Edit: zhuudii
Từ ngọn tóc đến lòng bàn chân đều tê dại.
Sơ Nhất cảm thấy người đã từng sợ hãi ánh mắt từ bốn phía như cậu bây giờ lại có thể cùng Yến Hàng ôm dính lại nhau, cằm gác lên vai hắn như thế.
Thật sự mà nói thì...... Sức mạnh của cái chữ “yêu” này có hơi lớn đến giật mình.
Yêu là gì?
Không biết.
Trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến, cậu đối với cái chữ yêu này nhận thức trực quan nhất có lẽ là “Tôi yêu tổ quốc“.
Lúc giáo viên nói yêu ba mẹ cậu còn rất mờ mịt, nếu nhất định phải yêu cậu cũng chỉ có thể yêu ông bà nội, còn có dì út.
Xem ra đối với cậu mà nói yêu quả thật xa xôi cũng rất phức tạp, hơn nữa còn vô cùng hiếm thấy, không chân thực chút xíu nào.
Mãi cho đến khi cậu cảm giác được Yến Hàng muốn nói gì, cậu mới lần đầu tiên đột nhiên muốn nói cái từ siêu cấp buồn nôn và mơ hồi dối với cậu ra.
Đến mức tại sao cậu lại phải giành nói trước cậu cũng không chắc chắn.
Có lẽ vì để đền bù sự tiếc nuối và buồn bực vì lần trước cậu nói “em thích anh” với Yến Hàng hại Yến Hàng bị người ta đánh lén.
Mà khi cậu nghe được Yến Hàng đáp lại.
Thoả mãn.
Không sai, chính là thoả mãn.
“Đi nhỉ?” Yến Hàng nhẹ giọng hỏi.
“Vâng.” Sơ Nhất mở to mắt nhìn thấy một chiếc xe thể thao dừng ở ven đường, cửa sổ xe hạ xuống, có thể nhìn thấy cô gái ngồi trên ghế lái đang trừng họ, cậu ngớ người, “Này là cái chị, hồi nãy à anh?”
“Gì cơ?” Yến Hàng buông cậu ra, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói một câu, “Má nó, sao cổ ở đây?”
“Đầu bếp Yến,“ Chị gái ngồi trong kia gọi về phía này, “Cậu như này không phải là vì làm tôi hết hy vọng mà tìm một người anh em diễn trò chứ?”
“À,“ Yến Hàng lên tiếng, “Kỹ thuật diễn thế nào?”
“Rất chân thành thân thiết,“ Chị gái nhíu mày, lại nhìn Sơ Nhất, “Nhóc con, hai người là một đôi thật à?”
“Thấy sao là, vậy.” Sơ Nhất gật đầu.
Chị gái rất khó chịu mà vỗ vô lăng một cái: “Sao tôi xui bỏ mẹ vầy nè!”
“Nhanh về đi,“ Yến Hàng nói, “Ở đây cấm đậu xe, lát nữa bị chụp ảnh là phạt điểm đó.”
Chị gái không nói gì, nhíu mày cực kì bực bội mà nhìn hai người họ cả buổi, cuối cũng vỗ vô lăng khởi động xe lái đi.
“Đi thôi, về nhà.” Yến Hàng vỗ vỗ lưng cậu.
“Tức giận rồi.” Sơ Nhất cùng hắn tiếp tục đi về.
“Cũng không nhất định là tức giận,“ Yến Hàng nói, “Có thể là cảm thấy ngay từ đầu anh đã lừa cổ, bây giờ phát chắc là thật rồi cái không chấp nhận được.”
“Anh nói, nói với chỉ thật, à?” Sơ Nhất hỏi, “Bạn trai, gì gì đó.”
“Ừm,“ Yến Hàng gật đầu, “Vốn dĩ anh không định nói, cảm thấy không cần thiết lắm nhưng cổ đến mấy lần, không nói cho rõ thì không phải lắm, nên nói.”
“Nếu chỉ nói, với người, người khác,“ Sơ Nhất có hơi lo lắng, “Sẽ không, ảnh hưởng đến, đến anh chứ?”
“Ảnh hưởng gì được,“ Yến Hàng giơ cánh tay lên duỗi người, “Không cho đồng tính đi làm được chắc, không gây lỗi lúc làm việc thì ảnh hưởng gì được hở?”
“Ừm.” Sơ Nhất cười cười.
Sau khi hai người họ đi được một đoạn thì tiếp tục chạy bộ, chạy thẳng về nhà.
Sơ Nhất không thấy mệt tí nào, tâm trạng còn rất nhẹ nhàng, vẫn luôn đi theo Yến Hàng trong bếp, sau khi dọn xong đồ ăn mua về thì cậu cầm điện thoại của Yến Hàng lên: “Live, treams cái đi.”
“Làm gì?” Yến Hàng nhìn cậu một cái, “Lâu rồi không nghe thấy mấy chị nói em đáng yêu hở?”
“Chủ yếu là em, muốn,“ Sơ Nhất nói, “Quan tâm mấy, chị thôi.”
Yến Hàng bật cười, duỗi tay mở khoá điện thoại: “Tùy em.”
Sơ Nhất vào tài khoản của Yến Hàng, theo thói quen của Yến Hàng mà đăng một bài: “Thông báo, báo 999+, này của anh đọc, đọc hết không?”
“Có thời gian thì từ từ xem,“ Yến Hàng đi lấy khẩu trang đeo lên, “Mấy cổ cũng không lạ gì chuyện anh không đọc, chủ yếu hò hét còn có tám chuyện với nhau.
- Hoả tốc chạy đến rồi
- Dùng tốc độ ánh sáng chạy đến rồi
- X tốc độ chạy đến rồi
- Bài đáng Weibo hôm nay là Chó con đăng nhỉ?
- +1, giọng điệu hoàn toàn không giống
- Chắc chắn là Chó con đăng, anh Tiểu Thiên đáng Weibo không có dấu ngắt câu, Chó còn còn đánh vào dấu chấm câu kìa.
- Vừa nhìn đã biết là một bé cún thành thật nghiêm túc
“Hôm nay làm một cái pizza phiên bản ngẫu hứng và muffin siêu cấp đơn giản,“ Yến Hàng nói, “Không muốn làm đế bánh nên hôm nay dùng bánh mì lát làm đế pizza......”
“Được.” Sơ Nhất nói.
“Không phải nói với em.” Yến Hàng nói.
“Vâng.” Sơ Nhất lại nói.
- 23333333
- Anh Tiểu Thiên sao lại như thế hả ha ha ha ha
- Chó con cực kì bình tĩnh nha
- Vâng
“Cũng giống y như làm pizza thôi, muốn ăn gì thì bỏ cái đó lên,“ Yến Hàng nhanh tay cắt bánh mì lát đặt lên khay sau đó phết nguyên liêu nước sốt, “Làm phiền cameraman quay cận đồ ăn.”
- Vâng
- Vâng
“Vâng.” Sơ Nhất quay vào tay hắn.
- Tay tay tay tay tay
- Cameraman bảo em quay đồ ăn không phải quay tay
- Chó con thật hiểu chúng ta
- Ha ha ha ha ha ha
- Đáng yêu muốn chết luôn làm sao bây giờ
- Muốn cướp cún đi nhưng cảm thấy không đánh lại
“Bước tiếp theo giống như làm pizza, hôm nay là thịt xông khói này,“ Yến Hàng nói, “Cẩu ca thích thịt xông khói.”
“Đúng vậy.” Sơ Nhất nói.
- Cẩu ca!
- Ngọt quớ à, Cẩu ca
- Chó con kêu anh Tiểu Thiên như nào thế?
- Anh yêu
- HHHHH
“Anh Tiểu Thiên ơi.” Sơ Nhất nói.
“Hửm?” Yến Hàng nghiêng đầu nhìn cậu một cái.
“Không phải nói, với anh.” Sơ Nhất nói.
- Ha ha ha ha ha ha Chó con trả thù
- Anh Tiểu Thiên ơi, gọi ngọt quớ đi à
- Bình thường chắc chắc không gọi như thế
- Cẩu ca nghiêm túc làm nũng như thế quả thật không chịu nổi mà, tim của tui!
“Nướng pizza,“ Yến Hàng tiếp tục nấu ăn, “Sau đó là Muffin, có thể mua ly giấy không có ly giấy thì dùng khuôn nướng cũng được.”
“Bọn tui có ly, ly giấy.” Sơ Nhất nói.
Yến Hàng nhìn cậu: “Nói với anh hở?”
“Không phải.” Sơ Nhất trả lời.
“Ờ,“ Yến Hàng gật đầu, “Muffin việt quất, rây bột, bơ thái hạt lựu sau đó nghiền, nghiền thành vụn là coi như được rồi, thêm đường và việt quất...... cameraman giúp đánh trứng gà tí với.”
“Được.” Sơ Nhất lên tiếng đặt điện thoại lên bàn bên cạnh.
- A a a a bé đẹp trai
- Cẩu ca đẹp trai chết tui rồi
“Sữa bò đánh lên chung với trứng gà.” Yến Hàng nói.
“Vâng.” Sơ Nhất đập trứng gà bở vào bát, thêm sữa bò vào. Bây giờ cậu là những chuyện này thuần thục hơn trước đây nhiều, dù gì cũng cũng ở trong bếp quan sát mỗi ngày mà.
“Bây giờ đổ nguyên liệu ướt vào cốc giấy,“ Yến Hàng xếp cốc giấy ra, đổ vào từng ly từng ly, “Giờ bỏ vào lò nướng, chỉnh 200 độ, 20 phút là có thể ăn.”
Sơ Nhất vừa nghe mấy câu này liền biết có thể kết thúc livetreams rồi. Vì thế cậu vẫy tay với màn hình sau đó nhấn kết thúc.
“Chơi vui không?” Yến Hàng hỏi.
Sơ Nhất cười không nọ gì, lát sau mới hỏi một câu: “Trước đây tại, tại sao anh lại, livetreams?”
“Vì anh chán đó, “Yến Hàng nhìn lo nướng, “Không phải đến đâu anh cũng đi làm, nếu không đi làm thì nhàm chán lắm.”
“Lúc em chán thì, thì sẽ ngây người,“ Sơ Nhất nói, “Ngây ở bờ sông, còn nói chuyện, chuyện với hốc, cây nữa.”
“Vì em hơi bị quê mùa đó.” Yến Hàng nói.
“Vâng.” Sơ Nhất cười gật đầu.
“Sao em lại ngoan vậy hở?” Yến Hàng nhéo nhéo mặt cậu, “Ngày nào anh cũng nói em quê, em không thể phản kháng tí hở?”
“Sao lại phải, phản kháng?” Sơ Nhất nói, “Anh ngày ngày nói, nói em quê, kết quả không phải, phải là khóc lóc, muốn ở bên Chó, đất à?”
“Cút nha.” Yến Hàng nhìn cậu.
“Còn bảo Chó đất, đất tối nay cắn, anh nữa.” Sơ Nhất nói.
“....... Em nói lại lần nữa xem nào?” Yến Hàng nói.
“Lát nữa em cắn anh.” Sơ Nhất nói.
“Đi ra ngoài kia,“ Yến Hàng lắc đầu với cậu, “Ra ngoài ngồi xổm đi, bây giờ không biết xấu hổ ghê thật, mới nãy còn khen em ngoan, ngoan cái con khỉ khô á.”
Sơ Nhất cười đi ra phòng khách.
Lúc Yến Hàng đem pizza bánh mì lát và Muffin việt quất ra phòng khách, Sơ Nhất đang cúi đầu ngồi trên sofa chăm chú xem điện thoại.
“Xem mấy chị khen em đáng yêu à?” Yến Hàng hỏi.
“Không có,“ Sơ Nhất kéo khoé miệng lên cười, “Xem này, nọ thôi.”
Yến Hàng vừa thấy cái nụ cười này của cậu liền cảm thấy không đúng, bình thường có chuyện gì cậu mới kéo khoé miệng cười như thế nhưng cái biểu cảm và giọng điệu này lại không giống như đang không vui.
Làm cho Yến Hàng cảm thấy giống như hôm đó cậu xem trang của chị gái, sau khi kinh hãi và mê mang qua đi thì miễn cưỡng mĩm cười.
“Xem gì đó?” Yến Hàng đi qua.
Sơ Nhất nhanh chóng ấn một cáu, khoá màn hình ném điện thoại qua một bên.
“Chó ranh,“ Yến Hàng cầm điện thoại của cậu nhấn vài cái đã mở khoá, “Còn giả vờ thần bí với anh......”
“Á!” Sơ Nhất giật mình mà hét một tiếng, nhảy lên, “Sao anh! Lại có thể! Giải được mật khẩu, khẩu của em!”
“Ai bảo em không khoá vân tay.” Yến Hàng nói, nhanh chóng mà nhìn màn hình điện thoại vẫn chưa rời khỏi giao diện.
Sơ Nhất nhào đến muốn giành lại điện thoại, Yến Hàng nắm cổ tay cậu lật qua ấn vào bên trong một cáim
“Á!” Sơ Nhất hét một tiếng, bị hắn đẩy về lại sofa.
Chậc, bậy bạ ghê luôn.
Đây là một giao diện tìm kiếm, kết quả đầu tiền tìm chính là hỏi làm sao để cắn khiến cho đàn ông thoải mái, hưng phấn đồ này nọ, xem màu liên kết là đã nhấn vào xem rồi.
“Có phải anh nên cảm động tí không hở?” Yến Hàng trả điện thoại lại cho Sơ Nhất, chống sofa cười cười, búng búng chóp mũi cậu, “Chịu khó như thế mà.”
“Em không muốn, muốn nói chuyện với, anh,“ Sơ Nhất buồn bực nói, “Anh nhìn lén em mở, mở mật khẩu.”
Trước đó Sơ Nhất vẫn luôn dùng vân tay, gần đây có lẽ là thường xuyên luyện sửa xe, hơn nữa mùa thu trời cũng hanh khô, vân tay rất hay không mở được vì thế cậu đổi thành số.
“Anh không nhìn lén,“ Yến Hàng cười không chịu nổi, “Anh đoán đó, thật luôn á bé yêu, chỉ bốn số, anh không cần nghĩ cũng biết đó là sinh nhật anh.”
“Bé yêu rất, mất mặt,“ Sơ Nhất liếc hắn một cái, “Sau này em dùng, dùng sinh nhật của, Xuân Dương!”
“Có gan thì em thử đi.” Yến Hàng chậc một tiếng.
“Gan lớn, lắm đó.” Sơ Nhất cũng chậc một tiếng, “Hù chết anh luôn.”
Yến Hàng cúi đầu hôn cậu một miếng: “Anh hỏi em nhé.”
“Ừm.” Sơ Nhất nói.
“Học được chiêu gì rồi hả?” Yến Hàng nhẹ giọng hỏi.
“Học rồi,“ Sơ Nhất cũng nhẹ giọng, “Lát nữa anh, anh sẽ biết.”
“Má, cái khác em học không được, học mấy cái ngày giỏi lắm đấy à?” Yến Hàng vui vẻ.
“Đúng á,“ Sơ Nhất vẫn nhỏ giọng, “Nhân tài chuyên, nghiệp là chỉ em, em đó.”
“Ăn cơm!” Yến Hàng hét một tiếng với cậu.
“Được rồi,“ Sơ Nhất tiếp tục nhỏ giọng, “Anh đừng gấp mà......”
Yến Hàng chỉ cậu.
“Ăn cơm thôi.” Sơ Nhất trở lại giọng bình thường, nhanh chóng đứng dậy ngồi vào bàn ở bên cạnh.
Nếu nói Yến Hàng không suy nghĩ về mấy chuyện này đó là không thể nào nhưng biết được sau khi ăn cơm đã có sắp xếp cho buổi tối, còn rất không đứng đắng mà thảo luận mấy câu, giờ ngồi ăn cơm hắn liền có hơi ngại ngùng không hiểu nổi.
Cứ cảm thấy lúc ăn rất rối rắm.
Ăn chậm tí có phải sẽ có chút cảm giác đang cố tình, ăn nhanh tí thì mẹ nó có phải có cảm giác như quá sốt ruột không, có gấp đến mức không thể chờ thế à.......
Tóm lại ăn rất rối rắm.
Sơ Nhất thì khác, trước giờ Sơ Nhất đều rất thẳng thắn, quê mùa rất thẳng thắn, đần lên cũng rất thẳng thắn, lúc đen tối cũng thẳng thắn nốt.
Yến Hàng cười nhìn dáng vẻ tận lực mà ăn của cậu có hơi mắc cười.
“Cái này ngon, ngon ghê.” Cậu chỉ chỉ Muffin, “Em có thể ăn, ăn mười cái.”
“Tổng cộng anh chỉ làm có mười cái.” Yến Hàng nói.
“Vậy anh không, ăn.” Sơ Nhất nói.
“Ừm.” Yến Hàng cười cười.
Yến Hàng làm cơm chỗ tốt nhất chính là không cần phải rửa nhiều chén, bình thường chỉ có hai cái đĩa dùng tay cầm bánh lên ăn thôi, giống như hôm nay vậy, tổng cộng chỉ có một cái vĩ nướng.
Dọn dẹp xong còn chưa đến hai phút.
Sơ Nhất không biết mình làm sao nữa, từ khi xem xong các loại “Làm bạn phê”, “Làm người ấy sướng”, “Làm đàn ông sướng” xong, cậu vẫn luôn ở trong trạng thái thèm khát, lúc đang ăn Yến Hàng đưa tay ra lấy pizza cậu cũng muốn nhào đến cầm tay Yến Hàng cắn một miếng.
Lúc nghe thấy tiếng Yến Hàng chậm chạp mà cầm quần áo đi tắm, cậu đều muốn chạy đến đẩy Yến Hàng một cái.
Ngày nào Yến Hàng cũng tắm vào giờ này, ngày nào cũng lười biến chậm chạp mà đi vào nhưng hôm nay cậu cực kì gấp.
Lúc nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, Sơ Nhất không nhịn được mà đi qua gõ gõ cửa.
“Sao đấy? Muốn đi tiểu thì em nhịn lại đi.” Yến Hàng ở bên trong nói.
“Em lấy xà phòng.” Sơ Nhất vừa nói vừa cởi áo ra.
“Lúc này em vội lấy xà phòng làm gì?” Yến Hàng nói, “Anh đang gội đầu không nhìn thấy.”
“Nước rửa tay dùng, hết rồi.” Sơ Nhất quay đầu lại nhìn nước rửa tay bên cạnh bồn rửa bát, còn hơn nữa chai.
“Con khỉ á!” Yến Hàng nói.
Sơ Nhất không nói gì, ném quần áo đã cởi qua một bên.
Hai người họ đi tâm sẽ không khoá trái cửa, cậu gõ cửa cũng chỉ vì sợ đột nhiên vọt vào làm Yến Hàng sợ mà thôi.
Cậu cằm tay nắm cửa vặn một cái, không chờ Yến Hàng nói gì đã chen vào đóng của lại.
“Mẹ nó em......” Yến Hàng đang đứng dưới vòi sen, cả mặt đầy bọt và nước, mắt cũng không mở ra được, “Em cắn thuốc đó hả?”
“Không có.” Sơ Nhất nhào đến ôm cậu hôn một hồi.
Vốn dĩ cũng không kích động như thế nhưng vừa vào một cái, một nơi cỡ bằng bàn tay như phòng tắm lại toàn là nước mà hơi nước, không khi thật sự rất mờ ám, Yến Hàng còn đan trần trụi nữa.
Cắn thuốc cũng chưa chắc đã có hiệu quả như thế.
Cậu hôn lên mặt Yến Hàng, cả miệng toàn là bọt dầu gội, rồi lại cắn lên cổ lên vai mấy cái sau đó trực tiếp quỳ xuống đất luôn.
“Ụ má......” Yến Hàng lau nước trên mặt, cúi đầu nhìn cậu, “Ở đây luôn á?”
“Vâng.” Sơ Nhất liếm bụng dưới của hắn một cái.
Yến Hàng không nói gì nhưng có thể cảm giác được cơ chỗ bụng dưới của hắn căng lên sau đó dựa vào tường.
Vòi sen không đóng lại, Yến Hàng tựa vào tường ở phía sau thì liền có vô số giọt nước táp vào mặt Sơ Nhất, trên mặt hay trong miệng gì toàn là nước, nhiệt độ nước gần bằng nhiệt độ của thể của Yến Hàng lại khiến người ta hưng phấn kì lạ.
Yến Hàng còn nhớ phản ứng hôm đó của Sơ Nhất, cơ thể căng chặt, tiếng thở dốc gián đoạn còn có tiếng rên không thể khống chế được.
Có lẽ cũng giống như phản ứng của mình bây giờ.
Hắn ngửa đầu nhìn vòi sen đang không ngừng phun ra những giọt nước mang theo sương mù nhỏ xíu, cảm giác có chút không thở nổi.
Hắn muốn ngăn âm thanh lại nhưng vẫn thở dốc mang theo rên rỉ.
Âm thanh nhỏ xíu lẫn trong tiếng nước gần như không thể nghe thấy lại làm hắn có thể cảm nhân được rõ ràng sự hưng phấn của Sơ Nhất.
Phản ứng của hắn có lẽ là kết quả sau khi học tập nghiêm túc của Sơ Nhất, rất có hiệu quả.
Có lẽ bởi vì hắn cũng chỉ được coi như là một tên chỉ có kinh nghiệm trên miệng, nhưng dù gì cũng có kinh nghiệm, dùng tay làm nhiều hơn Sơ Nhất mấy năm cho nên hắn không có vứt đi linh hồn nhỏ bé của mình cả quá trình như Sơ Nhất.
Nhưng bởi vì hắn tỉnh táo, tất cả mọi cảm giác, mỗi chi tiết hắn đều có thể cảm nhận được.
Có thể cảm giác được mỗi một cái chạm khi cơ thể của Sơ Nhất và hắn chạm nhẹ vào nhau, thần kinh mẫn cảm đến mức giọt nước cũng có thể châm thành lửa.
Hắn rất bái phục chính mình vào lúc cuối cùng còn có thể túm lấy tóc Sơ Nhất muốn kéo cậu ra khỏi mình.
Có điều không thành công, Sơ Nhất không hổ danh là một con chó, cắn xong là không nhả.
....... Đứa nhỏ học hư rồi.
Yến Hàng dứt khoát bao lấy gáy cậu đẩy nhẹ về phía mình một chút, vậy thì cùng nhau hư thôi.
Lúc Sơ Nhất đứng lên thì nghiêng đầu ho khan cả buổi.
“Em không sao chứ?” Yến Hàng xoa xoa lưng cậu.
“Không sao.” Sơ Nhất ngửa đầu đón nước phun vào mặt, lại sáp lại ôm hắn, cọ cọ lên cổ hắn.
Lúc Yến Hàng sờ xuống bụng dưới cậu, cậu bắt được tay của Yến Hàng: “Em tự, tự giải quyết rồi.”
“Úi chà,“ Yến Hàng ngớ người, “Thần không biết quỷ không hay nha.”
Sơ Nhất cười cười: “Giỏi không anh?”
“Giỏi muốn chết luôn,“ Yến Hàng nói, “Im lặng giảm xóc đồ luôn.”
Sơ Nhất cười không nói gì.
“Lấy khăn lau khô đi.” Yến Hàng tắt vòi sen đi, lấy khăn tắm qua phủ lên đầu cậu, “Anh không muốn nhúc nhích.”
“Ừm.” Sơ Nhất lấy khăn tắm giúp hắn lau khô người.
Lúc ra khỏi phòng tắm Yến Hàng mới cảm thấy vừa nãy hai người họ ở trong đấy không bị ngạt chết vì thiếu oxi đúng thật là tố chất cơ thể quá mạnh, không gian nhỏ xíu như thế lại toàn là nước mà sương còn không thở được.
Lúc này về lại phòng ngủ, gió trên ban công thổi đến làm hắn lập tức xoay người đi về phía phòng tắm.
Sơ Nhất còn đang tắm bên trong, hắn đi qua mở cửa ra để đó.
“Oái!” Sơ Nhất bị doạ, “Nữa hả anh?”
“Mở cửa ra chút thôi,“ Hắn nói, “Lát nữa em nghẹt thở anh lại phải khiêng em đi bệnh viện.”
“...... À.” Sơ Nhất ngẩn người, “Anh chu, chu đáo quá.”
“Cũng chỉ với mỗi em.” Yến Hàng chậc một tiếng trở về phòng ngủ.
Một đêm này rất kì diệu, lúc Sơ Nhất ôm Yến Hàng nhắm mắt lại mới đột nhiên cảm giác lại không phải chỉ vì một trận trong phòng tắm mà còn bởi vì câu nói ở trên đường kia.
Cái chữ yêu này một khi đã nói ra thì cảm giác tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Cùng một người, cùng một chuyện, cùng là cuộc sống như thế dường như đều đã liên hệ với cái chữ này.
Buổi sáng lúc về trường, đều cảm thấy mình tiền đồ vô lượng mà trước nay chưa từng có.
- Em đến trường chưa
Yến Hàng gửi tin nhắn cho cậu.
- Đến rồi, trưa bận xong em gọi cho anh, trưa nay em ở phòng thực hành
- Được
Sơ Nhất về ký túc một chuyến, người trong ký túc vừa mới thức dậy đều đang nữa sống nữa chết mà rửa mặt.
“Chào.” Hắn chào hỏi mọi người.
“Hôm qua tôi gửi tin nhắn cho cậu sao cậu không trả lời?” Chu Xuân Dương hỏi một câu.
“Có gửi hả?” Sơ Nhất ngớ người.
“Gửi lúc gần 10 giờ.” Chu Xuân Dương nói.
Sơ Nhất lấy điện thoại ra xem, đúng thật là có một tin nhắn chưa đọc của Chu Xuân Dương cũng không biết tại sao mình không nhìn thấy.
- Tự nhiên Lão Dương đến tìm cậu, có phải có chuyện gì không?
“Lão Dương tìm tôi à?” Sơ Nhất nhìn Chu Xuân Dương, có hơi bất ngờ.
Tùy rằng Lão Dương là chủ nhiệm lớp nhưng rất ít khi đến ký túc, đặc biệt là tối cuối tuần - thời gian mà không phải ai cũng về ký túc.
“Ừm,“ Chu Xuân Dương gật đầu, “Tôi nói để gọi cho cậu nhưng thầy ấy nói không cần, nói là hôm nay lại đến tìm cậu.”
“Để tôi đi, đi tìm thầy ấy,“ Sơ Nhất xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Chu Xuân Dương đi theo cùng cậu ra khỏi ký túc.
“Sao thế?” Sơ Nhất hỏi.
“Tôi cảm thấy hơi sai sai,“ Chu Xuân Dương nhỏ giọng nói, “Tô Bân có đi tìm Lão Dương.”
“Hả?” Sơ Nhất ngớ người, chưa hiểu được Tô Bân đi tìm Lão Dương thì có liên quan gì đến chuyện Lão Dương tìm cậu.
“Không phải trước đó thầy Vương có nhờ Lão Dương đề cử cậu à? Chuyện sang năm thực tập ấy.” Chu Xuân Dương thấp giọng nói.
“Đúng rồi.” Sơ Nhất nhìn cậu ta.
Mỗi năm trước khi thực tập nhà trường đều sẽ giới thiệu vài học sinh ưu tú đến mấy cửa hàng Sửa chữa ô tô có tiếng, bình thường thì không sớm như thế nhưng năm nay thầy Vương đề cửa cậu trước chuyện này còn làm cậu rất vui.
“Có phải cậu còn chưa tỉnh ngủ không hả?” Chu Xuân Dương nhìn cậu, “Não cậu cũng bị lắp hả?”
“À,“ Lúc này Sơ Nhất mới hiểu được, tuy là không chỉ giới thiệu một người nhưng cái loại “vị trí giới thiệu” này vẫn có rất nhiều học sinh muốn tranh thủ, đặc biệt là cái loại người cảm thấy chính mình là người giỏi nhất trên đời ngư Tô Bân, “Cậu ta không, không phải nói gì, đó với Lão Dương, chứ?”
“Cái này tôi cũng không chắc, chỉ cảm thấy có vấn đề thôi,“ Chu Xuân Dương nhíu mày, “Lúc cậu đi tìm Lão Dương thì chuẩn bị tí đừng để thầy ấy đột nhiên hỏi cậu cậu lại không biết đáp như nào.”
“Tôi biết rồi.” Sơ Nhất gật đầu.
Tuy rằng không biết có vẫn đề gì không nhưng Sơ Nhất lúc Sơ Nhất đi về phía văn phòng của Lão Dương vẫn có hơi bất an.
Chỉ là cậu không nghĩ ra nếu Tô Bân nói với Lão Dương thì có thể nói cái gì được.
Văn phòng của Lão Dương không có người, Sơ Nhất nhìn vào trong, lýc đang muốn lấy điện thoại ra thì nhìn thấy Lão Dương đang đi đến từ sân thể dục.
“Thầy Dương.” Sơ Nhất chào hỏi.
“Em đến rồi đấy à,“ Lão Dương nhìn cậu một cái, “Vào đi.”
Bình thường Lão Dương rất nghiêm túc nhưng cũng rất ôn hoà, hôm nay một nụ cười cũng không có.
“Thầy tìm em, có chuyện gì, gì ạ?” Sơ Nhất theo thầy Dương vào văn phòng.
“Thầy Vương bảo phải đề cử em,“ Lão Dương rót lý nước chậm rãi uống, nhìn cậu một cái, “Thầy hoãn lại rồi.”
“...... À.” Sơ Nhất ngớ người, quả nhiên là chuyện này.
“Lẽ ra cái đề cử này chủ yếu là xem năng lực kỹ thuật thôi, chuyện ngành của em vô cùng giỏi,“ Lão Dương nói, “Nhưng cũng không thể không xét đến phẩm hạnh.”
(*Phẩm hạnh: chỉ hành vi và đạo đức của một người.)
“Phẩm hạnh?” Sơ Nhất nghe mà có hơi mờ mịt.
Phẩm hạnh làm sao? Vì đánh nhau á?
Chỉ là nếu chỉ là vài lần đánh nhau mà xem như phẩm hạnh không tốt không thể giới thiệu được, trong Sửa chữa ô tô cũng chỉ có mỗi Tô bân là phẩm hạnh không có vấn đề.
Vậy còn có thể là gì?
Sơ Nhất đột nhiên cảm cảm thấy sau gáy ớn lạnh.
_________
Tui mới làm xong chính văn, nay mai tui check lỗi chính tả xong thì up lên luôn.