Một Đồng Tiền Xu

Chương 66: Chương 66






Edit: zhuudii

Tan học buổi chiều Sơ Nhất còn đặt biệt đi đến phòng thực hành một chuyến, trốn trong một đóng các phụ tùng mà nghiên cứu tháo rời với lắp ráp cả nữa ngày.

Hôm nay thầy Dương mắng cậu, tuy rằng cậu rất căng thẳng với sợ, nhưng có mấy câu cậu vẫn nhớ kĩ.

Bây giờ môn chuyên ngành của cậu rất tốt, cậu phải nghe theo lời của thầy tiếp tục học thật giỏi bởi vì sau này cậu phải dựa vào thứ này mà kiếm ăn.

Có lẽ không ai có thể lí giải được. Ví như kiểu như Chu Xuân Dương trong đầu suốt ngày đều là ăn uống chời bời, nhà cậu ta đưa cậu ta đến trung cấp đơn giản là vì tốt nghiệp cấp hai xong không có chỗ nào đi được. Sữa chữa ô tô là do Chu Xuân Dương tự mình chọn, cậu ta thích xe, tuy rằng bây giờ mới phát hiện học Sửa chữa ô tô không thể ngày ngày được nghịch xe như cậu ta tưởng tượng, chỉ có mỗi ngày ngồi nghịch phụ tùng thôi nhưng cũng đã muộn mất rồi.

Sơ Nhất rất rõ cậu và những bạn học khác không giống nhau, cậu không có đường lui. Từ cái lúc cậu nói mình muốn học trung cấp đã phải bắt đầu dựa vào chính mình rồi.

Không, thật ra nếu cậu thật sự có gì đó, Yến Hàng sẽ giúp cậu.

Nghĩ đến Yến Hàng, trong lòng cậu sẽ kiên định.

Nhưng cậu không muốn Yến Hàng giúp cậu. Mỗi khi Yến Hàng ăn vạ muốn cậu bỏ tiền ra, nói với cậu là muốn quà đắt tiền, bảo cậu mua điện thoại rồi nói không trả lại tiền, nói nấu cơm cho cậu ăn nhưng bảo cậu thanh toán...... Mỗi lần nghe được những câu như thế cậu sẽ rất thoả mãn.

Có loại cảm giác mình đã trưởng thành rồi.

Lúc thầy giáo dạy thực hành đến đây nhìn thấy cậu tay chân đầy dầu nhớt đang ngồi xổm trên mặt đất làm đi làm lại, lập tức vô cùng vui mừng, lại giảng giải cho cậu một hồi còn chỉ cậu tháo rời động cơ một lần.

"Nếu em có hứng thú," Thầy nói, "Bình thường có thời gian em có thể đến đây hoặc đến gara tìm thầy, chỗ đó có mấy chiếc xe cần sửa, em có thể đến xem thử, làm quen một chút các loại hỏng hốc nên tìm ra như nào, nên sửa lại như nào."

"Vâng." Sơ Nhất gật đầu.

"Bây giờ Sửa chửa ô tô rất có tiếng," Thầy nói, "Đừng cảm thấy sửa xe thôi mà ghê gớm, xe có hư hỏng gì thầy liếc mắt một cái là biết, xe lái qua ngang qua thầy, thầy nghe bằng một tai cũng có thể nghe ra được đó là xe gì, đây là bản lĩnh."

"Vâng." Sơ Nhất gật đầu, không hiểu sau cậu lại cảm thấy cái kỹ năng này rất là tuyệt.

Lúc rửa tay xong rời khỏi phòng thực hành, cậu cảm thấy mình đi đường nhẹ nhàng thoải mái hẳn, giống như là nhìn thấy được sự hào nhoáng của mình vào hai ba năm sau.

Có điều lúc đi đến cổng trường, tay cậu sờ thấy điện thoại trong túi lại đột nhiên nhớ đến hai cuộc gọi kia liền lập tức buồn bực cả người.

Yến Hàng nói không cầm nghĩ gì cả, có nghĩ cũng vô dụng. Nhưng muốn thật sự không nghĩ đến quá khó khăn rồi.

Lo ngại về vấn đề an toàn, cậu vừa đi về phía trạm xe vừa nhìn bốn phía.

Có điều đạo hạnh của cậu kém Yến Hàng quá xa, cứ nhìn đông nhìn tây dọc đường đi như thế nhưng có người đến gần vậy mà cậu không hề phát hiện ra.

Cách trạm một đoạn đường nữa, có gì đó chọt vào eo cậu.

"Cướp chó đây," Phía sau có người nói, "Đừng nhúc nhích."

Đầu tiên cả người cậu cứng đờ, tiếp đó tâm trạng lập tức tăng vọt lên.

"Sao anh, anh lại lợi hại, hại như thế?" Cậu quay lại, nhìn Yến Hàng đứng sau lưng.

"Anh là ai cơ chứ?" Yến Hàng cười cười, "Hồi anh còn học tiểu học bố anh đã chơi kiểu vậy với anh rồi."

Sơ Nhất nhìn thấy nụ cười của Yến Hàng liền cảm thấy phiền muộn của mình trong nháy mắt đã không còn nữa, hết thảy đều biến mất, cả người còn có thể bay lên luôn.

"Sao anh lại, lại ở đây?" Cậu bay bỏng một hồi mới hỏi một câu.

"Ở nhà rỗi quá không có gì làm," Yến Hàng nói, "Qua đây cướp chó đồ chơi."

Sơ Nhất cười cả buổi, lại thở dài: "Ừm, không cần lo lắ......"

"Đừng mơ nữa em," Yến Hàng ngắt lời cậu, "Anh nào có căng thẳng như em đâu."

"À." Sơ Nhất cười, không nói nữa.

Hôm nay quán cafe vẫn giống như hôm qua, không có khách khứa gì, chắc là muộn tí nữa mới có khách.

"Anh xem thử coi có nguyên liệu gì," Yến Hàng đi đến tủ lạnh nghiên cứu, "Em tính tiền đó nha."

"Vâng," Sơ Nhất gật đầu, "Em đi thay, thay đồ trước đã."

"Đi đi." Yến Hàng nói.

Lúc Sơ Nhất thay đồ xong đi ra Yến Hàng đã lấy nguyên liệu xong chuẩn bị bắt đầu làm, cậu đi qua đứng bên cạnh Yến Hàng.

"Làm đơn giản tí nhé, không ảnh hưởng đến việc trong quán," Yến Hàng nói, "Làm pizza, rồi thêm cơm chiên bò tiêu đen nhỉ?"

"Được." Sơ Nhất nuốt nước miếng, bình thường 5 giờ là cậu đã ăn cơm rồi, hôm nay vì cùng Yến Hàng đến đây ăn nên vẫn luôn đói, lúc này nghe thấy tên món ăn liền muốn lấy nồi ra mà gặm luôn.

Lúc Yến Hàng bắt đầu làm pizza thì có vài khách đi vào, sau khi gọi cafe với đồ uống xong thì bắt đầu vừa nói chuyện vừa đánh bài.

Sơ Nhất vô cùng căng thẳng, lúc dùng máy pha cafe làm cafe vẫn luôn nhìn về phía Yến Hàng.

Yến Hàng cười với cậu: "Làm được đúng không?"

"Vâng." Sơ Nhất gật đầu.

Hôm qua Yến Hàng dạy cậu cách làm vài loại cafe tỉ lệ mà những thứ cần bỏ vào cậu đều nhớ, lúc này chủ yếu là căng thẳng theo thói quen.

Có điều lúc làm cậu vẫn tay chân vụng về như cũ, may mà bàn khách kia chủ yếu là muốn đánh bài nên cũng không giục cậu.

Lúc bưng cafe qua, cậu nhìn mấy ly cafe và đồ uống mình làm, đột nhiên cảm thấy mình đa tài đa nghệ.

"Anh phục vụ," Có một cậu trai quay lại gọi một tiếng, "Thơm quá à, mùi gì thế?"

"Cơm chiên," Sơ Nhất nói, "Là bữa tối của chú......"

"Vậy lấy thêm phần cơm chiên đi," Cậu trai đó nói, "Ngửi đói luôn."

"Tôi." Sơ Nhất nói cho hết câu, nghe cậu ta vừa nói thế, lậo tức không biết làm sao, quay đầu nhìn Yến Hàng.

Yến Hàng gật đầu.

"Được." Sơ Nhất lấy thực đơn qua nhìn, trên đó cũng không có giá của cơm chiên bò tiêu đen, thực đơn ban đêm không có món chín.

"Bảo với họ là 28 tệ một phần, chỉ có một phần, nhiều nữa không có." Yến Hàng nhìn thoáng qua thực đơn.

"Ừm." Sơ Nhất cười cười.

Công việc này rất tốt, khách vào buổi tối không nhiều lắm, bình thường đến đều gọi mấy ly đồ uống, đến giờ là cậu liền dọn dẹp đóng cửa chạy đi.

Sơ Nhất cản thấy rất thú vị, đương nhiên nếu không có Yến Hàng ở đây chắc chắn sẽ bớt thú vị đi.

Làm xong pizza và cơm chiên, hai người họ ngồi xuống góc bàn nhỏ bên cạnh.

Pizza là sầu riêng, là vị mà Sơ Nhất không thích lắm nhưng Yến Hàng làm rất được, không biết là bỏ thêm nguyện liệu gì làm cho mùi sầu riêng không nồng vậy nữa mà có mùi sữa, thế mà rất ngon.

Cậu vừa ăn vừa nhìn Yến Hàng.

Lúc Yến Hàng ngước mắt lên nhìn cậu, cậu lại đột nhiên có hơi luốn cuống, nhanh chóng cúi đầu ăn cơm chiên.

Bây giờ lúc ở cạnh Yến Hàng cảm giác có hơi không giống trước đây nữa.

Có loại thân mật nho nhỏ, lại bởi vì loại cảm giác thân mật này mà đột nhiên có hơi ngượng ngùng.

Bây giờ đối mặt trong khoảng cách gần như thế, cậu gần như có thể nghe được tiếng hít thở của Yến Hàng, trộn lẫn với cái nóng của cơm chiên, đột ngột mà đưa cậu về lại trong cái sự hưng phấn nào đó không thể nói rõ cũng không dám nghĩ đến.

"Hai ngày nữa anh phải đi làm rồi," Yến Hàng nói, "Đi với em hai ngày nữa chắc là không vấn đề gì."

"Vâng." Sơ Nhất gật đầu, ngẫm nghỉ, lại có hơi lo lắng, "Anh không, không đi làm lâu, lâu như thế vẫn, vẫn còn là tổ trưởng, hở?"

"Ừm," Yến Hàng cười, "Sao nào, em sợ anh mất việc à?"

"Không sợ." Sơ Nhất nói.

"Anh sang năm tranh thủ xuống bếp." Yến Hàng nói.

"Quản lý của, của anh chắc điên, điên mất." Sơ Nhất thở dài, "Không chịu thôi, cả ngày toàn, toàn muốn xuống, xuống bếp làm."

"Vậy cũng hết cách rồi," Yến Hàng cười nói, "Anh chỉ thích mỗi cái này thôi."

"Em còn không, không có sở thích," Sơ Nhất đột nhiên có hơi buồn bã, "Thật luôn, em thế mà, mà không có sở, sở thích gì."

"Em có mà," Yến Hàng nói, "Đánh boxing nè, mài viên đá nhỏ gì đó nè."

Yến Hàng vừa nhắc đến viên đá nhỏ Sơ Nhất liền căng thẳng một trận, mấy viên đá bị giẫm hỏng còn chưa cứu lại được hết, có hai viên bị mài từ viên đá nhỏ thành viên đá nhỏ xíu, lúc khoan đều sợ là nứt đá ra, cho nên cậu vẫn chưa làm xong, lúc này cực kì sợ Yến Hàng hỏi đến.

Lâu như vậy rồi mà chưa làm xong, quá trời xem thường rồi!

"Hôm nay em......" Yến Hàng nói được một nữa thì dừng lại, dường như có hơi do dự.

Sơ Nhất lập tức hiểu ngay: "Em về trường."

"À." Yến Hàng nhìn cậu một cái.

"Chủ nhiệm của, lớp em." Sơ Nhất nhanh chóng giải thích, "Buổi sáng mắng, mắng em vì đêm không, không về ký túc."

Yến Hàng chậc một tiếng: "Cái trường trung cấp nhỏ nát của em mà quản nghiêm vậy nhả?"

"Không nhỏ, cũng không nát," Sơ Nhất có chút không phục, "Dốt."

"Cút." Yến Hàng bật cười, pizza trên tay suýt nữa thì rơi.

"Thầy dạy thực, hành của bọn em, em vừa nghe tiếng, tiếng động cơ là, biết xe gì ngay." Sơ Nhất nói.

"Vậy em thì sao?" Yến Hàng cười hỏi.

"Sau này em cũng, có thể." Sơ Nhất nói.

Lời này cậu nói vô cùng chắc chắn, một chút xíu do dự cũng không có, lúc nói ra cũng không ngại ngùng gì. Cậu lớn vậy rồi đây là lần đầu tiên tràn đầy tự tin như thế.

Yến Hàng không nói gì, chỉ nhìn cậu cười, cười một lúc lâu.

Buổi tối đóng cửa tan làm, Yến Hàng muốn đưa cậu về trường học nhưng cậu không đồng ý. Gọi cái xe đưa Yến Hàng về trước sau đó mới đưa cậu về trường.

Lúc xuống xe cậu đau lòng đến mức muốn đánh tài xế một trận luôn.

Cửa ký túc đóng rồi, Sơ Nhất theo lời Chu Xuân Dương, leo lên cầu thang ở bên hông ký túc.

Lúc leo lên cậu phát hiện cái thứ này vừa nhìn là biết bình thường không ai dùng, nhưng chỗ đạp chân rất bóng, một chút xíu rỉ sét cũng không có......

Vừa nhìn thấy đã biết đây chính là một lối đi rất đông đúc người đi, trường học thế mà lại không tháo nó xuống.

Lúc vào phòng ký túc thì đã tắt đèn hết nhưng một mảnh ánh sáng màn hình điện thoại vẫn còn.

"Sơ Nhất hả?" Hồ Bưu hỏi một câu.

"Ừm." Sơ Nhất đáp lời.

"Hôm nay người đủ cả," Lý Tử Cường nói nằm ở trên giường, "Mẹ nó tối nay yên phận đó cho tao."

"Đúng đó." Hồ Bưu nói.

"Đứa nào đi đồn có người về muộn," Trương Cường nói, "Mẹ nó tao đập đưa đó."

Sơ Nhất nhìn thoáng qua giường của Tô Bân. Người này đang chơi điện thoại, mặt không cảm xúc, trên màn hình là một đống thứ, có vẻ như cậu ta vô cùng nghiêm túc, một học sinh giỏi bị toàn thể nhân dân làm ảnh hưởng.

Sơ Nhất vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi leo lên giường, gửi cho Yến Hàng một tin nhắn.

- Em ngủ

- Ngủ ngon nha Chó con

- Ngủ ngon nha Tiểu Yến

Sau khi chúc ngủ ngon xong, Yến Hàng còn cầm điện thoại cả buổi, cũng không biết là đang xem cái gì, có bản chỉ là nhấn mở ra album của Yến Hàng, chầm chậm lướt xuống.

Tuy rằng tất cả đều là tiếng Anh mà cậu xem không hiểu nhưng cậu lại xem ngon lành.

Sai khi xem xong lại mở Weibo lên, xem bình luận của mấy chị gái cho Yến Hàng.

- Cầu livetreams

- Tui mới đến, cho hỏi miếng là cứ trực tiếp simp luôn à

- Muốn húp bé đẹp trai

- Nhớ hai người

- Có ai biết quy luật livetreams hông? Tui mới follow, mỗi ngày phải vào thăm một lần, cứ sợ sẽ lỡ mất. Đúng là chiều tui quá, vẫn luôn chưa từng bỏ lỡ lần nào, dứt khoát mà không livetreams luôn......

- Ai đó giải đáp cho tui zới? Anh Tiểu Thiên với Chó con có phải sống chung không?

- Không có quy luật gì, biến mất nữa năm, một năm cũng là chuyện bình thường

- Không biết, thần bí quá, bây giờ đến hai người họ có yêu nhau không cũng không chắc

- Chắc chắn là yêu nhau luôn, có ai mà diễn một màn tình huynh đệ thuần khiết vậy hở!

- Mỗi ngày đều muốn kéo khẩu trang của anh Tiểu Thiên xuống

- Kéo khẩu trang ngây thơ quá, tui vẫn luôn muốn kéo quần của mỹ thiếu niên cơ

- Muốn kéo quần của Chó con

- Cẩn trọng tí đi, Chó con vẫn còn là em bé, kéo của anh Thiên trước đi

- Khó chịu ghê, mấy hôm nay tự nhiên cái tăng nhiều fan như thế, có một loại cảm giác bảo bối mình giấu riêng bị lũ yêu tinh cướp mất rồi

........

Không biết Yến Hàng có xem mấy cái bình luận này không, Sơ Nhất nhìn một lượt cả mặt đều đỏ lên. Mấy chị gái cái gì cũng dám nói, nhìn mấy cái bình luận này thôi, cậu cũng theo bản năng mà muốn kéo quần một chút.

Chắc là Yến Hàng sẽ không xem đâu, ngoại trừ chơi game ra thời gian Yến Hàng chơi điện thoại không nhiều lắm. Sơ Nhất vẫn luôn cảm thấy hắn ở phương diện này rất tùy tiện, muốn livetreams thì live, muốn ngừng thì ngừng.

Nếu mà là cậu, mỗi ngày cậu đều sẽ đọc bình luận, chắc cũng sẽ trả lời. Cái loại từ nhỏ không có bạn cũng không có tự tin như cậu không so nổi với kiểu cả thế giới chỉ còn mỗi hắn, hắn cũng sẽ tự tin bình tĩnh như cũ của Yến Hàng.

Tuy là cậu biết rất nhiều lúc tâm trạng của Yến Hàng sẽ rơi vào vực nhưng từ đầu đến cuối vẫn có thể chịu đựng được.

Người như thế, cả đời có thể gặp được một người đã là chuyện vô cùng mai mắn rồi.

Cậu không chỉ gặp được, mà còn......

Sơ Nhất tắt màn hình điện thoại đặt qua một bên, nhanh chóng nằm đàng hoàng nhắm mắt lại.

Không được nghĩ nhiều, đặc biệt là không được nghĩ bậy nghĩ bạ.

Gì mà bờ môi rồi hô hấp, gì mà...... Bắn trong một giây, đều không cần nghĩ nữa.

Mày mới bắn trong một giây á!

Ai bắn trong một giây hả!

Bắn trong một giây thì làm sao?

Sơ Nhất trở mình, kéo chăn trùm đầu lại.

Yến Hàng đã từng an ủi cậu rồi, cũng giải thích rất hợp lý cho cậu nghe nhưng cậu vẫn không làm cho nó tiêu tán đi được.

Mất mặt quá mà!

Những ngày Yến Hàng đến quán cafe làm với cậu nhanh chóng kết thúc, Sơ Nhất bắt đầu một mình ở quán.

Có điều có mấy ngày huấn luyện của Yến Hàng, lúc cậu đứng sau quầy bar đã không còn cảm giác luốn cuống chân tay như ban đầu nữa.

Khách đến gọi đồ uống cậu gần như đều có thể làm được, chỉ có một lần khách gọi cà phê Ireland, món mà Yến Hàng chưa từng dạy cậu, chỉ nói là pha với Whiskey, ngày thường người uống rất ít.

Lúc nghe thấy khách muốn gọi cái này, cậu rất bình tĩnh mà nói hôm nay không có rượu không làm được.

Có thể bình tĩnh là lừa dối người ta như thế, là thêm thật sự là việc rèn luyện người ta rất tốt mà.

Điều duy nhất không vui chính là vì thầy Dương đã cảnh cáo cậu không được lại đêm không về nữa, cho nên trừ cuối tuần những ngày khác cậu chỉ có thể ở trong ký túc.

Mong chờ cuối tuần.

Nhớ nhung của cậu đối với Yến Hàng bây giờ vẫn là mãnh liệt như cũ, xoay người một cái là nhớ, hơn nữa nếu so sánh với sự nhớ nhung lúc trước thì nhớ nhung của bây giờ bắt đầu có lẫn chút nội dung làm cậu ngại ngùng khi nhớ đến.

Nhưng thật sự đến cuối tuần...... Cậu lại căng thẳng.

Liên tục ba cái cuối tuần, cậu cũng chưa từng ngủ ngon.

Căn bản là không có cách nào ngủ yên.

Cứ nằm xuống là sẽ nghĩ đến chuyện hôm ấy.

Cậu vẫn luôn cảm thấy mình chưa từng cố tình nghĩ đến, hơn nữa hôm đó cậu choáng kinh khủng mà bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhớ từng chi tiết một, thậm chí cậu còn nhớ rõ tiếng thở dốc của Yến Hàng và đầu quỹ đạo mà đầu ngón tay lướt qua cơ thể cậu.

Này chắc là thèm khát trong truyền thuyết nhỉ?

Cậu thừa nhận lúc mình nghĩ đến cái chi tiết này là sẽ hưng phấn, cho dù trước mặt là cửa tủ quần áo hay một cái ấm nước cậu đều sẽ có phản ứng.

Thèm khát đến vô cùng tiêu chuẩn.

Không chỉ riêng là thèm khát mà cậu còn mâu thuẫn.

Cậu không ngừng nghĩ đến nếu chuyện như thế xảy ra một lần nữa thì cậu sẽ thế nào.

Nhưng từ đầu đến cuối cậu đều không dám có bất kì hành động nào.

Gần đến cuối năm, Yến Hàng bận vô cùng, cuối tuần bận đến mức không thể nghỉ ngơi, lần nào cậu sang đó cũng thấy trên mặt Yến Hàng viết ba chữ to đùng là "mệt bỏ mẹ".

Cậu căn bản không dám làm ra cái động tác không biết xấu hổ gì trong lúc Yến Hàng đang ngủ.

Ngoại trừ cái lý do đàng hoàng ngoài mặt này ra, thật ra lí do làm cậu mâu thuẫn hơn chính là...... Cậu sợ mình sẽ mất mặt thêm lần nữa.

Có những người có thể mất nhiều lần, chỉ cần quen là được.

Có những người chỉ có thể mất đi một lần, một lần quá đủ rồi.

Hôm nay Yến Hàng tan làm sớm, việc buổi trưa làm xong, chưa đến giờ cơm tối đã đến nhà rồi.

Sơ Nhất lấy chìa khoá mở cửa nhà, lúc nhìn thấy Yến Hàng đi ra từ phòng ngủ cậu lập tức bị cảm giác ấm áp của hạnh phúc bao bọc lấy.

"Lát nữa đi mua quần áo cho em đi, vừa hay hôm nay có thời gian," Yến Hàng nhìn cậu, "Đến phố đi bộ chỗ quán cafe em làm mua, mua xong rồi ăn cơm là vừa lúc em làm việc luôn."

"Mua quần áo?" Sơ Nhất cúi đầu nhìn đồ mặc trên người mình, "Quần áo không, phải còn rất tốt, tốt à?"

"Ngắn rồi," Yến Hàng thở dài, "Bộ này em mua hồi năm trước đúng không? Từ năm ngoái đến năm nay em cao lên bao nhiêu em còn không rõ à?"

"Không biết." Sơ Nhất nói.

"Đừng có mà keo kiệt," Yến Hàng nhìn cậu, "Anh biết hôm qua em mới nhận lương."

Sơ Nhất cười lên, nhắc đến chuyện nhận lương là cậu liền vui vẻ.

"Thôi bỏ đi, anh mua cho em," Yến Hàng ngẫm nghĩ, "Tự em mua đoán chừng dự toán chỉ 200."

"Dự toán 500," Sơ Nhất giơ năm ngón tay, "Không ngờ, chứ gì?"

"Quá trời không ngờ," Yến Hàng chân thành mà gật đầu.

"Cẩu ca của anh," Sơ Nhất nói, "Cực kì có tiền, nhá."

"Phải," Yến Hàng bật cười, "Cẩu ca cực kì có tiền, phiền em đi lồng chăn giúp anh tí đi."

"Lại lồng nữa?" Sơ Nhất nhìn hắn, "Lần trước đổi, đổi đến nay chưa, đến hai tháng, tháng nhỉ?"

"Em cho rằng giống chỗ ký túc của em à? Học học kỳ đổi một lần?" Yến Hàng nói, "Nhanh lên."

Sơ Nhất rất ghét lồng vỏ chăn, trước đây cậu phải lông vỏ chăn cho cả nhà, dáng người còn lùn, lồng xong giũ chăn ra đều phải nhảy lên mới được.

Người trên thế giới này đều sẽ ghét lồng chăn nhờ.

Lúc trước khi trời lạnh trong ký túc đổi chăn, cả đám người mặt mày đau khổ bây giờ nghĩ đến vẫn còn mắc cười. Chu Xuân Dương lồng hai lần mà vẫn nhăn như cũ, cuối cùng trong sự tức giận mà móc chăn ra trực tiếp đặt lên vỏ chăn, lúc ngủ đấp một lớp vỏ một lớp chăn, mọi người đều cảm thấy cách này vô cùng hoàn hảo, có thể trở thành đặc sắc của phòng ký túc mình.

Có điều tuy là cậu ghét lồng vỏ chăn nhưng giúp Yến Hàng lồng thì Sơ Nhất vẫn rất vui vẻ mà hoàn thành.

Yến Hàng đã trải vỏ chăn và chăn chỉnh tề trên giường.

"Anh trải ra như, này rồi," Sơ Nhất thở dài, "Tiện tay lồng vào luôn, không phải là xong, xong rồi à?"

Sơ Nhất vừa mới bắt đầu lồng chăn thì điện thoại trong phòng khách đã vang lên một tiếng, cậu quay đầu: "Giúp em xem, một chút đi, có thể người, người trong phòng ký, túc á, hôm nay họ, họ đi ăn, buffet."

"Ừm." Yến Hàng lên tiếng.

Trong cặp sách của Sơ Nhất cơ bản là trống không, chỉ một cái điện thoại là một đôi bao tay ném ở trong, còn có một nhúm tiền lẻ trong ngăn nhỏ.

Y chang trai thẳng.

Yến Hàng cười cười lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua.

Là Hồ Bưu gửi mấy tấm ảnh chụp đến, tất cả đều là đồ ăn, đầy ấp, còn có nồi lẩu cay nóng hổi.

"Thiệt tình," Yến Hàng nói, "Mới mấy giờ đầu mà đã ăn rồi, bât nạt người chưa ăn cơm đấy à?"

"Chắc chắn còn, đăng lên Khoảnh khắc, khắc chọc tức người, ta." Sơ Nhất cười nói.

"Anh xem thử." Yến Hàng nhấn mở Khoảnh khắc.

Quả nhiên gom đủ chín tấm, hơn nữa không chỉ mỗi Hồ Bưu, mà người ở ký túc xá bọn họ đều đăng lên, người nào cũng đăng chín tấm, nhìn qua một cái dễ bị đánh kinh khủng.

Yến Hàng cười chậm rãi lướt xuống vài cái.

Sau khi Sơ Nhất kết bạn với một đống bạn học thì Khoảnh khắc trở nên vô cùng náo nhiệt.

Chậc.

Toàn bộ đều là con gái.

Yến Hàng chậc chậc chậc mà lướt xuống, lúc hắn lướt đến nội dung của ngày hôm qua thì dừng lại.

Một cô gái đăng ba tấm ảnh.

Ba tấm đều là ảnh chụp Sơ Nhất và Chu Xuân Dương ngồi cạnh nhau trên sân thể dục.

Cái. Kiểu. Có. Nói. Có. Cười.

Nhưng nếu chỉ có thế Yến Hàng cũng không khó chịu bao nhiêu, suy cho cùng thì ở ký túc quan hệ của Sơ Nhất với Chu Xuân Dương là tốt nhất.

Cái làm cả người Yến Hàng trong nháy mắt khó chịu là câu caption của cô gái kia.

- Cơm chó hôm nay!

Cơm chó cái mẹ gì!

Yến Hàng cực kì sốc, tuy rằng hắn cảm thấy cái này chỉ là cô gái nói đùa thôi, cũng rất chắc chắn Sơ Nhất và Chu Xuân Dương không có cái gì ngoài quan hệ anh em.

Nhưng ngay lúc này, hắn vẫn cảm thấy khó chịu, cực kì khó chịu.

Thứ cảm giác này cho dù là dục vong chiếm hữu hay là dục gì đó, đều làm răng hắn chua đến mức nghiến răng hơn 70 chục lần trong một phút.

Hắn cầm điện thoại đi đến cửa phòng ngủ, nhìn Sơ Nhất đang đưa lưng về phía hắn giũ chăn.

Con chó thúi này vậy mà lại đi phát cơm chó với người ta.

Không nhịn được mà.

Gì mà Đại Cường, Tiểu Cường rồi Hồ Bưu hắn đều có thể được, nhưng cố tình là Chu Xuân Dương!

Sơ Nhất giơ tay, áo thun trên người bị kéo lên, lộ ra một đoạn thắt lưng.

Yến Hàng nhíu mày, đi qua đứng sau lưng cậu, đưa tay vén áo lên sờ eo cậu.

Tay Sơ Nhất đang giơ lên lập tức đơ trên không.

Yến Hàng đưa một cái tay khác của hắn vào trong áo, cả hai tay đều đỡ eo của Sơ Nhất.

"Anh......" Sơ Nhất quay đầu muốn nói chuyện.

Yến Hàng không cho cậu cơ hội nói xong, tay dùng chút lực trực tiếp đẩy cậu ngã ra giường. Không chờ mặt ập xuống giường cậu đã quay đầu đi, hắn ngã xuống theo cậu, đè trên người Sơ Nhất.

Động tác sau đó cơ bản là dựa vào bản năng, tay hắn thăm dò đến phía trước, vói vào quần cậu.

Sau khi Sơ Nhất đơ ra vào giây, sau khi hô hấp của Sơ Nhất hoàn toàn rối loạn, cậu mới chôn mặt vào chăn mà ưm một tiếng.

_________

Chu Xuân Dương kiểu: Hông ngờ tới chứ gì, "tình địch" của hai người đều là tui, hí hí.

Cơm chiên bò tiêu đen:



Pizza sầu riêng:



Cafe Ireland:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.