Edit: zhuudii
Anh có cún mà.
Lúc Yến Hàng ngồi trên taxi đi đến cửa hàng sửa xe, trong đầu vẫn luôn là câu này.
Đúng vậy đó, có cún mà.
Cái chuyện nghỉ làm này nếu mà là trước đây hắn hoàn toàn sẽ không để ý đến, đều là tùy tiện đi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt, công việc có thì có, không có thì thôi.
Nhưng công việc này, hắn làm hai năm, từ phục vụ lên tổ trưởng, rồi lại đến trợ thủ của bếp trưởng, có bao nhiêu cố gắng, tốn bao nhiêu tinh lực, thật sự nói nghỉ làm hắn vẫn là có chút bị kích động.
Bởi cái tinh thần muốn là gì thì làm cái đó từ tận xương cốt.
Lúc rời khỏi khách sạn hắn cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm nhưng không có không sao cả như trước đây.
Suy cho cùng thì hắn của bây giờ không còn là hắn - người chả thèm để ý chuyện gì mà theo bố hành tẩu giang hồ của trước đây nữa.
Đến tận lúc nghe thấy cái câu tự tin tràn trề “Anh có cún mà” của Sơ Nhất trong điện thoại, hắn mới đột nhiên rơi xuống đất.
Chuyện tiền lương của Sơ Nhất không hề là tự tin của hắn, cái thái độ này của Sơ Nhất mới là tự tin của hắn.
Không có công việc không sao cả, có cún mà, không tiền không sao cả, có cún đây mà, xin ăn cũng không sao còn có cún này. Tuy rằng có hơi trẻ con cũng rất ngây ngô nhưng cái thứ ấm áp ở trong lòng vẫn là thật không hề giả tí nào.
Yến Hàng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe.
Trước đây hắn cũng nhìn, đi ngang qua những thành thị, nông thôn, hơi hắn đặt chân đến, hoàn cảnh xung quanh.
Không biết là vì hắn ở đây thời gian dài nhất hay là vì cuộc sống ở nơi này hoàn toàn thay đổi, hắn không có cảm giác của người ngoài cuộc và khách qua đường nữa.
Hắn biết trong thành phố chỗ nào có món ngon, quần áo chỗ nào là thời trang nhất, chỗ nào ra vẻ nhất, biết được mỗi một cái đường tắt ở tiểu khu dêud dẫn đến đâu, biết được nhà ga ở gần trường trung cấp nào đó.
Sẽ có nhà hàng muốn đến nhưng lại không có thời gian, ngay sau khi nghỉ làm lại cùng một người nào đó đi ăn một bữa lớn.
Loại cảm giác này thật sự rất kì diệu.
Cửa hàng Sửa chữa ô tô Thuận Phong.
Trừ cái tên quê mùa mà nghiêm túc này, những cái khác ở đây đều không tệ, trang trí cũng rất được, cho dù là thẩm mỹ ô tô hay là sửa chữa, còn có buôn bán phụ tùng, nhìn qua đều rất cao cấp.
Nhân viên Sửa chữa ô tô đứng trước cửa chờ hắn.
Mặc đồng phục có chữ, trong tay cầm một bộ bao tay đầy dầu máy, trên mông còn đeo túi đựng dụng cụ.
Trước đó Sơ Nhất gửi ảnh chụp cho hắn là không mặc áo khoác, chỉ có áo thun và quần dài, chắc là vì bên trong cửa hàng ấm áp. Bây giờ ra ngoài đây liền mặc áo khoác vào, cái loại áo cực kì lao động ấy, trước ngực, sau lưng đến trên tay áo cũng in Sửa chữa ô tô Thuận Phong.
Yến Hàng không nhịn được mà chậc một tiếng: “Chỗ này của em có phải có người trộm đồng phục không?”
“Hả?” Sơ Nhất nhìn hắn.
“Cho nên ông chủ mới in đầy chữ để người ta không mặc được,“ Yến Hàng nói, “Thiếu cái mũ nữa thôi, trên đó cũng có mấy chữ to.”
“Có mũ,“ Sơ Nhất nói, “Em không, không đội.”
“..... Đừng đội,“ Yến Hàng nói, “Anh sợ anh không nhịn được mà ghét bỏ em.”
“Một tên ăn, xin,“ Sơ Nhất nói, “Dũng khí ở đâu, đâu ra mà ghét, bỏ kim chủ hả?”
“Xin ăn mà gọi xe đến đây,“ Yến Hàng nói, “Kim chủ mà ngày nào cũng đi xe buýt.”
“Cho nên anh mới, phải đi xin, xin ăn đó.” Sơ Nhất gật gật đầu.
Yến Hàng bật cười, đánh vào cánh tay cậu một cái: “Dẫn anh đi tham quan tí đi kim chủ.”
“Đi.” Sơ Nhất vẫy tay.
Hoàn cảnh chỗ Sơ Nhất làm tràn ngập mùi xăng dầu, mùi kim loại trộn lẫn với mùi cao su của lốp xe làm cho người ta cảm thấy cực kì thoải mái.
Yến Hàng đi theo cậu đi xuyên qua từng chiếc ô tô hoặc là mở ra hoặc là treo lên, nhìn theo bóng dáng cậu.
Nhóc con này khi đi ngang qua những thứ đồ vật này, tư thế không giống ngày thường lắm, rất có khí chất, cực kì tự tin có loại cảm giác ngầu đét vì đây chính là địa bàn của cậu.
“Ở, ở đây đợi em, đi,“ Sơ Nhất chỉ một cái ghế dựa bằng gỗ bên cạnh, “Em làm xong chiếc, chiếc này thì mình, đi.”
“Ừm.” Yến Hàng sờ sờ ghế rồi nhìn tay, ngồi xuống.
Sơ Nhất thở dài: “Ngày nào em ngồi, rồi cũng lau, lau sạch đó.”
“Làm nhanh đi.” Yến Hàng dựa ra sau, vắt chân trái lên chân phải, mũi giày chỉ về phía cậu huơ huơ, “Cún ngoan.”
Sơ Nhất cười cười, cởi áo khoác ra, chui vào hầm sửa xe.
Sơ Nhất làm cái bộ phận lắp ráp gì Yến Hàng cũng không hiểu, suy cho cùng thì cũng là người không có xe, ngày thường chỉ lái xe của Thôi Dật, Thôi Dật còn chả bao giờ bảo dưỡng, chỉ chờ đến ngày xe hư rồi thì đổi thôi.
Nhưng đông tác của Sơ Nhất rất quen thuộc, về điểm này Yến Hàng vẫn nhìn ra.
Cho dù là làm chuyện gì chỉ cần quen thuộc thì sẽ rất đẹp, giống như hắn nấu ăn vậy.
Hắn lấy điện thoại không túi ra, đăng một bài Weibo.
Hình như Sơ Nhất cảm giác được quay đầu lại nhìn một chút, lúc nhìn thấy tay hắn đang cần điện thoại thì thở dài: “Anh đã lưu lạc, lạc đến mức phải, lừa tiền trên, trên livetreams rồi sao, anh?”
“Phải đó, nếu mà ngay từ đầu đã kéo em đến live vậy bây giờ anh đã phát tài rồi,“ Yến Hàng cười, bât đầu livetreams, “Hôm nay cho mấy cô xem Cẩu ca sửa xe.”
- Xem đầu
- Xem đầu
- Tui mới đầu
- Đâu ra nhiều đầu tiên vậy......
- Đầu cái gì, Chó con sửa xe kia kìa! không xem sửa xe mà giành đầu tiên khỉ gì hở!!
- Á a a a Cẩu ca, có phải là chị nhìn thấy mông của em rồi không?
“Bây giờ Cẩu ca đỉnh lắm,“ Yến Hàng quay về phía Sơ Nhất, “Động tác thành tạo, nước chảy mây trôi.”
- Giống như ông nấu ăn vậy đó
- Có phải tui nhìn thấy cơ bắp rồi hông
- Đâu ra cơ bắp, che kín mít như thế
- Anh Tiểu Thiên ơi, phiền ông qua vén áo lên miếng giùm với
- Phiền ông tuột quần xuống
- Văn minh lên chút đi mấy bà nội, anh Tiểu Thiên không cần để ý mấy mẻ đâu, phiền ông qua phơi cái cơ bụng của Chó con ra dí
Yến Hàng cười cười, cầm điện thoại đi đến bên cạnh hầm sửa xe: “Cún ơi.”
Sơ Nhất “loảng xoảng” một tiếng mà đặt cái bộ phận gì đó mới dỡ ra xuống đất, quay đầu: “Dạ?”
- Má ơi
- Bụp một cái quỳ xuống
- Khí thế quá trời ơi, đây là đập cái gì luôn rồi ớ hở
“Mấy chị không biết em đang làm gì kìa,“ Yến Hàng nói, “Nói cho mấy chị nghe tí đi.”
“Cái này hỏng rồi,“ Sơ Nhất chỉ chỉ một cái miếng sắt lớn, “Phải thay.”
“Ừm,“ Yến Hàng gật đầu, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì, thì thay thôi.” Sơ Nhất nói.
Yến Hàng ngơ người: “....... Được rồi.”
- Cẩu ca giải thích quá hoàn hảo
- Vô cùng hoàn hảo nói như không nói vậy
- EQ của mấy cô quá thấp, những lúc như này không phải nên gật đầu sau đó như chợt hiểu ra à
- À, là phải thay cái này á
- Lợi hại quá di à, phải thay như nào thế ạ
- Tặng cho mấy ảnh hậu cái like
“Vậy em thay đi.” Yến Hàng cười nói.
Sơ Nhất ra khỏi gầm xe, xách một cái hòm từ bên cạnh đến, sau khi mở ra thì lấy ra một cái miếng sắt lớn, xách bằng một tay rồi lại chui vào hầm xe.
- Máu mũi của tui cũng nhiễu vào bàn phím rồi
- Sẹc xy quá đi à
- Không nhớ được dáng vẻ hồi Chó con vẫn còn là Chó con nữa rồi
- Tui còn nhớ nè, tui có hình nhưng thấy quá khác nhau rồi
- Có loại tang thương khi nhìn thấy con trai đã trưởng thành rồi
- Cả quá trình tui đều cười rất hiền từ
(*姨母笑/ nụ cười của người dì: một từ phổ biến trên mạng, từ này thường được sử dụng để mô tả nụ cười tốt bụng và thương yêu của một cô gái khi nhìn thấy một thứ gì đó mà mình thích. Cách sử dụng phổ biến nhất là nụ cười của con gái khi nhìn thấy một năm idol rất đáng yêu nhỏ tuổi hơn mình, dùng từ “dì” là để trêu tuổi của người ta.)
Thay thứ này Sơ Nhất gọi một đồng nghiệp đến giúp đỡ, Yến Hàng đi trở lại ngồi lên ghế, kết thúc livetreams.
Tiếp tục ngồi đó nhìn Sơ Nhất làm việc
Công việc làm người ta gợi cảm.
Sơ Nhất thật sự rất gợi cảm.
Hắn lại lấy điện thoại ra, chụp một tấp ảnh mông Sơ Nhất.
Rồi lại đặt làm màn hình khoá.
Sau khi làm việc xong, Sơ Nhất vội vàng mà thay đồ của mình, sau đó chạy ra.
“Không cần mặc đồng phục ở đây chạy khắp nơi à?” Yến Hàng hỏi.
“Thống nhất giao cho, bên giặt,“ Sơ Nhất cười cười, “Đại ngộ tốt mà, mà anh nhỉ?”
“Giặt cho bộ đồ mà là đãi ngộ tốt rồi á?” Yến Hàng nói, “Em cũng dễ tính ghê.”
“Ít nhất không, không cần về nhà, giặt một lần là, là anh khử trùng, một lần.” Sơ Nhất nói, “Tổn thương lòng, lòng tự trọng.”
“Cút,“ Yến Hàng bật cười, “Bộ đồ kia của em đầu dầu máy, anh có thể không khử trùng chắc?”
“Tổn thương lòng, lòng tự trọng.” Sơ Nhất nói.
“Còn lặp lại là anh đánh em.” Yến Hàng nhìn cậu.
“Tổn thương lòng, lòng tự trọng.” Sơ Nhất nhanh chóng mà nói thêm một lần sau đó ngay lúc hắn giơ tay lên mà chạy vọt ra ngoài.
“Ném một dao đập chết em giờ.” Yến Hàng nhìn cậu.
“Lâu rồi anh, anh đâu có đem, dao.” Sơ Nhất dừng lại, xoay người nhìn hắn cười, “Dao ở trong ngăn, ngăn kéo ở tủ đầu, giường mà.”
“Này mà em cũng biết?” Yến Hàng rất ngạc nhiên.
“Ừ.” Sơ Nhất gật đầu, “Lúc lấy khẩu, khẩu trang cho anh, em nhìn thấy.”
Yến Hàng chậc một tiếng, không nói gì.
Có đôi khi Sơ Nhất tỉ mỉ đến mức làm gắn giật mình.
Thật sự là rất lâu rồi hắn không đem dao theo bên người, con dao gấp kia là bố cho hắn. Bắt đầu từ ngày hắn nhận được thì cơ bản mỗi ngày hắn đều mang theo, mãi cho đến khi bố tự thú.
Có điều nếu Sơ Nhất không nói, hắn cũng không nhớ.
Nhà hàng âm nhạc mà Yến Hàng nói muốn ăn này vừa nhìn đã biết rất đắt, nhà hàng ở lầu 4, lúc vào thang máy liền nhìn thấy một phục vụ mang đồng phục của nhà hàng đứng bên trong.
“Hai vị đến lầu mấy ạ?” Phục vụ hỏi.
“Lầu 4.” Yến Hàng nói.
“Hoan nghênh đến dùng bữa,“ Phục vụ giúp ấn vào tầng 4, “Đi mấy người ạ?”
“Chỉ hai người.” Yến Hàng nói.
Thang máy đến lầy 4, phục vụ dẫn họ vào nhà hàng, dẫn họ đến một bàn gần cửa sổ, laya thực đơn đưa đến, lại hỏi một câu: “Cần giới thiệu không ạ?”
“Giới thiệu đi, lần đầu tiên bọn tôi đến.” Yến Hàng gật đầu.
Phục vụ giới thiệu mấy món, Yến Hàng vừa xem thực đơn vừa gọi ba món.
“Mời dùng trà trước ạ,“ Phục vụ bưng trà lên, “Đồ ăn sẽ lên ngay.”
“Ba món đủ, đủ ăn không anh?” Sơ Nhất chờ phục vụ đi rồi mới nhỏ giọng hỏi một câu.
“Đủ ăn,“ Yến Hàng nói, “Nếu em mà xem thực đơn, sẽ cảm thấy ăn một món là đủ rồi.”
Sơ Nhất ngớ người, bật cười: “Không cần tiết, kiệm giúp em.”
“Lát mà không đủ thì gọi thêm,“ Yến Hàng nói, “Bây giờ em là trụ cột gia đình, không được lãng phí.”
“Ò.” Sơ Nhất gật đầu, nhìn một vòng xong lại nhỏ xong hỏi, “Cao cấp quá à, vừa nhìn đã biết, biết đắt.”
“Đúng vậy, anh cũng thấy đắt.” Yến Hàng nói.
“Suy cho cùng thì, thì anh của bây giờ, không giống ngày, ngày trước nữa,“ Sơ Nhất nói, “Phải quý trọng đồ, đồ ăn trước mắt.”
“Cút.” Yến Hàng cười nói.
Sơ Nhất uống một ngụm trà, trà hơi ngọt còn mang theo mùi rang, không biết là trà gì, uống rất ngon.
Sau khi cậu uống hai ly mới dừng lại, nhìn Yến Hàng: “Anh nghỉ thật, à?”
“Ừm.” Yến Hàng uống hai ngụm trà, “Có điều phải quay lại bàn giao cái đã, ngày mai giám đốc muốn nói chuyện với anh, không biết là muốn nói gì, hôm nay anh nói nghỉ ngay trước mặt anh ta luôn.”
“Giám đốc là cái, cái người nói tiếng, tiếng Anh với anh, ấy hở? Sơ Nhất hỏi.
“Ừm, con người anh ta rất tốt không ra vẻ gì,“ Yến Hàng thở dài, “Nếu không phải vì Béo, trong vòng 3 năm anh chắc chắn sẽ không nghỉ.”
“Nghỉ cũng nghĩ, rồi không nói cái, cái này nữa,“ Sơ Nhất nói, “Anh thất nghiệp ở, ở nhà có tính, toán gì không?”
“Cái khẩu khí này,“ Yến Hàng chống cằm nhìn cậu, “Giống người lớn trong nhà ghê đó.”
“Kim chủ.” Sơ Nhất sửa lại cho đúng.
“Được rồi kim chủ cún,“ Yến Hàng cong môi, “Anh còn chưa nghĩ kĩ, nghĩ ngơi một khoảng thời gian trước đã, sau đó đọc sách, anh muốn không thì thi lấy cái bằng.”
“Bằng gì cơ?” Sơ Nhất hỏi.
“Phiên dịch á,“ Yến Hàng nói, “Trước đây Lão Thôi không phải bảo anh thi à, vẫn luôn chưa thi, bây giờ có thời gian nên muốn thi thử, nếu sau này còn làm đồ Tây thì cái này cũng hữu dụng.”
“Được á,“ Sơ Nhất có hơi phấn khích, “Nghe còn cao cấp, cấp hơn bằng của, tụi em nữa.”
“Bằng của mấy đứa là gì?” Yến Hàng hỏi.
“Thợ sửa chữa, chữa ô tô.” Sơ Nhất nói.
“Quê ghê.” Yến Hàng bật cười.
“Nhưng mà mới là, là sơ cấp, thôi,“ Sơ Nhất nói, “Năm nay thi xong, xong thì qua hai, năm nữa mới thi, thi lấy bằng trung, cấp được.”
“Hai năm nữa em cũng mới có 20 tuổi,“ Yến Hàng có chút bùi ngùi, “Bé con à, người ta còn đang học đại học mà em đã có thể thi lấy chứng chỉ trình độ trung cấp nghề rồi.”
“Á,“ Sơ Nhất ngẫm nghĩ, “Em còn nhỏ thế, à? Em cứ có cảm giác, giác em lớn lắm, rồi á.”
“Vóc dáng rất lớn,“ Yến Hàng nói, “Dáng người cũng đẹp nữa...... Cho em xem ảnh chụp nè.
“Lại chụp lén em, á?” Sơ Nhất ngó lại gần.
“Ừm,“ Yến Hàng ấn sáng màn hình lên, đưa màn hình qua cho cậu nhìn, “Nhìn đi.”
“...... Cái gì chứ.” Sơ Nhất nhìn thấy ảnh màn hình khoá.
Yến Hàng dùng ảnh của cậu làm ảnh nền màn hình khoá, cậu rất vui nhưng ảnh là dáng người cậu, chính xác mà nói là ảnh cái mông bị chụp lúc cậu cúi người.
“Cái đít này,“ Yến Hàng nói, “Gợi cảm quá trời.”
“Anh có thể dùng, dùng từ văn nhã, chút không hở?” Sơ Nhất nhìn Yến Hàng.
“Hảo đít.” Yến Hàng nói, “Hôm này mấy chị còn khen em sẹc xy quá đó.”
“Người ta cũng, cũng có nói là, đít em sẹc xy, đâu chứ.” Sơ Nhất nói.
“Anh nói.” Yến Hàng nói.
“À.” Sơ Nhất nhìn hắn, “Em biết anh, anh muốn nói gì.”
“Anh muốn nói gì cơ?” Yến Hàng hỏi.
Sơ Nhất hắng hắng giọng nhưng hắng xong thì xấu hổ không nói nổi.
Yến Hàng ngơ ra một hồi mới bật cười, dựa vào ghế nhìn cậu cười cả buổi.
“Anh có thể, thể cho kim chủ, của anh chút mặt, mặt mũi không, hả?” Sơ Nhất bị hắn cười đến mặt có hơi đỏ, “Còn cười nữa là, là đánh anh đó.”
“Anh thật sự không có nghĩ đến chuyện đó đâu bé yêu à,“ Yến Hàng vừa cười vừa nói, “Thật đó.”
“....... À.” Sơ Nhất cúi đầu uống một ngụm trà.
“Có điều anh cảm động quá,“ Yến Hàng nói, “Em thân là kim chủ mà còn lúc nào cũng nhớ về phúc lợi của anh.”
“Đồ ăn đến rồi!” Sơ Nhất nhìn phục vụ bưng một cái khay đi đến, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm cái khay, “Đồ ăn đến, anh đừng nói nữa.”
Người phục vụ bưng khay đi ngang qua người cậu, đi đến cái bàn bên kia.
Cậu ngớ người.
Yến Hàng lập tức nằm bò ra bàn, cười cả buổi cũng không dậy nổi.
Cậu chỉ có thể chậc một tiếng.
Bữa cơm ở nhà hàng âm nhạc cao cấp này ăn rất vui, chỉ là lúc tính tiền Sơ Nhất cảm thấy chính mình lại được mở mang tầm mắt.
Có điều so với cậu của năm ấy bị bỏng mà không mua nổi thuốc mà nói, bây giờ cậu cơ bản có thể chấp nhận được rồi, suy cho cùng thì cũng có thu nhập, hơn nữa còn là hai phần thu nhập.
“Giờ trực tiếp đến quán trà sữa luôn à?” Yến Hàng hỏi.
“Ừm,“ Sơ Nhất gật đầu, “Em nói với Bối, Bối Xác rồi, sẽ đến trễ chút, thời gian cũng, cũng không trễ lắm.”
“Nuôi một người ăn không ngồi rồi không dễ đâu nha,“ Yến Hàng ôm vai cậu, “Từ sáng bận đến tối...... Lúc khai giảng có phải không đến cửa hàng sửa chữa nữa không?”
“Đến chứ,“ Sơ Nhất nói, “Không có tiết thì đến, học kỳ sau, sau bọn em ít, tiết học lắm, phần lớn là, là tiết thực hành, em nói với thầy, thầy Vương một tiếng, là được.”
“Vất vả rồi.” Yến Hàng nói.
“Vì dân phục, vụ.” Sơ Nhất nói.
Nói vất vả thì đúng là vất vả thật, sửa chữa ô tô là công việc cần kỹ thuật cũng cần thể lực nhưng đối với Sơ Nhất vẫn là có cảm giác phong phú nhiều hơn.
Cuộc sống sau khai giảng so với nghỉ lúc nghỉ càng phong phú hơn, đi học, sửa xe, làm trà sữa, khiến cho Sơ Nhất cảm thấy mình quả thật là một người tài.
Siêu cấp kim chủ luôn.
Hơn nữa không chỉ có phong phú, ăn xin nhàn rỗi ở nhà kim chủ đọc sách xong thì chán, đôi khi sẽ đến thăm. Tuy là cũng chỉ ló mặt cái thôi nhưng lần nào cũng khiến cậu vui vẻ một hồi.
Tuy là ban ngày cuối tuần này cậu vẫn phải đi làm nhưng Yến Hàng không bận, có cả đống thời gian để làm bữa tối ngon lành cho cậu.
Những ngày tháng như này thật sự rất hạnh phúc, vui vẻ.
Cứ nghĩ đến đều sẽ khiến Sơ Nhất cảm thấy muốn cười.
Sau khi trời ấm lại, kì thực tập của trường chính thức bắt đầu, mấy người trong ký túc đều được sâp xếp nơi thực tập.
Có điều Chu Xuân Dương, Ngô Húc và Cao Hiểu Dương không đến nơi thực tập.
Chu Xuân Dương là đại thiếu gia, trong nhà tìm chỗ cho cậu ta cũng không đi, nói là muốn nghỉ ngơi lại sức.
“Tôi mệt mỏi gần hai năm,“ Cậu ta nằm trên giường ký túc, “Tôi muốn nghỉ ngơi thôi.”
“Không phải là cậu nghỉ ngơi gần hai năm, mệt càng thêm mệt à?” Cao Hiểu Dương nhìn cậu ta.
“Cậu biết cái gì? Mệt tim đó biết không? Tim đó,“ Chu Xuân Dương chỉ chỉ ngực mình, “Trước đây tại sao tôi lại đến đây? Tôi tưởng là ở đây được chơi xe.”
“Chơi xe thật mà.” Sơ Nhất nói.
“Toàn chơi xe hỏng thôi,“ Chu Xuân Dương nói, “Toàn là phụ tùng này nọ, ở đây lâu quá giờ tôi không biết chiếc xe hoàn chỉnh trông như nào luôn rồi, giờ tôi nhìn đến xe một cái là tự động tháo rời nó ra luôn, mệt tim thật sự, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Sơ Nhất cười không nói gì.
Nhà Chu Xuân Dương có tiền, có mệt tim hay không thì cũng có thể không cần làm gì cả, nói ngưỡng mộ thì đúng là ngưỡng mộ thật nhưng nếu để cậu vậy thật đoán chừng cậu cũng sẽ khó chịu.
Chắc là vì nhà cậu như thế, cậu căn bản không cách nào tưởng tượng được cái tình cảnh nằm nhà chơi không làm gì như vậy, cứ cảm thấy phản ứng đầu tiên chính là bà ngoại cầm nội đập cậu.
Nghĩ đến bà ngoại cậu lại có hơi buồn, bao nhiêu lâu rồi cũng không biế, cậu vẫn luôn không gặp lại bà ngoại cũng chẳng gặp mẹ, thậm chí đến giọng nói cũng chưa từng nghe lại.
Nếu không phải ba lâu lâu sẽ nói với cậu mấy câu lúc cậu gọi về cho ông bà nội thì cậu thật sự có cảm giác mình là cô nhi.
“Cẩu ca!” Yến Hàng ở trong phòng khách gọi cậu, “Điện thoại của ba em.”
“Ờ!!” Sơ Nhất lau tóc đi ra từ phòng tắm, có hơi không muốn mà cầm điện thoại lên.
Ba từng nhắc nhẹ với cậu mấy lần là muốn sang đây, cậu đề không tiếp lời.
Cậu không định chủ động bảo ba đến đây nhưng nếu ba nhất định phải đến thì cậu cũng sẽ không từ chối, giúp thuê nhà gì đó cũng không thành vấn đề.
Chỉ là lần nào ba nói là có thể chăm sóc lẫn nhau, cái sự chăm sóc này cậu không chắc lắm.
Ba còn trẻ, cậu hy vọng ba có thể tìm được một công việc rồi bắt đầu lại, mà không phải dựa vào mình chăm sóc.
“Sơ Nhất à,“ Giọng của ba truyền ra, “Tan làm rồi à?”
“Tan rồi.” Sơ Nhất nói, cuối cùng thì ba cũng nhớ được thời gian đi làm tan làm của cậu còn có công việc làm thêm là bán trà sữa.
“Về nhà chưa?” Ba hỏi.
“Vâng,“ Sơ Nhất lên tiếng, “Chuẩn bị ăn cơm.”
“Có phải bây giờ con không ở trường nữa không?” Ba lại hỏi.
Điện thoại của Yến Hàng vang lên Sơ Nhất ngó lại nhìn lại Thôi Dật gọi đến, Yến Hàng nghe điện thoại, vỗ mông cậu một cái rồi vào phòng ngủ.
“Con vẫn ở trường,“ Sơ Nhất nói, “Bây giờ con, con vẫn còn đang thực, tập, tháng sau mới lấy, lấy bằng tốt, nghiệp.”
“À, vậy à?” Hình như ba đang tự hỏi, “Vậy nếu ba...... Muốn sang đó, có phải nên thuê nhà trước không?”
Sơ Nhất dừng một chút: “Ba muốn sang đây ạ?”
“Đúng vậy,“ Ba cười nói, “Đồng nghiệp trước đây ở đoàn xe, chú La ấy con nhớ không, gần đây ba mới biết cậu ta đang ở bên đó, cho nên ba nghĩ sang xem thử coi có thể tìm việc thích hợp không.”
Sơ Nhất nhớ chú La, gần bằng tuổi ba, hồi trước mẹ hay nói chú La với ba nhu nhược y nhau. Có điều đây không phải trọng điểm, ba thế mà lại liên lạc với đồng nghiệp cũ, điều này làm cậu rất bất ngờ.
Theo tính của ba, chắc là bị ép đến không còn cách nào nữa rồi, thật sự muốn tìm việc.
“Con thuê nhà, nhà cho ba xong,“ Sơ Nhất nói, “Rồi ba, hãy sang đây.”
“À, được được được,“ Giọng của ba lập tức nhẹ nhàng, “Vậy ba gửi tiền thuê nhà qua cho con trước, con cũng mới đi làm mà.”
“Không cần đâu,“ Sơ Nhất nói, “Tiền thuê nhà, nhà con có, ba không cần để, để ý.”
Lại nói thêm với ba mấy câu, cậu cúp điện thoại.
Có thể nghe ra ba rất vui, chỉ cần ba không ở mãi chỗ của ông bà, muốn tìm việc làm thì cậu cũng rất vui, cậu định mấy hôm nay sẽ hỏi thăm chuyện thuê nhà giúp ba.
Cậu đi đến cửa phòng ngủ, Yến Hàng cũng vừa lúc cúp điện thoại.
“Chú Thôi ạ?” Cậu hỏi.
“Ừm.” Yến Hàng gật đầu, ném điện thoại lên giường, đi đến trước mặt cậu: “Cún ơi.”
“Dạ.” Sơ Nhất lên tiếng,nhìn Yến Hàng, cảm giấc trên gương mặt của Yến Hàng có chút căng thẳng, “Sao thế anh?”
“Thứ 2 tuần sau ra toà.” Yến Hàng nói.
“Á!” Đầu tiên là Sơ Nhất giật mình sau đó đột nhiên cũng căng thẳng, “Ra, ra, ra toà!”
“Ừm,“ Yến Hàng nhìn cậu căng thẳng mà bật cười, “Ài em thật là, anh căng thẳng rồi mà em còn căng thẳng hơn anh.”
“Em không, căng thẳng,“ Sơ Nhất nhanh chóng giang tay ôm chặt lấy Yến Hàng, xoa xoa đầu hắn, “Nào, Cẩu ca xoa xoa, xoa đầu nè, Tiểu Hàng Hàng không, cần sợ nha.”
________