Một Đồng Tiền Xu

Chương 97: Chương 97




Edit: zhuudii

Đồ nướng Tiểu Lý làm ăn luôn rất tốt bây giờ trời lạnh lại càng ngồi nhiều người hơn.

Sơ Nhất không chắc chắn là có ai thấy cái hành động lớn mật này của Yến Hàng không, có điều cậu đột nhiên phát hiện mình chẳng ngại tí nào, nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, lát nữa mà có ai đến đuổi hai người họ đi, cậu chắc cũng sẽ cả cáu gì mà lập tức đi luôn.

Có điều xung quanh đều bình thường, thậm chí cậu không cảm nhận được ánh mắt khác thường.

Chỉ là lúc ông chủ đến đưa đồ nướng thì thở dài, nói một câu: “Người trẻ tuổi mấy cháu, cũng chú ý tí đi, lỡ như có ai ngứa mắt, cãi nhau thì không tốt.”

“Cảm ơn bác.” Sơ Nhất cười cười.

“Nhanh uống rượu ăn thịt.” Bác trau phất phất tay, rời đi.

“Sau này vẫn nên ít như vầy lại,“ Yến Hàng chậc một tiếng, “Anh cũng là nhất thời không khống chế được, này mà đổi thành một nam một nữa cũng sẽ bị người ta nói không xem ai ra gì, ảnh hưởng không tốt.”

“Vâng.” Sơ Nhất cười, gật đầu.

Ăn xong đồ nướng, uống hết hai bình rượu, Sơ Nhất cảm thấy cả người mình ấm áp, cũng không có say quá rõ.

“Hình như tửu, tửu lượng của em, tốt lắm á.” Cậu nói.

“Mới có hai bình rượu mà em có thể nhận xét tửu lượng của mình có tốt không rồi cơ đấy?” Yến Hàng nói.

“Trước đây em cũng, cũng đâu có uống,“ Sơ Nhất thở dài, “Hồi tết uống với, với ba và ông, em, choáng.”

“Rượu mà nhà em mua ấy, không biết là rượu gì,“ Yến Hàng nơi “Lần trước anh uống cũng lên tận óc luôn.”

“Mấy ông lão ở, ở đấy đều uống, nó á.” Sơ Nhất nói, “Cao lương.”

“Lần tới em về, mang theo ít rượu ngon,“ Yến Hàng nghĩ nghĩ, “Mang theo hai chai vang đỏ cho ông nội nếm thử của lạ...... Ông nội sẽ không nói là không ngon chứ?”

“Nói là Năm sao tặng, tặng ông chắc, chắn ông sẽ khen.” Sơ Nhất cười nói, “Năm sao mốt, mà.”

Yến Hàng chậc một tiếng.

Mấy ngày nhỉ đông này cơ bản không có nghỉ ngơi, Yến Hàng chỉ có hôm tối 30 là không đi làm, Sơ Nhất cũng chỉ về nhà ông bà rỗi 3 ngày.

Sáng mùng 4 lúc hai người tách ra đi làm, Yến Hàng thở dài: “Anh muốn nghỉ làm ở nhà, mệt quá đi.”

“Anh nghỉ mười, mười mấy năm, luôn,“ Sơ Nhất nói, “Còn nghỉ á?”

“Cút.” Yến Hàng cười cười.

“Em......” Sơ Nhất nhớ đến gì đó, áp sát qua nhỏ giọng hỏi, “Anh......”

Yến Hàng chỉ chỉ cậu.

Cậu im miệng, cầm balo đeo lên lưng: “Đi làm thôi.”

Thầy Vương giới thiệu cửa hàng cho cậu đến này, lớn hơn Xa Chi Đạo, nhìn qua chuyện nghiệp hơn rất nhiều. Thẩm mỹ ô tô và Sửa chữa ô tô là hai khu vực hoàn toàn độc lập, còn có một đại sảnh chuyên bán phụ tùng rất lớn.

Chỗ này cũng không tên kiểu thời thượng như Xe XX, mà có một cái tên nghe vô cùng đơn giản nhưng cảm giác rất dữ dội, Cửa hàng sửa chữa ô tô Thuận Phong.

Thuận Phong? Không chuyển phát nhanh nữa à?

À, cái đó là SF Express.

(*Tên cửa hàng là 顺风, còn SF Express là 顺丰, hai chữ này đọc giống nhau.

*SF Express Co., Ltd. là một công ty dịch vụ giao nhận và hậu cần đa quốc gia của Trung Quốc có trụ sở tại Thâm Quyến, Quảng Đông. Đây là công ty chuyển phát nhanh lớn thứ hai ở Trung Quốc, cung cấp dịch vụ chuyển phát nhanh trong nước và quốc tế. ( Nó hình như là Standard Express trên Shopee á.))

Sau khi Sơ Nhất hỏi thăm xong thì đi về phía khu Sửa chữa ô tô, suýt nữa thì lạc, xoay cả buổi mới tìm được văn phòng.

Sau khi phỏng vẫn mấy vấn đề đơn giản xong, chủ quản đưa cho cậu một bộ quần áo: “Học sinh của Lão Vương vẫn đều rất không tệ, có điều năm nay mấy cậu thực tập sớm vậy à? Nghỉ đông xong là bẵt đầu luôn á?”

“À.” Sơ Nhất lên tiếng.

Đến lúc này cậu mới đột nhiên phản ứng lại được, không biết thầy Vương có phải vì cái chuyện hủy đề cửa này mà lần nào bảo cậu tới lại nói là thực tập?

Nếu là thực tập..... Sơ Nhất đột nhiên có hơi phấn khởi.

Cái SF Ex...... Không, cửa hàng sửa chữa ô tô Thuận Phong này nhìn còn rất khí thế, tuy rằng không phải chuỗi.

- Thế nào? Đồng phục mới này

Yến Hàng nhìn tin nhắn mà Sơ Nhất gửi đến.

Bộ đồng phục này chắc là đặt làm cùng một chỗ với cái Xa Chi Đạo trước đó, vẫn là vàng đen đan xen nhưng trước ngực và sau lưng đều in chữ Sửa chữa ô tô Thuận Phong.

- Rất giống bộ trước đó, có điều có thêm hai hàng chữ này thấy có vẻ thật hơn, vừa nhìn thấy đã biết là cửa hàng có thực lực

- Anh thật sự là cái thứ gì cũng có thể khen được

- Đổi thành người khác anh còn không nhìn cái nào đâu nhé

- Em đi làm việc đã

- Cố lên Cẩu ca!

Yến Hàng nhìn giờ, cất điện thoại, về lại sau bếp.

Hôm nay sau bếp có hơi rối, hắn không thể rời đi quá lâu.

Có điều cái phần rối này cũng không phải vì nhiều khách mà là vì Lão đại sắp đi.

Hình như là nắm ngoái có nhắc đến rồi nhưng mấy nhân viên nhỏ như họ không biết, lão đại cũng không tiết lộ thông tin nào với hắn.

Hôm nay lúc họp buổi sáng mới tuyên bố tin này, không khí lập tức trở nên có hơi lạ lùng.

Muốn thay thế Lão đại, muốn đi cùng lão đại, cảm thấy Yến Hàng có thể lên chức đó không...... Mọi người vừa làm việc vừa tiến hành những tưởng tượng phong phú.

Yến Hàng chả nghĩ gì, hẵn cũng lười nghĩ. Vỗn dĩ đã mệt lắm rồi, chỉ cần không có ai chọc thẳng mặt hắn, cái kiểu đoán mò rồi tiện thể tạo ra một kẻ thù trong trí tưởng tượng cho mình này, hắn không muốn trải nghiệm nữa.

“Cậu không biết thật à?” Trương Thần bớt thời gian đến tìm hắn nói chuyện, “Không nhắc đến tí nào à?”

“Không có thật.” Yến Hàng nói.

“Vậy giờ cậu làm sao giờ?” Trương Thần nói, “Người ta nói cậu đắc tội với Lão đại ấy, lúc mà Lão đại mới đến đoán chừng sẽ đề phòng cậu, không thì sẽ nói cậu tệ đến mức Lão đại chả muốn dẫn cậu theo.”

“Tôi không thể trung thành với nhà hàng, trung thành với khách sạn, ai gọi cũng không đi à?” Yến Hàng nói.

“Được đó,“ Trương Thần cười, “Nhưng không ai tin.”

Yến Hàng cũng cười cười: “Kệ đi, chả sao.”

“Anh Hàng,“ Trương Thần dựng dựng ngón cái với hắn, “Chính là thích cái dáng vẻ chả sao cả này của cậu.”

“Nịnh quá,“ Yến Hàng chậc một tiếng, “Năm nay có phải cố lên tổ trưởng không?”

“Không có hy vọng,“ Trương Thần nói, “Tôi nhìn rõ rồi, trừ cậu ra, bây giờ tổ trưởng không có ai là người mình cả, toàn là đào ở bên ngoài về thôi.”

“Vậy cố cũng phải có cái mục tiêu để đó chứ, mặc kệ có thành hay không,“ Yến Hàng nói, “Dù sao cũng rảnh rỗi mà.”

Trương Thần cười cả buổi, gật đầu: “Được.”

Yến Hàng nói với Trương Thần rất tốt nhưng chuyện này đối với hắn vẫn có chút ảnh hưởng.

Không ai biết Lão đại mới như thế nào, công việc sau này của hắn thành cái dạng gì hắn cũng không biết, chỉ có thể vừa làm vừa thích ứng.

“Anh không hỏi, hỏi Lão đại thử, ạ?” Sơ Nhất hỏi.

“Chuyện này không dễ hỏi,“ Yến Hàng nói, “Quan hệ giữa anh với ông ấy cũng không thân thiết như người khác nghĩ, ông ấy không chủ động nói với nag, anh mà đi hỏi thì xấu hổ.”

“Vậy kệ đi,“ Sơ Nhất khoat tay, “Có gì ghê, ghê gớm đâu, đổi cái Lão đại, đại thì đổi thôi.”

“Nếu Lão đại mới đến có thay đổi, anh không làm được nữa thì tính tiếp,“ Yến Hàng nói, “Giờ làm thôi.”

Sơ Nhất gật đầu, nghĩ nghĩ lại quay đầu nhìn hắn, “Yến Hàng.”

“Hửm?” Yến Hàng nằm ra sofa.

“Anh sẽ có, có cảm thấy,“ Sơ Nhất nói, “Bây giờ không, còn tự do như, như trước đây nữa, không?”

Yến Hàng nhìn cậu.

“Trước đây đi, khắp nơi,“ Sơ Nhất nói, “Cũng không cần, cần quan tâm đến, chuyện công việc, việc như này, không cần áp chế, chế tính tình mình, lại.”

“Ừm,“ Yến Hàng cười cười, “Cảm giác đúng là trưosc đây tự do hơn chút, muốn làm gì thì làm, làm gì cũng không cần cân nhắc đến hậu quả..... Nhưng anh không thể cả đời đều như thế, sống quá không thực tế.”

“Vậy bây giờ thực, tế rồi hở?” Sơ Nhất hỏi.

“Cũng được,“ Yến Hàng gác chân lên vai cậu, “Công việc mà, tốt xấu gì cũng là việc mà anh muốn làm, còn có em bên cạnh nữa.”

“Lúc chú Yến, ra sẽ không giật, giật mình chứ,“ Sơ Nhất nói, “Đến em còn thấy, thấy anh không giống, như trước đây nữa.”

“Bố anh chưa chắc đã muốn nhìn thấy anh còn giống trước đây.” Yến Hàng ngẩng đầu lên, nhìn đèn.

Qua tết nguyên tiêu, Lão đại rời đi, Yến Hàng gặp được Lão đại mới.

Một ông chú trung niên hơi béo, cực kì nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, căn cứ vào kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của Yến Hàng, cái Lão đại béo này không dễ ở chung.

Ngày đầu tiên đi làm, Yến Hàng vốn dĩ định nói mấy câu trao đổi với ông ta một chút, kết quả Lão đại béo cũng chả có ý định trao đổi với hắn, chỉ nói một câu: “Công việc là làm ra chứ không phải nói ra.”

Yến Hàng chỉ có thể im lặng.

Hậu quả của không trao đổi chính là gây ra lỗi.

Thói quen phối đồ ăn, trình tự làm việc, khẩu vị khác nhau, thậm chí đến trang trí lên đĩa cũng khác nhau.

Mới một ngày mà bên tai hắn toàn là giọng nói không hài lòng của Lão đại béo.

Lúc về đến nhà đến tiếng TV hắn cũng không muốn nghe cho lắm, Sơ Nhất nói với hắn chuyện sửa xe gặp phải khách hàng thú vị hắn trực tiếp đưa tay bịt miệng Sơ Nhất lại luôn.

“Anh chợp mắt một chút.” Yến Hàng nói.

“Ừm.” Sơ Nhất gật đầu.

Công việc của Yến Hàng chắc là không thuận lợi, hôm nay hai người họ vẫn chưa ăn cơm, Sơ Nhất nhìn bộ dáng này của Yến Hàng đoán chừng cũng không còn tinh thần mà nấu cơm nữa.

Cậu nhẹ tay nhẹ chân mà đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh ra xem thử.

Thật ra có rất nhiều đồ ăn nhưng cậu không làm ra cái gì phức tạp được chỉ có thể dùng cơm còn thừa lại làm cơm hấp.

Ngoại trừ cơm chiên trứng ra chắc là cậu chỉ có thể làm được cái này.

Cơm hấp không chỉ ăn ngon mà đối với cậu còn rất có ý nghĩa, giống như...... Mùi vị của cơm mẹ nấu trong truyền thuyết, cơm hấp chính là mùi vị mà anh Tiểu Thiên nấu.

Cậu thích ăn, Yến Hàng cũng hay làm, nhìn nhiều rồi cảm giác mình cũng biết.

Yến Hàng có thể rnghe thấy tiếng Sơ Nhất mở tủ lạnh lấy đồ ra, còn có thể nghe được tiếng cậu cố không phát ra tiếng mà lấy đĩa, rồi đặt nhẹ lên bàn.

Rất bực.

Yến Hàng nhắm mắt lại, càng là tiếng nhẹ tay nhẹ chân như này thì càng nghe thấy rõ.

Thật ra hắn muốn nổi giận, nổi cáu đại ra đó.

Lúc cảm xúc không ổn định như vầy, tính khí của hắn cực kì lớn.

Nhưng lâu rồi hắn không có trạng thái như thế, thậm chí hắn còn thấy cảm xúc của mình sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.

Một khi cảm thấy mình vẫn sẽ như thế, cả người liền có chút thất vọng.

Sơ Nhất nhẹ tay cầm dao lên, dùng ít nhất 10 giây mới cawtd được một cái. Ngay lúc nghe thấy tiếng dao cắt lên thớt, Yến Hàng bật dậy từ trên sofa, bước mấy bước lại đá văng cửa phòng bếp đáng khép hờ.

Sơ Nhất giật mình, quay đầu nhìn hắn.

Yến Hàng nhìn thoáng qua nguyên liệu đặ trên bàn, cắn răng đè cảm xúc của mình xuống.

“Anh không có ngủ,“ Hắn nhìn Sơ Nhất, “Em nên làm thế nào thì làm thế ấy, không cần cứ như ăn trộm vậy.”

“...... À.” Sơ Nhất lên tiếng.

Yến Hàng rời khỏi bếp, đóng cửa lại, cẩm điếu thuốc ra ngoài ban công.

Màn đêm ở thành phố vẫn rất đẹp, tuy rằng ánh đèn náo nhiệt gần gần xa xa vẫn có chút cô dơn nhưng vẫn làm người ta cảm thấy yên tĩnh.

Hắn châm thuốc, nhìn chằm chằm mấy toàn nhà không biết là gì ở nơi xa.

Sau khi hút xong một điếu, cáo gắt mới bớt một chút. Hắn thở phào, cúi người nắm lan can kéo căng cơ thể.

Kéo một hồi, cảm thấy thoải mái không ít, lúc đang muốn đứng dậy thì cửa ban công đột nhiên bị kéo ra.

Yến Hàng giật mình, lúc đứng thẳng dậy suýt nữa trật eo.

Sự trả thù của cún mà.

“Yến Hàng!” Sơ Nhất gọi hắn một tiếng.

“Hả,“ Yến Hàng quay đầu, nhìn thấy mặt mày căng thẳng của cậu, “Sao? Lò nướng nổ rồi hả?”

“Không có,“ Sơ Nhất nhìn hắn cả buổi mới nói, “Cơm, cơm, cơm......”

“Chửi người ta mà còn moe hả?” Yến Hàng hỏi.

“Cơm hấp,“ Sơ Nhất nói, “Bỏ bao nhiêu, nhiêu phô mai?”

“Anh không sao,“ Yến Hàng thở dài, “Không cần căn thẳng thế.”

Sơ Nhất ngớ người, không nói gì.

“Lại đây.” Yến Hàng duỗi tay.

Sau khi Sơ Nhất đến cạnh hắn, hăn sôm laya Sơ Nhất: “Hôm nay anh hơi không vui.”

“Em nhìn ra.” Sơ Nhất nói.

“Mới nãy anh cực kì muốn đánh em,“ Yến Hàng nói, “Đánh phủ đầu em một trận, đánh em từ phòng bếp đến thang máy luôn, như vậy cảm giác cực kì sướng.”

“...... Nghe sướng, ghê.” Sơ Nhất nói, “Tại em nói nhiều, nhiều quá hả anh?”

“Không phải,“ Yến Hàng nói, “Không liên quan đến em, chỉ là anh bực thôi.”

“À.” Sơ Nhất ôm hắn, vỗ vỗ lên lưng hắn.

Yến Hàng rất thích điểm này của Sơ Nhất, không biết là không biết nên an ủi người ta như nào hay là vì an ủi nói không rõ mà Sơ Nhất rất ít khi an ủi hắn, trên cơ bản đều là im lặng mà ở đó hoặc là đột nhiên chọc cười một trận.

Lúc cảm xúc của Yến Hàng không ổn định không nghe nổi nhất chính là lời an ủi, sẽ làm hắn càng bực hơn. Giống như Sơ Nhất yên yên tĩnh tĩnh mà à một tiếng sau đó không nói thêm gì nữa, để cho hắn thoải mái.

“Tuần này chắc anh vẫn phải tìm thời gian đi tìm bác sĩ La nói chuyện một chút.” Yến Hàng nói.

“Ừm,“ Sơ Nhất gật đầu, “Còn có thể, thể đi đánh lão đại, mới của anh một, một trận.”

“Ý kiến hay đó,“ Yến Hàng chậc một tiếng, “Em thông minh thật.”

“Đánh thật, ạ?” Sơ Nhất hỏi.

“Nhịn thêm 3 ngày đi,“ Yến Hàng nói, “Nhịn được một tuần rồi, làm thêm 10 ngày nữa, ông ta mà còn như vậy thì anh không nhịn nữa dù sao anh cũng là người......”

Yến Hàng đang muốn một cái danh xưng cho mình, Sơ Nhất đã nói thay hắn: “Trước đây bị, thần kinh.”

“Em vẫn luôn phân loại anh như vậy hả?” Yến Hàng hỏi.

“Ừm,“ Sơ Nhất gật đầu, “Anh thần kinh, lắm luôn ấy, có điều em có, có thể lờ đi.”

Yến Hàng cười cười.

Sơ Nhất nói là có thể lờ đi chứ không phải là có thể nhịn.

Cách nói này hắn thích cực.

Sau khi bắt đầu tuần mới, Lão đại béo vẫn như cũ, không trao đổi, hoàn toàn là nhờ Yến Hàng căng chặt thần kinh mà quan sát mỗi một động tác cùng ánh mắt của ông ta.

Tuy rằng kinh nghiệm làm việc của hắn cũng không phong phú gì, trừ trước đó tùy tiện làm thêm ở ngoài, cũng chỉ có làm từ nhà hàng ra sau bếp mấy năm nay thôi, nhưng đồng nghiệp giống như Lão đại béo này hắn lầm đầu tiên gặp phải.

Tự nhiên bị chỉnh đến mức suýt quay video lại nhất cử nhất động của lão đại béo luôn. Thậm chí hắn còn suy đoán cái phương thức phối hợp gần như là ác ý này có phải là phong cách đáng giá trước khi dùng người của riêng lão đại béo không.

Nhưng rất nhanh hắn đã đạp đổ cái suy đoán này của mình.

“Cậu với trợ thủ trước đây của tôi,“ Lão đại béo nhíu mày nhìn hắn, “Quả thật kém xa.”

Yến Hàng đang trang trí đĩa, không trả lời.

“Cái thẩm mỹ này chả cậu là dưỡng ra từ quán cafe lề đường à?” Lão đại béo nói, “Trước đó tôi trang trí như nào cậu không nhìn thấy à?”

Yến Hàng rất hài lòng với bản thân, trong trạng thái giận dữ vẫn có thể tay không run mà đem từng cánh hoa nhỏ dính vào socola, đúng là không dễ dàng gì.

“Thật không biết cậu đang giúp hay đang phá.” Lão đại béo nói.

Yến Hàng vẫn không nói gì như cũ, điện thoại trong túi run hai tiếng, chắc là có tin nhắn.

Hắn làm xong việc trong tay rồi mới ngẩng đầu, kéo khẩu trang xuống: “Tôi đi rửa mặt.”

Trên điện thoại là tin nhắn Thôi Dật gửi đến.

Vẫn là tin nhắn âm thanh của người trung niên như cũ.

“Bây giờ công tác điều tra của cảnh sát cơ bản đã kết thúc rồi, sau đó là viện kiểm soát thẩm ra khởi tố, tình huống bình thường là một hai tháng, sau đó thì mở phiên toà.”

Lòng Yến Hàng đột nhiên nhấc lên sau đó lại đột nhiên thả lỏng.

Điều tra kết thúc rồi, chính là nói tất cả mọi chuyện đều được điều tra rõ ràng rồi. Tiến độ vụ án xem như có tiếng triển, cho du như thế nào, cách kết quả cuối cùng ngày càng gần rồi.

Vỗn dĩ hắn cho rằng chính mình sẽ bất an nhưng không nghĩ đến cảm giác lớn nhất lại chính là thở phào.

Lúc rửa mặt xong đi ra nhìn thấy đang đứng ở cửa bếp nói chuyện với giám đốc đến kiểm tra theo thường lệ mỗi tuần, thậm chí hắn còn thấy tâm trạng vui vẻ.

“Nhanh đi,“ Lão đại béo nhìn thấy hắn thì nhíu mày, “Rửa cái mặt thôi mà cũng lâu lắc.”

“Tôi không làm nữa.” Yến Hàng nói.

Lão đại béo và giám đốc đều ngớ người.

“Việc hôm nay tôi sẽ làm xong.” Yến Hàng vừa đi vào trong vừa đeo khẩu trang lên, “Ngày mai tôi không đến nữa, thật ra tôi với bếp trưởng cũ cũng chả thân thiết gì, ông không cần căng thẳng vậy đâu, còn chơi cả thanh quân trắc nữa cơ.”

(*Thanh quân trắc: dẹo quân phản loạn bên cạnh vua.)

Lúc đầu Yến Hàng chỉ cảm thấy có thể là lão đại béo muốn dẫn trợ thủ của mình đến, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy không có khả năng lắm, với cấp bậc đầu bếp của ông ta, muốn dẫn trợ thủ đến không cần dùng loại thủ đoạn này.

Chắc là cảm thấy hắn là người của bếp trưởng trước, giữ lại bên cạnh không dùng được.

Hôm nay chắc là Sơ Nhất không thể tan làm đúng giờ được, tận bây giờ mà cậu còn còn đang cùng với thầy Giang - người dẫn theo cậu ngồi xổm dưới hầm sửa xe ngửa đầu nhìn gầm xe.

“Cậu xem chỗ này,“ Thầy Giang nói,“Ly hợp bị trượt là vì bộ ly hợp bị đứt rồi.”

“Phải thay bàn, ép.” Sơ Nhất nói.

“Ừm,“ Thầy Giang gật đầu, “Lát nữa cậu thay câu này đi, hôm nay tôi có chút việc, có gì cần giúp thì gọi họ.”

“Được.” Sơ Nhất đáp lời.

Sau khi thầy Giang đi, cậu ra khỏi hầm sửa xe, tháo bao tay xuống, lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi tin nhắn cho Yến Hàng.

Mới vừa ấn sáng màn hình, điện thoại đã vang, là Yến Hàng gọi đến.

Cậu có chút bất ngờ mà ấn nghe: “Alo?”

“Cậu trai à, bận không?” Giọng của Yến Hàng truyền đến, nghe ra tâm trạng rất tốt, thế mà có tâm tình đi học giọng điệu của bác trai đồ nướng Tiểu Lý.

“Bận đây này,“ Sơ Nhất nói, “Sao anh rảnh mà, mà gọi thế?”

“Em vẫn chưa tan làm hở?” Yến Hàng hỏi.

“Chưa,“ Sơ Nhất nhìn xe bên cạnh, “Có xe mới đến, phải thay bàn ép.”

“Vậy được rồi,“ Yến Hàng nghĩ nghĩ, “Anh sang đó tìm em, bên đó có một nhà hàng âm nhạc rất ra vẻ, tối nay chúng ta đến đó ăn.”

“Anh tan làm rồi à?” Sơ Nhất bắt trong điểm từ trước đến giờ vẫn rất chuẩn.

“Hôm nay chuyện có bố anh có tin mới,“ Yến Hàng nói, “Lão Thôi mới nói với anh, điều tra cơ bản đã xong, sau đó là khởi tố rồi mở phiên toà.”

“À,“ Sơ Nhất ngờ người, lậo tức có hơi căng thẳng, “Vậy luật sư Lưu, và chú Thôi, có, có dự định gì không?”

“Vấn đề không lớn,“ Yến Hàng cười cười, “Có phải nên ăn một bữa không hở? Tốt xấu vì cũng có tiến triển rồi.”

“Ừm,“ Sơ Nhất gật đầu, “Em mời cho.”

“Một bữa ở đó không rẻ đây, chúa keo kiệt à,“ Yến Hàng nói, “Không đau lòng tiền của em hở?”

“Không đau,“ Sơ Nhất nói, rồi nhìn nhìn xung quanh, thấp giọng, “Bây giờ em, em nhiều hơn 1, phần 3 so với trước, đây.”

“Phát tài rồi.” Yến Hàng cũng thấp giọng.

“Đúng đó.” Sơ Nhất tiếp tục đè thấp giọng.

“Vậy em chờ anh đi,“ Yến Hàng nói, “Gửi định vị cho anh.”

“Anh,“ Sơ Nhất lại nhìn thoáng qua tường, xác định bây giờ là thời gian mà bình thường Yến Hàng vẫn còn đang bận “Không phải là anh, nghỉ làm rồi, chứ?”

“Á,“ Yến Hàng bật cười, “Bị em đoán ra mất rồi.”

Sơ Nhất có hơi bất ngờ, rồi lại cũng không bất ngờ lắm, còn có thêm một chút vui mừng.

Mấy hôm nay tâm trạng của Yến Hàng không tốt như nào, cậu biết là vì bếp trưởng vẫn luôn gây chuyện với hắn, hơn nữa chuyện này dường như không giải quyết được, cậu rất mong Yến Hàng nghỉ làm nhưng cậu không dám nói.

“Đánh bếp, béo chưa anh?” Cậu hỏi.

“Chưa,“ Yến Hàng chậc một tiếng, “Bây giờ anh hiểu rõ rồi, học tập thận trọng và nhẫn nại của cún nhà chúng ta.”

“Vậy anh đến, đây đi,“ Sơ Nhất nói, “Mời anh ăn bữa lớn, luôn.”

“Anh nghỉ việc, thất nghiệp rồi,“ Yến Hàng nói, “Không có thu nhập nữa...... Anh nghĩ em phải thở dài hay gì đó cơ.”

“Không sợ,“ Sơ Nhất nói, “Có em mà, em đợi anh xin ăn, ăn lâu lắm luôn, rồi á.”

“Cút!” Yến Hàng nói.

“Thật đó, cuối cùng anh cũng, cũng xin ăn rồi,“ Sơ Nhất nói, “Khắp chốn vui, vui mừng.”

Yến Hàng cười, không nói gì.

“Em có một câu, câu thoại đã đợi rất, rất lâu rồi, muốn nói ra,“ Sơ Nhất nói, “Trời không phụ, phụ em mà, cơ hội đến rồi.”

“Nói đi.” Yến Hàng chậc một tiếng.

“Không có gì phải, phải sợ cả,“ Sơ Nhất nói, “Anh có cún mà.”

_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.