Edit: zhuudii
Sơ Nhất hoàn toàn không quen biết cô con gái nhà Lão Trương này nhưng mà nhìn bộ dáng của con gái nhà Lão Trương hình như là từng gặp qua rồi, chắc là lúc cậu vẫn còn là Chó quê cao bằng cái củ cải.
"Con trai mấy cậu đúng là cao dữ ghê," Con gái nhà Lão Trương đeo balo cậu vừa đi vừa nói chuyện, "Hồi hai năm trước lúc cậu đến nhà ông nội cậu ăn Tết còn chưa cao bằng tôi nữa là."
"À." Sơ Nhất lên tiếng.
Cậu không có nói chuyện với con gái được, cái loại đối mặt nói chuyện này lại càng không nói nổi. Tuy là cậu không nhận ra người ta nhưng cũng là hàng xóm cũ, cậu cũng ngại chỉ à một tiếng trả lời con gái nhà người ta.
Vì thế cậu vắt óc cả buổi trời, cuối cùng thì cũng tìm được một câu để hỏi, đối với cậu mà nói còn rất quan trọng nữa, không hề là lời khách sáo vô nghĩa.
"Cô tên là, gì?" Sơ Nhất hỏi.
Con gái nhà Lão Trương đột nhiên quay đầu nhìn cậu một cái, biết cảm trên mặt có chút kinh ngạc còn có chút xấu hổ: "Cậu không nhớ tên tôi á?"
Không phải không nhớ.
Mà căn bản không có biết á.
Xin lỗi.
"Tôi tên Trương Oánh," Con gái nhà lão Trương có chút thất vọng mà nói, "Tên bình thường quá nhỉ? Đều không nhớ được."
"Nhớ rồi." Sơ Nhất nói.
Trương Oánh nhìn cậu một cái, lại cười cười: "Sang năm cậu tốt nghiệp nhỉ?"
"Ừ." Sơ Nhất đáp lời.
"Muốn ở lại bên kia đúng không?" Trương Oánh nói "Ôi, tốt ghê, bờ biển đẹp thật đó."
"Ừ." Sơ Nhất gật đầu, vốn dĩ hai câu này cậu phải ừ đến hai lần, Trương Oánh nói xong trong một lần luôn làm cho cậu bớt việc tí.
"Vậy......" Chắc là Trương Oánh đáng cố tìm đề tài, "Sửa chữa ô tô mà cậu học có con gái không?"
"Không có." Sơ Nhất nói.
Cuộc trò chuyện không tiếp tục được nữa, Sơ Nhất cảm thấy vô cùng có lỗi với Trương Oánh, không nhịn được mà quay đầu nhìn ông bà nội.
Có lẽ Trương Oánh cũng rất mất tự nhiên vì thế cũng quay đầu lại nhìn, sau đó đi đến: "Bà nội, để con dìu bà đi, có hơi trơn ấy."
"Không sao, không sao," Bà nội cười nói, "Chân cẳng bà còn rất nhanh nhẹn đấy nhé."
Sơ Nhất bỏ cái ý định đi qua dìu ông nội đi, con gái người ta đi qua dìu một người mình cũng đi qua dìu một người nữa vậy có chút không thích hợp lắm. Lỡ như làm ông bà nghĩ rằng cậu có ý gì đó với Trương Oánh thì sầu chết.
Cậu chỉ đành một mình xách vali đi ở phía trước.
Cũng may trạm xe cách nhà không xa lắm, cậu kiên cường mà đi, càng đi càng nhanh.
Lúc đi đến dưới lầu nhà ông bà thì gặp ba đi ra, vừa nhìn thấy cậu ba liền ngớ người: "Ông bà nội con đâu?"
"Đằng......" Sơ Nhất quay đầu lại, phát hiện không biết từ khi nào cậu đã bỏ xa lắc ba người họ, "Bọn họ đi chậm."
"Có phải con mất tự nhiên không?" Ba cầm lấy vali, thấp giọng nói, "Bà nội con nghĩ còn không có bạn bè gì, vừa hay con gái nhà Lão Trương về ăn tết, nói chuyện nói đến con, nói là cũng lớn cỡ nhau, bà ấy muốn để con có thêm bạn bè......"
"Con cũng không, không quen biết cổ." Sơ Nhất cũng thấp giọng nói.
"Đúng cậy, ba nói rồi không cần phải như thế nhưng bà con không nghe," Ba đi trở về, "Người già rồi là lo nhiều chuyện vậy đó."
Sơ Nhất cười cười.
Lúc đi theo phía sau ba, Sơ Nhất nhìn thấy tóc bạc trên đầu ông ấy.
Cậu ngẩn người.
Ba mới đầu 40, lần trước lúc được vô tội thả ra hai người họ gặp nhau, tóc của ba vẫn còn đen. Không gặp chưa bao lây, thế mà đã có tóc bạc rồi....... Lại còn có rất nhiều, đỉnh đầu và sau ót còn có hai bên tóc mai.
Sơ Nhất thở dài khe khẽ: "Ba nhuộm tóc, đi."
"Mua thuốc nhuộm rồi," Ba nói, "Vẫn chưa rảnh để nhuộm, tóc ba bạc sớm giống ông nội con."
Sơ Nhất không nói gì.
Về đến nhà cất vali xong, ông bà nội với đến nhà.
Vừa vào nhà bà nội đã thở dài: "Cái thằng nhỏ Sơ Nhất này, bỏ con gái nhà người ta như thế, vèo vèo mà đi cứ như bị ma dí ấy."
"Con cũng có, có quen biết cổ đâu." Sơ Nhất cũng thở dài.
"Nói chuyện không cần phải quen biết," Bà nội nói, "Tính cách trước đây của con cũng không có bạn bè gì, sau bà thấy con với Năm sao không phải rất thân nhau à, còn nghĩ rốt cuộc thì đứa nhỏ này cũng có bạn rồi nên muốn cho con làm quen thêm nhiều bạn......"
Năm sao mà là bạn à?
Năm sao đâu có phải bạn con đâu mà!
Năm sao là bạn trai cậu, vô cùng trân quý, có thể so với người bình thường hở.......
"Ít gì cũng là một thằng con trai chứ mẹ," Ba nói, "Đột nhiên mẹ tìm một cô gái, sao Sơ Nhất kết bạn được."
"Bây giờ phải đi học," Bà nội tiếp tục thở dài, "Con nói đứa nhỏ này sang năm là đi làm rồi, lớn thêm chút nữa là nên tính chuyện cưới hỏi rồi, tính cách như này thì đi đâu tìm vợ đây hả."
"Bà lo nhiều ghế đấy," Ông nội bật cười, "Một tuooit nữa mới 18 thôi."
"Tôi chỉ có một đứa cháu nội này có thể không lo chắc?" Bà nội nói, "Sớm biết vậy hồi trước sinh nhiều thêm mấy thằng con trai, lúc đó thì nhà chúng ta cũng không phải chỉ có một đứa cháu này rồi."
Ông bà nội vừa nói chuyện vừa đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn, Sơ Nhất đi vòng vòng nhà. Nhà của ông bà nội có hai phòng, mỗi lần cậu đến cậu đều chen chung với ba mẹ một phòng.
Bây giờ không có mẹ nữa, cậu ngủ chung với ba. Đúng là càng rộng rãi thật nhưng không biết tại sao lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Có lẽ cậu thật sự đã thay đổi rất nhiều rồi, nhưng chuyện mà trước đây cậu không bao giờ nghĩ đến nay đều sẽ được chú ý.
"Bây giờ chỉ có hai ba con mình, con không cần giường gấp nữa rồi," Ba theo cậu đi vào, "Rất tốt."
Sơ Nhất nhìn ba một cái, không nói gì. Đem hải sản khô trong vali ra, ba cầm đến phòng bếp cho ông bà.
Sau khi Sơ Nhất trải xong chăn mới mà bà nội đem ra xong thì ba lại vào phòng ngồi bên ghế nhìn cậu.
Qua cả buổi mới thở dài: "Con có tin tức gì của mẹ con không?"
"Không có." Sơ Nhất nói.
"Cũng không biết chạy đi đâu rồi," Ba nói, "Cho dù muốn ly hôn thì người cũng nên về cái chứ."
Sơ Nhất không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng.
"Cún về nhà thăm ông bà nội rồi," Yến Hàng đứng ở bên lan can ban công, tay cầm điện thoại quay về những đóm sáng phía xa, "Năm nay tôi phải ăn tết một mình."
- Xoa xoa đầu nha
- Tui cũng một mình, ở với ông
- Ôm cái nè anh Tiểu Thiên
- Khi nào Chó con về thế?
"Mùng ba," Yến Hàng nói, "Tham tiền nên về đi làm kiếm tiền."
- Bên anh Tiểu Thiên bắn pháo hoa nhiều hơn bên chỗ tui nhiều
- Bên chỗ tui cũng bắn nhiều lắm, bắn nhiều đến mức tui không nghe thấy tiếng livetreams luôn
- Vẫn chưa giao thừa mà sao bắn khoa trương thế, có điều chỗ của tui bị cấm, toàn bắn lén thôi
Yến Hàng đặt điện thoại quay về phía một toà nhà xa nhất, sáng nhất đến giờ cũng không thể biết biết hắn đang ở đâu mà nhìn mấy chị gái nói chuyện trên màn hình.
Trước đây cũng gần như thế, lây lâu hắn nói mấy câu sau đó thì xem mấy cô nói chuyện. Trừ lúc nấu ăn lâu lâu hắn sẽ lộ tay ra rồi mấy cô bùng nổ một trận thì những lúc khác hắn đều là kiểu chủ kênh chưa hot lên thì đã hết thời rồi.
- Hôm nay anh Tiểu Thiên không làm đồ ăn hở
- Đừng nhắc đến ăn, tui đói
- Tui cũng chưa có ăn cơm đâu đó
"Bảo vệ ở dưới lầu muốn bắn pháo hoa," Yến Hàng nhìn nhìn xuống, chỉa điện thoại xuống dưới lầu, "Chú bảo vệ này nuôi một con nhím, kết quả vừa lớn một cái đã đi tìm vợ không để ý đến chú ấy nữa."
- Ha ha ha ha ha ha ha ha sồu ghê luôn nhia anh trai bảo vệ
- Con nhím chưa lên sóng lần nào cả, hôm nào xem thử con nhím đi
- Bây giờ đang ngủ đông rồi nhỉ
- Nhím mà cũng ngủ đông á?
Yến Hàng quay bảo vệ bắn pháo hoa ở dưới lầu, anh trai bảo vệ bắn pháo hoa sáng rực hơn nữa màu sắc phong phú, số lượng cũng phong phú, bắn cả mười phút mới hết được.
"Xem TV à." Yến Hàng kết thúc livetreams.
Tăm rửa rồi đi ra, trên điện thoại có một tin nhắn.
- Hôm nay mệt không
- Cũng tạm, ngày nào cũng thế quen cả rồi, em bên đấy như nào?
- Rất tốt, chỉ là tối ngủ chung phòng với ba em có hơi ngại, không có gì để nói cả
- Trước đây cũng vậy à
- Vâng, nhưng mà trước đây ông ấy với mẹ em nói chuyện, em ngẩn ra mình em
Yến Hàng cười cười gọi cho Sơ Nhất.
Bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói vô cùng nghiêm túc lạnh lùng: "Alo."
"Cúp." Yến Hàng nói.
"Đừng đừng đừng," Sơ Nhất nhỏ giọng nói, giọng nói mang theo thở gấp, chắc là đang chạy lên sân thượng, "Hồi nãy có ba em, em ở bên cạnh, luôn, không được, được tự nhiên."
"Quan hệ ba con của hai người cũng thật à." Yến Hàng thở dài.
"Hết cách, nhiều năm vậy, vậy đều là như, thế," Sơ Nhất cũng thở dài, "Em không tìm, tìm được gì có thể, nói với ông, ông ấy."
"Lát nữa uống mấy ly là có chuyện để nói thôi." Yến Hàng nói.
"Uống mấy ly là, là ông ấy gục mất, rồi nói nhiều, nhiều lắm," Sơ Nhất cười cười, ngẫm lại thì nói, "Ba em có, tóc bạc."
"Ba em không lớn tuổi lắm nhỉ?" Yến Hàng nói, "Chắc là khoảng thời gian này lo lắng quá."
"Ừm," Sơ Nhất lên tiếng, "Ngày mai anh và, và chú Thôi ở nhà, nhà đón hả?"
"Đúng vậy," Yến Hàng nói, "Anh với chú định ăn chút gì đó là được, mùng 1 anh còn phải đi làm."
"Nhớ em, đúng hông?" Sơ Nhất nhỏ giọng hỏi.
"Đúng đó," Yến Hàng bật cười, "Nhanh về đi."
"Mùng ba em, em về rồi, em định năm sau, đưa ông bà sang, sang đây đón tết, cho rồi," Sơ Nhất nói, "Để không cần, cần phải đi tới, đi lui nữa."
"Cũng đúng," Yến Hàng nói, "Cũng để hai người họ xem thử tình huống bây giờ của em, đỡ phải lo lắng em sống không tốt."
"Ài," Sơ Nhất thở dài, "Quá lo lắng."
"Sao thế?" Yến Hàng hỏi.
"Hôm nay dẫn theo, theo con gái nhà, hàng xóm đón em," Sơ Nhất nói, "Em không có, có quen biết."
Yến Hàng ngớ người: "Xem mắt á? Chỗ đó của em phong tục gì vậy hả, còn cho trẻ vị thành niên xem mắt?"
"Không, không phải," Sơ Nhất nói, "Bà nội nói để em, em học được cách, ở chung với con, gái."
"Tại sao phải học cách ở chung với con gái?" Yến Hàng chậc một tiếng.
Bên kia Sơ Nhất không nói gì, lại thở dài.
"Sợ sau này em không quen được bạn gái, không kết hôn được đúng không?" Yến Hàng cũng thở dài, "Bà lão nghĩ cũng xa thật."
"Anh giận, ạ?" Sơ Nhất hỏi.
"Anh giận cái gì," Yến Hàng cười cười, "Chuyện này cũng đâu có liên quan đến em, bà em cũng đâu làm gì."
"Không thì......." Sơ Nhất giống như là đã hại quyết tậm, lát sau có thê rnghe cậu cắn răng nói, "Em nói với họ, họ là được."
"Nói gì cơ?" Yến Hàng ngớ người.
"Em không kết hôn," Sơ Nhất nói, "Em muốn sống với, với Năm sao thôi."
"Đừng," Yến Hàng nhanh chóng nói, "Tết nhất em đừng có nói cái này, em để người già trong nhà ăn tết cái đi."
"...... Vậy làm sao, đây anh?" Sơ Nhất nói.
"Sau này có cơ hội rồi nói sau, em mới bao lớn đây," Yến Hàng nói, "Lúc này cũng không có ai ép em kết hôn."
"À." Sơ Nhất lên tiếng.
Yến Hàng không nói gì nữa, nghe tiếng hít thở của Sơ Nhất trong điện thoại có hơi xuất thần.
Hắn rất cảm động, Sơ Nhất trong chuyện này dường như không có bao nhiêu tự hỏi hay suy nghĩ, tuy rằng cho dù có dự, cho dù là gì cũng không dám nói cũng rất bình thường.
Nhưng phản ứng đầu tiên của Sơ Nhất chính là nói.
Con chó thúi này cũng đột nhiên ghê luôn
Sau khi nói thêm mấy câu với Sơ Nhất rồi cúp điện thoại, Yến Hàng nằm trên sofa cầm điện thoại xoay xoay.
Comeout.
Vấn đề này lúc Sơ Nhất chưa nói đến cũng chưa từng suy nghĩ đến.
Bố không rõ tung tích, hắn cũng không có ai cần comeout.
Nhưng bây giờ bố ở nơi đó, có Thôi Dật có thể gửi lời, thậm chí hắn còn không cần chờ đến lúc gặp bố.
Comeout với bố chắc là không có áp lực gì, bố gần như là một người có thể chấp nhận bất kì chuyện gì, còn rất thương hắn nữa. Nếu bố biết thật chắc là không có phản đối gì, nhiều lắm chắc là ngạc nhiên một trận thôi.
Cho dù là phản đối cũng chả có gì.
Yến Hàng cắn môi, cứ xem như trả thù bố đi không lời từ biệt, với mười mấy năm qua ở một phương diện nào đó không xứng với cái chức danh bố này đi.
Đúng vậy.
Yến Hàng búng tay một cái.
Sau đó lấy điện thoại ra.
Lúc đang nói "anh yêu em" bị Sơ Nhất đoạt lời thoại, làm hắn vô cùng khó chịu, lúc này hắn có thể nhẹ nhàng dẫn trước rồi.
- Khi nào chú đi gặp bố cháu?
"Ngày mai đi một chuyến, cũng không phải nói chuyện vụ án, chỉ nói chuyện thôi," Người đàn ông trung niên không thích gõ chữ - Thôi Dật gửi voice đến, "Cháu có lời gì muốn nói thì chú gửi lời giúp cho."
- Nói với ông ấy cháu béo rồi là được, mấy cái khách ăn tết xong rồi nói
"Cái khác là cái gì?" Thôi Dật hỏi.
Yến Hàng cầm điện thoại xoay mấy vòng, sau đó nhanh chóng đánh một hàng chữ cho Thôi Dật.
- Cháu muốn comeout với ông ấy
Chưa quá một phút, Thôi Dật đã gọi đến.
Yến Hàng nghe điện thoại: "Alo?"
"Sơ Nhất á?" Thôi Dật phủ đầu hỏi một câu.
"....... Sao chú phản ứng nhanh thế?" Yến Hàng ngớ người.
"Chú thấy hai đứa cứ sai sai từ lâu rồi," Thôi Dật nói, "Cả ngày cứ quấn quấn quýt quýt dính lấy nhau."
"Chú đừng có nói nghe ghê như vậy." Yến Hàng chậc một tiếng.
Thôi Dật im lặng mấy giấy lại hỏi: "Thật không? Chuyện này cháu đừng có nói giỡn với chú nha."
"Không có giỡn," Yến Hàng hắng hắng giọng nói "Thật đó."
Thôi Dật không nói gì, giống như đang tự hỏi.
"Chú Thôi, chú nói xem," Yến Hàng gác chân lên bàn trà, "Chuyện này bố cháu có thể chấp nhận không?"
"Cậu ta không chấp nhận được thì có tác dụng cớt gì đâu, chuyện này cậu ta cũng không định đoạt được," Thôi Dật nói, "Cháu không cần quan tâm cậu ta có chấp nhận không."
"Vậy lỡ như ông ấy có chấp nhận không?" Yến Hàng hỏi.
"Chấp nhận nhỉ," Thôi Dật nói, "Bố cháu có gì mà chưa gặp qua đâu."
"Vâng," Yến Hàng cười cười, "Vậy qua tết chú gửi lời giúp cháu đi, cháu viết bức thư, chú đem đến cho ông ấy đọc cái là được. Thật ra cháu cũng nghĩ nên gặp mặt nói nhưng cháu gấp lắm hơn nữa cũng thấy hơi ngại, trước đây ông ấy dẫn cháu đi nghe lén người ta toàn là nam nữ không hà."
"...... Yến Trí Viễn nhà cháu này làm cha cũng đặc sắc ghê đó." Thôi Dật có hơi cạn lời.
"Chú Thôi," Yến Hàng nói, "Vậy chú có thể chấp nhận được không?"
"Được, có gì mà không được," Thôi Dật nói, "Đặc biệt là bố cháu mà không chấp nhận được rồi than trời trách đất, chú có thể đứng bên cạnh xem kịch."
"Anh người là anh em tốt thật à?" Yến Hàng nói, "Không phải là ông ấy chơi khăm chú giờ chú trả thù chứ?"
"Không phải anh em," Thôi Dật rất dứt khoát mà nói, "Lúc chú muốn xem kịch thì cậu ta không phải anh em của chú."
"Má." Yến Hàng cười cười.
"Yên tâm đi," Thôi Dật nói, "Chú xem tình huống đã."
"Vâng, cảm ơn chú Thôi," Yến Hàng nói, "Ngày mai làm bữa lớn cho chú."
Yến Hàng đưa thư viết cho bố cho Thôi Dật.
Thư viết giống y hết bức thư mà bố để lại cho hắn.
Dùng bao thư đựng, bên trong là một tờ giấy xé từ vở ghi chép ra, bên trên viết mấy chữ đơn giản.
Con có bạn trai rồi.
Có điều Thôi Dật muốn xem kịch, xem bố than trời trách đất nhưng mà hôm giao thừa đến trại giam vẫn không nói chuyện này ra, chỉ nói chuyện một lúc thôi, sau đó về thì theo yêu cầu của bố cho hắn một bao lì xì dày tiền mừng tuổi.
Chắc là Thôi Dật cảm thấy ăn tết xong rồi nói cho bố thì thích hợp hơn.
Tuy là Yến Hàng cảm thấy cái chuyện này bất luận là nói với bố vào lúc nào thì chính mình cũng không có áp lực gì. Nhưng lúc biết Thôi Dật không nói với bố vào hôm giao thừa hắn vẫn thở phào một hơi.
Dù sao chuyện này cũng là chuyện lớn, lỡ như bố không cháp nhận được thật vậy năm nay thật sự không dễ chịu gì rồi.
Năm nay đón tết y như là sống một ngày như một năm, thời gian lâu cũng cỡ như Yến Hàng đến sân bay trước hai tiếng.
Ở sân bay ngốc hơn 3 tiếng, cuối cùng mới có thể nhìn thấy tin máy bay của Sơ Nhất đến.
"Em ra rồi!" Sơ Nhất gọi điện thoại đến đây trước.
"Anh đứng ở cửa ra cả 3 tiếng rồi," Yến Hàng nói, "Chân anh cũng đứng đến mức to ra hai vòng rồi."
"Lát nữa em, em bóp chân cho, anh nha." Sơ Nhất cười nói.
"Bóp chân không đủ." Yến Hàng chậc một tiếng.
"Ở nơi đông người," Sơ Nhất nói, "Anh kiềm, kiềm chế tí đi."
"Nhanh lên," Yến Hàng nói, "Chạy ra đây."
"Được." Sơ Nhất cúp điện thoại.
Chưa đến hai phút, Yến Hàng đã nhìn thấy Sơ Nhất đang chạy như điên từ bên trong ra.
Tuy rằng sống một ngày bằng một năm nhưng mấy hôm nay Yến Hàng vẫn có thể chịu đựng được, không có gian nan lắm. Nhưng khi nhìn thấy Sơ Nhất kéo vali mang theo gió chạy ra, hắn vẫn đột nhiên cảm thấy cả người từ trên xuống dưới đều thông thuận hết rồi.
Tâm trạng nâng cao thì lỗ chân lông đều nở ra và một làn gió tươi mát thổi ra ngoài.
Sơ Nhất chạy đến cách hắn còn hai ba mét thì dừng lại sau đó trượt dài trên mặt đất bóng loáng đến.
"Đù má," Yến Hàng cúi đầu nhìn giàu cậu, "Đế giày này của em sao lại không chống trơn trượt như thế hả?"
"Ông em mua giày, giày ở vỉa, hè cho em" Sơ Nhất cười không dừng được, "Ngày nào cũng, cũng té mà em không, dám nói với ông, ông."
Yến Hàng cũng cười theo, sau khi hơi bớt lại mới giơ cách tay: "Nào lại ôm tí."
Sơ Nhất ôm hắn, cực kì dùng sức mà xiết chặt tay, mặt chôn ở cổ hắn hung hắn hít mấy cái: "Thơm."
Yến Hàng quay đầu lặng lẽ hôn một cái lên tai cậu: "Nhớ anh không?"
"Nhớ," Sơ Nhất vẫn chôn mặt vào cổ hắn, "Nhớ không, không chịu nổi, luôn á, còn sợ ngủ nói, nói mớ tên anh, bị ba em nghe, nghe thấy."
Yến Hàng cười cười: "Đến mức ấy à?"
"Đến," Sơ Nhất nói, "Không giống anh còn, còn livetreams sau, lưng em."
"Này cũng bị em biết." Yến Hàng nói.
"Còn bị em xem, xem được cơ." Sơ Nhất nói.
"Em xem á?" Yến Hàng ngớ người.
"Vâng," Sơ Nhất gật đầu, "Em còn chưa từng, từng xem anh, livetreams trên điện, điện thoại lần nào hết."
"Vậy em cũng không ngoi lên cái." Yến Hàng chậc một tiếng.
"Cái livetreams này, này của anh thật, sự chán lắm, luôn," Sơ Nhất cũng chậc một tiếng, "Không có ham, ham muốn ngoi lên, tí nào."
"Vậy em có dục vọng gì?" Yến Hàng hỏi.
"....... Anh đoán đi." Sơ Nhất nói.
"Em thiếu nữ cái khỉ gì mà anh đoán," Yến Hàng vỗ vỗ mông cậu, "Đi thôi, xe ở bên ngoài, lát nữa Lão Thôi phải ra ngoài còn phải đem xe trả cho chú ấy."
"Chờ em một, phút." Sơ Nhất nói.
"Sao vậy?" Yến Hàng hỏi.
Sơ Nhất đụng nhẹ vào người hắn một cái: "Chờ em bình tĩnh lại."
"Má nó," Yến Hàng cảm giác được chỗ nào đó đang sục sôi ý chí chiến đấu, "Có phảo em nghẹn lắm không hả?"
"Đúng á." Sơ Nhất gật đầu.
Vốn không có dễ kích động như thế, Sơ Nhất nhắm mắt lại tập trung tinh thần vào tiếng vang nào có thể hỏng hóc gì ở trong đầu.
Suy cho cùng thì cũng cùng với Yến Hàng sống phóng đãng không phải ngày một ngày hai nữa.
Nhưng có lẽ là khoảng thời gian trước đó cậu tự tra ra được những cái thông tin kia, ngay giây phút nhìn thấy Yến Hàng thì tất cả đơm hoa, một đám tranh nhau mà khoe sắc.
Sau khi đếm được cả mười loại hỏng hóc cùng với cách sửa, rốt cuộc thì Sơ Nhất cũng bình tĩnh lại, buông cách tay vẫn luôn ôm chặt Yến Hàng ra.
"Xong rồi à?" Yến Hàng liếc mắt nhìn xuống đũng quần cậu thử.
"Được rồi," Sơ Nhất nhảy lên mấy cái, "Đi thôi."
Trở về dưới lầu nhà Yến Hàng, Thôi Dật đã đứng chờ dưới lầu, nhìn thấy Sơ Nhất xuống xe thì cầm bao lì xì đưa đến: "Chúc tết chú đi."
"Chúc chú Thôi năm, năm mới vui vẻ, đại cát đại lợi." Sơ Nhất cười nói.
"Cầm lấy," Thôi Dật đặt bao lì xì lên tay cậu, "Năm nay cháu thực tập chuẩn bị đi làm rồi, chúc cháu công việc thuận lợi, ngày ngày hốt bạc."
"Cảm ơn chú Thôi." Sơ Nhất vui vẻ nhà nhận bao lì xì.
Bao lì xì vô cùng dày, cậu có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không biết xấu hổ đến mức làm trò trước mặt Thôi Dật mà mở bao lì xì ra xem.
Mãi cho đến khi xe Thôi Dật rời đi sau khi cậu và Yến Hàng vào thang máy cậu mới nhanh chóng mở bao lì xì ra: "Sao lại dày, dày thế anh? Toàn tờ 1 tệ, ạ?"
Yến Hàng cười không nói gì.
"Đù má!" Sau khi cậu mở bao lì xì ra nhìn thấy một xấp tờ 100 tệ, Sơ Nhất chấn kinh luôn, "Có phải! Phải là đưa nhầm! Rồi không!"
"Không nhầm," Yến Hàng nói, "Năm nay anh cũng nhiều vậy đó, chắc chắn là em với anh giống nhau."
"Tại sao?" Sơ Nhất vẫn kinh ngạc, quan hệ của cậu với Thôi Dật chắc chắn không sâu đậm như Yến Hàng với Thôi Dật.
"Muộn tí thì nói với em," Yến Hàng ra khỏi than mát, "Chuyện này mà nói ra là chậm trễ chính sự mất."
"Chính sự gì cơ?" Sơ Nhất đi theo hắn.
Yến Hàng lấy chìa khoá ra mở cửa, xoay người túm cậu kéo vào nhà, đá vali sang bên cạnh rồi lại đá một cái đóng cửa lại, sau đó kéo quần áo cậu: "Tuốt cún."
Hô hấp của Sơ Nhất dừng lại một giây, lúc tay của Yến Hàng sờ đến quần cậu cậu ôm lấy Yến Hàng, rồi cắn, hôn, sờ, liếm mà đẩy Yến Hàng vào phòng ngủ.
"Không tuốt cún đâu." Sơ Nhất thở hổn hển nói.
"Hử?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Em muốn thành, thành niên." Sơ Nhất nói.
___________
Hoàng thượng bỏ đi ba năm, lúc về Thái tử chơi biadia mất tiêu:))))) éc éc, hoàng vị không ai nối, cái gen ngol lành của nhà họ Yến tuyệt hậu từ đây