Một Đồng Tiền Xu

Chương 96: Chương 96




Edit: zhuudii

Đột nhiên Sơ Nhất hét to tuyên ngôn trưởng thành, đây là điều Yến Hàng không ngờ đến được.

Cách sinh nhật của Sơ Nhất vẫn còn hơn 10 ngày, hắn vẫn lấy mỗi một ngày trong cái thời hạn này để tiến hàng đủ loại tưởng tượng.

Tuy biết rằng hôm nay Sơ Nhất quay lại hắn và Sơ Nhất chắc chắn sẽ làm một trận, nhưng hắn không ngờ rằng Sơ Nhất sẽ đưa ra cái yêu cầu muốn lên chiến trường.

Cứ như vậy thất thần, hắn bị Sơ Nhất đè lên giường.

Không thể không nói chứ sức của thợ sửa chữa ô tô thật sự rất lớn, đặc biệt là dưới trạng thái đột nhiên hưng phấn.jpg, lúc đè vai hắn lại hắn thế mà suýt nữa là không nhúc nhích được luôn.

Có điều Sơ Nhất không có kinh nghiệm thực chiến nào, cho dù là đánh nhau ở trên đường hay là ở trên giường thì cũng còn non lắm. Yến Hàng ấn ấn xương sường cậu, lực trên cách tay của Sơ Nhất lập tức lỏng ra.

“Bé yêu à,“ Yến Hàng nhân cơ hội nhấc gối, húc eo cậu rồi lật người cậu xuống, xoay người đè lên người cậu, “Mạnh ghê ta.”

“Doạ chết anh rồi, chứ gì,“ Sơ Nhất không chịu thua mà đưa tay túm lấy lưng quần hắn, hung hăng kéo xuống, kéo tuột quần hắn.

“Má nó.” Yến Hàng mắng một câu.

Có điều ái chuyện cởi quần này hắn cũng không để ý, dù sao cũng phải cởi, vừa đánh nhau vừa cởi cũng tiết kiệm thời gian.

Hắn cúi đầu hôn hôn tai Sơ Nhất, Sơ Nhất lập tức giãy dụa trở mình, ôm hắn mà hôn mạnh, hơi thở phả vào mặt hắn.

Sau một lúc điên cuồng hôn, điên cuồng sờ, rốt cuộc thì Sơ Nhất cũng khôi phục lái chút lí trí, tuy rằng cơ thể không chịu phối hợp vẫn ôm chặt lấy Yến Hàng không buông, có xúc động muốn hung hăng cắn từng cái từng cái hôm lên cơ thể của Yến Hàng.

Đương nhiên vẫn còn xúc động khác nữa, cái loại xúc động trong giây phút này có thể đốt đến mắt đỏ lên.

Nhưng mà cậu vẫn khống chế chính mình một chút.

“Đi tắm cái đi.” Yến Hàng sờ sơ môi cậu.

“Vâng.” Sơ Nhất xoa xoa eo hắn nhưng không nhúc nhích.

Tắm một cái rất bình thường, thói quen của hai người họ là ở bên ngoài trở về là phải đi tắm một cái nhưng giờ cậu không muốn nhúc nhích, chỉ muốn ôm dính lại vầy thôi.

Sau khi Yến Hàng nói xong câu đó cũng không nhúc nhích, môi nhẹ nhàng cọ cọ lên vành tai cậu.

Nhây thêm một hồi thì rốt cuộc Yến Hàng mới đứng dậy đi xuống giường. Nhìn trạng thái của hai người họ bây giờ mà còn nằm nhây ở đó nữa thì chắc chắn sẽ không nhịn nổi mà phải làm cái gì đó, nhưng cái ý nghĩ “làm” chút gì đó của hai người họ, kết quả chắc là đánh nhau.

Yến Hàng cầm quần áo đi vào phong tắm, hắn định tắm cái đã rồi bình tĩnh lại mở một cái cuộc họp gia đình.

Chủ đề của họp chính là trên trên dưới dưới.

Hắn móc quần áo lên giá treo, sau khi vặn nước ra thì hơi do dự rồi đi đến bên cạnh cửa.

Lúc đang muốn khoá trái cửa thì Sơ Nhất dùng sức như con trâu mà nhào vào, nếu không phải hắn phản ứng nhanh mà tránh đi thì cứ có cảm giác cửa có thể đập hắn nằm ra đất luôn.

“Mẹ nó anh thua em luôn,“ Yến Hàng chỉ vào Sơ Nhất đã cởi sạch, “Em nói coi có phải hôm nay lên máy bay em quên uống thuốc rồi phải không hả?”

“Không có.” Sơ Nhất ôm hắn, cả người đều dựa vào hắn.

Cũng không cao cỡ hắn nhưng dù gì Sơ Nhất cũng là một người cao hơn m8, trọng lượng cả người vừa đè lên như thế Yến Hàng buộc phải lùi về sau hai bước, dựa lên tường.

Nhưng Sơ Nhất muốn thực hiện như này cũng không thể lắm, nói về sức thì cậu chắc chắn mạnh hơn Yến Hàng nhưng cậu không thể dùng cũng không nỡ dùng miếng sức nào. Hơn nữa Yến Hàng còn có vô số chiếu thức thần kì quỷ dị tránh khỏi khống chế của dôis thủ trong một giây, Sơ Nhất không muốn bị hắn té ngã trên sàn phòng tắm.

Sàn gạch men, ngày đông lạnh khinh khủng.

Nhưng giờ Sơ Nhất cứ như bị ma nhập mà cứ dính vào người Yến Hàng, cảm giác được độ ấm trên người hắn, ngửi được mùi hương trên người hắn,mội chạm vào da, dùng ngón tay mơn trớn làn da.

Hàm răng chộn rộn.

Sau đó cắn Yến Hàng một cái, ngay trên vai.

Vai Yến Hàng rất đẹp, gầy mà không quá gầy, có đường cong cơ bắp săn chắc. Vừa cắn một cái, lậo tức đem mớ dục vọng trong cơ thể tăng lên thêm một tầng.

Không, là mấy tầng liền.

Đặc biệt là lúc nghe thấy Yến Hàng hít mạnh một hơi vì cậu quá dùng sức, cậu cảm thấy mình có thể ghìm súng quét ngang một còn đường.

“Cún à,“ Tay Yến Hàng trượt xuống, đầu ngón tay xẹt qua bụng nhỏ của cậu “Em có thể bình tĩnh cái được không?”

“Anh như này,“ Sơ Nhất thở dốc, “Bảo ai bình, bình tĩnh cho được?”

Yến Hàng muốn cười nhưng không cười nổi, hắn cũng không bình tĩnh hơn Sơ Nhất bao nhiêu. Lúc hắn đưa tay muốn khoá trái cửa phòng tắm hắn còn cảm thấy mình bình tĩnh nhưng sau khi Sơ Nhất vào trong thì cơ thể hắn cứ như bị ném vào một chậu than, thiêu từ bụng dưới, mấy giây đã thiêu ra cả cơ thể.

Hô hấp cũng bị loạn.

Giây phút này trong đầu hắn đều nghĩ đến lưng căn chặt bóng loáng của Sơ Nhất khi bị hắn đè chặt.

Hắn tiếp tục sờ xuống, sờ đến một thứ rất thần kì.

Thằng nhỏ đã mặt áo rồi.

“Má nó?” Yến Hàng cực kì kinh hãi mà sờ lại, không hơi đâu là để ý đến tiếng hít thở nháy mắt trở nên hưng phấn ở bên tai hắn: “Em đeo lên hồi nào đó?”

“Mới nãy,“ Sơ Nhất ôm hắn, chôn mặt vào hõm vai hắn, giọng rầu rĩ, “Còn bôi, bôi trơn.......”

“Bôi cái con chó nhà em ấy chứ bôi trơn.” Yến Hàng muốn đẩy cậu ra nhưng Sơ Nhất dùng sức ôm hắn không buông, “Em mua hồi nào hả?”

“Hàng tặng trọng, trong hộp bao, cao su á,“ Sơ Nhất nói, “Ngạc nhiên, nhiên không? Bất, bất ngờ chưa?”

“Cút.” Đúng là Yến Hàng bất ngờ thật, trước đó lấy bao ra chơi còn cảm thấy tổng cộng chỉ có mấy cái mà còn dùng cái hộp to như thế, không bảo vệ môi trường tí nào, hắn không ngờ đến nổi trong đó còn có quà tặng!

Đây là sai lầm của kẻ có kinh nghiệm như hắn, đừng tưởng mình có hiểu biết rồi thì không thèm nhìn hộp, trên hộp có quà tặng đó!

Đồ chó này thế mà giành làm công tác chuẩn bị trước rồi, Yến Hàng cảm thấy có thể cảm nhận được rõ quyết tâm và khát vọng của Sơ Nhất rồi.

Suy cho cùng thì thời gian biến đổi từ đơn thuần đến biến chất có hơi ngắn, đả kích quá lớn sẽ làm người ta điên cuồng.

Tuy nói là cả hai đều không cam lòng, mỗi một động tác đều bài tỏ mong muốn của mình, nhưng đồng thời mỗi một động tác đều dính lấy nhau không rời, đến một giây tách ra cũng không có.

Yến Hàng làm ra tiến công cuối cùng, hắn trở tay vặn vòi hoa sen ra, nước lập tức phun xuống.

“Rửa sạch đi,“ Yến Hàng đẩy Sơ Nhất ra, nước chảy xuống giữa hai người, hắn vô cùng không có lương tâm mà nói, “Hết bôi trơn rồi.”

Sơ Nhất đập một cái vòi hoa sen từ trên tường xuống, vòi hoa sen nổ lực quay vào vòng dưới đất, biến thành suối phun, nằm ở giữa hai người họ mà phun nước lên.

“Đã rửa hết rồi em.” Yến Hàng ôm Sơ Nhất hung hắn hôn mấy cái

Sơ Nhất chậc một tiếng, đá văng vòi hoa sen đi rồi dán dính vào người hắn, hôn lên mặt hắn: “Còn á, em chưa có, có dùng hết.”

“Con mẹ nó.” Yến Hàng nói, sờ mấy cái lên lưng Sơ Nhất rồi bóp mông cậu một cái.

“Em lùi một, một bước đi,“ Sơ Nhất mò mẫm tìm đồng tiền xu trên hộp xà phòng ở bên cạnh, “Anh ném đi.”

“....... Ngáo à?” Yến Hàng nhìn cậu, mắt không nhịn được lại dời xuống, nhìn súng.

“1 hay hoa anh, anh chọn trước, đi.” Sơ Nhất tháo vỏ súng ra.

(*Tháo cái bao ra)

“1.” Yến Hàng nói xong thì búng tay một cái.

Tiền xu bán ra từ đầu ngón tay hắn lên không trung, bay lên rất cao, Sơ Nhất ngẩn đầu nhìn.

Lúc rơi xuống Yến Hàng giơ tay đập một cái, vỗ tiền xu lên mu bàn tay, nhìn thoáng quá Sơ Nhất: “Giữ lời không?”

“Giữ,“ ăn gật đầu, “Anh thì sao?”

“Giữ lời,“ Yến Hàng nâng tay đè tiền xu lên, nhìn thoáng qua mu bàn tay mình, “....... Đ* má.”

Trên mu bàn tay có đoá hoa cúc đang nằm.

Sơ Nhất không nói gì.

Yến Hàng cược rồi thi phải chịu thua, dù sao cũng là Sơ Nhất muốn thành niên, lúc muốn thành niên muốn làm gì dó d cũng là hắn nói, nếu Sơ Nhất thật sự kiên trì thêm chút nữa thì hắn thật sự đã không định tranh tiếp rồi.

Hắn vốn tưởng Sơ Nhất sẽ quăng súng la hét ăn mừng nhưng cũng không hề nhìn thấy cảnh tưởng làm mình muốn đá văng đi này.

Sơ Nhất đặt tiền xu lên bồn rửa mặt bên cạnh, sau đó lại dán lên người hắn ôm sát, rồi mới cực kì nghiêm túc mà nhìn hắn một cái, hôn đến.

Nhay mắt lúc môi chạm môi, lửa đột nhiên bùng lên trở lại.

Có lẽ là vì ngón lửa bị kìm nén lại đột nhiên được phóng thích, trong giây phút này Yến Hàng cảm thấy hai người họ có thể sẽ vì hôn nhau điên cuồng quá mà bị ngạt chết.

Vòi hoa sen bị cọ mở lúc nào cũng không biết, phun ra nước ấm và sương mù dưới chân họ.

Thời gian trên gương bị một tầng hơi nước che kín dường như nhanh hơn bình thường, có lẽ là bị hai người họ hít thở mạnh quá, không có hơi nước mà chỉ cần hai người họ hít thở thôi chắc cũng có thể thở ra được cái hiệu quả như này.

Lúc tay Sơ Nhất sờ hắn từ phía sau, Yến Hàng cắn một cái dưới tai cậu, không biết vì mạch của Sơ Nhất đập quá mạnh hay là ảo giác của hắn mà hắn có cảm giác làn da của Sơ Nhất giật giật hai cái dưới đầu lưỡi hắn.

“Cún, tốt nhất là em giữ lời tí đi,“ Yến Hàng đè nặng giọng, “Anh thù dai lắm đó.”

“Vâng,“ Sơ Nhất trả lời bằng giọng rất thấp, trong giọng nói còn có tiếng thở dốc nặng nề, “Không thoải mái, mái thì nói với em.”

Lúc điện thoại của Sơ Nhất ở phòng khách vang lên, hai người nằm trên giường không một ai nhúc nhích.

Yến Hàng nữa nằm trên gối, nhắm mắt lại, Sơ Nhất ôm hắn từ phía sau.

“Điện thoại em reo kìa.” Yến Hàng nói.

“Ừm.” Sơ Nhất không nhúc nhích.

“Thông báo cho em đi lượm tiền đó.”Yến Hàng nói.

Sơ Nhất bật cười: “Em không tham, tham tiền.”

Yến Hàng chậc một tiếng.

Sơ Nhất cười mấy tiếng thì dừng lại, cẩn thẩn tiến đến bên tai hắn, xoa nhè nhẹ lên eo hắn: “Yến Hàng.”

“Hửm?” Yến Hàng đáp lời.

“Còn...... Đau, đau không anh?” Sơ Nhất hỏi.

“Không thể nói được là có đau không,“ Yến Hàng nói, “Chỉ là không thoải mái lắm.”

“À.” Sơ Nhất bóp bóp chân hắn, “Vậy làm sao bây, giờ anh? Làm sao để dễ, dễ chịu chút?”

“Lần tới em ngoan ngoãn mà bò ra đấy,“ Yến Hàng nói, “Chỉ cần anh tưởng tượng đến cái cảnh tượng đó là dễ chịu ngay, không chỉ mỗi dễ chịu anh còn có thể cười thành tiếng luôn.”

“Bây giờ em có, có thể bò ra ngay luôn,“ Sơ Nhất nhanh chóng trở mình nằm bò ra giường.

“Cút,“ Yến Hàng quay đầu lại nhìn cậu một cái, “Chọc điên anh đúng không hả?”

“Không có,“ Sơ Nhất nói, “Anh không, không......”

“Không,“ Yến Hàng trừng mắt nhìn cậu, “Không thì giờ anh lấy cây gậy cho em hưởng thụ tí rồi.......”

Sơ Nhất nhanh chóng trở mình ôm lấy hắn: “Không, không cần đâu anh.”

Yến Hàng chậc một tiếng.

Sơ Nhất im lặng một hồi mới nói một câu: “Em mạnh hơn, hơn cây gậy, anh nhỉ?”

“Đ* má,“ Yến Hàng nghe mà vui vẻ, cười cả buổi, “Em cũng lớn rồi mà em, có thể không cần ngốc vậy không hả.”

“Ò.” Sơ Nhất ngẩng đầu hơn nhìn hắn.

“Mạnh, mạnh mạnh mạnh, em mạnh hơn cây gậy nhiều,“ Yến Hàng giơ ngón tay cái lên, “Tuyên dương em.”

Sơ Nhất ngẫm nghĩ lại cũng cười, cười xong lại thở dài.

“Sao thế?” Yến Hàng hỏi, “Không thoả mãn à? Sao mà còn than thở vậy nè.”

Sơ Nhất lại thở dài, sau đó vỗ lên nệm: “Sướng quá.”

“Cút!” Yến Hàng gào lên với cậu, “Đồ chó má nhà em!”

Thật sự sướng lắm luôn.

Sơ Nhất chạm mũi vào sau gáy của Yến Hàng, nhắm mắt lại.

Tuy rằng cảnh tượng có hơi khác với những gì cậu tưởng tượng, còn có lúc bắt đầu vì quá dồn sức không khống chế được lực độ mà bị Yến Hàng đánh vào đầu một cái.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy rất sướng.

Tuốt cún cũng sướng nữa nhưng cái loại sướng này hoàn toàn khác.

Yến Hàng ở trong lòng cậu vẫn luôn tồn tại như là thần vậy: nhìn đẹp trai còn thông minh, nói tiếng Anh lưu loát, nấu đồ ăn cũng ngon, đánh nhau còn có thể thành thạo mà vừa đánh vừa giả ngầu, văn võ song toàn, đã dịu dàng lại còn bá đạo......

Có lẽ người khách cũng sẽ có cảm giác như cậu, suy cho cùng thì cậu cũng là một con chó quê chưa trải sự đời. Tóm lại là trước khi cậu gặp được Yến Hàng đều chưa bao giờ nghĩ đến trên giới giới còn có một người như Yến Hàng.

Cho nên lúc cậu đè trên người Yến Hàng, nghe tiếng thở dốc rên rỉ của Yến Hàng, nhìn hắn theo tiết tấu của mình mà căng thẳng rồi thả lỏng...... Cho dù là trong lúc đó cậu có lo lắng rằng có khi nào mình lại một giây nữa không, còn bị Yến Hàng đánh vào đầu nữa thì cái loại cảm giác này cũng không bị ảnh hưởng, đừng nói là tuốt cún cho dù là tuốt voi cũng không so nổi.

Bây giờ nhớ đến mà cậu vẫn còn thấy hưng phấn, cái loại hưng phấn mà có thể tái chiến một trận luôn ấy.

Lúc điện thoại lại vang lên lần nữa Yến Hàng dùng khuỷu tay chọc chọc cậu: “Đi nghe điện thoại đi, người ta có chuyện tìm em đó.”

“Vâng.” Sơ Nhất lên tiếng, rất không tình nguyện mà ngồi dậy, xuống giường đi đến phòng khách.

Yến Hàng lấy một cái quần ném lên lưng cậu: “Rèm ở phòng khách chưa có kéo lại đâu.”

“Á!” Sơ Nhất chụp được quàn, vừa che đùi vừa nhìn thoáng quá cửa sổ phòng khách, “Vừa nãy tụi, tụi mình gặm cả, đường đi! Có phải bị, bị người ta thấy, rồi không!”

“Không biết,“ Yến Hàng nói, “Nghe điện thoại đi, la hét cái gì.”

Sơ Nhất mặc quần xong, chạy lại cầm điện thoại lên, là thầy Vương.

“Thầy Vương ạ,“ Cậu nghe điện thoại, “Năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ,“ Thầy Vương cười nói, “Mới từ quê về à?”

“Mới xuống, xuống may bay ạ.” Sơ Nhất nói.

“Vậy mai em cần nghỉ ngơi tí không?” Thầy Vương nói, “Vốn là mùng 5 mới đi nhưng giờ người ta bảo mùng 4......”

“Không cần nghỉ ngơi.” Sơ Nhất lậo tức nói.

“Còn nói không tham tiền,“ Yến Hàng vừa đi về phòng tắm vừa nhỏ giọng nói một câu, “ Tiền của một ngày cũng không buông.”

“Vậy được,“ Thầy Vương nói, “Thầy đưa địa chỉ cho em rồi đúng không? Ngày mai 8 giờ em sang đó là được, cửa hàng này lớn hơn Xa Chi Đạo, giờ em đến là đi sửa chữa không cần chạy qua chạy lại bên thẩm mỹ nữa.”

“Cảm ơn thầy, Vương.” Sơ Nhất nói.

“Không cần cảm ơn thầy, thầy vẫn luôn đề cử học sinh cho họ,“ Thầy Vương nói, “Đúng rồi, chuyện thầy Dương của em hủy đề cử của em...... Trước đó cậu ta cũng không nói với thầy, nếu không chắc chắn thầy sẽ ngăn lạ......”

“Không sao đâu ạ,“ Sơ Nhất nói, “Không ảnh hưởng đến em.”

“Không cần để ý đến đề cử của trường quá,“ Thầy Vương nói, “Thầy tự đề cử em cũng vậy thôi, đừng có gánh nặng tâm lý.”

“Vâng.” Sơ Nhất cười cười.

Sau khi cúp điện thoại cậu chạy đến phòng tắm, Yến Hàng đang đi tiểu ở bồn cầu, cậu thở phào nhẹ nhõm.

“Sao?” Yến Hàng nhìn cậu.

“Em tưởng anh đi, đi ngoài.” Sơ Nhất nói.

“...... Cút ngay,“ Yến Hàng ôn hoà dịu dàng mà nói, “Anh đếm đến ba mà em còn ở đây th.......”

Sơ Nhất xoay người chạy đi.

“Anh đánh em ngay.” Giọng của Yến Hàng truyền theo sau.

Sau Khi chạy ra khỏi phong tắm, Sơ Nhất vô cùng chủ động tích cực đổi ga giường và vỏ chăn.

Vốn dĩ cậu cho rằng hoạt động này chắc không giống tuốt cún dễ làm dơ ga giường như thế nhưng không ngờ rằng chất bôi trơn cũng không đỡ lo hơn đám con cháu nữa.

Sau khi dọn dẹp giường xong, Yến Hàng mới đội cái khăn quay lại phòng ngủ.

“Anh lại tắm, á?” Sơ Nhất ngớ người.

“Nói nhảm,“ Yến Hàng lau lau tóc, “Em không tắm à?”

“Em tắm chứ,“ Sơ Nhất nói, “Em ra mồ, hôi mà, anh đâu có.......”

Có lẽ vì quá trời hưng phấn, lúc này cậu nói chuyện vẫn luôn ở trong trạng thái muốn bị đập. Nói ra câu này cậu mới đột nhiên hoàn hồn, nhanh chóng chạy lại ôm Yến Hàng trước khi hắn cầm khăn quất cậu.

Yến Hàng thở dài: “Em phiền quá đi.”

“Em sai rồi,“ Sơ Nhất nói, “Lần sao đến lượt, lượt anh phiền.”

Yến Hàng cười cười: “Đi tắm đi, chuẩn bị xong thì ra ngoài ăn chút.”

“Vâng.” Sơ Nhất nói.

Yến Hàng máy sấy ngồi ở mép giường sấy tóc.

Giờ hắn không hưng phấn như Sơ Nhất, suy cho cùng người “làm” cái gì đó là Sơ Nhất chứ không phải hắn, hơn nữa cảm giác cũng không có vui sướng bao nhiêu, rất không thoải mái, làm một tên có kinh nghiệm, đối với cái phương diện này hắn vẫn không có đủ hiểu biết.

Chậc.

Nhưng có lúc, kích thích trên tâm lý và kích thích sinh lý là như nhau, đối với hắn tác động ở thị giác và thính giác cũng đủ mãnh liệt.

Động tác và ánh mắt hoàn toàn không giống ngày thường của Sơ Nhất, còn có tiếng thở dốc kiềm nén và tiếng hừ hừ đầy phấn khích.

Rất kích thích.

Làm hắn đối với lần giao chiến sau có chút chờ mong nhỏ nhỏ, hắn muốn nhìn thấy Sơ Nhất không giống nhau.

Chậc chậc.

Lúc hai người dọn dẹp xong thay quần áo rồi cùng ra ngoài tìm đồ ăn, Yến Hàng vẫn là cảm thấy có gì đó khan khác.

Tuốt và làm, thật sự không cùng một đẳng cấp.

“Em có cảm giác, giác cực kì, khác,“ Sơ Nhất đi đêna sóng vai với hắn, nữa khuôn mặt đều giấu trong khăn choàng của hắn, “Anh có không?”

“Cảm giác gì?” Yến Hàng hỏi, “Anh chỉ cảm thấy giờ em toàn xài đồ của anh thôi.”

“Keo kiệt,“ Sơ Nhất cười cười, quay sang nhìn hắn, “Anh có cảm thấy, thấy bây giờ, cực kì....... Thân mật?”

“Hửm?” Yến Hàng ngớ người.

“Vô cùng thân mật, luôn,“ Sơ Nhất nói, “Bọn mình...... Em cũng không, không nói rõ, được.”

Vô cùng thân mật.

Đúng vậy, chính là loại cảm giác này, cùng với tất cả cảm giác trước đó không hề giống nhau.

“Anh hiểu.” Yến Hàng ôm vai cậu.

“Anh cũng có hả? Cái cảm, cảm giác này ấy?” Sơ Nhất hỏi.

“Ừm,“ Yến Hàng gật đầu, “Có.”

Sơ Nhất cười hí hí mấy tiếng, không nói gì nữa.

Trời rất lạnh, hai người họ không muốn đi xa vì thế đến đồ nướng Tiểu Lý.

Ngồi ở cái bàn mà họ thường ngồi nhất.

Ông chủ không chờ họ gọi đã lập tức mang ra hai đĩa lớn đến trước, đều là đồ mà lần nào họ cũng gọi.

“Uống bia không?” Yến Hàng hỏi.

“Trắng.” Sơ Nhất nói.

“Trắng gì?” Yến Hàng nhìn cậu, “Rượu trắng à?”

“Chả nhẽ là, là nước lọc hở, anh?” Sơ Nhất hỏi.

“Úi chà,“ Yến Hàng bật cười, “Ba ngày không gặp, bé cún trở nên ngang ngược vậy rồi cơ à? Mở miệng ra là đòi rượu trắng luôn.”

“Đúng đó,“ Sơ Nhất gật đầu, “Dù gì em, em cũng là cún, thành niên rồi mà.”

“Được,“ Yến Hàng gọi phục vụ nói lấy hai chai rượu trắng, “Ngày mai em dậy nổi là được.”

“Chắc chắn là, là dậy nổi, rồi,“ Sơ Nhất nói,“Anh yên tâm.”

Yến Hàng cầm một xiên thịt dê lên ăn, điện thoại ở trong túi vang lên, hắn lấy ra nhìn, là Thôi Dật.

“Lão Thôi,“ Hắn nghe điện thoại, “Đúng lúc, chú ăn gì chưa? Bọn cháu đang ở Tiểu Lý này.”

“Lát nữa chú đi ăn với luật sư Lưu rồi,“ Thôi Dật nói, “Chú mới ra khỏi trại giam.”

“Vâng, sao thế?” Yến Hàng hỏi.

“Vốn là nói chuyện chơi chơi thôi,“ Thôi Dật nói, “Nói một hồi thì nói đến cháu, bố cháu hỏi chú cháu có quen bạn gái chưa.”

“Chú đưa thư cho ông ấy xem hả?” Yến Hàng buông xiên thịt xuống.

“Thời điểm này cũng không tệ lắm, với cả lúc này mà không đưa cậu ta xem thì chú cũng không bịa ra nổi để nói dối,“ Thôi Dật nói, “Chú tùy tiện nói dối cái là cậu ta nhìn ra ngay.”

“Sao rồi chú?” Yến Hàng đột nhiên có hơi căng thẳng, “Ông ấy có phản ứng gì vậy chú?”

“Chả có phản ứng gì,“ Thôi Dật nói,“Cười thôi.”

“Cười?” Yến Hàng ngớ người, “Cháu comeout đó, chuyện nghiêm túc kinh khủng như vậy mà ông ấy lại cười?”

“Đúng đó,“ Thôi Dật nói, “Có phải cha ruột không thế?”

Sơ Nhất ngồi đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn.

“Chú không lừa cháu chứ?”Yến Hàng hỏi.

“Loại chuyện này chú lừa cháu là gì?” Thôi Dật nói, “Chính là vậy đó, cậu ta chả nói gì cả, chỉ cười một hồi sau đó thì không có sau đó nữa.”

“...... Ông ấy có ý gì thế?” Yến Hàng quả thật hết chỗ nói, đưa tay vỗ nhẹ lên tay cậu.

Sơ Nhất rất nhanh đã trở tay nắm lấy tay hắn.

“Không biết,“ Thôi Dật nói, “Chú cũng chả hóng được chuyện, sao cậu ta cười, chỉ có thể chờ đến khi cậu ta ra ngoài cháu tự hỏi thôi.”

“Được rồi,“ Yến Hàng thở dài, “Cảm ơn chú Thôi.”

Sau khi cúp điện thoại, Sơ Nhất lấp tức chống bàn đến trước mặt hắn: “Chuyện gì, gì thế anh? Anh comeout, với ai?”

“Bố anh.” Yến Hàng cười cười.

“Chú Yến?” Ăn coa hơi kinh ngạc, “Anh...... Chú ấy có, có nói gì không?”

“Gì cũng không nói, chỉ cười thôi,“ Yến Hàng chậc một tiếng, “Lão Thôi cũng không truy hỏi ông ấy được, chờ ông ấy ra rồi lại hỏi thôi.”

Sơ Nhất nhìn hắn, rất lâu cũng không nói gì.

“Em sao thế?” Yến Hàng nắm cằm cậu.

“Chú ấy có tức, tức giận không, anh?” Sơ Nhất hỏi, “Chú ấy biết, biết là em không?”

“Biết là em,“ Yến Hàng nói, “Có tức giận không anh cũng không biết, giận cũng chả sao, nếu mà tức giận rồi đánh anh......”

“Anh không đánh, đánh lại chú ấy.” Sơ Nhất nói.

“Đúng vậy.” Yến Hàng bật cườim

“Không sao đâu,“ Sơ Nhất cắn cắn môi, “Có em mà.”

“Em giúp anh đánh nhau với ông ấy à?” Yến Hàng cười nhìn cậu.

“Để chú ấy đánh em,“ Sơ Nhất nói, “Em chịu đòn, không đánh trả.”

Yến Hàng cười ra tiếng.

Cười một hồi mới dừng lại, nhìn Sơ Nhất.

Cũng không quan tâm bên cạnh có ai nhìn thấy hay không mà áp sát lại hôn lên môi Sơ Nhất một cái.

_____________

Gì quyết không được thì mình tung đồng xu thôi, ai xui thì chịu:)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.