Edit: zhuudii
Sơ Nhất nhìn Lão Dương, mấy giây lúc Lão Dương uống nước này trong đầu cậu có thể xoay hơn cả 800 vòng, muốn tìm ra cái sự kiện khiến mình rơi vào “Phẩm hạnh không đứng đắn“.
Từ nhỏ đến lớn cậu bị bạn bè bắt nạt, bị giáo viên xem như không thấy nhưng chưa từng có cái vấn đề gì liên quan đến “phẩm hạnh“.
Đánh nhau chắc chắn không phải, Sửa chữa ô tô toàn là con trai đánh nhau là chuyện như cơm bữa, không có miếng liên quan nào đến phẩm hạnh cả.
Vậy chỉ có thể là...... Cái chuyện khiến cậu sợ hãi kia.
Hôm qua Yến Hàng vừa mới nói, bộ không cho đồng tính đi làm à, chỉ cần không gây ra lỗi thì có liên quan gì đâu?
Nhưng giờ cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một chuyện đó.
“Thầy vẫn luôn cảm thấy em là một đứa nhỏ thành thật, cũng chịu khó học hành,“ Lão Dương đặt ly xuống, “Ngày thường em đánh nhau gì đó thấy cũng không muốn nói, chuyện nghành Sửa chữa ô tô vẫn luôn như thế, tuổi trẻ đầy sức sống, có đánh nhau thật cũng không có gì ghê gớm.
Sơ Nhất không nói gì nhìn ông ấy.
“Nhưng có một số chuyện thì khác, thầy Vương tốt bụng sắp xếp việc làm thêm hè cho em,“ Lão Dương nói, “Kết quả em thì sao?”
“Hả?” Sơ Nhất ngớ người, “Em đi làm, mà.”
“Đúng vậy, em đi rồi, em ở chỗ người ta làm cái gì rồi?' Lão Dương nhìn cậu.
Sơ Nhất đột nhiên nhớ đến chuyện của Lý Tiêu, lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng lúc đó trong cửa hàng cũng không có nhiều người, quản lý cửa hàng cũng không nhìn thấy, sao Lão Dương biết được?
Tô Bân nói? Vậy sao mà Tô Bân biết!
“Đánh người, đập xe,“ Lão Dương nói, “Là em làm đúng không?”
Quả nhiên.
Sơ Nhất nhíu mày.
Chủ yếu là cái chuyện này cậu không có cách nào giải thích được, tuy là cậu có dũng khi thừa nhận chuyện mình thích con trai nhưng cũng không muốn đi khắp nơi mà nói.
Nhưng câu tiếp theo của Lão Dương lại khiến cho cả người cậu bực bội và rét run.
“Em nói em thật sự muốn làm đồng tính gì gì đó, bây giờ cả đám cứ y như là chạy theo mốt vậy thầy cũng lười quan tâm, hơn nữa không phải nói gì mà riêng tư à, vậy tôn trong quyền riêng tư của các em,“ Lão Dương nói, “Nhưng mà em với Chu Xuân Dương đồng tính chút cũng thôi đi, thế mà em đi làm thêm thôi mà còn kéo khách hàng tham gia vào!”
“Cái gì?” Sơ Nhất đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Em không cần không vui,“ Lão Dương nói, “Mấy lời này thầy nói đều có chứng cứ! Em với Chu Xuân Dương có phải đồng tính không? Có phải ngày ngày ở cùng nhau không? chuyện của em với khách hàng là như thế nào? Có phải em đánh khách hành, còn đánh người ta bị thương? Còn đập xe!”
Sơ Nhất nhìn Lão Dương, trong nháy mặt này cậu xem như đã biết được cái gì gọi là hết đường chối cãi.
Không sai, cậu và Chu Xuân Dương đều là đồng tính.
Không sai, cậu với Chu Xuân Dương thân nhau nhất, mỗi ngày cùng nhau đi học tan học, ăn cơm còn cùng nhau ngồi trên sân thể dục xem người ta chơi bóng.
Không sai, cậu thật sự đã đánh Lý Tiêu còn đánh đến chảy máu mũi.
Không sai, cậu thật sự đã đập xe Lý Tiêu còn đạp cửa sổ xe.
Đều đúng cả nhưng lại sai hết.
Nếu những thứ này đều là Tô Bân nói với Lão Dương vậy Tô Bân thật sự quá lợi hại rồi. Sơ Nhất cảm thấy mình sống sắp 18 năm rồi chưa từng nghĩ đến còn có thể nói như thế.
Một cục tức không ngừng lớn lên chặn ngang ngực, chặn ngang cổ họng, bất luận thế nào cũng không nuốt xuống nổi lại có thế nào cũng không phun ra được.
Máu cũng sắp bịt kín hai mắt lại.
“Những thứ này đều là thật đúng không?” Lão Dương hỏi.
“Không phải.” Sơ Nhất trả lời.
“Vậy em có gì muốn giải thích không?” Lão Dương nhíu mày nhìn cậu.
Sơ Nhất im lặng một lúc, nói một câu: “Không có.”
Đương nhiên không phải sự thật nhưng giọng điệu của Lão Dương vừa nghe đã biết tin rồi, lúc này cho dù cậu có nói cái gì thì đoán chừng Lão Dương cũng cảm thấy cậu đang ngụy biện.
Sơ Nhất không rảnh mà đi giải thích, nói nhiều như thế đối với cậu cực kì mệt.
Hơn nữa cậu đột nhiên phát hiện mình căn bản chả thèm đi giải thích gì cả.
Tô Bân ở sau lưng nói một ít chuyện thần kì về cậu mà cậu lại sốt ruột liều mạng giải thích, nghe ra rất buồn cười, có lẽ đây là cục diện mà Tô Bân muốn nhưng cậu không muốn phối hợp.
“Em chắc chắc không giải thích với thầy một chút?” Lão Dương dường như có hơi bất ngờ.
“Vâng “ Sơ Nhất lên tiếng.
Lão Dương trừng mắt nhìn cậu, rất lâu không nói gì cuối cùng thì phất tay: “Em cũng quá không quý trọng sự coi trọng của thầy Vương đối với em rồi, em đi học đi.”
Sơ Nhất xoay người ra khỏi văn phòng.
Lúc đi đến sân thể dục cậu nhìn thấy Chu Xuân Dương.
Trong tay Chu Xuân Dương cằm cặp sách của cậu, chắc là đặc biệt chờ cậu ở đây, cậu đi qua đó.
“Tình huống thế nào?” Chu Xuân Dương hỏi.
“Hủy bỏ đề, cử,“ Sơ Nhất cầm lấy cặp sách của mình “Làm đồng, tính với cậu, còn có không rõ ràng với khách, khách hàng, đánh khách, hàng còn đập xe khách, hàng.”
Chu Xuân Dương nhìn cậu: “Cậu đánh khách hàng? Còn đập xe?”
“Ừm,“ Sơ Nhất gật đầu, “Cái tên khách hàng kia......”
“Có phải có ý với cậu không?” Chu Xuân Dương lập tức hỏi.
“Ừm.” Sơ Nhất lên tiếng.
“Giở trò với cậu nhỉ?” Chu Xuân Dương lại hỏi.
“Phải, không thì tôi đánh, đánh anh ta làm, gì.” Sơ Nhất nói.
“Sao Tô Bân biết được?” Chu Xuân Dương cau mày, “Đù má tin tức còn nhanh hơn Hồ Bưu luôn? Đề nghị Hồ Bưu đánh nó đi, cạnh tranh kìa.”
Sơ Nhất kéo kéo khoé miệng.
“Cậu có giải thích với Lão Dương không?” Chu Xuân Dương đi cùng cậu đi về phía lớp học.
“Không có.” Sơ Nhất nói.
Chu Xuân Dương có hơi giật mình mà quay đầu nhìn cậu, sau lại thở dài: “Má nó, phải tôi tôi cũng không giải thích, mẹ nó đúng là ngu ngục.”
Sơ Nhất không nói gì.
Sau khi đi mấy bước, Chu Xuân Dương lại quay đầu: “Nói cậu với tôi làm đồng tính?”
“Ừm,“ Sơ Nhất gật đầu, “Chạy theo mốt.”
“Cái —— đ* mẹ!” Chu Xuân Dương rất bực mình mà hô một tiếng, “Con mẹ nó tôi có phải là nằm không cũng trúng đạn rồi không hả!”
“Ờm.” Sơ Nhất gật đầu.
“Cậu không giải thích với Lão Dương tôi có thể hiểu được,“ Chu Xuân Dương đột nhiên rất căng thẳng mà thấp giọng, “Mẹ nó cậu nhớ phải giải thích rõ với Yến Hàng đó nha, tôi không muốn bị đánh đâu.”
“Ừm, anh ấy không, không tin đâu,“ Sơ Nhất nói, “Không phải cậu thích, thích anh ấy à?”
“Hai người tôi không có thích ai hết nhá,“ Chu Xuân Dương nói, “Bây giờ tôi không hề có hứng thú với hai người đâu, biết không hả!”
“Ừm!” Sơ Nhất cười, gâth đầu.
“.......Ài!” Sau khi đi một hồi thì Chu Xuân Dương đá một cục đá trên đất, “Tôi thấy mẹ nó cái thằng Tô Bân này chán sống rồi.”
Sơ Nhất không nói gì im lặng đi về phía trước.
Lúc đến lớp học, người trong phòng ký túc đã chiếm cho họ hai chỗ ngồi. Sau khi Sơ Nhất ngồi xuống, Lý Tử Cường lậo tức hỏi một câu: “Sao rồi? Tìn cậu có chuyện gì?”
“Chuyện hủy bỏ đề cử,“ Chu Xuân Dương nói, “Mẹ nó.”
“Đ* má?” Lý Tử Cường ngạc nhiên.
“Đ* má.” Trương Cường cũng chửi một tiếng.
“Đ* má.” Hồ Bưu rất ngạc nhiên nhìn Sơ Nhất.
“Tại sao lại hủy?” Cao Hiểu Dương phá hỏng đội hình hỏi một câu, “Cái đề cử này còn có thể hủy à!”
“Lý do là gì?” Ngô Húc hỏi.
“Đánh khách hàng, còn có đập xe khách hàng.” Chu Xuân Dương nói.
“Sơ Nhất đánh khách hàng?” Lý Tử Cường có chút không tin.
“Ừm,“ Chu Xuân Dương nhìn Sơ Nhất một cái, “Đánh thì đánh nhưng mấy cậu cảm thấy cậu ấy sẽ tùy tiện đánh người à? Còn là đánh khách hàng nữa.”
“Vậy chắc chắn là có lí do rồi!” Hồ Bưu hạ giọng, “Chắc chắn là khách hàng kiếm chuyện trước.”
“Nhưng bị người ta ngắt đầu bỏ đuôi mà kể lại,“ Chu Xuân Dương nói, “Cái không giống rồi.”
Cả đám cùng nhau quay đầu cùng nhìn Tô Bân ngồi cách mấy bàn.
“Đ* má thật là vãi cả l**,“ Trương Cường nói, “Sao mà nó biết được?”
Sơ Nhất nhìn hắn một cái.
“Nói chuyện chú ý chút đi anh Tiểu Cường,“ Hồ Bưu nói, “Cẩu ca còn đang ngồi đây nè.”
(*Gốc là 日了狗了, nghĩa gần giống như là đm đồ á, mà ờm 日 còn có nghĩa là chịc.h, 狗 là chó ó.)
Trương Cường chậc một tiếng: “Đây mà là trọng điểm à? Trọng điểm không phải là một hồi nữa về ký túc tụi mình đập Tô Bân ra bã hả! Cái này mà nhịn được à?”
“Thôi đi,“ Chu Xuân Dương nói, “Tô Bân thừa nhận chắc? Lão Dương cũng đâu có nói là Tô Bân nói, hơn nữa cho dù có là cậu ra, cậu ta không hài lòng với đề cửa quay đầu đã bị đập, vậy cậu thấy Lão Dương sẽ nghĩ Sơ Nhất như nào?”
“....... Má,“ Lý Tử Cường rất khó chịu, “Vậy sao giờ? Cứ nghẹn vậy à?”
“Chuyện này của Sơ Nhất để cậu ấy tự quyết định phải xử lí như nào,“ Chu Xuân Dương nói, “Tôi ấy à, đợi thôi, bữa nào mà Lão Dương đề cử Tô Bân tôi liền đến chỗ Lão Dương báo.”
“Báo cái gì?' Hồ Bưu hỏi.
“Cậu ta quấy rối tôi,“ Chu Xuân Dương nói, “Đến lúc đó mấy cậu làm chứng cho tôi là được.”
Sơ Nhất nhịn không được cười lên.
Cả đám vui vẻ một hồi, sôi nổi mà gật đầu: “Không thành vấn đề.”
“Lỡ như nó nói cậu quấy rối nó rồi sao? Dù gì thì tính hướng của cậu cũng công khai mà.” Cao Hiểu Dương nói.
“Xem giá trị nhan sắc,“ Chu Xuân Dương chỉ chỉ mặt mình, “Cậu cảm thấy tôi như này có thể quấy rối Tô Bân à?”
“Không thể.” Sơ Nhất nói.
“Thế là phải rồi,“ Chu Xuân Dương nói, “Đợi xem.”
Lời nói của Chu Xuân Dương cho dù là nói thật hay là nói lúc tức giận thì Sơ Nhất đều rất cảm động. Nhóm người trong ký túc này chính là một phần mặt trời trong cuộc sống mới của cậu.
Không có đề cử Sơ Nhất rất ấm ức, lúc nhìn thấy Tô Bân liền muốn nắm đầu cậu ta ấn vào bồn cầu đánh tám mười lần gì đó. Nhưng lúc nhóm người trong phòng kí túc cũng khó chịu như cậu cậu vẫn có thể cảm giác được chút ấm áp.
Cậu không không phải quá để ý cái đề cử này, cậu của bây giờ có sự tự tin mà Chó đất trước đây chưa từng có, cậu thích chuyên ngành hiện tại của mình cũng chịu vì chuyện ngành này của mình mà nghiêm túc cân nhắc. Cho nên cậu tin tưởng chính mình, cho dù có cái đề cửa này hay không cậu đề có thể tìm được chỗ thích hợp để đến.
Cái cậu bực hơn chính là bị người ta dùng cái lí do như thế, cái thủ đoạn như vậy mà gài một vố.
Cậu bị người ta bắt nạt từ nhỏ đến lớn nhưng chưa từng bị người ta gài như thế.
Không biết có phải vì chột dạ không mà bình thường Tô Bân không đến lớp tự học, cho dù là người trong ký túc có ầm ĩ như nào cậu ta đều sẽ đeo tai nghe nằm trên giường chơi điện thoại.
Sau khi Lão Dương tìm Sơ Nhất, suốt cả một tuần cậu ta đều đợi kí túc tắt đèn rồi mới về.
Người trong phòng ký túc cũng không ai hỏi cậu ta cái gì nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, đoán chừng là cậu ta không muốn giả vờ nữa trực tiếp tránh luôn, phòng ngừa ở trong phòng ký túc lâu quá thì bị đập.
Cuối tuần vài người bản địa trong phòng ký túc về nhã, đồ cũng chưa dọn xong mà cậu ta đã đi mất biệt rồi, không biết trốn đễn chỗ nào nữa.
“Má nó,“ Chu Xuân Dương nói, “Tôi muốn kêu vài người đến đập nó một trận thật đó.”
“Tôi thấy được đấy,“ Trương Cường gật đầu, “Chúng ta biết là nó nói nhưng không có chứng cứ, tìm người đánh nó nó biết là chúng ta làm, cũng không có chứng cứ y vậy, cứ gài nhau thôi xem đứa nào hơn đứa nào.”
“Cảm ơn,“ Sơ Nhất đeo balo lên lưng, “Mấy cậu đừng gây, chuyện.”
Chu Xuân Dương chậc một tiếng.
“Tối thứ tư tuần, tuần sau tôi không làm thêm,“ Sơ Nhất nói, “Mời mấy cậu ăn, ăn buffet.”
“Tối hở?” Hồ Bưu lập tức hỏi.
“Ừm,“ Sơ Nhất gật đầu, “Phố bia.”
“Cẩu ca chơi được lắm,“ Hồ Bưu dựa ngón cái, “Tháng trước đón sinh nhật với anh Hàng cũng không gọi bọn này đi cùng, tôi còn tưởng cậu không muốn ở cùng với vọn tôi đấy chứ.”
“Anh ấy cũng, cũng không ăn, sinh nhật,“ Sơ Nhất thở dài, “Quá nhiều việc.”
“Cậu với Yến Hàng là quan hệ gì thế? Người ta đón sinh nhật mà cậu còn ngó vào chung vui nữa?” Chu Xuân Dương nói, “Muốn kiếm bữa ăn thì tìm tôi nè, có dẫn mấy cậu đi ăn ít không hở.”
Sinh nhật Yến Hàng đúng thật là không đón, thật ra cậu nhớ nhưng vừa lúc vướn phải chuyện của chú Yến, sinh nhật cũng không ăn quá đặc biệt, chỉ ăn bữa cơm rồi cậu tặng cho Yến Hàng một bình giữ nhiệt.
Yến Hàng nói cái bình này là kiểu dáng của lão cán bộ, chữ khắc lên càng giống lão cán bộ hơn nhưng hắn vẫn kiên trì mỗi ngày dùng nó uống nước, nước lạnh cũng uống bằng nó luôn.
Sơ Nhất nghĩ lại thì cảm thấy hơi buồn cười.
Có điều nghĩ đến chuyện hôm nay cậu lại không cười nổi.
Vì để giải quyết sự bực bội của mình, cậu đi đến trung tâm thương mại đối diện nhà Yến Hàng dạo mấy vòng, sau đó lại đến dạo siêu thị, theo thói quen của Yến Hàng mà mua đồ ăn, xách về một thùng sữa chua.
Về đến nhà chưa chờ được bao lâu, Yến Hàng đã về đến.
Cậu lập tức cảm thấy yên tâm, nhào qua ôm lấy Yến Hàng cọ điên cuồng một hồi.
“Em dùng anh làm đồ gãi ngứa đấy à?” Yến Hàng bị cọ đến mức ngã lên sofa.
“Ừm,“ Sơ Nhất bò lên người hắn đẩy ủi ủi mấy cái mới đứng lên, “Em mua đồ, đồ ăn rồi.”
“Em còn đi mua đồ ăn?” Yến Hàng có hơi bất ngờ.
“Em không muốn ở, ở một mình,“ Sơ Nhất nói, “Nên đi mua.”
“Anh xem thử xem đồ ăn gì,“ Yến Hàng vào bếp nhìn nhìn đồ ăn cậu mua xong lại trở ra phòng khách, “Mua không tệ lắm, đều có thể phối.”
Sơ Nhất cười cười.
Yến Hàng vào phòng ngủ thay đồ rồi đi ra, ngồi xuống cạnh cậu, dựa vào người cậu, “Cún à.”
“Dạ.” Sơ Nhất lên tiếng.
“Em nói đi,“ Yến Hàng nói, “Có phải ở trường gặp phải chuyện gì không?”
“Hả?” Sơ Nhất ngớ người, quay đầu nhìn hắn.
“Anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra rồi,“ Yến Hàng dựa dựa vào người cậu, “Nói đi, nghẹn một mình không khó chịu à?”
Sơ Nhất thở dài: “Thật ra cũng không, không có gì.”
“Ừm.” Yến Hàng cười cười.
“Trường cho em một, một cơ hộ tiến, cử,“ Sơ Nhất nói, “Giờ mất rồi.”
“Cái loại đề cử mà hồi trước em nói hở? Không phải là sang năm mới đề cử à?” Yến Hàng hỏi.
“Ừm, Lão Vương bảo chủ, nhiệm lớp em đề, đề cử em trước,“ Sơ Nhất nói, “Sau còn, người khác nữa.”
“Sao lại mất rồi?” Yến Hàng hỏi.
Sơ Nhất nhíu mày, đơn giản kể lại chuyện hôm đó cho Yến Hàng nghe.
Yến Hàng kinh ngạc cả nữa ngày mới mắng một câu: “Đ* má, con mẹ nó đây là ý gì hả?”
Sơ Nhất không nói gì.
“Đầu óc chủ nhiệm lớp bọn em có phải đem đến phòng thực hành cho người ta tháo ra rồi không hả?” Yến Hàng nói.
Sơ Nhất thở dài.
Yến Hàng nhìn cậu, duỗi tay xoa xoa mặt cậu: “Bực à?”
“Vâng,“ Sơ Nhất gật đầu, “Nhưng không, không vì chuyện đề, cử.”
“Anh biết,“ Yến Hàng nói, “Từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người ta chơi khăm thế đúng không?”
“Không,“ Sơ Nhất nói, “Trải nghiệm sâu, sắc lòng người, người hiểm ác.”
“Mấy bạn học khác biết chứ?” Yến Hàng hỏi.
“Phòng ký túc biết.” Sơ Nhất nói.
“Ý anh là, người khác biết em là gay giống Chu Xuân Dương chưa?” Yến Hàng đặt chân lên đùi cậu.
“Chưa,“ Sơ Nhất lắc đầu, bóp bóp đùi Yến Hàng, “Chu Xuân Dương nói không, không cần nói với, người khác.”
“Vậy giờ có ai nói không? Nguyên nhân em bị mất đề cử ấy,“ Yến Hàng hỏi.
“Hình như không có,“ Sơ Nhất nói, ngẫm nghĩ thì nhíu mày, “Có người biết cũng, cũng không dám nói, trước mặt em, em mà.”
Tay Yến Hàng đè lên môi nhẹ nhàng cắn: “Tên này muốn bị đánh.”
Sơ Nhất nhìn hắn.
“Sao nào?” Yến Hàng nhìn cậu một cái.
“Nếu em đánh, đánh cậu ta,“ Sơ Nhất nói, “Sẽ bị Lão, Lão Dương biết mất?”
“Nói nhảm,“ Yến Hàng nói, “Hơn nữa em giải thích cũng không thèm giải thích vậy đi đánh tên đó làm gì, cứ kệ đi, để nó không rõ em đang suy nghĩ cái gì, hù chết nó luôn.”
“Cậu ta đều không, không về ký, túc.” Sơ Nhất nói.
“Được ghê.” Yến Hàng cười cười.
Sơ Nhất cảm thấy cảm xúc của mình rất dễ điều chỉnh, suy cho cùng cũng có kinh nghiệm nhịn nhục mười mấy năm, hơn nữa cuối tuần còn được ở cùng với Yến Hàng.
Thứ hai lúc trở lại trường, nhìn thấy Tô Bân cậu đã không còn cái xúc động mãnh liệt muốn nhấn đầu cậu ta vào bồn cầu nữa rồi.
Có điều vẫn tức gần chết như cũ.
Không có điểm bùng nổ.
Nếu Tô Bân là Cởi trần thì tốt rồi, Cởi trần rất dễ tấn công sau đó bị người ta nắm lấy cơ hội đánh ngược lại.
Đáng tiếc dang vẻ của Tô Bân lại khác một trời một vực, dường như hắn đã chịu sự hãm hại của cả phòng ký túc, đến phòng ký túc cũng không dám về.
Quả thật là làm người ta khó chịu.
Cũng khó chịu y chang cậu còn có Chu Xuân Dương, dù gì thì cậu ta cũng là nằm không cũng trúng đạn.
Tiết thể dục buổi chiều, lúc người trong phòng ký túc đang ngồi trên dân thể dục nói chuyênh, Chu Xuân Dương vẫn luôn nhắc mãi: “Tôi không được rồi, bây giờ tôi cực kì muốn đi qua đó bem nó ra.”
“Xuân Dương, cậu đừng có nói mấy câu này,“ Trương Cường nói, “Cậu vừa nói một cái tôi thật sự muốn đi.”
“Chờ kỳ nghĩ đi,“ Sơ Nhất nói, “Chịu đựng.”
“Má nó.” Chu Xuân Dương cắn răng.
Lý Tử Cường lôi thuốc lá ra ngậm, roodi chia cho mấy người trong ký túc.
“Tôi đi mua chai nước uống,“ Hồ Bưu đứng lên, “Mấy cậu uống không? Tôi mời.”
Sau khi mọi người chọn đồ uống xong thì Hồ Bưu chạy nhanh đến căn tin.
Chưa được mấy phút cậu ta đã như bị người ta đuổi giết mà chạy ngược trở về, trong tay không cầm đồ uống.
“Sao thế?” Lý Tử Cường lập tức đứng lên.
“Xảy ra chuyện gì à?” Ngô Húc hỏi.
“Đù má! Đù má!” Hồ Bưu vừa chạy vừa vung tay hét, “Mấy cậu đoán......”
“Đoán cái mẹ gì, có gì thì nói luôn đi.” Chu Xuân Dương ngắt lời cậu ta.
“Tô Bân bị người ta lôi ra ngoài! Từ chỗ canteen đó!” Vẻ mặt của Hồ Bưu phấn khích mang theo kinh ngạc mà hét một tiếng, “Đù má nó! Nhiều người thấy lắm luôn, có điều thằng này chả có nhân duyên gì, không ai cản lại hết, toàn đứng nhìn!”
“Bị lôi ra ngoài á?” Cả đám đứng lên.
“Cậu kêu người Xuân Dương?” Lý Tử Cường nhìn Chu Xuân Dương.
“Tôi không kêu,“ Chu Xuân Dương nói, “Tôi mà kếu người thì mẹ nó còn tức thành thế này chắc?”
“Vậy là ai?” Cả đám lập tức hứng thú xoay người đi về phía cổng.
“Đeo khẩu trang đội mũ!” Hồ Bưu phấn khích nói, nói được một nữa thì dừng chân, quay đầu nhìn Sơ Nhất, đè thấp giọng lại một chút, “Đù má, Sơ Nhất, không phải là anh Hàng đó chứ?”
“Gì cơ?” Sơ Nhất giật mình.
“Chính là Yến Hàng!” Hồ Bưu nhảy lên, “Tôi còn nghĩ sao mà giọng lại quen thế!”
“Còn nói gì à?” Chu Xuân Dương hỏi.
“Nói chứ,“ Hồ Bưu phấn khích đến không chịu nổi nữa, “Nói là, mẹ nó tiền mày nợ tao chừng nào trả! Đù má chắc chắn là anh ấy, Sơ Nhất có phải cậu gọi đến không?”
“Tôi không gọi,“ Sơ Nhất cũng kinh ngạc đến không được nữa, đột nhiên nhớ đến câu nói hôm đó của Yến Hàng.
Tên này muốn bị đánh.
“Nợ tiền?” Cao Hiểu Dương có hơi mờ mịt, “Nó nợ tiền Yến Hàng à?”
“Cậu choáng rồi à?” Chu Xuân Dương nói, “Yến Hàng không nói nợ tiền vậy thì phải nói là ra mặt cho Sơ Nhất hả?”
“Anh ấy cũng có thể không nói gì mà.” Ngô Húc nói.
“Ài, nói chuyện với mấy tên ngốc các cậu mệt chết,“ Chu Xuân Dương vừa đi về phía cổng trường vừa bất đắc dĩ mà nọ “Anh ấy không nói gì thì Tô Bân có thể nói với Lão Dương là người mà Sơ Nhất gọi đến, Yến Hàng nói một câu này người bên cạnh đều nghe thấy là mẹ nó Tô Bân nợ tiền người ta bị người ta đến trường học tìm.”
“Đúng vậy!” Hồ Bưu gật đầu, “Nói rất lớn tiếng, nhiều người nghe lắm, ông chủ căn tin cũng nghe thấy!”
“Má nó, nhanh lên,“ Lý Tử Cường chạy đi, “Hóng chuyện đi nè! Tô Bân bị người ta đòi nợ đến tận cửa luôn!”
Sơ Nhất hoàn hồn, chạy nhanh ra ngoài.
“Từ từ thôi!” Chu Xuân Dương kéo cậu lại.
“Sao thế?” Sơ Nhất nhìn cậu ta.
“Nếu thật sự là Yến Hàng, cậu không thể lại can, chúng ta qua đó nếu gặp được chính là đi hóng chuyện,“ Chu Xuân Dương nói, “Cũng không thể để người ta nhìn ra hai người có quen biết, hiểu ý tôi không?”
Sơ Nhất gật đầu: “Hiểu rồi.”
Có điều lúc họ chạy đến Tô Bân đã bị lôi đi không còn chút bóng dáng nào, bọn họ cùng với mấy người hóng chuyện khác đứng ở cổng trường nhìn đông nhìn tây một hồi cũng không thấy chỗ nào có động tĩnh gì.
“Mấy người các em!” Bảo vệ không biết đi từ đâu đén, “Làm gì đó? Về ngay, Thời gian học mà còn muốn chạy ra ngoài à, mới tránh đi có mười phút mà mấy đứa đã không thành thật rồi!”
Cả đám người về lại căn tin, Hồ Bưu mua đồ uống cùng nhau đứng trước của uống.
“Lớp mấy đứa nhỉ?” Ông chủ căn tin đến hỏi một câu, “Cái đứa mới bị lôi đi ấy.”
“Vâng “ Chu Xuân Dương lên tiếng.
“Còn không nhanh chóng nói với thầy mấy đứa?” Ông chủ nói, “Đòi nợ đó, xuống tay đều rất tàn nhẫn.”
“Sợ bị trả thù chú ơi,“ Chu Xuân Dương nói, “Bọn cháu không dám nói.”
Ông chủ thở dài về lại quầy thu ngân cầm điện thoại lên gọi: “Alo! Thầy Dương à! Tôi căn tin đây! Lớp các thầy có một đứa bị cho vay nặng lãi lôi đi rồi! Á! Là ai à......”
“Tô Bân,“ Chu Xuân Dương lập tức quay đầu nói với ông chủ, “Cậu ta tên Tô Bân.”
“Tô Bân!” Ông chủ nói, “Đúng vậy! Vay nặng lãi! À! Có phải vay nặng lãi không tôi cũng không biết, dù sao cũng là bị người ta đòi nợ!”
“Mẹ nó sướng ghê hồn.” Chu Xuân Dương châm điếu thuốc, dựa vào cửa căn tin vui vẻ nói một câu.
“Đừng hút thuốc ở đây!” Ông chủ cúp điện thoại xong thì chỉ vào cậu ta “Ra phía sau hút đi.”
Cả đám lại vòng ra sau căn tin, ngồi lên bậc thang.
Sơ Nhất uống một ngụm nước, điện thoại ở trong túi vang lên một tiếng, cậu nhanh chóng lấy ra nhìn qua.
Là tin nhắn Yến Hàng gửi đến, cậu nhìn hành chữ này đột nhiên muốn cười, giống như Chu Xuân Dương nói, mẹ nó sướng ghê hồn.
- Cẩu ca, lát nữa tan học gặp ở bến xe buýt, mời em ăn cơm
_____________
R.I.P Tô Bân:))))