Một Đồng Tiền Xu

Chương 92: Chương 92




Edit: zhuudii

Tên Tô Bân này cực kì không thể chịu đánh.

Yến Hàng mới đạp lên người cậu ta một cái, còn chưa có dùng sức bao nhiêu thì cậu ta đã co ro lại nằm trên đất rồi.

“Chết rồi hả?” Đại Lý ló đầu ra trên chiếc xe ba bánh dành cho người khuyết tật.

“Cái đạp này đến con châu chấu cũng không chết nổi.” Yến Hàng nói.

“Giả vờ đấy,“ Đại Lý xuống xe, đi đến bên cạnh Tô Bân, cúi người gào một câu với cậu ta, “Tiền! Chừng nào trả tao!”

“Tôi không nợ tiền mấy người!” Tô Bân cũng gào lên, mang theo chút uất ức, “Các người lầm người rồi!”

“Mày có phải Tô Bân không?” Yến Hàng thong thả hỏi một câu, “Vừa nãy hỏi mày, mày nói phải đấy thôi.”

Tô Bân giãy giụa nói: “Là tôi nhưng mà tôi......”

“Trả tiền!” Yến Hàng đá vào mông của cậu ta một cái.

“Mấy người là ai!” Tô Bân khàn giọng hét.

“Ba mày.” Yến Hàng lại đạp thêm một cái, “Giờ ba mày dạy mày làm người!”

“Thiếu nợ!” Yến Hàng đạp một cái vào lưng cậu ta.

“Trả tiền!” Lại dẫm một cái lên cánh tay.

Sức dùng trong mấy cái đạo này có tìm cũng sẽ không tìm ra vấn đề gì chỉ là đau thôi.

“Trong túi tôi có ví tiền!” Tô Bân giãy giụa muốn đứng lên, “Anh muốn tiền thì cho anh tiền!”

“Em xem thử,“ Đại Lý đi qua, lấy ví tiền trong túi cậu ta ra nhìn qua thử, sau đó giơ tay dùng ví tiền đánh cậu ta mấy cái, “Có mấy trăm tệ như này, mày lừa ai vậy hả!”

Tô Bân không nói gì, ôm đầu.

Yến Hàng không định đánh Tô Bân bị thương nặng, trước đó Đại Lý đã vả mặt của cậu ta rồi còn đấm một cái, nhìn qua mặt mũi đã bầm dập lúc này trên người cũng đã bầm tím, hiểu quả rất tốt.

Thế này cũng được rồi.

Sơ Nhất vẫn còn đi học ở trường, nếu đánh Tô bân nghiêm trọng quá lỡ như tra ra sợ là sẽ có ảnh hưởng.

Lần này chỉ là dạy dỗ, hù doạ Tô Bân tí thôi.

Bây giờ cậu ta còn chưa hoàn hồn lại, lát nữa về trường là hiểu ngay.

Nhưng cho dù cậu ta có nói cái gì thì cũng không có bằng chứng, chỉ có thể tức thôi.

“Lần sau nợ tiền thì nhớ trả,“ Yến Hàng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu ta, Tô Bân cúi gầm mặt, hắn túm tóc Tô Bân kéo lên trên, “Nghe chưa?”

Tô Bân không nói gì.

“Mày nghe chưa!” Đại Lý đá vào eo cậu ta một cái.

“...... Nghe rồi.” Tô Bân nói.

“Lần này xem như mày phạm lỗi lần đầu,“ Yến Hàng nói, “Lần sau mà mày còn lạc vào tay tao, thì tao mời mày ăn hải sản.”

(*Chắc ý là quăng xuống biển?)

Đại Lý xách Tô Bân lên xe ba bánh, Yến Hàng cũng ngồi lên.

Xe lái về trường của bọn họ, Yến Hàng đẩy Tô Bân xuống xe, không đợi bảo vệ chạy đến, Đại Lý đã vặn chìa khoá xe ba bánh vèo vèo bay đi.

“Anh Hàng,“ Đại Lý nói, “Anh ra tay như này cũng nhẹ quá trời, cào có mấy cái mà cũng bảo em đến một chuyến.”

“Cậu chỉ tới đây lái xe thôi,“ Yến Hàng tháo khẩu trang xuống, đôi mũ lên đầu Đại Lý, châm điếu thuốc lên hút, “Tôi không có cách nào vừa lái xe vừa bắt người, nếu không tôi tự đến rồi.”

“Lái xe điện ba bánh đi đánh người,“ Đại Lý nói, “Cũng chỉ có mình anh làm được.”

“Nói nhảm, để cậu lấy cái xe chở hàng của cậu chờ bảo vệ trường họ tìm ra biển số xe à?” Yến Hàng nhìn giờ trên điện thoại, “Đến giao lộ phía trước cậu thả tôi xuống đi.”

“Làm gì? Em còn nói đưa anh về khách sạn mà.” Đại Lý nhìn hắn một cái.

“Bữa tối tôi xin nghỉ,“ Yến Hàng nói, “Có chút việc, hôm nay cảm ơn cậu, ngày mai lúc cậu chở hàng đến thì gọi cho tôi, tôi với cậu ra ngoài ăn một bữa.”

“Khách sáo như vậy làm gì, xem anh là bạn đấy, đừng có nói đến có cảm ơn không,“ Đại Lý nói, “Chỗ đó của các anh từ sảnh đến bếp chỉ có mình anh không nói hai lời mà giúp đỡ em.”

Yến Hàng cười cười, vỗ vỗ vai cậu ta.

Đại Lý dừng lại ở giao lộ, Yến Hàng lấy áo khoác từ trong cái bọc nilong mà hắn ném trên xe ra mặc vào, sau đó xuống xe chậm rãi đi trên đường.

Vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Sơ Nhất.

- Bao lâu nữa thì em tan học?

- Hai mươi phút nữa, Tô Bân về rồi, người trong phòng ký túc bọn em lại đi hóng chuyện.

- Tô Bân sao thế?

-...... Diễn tốt ghê ta, lát nữa tan học em gọi cho anh

- Được

Yến Hàng đi bộ đến trạm xe buýt của trường, vào quán trà sữa đối diện ngồi xuống.

Tô Bân mặt mũi bầm dập bị ném xuống cổng trường lập tức khiến người ta vây lại xem.

Bảo vệ và Lão Dương cùng nhau đem cậu ta đến phòng y tế, kiểm tra xử lí đơn giản một chút sau lại dẫn đến văn phòng. Toàn thể lớp Sửa chữa ô tô chạy theo hóng chuyện, Lão Dương ra đuổi mấy lần cũng không đuổi được.

Chuyện đánh nhau ở trong trường ngày nào cũng có, mọi người đều thấy nhiều rồi, nhiều khi còn xem như không thấy luôn.

Nhưng bị đòi nợ lôi đi từ căn tin, đánh xong thì ném lại cho trường, loại chuyện này cực kì giang hồ chưa ai từng thấy nên máu hóng chuyện tăng vọt.

“Mấy cậu cùng một phòng ký túc, cũng không biết là có chuyện gì à?” Có người hỏi Hồ Bưu.

“Sao mà biết được ba, cậu là bạn học của cậu ta hơn một năm trừ cái tên cậu ta ra cậu còn biết gì nữa?” Hồ Bưu hỏi.

“Tới hôm nay tôi mới biết tên cậu ta.” Một người khác vô cùng thành khẩn mà trả lời.

Một đám người lập tức cười nghiêng ngã.

“Nhìn không ra thật đó,“ Lại có người nói, “Còn chơi vay nặng lại luôn?”

“Đừng nói bừa,“ Chu Xuân Dương nhìn cậu ta một cái, cao giọng, “Con mắt nào của cậu thấy cậu ta vay nặng lãi, nói không chừng chỉ là nợ tiền bình thường không trả mà thôi, cùng lớp với nhau đừng đi đồn bậy nha.”

“Má.” Người nọ bật cười.

Lão Dương giống như là Yến Hàng nói, đầu óc chắc là đem đến phòng thực hành cho mọi người tháo ra luyện tập rồi, chuyện gì cũng cực kì dễ dàng cho rằng cái trước là đúng.

Sau khi có chứng thực từ miệng của ông chủ căn tin và mấy bạn học ở đó là Tô Bân bị “đòi nợ” lôi đi, Lão Dương liền không quá tin tưởng vào giải thích của Tô Bân nữa.

Sau khi tan học mọi người đi ăn cơm, có vẻ Tô Bân ở văn phòng của Lão Dương cực kì tức giận và không biết làm sao. Tuy không thể nghe rõ họ nói gì nhưng có thể nghe được tiếng hét kích động của Tô Bân.

Cả đám về lại ký túc, Sơ Nhất bỏ cặp sách xuống chuẩn bị ra ngoài tìm Yến Hàng.

“Miệng kín chút đó nha,“ Chu Xuân Dương nói, “Lúc chém gió cũng phải giữ chặt miệng lại.”

“Yên tâm đi,“ Hồ Bưu nói, “Câu này cậu nói tôi đúng không?”

“Rất tự biết mình đấy chứ,“ Chu Xuân Dương cười.

“Miệng tôi lúc nên kín thì rất kín,“ Hồ Bưu nằm lên giường ký túc, “Với cả tôi nhìn ra rồi, cả cái ký túc này không chọc vào ai nổi, không cần thận một cái là bị đòi nợ đánh một trận.”

“Tối nay Sơ Nhất về không?” Lý Tử Cường hỏi một câu.

“Về,“ Sơ Nhất gật đầu, “Mua đồ ăn khuya cho mấy cậu.”

“Chỉ chờ mỗi lời này của cậu thôi.” Hồ Bưu vủi vẻ mà cười.

Sơ Nhất ra khỏi ký túc, lúc đi xuống lầu lại nhìn thoáng qua hướng văn phòng của Lão Dương, không nhìn thấy Tô Bân đoán chừng là đang giải thích trong văn phòng.

Cậu lấy điện thoại ra, gọi cho Yến Hàng.

“Ra rồi à?” Yến Hàng nghe điện thoại, hỏi một câu.

“Vâng.” Sơ Nhất cưồ cười, “Anh ở, đâu thế?”

“Quán trà sữa ở bến xe buýt ấy,“ Yến Hàng nói, “Em muốn uống gì không?”

“Không uống, uống ở trường, đâu,“ Sơ Nhất nói, “Vào nội thành đi.”

“Được.” Yến Hàng nói, “Vậy em đến đây đi.”

Sơ Nhất đi nhanh về phía bến xe buýt, nhìn thấy Yến Hàng đang đứng dựa dưới biển trạm chờ cậu.

Không biết tại sao, chỉ cần nhìn thấy Yến Hàng thì khoé miệng cậu là dương lên, có làm sao cũng không khống chế nổi.

“Gọi taxi đi nhé?” Yến Hàng cũng cười, nhìn cậu đang đi đến hỏi một câu.

“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu.

Không phải là cuối tuần cho nên giao thông vẫn khá thông thuận, gọi xe rất dễ, chưa đến hai phút là họ đã lên taxi.

Vừa mới ngồi xuống ghế sau, Sơ Nhất đã lặng lẽ nắm lấy tay Yến Hàng.

Yến Hàng khều nhẹ vào lòng bàn tay cậu mấy cái: “Đói bụng không?”

“Không đói.” Cậu nói.

“Anh có hơi đói,“ Yến Hàng sờ sờ bụng, “Đi ăn hải sản đi.”

“Được.” Sơ Nhất gật đầy, xe lái được một hồi, cậu tiến lại bên tai Yến Hàng nhỏ giọng hỏi, “Không phải anh, anh gọi người, chứ?”

“Một mình anh.” Yến Hàng nói.

“Con khỉ á,“ Sơ Nhất nói, “Một người thì, thì làm kiểu, gì?”

Yến Hàng bật cười, ngửa đầu ra ghế sau: “Gọi người đưa đồ ăn ở sau bếp của bọn anh, quen biết cậu ấy cũng lâu rồi, lúc anh vừa đến khách sạn làm là cậu ấy đến đưa hàng.”

“Lái xe ba bánh, hở?” Sơ Nhất hỏi.

“Có phải ngầu đét luôn không?” Yến Hàng cười càng dữ dội hơn, “Ôi, bình thường lái xe bán tải.”

Sơ Nhất nhìn hắn cả buổi mới nhỏ giọng hỏi một câu: “Xe ba bánh không, không có biển số?”

“Ừm,“ Yến Hàng quay đầu búng chóp mũi cậu một cái, “Chuyện này qua rồi, em cũng đừng quan tâm nữa, câu ta có về lại kí túc không?”

“Không,“ Sơ Nhất nói, “Đến văn phòng của, của Lão Dương vẫn, luôn chưa ra.”

“Bọn em cắn chết không buông nhờ.” Yến Hàng nói.

“Ừm.” Sơ Nhất nghĩ nghĩ, “Sao anh tìm, tìm ra cậu ta, được thế?”

“Lần trước không phải Chu Xuân Dương gửi ảnh bọn em đi học sửa xe cho em à,“ Yến Hàng nói, “Em nói với anh, đó là Tô Bân.”

“À,“ Sơ Nhất hơi ngạc nhiên, “Nhớ kỹ như, thế?”

“Người khác chưa chắc anh đã nhớ kỹ,“ Yến Hàng nói, “Nhưng cái kiểu tóc 1/9 quân dự bị của trung lão niên hói đầu khiến anh ấn tượng quá sâu.”

“....... Cậu ta đâu, hói.” Sơ Nhất nói.

Yến Hàng bật cười: “À, sau này sẽ hói.”

“Nếu hôm nay, nay không gặp cậu, ta,“ Sơ Nhất nhìn hắn một cái, đột nhiên nghĩ lại mà sợ, “Em sẽ không đến lớp, lớp học bắt cậu, ta chứ?”

“Sao thế được, anh cũng có biết lớp của em ở đâu đâu,“ Yến Hàng chậc một tiếng, “Quá coi thường anh quá rồi, buổi chiều bọn em học thể dục mà, cái kiểu người không có nhân duyên gì này bình thường cho dù có ngồi không bên cạnh cũng sẽ không tham gia hoạt động gì, nhưng chắc chắn cũng sẽ không trốn chỗ khác bởi vì cậu ta muốn để thầy giáo nhìn thấy cậu ta không trốn học, vào dạo một vòng đã có thể nhìn thấy rồi.”

“....... À.” Sơ Nhất không biết nên nói gì.

“Đừng lo,“ Yến Hàng xoa xoa đùi cậu, “Anh sẽ không liều lĩnh như thế.”

“Ừm.” Sơ Nhất cười cười, ngẫm nghĩ lại quay đầu nhìn hắn, “Sao anh, anh không nói với em, một tiếng?”

“Sợ em không cho anh đi đó,“ Yến Hàng nói, “Em không vui hả?”

“Không có,“ Sơ Nhất lắc đầu, “Chỉ là em, bất ngờ.”

“Anh tùy tiện quen rồi, có một số chuyện anh không nhịn được,“ Yến Hàng nói, “Chuyện này em cũng không thể làm gì vậy anh chỉ có thể làm thôi.”

Sơ Nhất nắm chặt tay hắn.

Yến Hàng hỏi cậu có phải là không vui không, cậu còn rất ngạc nhiên.

Cậu không có không vui nhưng sau khi Yến Hàng hỏi cậu cậu này, cậu nhớ đến trạng thái của Yến Hàng mà lần đầu tiên cậu gặp, cũng nhớ đến câu đầu tiên mà cậu nghe Yến Hàng nói.

“Bắt đầu từ hôm nay, nhóc này tao bảo kê.”

Đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi nghe được câu này.

Đổi thành người khách, thành một tình cảnh khác, câu này nghe cứ như là bệnh trẻ trâu thời kì cuối.

Nhưng trong nháy mắt ấy, Yến Hàng giống như là một tên bệnh tâm thần....... Từ trên trời rơi xuống, mở livetreams cứu cậu ra từ trong khốn cảnh.

Nhưng cái câu mà cậu cơ bản chẳng hề xem là thật kia, đến tận bây giờ Yến Hàng vẫn luôn không nuốt lời.

Nhóc này tao bảo kê.

Cứ thế vẫn luôn che chở.

Mỗi lần Sơ Nhất nhớ lại đều sẽ cảm thấy mình đúng thật không hổ danh là một chú chó, vận may tốt như thế, gặp được người như Yến Hàng.

Trong mắt cậu, Yến Hàng gần như là một người không hề có khuyết điểm.

Nhưng vừa nhớ lại cậu lại có cảm giác vi diệu không thể hiểu nổi.

Cậu cũng muốn mình có thể trở thành người như Yến Hàng, hy vọng đối với Yến Hàng mình có thể tồn tại như sự tồn tại của Yến Hàng đối với mình.

“Thở dài gì đó?” Yến Hàng nhẹ giọng hỏi.

“Hả?” Sơ Nhất ngớ người,“ Em không thở, dài.”

“...... Thở dài cũng không biết luôn?” Yến Hàng nhìn cậu, “Nghĩ gì đó hở?”

“Không nghĩ gì, cả.” Sơ Nhất có hơi ngại.

Yến Hàng nhìn chầm chầm cậu một lát, không nói gì nữa.

Sau khi đến nộ thành rồi xuống xe, lúc đi theo Yến Hàng tìm chỗ ăn, Sơ Nhất vẫn là thấp giọng hỏi một câu: “Yến Hàng, có khi nào anh, anh cảm thấy em, cực kì vô, vô dụng không?”

“Hử?” Yến Hàng quay mặt sang nhìn cậu, “Gì cơ?”

“Có phải em, em là rất ăn, hại không anh?” Sơ Nhất hỏi lại.

Câu này cậu vốn không định hỏi, lỡ như Yến Hàng nói em là chó rất vô dụng, rất ăn hại, vậy thì cậu mất mặt lắm. Nhưng nếu không hỏi cậu lại sợ Yến Hàng sẽ nghĩ là cậu vì chuyện hôm nay hắn đánh Tô Bân mà không vui.

So sánh như vậy, thà rằng cậu để Yến Hàng nói cậu là con chó ăn hại.

“Ai nói em ăn hại?” Vẻ mặt Yến Hàng lập tức trở nên khó chịu, “Thầy của bọn em? Hay là ai!”

“Không có,“ Sơ Nhất nhanh chóng xua tay, “Trường em ai, ai dám nói em, ăn hại hả?”

“....... À.” Yến Hàng bật cười, “Đúng thế thật, thành tích môn chuyên ngày giỏi nhất, đánh nhau cũng chỉ cần mấy chiêu, vậy còn ai dám nói em ăn hại nữa nhỉ?”

“Anh á.” Sơ Nhất nói.

“Cút,“ Yến Hàng nhìn cậu, “Mẹ nó anh nói em ăn hại hồi nào?“.

“Trong lòng.......” Sơ Nhất nói.

“Em muốn đánh nhau đấy à?” Yến Hàng nói.

“Có nghĩ, nghĩ vậy không, anh?” Sơ Nhất nói cho hết câu.

“Em không sao chứ?” Yến Hàng dừng bước, xoay người nhìn cậu, sau khi nhìn kĩ mặt cậu một hồi mới nhíu mày, “Sao em lại cho rằng anh cảm thấy em ăn hại hả?”

“Vậy, vậy anh cảm, cảm thấy em......” Sơ Nhất nhíu mày, không biết nên nói như nào.

“Em là cún nè,“ Yến Hàng vỗ vỗ mặt cậu, “Ở cùng với em anh rất yên tâm.”

Sơ Nhất nhìn hắn không nói gì.

“Thật ra ấy à,“ Yến Hàng thở dài nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói, “Anh cứ gọi em là Chó đất Chó đất mãi, quê thì quê thật đó nhưng không cùng chủng loại.”

“Vậy em là, là chủng gì?” Sơ Nhất hỏi.

“Chó chăn cừu Đức ấy,“ Yến Hàng nói, “Bình thường không cảm thấy có ích gì, cũng chỉ ngậm đồ cọ đầu nhưng nhìn thấy liền yên tâm, bởi vì em biết nó sẽ luôn đi theo em, có nguy hiểm gì nó nhất định sẽ nhào ra cắn.”

(*Chó chăn cừu Đức, là một giống chó kích cỡ lớn, xuất xứ từ Đức. Tại Việt Nam, giống chó này được gọi là chó Berger, phiên âm từ tiếng Pháp berger cũng có nghĩa là chó chăn cừu.)

Sơ Nhất cười cười.

“Em còn biết nó sẽ kéo em lại lúc em bị mất kiểm soát,“ Yến Hàng nói, “Một chú có đáng tin cậy như thế, quê chút thì quê thôi, anh thích mà.”

“Thật à anh?” Sơ Nhất hỏi.

“Thật,“ Yến Hàng nhìn người đi đường đi ngang qua ở bên cạnh, cánh tay đặt lên vai cậu đẩy cậu tiếp tục đi về phía trước, “Sau này đừng có ép anh nói mấy câu này ở ngoài đường nữa, cực kì không ăn khớp.”

“Ò.” Sơ Nhất bật cười.

Yến Hàng nắm lấy vành tay cậu.

Nụ cười phát ra từ nội tâm này chả Sơ Nhất làm hắn thở phào một hơi.

Sơ Nhất của bây giờ so với trước đây đã sắp làm người ta không thể nào liên hệ lại với nhau được nữa. Nhưng dù gì cũng là dấu vết mười mấy năm, cái loại không tự tin này không phải chỉ 1 năm, 2 năm, 3 năm, 5 năm là có thể xoá hết.

Giống như bình thường mình cũng sẽ có cảm giác trống rỗng mãnh liệt và không yên ổn. Sơ Nhất lâu lâu cũng sẽ tự phủ định mình một cái.

Có lẽ cả đời này hai người họ cũng không thể nào xoá sạch được những thứ này.

Nhưng mà chẳng sao cả.

Cậu cho hắn cảm giác an toàn.

Hắn cho cậu sự khẳng định.

Vậy là được rồi, trên thời giới này đâu ra nhiều chuyện hoàn hảo vậy chứ, quan trọng là đúng lúc hợp nhau.

Thật ra tối nay Sơ Nhất không muốn về ký túc cho lắm, đồ án khuya mang về cho mấy người trong phòng ký túc cậu rất muốn hứa lèo một luôn. Nhưng vì Tô Bân vừa mới bị đánh, cậu không muốn để Lão Dương cảm thấy cậu có gì lạ cũbg không muốn bị người ta nắm lấy cái chuyện đêm không về ngủ, cho nên cuối cùng cậu vẫn xách theo một túi đồ nướng về trường.

“Tô Bân có nói cái gì em cũng không cần quan tâm,“ Yến Hàng nói, “Em không biết gì hết, cho nó tức chết.”

“Ừm.” Sơ Nhất gật đầu.

Sau khi nhìn taxi lái đi cậu mới xoay người đi vào trường.

Cái loại chia xa này cậu vẫn luôn không thích ứng được, vẫn luôn cô cùng luyến tiếc. Có đôi khi cậu muốn xuyên đến 50 năm sau xem thử coi lúc đó cậu có còn lưu luyến không rời, nhìn theo không dứt như vậy không.

Đẩy cửa vào phòng ký túc, Hồ Bưu liền nhào đến: “Cẩu ca! Anh ruột của em ơi! Còn sợ anh không về nữa!”

“Thí* này.” Sơ Nhất đưa túi đựng mấy gói đóng hộp cho cậu ta.

“Cầm đây cầm đây,“ Hồ Bưu cầm túi, “Vô cùng thành tâm nhận lấy.”

(*嗟 là một chữ Hán, ban đầu đầu được dùng như một thán từ có nghĩa là bày tỏ nỗi buồn. Về sau, nó thường được dùng để chỉ bố thí kiểu sỉ nhục.

嗟 đọc giống như 接, nên Hồ Bưu tưởng Sơ Nhất kêu cầm lấy bình thường thôi.)

“Dốt.” Chu Xuân Dương ngồi trên ghế, chân gác lên bàn đang chơi điện thoại.

“Lấy cái chân ra tí,“ Hồ Bưu nói, “Tôi dốt gì hả?”

Chu Xuân Dương thu chân lại: “Sơ Nhất đang chửi cậu đó.”

“Chửi tôi?” Hồ Bưu ngờ người, quay đầu nhìn Sơ Nhất, “Cậu chửi tôi á?”

“Ò.” Sơ Nhất cười cười.

“Chửi...... Ài chửi thì cứ chửi đi, có ăn là được.” Sơ Nhất phất tay, lấy hộp ra đặt lên bàn.

Mấy người trong phòng ký túc đều ném điện thoại qua một bên rồi vây lại, Ngô Húc chà chà tay: “Phong phú, không hỗ là người ở chung lâu như vậy, biết mùa thu mọi người đang nạp mỡ.”

Lúc cả đám đang ầm ỉ vừa ăn vừa nói chuyện, Sơ Nhất nhìn thoáng qua phía Tô Bân.

Từ khi cậu vào phòng đến bây giờ, Tô Bân vẫn cứ ngồi ở mép giường như thế, không chơi điện thoại, không nằm cũng không nói gì cả...... Đương nhiên bình thường cậu ra cũng không nói gì, cứ như vậy mà vẻ mặt biến đủ màu, ngồi thẳng lưng như thể đang phải đối.

“Đừng đụng nó,“ Trương Cường nhỏ giọng nói, “Ân cơm xong về là như vậy, chưa có nhúc nhích luôn.”

“Hơn hai tiếng,“ Hồ Bưu nói, “Lát nữa nó nhập định xong tụi mình có nên lại vỗ tay cho nó cái không?”

“Lát nữa chắc toạ hoá luôn,“ Chu Xuân Dương nói, “Không cần vỗ tay, cậu lại quỳ lạy luôn.”

(*Toạ hoá: chỉ hoà thượng ngồi chết.)

Cả đám cười một hồi.

Thật ra Sơ Nhất cũng rất phục Tô Bân. Trước đây cậu cũng ngồi ở bờ sông mà ngây ra nhưng ngồi thẳng lưng không nhúc nhích thời gian lâu như thế cậu không làm được, lưng với eo sẽ bị rút lại.

Họ ăn xong đồ nướng, Sơ Nhất thu dọn xong túi với hộp, chuẩn bị lên giường lấy quần áo đi tắm. Tay vừa nắm được lan can giường trên còn chưa kịp nhấc chân lên, Tô Bân đã đột nhiên đứng phắt dậy, vọt mấy bước đến trước mặt cậu.

Tốc đọ rất nhanh, này mà ra tay đấm một cú Sơ Nhất cảm thấy mình sẽ không tránh được, thật sự không không ngờ đến cái người hoá thạch này sẽ xông đến.

Có điều Tô Bân không ra tay, ở điểm này cậu ta quả thật rất tỉnh táo.

“Sơ Nhất,“ Cậu ta trừng mắt, “Mày cũng chỉ có chút bản lĩnh này.”

“Hả?” Sơ Nhất nhìn cậu ta.

“Rùa rụt cổ!” Tô Bân nói, “Đồ rùa rụt cổ! Có bản lĩnh thì tự đến mà tìm tao!”

“Tìm mày làm gì cơ?” Sơ Nhất xoay người nhìn cậu ta.

“Muốn đánh thì tự mà đến đánh tao! Kêu người đến cũng chỉ có ít bản lĩnh ấy! Không ai ra mặt cho mày thì mày cũng chả là cái đéo gì cả!” Tô Bân có hơi kích động, văng cả nước miếng ra.

Sơ Nhất lui về sau, lau lau mặt: “Tại sao tao lại, lại muốn đánh mày?'”

Tô Bân làm cậu cực kì khó chịu, siêu cấp khó chịu. Vốn dĩ lửa giận đối với Tô Bân đã mất đi không ít, Yến Hàng cũng trút giận cho cậy nhưng những lời này nháy mặt lại làm lửa giận của cậu vọt lên.

“Mẹ nó mày đừng có giả ngu!” Tô Bân chỉ vào cậu, “Còn không phải mày cảm thấy tao nói với Lão Dương chuyện của mày, mày khó chịu à! Có bản lĩnh thì nói trước mặt tao này! Đánh tao đi này!”

“Úi xời!” Chu Xuân Dương ở bên cạnh đập bàn một cái, “Đ* má? Vậy cái thằng đâm sau lưng người ta là mày đấy à?”

“Tao đấy! Thì sao! Giả ngu mẹ gì!” Tô Bân nói, “Đánh tao đi! Mày có bản lĩnh thì đánh tao đi!”

Sơ Nhất chưa dùng đến một giây đã quyết định thực hiện lời Tô Bân nói.

Cậu đột nhiên đưa tay nắm gáy của Tô Bân đẩy về phía trước.

Mặt Tô Bân lập tức đập vào cây cột sắt của giường, bang một tiếng.

Khi cậu buông tay ra, Tô Bân cứ như là bị nhấn tua chậm, từ từ ngã ra ngồi lên ghế ở sau lưng, máu mũi chảy ra.

“Á, chảy máu mũi kìa,“ Trương Cường nói, “Tô Bân, cậu không sao chứ? Hôm nay cậu bị đòi nợ đánh xong không phải đã đến phòng y tế rồi à? Sao lại chảy máu nữa rồi này?”

Tô Bân không nhúc nhích cũng không nói gì.

“Tao không, biết mày đang nói, nói cái gì,“ Sơ Nhất cúi người tiến đến trước mặt cậu ta, nói từng chữ một, “Nghe hiểu, tiếng người không?”

Tô Bân im lặng.

“Tao mà, không có bản lĩnh,“ Sơ Nhất nói, “Mày cũng đéo, so nổi được với tao.”

Tô Bân dường như là mới hoàn hồn lại nhìn cậu một cái.

“Mày đâm sau lưng tao, cũng vô dụng, cho mày thêm 10 năm,“ Sơ Nhất chỉ chỉ dưới chân, “Mày cũng chỉ, ở đây thôi.”

Nói xong câu này, trong phòng ký túc một mảnh yên tĩnh.

Sơ Nhất lại nhìn chằm chằm Tô Bân một lúc, thẳng người dậy ra khỏi ký túc.

Đi đến hành lang bị gió thổi qua, máu xông lên não của cậu mới chậm rãi lui xuống.

Cậu dựa vào lan can có hơi hốt hoảng.

Lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên cậu nói ra những lời như thế, tuy là cậu toàn dựa vào giá trị tức giận nhưng vẫn giống y như đang nằm mơ vậy.

Cửa phòng ký túc ở phía sau mở ra, cậu quay đầu lại, nhìn thấy Chu Xuân Dương đi ra.

“Cẩu ca.” Chu Xuân Dương ôm quyền với cậu.

Sơ Nhất ngớ người, đây là lần đầu tiên Chu Xuân Dương gọi cậu như thế.

“Hôm nay cậu 2m8,“ Chu Xuân Dương nói, “Không, 3m2 luôn.”

“Cút.” Sơ Nhất cười cười.

“Nói rất hay,“ Chu Xuân Dương lại đây dựa vào lan can, châm thuốc, “Tôi còn tưởng rằng với tính cách của cậu, đời này cũng không nói được mấy lời như thế chứ.”

“À,“ Sơ Nhất lên tiếng, “Tôi cũng không ngờ.”

__________

Mẹ nó, Cẩu caaaaaa. Thật sự thì lí do để một đứa gà tiếng Trung ngu tiếng Việt như tui quyết định làm bộ này chính là cái đoạn này ạ:))))))) bồ Yến Hàng ngầu quá, khum chịu nổi =]]]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.