Một Đồng Tiền Xu

Chương 79: Chương 79




Edit: zhuudii

Đêm dài vô tận, lòng muốn ngủ.

Cớ mà lại phải chịu trận trước cái người muốn tuốt cún chơi.

Cún cũng có tôn nghiêm, không thể lần nào cũng thành thành thật thật mà đơ ra đó tùy ý người ta tuốt, bị ép quá rồi sẽ mạnh mẽ phản kháng mà thôi.

Cho nên cái vụ tuốt cún và trận chiến giữa lúc tuốt cún này vẫn là rất kịch liệt.

Khoai tây và Hành tây đều thở như trâu.

Ga trải giường bị nhào thành hoa văn cuộn sóng, chăn cũng bị ném xuống đất luôn.

Nói thật lúc Yến Hàng xuống giường tiên phong đi vào phòng tắm, Sơ Nhất ngồi yên trên giường nhìn mớ hỗn độn này cảm giác đây không phải là hiện trường tuốt cún, nhìn như nào cũng y như vừa với làm một trận vậy.

“Cún ơi, đổi ga giường đi em!” Sau khi Yến Hàng vào phòng tắm là ló đầu ra hô một câu.

“Mắc cái gì hả.” Sơ Nhất ngồi xếp bằng trên tấm ga giường lộn xộn.

Yến Hàng không để ý đến cậu nữa, đóng cửa phòng tắm lại.

Sơ Nhất thở dài, thật ra bây giờ mình đã không còn bị mọi người bắt nạt nữa, bây giờ chỉ còn bị bắt nạt bởi một người thôi.

Trước khi Yến Hàng tắm xong cậu vẫn thành thật xuống giường tìm một tấm ga sạch sẽ mà thay, nghĩ đến chuyện chăn cũng bị cọ trên sàn, theo như cái trình độ chú trọng của Yến Hàng thì vỏ chăn như thế cũng phải đổi luôn.

Vì thế cậu cũng đổi luôn vỏ chăn.

Lúc Yến Hàng ra ngoài Sơ Nhất đang ôm ga giường với vỏ chăn đã thay ra chuẩn bị giặt.

“Ngoan như vậy à.” Yến Hàng ghé sát lại hôn cậu một cái.

“Chút ân huệ bé, bé xiu xíu này không lấy lòng được, được em đâu nhé.” Sơ Nhất ra khỏi phòng ngủ.

“Anh chà lưng cho em nhá.” Yến Hàng đứng trong phòng hỏi.

“Không cần,“ Sơ Nhất thở dài, “Em sợ anh đánh, đánh em.”

Yến Hàng nằm ra giường cười cả buổi.

Sơ Nhất nhét khăn trải giường và vỏ chăn vào máy giặt, sau đó ngổi xổm trước máy giặt nhìn.

Ở nhà cậu dùng cái máy giặt xưa ơi là xưa, lúc giặt quần áo cứ có cảm giác là đang xé đồ ra, nói là tự động hoàn toàn nhưng nếu không có người giúp đỡ giữa lúc đang giặt thì nó cơ bản không giặt xong nổi.

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu dùng trục lăn, trước đó đều là Yến Hàng thao tác, giặt xong thì cậu cầm đi phơi.

Cũng may tuy là cậu quê mùa nhưng não vẫn còn dùng được, sau khi cậu nhìn mấy lần đã hiểu rồi. Cậu nhấn mấy cái, theo tên có lẽ là tiết kiệm nước và tiết kiệm điện, sau đó cậu về phòng.

Không biết là vì tuốt cún thoải mái hay là được cún tuốt thoải mái, trong lúc cậu đen đồ đi giặt đã nghiêng đầu ngủ mất rồi.

Sơ Nhất nhanh chóng nhẹ nhàng lại, tắt đèn, lên giường, nằm xuống, đắp chăn lại đàng hoàng, một loạt động tác đề ấn nút tắt âm.

Nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Yến Hàng, cậu cảm thấy thở phào.

Từ khi biết tin tức của ba đến khi hỏi ra được mọi chuyện tới tận bây giờ, cậu vẫn luôn có cảm giác mình sắp thở phào được rồi nhưng vẫn luôn không thể nào nhẹ nhõm được.

Bây giờ nghe được tiếng hô hấp đã ngủ của Yến Hàng cậu mới thả lỏng thật sự.

Cho dù nói thế nào thì chuyện này cũng xem như hạ màn rồi.

Tuy là chú Yến vẫn biến mất không rõ nguyên nhân như cũ, tuy là đồng phạm của Lão Đinh vẫn chưa bắt được như cũ nhưng ít nhất chuyện này đã làm thay đổi cuộc sống của họ.

Sơ Nhất cũng ngủ thật ngon.

Có điều nữa đêm cậu giật mình một lần, bởi vì Yến Hàng nằm bên cạnh đột nhiên giật mình giống như là muốn ngồi dậy, nhưng không có thật sự tỉnh dậy.

Sơ Nhất mơ mơ màng màng mà đưa tay ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cánh tay hắn.

Chắc là Yến Hàng mơ thấy ác mộng, cậu muốn nói gì đó an ủi Yến Hàng nhưng không chờ cậu nghĩ xong nên an ủi thế nào thì cậu lại ngủ mất rồi.

Buổi sáng lúc thức dậy cảm thấy cũng không tệ lắm, đặc biệt là lúc nhìn thấy bóng dáng Yến Hàng duỗi người đón lấy ánh nắng ở ban công, cậu liền cảm thấy đến bực bội lúc thức dậy cũng mất tiêu luôn.

“Anh ngủ, ngon không?” Cậu nằm bò ra giường hỏi.

“Cũng không tệ lắm,“ Yến Hàng nói, “Có điều hình như anh mơ thấy ác mộng.”

“Ừm,“ Sơ Nhất gật đầu, “Đúng rồi.”

“Mơ thấy bố anh,“ Yến Hàng chậc một tiếng, “Vốn dĩ mơ thấy ông ấy phải vui mới phải, kết quả là mơ thấy vụ án, rất sợ.”

“Bây giờ chú, ấy không sao,“ Sơ Nhất nói, “Vết thương đã, sớm khỏi rồi.”

“Ừm,“ Yến Hàng xoay người đi vào phòng, tiện tay đánh một cái vào mông cậu, “Dậy đi, hôm nay anh muốn đến khách sạn sớm tí.”

“Sao thế?” Sơ Nhất ngồi dậy.

“Hôm nay phải ra sau bếp làm mấy món,“ Yến Hàng nói, “Chuẩn bị tiến quân xuống bếp.”

“Thật à?” Sơ Nhất nhảy xuống giường, đi theo sau Yến Hàng, “ Sau này, chính là bếp, bếp trưởng Yến hả?”

“Em nghĩ đẹp ghê,“ Yến Hàng cười, “Chỉ là có cơ hội ra sau bếp làm thôi, làm trợ thủ gì đó, đâu ra mà bếp trưởng, để bếp trưởng của bọn anh nghe thấy thì lườm em đó.”

“Sau này thì, thành thôi.” Sơ Nhất nói.

Yến Hàng quay đầu lại hôn lên miệng cậu: “Biết nói chuyện ghê ta.”

Con đường xuống bếp làm của Yến Hàng xem như thuận lợi, chưa đến một tháng, sau khi trải qua mấy đợt khảo sát hắn được ra sau bếp làm như mong muốn.

Đối với Sơ Nhất mà nói, tuy là tiền không nhiều như lúc làm thợ cả nhưng chỉ cần Yến Hàng vui vẻ vậy thì chính là một công việc tốt rồi.

Điều tiếc nuối duy nhất chính là....... Đồng phục không đẹp bằng ngoài nhà hàng!

Yến Hàng đứng trước gương ở phòng thay đồ chụp một tấm ảnh gửi đến.

- Bạch y phiêu phiêu

- Không cần làm đẹp bộ đồng phục đầu bếp này lên như vậy đâu, bộ đồ này cũng không phiêu nổi

- Tạp dề màu đen vẫn rất đẹp mà

- Đó là tạp dề á? Em còn tưởng là váy, anh không chụp cả người

Yến Hàng lại phải chụp một tấm toàn thân gửi đến, quần là màu đen.

- Bộ quần áo này chỉ có thể nhờ mặt gánh thôi

Sơ Nhất trả lời.

- Dù sao em đến ăn cũng không nhìn thấy được

- Nếu mà em đến ăn, vậy có thể ăn được đồ anh làm không?

- Không thể, có lẽ chỉ có thể ăn được đồ mà anh phụ giúp làm thôi

Sơ Nhất nhìn điện thoại cười cả buổi.

Thật ra xem đi xem lại mấy lần cũng không thấy xấu, dù sao cũng là Yến Hàng mà, có mặt đồ như nào cũng không thành vấn đề gì.

Rất nhanh Yến Hàng đã thích ứng với công việc ở sau bếp. Sơ Nhất có thể cảm giác được hắn làm ở sau bếp vui vẻ hơn làm tổ trưởng nhiều, mỗi ngày đều sẽ kể cho cậu nghe hôm nay làm cái gì, học trộm được món gì đó, vân vân.......

Lúc làm tổ trưởng Sơ Nhất gần như hắn không nghe hắn kể đến chuyện công việc.

Ngày tháng vừa mới yên ổn thì thời gian liền trôi qua thật nhanh. Sơ Nhất vẫn luôn cảm thấy học kỳ này chì vừa mới bắt đầu thôi, còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đã sắp thi cuối kỳ rồi.

Hôm nay bọn họ chia nhóm ra cùng thầy giáo đi đến xưởng Sửa chữa ô tô thật để trải nghiệm. Thấy lái con xe cùi của trường chở bọn họ qua đó, mấy người trong ký túc còn phấn khích hơn cả khi được nghỉ.

“Có phải hôm nay có xe có vấn đề thì sẽ để bọn em lăn lộn không ạ?” Hồ Bưu hỏi thầy.

“Mấy đứa có thể nghe thử, xem thử,“ Thầy nói, “Muốn tự tay sửa? Nghĩ có hơi sớm rồi đó.”

“Lỡ nhưng bọn em là thiên tài thì sao thầy?” Trương Cường nói, “Bọn em vẫn luôn không có cơ hội sửa xe thật mà, không thể khai thác được năng lực của bọn em đó.”

“Đám người lớp 1 Sửa chữa ô tô này của mấy đứa, nếu phải nói ai có cái ý tứ ấy,“ Thầy nói, “Thì cũng chỉ có mỗi Sơ Nhất mà còn cách thiên tài xa lắc kia kìa, ngày ngày Sơ Nhất ở trong phòng thực hành còn mấy đứa chỉ biết yêu đương.”

“Cũng không phải,“ Cao Hiểu Dương nói, “Em đâu yêu đương, em chủ yếu là ngủ thôi, không có thời gian yêu đương.”

Mấy người đều vui vẻ.

Sơ Nhất ngồi ở vị trí phó lái, có hơi cảm khái. Mấy cái xe ở trường trừ chiếc mà hiệu trưởng lái để ra vẻ với bên ngoài ra thì mấy chiếc khác đều chả ra gì, từ lúc khởi động đã bắt đầu kêu loảng xoảng rồi.

Sau khi lái một lúc, khi thầy nhấn chân ga tăng tốc, Sơ Nhất nghe được tiếng lách cách thật nhẹ trong tiếng nói náo nhiệt của mọi người, còn rất có nhịp điệu nữa.

Cậu cẩn thận mà nghe một hồi, lúc tăng tốc lần hai tiếng đó lại xuất hiện.

“Cạn dầu, dầu máy rồi hả thầy?” Cậu quay đầu hỏi thầy một câu.

“Thế à?” Thầy lại hỏi lại một câu.

“Kêu lách, lách cách ấy,“ Sơ Nhất nói, “Lúc tăng, tốc á.”

“Nhìn thấy chưa hả?” Thầy nghiêng nghiêng đầu, nhìn mấy người phía sau, nói, “Mấy đứa chỉ biết nói chuyện thôi, có tai cũng như không, lúc trước có nói với mấy đứa nghe tiếng tìm chỗ trục trặc chưa hả!”

“Em không nghe thấy mà,“ Lý Tử Cường duỗi đầu ra phía trước, “Tụi em ngồi ở ghế sau có nghe thấy đâu thầy.”

“Em ngồi hàng trước cũng không nghe được.” Thầy hỏi.

“Thầy như thế là ép tụi em cô lập Sơ Nhất rồi đó thầy,“ Chu Xuân Dương nói, “Truyền thống phòng ký túc bọn em là nghỉ chơi với bạn học ưu tú đó.”

Sơ Nhất bật cười.

Nếu không phải vấn đề dầu máy thì sao?” Thầy hỏi Sơ Nhất.

“Khe hở van, van xe,“ Sơ Nhất nói, “Chỉnh lại một, chút nếu còn kêu tiếng, tiếng thì phải tháo, tháo động cơ.”

“Ừm,“ Thầy gật đầu, “Tháo toàn bộ động cơ ra kiểm tra tốn rất phí rất nhiều, thêm dầu máy, thay bộ lọc, chỉnh lại van đều là những cách bảo trì khá tiết kiệm.”

Hàng phía sau truyền đến tiếng “vâng” chỉnh tề của mọi người.

Sơ Nhất rất có hứng thú với Sửa chữa ô tô, đặc biệt là khi đứng tại hiện trường.

Lúc nhìn những nhân viên kỹ thuật chui dưới gầm xe, cậu sẽ có cảm giác thành tựu kì lạ. Hơn nữa cậu vẫn luôn cảm thấy công việc này rất phù hợp với mình, không cần nói chuyện, không cần phải giao lưu quá nhiều.

Có vấn đề thì tìm, tìm ra rồi thì sửa.

Gọn gàng biết bao.

“Xe của tôi vẫn luôn có tiếng xì hơi này, xì xì xì,“ Một chị gái nói chuyện với nhân viên bảo dưỡng, “Có lúc không chú ý thì không nghe được nhưng chỉ cần yên tĩnh tí thôi là lại nghe, đáng sợ muốn chết.”

“Thế này có thể có vấn đề gì?” Thầy thấp giọng hỏi mấy người họ.

“Rò rỉ lót xi lanh.” Tô Bân giành nói một câu.

Thật ra không giành cũng chả làm sao, nhìn dáng vẻ mấy người trong ký túc này liền biết không ai muốn trả lời.

“Ừm, có thể lắm,“ Thầy lại nhìn Sơ Nhất, “Em cảm thấy thế nào?”

“Ống chân không bị, đứt nứt ra làm, làm rò rỉ chân, không......” Sơ Nhất nói, cậu đứng ở đầu xe với anh trai bảo dưỡng, “Đúng không?”

“Đúng rồi,“ Anh trai gật đầu, “Chỉ là vị trí này không dễ tìm lắm, cậu đến nghe xem tiếng phát ra ở đâu đi.”

“Chỗ này.” Sơ Nhất cúi người nhìn chằm chằm một hồi, chỉ chỉ theo tiếng.

“Hình như thế đó,“ Anh trai cũng nhìn, lại quay đầu nhìn thầy, “Năm nay thực tập à?”

“Chưa đâu,“ Thầy khoanh tay, “Sang năm lận, hôm nãy dẫn đến cảm nhận tí thôi, tùy tiện nhìn thử.”

Sau khi về ký túc, mấy người cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm, Hồ Bưu nhỏ giọng nói, “Hôm nay Tô Bân chắc phải khó chịu.”

“Đề nghị nó với Sơ Nhất hẹn nhau một trận,“ Chu Xuân Dương nói, “Ghen ghét khiến sức chiến đấu của con người tăng mạnh, không chừng nó có thể đánh Sơ Nhất nằm dài ra.”

“Vậy không thể nào đâu.” Lý Tử Cường chậc chậc hai tiếng.

Sơ Nhất cũng biết hôm nay cậu là Tô Bân có hơi mất mặt nhưng vấn đề mà cậu và cậu ta nói đều có thể xảy ra, chỉ trùng hợp thật sự là ông chân không bị đứt thôi, cậu thở dài: “Đều là căn, căn......”

“Đều là kiu cả.” Hồ Bưu gật đầu.

“Đồ điên,“ Ngô Húc cười sặc luôn, “Cậu tiếp bậy tiếp bạ làm khỉ gì?”

“Đều là căn bản.” Chu Xuân Dương nói.

(*基础/ jī chǔ: nghĩa là nền tảng, cơ sở, căn bản. Từ 基 đồng âm với 鸡鸡/jī jī: nghĩa là d**ng v*t.)

“Ừm.” Sơ Nhất gật đầu.

“Có phải cậu đang chọc giận bọn tôi không hả?” Trương Cường nhìn Sơ Nhất, “Bọn tôi cũng không trả lời mà cậu lại nói là căn bản, cố ý chọc giận đấy hở?”

“Đúng đó.” Sơ Nhất gật đầu.

“Cho cái hẹn đi.” Trương Cường nói.

“Được.” Sơ Nhất vẫn gật đầu.

“Thấy chưa?” Hồ Bưu cười không dừng lại nổi, “Bây giờ Cẩu ca khác lắm rồi.”

“Không uổng công cậu cưỡng chế quảng cáo cho người ta một năm.” Chu Xuân Dương nói.

Sơ Nhất nhớ đến cái lúc mà lần đầu tiên trừ Yến Hàng ra, cậu nghe người ta gọi cậu là Cẩu ca khi ấy, thời gian đúng là trôi nhanh thật.

Khi ấy cậu vẫn con là là một chú chó lùn, còn không dám nói chuyện cũng vô cùng sợ bị người ta vây xem.

Một năm trôi qua, khi cậu nhớ đến mình khi ấy tuy là vẫn còn hiểu được cái cảm giác kia nhưng cũng đã bât đầu cảm thấy xa lạ với nó.

“Nghỉ hè em có sắp xếp gì không?” Yến Hàng ngồi trên sofa, trong tay cầm cuốn sách du lịch nhỏ, “Muốn đi ra ngoài du lịch không?”

“Thầy Vương nói giới, giới thiệu việc làm, thêm hè cho, em,“ Sơ Nhất nằm trên tay vịn sofa, chân đặt trên đùi Yến Hàng mà lắc lắc,“Ghê hông?”

“Ghê thiệt,“ Yến Hàng gật đầu, “Nhìn em lắc chân như này đã biết em đắc ý đến như nào rồi.”

Sơ Nhất cười cười lại dùng sức lắc thêm mấy cái.

“Khi nào thì bắt đầu làm thế?” Yến Hàng hỏi.

“Giữa tháng bảy á.” Sơ Nhất nói.

“Vậy còn thời gian nữa tháng.” Yến Hàng gật đầu.

“Sao thế?” Sơ Nhất hỏi.

“Muốn đi chơi không?” Yến Hàng nói, “Anh có năm ngày phép năm này......”

Đầu tiên là Sơ Nhất ngớ người, sau đó đột nhiên nhảy lên hét một tiếng: “Thật hả anh!”

Yến Hàng bị cậu doạ, sách trong tay lập tức bị quăng lên mặt cậu: “Giả đó!”

“Á.” Sơ Nhất nhìn hắn.

“Mẹ nó anh mà cầm dao trong tay thì giờ đầu em bị anh bổ ra rồi đó,“ Yến Hàng trừng mắt nhìn cậu, “Lúc la lúc hét, còn là Chó lớn cơ đấy, đến Chó sữa còn bình tĩnh hơn em.”

“Em vui mà,“ Sơ Nhất cọ cọ lên người hắn, “Gâu!”

“Cút,“ Yến Hàng nằm lên tay vịn bên kia của sofa, tiếp tục xem sách du lịch.

Sơ Nhất cũng nằm xuống theo, nằm bò lên người hắn, ôm Yến Hàng lại, đưa mũi đến bên cổ hắn hít mạnh một hơi: “Anh Tiểu Thiên đổi, đổi nước hoa rồi.”

“Ừm,“ Yến Hàng gãi tóc của cậu, “Mũi dùng được đấy, thơm không?”

“Thơm lắm,“ Sơ Nhất nói, “Vốn dĩ, anh đã thơm sẵn, sẵn rồi.”

“Nịnh nọt ghê,“ Yến Hàng chậc một tiếng, “Toàn là dấu kìa.”

Sơ Nhất vùi mặt lên vai Yến Hàng cười một hồi, một lúc sao lại hỏi một câu: “Thật không anh? Đi chơi ấy.”

“Ừm,“ Yến Hàng dùng quyển sách gõ từng cái lên đầu cậu, “Em có chỗ nào muốn đi không? Năm ngày có thể đi rồi về.”

“Không có,“ Sơ Nhất nói, “Ở cùng với, anh chỗ nào cũng được, được hết.”

“Anh ấy à, thật ra có một chỗ muốn đi,“ Yến Hàng có hơi do dự mà nói, “Chỗ đó không phải địa điểm du lịch gì nhưng chơi cũng được lắm.”

“Ừm.” Sơ Nhất gật đầu.

“Chỉ là anh muốn hỏi ý kiến của em,“ Yến Hàng nói, “Anh muốn đi là có nguyên nhân nhưng nếu phải kéo em đi cùng thì......”

Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn hắn: “Là muốn về, về nhà anh hả?”

Yến Hàng có hơi ngạc nhiên mà nhìn cậu, một lát sau mới nói một câu: “Giao lưu ý niệm này của em thần kì ghê nha.”

“Em chỉ cảm, thấy anh chỗ nào, nào cũng từng đi, cả rồi,“ Sơ Nhất cười cười, “Không cón chỗ, chỗ nào muốn, đi nữa.”

“Ừm,“ Yến Hàng đè đè gáy cậu xuống hôn hôn cậu, “Trước đây anh chưa từng nghĩ đến về xem thử anh cũng không cảm thấy chỗ đó thân thuộc gì với anh....... Nhưng bây giờ ấy anh lại có chút muốn về xem thử, cũng muốn nhìn thử mẹ anh, cũng cách đây không xa lắm.”

“Vậy mình đi thôi.” Sơ Nhất nói.

“Ừm.” Yến Hàng cười cười.

Yến Hàng không biết tại sao mình lại đột nhiên có ý nghĩ như thế, trước đây hắn chưa từng nghĩ đến phải đi xem thử, hắn không có quá nhiều kí ức với nơi mình đã sinh ra.

Có lẽ bây giờ sống những ngày tháng thật sự quá yên ổn đã làm hắn có thời gian và tâm tình mà nghĩ đến.

Hắn chưa bao giờ gặp mẹ, người bố đã biết mất rất lâu của hắn, liên hệ duy nhất của bọn họ chính là nơi đó.

Con có một điều hắn không nói với Sơ Nhất, hắn cứ cảm thấy bố sẽ đến đó.

Tuy là hắn rất cố gắng khiến mình không suy nghĩ thử xem bố đang ở đâu, bây giờ như thế nào. Nhưng suy cho cùng thì đây cũng là chỗ dựa vững chắc trong cuộc sống rối ren của hắn, vẫn cứ muốn tìm được một chút dấu vết làm mình an tâm.

Thi cuối kỳ của Sơ Nhất và công việc hiện tại của hắn giống nhau, không có trì hoãn gì, những gì dự kiến đều rất thuận lợi.

“Môn văn hoá của em có hơi thảm.” Yến Hàng vừa sắp xếp hành lý vừa nói.

“Không còn cách nào,“ Sơ Nhất ném quần áo của mình ra giường, chọn mấy thứ muốn mang đi, “Dù sao cũng là, là nhân tài môn chuyên, ngành, môn chuyên ngành giỏi, giỏi là được rồi.”

“Cái tinh thần không biết xấu hổ này của em đáng giá cho cả trường em học tập đó.” Yến Hàng nói.

“Anh lái xe, thật à?” Sơ Nhất nhìn hắn.

“Đừng có đánh trống lãng.” Yến Hàng nói.

“Tài xế tay, ngang,“ Sơ Nhất nói, “Một năm chưa đụng, đụng vô xe một, lần.”

“Em sờ xe suốt đúng không?” Yến Hàng nói, “Em cũng chưa sờ qua cái xe hoàn chỉnh nào.”

“Em sờ rồi.” Sơ Nhất nói.

“Hư hết.” Yến Hàng nói.

“Anh có trẻ con, quá không dợ?” Sơ Nhất chậc một tiếng.

“Yên tâm đi,“ Yến Hàng nằm lên một đống quần áo, “Em ở trên xe mà, anh chắc chắn sẽ lái cẩn thận.”

“Ừm.” Sơ Nhất Sơ Nhất nhào vào người hắn, ôm hắn lại dùng sức cọ mấy cái.

“Cút xuống đi,“ Yến Hàng nói, “Bây giờ em không phải là Chó con nữa rồi biết không hả, khí thế đều bị em đè không ngóc lên nổi.”

“Em,“ Sơ Nhất đứng lên dựa vào tường “1m8, 8......”

“Đồ không biết xấu hổ nhà em, 1m88 co khỉ á.” Yến Hàng nói.

“82.” Sơ Nhất nói.

“Ba năm trước là anh đã 1m82 rồi.” Yến Hàng nói.

“Ba năm anh mới, mới cao 3, cm.” Sơ Nhất nói, “Ba năm em cao, cao tận 10, cm.”

“Bởi vì số đếm của em nhỏ, hồi em lớp 8 nếu mà 1m2 vậy bây giờ em còn cao lên 60cm lận đó.” Yến Hàng nhìn Sơ Nhất.

Trẻ con không hiện ra chiều cao gì, bình thường lúc nhìn Sơ Nhất, cũng không thấy đứa nhỏ này cao lên bao nhiêu, lúc đặc biệt nhìn chằm chằm mới có thể phát hiện đã hoàn toàn không nhìn ra được nhóc con đang thương năm ấy rồi.

Chậc chậc, đáng sợ quá.

Ra ngoài du lịch đối với Yến Hàng mà nói không có gì hiếm lạ, hắn với bố cứ dăm ba bữa lại du lịch một lần hình thức du lịch nào cũng có. Phượt cũng từng đi luôn rồi, bố mua một chiếc xe cùi qua tay tám lần, lái đi qua hai nơi xong thì bán ra thành qua chín tay.

Có điều đối với Sơ Nhất mà nói, du lịch chính là chuyện cực kì phấn khích.

Hai người họ vẫn luôn chưa đi đâu du lịch thật sự, cũng chỉ có mỗi đi về nhà con về không vui vẻ gì.

Buổi sáng lúc thức dậy vành mắt của Sơ Nhất đen xì, hưng phấn đến độ cả đêm không ngủ.

Lúc ở dưới lầu lấy chìa khoá xe với Thôi Dật, Thôi Dật còn cười: “Cháu thế này chắc phải hưng phấn cả nữa tháng không ngủ được nhỉ, không chóng mặt à?”

“Hành khách nào cũng, lên xe là ngủ, ngủ mà,“ Sơ Nhất nói, “Vậy mới là du, du lịch.”

“Lái chậm, thấy trạm nghĩ thì dừng lại nghỉ ngơi,“ Thôi Dật dặn dò Yến Hàng, “Xe chú bảo dưỡng rồi...... Thật ra không bảo dưỡng cũng không sao đúng không? Có Sơ Nhất mà.”

“Cháu sẽ sửa.” Sơ Nhất lên xe.

“Còn trẻ tốt thật, có thể kiêu ngạo đến thiếu đánh như thế,“ Thôi Dật cười nhìn cậu một cái, vỗ vỗ vai Yến Hàng, “Địa chỉ đưa cháu cháu đem theo chưa?”

“Rồi.” Yến Hàng gật đầu.

“Chú ý an toàn.” Thôi Dật nói.

“Cháu biết rồi.” Yến Hàng kéo cửa ra lên xe.

“Trừ lái xe an toàn ra mấy cái khác cũng phải chú ý.” Thôi Dật nhìn hắn.

“Ừm, cháu biết rồi.” Yến Hàng gật đầu.

Lúc xe lái ra khỏi tiểu khu, Sơ Nhất phấn khích mà kéo cửa sổ xe xuống, để đầu cạnh cửa sổ cảm nhận gió ấm thổi lên mặt.

“Đóng cửa sổ đi,“ Yến Hàng nói, “Anh muốn mở điều hoà, nóng gần chết.”

“Không đóng.” Sơ Nhất rất dứt khoát mà nói.

“Sao?” Yến Hàng nhìn cậu một cái, “Lát nữa lên cao tốc gió thổi mép tóc em bay ra sau luôn cho coi.”

“Như vậy mới giống, giống du lịch chứ, anh,“ Sơ Nhất híp mắt, “Cơn gió nong nóng, ánh mặt trời, cây cối chạy, chạy về sau, với cả radi, o và, và......”

Sơ Nhất quay đầu nhìn hắn: “Và người yêu.”

Yến Hàng nở nụ cười, đưa tay mở radio trên xe, tùy tiện mở một đài âm nhạc: “Như này hở?”

“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu.

“Có phải em ra vẻ mình gu tệ nhưng thật ra xem nhiều truyện siếc lắm đúng không hả?” Yến Hàng nói, “Sao em không tính chơi xe chấn vào luôn?”

“Còn có ghế, ghế sau mà anh.” Sơ Nhất nói.

“Ụ má,“ Yến Hàng nhìn cậu một cái, “Anh phát hiện em học hư thật rồi, có phải em học mấy đứa cùng phòng ký túc không hả?”

“Không phải,“ Sơ Nhất có hơi ngại mà sờ sờ mũi.

Sau khi xe lái ra khỏi nội thành, trên đường liền có chút thay đổi không ít xe chở theo vali lái ngang qua họ người nghỉ hè ra ngoài chơi không ít.

Cả đường đi đã bắt đầu có cảm giác đi du lịch rồi.

Lúc một trận gió nóng và ẩm ướt thổi vào trong xe, Yến Hàng quay ra ngoài cửa sổ xe, huýt thật vang một tiếng sáo.

“Anh điên rồi.” Sơ Nhất cười nói.

“Vui mà.” Yến Hàng nói.

___________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.