Edit: zhuudii
“Sơ Nhất về nhà ông thằng bé rồi à?” Thôi Dật gọi điện thoại đến.
“Vâng,“ Yến Hàng nhìn thùng rác, hôm nay hắn không hút thuốc, bận cả buổi trưa xong hắn cảm thấy rất mệt, ra đây hít thở không khí, “Em ấy muốn hỏi ba em ấy nói với cảnh sát như nào.”
“Cháu cảm thấy ba thằng bé có nói không?” Thôi Dật hỏi, “Gan nhỏ như thế mà.”
“Chắc sẽ nói,“ Yến Hàng nói, “Chuyện này nghẹn trong lòng ông ấy lâu như thế, ai cũng không dám nói cho, gặp được chị Bạch đã thẳng thắng rồi, nay gặp lại con trai ông ấy, không uống rượu thì một hồi cũng là nói hết ra thôi.”
“Biết là chuyện thế nào vậy tình huống của bố cháu có thể đoán được.” Thôi Dật nói.
“Vâng, bí mật của cáo già phải bị cháu phát hiện.” Yến Hàng cười cười.
“Hai hôm nay cảm thấy thế nào?” Thôi Dật hỏi.
“Vẫn ổn,“ Yến Hàng nói, “Tối cháu hẹn bác sĩ La, muốn nói chuyện với chị ấy.”
“Được, đúng là đứng trẻ ngoan.” Thôi Dật nói.
Sau khi cúp điện thoại, Yến Hàng nhìn điện thoại, Sơ Nhất không gửi tin nhắn đến nữa.
Đương nhiên sẽ không gửi rồi, lúc này Sơ Nhất về tới nhà mới chỉ có hai tiếng đoán chừng còn chưa tìm được lúc thích hợp để hỏi chuyện.
Yến Hàng vẫn luôn nói với Sơ Nhất là không nên gấp gáp.
Nhưng thật ra hắn rất sốt ruột, hắn sốt ruột hơn bất kì ai, còn sốt ruột hơn Sơ Nhất.
Trạng thái của hắn bây giờ so với lúc bố vừa mới biến mất có sự khác nhau rất lớn. Hắn đã mặc kệ bố ở đâu, sẽ đi đâu, cũng không quan tâm bố có thể nào xuất hiện trước mặt hắn lần nữa không.
Hắn chỉ muốn biết tình huống của bố trong vụ án này, hắn cần phải đoán ra nếu bố bị bắt sẽ có kết quả như nào.
Có những thứ này là hắn có thể yên lòng.
Nếu ngay từ đầu Sơ Kiến Tân không chạy mà báo án ngay lập tức, vậy hắn có lẽ đã sớm yên lòng rồi.
Trên thế giới này có đủ kiểu người, đủ loại việc, đúng là vừa lơ là một cái thì thì đã ngoài dự đoán của mọi người.
“Lâu như vậy con trốn đi đây vậy hả?” Bà nội lau nước mắt, “Chút tin tức cũng không có, nhà mình cũng mặc kệ......”
“Trốn khắp nơi,“ Ba thở dài, “Vé xe cũng không dám mua, nhà nghỉ tốt một chút cũng không dám ở.”
“Con chính là không biết gáng vác!” Ông nội nói, “Chuyện này tra ra, là con cũng được không phải là con cũng được, con phải đứng ở đó, phải ra mặt giải quyết! Chạy khắp nơi mà là đang ông cái gì! Con nhìn con bây giờ đi!”
Ba thở dài, không nói gì.
“Còn không bằng đứa con nít mười mấy tuổi như Sơ Nhất.” Ông nội cũng thở dài.
“Bây giờ con học Sửa chữa ô tô đúng không?” Ba quay đầu nhìn Sơ Nhất, “Trường con thế nào?”
“Rất tốt,“ Sơ Nhất nói, “Một năm nữa, là đi làm, làm được rồi.”
“Vậy không tệ, mẹ con còn cả ngày muốn con thi đại học,“ Ba nói, “Như vầy chẳng phải cũng được à?”
“Sơ Nhất không phải người có thiên phú học tập nhưng học kỹ thuật rất được,“ Ông nội nhìn cậu, trong ánh mắt đều là ý cười, “Bây giờ không dè dặt như hồi trước nữa rồi, quan hệ với bạn ở trường cũng không tệ...... Con biết không lúc ăn tết còn dẫn bạn về nhà chơi đó.”
“Thế à?” Ba rất bất ngờ.
“Ừm,“ Sơ Nhất lên tiếng, “Yến Hàng.”
Ba đột nhiên quay đầu nhìn cậu, giọng cũng không ngăn lại mà cao lên: “Yến Hàng? Đó không phải......”
“Phải,“ Sơ Nhất nhìn chằm chằm ba, ngắt lời ông ấy, “Luật sư Bạch là, là anh ấy tìm, giúp.”
“....... Thế à.” Ba nói nhỏ một câu, trong ánh mât đều là sợ hãi.
“Sau này còn định làm gì?” Bà nội hỏi, “Còn về làm được không?”
“Còn làm gì được nữa,“ Ba nói, “Con bị khai trừ từ lâu rồi.”
Bà nội lau nước mắt, thở dài.
“Mình không có chuyện gì là được, cái khác tính sao, từ từ thôi.” Ông nói.
“Bây giờ con cũng không dám về, “ Ba nhíu mày, “Người nhà Lão Đinh chắc chắn muộn tìm con gây chuyện.”
“Cảnh sát nói con vô tội rồi, họ còn gây chuyện gì với con?” Bà nội hỏi.
“Loại chuyện như này đâu có dễ nói rõ thế chứ.” Ba thở dài.
Sơ Nhất vẫn luôn không nói tiếng nào, nghe ông bà và ba nói.
Ba không dám về, thật ra cậu có thể hiểu được.
Chuyện Sơ Kiến Tân giết người đã sớm lan truyền thành cái dạng gì không biết rồi, cho dù Sơ Kiến Tân vô tội được phóng thích, thì cũng không có ai tin, cho dù có tin Sơ Kiến Tân giết người cũng sẽ không tin Sơ Kiến Tân vô tội, cơm nước xong ngồi bàn tán chắc chắn sẽ rất vui.
Mỗi lần cậu về nhà, cảm nhận được đủ loại ánh mắt làm cả người cậu khó chịu. Tính tình ba nhát gan sợ chuyện, đối mặt với ánh mắt còn mạnh gấp mười lần cậu, chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Huống chi người nhà của Lão Đinh có thể thật sự sẽ đến gây chuyện với ông ấy.
Sơ Nhất thở dài khe khẽ.
Cho dù ba có về thì chạy một chuyến này cũng khó mà về thật được.
Lâu lắm rồi không gặp, ông nội và ba nói chuyện rất nhiều. Mãi cho đến khi bà nội nấu cơm tối xong, ông nội mới ăn một chút với bà nội rồi hai người đi lên sân thượng.
“Hai cha con bây lâu lắm rồi không gặp nhau, nói chuyện cho đàng hoàng với nhau đi, uống mấy ly,“ Ông nội nói, “Chuyện khác không cần quan tâm nữa, người về rồi vẫn tốt hơn là lang thang bên ngoài.”
Ba gật đầu, lấy rượu qua rót cho Sơ Nhất một ly: “Hai ba con mình chưa từng uống rượu với nhau bao giờ nhỉ?”
“Vâng.” Sơ Nhất nhìn cái ly.
“Sau này cũng không biết còn có cơ hội ngồi uống như này không,“ Ba nói, “Con đi nơi khác học rồi, đoán chừng cũng khó về.”
“Con phải về thăm, ông bà nội.” Sơ Nhất nói.
Ba cười cười, cầm ly rượu, Sơ Nhất cũng cầm ly lên cụng với ba một cái.
“Cho dù có thế nào con trai ba vẫn là con trai ngoan.” Ba ngửa đầu uống cạn ly rượu, sau đó lại rót ly khác.
Sơ Nhất uống một ngụm nhỏ.
Rượu này không biết là rượu gì, lần nào ông nội cũng cầm chai đi sang cửa hàng bán lẻ bên cạnh mua, là hàng rời, độ rất cao, uống một ngụm có thể đốt người ta té ngã luôn.
“Sao con với Yến Hàng vẫn còn chơi chung với nhau?” Ba ăn một miếng đồ ăn, thấp giọng hỏi.
“Con với anh ấy, ở cùng một, một nơi,“ Sơ Nhất nhìn ba một cái, cậu còn nhớ rõ ba từng nói với cậu ít qua lại với Yến Hàng.
“Bố nó.......” Ba nhìn cầu thang đi lên sân thượng bên kia, càng thấp giọng hơn, “Ba đã sớm biết bố nó sẽ xảy ra chuyện.”
Sơ Nhất nhìn chằm chằm ba.
“Trước khi xảy ra chuyện,“ Ba nói, “Ở đoàn xe ba có gặp hắn ta rồi, hắn đến tìm Lão Đinh.”
“Ba chắc chắn?” Sơ Nhất hỏi.
“Ừm.” Ba gật đầu, “Ai mà có liên quan đến Lão Đinh đều không phải người tốt lành gì, cho nên lúc đó ba mới nói với con đừng có đi thân với nhà đó.”
“Ba nói với, luật sự Bạch, Bạch cái gì?” Sơ Nhất hỏi.
“Cũng không nói gì, thật ra chuyện đó rất đơn giản,“ Ba thở dài, “Chỉ là đột ngột quá.”
Sơ Nhất không ngờ rằng ba thật sự không muốn nói chuyện này với cậu.
Câu không nói gì cầm ly lên cụng vói ba.
Có lẽ là vì lâu rồi ba không thoải mái mà ăn cơm, ngủ được ngon giấc, càng chưa từng thoải mái mà uống rượu, lúc này lại cầm thêm một ly ngửa đầu uống cạn.
“Tại sao, Lão Đinh lại gọi, gọi ba lái xe?” Sơ Nhất vừa ăn vừa hỏi một câu, “Hai người không, không phải không, hợp nhau à?”
“Ông ta là phó đội trưởng đó!” Ba chậc một tiếng, “Phó đội trưởng dễ sai bảo người! Ba có thể làm gì? Ông ta bảo muốn tìm họ Yến có việc, bảo ba tiện đường chở ông ta qua đó, ba còn có thể nói không chắc! Ba mà nói không chở, ông ta có thể khiến ba một tháng không được nghỉ. “
Tửu lượng của ba không tốt lắm, rượu này lại mạnh, uống mấy ly thì giọng của ba đã cao lên không ít rồi.
“Ông ta tìm chú...... Họ Yến có chuyện gì được chứ?” Sơ Nhất dùng giọng điệu hết sức tùy ý mà hỏi.
“Ai mà biết được! Ba mà biết ông ta muốn đi đâm lão Yến có đánh chết ba, ba cũng không chở ông ta qua đó!” Ba nói, “Còn bảo ba đi kêu họ Yến lại, mẹ nó Lão Đinh thật sự không phải người.”
Sơ Nhất cảm thấy tim mình đập rất dữ dội, cậu uống một ngụm rượu ép nó trở về, kết quả còn đập dữ hơn, cậu đành phải đứng dậy đi rót ly nước.
“Con uống rượu mà còn uống nước nữa,“ Ba bật cười, “Không được nha con trai.”
Sơ Nhất kéo kéo khoé miệng, suýt nữa thì cậu không nghe được bố nói gì, đầy đầu toàn là câu nói “muốn đi đâm họ Yến“.
Lão Đinh đi tìm chú Yến để gây chuyện!
“Sao đó thì, thì, thì đâm à?” Sơ Nhất hỏi.
“Con cũng bị doạ nhỉ? Lúc nãy thấy con ba còn cảm thấy con đỡ nói lắp rồi,“ Ba rót thêm rượu cho cậu, “Bị doạ một cái thì nói lắp lại nghiêm trong rồi.”
“Không.” Sơ Nhất nói.
“Lão Đinh đem theo dao, bây giờ ba nghĩ lại mà con sợ, nếu ba không nghe lời ông ra có phải ông ta sẽ đâm ba một dao trước không.” Ba nhíu mày, thở dài.
“Ba không ngăn, lại chút hả?” Sơ Nhất nhìn ba.
“Sao mà ba dám!” Ba không hề suy nghĩ mà nói một câu, sau đó dừng lại một chút mới bổ sung, “Ba có cản cũng không kịp, ba chỉ gọi họ Yến một tiếng sau đó thì phải đi, Lão Đinh xuống xe thì xông ngay qua đó.”
“Sau đó thì sao?” Sơ Nhất đè căng thẳng trong lòng lại, hỏi tiếp.
“Còn sau đó cái gì chứ?” Ba vỗ nhẹ bàn, “Đánh nhau thôi! Không nhìn ra họ Yến đánh nhau cũng ghê thật, đánh mấy cái đã làm Lão Định té ngã rồi, lấy dao trong ống quần ra đâm ngay....... Con người cũng nham hiểm thật.”
Lúc nghe thấy chú Yến bị Lão Đinh cầm dao đâm, Sơ Nhất cảm thấy mình không thở nổi nữa.
Cậu không nói gì nữa.
Nhưng ba say rượu cũng đúng lúc thật, không cần cậu gợi chuyện cũng có thể tiếp tục nói.
Đại khái là Lão Đinh cầm dao đâm chú Yến hai cái hoặc là ba cái gì đó, ba căng thẳng quá không nhớ rõ. Sau đó chú Yến giành lấy dao trong tay Lão Đinh cũng đâm Lão Đinh một cái.
Sau đó chính mà máu, máu đầy người, lan đây đất, cực kì đáng sợ. Doạ ba sợ đến mức dựa vào tường chân đều nhũn ra không đứng vững được.......
Sau đó thì Lão Đinh chạy về hướng bờ sông còn chú Yến chạy về một hướng khác.
Cuối cùng thì người qua đường Giáp - Sơ Kiến Tân vì sợ quá, không những không dám ngăn lại mà còn không dám báo cảnh sát, nhà cũng không dán về, thậm chí đến điện thoại cũng không dám gọi mà bắt đầu lưu lạc thiên nhai cho đến tận bây giờ bị cảnh sát bắt.
Sao đó bố còn nói rất nhiều nhưng vì uống quá nhiều mà ông ấy cứ lắp đi lặp lại mấy cấu ấy, không ngừng miêu tả lại tình hình lúc đó.
Nhào vào đánh nhau....... Mấy chiêu đã đánh ngã...... Rút dao ra đâm...... Dao bị giành lấy đâm ngược lại...... Chạy....... Sợ hãi....... Chạy......
Sơ Nhất không muốn nghe nữa nhưng không có cách nào ngăn ba đã uống say lại. Cậu không thể không nghe một lần rồi lại thêm một lần, trong đầu không ngừng lặp lại cảnh tượng ấy.
Mãi cho đến khi ba bò ra bàn ngủ mất, tiếng lẩm bẩm chậm rãi không còn nữa thì Sơ Nhất mới dựa lên lưng ghế, ngửa đầu ra sau, thở ra một hơi thật dài.
- Em lên máy bay rồi, lập tức đến chỗ anh luôn, anh không cần đón em
Yến Hàng nhìn tin nhắn Sơ Nhất gửi đến, gửi lại cậu một icon tươi cười.
- Được
Trên màn hình là khung chat của hắn với Sơ Nhất, lướt lên trên một chút chính là đoạn tin nhắn dài nhất từ trước đến giờ mà Sơ Nhất đã gửi.
Hôm qua Sơ Nhất gửi đến, miêu tả hiện trường vụ án kĩ càng tỉ mỉ của Sơ Kiến Tân.
Những nội dung này, nếu để Sơ Nhất nói ra có lẽ là mệt chết cho nên cậu chọn gửi tin nhắn.
Mà những nội dung này, đừng nói là nói ra khó, thật ra Yến Hàng đọc cũng rất khó khăn.
Sơ Nhất cố hết sức miêu tả thật đơn giản nhưng hắn hiểu bố quá rõ, vừa nhìn qua một cái là đã có thể tưởng tượng đến tình cảnh lúc ấy là như nào rồi.
Nếu không có dao, chắc chắn Lão Đinh không phải là đối thủ của bố, mà sau khi bố đánh ngã ông ta rõ ràng là không muốn dồn Lão Đinh vào chỗ chết nếu không sẽ không cho ông ta cơ hội rút dao ra.
“Nếu nói như thế,“ Thôi Dật nói, “Bố cháu chắc chắn đã tìm được Lão Đinh trước, gần như có thể xác định ông ta là người mà bố cháu muốn tìm nhưng cậu ấy không báo cảnh sát ngay......”
“Bố cháu đi tìm Lão Đinh,“ Yến Hàng nói, “Như vậy rõ ràng là bứt dây động rừng, ông ấy đang cố dụ một người khác ra.”
“Có lẽ là thế, nhưng Lão Đinh lại ra tay trước, tên cáo già này không ngờ được Lão Đinh lại thiếu kiên nhẫn như thế,“ Thôi Dật thở dài, “Bây giờ chuyện này không quan trọng, quan trọng là phải tìm người hỏi thử, tình huống như này nến cậu ấy bị bắt thì sẽ bị phán quyết như nào.”
“Với cháu mà nói đều không quan trọng.” Yến Hàng nói.
“Vậy cháu đừng quan tâm nữa,“ Thôi Dật nói, “Chú xử lý là được.”
“Hai người có chuyện cũ gì thế,“ Yến Hàng nói, “Chú giúp ông ấy như vậy.”
“Vậy chú mặc kệ nhé,“ Thôi Dật nói, “Không quan tâm nữa.”
Yến Hàng bật cười.
“Chủ yếu là chú rảnh,“ Thôi Dật nói, “Người trẻ tuổi mấy người bận quá. Mấy nay nhớ nói chuyện với bác sĩ La nhiều chút, mấy cái khác không cần nghĩ nhiều.”
“Vâng.” Yến Hàng lên tiếng.
Buổi tối tan ca, Yến Hàng không ngồi xe buýt mà trực tiếp gọi xe.
Hắn đi xe buýt hoặc là đạp xe về nhà cũng khá lâu rồi, có lẽ là bị chúa keo kiệt Sơ Nhất ảnh hưởng, mỗi lần hắn muốn gọi xe về đều cảm thấy tội lỗi nặng nề.
Hôm nay hắn vẫn quyết định cứ tội lỗi tí đi, hắn muốn về nhà thật nhanh.
Trên đường hắn muốn mua đồ ăn mang về, chắc chắc là Sơ Nhất chưa ăn cơm chiều, trở về nấu cơm mất thời gian quá, mua gì đó lót dạ trước.
Nhưng cuối cùng hắn lại mua một hộp kem trước cửa siêu thị, cầm chạy về nhà.
Lúc ra khỏi thang máy muốn lục tìm chìa khoá mở cửa thì cửa nhà đã mở ra, Sơ Nhất cười dựa vào khung cửa.
“Có phải nhìn qua cửa sổ thấy anh không hở?” Yến Hàng hỏi.
“Ừm,“ Sơ Nhất gật đầu, “Em vẫn luôn ngồi, ngồi ở cửa sổ, mà nhìn.”
Yến Hàng giang tay ra, Sơ Nhất đi đến ôm hắn, dùng sức siết chặt cánh tay.
“Vất vả rồi Chó con,“ Yến Hàng xoa xoa lưng cậu, “Chó con chạy một chuyến này đoán chừng là không ngủ ngon được, về liền ngồi xổm trước cửa sổ vẫy đuôi chờ anh........”
“Lúc chờ em không, không vẫy đuôi,“ Sơ Nhất nói, “Thấy anh em, mới vẫy.”
“Bây giờ đang vẫy hở?” Yến Hàng đưa tay sờ sờ chỗ xưng cụt của cậu, “Anh sờ xem nào.”
“Anh đừng sờ bậy.” Sơ Nhất nói.
“Sờ em thì làm sao hả?” Yến Hàng bóp mông cậu một cái, “Em ngon rồi đấy à.”
“Em ngon vậy đó.” Sơ Nhất nói.
“Đúng nhỉ, cũng phải,“ Yến Hàng hôn hôn chóp mũi cậu,“Bây giờ cực kì giỏi luôn rồi, đặc biệt là hai hôm nay, giỏi đến không chịu nổi, không chịu nổi nữa luôn.”
Sơ Nhất cười cười.
“Anh làm gì đó ăn đã,“ Yến Hàng buông cậu ra, đưa kem trong tay cho cậu, “Em lót dạ....... Trước đi.”
“Cái này á?” Sơ Nhất nhìn hắn.
“Ừm,“ Yến Hàng cởi áo khoác, vào bếp mở cửa tủ lạnh ra, “Anh nấu cơm phải mất một lúc, em không đói à?”
“Ai đời đói, đói bụng lại đi, ăn kem hả!” Sơ Nhất cầm hộp kem vô cùng sợ hãi.
“Cũng có quy định chỉ được ăn kem vào mùa hè đâu.” Yến Hàng lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, đặt từng món lên bàn.”
“Đói bụng mà ăn! Kem!” Sơ Nhất cao giọng.
“Không thì sao hở?” Yến Hàng quay đầu nhìn cậu, “Ăn anh à?”
“Được.” Sơ Nhất không chút suy nghĩ mà gật gật đầu.
“Nào nào nào, lại ăn đi này,“ Yến Hàng xoay người, “Không ăn không phải người Trung Quốc.”
Sơ Nhất vọt đến ôm hắn, cúi đầu cắn một cái lên vai hắn.
“Cút——” Yến Hàng bị cắn đến hét lên.
Sơ Nhất kéo áo hắn ra hôn lên chỗ bị cắn một cái.
“Ngồi xuống một bên ăn kem đi.” Yến Hàng chậc một tiếng.
Sơ Nhất cầm kem, đứng ở cạnh tường trong phòng bếp nhìn Yến Hàng bận rộn.
Ngày như này mà ăn kem thì có hơi lạnh, đông lạnh cả tay, có điều cậu vẫn ăn rất vui vẻ.
Kem Yến Hàng mua là một hộp kem socola, rất ngon.
“Ông bà nội em thế nào?”Yến Hàng vừa cắt thịt vừa hỏi.
“Rất tốt,“ Sơ Nhất nói, “Dù sao thì con trai, cũng về rồi.”
“Ừm,“ Yến Hàng thở dài, “Người không sao là được rồi, ông bà lão cũng không mong gì hơn.”
“Đúng vậy,“ Sơ Nhất ăn một miếng kem, “Bà nội em, em cứ khóc mãi.”
“Sao lại khóc?” Yến Hàng hỏi.
“Cái gì cũng, khóc nhớ đến, đến thì khóc,“ Sơ Nhất nói, “Khóc cả một, một đường đưa em đến, bến xe.”
Yến Hàng cười cười.
“Cái đó,“ Sơ Nhất nhìn Yến Hàng, cảm thấy trạng thái của hắn hôm nay cũng được, vì thế cẩn thận hỏi một câu, “Mấy thứ ba em nói, có tác dụng, dụng không anh?”
“Có mà,“ Yến Hàng gật đầu, “Ít nhất có thể biết được tình huống lúc đó gần như có thể đoán ra được.”
“Ừm.” Sơ Nhất không dám hỏi thêm nữa.
“Sơ Nhất,“ Yến Hàng quay đầy, trên tay còn đang thái thịt, “Anh.......”
“Mặt nhìn! Nhìn dao đi! Cắt trúng tay!” Sơ Nhất lấp tức gấp gáp.
“Anh đang thể hiện kỹ năng đó nhá,“ Yến Hàng nói, “Em phối hợp tí được không hở?”
“Wow! Dữ dằn quá đi thôi!” Sơ Nhất nhanh chóng vỗ tay, “Được rồi mau, mau nhìn tay đi.”
Yến Hàng thở dài, cười cười quay đầu lại tiếp tục thái thịt: “Cảm ơn em.”
“Không cần khách sáo.” Sơ Nhất nói.
Bữa tối làm rất phong phú, tủ lạnh của Yến Hàng cực kì có hơi sở thở sinh hoạt, lúc nào cũng có thể lấy nguyên liệu ra để làm một bữa lớn.
Thật ra hôm nay là pizza, cũng không tính là một bữa quá lớn nhưng nguyên liệu rất đầy đủ, hơn nữa mùi vị siêu cấp ngon.
Là pizza tôm mà Sơ Nhất thích nhất.
Còn có một bát mì, một bát mì rất to, mùi vị giống như bát mì hôm sinh nhật.
“Sao còn có cả, cả mì sợ nữa?” Sơ Nhất hỏi.
“Có phải em thích ăn lắm không?” Yến Hàng cười cười.
“Vâng” Sơ Nhất gật đầu, gắp một đũa mì, “Chỉ là ít quá, à hai đũa đã, đã hết trơn rồi.”
“Cho nên hôm nay mới làm cho em một bát to nè,“ Yến Hàng nói, “Em cứ ăn thoải mái.”
“Sao anh biết em, em thích ăn?” Sơ Nhất vừa ân vừa hỏi.
“Kiểu đứa nhỏ ngốc như em,“ Yến Hàng cầm một miếng pizza chậm rãi ăn, “Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu rồi.”
“Á, đáng sợ quá,“ Sơ Nhất buông đũa, che ngực lại, “Nhìn thấu rồi.”
Yến Hàng nhìn cậu.
“À,“ Sơ Nhất nghĩ nghĩ, dời tay xuống che đũng quần, “Á, nhìn thấu rồi.”
“Cút!” Yến Hàng nói.
Ăn xong, Sơ Nhất dọn dẹp xong hết thì ngồi ở sofa xem TV với Yến Hàng.
TV vẫn không có gì để xem như cũ nhưng cảm giác hôm nay không giống bình thường lắm.
Không nói được là cực kì yên tâm hay là vô cùng ấm áp.
Chuyện của chú Yến còn chưa có kết quả, vẫn là một cái khúc mắc còn treo lơ lửng trong lòng. Nhưng tóm lại là đã biết có chuyện gì xảy ra rồi, so với lúc trước vẫn luôn suy đoán lung tung thì hiện tại ita nhất cũng đã có phương hướng.
Tuy là cậu đi hỏi ba cũng không làm ra được chuyện có sức ảnh hưởng gì nhưng cậu vẫn có chút thoả mãn nho nhỏ.
Cậu muốn có thể làm được gì đó cho Yến Hàng, cho dù là một chuyện rất nhỏ cũng được.
“Nay ngủ sớm chút đi,“ Yến Hàng nhìn nhìn giờ, “Anh có hơi buồn ngủ rồi.”
“Thật á?” Sơ Nhất có hơi bất ngờ, “Mệt á anh?”
“Ừm,“ Yến Hàng búng chóp mũi cậu một cái, “Hôm qua anh ngủ cũng được lắm.”
“Vậy ngủ thôi!” Sơ Nhất đứng lên, “Không dễ dàng, gì mà.”
Sau khi nằm lên giường, Yến Hàng thế mà lập tức nhắm mắt lại còn Sơ Nhất lại có chút không ngủ được, vẫn luôn mở to mắt nhìn Yến Hàng.
“Em sao thế?” Yến Hàng hỏi.
“Không.” Sơ Nhất cười cười.
“Có phải cảm thấy mình lợi hại lắm không?” Yến Hàng quay đầu nhìn cậu, “Làm bạn trai ngủ ngon được rồi?”
“Ờm.” Sơ Nhất gật đầu.
“Đúng vậy đó.” Yến Hàng sát lại gần liếm nhẹ môi cậu một cái.
Sơ Nhất cảm thấy trước mắt lắc lư, có hơi choáng váng.
Tiếp đó Yến Hàng lật người qua ôm lấy cậu, tay sờ xuống dưới.
“Anh làm gì?” Sơ Nhất ngớ người, “Anh không! Ngủ à!”
“Tuốt cún cái trước rồi ngủ,“ Yến Hàng nói, “Hôm nay tâm trạng anh tốt quá muốn tuốt cún.”
_______________