Nhất nói.

Sau khi Yến Hàng nghe thấy tiếng bước chân của Sơ Nhất biến mất, kéo kéo quần đứng đối diện bồn cầu.

Gào xong một tiếng này, suýt nữa thù hắn tiểu không ra luôn.

Lúc ra khỏi nhà vệ sinh hắn đi đến bên cạnh bàn trà muốn rót nước uống, vừa mới đưa tay cầm ky, bên sofa truyền đến một câu: “Đo nhiệt, nhiệt độ đi anh.”

Trong nhà không bật đèn, còn kéo cả màn lại, Yến Hàng căn bản không phát hiện ra trên sofa có người, một câu này phát ra làm hắn sợ đến mức phản xạ có điều kiện mà ném cái ly qua luôn.

Trong nháy mắt khi ly rời khỏi tay hắn mới phản ứng lại được là giọng của Sơ Nhất.

“Có ném trúng em không?” Yến Hàng nhanh chóng vừa hỏi vừa chạy đi mở đèn.

Sơ Nhất ngồi trên sofa, cơ thể nghiêng qua một bên, cái ly nằm ở cạnh cậu vẫy nước ra đầy sofa.

“Có ném trúng em không?” Yến Hàng hỏi.

“Á.” Sơ Nhất nâng tay lên che mắt.

Một chữ á này vô cùng bình tĩnh, Yến Hàng không biết đây là cậu lên tiếng đáp lại hay là lịch sự mà hét lên.

“Á con khỉ gì?” Yến Hàng nói.

“Không trúng em,“ Sơ Nhất nói, “Em né được, né được, được 100%.”

“Má nó,“ Yến Hàng quả thật không nói nổi, đi qua đánh hai cái lên cánh tay cậu, lúc Sơ Nhất trốn sang bên cạnh, hắn lại đạp hai cái lên mông cậu, “Ngáo rồi hả, không ngủ được ra đây hù người ta chơi đấy à?”

“Úi,“ Sơ Nhất nhanh chóng xoay người ôm lấy chân hắn, “Vết thương, vết thương.”

“Vết thương khỏi rồi.” Yến Hàng nói.

“Đâu ra mà, mà nhanh vậy?” Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn eo hắn, tầm mắt mới hướng lên được một nữa đã nhanh chóng dời đi, buông chân hắn ra, đứng lên, “Coi chừng trúng, trúng vết thương.”

Yến Hàng nhìn xuống.

Chắc là vì quần lót.

Bình thường khi đi ngủ Sơ Nhất đều mặt áo thun quần cộc, đây là thói quen hình thành khi cậu ở nhà không có không gian của riêng mình. Mà bình thường hắn mặc quần lót với áo thun, có lẽ là vì cảm giác an toàn.

Vốn dĩ hắn cũng chẳng có cảm giác gì mà phản ứng hiện tại của Sơ Nhất tự nhiên làm hắn có hơi xấu hổ.

“Vào phòng ngủ đi.” Hắn nói.

“Ừm.” Sơ Nhất xoay người đi vào phòng.

Sau khi Yến Hàng nằm xuống, cậu đưa nhiệt kế đến: “Kẹp rồi ngủ, ngủ lát nữa đến thời gian, gian rồi em xem giúp anh.”

“Anh có ngủ nhanh vậy được,“ Yến Hàng nói, “Anh sợ em không đủ thời gian đó.”

“Không đâu.” Sơ Nhất không nằm xuống, lấy chăn che người lại rồi ngồi trên giường như thế.

Yến Hàng không nói gì, thở dài.

Có lẽ là vi lăn qua lăn lại một hồi, cũng có thể là bất đầu hạ sốt. Yến Hàng nhắm mắt lại liền cảm thấy mệt mỏi, không đợi đến lúc Sơ Nhất báo nhiệt độ cho hắn đã ngủ mất rồi.

Lúc tỉnh lại hắn cảm thấy choáng kinh khủng, phải nhìn chằm chằm trần nhà khoảng chừng 20 giây mới không còn choáng nữa, quay đầu, nhìn sang bên cạnh.

Sơ Nhất không ở trên giường, trên gối đầu đặt một tờ giấy.

Mặt trên có một hàng chữ của Sơ Nhất, tuy rằng rất tinh tế nhưng rất xấu.

- Anh hạ sốt rồi, em đến trường đây, buổi chiều học xong em đến ngay

Yến Hàng lấy điện thoại qua nhìn giờ, ngủ một giấc này ngủ đến tận 11giờ, hắn nhắm mắt lại, cẩn thận mà vươn vai một cái, nằm trên giường không động đậy gì lại nhắm mắt lại thêm lần nữa.

Lúc này đầu óc đã tỉnh táo hơn đêm qua rất nhiều, nhưng cái chuyện hồi tối có hơi giống như nằm mơ, không rõ ràng lắm.

Nhưng mà......

Yến Hàng, mày thế mà lại làm ra cái chuyện không biết xấu hổ như thế.

“Hai hôm nay cậu đừng đi ra ngoài,“ Hồ Bưu cầm hộp cơm, “Tin báo mới nhất tôi mới nhận được là viện trợ bên ngoài tìm viện trợ bên ngoài rồi, chúng ta mà ra ngoài không chừng bị chặn đường đó.”

Sơ Nhất có hơi không hiểu: “Chuyện, chuyện không liên quan, quan đến mấy cậu, mà.”

Ba tên viện trợ từ bên ngoài kia cũng chưa có cơ hội hoàn thành công việc viện trợ, cái hẹn với 404 hủy bỏ cũng không hẹn lại lần hai, chuyện này nếu có bị kiếm chuyện cũng chỉ có thể kiếm mình cậu.

“Cậu bị ngốc đấy à?” Lý Tử Cường nói, “404 chỉ là giả vờ bên ngoài không động tĩnh gì thôi, bọn người chúng nó gọi đến cũng không phục, lúc này vừa đúng lúc giỡ trò sau lưng luôn, bọn nó mới chả quan tâm cậu là Cẩu ca hay là toàn thể 403 đâu.”

Sơ Nhất nhíu mày.

“Vậy thì ở ký túc thôi, ngủ rồi chơi game,“ Trương Cường vừa ăn vừa nói, “Chiều có tiết thực hành, vừa lúc luôn.”

“Thực hành à...... Cái này phiền nhất này,“ Ngô Húc thở dài, “Bây giờ tôi vẫn chưa hiểu gì, lúc thi bảo vẽ cấu tạo khung xe thì phải làm sao bây giờ.”

“Không đến mức vậy đâu, nhiều nhất chỉ đưa cậu cái gì đó rồi hỏi cậu nó là cái gì thôi.” Cao Hiểu Dương nói.

“Tôi có thể cũng không nhớ nổi.” Ngô Húc nói.

“Không sao,“ Chu Xuân Dương vừa ăn vừa chơi điện thoại, “Có Sơ Nhất đây nè, cậu bảo cậu ấy giờ lập tức vẽ cấu tạo khung xe ra cho cậu cậu ấy cũng vẽ được.”

“Không vẽ được.” Sơ Nhất nói.

“Cậu có thể phối hợp tí không hở?” Chu Xuân Dương nhìn cậu một cái, “Tôi đang khen cậu đó.”

“Tùy tiện vẽ,“ Sơ Nhất nói, “Nhắm mắt cũng, cũng vẽ được.”

Cả đám người vừa ăn vừa vui vẻ, cách hai bàn đám người 404 cả mặt khó chịu mà nhìn qua đây.

Sơ Nhất cảm thấy mình chọn chuyện ngành Sửa chữa ô tô vẫn rất đúng. Tuy rằng mấy môn khác cậu đều rất kém, mấy tiết văn hoá đều nghe không vào nhưng tiết chuyên ngành, ít nhất cậu cũng là người giỏi nhất trong phòng ký túc, môn điện học cậu cũng học không tệ.

Có đôi khi cậu nghĩ lại, nếu mình thật sự có thể lên cấp 3 cũng chưa chắc có thể học ra gì được, đại học đoán chừng cũng không thi đậu, tốt nghiệp rồi cũng không bằng học xong trung cấp có nghề.

Cách trường học hai trạm xe có một cửa hàng 4S, chỗ đó có học sinh tốt nghiệp từ trường bọn họ, nghe nói làm cũng không tệ lắm.

(*Cửa hàng 4S (Automobile Sales Servicshop 4S): là cửa hàng bán hàng tích hợp bốn trong một các dịch vụ bán xe (Sale), phụ tùng (Sparepart), dịch vụ (Service) và thông tin (Survey).)

Sơ Nhất cứ nghĩ đến chuyện sau này mình không chừng cũng có thể đến chỗ đó liền có chút kích động nho nhỏ.

Ăn cơm xong về lại ký túc, cậu gửi tin nhắn cho Yến Hàng, hỏi hắn còn sốt không, Yến Hàng không trả lời, chắc là chưa thức hoặc là lại ngủ nữa rồi.

Sơ Nhất thở dài.

“Chiều muốn đi tìm Yến Hàng hả?” Chu Xuân Dương nhỏ giọng hỏi.

“Ừm,“ Sơ Nhất gật đầu, “Tối......”

“Không về, biết mà.” Chu Xuân Dương cười cười.

“Cẩu ca,“ Lúc Hồ Bưu thấy cậu lấy quần áo từ trong tủ nhét vào balo thì ngó qua, “Cậu thật sự đi đến chỗ anh Hàng à? Không phải qua đêm ở nhà con gái hả?”

“Hả?” Sơ Nhất ngớ người nhìn cậu ta.

“...... Coi như tôi không nói gì,“ Hồ Bưu thở dài, “Thiệt luôn á, người giác ngộ muộn như vậy tôi chỉ gặp mỗi mình cậu thôi á.”

Chu Xuân Dương ngồi ở bàn bên cạnh cười một hồi.

Sơ Nhất nhìn cậu ta.

“Muộn một chút tốt lắm.” Chu Xuân Dương cười nói.

Buổi chiều học thực hành xong cậu lập tức đeo balo đi luôn, cậu lười về lại ký túc lấy đồ...... Thật ra là sốt ruột.

Suy cho cùng thì hôm qua Yến Hàng còn sốt cao, nay cũng không biết tình huống thế nào rồi.

Haiz, thật ra là vì cậu muốn nhanh chóng gặp Yến Hàng.

Tìm nhiều lý do như thế.

“Làm gì đó!” Thầy giáo dạy được một nữa thì đột nhiên nhìn bên ngoài phòng thực hành nói một câu.

Mấy cô gái cầm điện thoại mà cười, vừa nhìn về phía này vừa đi ra.

“Chụp hai cậu đó.” Hồ Bưu nhỏ giọng nói.

Chu Xuân Dương cười không nói gì, Sơ Nhất cũng không nói gì.

“Cẩu ca,“ Hồ Bưu lại nhỏ giọng, “Cậu với Yến có hy vọng không?”

“Yến?” Sơ Nhất ngớ người.

“Tưởng Yến Ni.” Chu Xuân Dương nói.

“À, sao không, không gọi bằng Ni?” Sơ Nhất hỏi.

“Ni nghe quê lắm,“ Hồ Bưu nói, “Khen tôi trước mặt cổ với.”

“Hả?” Sơ Nhất ngơ ra.

Chu Xuân Dương cúi đầu cười không ngừng.

“Cậu cười gì?” Hồ Bưu chọt cậu ta một cái.

“Cậu từng thấy Sơ Nhất nói chuyện với con gái rồi hả?” Chu Xuân Dương quay đầu đi, “Không thì cậu trực nhật giúp tôi hai lần, tôi giúp cậu cho.”

“Úi, đúng nhỉ,“ Hồ Bưu nhanh chóng nói, “Tìm cậu thích hợp hơn, cậu giúp......”

“Em!” Thầy giáo đột nhiên chủ tay vào Hồ Bưu, “Thấy em nói chuyện tứ phương cả buổi trời rồi, không muốn học thì ra ngoài cửa mà đứng đó!”

“Muốn mà thầy,“ Hồ Bưu nhanh chóng nói, “Muốn học lắm luôn, em chỉ là không hiểu nên hỏi bạn thôi.”

“Đừng có mồm mép với tôi!” Thầy giáo trừng mắt nhìn cậu ta một cái, “Còn để tôi nhìn thấy em như vậy lần nữa thì em đừng học tiết tôi nữa, tôi không có mắt nhắm mắt mở như mấy giáo viên khác đâu!”

Hồ Bưu không nói gì.

“Bây giờ em nói cho tôi biết,“ Thầy giáo chỉ vào một đống phụ tùng lắp ráp của khung xe nằm giữa phòng thực tập, “Đây là cái gì!”

“Cái này còn chưa có học mà.” Hồ Bưu lập tức ngớ người.

“Trục chữ thập.” Sơ Nhất nhỉ giọng nói.

“Trục chữ thập!” Cậu ta nhanh chóng nói.

“Lúc thi tốt nhất là em cũng đi theo Sơ Nhất đi,“ Thầy giáo nói, “Xem thử coi em ấy có giúp em thi được không!”

Sơ Nhất vẫn rất sợ thầy giáo, thầy mắng xong hai cậu, cả một tiết thực hành sau đó cậu không dám nói chuyện nữa.

Trước đây cậu chưa từng bị giáo viên mắng, đa số giáo viên đều không để ý đến sự tồn tại của cậu nhưng cho dù thầy giáo mắng người khác thì cậu cũng sẽ căng thẳng theo.

Mãi cho đến khi tan học đi đến sân thể dục, cậu mới thở phào một hơi.

“Nói tốt về tôi với Yến,“ Hồ Bưu dựa lại gần Chu Xuân Dương, “Ngay bây giờ, nhanh lên.”

“Gấp gáp thế cơ à.” Chu Xuân Dương lấy điện thoại ra.

Thật ra Sơ Nhất muốn nhìn thử xem Chu Xuân Dương sẽ nói tốt về Hồ Bưu với Tưởng Yến Ni kiểu gì. Nhưng cậu vội đi đến nhà Yến Hàng, chỉ có thể từ bỏ.

Cái loại năng lực có thể tùy tiện nói chuyện với người không thân, cậu thật sự rất bái phục.

Chu Xuân Dương thì không nói, tính cách của cậu ta đã rất rộng rãi. Một người nhìn rất lạnh nhạt như Yến Hàng, bình thường nói chuyện với ai đó cũng rất nhẹ nhàng, chỉ sợ hắn không muốn thôi.

Còn loại lắp bắp nói chuyện không nhanh nhẹn, cũng không dám nói chuyện với người khác như cậu, Yến Hàng vẫn có thể nói chuyện được.......

So sánh như thế, mình đúng thật là...... Ngầu ghê.

Mày ngầu ghê đó nha Cẩu ca.

Nhưng cậu không muốn ngầu như thế, cậu chỉ muốn lúc nói chuyện với Yến Hàng sẽ không xấu hổ cũng không tẻ nhạt.

Ra ngoài cổng trường Sơ Nhất không chờ xe buýt mà trực tiếp gọi xe.

Gần đây cậu phá của kinh khủng, vì để tiết kiệm thời gian, cậu gần như không do dự mà gọi xe.

Đến cửa nhà Yến Hàng, không đợi cậu gõ cửa Yến Hàng đã mở cửa ra.

“Sao anh, anh biết em, em đến?” Sơ Nhất rất ngạc nhiên.

“Đứng ở cửa sổ thấy em.” Yến Hàng hấc hấc cằm về phía cửa sổ phòng khách.

Lúc Sơ Nhất nhìn qua thì thấy trên bệ cửa sổ đặt một cái bát thủy tinh, bên trong đặt một túi bột mì.

Cậu nhìn Yến Hàng một cái: “Anh muốn, muốn làm gì, thế?”

“Nướng bánh mì,“ Yến Hàng nói, “Nướng thêm ít bánh quy nữa.”

“Tay anh khỏi, khỏi rồi à?” Sơ Nhất nhìn tay phải Yến Hàng, vẫn còn đang dán băng gạc.

“Dùng tay trái cũng vậy thôi,“ Yến Hàng đi qua, “Sắp chán chết anh rồi, làm gì đó ăn giải sầu mới được.”

“Em giúp anh.” Sơ Nhất bỏ balo xuống, cởi áo khoác chuẩn bị rửa tay.

Đi được mấy bước thì dừng lại, cậu vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, cậu không biết Yến Hàng thấy cậu mặc bộ này có thấy nóng không, có cần cởi luôn áo thể thao ra không.

Cậu nhìn thoáng qua Yến Hàng: “Anh thấy em, nóng không?”

“Em nóng hay không mà hỏi anh cái gì?” Yến Hàng nhìn cậu.

“Ý em là......” Sơ Nhất nói một nữa thì thở dài, trực tiếp cởi áo ra, “Bỏ đi.”

Rửa tay xong đi ra, Yến Hàng đang cầm cân điện tử cân bột mì.

Sơ Nhất đi đến cạnh hắn, nhìn: “Em nhào, nhào bột hả?”

“Không cần,“ Yến Hàng cười cười, “Em nắm bắt không tốt.”

“Anh dùng tay, tay trái hả?” Sơ Nhất hỏi.

“Ừm.” Yến Hàng gật đầu.

“Anh nói tay, tay trái có kỹ năng, ẩn,“ Sơ Nhất nhìn hắn đổ bột đã cân vào bát thủy tinh, “Là nhào bột, à?”

“Không phải.” Yến Hàng nói.

“Thế là gì?” Sơ Nhất hỏi.

“Tuốt.” Yến Hàng nói.

Sơ Nhất ngớ người, nghe không hiểu hắn nói gì: “Hả?”

“Đâm máy bay.” Yến Hàng nói.

(*aka thù khu dầm khâm.)

Giờ Sơ Nhất nghe hiểu rồi, nhưng còn ngơ nghiêm trong hơn nữa. Đột nhiên nghe thấy Yến Hàng nói ra nội dung như thế, cậu hoàn toàn không phản ứng kịp.

“Sao thế?” Yến Hàng nhìn cậu một cái.

“Em chưa...... Chưa đâm bao giờ.” Sơ Nhất nói.

Yến Hàng quay đầu ra chỗ khác ho khan một tiếng, không biết là sặc hay sao.

Sơ Nhất cảm thấy vô cùng xấu hổ, cậu cắn căn môi, vì để giảm bớt cảm giác xấu hổ...... Cậu nổ lực tìm kiếm trong “Nếu như là Hồ Bưu và Chu Xuân Dương thì họ sẽ nói như nào?”, hai giây sau cậu mở miệng: “Tay phải không, không đâm được ạ?”

Yến Hàng quay đầu nhìn cậu.

Sơ Nhất hoàn toàn không biết nên nói gì, có chút muốn bò lên bệ cửa sổ nhảy ra ngoài luôn.

“Nếu mà thuận tay phải,“ Yến Hàng nói, “Lúc dùng tay trái thì sẽ có cảm giác đó là tay của người khác.”

“À.” Sơ Nhất lên tiếng.

“Đi lấy sữa bò với trứng gà ra đây.” Yến Hàng nói.

Sơ Nhất không nói gì, vọt như bay vào phòng bếp.

Yến Hàng trừng mắt nhìn bột mì trước mặt mình. Cảm thấy mình chắc là nên lấy nhiệt kế lại nhìn xem có phải sốt tận 40 độ nên hoả táng cả não luôn rồi không.

Yến Hàng, mày bị điên đấy hả?

“You are insane, totally deranged,“ Hắn nhìn bột mì nhỏ giọng hát, “Out of your mind like a psychopath......”

(*Tui tìm một hồi mà cũng không biết Thái Tử đang hát bài gì luon =))))

Thật ra tâm trạng hắn cũng không tệ lắm, bắt đầu từ trước lúc bị thương cảm giác được có người theo dõi mình, trạng thái của hắn đã rất áp lực, sau khi bị thương nằm viện gần như là rơi xuống đáy luôn.

Mãi cho đến hôm nay hắn mới xem như là hoà hoãn lại.

Chiều Sơ Nhất muốn đến hắn cảm thấy rất vui. Nghĩ rằng cũng lâu rồi không làm đồ ăn, muốn nướng ít bánh kì với ít bánh ngọt gì đó.......

Nhưng cũng có lẽ là vì quá vui, nên lúc Sơ Nhất ngơ ra hắn mới phản ứng được cái đề tài này nếu mà là trước kia chọc Sơ Nhất cho vui một chút cũng không sao.

Nhưng cái loại tình trạng bây giờ thì cực kì có gì đó.

Lúc Sơ Nhất cầm sữa bò với trứng gà đi đến, hắn còn có thể cảm nhận được luống cuống và xấu hổ của Sơ Nhất.

“Đổ sữa bò ra đi, anh bảo em ngừng thì ngừng.” Yến Hàng đập trứng gà vào bột mì, thêm đường vào.

“Ừm.” Sơ Nhất cầm hộp sữa bò, đỗ chậm vào.

Yến Hàng nhìn cậu.

Sơ Nhất cúi đầu không nhìn rõ được biểu cảm, chỉ có thể nhìn thấy lông mi và chóp mũi, nhưng chỉ như vậy cũng có thể nhìn ra...... Thế này vẫn là chó con mà.

Sao mà không dạy người ta cái gì tốt vậy hả?

Yến Hàng thở dài.

Sơ Nhất dừng lại: “Hả?”

“Tiếp tục đi.” Yến Hàng nói.

“Làm bánh mì, mì gì thế?” Sơ Nhất hỏi.

Có thể nghe được cậu nghẹn cả nữa ngày mới tìm được cái đề tài này, Yến Hàng dùng tay phải sờ nhẹ gáy cậu: “Bánh mì Chó đất.”

“Bóc phét,“ Sơ Nhất cười cười, “Chó đất nào, nào mà Tây vậy, vậy hả, Chó đất bọn em, em đều ăn màn, thầu.”

“Lát nữa cho em nhìn thử coi cái gì gọi là bánh mì Chó đất.” Yến Hàng nói.

Sau khi thêm đủ sữa bò, Yến Hàng nhào nhào cục bột, rồi cầm lấy bơ bỏ vào, lại nhào cho boe từ từ đi vào cục bột.

“Để, để em cho.” Sơ Nhất nhìn chằm chằm cục bột, “Cái này có cần, cần kỹ thuật gì, không?”

“Không cần.” Yến Hàng nói.

“Em muốn, chơi một chút,“ Sơ Nhất có hơi ngại, “Em thích chơi, cục bột.”

Yến Hàng bật cười, đẩy bát đến trước mặt cậu: “Vậy em chơi đi, nhào đến lúc có thể kéo bột thành một màn mỏng là được.”

“Vâng.” Sơ Nhất lậo tức cúi đầu, bắt đầu nhào.

Yến Hàng ở bệ cửa sổ, dựa vào tường nhìn cậu nhào bột.

Thật ra tố chất tâm lý của cậu rất mạnh, vừa nãy còn xấu hồ như thế, chưa được bao lâu lực chú ý đã dời đến cụ bột rồi, lúc này cậu nhào bột, nhào đến ngập tràn thích thú.

“Nhào xong là, là có thể nướng, hả anh?” Sơ Nhất hỏi.

“Còn phải lên men nữa, lát nữa bỏ vào máy lên men là được,“ Yến Hàng nói, “Sau đó làm nhân.”

“Nhân gì thế?” Sơ Nhất lập tức hỏi.

“Nhân chó sữa.” Yến Hàng nói.

“À,“ Sơ Nhất gật đầu, “Đáng yêu.”

“Ừm,“ Yến Hàng cười cười, lại nhìn cậu một hồi, “Chó con à.”

“Dạ.” Sơ Nhất lên tiếng.

“Thật ra ấy à,“ Yến Hàng nói, “Em cứ giống như trước đây là được.”

Động tác của Sơ Nhất dừng một chút, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Giữa hai chúng ta,“ Yến Hàng nói, “Cho dù có cái thứ là “thích” này hay không thì đều có thể giống như trước đây, em muốn nói cái gì, muốn làm cái gì đều không sao cả.”

Sơ Nhất vẫn nhìn hắn.

“Em không cần phải để ý cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, cài gì nói ra sẽ làm anh có ý nghĩ gì,“ Yến Hàng giơ tay khều chóp mũi cậu, “Em hiểu chưa?”

“Vâng.” Sơ Nhất cúi đầu tiếp tục nhào bột.

“Anh cũng như thế,“ Yến Hàng nói, “Anh muốn nói cái gì thì nói, cứ phải suy nghĩ xem em có xấu hổ không làm anh rất vất vả.”

“Em không xấu hổ.” Sơ Nhất nói.

“Ờ.” Yến Hàng cười.

Sơ Nhất ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn một hồi, đột nhiên giang tay ra, lại gần ôm lấy hắn.

“Sao thế?” Yến Hàng hỏi.

“Xoa lưng em đi.” Sơ Nhất ôm chặt lấy hắn, nói bằng giọng rất nhỏ.

Yến Hàng dùng sức mà xoa lưng cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.