Một Đồng Tiền Xu

Chương 67: Chương 67




Edit: zhuudii

Vỏ chăn rất thơm, mùi hương sau khi phơi nắng trộn lẫn với mùi nước hoa trong tủ quần áo.

Sơ Nhất cảm thấy cậu bị ép đến cả người đều rơi tọt vào chăn, gì cũng không nhìn thấy, chỉ còn mỗi xúc giác và thính giác.

Vì thị giác không còn, thính giác của cậu rõ ràng hơn hẳn, hô hấp của Yến Hàng ở ngay sau tai cậu.

Mỗi một cái đụng chạm thật nhỏ đều cứ như bị phóng đại ra.

Hơi thở nong nóng quẹt qua gáy cậu, đầu lưỡi lướt qua vành tai, còn có cái điểm chết người nhất chính là cái tay kia, cái tay có ngón tay thon dài kia, khớp xương xinh đẹp kia, cái tay mà dù có làm gì đều linh hoạt nhẹ nhàng của Yến Hàng.

Cái sự kích thích này lần nào cũng đến rất đột ngột nhưng Sơ Nhất cảm thấy phản ứng của mình vô cùng nhanh, suy cho cùng cũng là Chó đất rất trẻ trung mà, vèo vèo!

Là ngóc đầu dậy ngay!

Nhưng giây phút này, ngày cái giây phút mà cả người cậu chìm trong hưng phấn, có một giọng nói ở một góc nào đó trong lòng cậu ra sức hét lên.

Kiên trì đi Cẩu ca! không được chỉ một giây!

Sơ Nhất khẽ ưm một tiếng, thật sự là không nhịn không được mà phát ra tiếng, cậu bắt được cổ tay Yến Hàng.

Nhưng cái động tác này chả có tác dụng gì cả, cậu vừa không thể nào kéo tay Yến Hàng ra vừa không thể niết tay một cái là có thể không chế động tác của Yến Hàng.

Nhưng thật ra lúc cậu nắm cổ tay hắn, trong lòng bàn tay có thể cảm nhận được quỹ đạo chuyển động của cơ bắp và xương cổ tay do mỗi động tác kéo ra.

Thôi bỏ đi, cái này mà kiên trì nổi mới là lạ đó.

Sơ Nhất từ bỏ không cố nữa...... Thật cũng không có cái gì là có cố hay không, cậu căng bản không có kỹ thuật khống chế và khả năng để làm.

Một khi đã quyết định từ bỏ, ngược lại càng sung sướng hơn.

Cậu thở hổn hển, cậu trở tay nắm lấy eo của Yến Hàng.

......

"Chó con." Cánh tay Yến Hàng chống giường, nhẹ nhàng khều tai Sơ Nhất.

Mặt Sơ Nhất còn chôn trong chăn, có thể cảm nhận được cơ thể cậu phập phồng lúc cậu thở dốc, mãi cho đến khi ổn định lại, Sơ Nhất mới nghiêng mặt qua, nhíu mày nói một câu: "Anh điên rồi hả?"

Yến Hàng cười không nói gì.

Sơ Nhất nằm nằm sắp một hồi mới nhúc nhích.

Yến Hàng xuống giường đứng, Sơ Nhất đầu tiên là liếc mắt quan sát hắn một cái, sau đó mới chậm trãi trở mình, nhìn hắn.

Trên mặt cậu có hơi mê mang nhưng so với lần trước mà nói, đã ổn hơn nhiều, ít nhất ánh mắt không còn trống rỗng mà vẫn luôn dừng lại trên mặt hắn.

Có điều vẫn nhíu mày.

"Biểu cảm gì đây hả," Yến Hàng nói, "Không có bắn trong một giây, anh chứng minh đó."

"À." Sơ Nhất sờ sờ mũi.

"Nè," Yến Hàng rút hai tờ khăn giấy ướt đưa cho cậu, rồi lấy thêm một tờ chùi chùi tay, "Lát nữa dọn dẹp tí rồi ra ngoài mua......"

"Anh......" Sơ Nhất không cầm khăn giấy ướt, tầm mắt từ trên mặt hắn dời xuống, ngừng ở ngay đũng quần.

"Hử?" Yến Hàng nhìn cậu một cái.

Sơ Nhất không nói gì, đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.

"Em không cần quan tâm anh." Yến Hàng xoay người chuẩn bị ra ngoài phòng khách.

Nói thật thì lần này Sơ Nhất tuy là không bắn trong một giây nhưng cũng không được bao lâu, chắc là kể từ lần trước đến bây giờ cậu chưa từng tuốt thêm lần nào nữa. Cho nên lúc này thời gian đối với Yến Hàng mà nói, cứ để từ từ như là là được, chưa đến mức phải đâm máy bay cho bằng được.

Nhưng hắn vừa đi đến cửa phòng ngủ liền nghe được động tĩnh ở phía sau, có thể nghe được là Sơ Nhất nhảy xuống giường.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Sơ Nhất đứng ở mép giường đang lườm hắn.

"Em sao thế?" Yến Hàng hỏi.

"Để em." Sơ Nhất nói.

"Để em cái gì?" Yến Hàng ngớ người.

Sơ Nhất không nói gì, tầm mắt lại dời xuống.

Yến Hàng theo bản năng mà nhìn xuống theo, cảm giác mình có hơi hiểu ý của Sơ Nhất rồi.

Sơ Nhất chủ động như thế làm hắn vô cùng bất ngờ, cũng làm hắn có chút...... Xấu hổ. Không hiểu tại sao sờ cho Sơ Nhất hắn không ngại ngùng gì, nhưng đổi lại Sơ Nhất - con chó thúi này sờ mình, hắn lại đột nhiên có một loại cảm giác tội lỗi vì dạy hư con nít.

"Không cần đâu," Yến Hàng cười cười, tiếp tục đi ra ngoài, "Anh......"

"Đứng đó." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng chậc một tiếng, lúc quay đầu lại lần nữa hắn phát hiện biểu cảm của Sơ Nhất ngoài trừ ngại ngùng ra và chưa đã thèm ra thì hình như có có chút...... Không phục?

"Cái kiểu này của em ai không biết còn tưởng em muốn báo thù đó." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất lườm hắn: "không thể để lần, nào cũng là anh."

"Không phải," Yến Hàng cười, "Thật ra cái này không quan trọng là ai......"

Sơ Nhất không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm hắn.

Yến Hàng đột hiện hiểu ra, Sơ Nhất có khi nào sau khi bình tĩnh lại thì cảm thấy có hơi mất mặt?

Biểu cảm trên mặt Sơ Nhất bây giờ cũng không khác gì mấy đưa con nít chơi thua thì làm ầm lên "Chơi thêm lần nữa đi" hết.

"Cún à." Yến Hàng muốn nói cái gì đó.

Nhưng Sơ Nhất cắn môi, cúi đầu nhào đến đây.

"Á đ* má!" Yến Hàng hú hồn, cái tư thế này, nếu mà bắt đầu thật hắn cứ có cảm giác thằng em của mình sẽ bị vặt xuống luôn, hắn nhanh chóng xoay người chạy đi.

"Anh đứng đó! Cho em!" Sơ Nhất rống lên một tiếng.

Yến Hàng không ừ hử gì, nhanh chóng lách vào nhà vệ sinh, trở tay đóng cửa lại. Ngay lúc Sơ Nhất vặn nắm cửa, hắn đồng thời khoá trái bên trong.

"Yến Hàng!" Sơ Nhất đập đập cửa.

"Không có ai như em hết á," Yến Hàng đè cửa lại, "Em như này là cưỡng hiếp đó."

"...... Mở cửa!" Sơ Nhất tiếp tục đập cửa.

"Nói coi em muốn đánh nhau hay là muốn tuốt cho anh hả?" Yến Hàng nói.

"Mở cửa!" Sơ Nhất không trả lời vấn đề của hắn.

"Em lớn lối ghê đó Cẩu ca." Yến Hàng có hơi mắc cười.

"Anh đợi đó." Sơ Nhất nói.

"Đợi gì cơ?" Yến Hàng hỏi.

Ngoài cửa không có tiếng gì nữa, Yến Hàng dán tai lên cửa nghe nghe, hình như Sơ Nhất đi rồi.

Có âm mưu.

Yến Hàng cười cười, đứa nhỏ này còn dùng kế cơ à?

Vài giây sau, ngoài cửa truyền đến bước chân của Sơ Nhất, đi từ phòng khách đến.

Yến Hàng còn chưa kịp nghĩ kĩ xem kế của cậu là gì, liền nghe được tiếng khoác cửa vang lên.

"Em có bản lĩnh ghê nhỉ?" Yến Hàng có hơi ngạc nhiên, "Sơ Nhất!"

Sơ Nhất ở bên ngoài không nói gì, hắn cũng không để ý. Lúc này nhìn Sơ Nhất ở khoá hắn đột nhiên cảm thấy rất thú vị, một chú cún thành thật ngây thơ thế mà còn biết chiêu lén lút phá khoá cơ đấy.

Còn...... Rất nhanh nhẹn?

Không chờ Yến Hàng thưởng thức thêm một chút, chắc cũng cỡ ba năm giây gì đó, cửa nhà vệ sinh đã "cạch" một tiếng mở ra.

Sơ Nhất hùng hùng hổ hổ mà kéo cửa nhà vệ sinh ra vọt vào.

Sau đó đứng trước mặt Yến Hàng, mặt đối mặt mà trừng hắn.

"Hửm?" Yến Hàng nhìn cậu.

Sơ Nhất dừng một chút, nhào lại ôm hắn.

"Ái ui." Yến Hàng thở dài, cũng ôm lại cậu.

Sau đó tay Sơ Nhất đi xuống sờ soạng, Yến Hàng nghiêng đầu hôn lên cổ Sơ Nhất một cái.

Vốn dĩ hôm nay hắn không có định tuốt vì thời gian buổi tối không đủ, phải mua quần áo còn phải ăn cơm, 7 giờ rưỡi Sơ Nhất còn phải đến quán cafe đi làm...... Tuốt cún thôi đã làm chậm trễ rồi, lúc này mà không ra ngoài sợ là trễ thật.

Nhưng bây giờ Sơ Nhất đang trong trạng thái nhất định phải báo thù, hắn cũng không phải kiểu có thể chịu được.

Thôi bỏ đi, cứ vậy đi, còn có chuyện gì quan trong hơn chuyện Cẩu ca muốn phát huy đây hả?

Sơ Nhất Sơ Nhất một đường đi xuống, sờ bụng hắn sờ eo hắn, cuối cùng cách một lóp quần mà nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó dừng lại.

Mời tiếp tục.

Mời ngài đưa tay vào trong đi.

Ngày mất trí nhớ rồi đấy à?

Yến Hàng nghiêng đầu nhìn Sơ Nhất, Sơ Nhất cứ đứng yên như thế, cứ như không biết phải làm thế nào. Tuy là Yến Hàng bị cậu châm lửa lên rồi nhưng cũng không thể không biết xấu hổ mà cầm lấy tay cậu nhét vào trong, một khoang dục vọng bị kẹt cứng ở bụng dưới không biết làm sao.

Sau vài giây Sơ Nhất đột nhiên buông lỏng tay, lui hai bước xoay người chạy khỏi nhà vệ sinh.

????

Yến Hàng đứng trân tại chỗ, có một loại cảm xúc không thể nói nổi.

Cẩu ca?

Ý gì vậy hả?

Không tuốt cớ gì lại trêu vậy hả!

Yến Hàng thở dài, đi đến trước bồn rửa mặt, vặn vòi nước ra, vốc hai vốc nước lên mặt, dặp tắt đống lửa này xuống.

Đối với cơ thể cực kì không tốt!

Trong vòng mười phút, hai lần ngẩn hai lần vong.

Hắn xoa mặt ra khỏi nhà vệ sịnh, nhìn thấy Sơ Nhất đáng đứng ở phòng khách sững sờ.

"Em đi sửa sang lại tí đi," Yến Hàng nói, "Đi mua quần áo thôi."

"À." Sơ Nhất đi về phía nhà vệ sinh, đi được mấy bước thì nhỏ giọng nói một câu, "Anh có giận, giận em không?

"Không có," Yến Hàng nhìn cậu một cái, "Sao thế?"

"Nín lại, hả?" Sơ Nhất hỏi.

"Em nói chuyện chú ý dùng từ tí đi," Yến Hàng nhịn không được bật cười, "Em tin không hả, nếu mà đổi thành người khác thì anh đã đập cho một trận rồi."

"Không đổi người, tại, tại sao lại phải, đổi người?" Sơ Nhất cúi đầu, giọng vẫn rất nhỏ.

"Không đổi người," Yến Hàng đi qua ôm cậu lại, vỗ một cái lên mông cậu, "Thay quần đi."

"Vâng," Sơ Nhất gật đầu, như hạ được quyết tâm, lại nhìn hắn, "Chờ em luyện, luyện tốt lên."

"Em luyện kiểu gì?" Yến Hàng lập tức đề phòng, "Giúp người ta đâm cái máy bay thôi, mẹ nó em còn muốn tìm người mẫu để luyện đấy à?"

"...... Tự em luyện." Sơ Nhất chậc một tiếng, bước nhanh về phía nhà vệ sinh.

Yến Hàng cũng chậc một tiếng.

Mới vừa ngồi xuống sofa, Sơ Nhất đã mặc độc một cái quần lót chạy ra, chạy vào phòng ngủ lấy cái quần rồi chạy ngược lại nhà vệ sinh.

Yến Hàng thở dài.

Vài phút sau Sơ Nhất lại ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn qua cơ bản đã bình tĩnh lại.

"Đi nhỉ?" Yến Hàng hỏi.

"Ừm." Sơ Nhất gật đầu, nghĩ nghĩ lại nhìn qua phòng ngủ, "Còn chưa lồng chăn, xong mà."

"Về rồi lồng tiếp," Yến Hàng nói, "Hôm nay em không về ký túc nhỉ?"

"Không về." Sơ Nhất trả lời.

"Đi thôi." Yến Hàng giơ tay búng trán cậu một cái.

Làm thêm ở quán cafe lâu như thế Sơ Nhất cũng chưa từng dạo phố đi bộ lần nào, chỉ biết buổi tối người trong quán đều là người đã đi dạo mệt.

Có điều cậu không có hứng thú gì với đi dạo phố, trước nay cũng không dạo phố, lần đầu tiên đi dạo phố là lần Yến Hàng dẫn cậu đi mua giày, lần thứ hai chính là hôm nay, Yến Hàng dẫn cậu đi mua quần áo.

Sơ Nhất sờ túi tiền xu nhỏ, Yến Hàng muốn mua quần áo cho cậu cậu cũng không từ chối, dù sao cậu cũng đã có kết hoạch muốn mua gì đó cho Yến Hàng.

Tuy rằng cậu cảm thấy Yến Hàng không thiếu gì cả.

"Không thì đừng mua áo lông vũ nữa," Yến Hàng nói, "Trừ cái loại áo lông kiểu cơ bản như này với đồng phục, em còn từng mặc quần áo khác không?"

"Từng mặc á," Sơ Nhất nói, "Áo len áo, áo thun, đồ thể, thao."

Yến Hàng nhìn cậu.

"Không có." Sơ Nhất cười cười.

"Cái loại khí chất giống cún của em," Yến Hàng ôm vai cậu, "Thử áo bóng chày thử đi."

"Khí chất, chất giống cún, là cái gì?" Sơ Nhất không hiểu lắm, cũng không biết áo bóng chày là như nào luôn, "Là mua đồng, phục hả?"

"...... Im miệng." Yến Hàng không biết nên giải thích từ đâu.

"Em im rồi." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng đi về phía trước một đoạn, kéo cậu vào một cửa hàng.

Cửa hàng này nếu mà là trước đây, cho dù Sơ Nhất có mua cái gì cũng sẽ không đi vào.

Quần áo trong cửa hàng vừa nhìn đã biết cậu chắc chắn sẽ không mặc, cũng không dám mặc. Cái loại quần áo rõ là giống như kiểu thể thao nhưng lại lộ ra một thứ phong cách tây "Chó đất chớ lại gần".

Đừng nói là cậu không dám mặc, cho dù có dám cậu cũng cảm thấy không hợp nổi.

Yến Hàng cầm một cái áo khoác có sọc ướm lên người cậu: "Mặc vào thử xem."

"Cái này là áo, bóng chày hả?" Sơ Nhất nhỏ giọng hỏi.

"Ừm," Yến Hàng cười cười, cũng nhỏ giọng nói, "Đúng đó, Chó đất mau âm thầm thử chút đi, bị người ta phát hiện là muốn đuổi người ra ngoài đó."

Sơ Nhất ngớ người, cười theo hắn, lấy áo qua: "Em cảm, thấy em mặc, mặc vào không, không ra gì."

"Không thể nào," Yến Hàng nói, "Chó đất của chúng ta đẹp trai như thế, mặc cái gì cũng đẹp hết, yên tâm đi, anh em phối đồ cho em."

Sơ Nhất gật đầu, cởi áo lông trên người mình ra, mặc cái áo này vào.

"Rất đẹp," Yến Hàng nhìn cậu, tôn chân dài, tùy tiện chọn cái quần thể thao là được."

"Ừm." Sơ Nhất nhanh chóng mà nhìn về phía gương bên kia, sau khi xác định được mình không có gì kỳ quá, mới xoay người đối mặt với gương mà nghiêm túc nhìn.

Sau đó cúi đầu nhìn mạc niêm giá.

Má ơi!

Đánh bóng chày mặc đồ đắt như vậy!

Cậu chắn chặt răng mới không phát ra tiếng.

"Được lắm," Yến Hàng lại cầm một cái hơi dài hơn đến, "Em thử kiểu này xem."

Kiểu ngắn đã đắt như vậy rồi, dài hơn không phải còn đắt hơn hả!

Sơ Nhất lắc đầu: "Em thích, ngắn."

"Được rồi," Yến Hàng không nói gì khác, cởi áo khoác của mình ra đưa cho cậu, mặc cái áo dài hơn kia vào, "Vậy anh lấy cái này."

"Ừm." Sơ Nhất nhìn hắn.

Yến Hàng mặc cái gì cũng đẹp, đồ thoải mái, đồ thể thao, đồ dài, đồ ngắn, chui đầu hay kéo khoá, bất luận là kiểu như nào hắn đều sẽ mặc ra sự đẹp trai.

Đây là khí chất nhỉ.

Khí chất Chó tây.

Lúc Yến Hàng thử áo, Sơ Nhất thấy giá bên cạnh treo không ít khăn choàng cổ, nhìn qua đều rất Chó tây.

Cậu đưa tay sờ sờ, rất mềm, chắc là ấm lắm.

Vì thế cậu lại lén lút cầm mạc nhìn thoáng qua.

Má ơi!

Chú cảnh sát ơi cửa hàng này ăn cướp!

Đây là một cửa hàng cắt cổ người ta!

Một cái khăn choàng mà 299! 299!

Đến chợ thực phẩm tìn một chị đan một cái cũng chỉ có 50 tệ!

Đương nhiên, không đẹp như này.

Cũng không sờ đã như này.

Tiền nào của nấy thôi.......

"Thích cái khăn choàng này à?" Yến Hàng đi đến cạnh cậu.

"Không, không có," Sơ Nhất lắc đầu, "Em sờ, chơi thôi."

Yến Hàng chậc một tiếng.

"Không có chỗ, để tay." Sơ Nhất đưa tay lên đặt trên khăn choàng cỗ.

Yến Hàng bật cười, nhìn giá khăn choàng cổ, sau đó lấy một cái khăn choàng sọc đen trắng, ướm thử lên cằm cậu: "Cái này khá đẹp này, có điều không hợp với em lắm...... Để anh xem lại thử......"

"Nó đi." Sơ Nhất nắm lại.

"Được," Yến Hàng gãi gãi tóc cậu, "Đi tính tiền thôi."

Quần áo và khắn choàng đều được Yến Hàng đặt trên quầy thu ngân, cô gái tính tiền hỏi một câu: "Tính chung ạ?"

"Không," Sơ Nhất nhanh chóng lấy khăn choàng cổ ra, "Cái này tôi, tính."

"Hử?" Yến Hàng nhìn cậu.

"Nhanh đi." Sơ Nhất cũng nhìn hắn.

"Tùy em." Yến Hàng cười cười, trả tiền hai cái áo, sau đó lui sang một bên.

"Khăn choàng 399 ạ." Cô gái lây khăn choàng wua quét.

"Hả?" Sơ Nhất sợ ngây người, "Không phải 2, 29, 299 hả?"

"299 là loại một màu," Cô gái nói, "Loại này là 399."

"Đổi cái khác đi," Yến Hàng đi về giá treo khăn choàng bên kia, "Em dùng sọc vuông cũng không hợp."

"Cứ nó đi." Sơ Nhất kéo cánh tay Yến Hàng lại, một tay khác lấy ví tiền trong túi ra.

Lúc đi từ trong tiệm ra, Sơ Nhất vẫn luôn bụm ngực. Tuy rằng là mua cho Yến Hàng nhưng cậu vẫn đau lòng, một năm trước cậu chưa từng mua đồ gì vượt quá 30 tệ.

Có điều Yến Hàng thích, thì không thành vấn đề nữa.

"Cho anh," Cậu đưa túi đựng khăn choàng cho Yến Hàng, "Tặng anh."

Yến Hàng ngớ người, nhìn cậu không nói gì.

"Có lương rồi, mà." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng vẫn nhìn cậu không nói gì.

"Tiện tay thưởng cho, anh đó." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng đưa tay túm lấy gáy cậu kéo cậu đến trước mặt mình, nghiêng đầu hôn lên môi cậu.

Sơ Nhất cản thấy mình cứ như cây cột điện đứng trong gió vậy.

Đừng nói là tay, chân với cơ thể cứng lại đến cái môi cũng cứng, khiếp sợ và khiếp sợ và khiếp sợ làm cả người cậu cứ như một pho tượng sáp.

Cũng may nụ hôn này không lâu, Yến Hàng gần như chỉ đè vào môi cậu một cái là rời đi ngay.

"Đi thôi." Yến Hàng đẩy cậu một cái.

Sơ Nhất đảo một chút rồi mới hoàn hồn lại, cúi đầu đi nhanh về phía trước, sợ một màn mới nãy bị người ta nhìn thấy.

Vẫn luôn đi nhanh cả 50m, Yến Hàng túm áo cậu lại cậu mới đi chậm lại.

"Không có ai thấy đâu." Yến Hàng nói.

"À." Sơ Nhất đột nhiên thở phào một hơi.

Lúc này đầu óc cậu mới bắt đầu hoạt động lại, nhớ lại cái chạm ngắn ngủi vừa nãy, theo bản năng mà sờ sờ mặt.

"Sao thế?" Yến Hàng hỏi.

"Em tưởng anh muốn, muốn đánh em." Sơ Nhất nói.

"Tự nhiên anh đánh em làm gì?" Yến Hàng nhìn cậu.

"Lần trước anh, anh đánh em đó." Sơ Nhất nhìn hắn một cái.

"Sao em không đem răng của em đi hàn lại luôn đi?" Yến Hàng nói.

"....... Không hàn răng, lại được, được đâu," Sơ Nhất nói, "Anh chưa xài mỏ, mỏ hàn bao giờ, à?"

"....... Đi ăn cơm." Yến Hàng nói.

Cái cuối tuần này đối với Sơ Nhất mà nói, ý nghĩa rất khác.

Ngoại trừ cái chuyện rõ mất mặt là cậu từ bắn trong một giây thành bắn trong n giây, cậu đột nhiên nghĩ đến những thứ khác.

Tuy là cậu với Yến Hàng suốt hai buổi tối cũng không có hành động nào quá mức nữa nhưng trong đầu cậu vẫn luôn có thứ gì đó không vứt đi được.

Tuốt.

Đâm máy bay.

Trước đây cậu không nghĩ đến mấy thứ này, cho dù là trước hôm nay cậu thì cậu cũng hoàn toàn không nghĩ đến, cho dù cậu biết Yến Hàng có tuốt cậu cũng không nghĩ đến rằng mình cũng có thể...... Tuốt.

Không biết là tại sao, cái ý nghĩ này còn làm cậu ngại ngùng hơn so với bị Yến Hàng tuốt.

Lúc về lại trường học cậu vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này.

Mấy người trong ký túc sẽ tuốt à?

Tuốt như nào?

Không, tuốt như nào không phải trong điểm, tuốt ở đâu mới quan trọng.

Trên giường?

Hay là trong...... Nhà vệ sinh?

"Má nó," Hồ Bưu ở bên cạnh mắng một câu, "Thằng ngu Tô Bân bào nhà vệ sinh bao lâu rồi mà không ra? Nó trồng cây trong đấy à?"

"Táo bón." Ngô Húc nói.

"Có khi nào trượt chân không dậy nổi không?" Cao Hiểu Dương nói, "Tôi đi gõ cửa thử."

"Cậu đừng," Chu Xuân Dương dựa vào lưng ghế, lắc lư ghế dựa, "Lỡ như người ta đang tuốt, cậu gõ cửa một cái làm cậu ta ngục luôn thì sao giờ?"

Cả đám người vui vẻ, Lý Tử Cường nhảy qua đạp lên cửa nhà vệ sinh mấy cái: "Mẹ nó mà tuốt xong chưa hả?"

Tô Bân ở bên trong không nói gì.

Sơ Nhất vẫn luôn không nói gì, nghe mọi người trong ký túc từ tuốt mà bắt đầu bùng phát ra mấy câu chuyện bậy bạ khác.

"Ài," Chu Xuân Dương đá cậu một cái, "Cậu không sao chứ?"

"Hả?" Sơ Nhất nhìn cậu ta một cái, "Không sao."

"Ngẩn người nghĩ gì thế?" Chu Xuân Dương nói.

"Trầm, tư thôi," Sơ Nhất đer tay lên bàn, tay chống cằm.

"Chắc chắc là cậu có chuyện," Chu Xuân Dương nói, "Bình thường cậu trầm tư cũng không như này."

"Cậu ta ở, ở trong nhà vệ, sinh," Sơ Nhất thật sự không nhịn nổi, "Tuốt à?"

Chu Xuân Dương ngẩn người, "Sao cơ?"

Sơ Nhất không nói gì.

Qua vài giây Chu Xuân Dương mới bật cười: "Ai biết đâu, tuốt trong nhà vệ sinh không thoải mái, nằm trên giường tuốt mới thoải mái."

"Đúng đó," Trương Cường nói, trên tay còn mô phỏng theo động tác, "Đắp chăn lên một cái, xoạt xoạt xoạt......"

"Là bắn luôn." Chu Xuân Dương nói.

"Cút," Trương Cường nói, "Tôi khá lâu đấy nhé."

"Rất lâu," Hồ Bưu gật đầu, "Hôm qua lúc tuốt giường lung lay cả năm phút."

"Cậu bấm giờ cho cậu ấy đấy à?" Cao Hiểu Dương hỏi.

"Tôi nhắm chừng thôi," Hồ Bưu nói, "Cậu ấy ngừng rồi tôi còn tuốt thêm năm phút......"

"Cái mẹ nhà cậu." Trương Cường nói.

"Tổ chứ thi đi," Chu Xuân Dương nói, "Hai người đấu một trận?"

"Xuân Dương," Hồ Bưu nhìn Chu Xuân Dương, "Có phải cậu muốn nhân cơ hội......"

"Đừng có ảo tưởng nữa," Chu Xuân Dương bật cười, "Lúc tuốt mà nghĩ đến mấy cậu là tôi ngục mất tiêu."

"Cút." Trương Cường chỉ chỉ cậu ta.

Sau đó người trong ký túc còn nói gì nữa cậu cũng không nghe kĩ.

Chỉ cảm thấy cho dù mình không phải người ngoài hành tinh cũng không phải là loại Chó đất không có điện thoại đi ra từ trong khe suối

Lớn như vậy rồi, cậu y như là một người cái gì cũng không hiểu.

Giác ngộ muộn cũng không thể dùng để hình dung cậu được, cái này căn bản là mù tịt luôn.

Xem như Yến Hàng đã khai sáng cho cậu.

Cuối cùng thì Tô Bân cũng ra khỏi nhà vệ sinh, không nhìn ra được là có tuốt không, dù sao thì trên mặt cậu ta vĩnh viễn là biểu cảm như vậy.

Không chờ mọi người rửa mặt xong, ký túc xá đã tắt đèn.

Chu Xuân Dương là người cuối cùng, mò mẫm mà rửa mặt xong rồi hầm hố leo lên giường.

Sơ Nhất lấy điện thoại ra, đang lúc muốn gửi tin nhắn chúc Yến Hàng ngủ ngon thì điện thoại liền vang lên, doạ cậu giật cả mình.

Mà khi nhìn đến màn hình hiển thị, cậu ngơ ngây ra.

Là mẹ.

Cậu có hơi bất an, lâu như vậy rồi, mẹ chưa từng gọi cho cậu, bây giờ đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, cậu luôn có một loại xảm giác só hãi.

"Điện thoại ai thế?" Lý Tử Cường có hơi không kiên nhẫn nói.

"Tôi," Sơ Nhất nhanh chóng nghe điện thoại, vùi đầu vào chăn, "Alo?"

"Ba mày có liên lạc với mày không?" Mẹ hỏi một câu phủ đầu.

"Hả?" Sơ Nhất ngớ người.

"Lương Binh nói có người ở chỗ khác nhìn thấy ông ta nhưng không chắc," Mẹ nói, "Ba mày chắc chắn chưa chết! Ổng có liên lạc với mày không?"

"....... Không có." Sơ Nhất ngồi dậy.

"Tao muốn ly hôn với ông ta," Mẹ nói, "Báo cho mày một tiếng, ông ta mà liên lạc với mày thì mày nói cho ông ta hay."

"Hả?" Sơ Nhất đơ ra.

________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.