Chương 9: Chặn số.
*
"Phương Tử Dương vừa rồi là...?"
Khi Văn Lạc và Lư Cảnh Hàng ăn xong, gia đình Phương Tử Dương không biết từ lúc nào đã rời đi. Trên đường Lư Cảnh Hàng lái xe trở về, chạy được một đoạn mới lên tiếng hỏi.
"Bạn trai cũ." Văn Lạc không né tránh, trả lời rất trực tiếp.
Dù trong lòng Lư Cảnh Hàng gần như đã đoán được điều đó, nhưng trái tim anh vẫn chùng xuống khi nghe thấy câu trả lời của Văn Lạc.
Bạn trai cũ của Văn Lạc không chỉ kết hôn mà còn có con.
Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ bất ngờ đập vào mắt, không biết dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Văn Lạc chính là tâm trạng như thế nào đây.
Từ nhỏ đến lớn, Lư Cảnh Hàng chưa từng trải nghiệm kiểu tình huống như vậy, anh không thể tưởng tượng được việc bạn trai bỗng một ngày thay đổi tính hướng và kết hôn với người khác sẽ là loại cảm giác gì.
Có lẽ là một loại cảm giác bị vứt bỏ thấu tận tâm can, nhưng nếu chọn lựa tin vào tính hướng của đối phương là một lý do cho tan vỡ, ngược lại sẽ vơi đi chút khó chịu dưới đáy lòng.
Anh lục lại từng mối quan hệ của mình trong quá khứ, nhưng dường như không thể tìm thấy bất kỳ điều gì mang tính chất tham khảo.
Nếu nói thẳng ra, anh cũng xem như là thằng tra nam, một lần chia tay đến mức buồn bã khôn nguôi anh đều chưa từng có, ngược lại cảm giác khó chịu lúc đối mặt với mẹ sau khi chia tay Kỳ Kỳ càng khiến anh dằn vặt hơn.
"Làm sao có thể trùng hợp đến vậy nhỉ." Lư Cảnh Hàng lên tiếng sau khi rẽ vào trục đường chính của đường vành đai số hai.
"Cửa hàng này, trước kia chúng tôi thường ghé." Văn Lạc ngồi ở ghế phó lái, nhìn dòng xe cộ lướt qua bên ngoài cửa sổ, nhàn nhạt trả lời.
Năm đó, hai thiếu niên trẻ tuổi non nớt đều thành công thi vào một trường đại học ở Bắc Kinh. Bọn họ cảm thấy hào hứng với từng sự vật từng con người ở miền đất hứa này, sau khi lướt một vòng trên internet, bọn họ phát hiện một quán lẩu tháp cổ kính giữa thủ đô Bắc Kinh xa hoa tráng lệ, chỉ bằng một lần nếm thử, cả hai đều mê mẩn hương vị nơi đây.
Ngày trước làm gì có nhiều tiền, phải đợi đến Lễ Tết hay ngày kỷ niệm trọng đại mới dám ghé quán nhâm nhi một bữa. Có một lần, Phương Tử Dương ôm lấy vai Văn Lạc, nói rằng hắn sẽ thật chăm chỉ kiếm nhiều tiền, sau này bọn họ sẽ thuê nhà ở đây, mỗi ngày đều dẫn Văn Lạc đến ăn lẩu tháp.
"Ngày nào cũng ăn thịt dê, anh không sợ nóng trong người sao?" Khi đó Văn Lạc đã nói như vậy.
Phương Tử Dương cười lên, nương theo sắc trời mờ tối, xung quanh không có người đi đường, hắn ôm Văn Lạc vào lòng, hôn thật mạnh lên mặt y.
"Nếu anh nóng trong người, không phải còn có em sao." Hắn cắn lấy vành tai Văn Lạc, khẽ thì thầm.
Quán ăn không mấy khang trang lãng mạn, nhưng hồi ức chất chứa trong đó lại đẹp đến nao lòng.
Khoé miệng Văn Lạc cong lên một độ cung rất mỏng rất nhẹ, rồi tan mất không chút dấu vết.
Cảnh còn nơi đây, nhưng người đã đi mất.
"Lỗi của tôi, tự dưng kéo cậu đến đó làm gì." Lư Cảnh Hàng giữ lấy vô lăng, thẳng thắn nhận lỗi.
Văn Lạc quay đầu, mỉm cười với Lư Cảnh Hàng, nhưng Lư Cảnh Hàng đang chuyên chú nhìn con đường phía trước, anh đã lỡ đi nụ cười ấy.
"Làm sao lại nhận lỗi rồi, anh cũng không biết mà. Là tôi tự mình đồng ý đi cùng anh."
"Quá sơ ý." Lư Cảnh Hàng thở dài, "Cơm vẫn chưa ăn xong, hai ta tìm gì khác ăn đi?"
"Tôi no lắm, ăn không nổi." Văn Lạc nói.
Trở lại chung cư Thuận Hưng, đi thang máy lên tầng 12, Lư Cảnh Hàng đưa Văn Lạc đến cửa nhà, nhìn Văn Lạc lấy chìa khóa ra mở cửa.
"Tôi ở cùng cậu thêm lát nữa nhé." Lư Cảnh Hàng nói.
"Làm sao vậy?" Văn Lại quay đầu cười, "Tôi không sao đâu."
"Thật sự không sao?"
"Thật sự không sao."
"Thật sự không cần tôi ở cùng cậu?"
"Thật sự không cần đâu."
"Vậy thì... tôi về nhà."
Lư Cảnh Hàng tiến lên hai bước, lại hỏi lần nữa.
"Cậu thật sự không cần?"
Người này e rằng vẫn có chút áy náy. Văn Lạc giữ cửa mở nhưng không đi vào, y nghiêng đầu nhìn Lư Cảnh Hàng: "Anh có thể cùng tôi làm gì đấy?"
"Ừm..." Lư Cảnh Hàng cũng chưa nghĩ ra, "Hai ta trò chuyện tâm sự một lát nhé."
Khoé mắt của Văn Lạc cong cong.
"Anh đến đây đi, hai ta xem bộ phim giết thời gian."
"TV này cũng hiện đại lắm, có thể trực tiếp kết nối internet, tôi mở ra xem một lần rồi, có app nữa, chỉ là tôi không đăng ký thẻ thành viên. Tìm phim nào đó không cần trả phí nhé."
Văn Lạc vừa nói vừa mày mò với điều khiển TV.
"Thể loại gì tôi cũng xem, cậu muốn xem phim nào hai ta liền xem phim đó." Lư Cảnh Hàng nói.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay đúng thật khiến anh cảm thấy bản thân phải gánh trách nhiệm, thái độ bình tĩnh điềm nhiên của Văn Lạc càng làm lòng anh không thể yên tâm, dù sao khi Phương Tử Dương xuất hiện, anh đã nhìn thấy trong mắt Văn Lạc có bao nhiêu cảm xúc chẳng thể thành tên.
Tốt hơn hết nên có ai đó ở bên cạnh, để y không phải ưu tư về những chuyện không vui. Hoặc nếu y muốn tâm sự điều gì đó, anh cũng có thể yên lặng lắng nghe và khuyên nhủ đôi lời, Lư Cảnh Hàng thầm nghĩ.
"Cái này đi, Con nhà siêu giàu, phim hài nhé."
"Được, phim đó đi."
Văn Lạc nhấn nút 'play', rót thêm hai ly nước rồi mang qua chiếc rổ con chứa đồ ăn nhẹ đặt lên bàn cà phê.
Bộ phim kể về câu chuyện của ba người ăn xin làm giàu chỉ qua một đêm, tuy diễn viên không nổi tiếng nhưng kỹ thuật diễn xuất khá tốt, tình tiết cũng rất hài hước, bọn họ mỗi người nép vào một góc sô pha, có đôi khi Văn Lạc sẽ cười một chút vì tình tiết quá mức khôi hài, y cũng trò chuyện với Lư Cảnh Hàng về nội dung phim, so với Lư Cảnh Hàng nghĩ thì Văn Lạc có vẻ thả lỏng hơn rất nhiều.
Khi bộ phim chuẩn bị phát triển đến tình tiết cao trào, điện thoại của Văn Lạc 'ting-ting' vang lên. Văn Lạc vừa ăn khoai tây lát vừa lấy điện thoại ra khỏi túi, cúi đầu thoáng nhìn, âm thanh giòn tan của tiếng khoai tây bỗng chốc dừng lại.
Lư Cảnh Hàng quay đầu nhìn cảm xúc thay đổi trên gương mặt Văn Lạc, xem như đoán ra chủ nhân của tin nhắn WeChat này là ai.
『 Dương: Thật ngại, hôm nay đứa nhỏ không ngoan, làm ồn hai người. 』
Văn Lạc nhìn dòng chữ này trên màn hình điện thoại, tiếng cười và âm thanh nói chuyện trong phim tựa hồ trong tích tắc biến mất sạch sẽ.
Khoảng thời gian trước đây, Văn Lạc từng đổi điện thoại, giờ đây khung thoại tin nhắn của Phương Tử Dương không có gì ngoài dòng chữ này, có cảm giác giống như bọn họ chưa từng mất liên lạc trong hai năm qua.
Hoá ra mình chưa từng chặn số điện thoại của người này...
Bây giờ xin lỗi vì tiếng khóc của đứa trẻ, là đang cố tình nhắc nhở y sao.
『 Không sao. 』Văn Lạc trả lời.
『 Dương: Hôm nay người đi cùng em là bạn trai sao? 』
『 Lạc: Không phải, là hàng xóm. 』
『 Dương: Vậy hiện tại, em vẫn một mình? 』
『 Lạc: Ừ. 』
Sau vài phút, tin nhắn WeChat của Phương Tử Dương tiếp tục gửi đến.
『 Dương: Lạc Lạc, anh thật sự xin lỗi em. 』
『 Lạc: Đã lâu như vậy rồi, còn nói chuyện đó làm gì. 』
『 Dương: Đúng vậy, đã thật lâu. Hai năm, năm tháng và mười hai ngày, anh luôn nghĩ về em. 』
『 Dương: Anh không quên được em. 』
『 Dương: Anh nhớ em, Lạc Lạc. 』
Văn Lạc đột nhiên đập mạnh điện thoại xuống sô pha, âm thanh trầm đục vang lên khiến Lư Cảnh Hàng không thể không quay đầu nhìn sang.
Anh nhìn thấy hầu kết Văn Lạc khó khăn chuyển động, nhìn thấy khuôn mặt y như sắp không thể giữ được nét bình tĩnh.
"Văn Lạc..." Lư Cảnh Hàng gọi y, cầm điều khiển TV bấm nút 'pause'.
"... Thật ngại, chuyện đó... Tôi muốn ở một mình chốc lát..." Khoé miệng Văn Lạc khẽ nhếch, khó khăn chống đỡ lớp vỏ bình tĩnh cuối cùng, "Anh về trước... được không?"
"Được, tôi về nhé." Lư Cảnh Hàng không dây dưa, vì Văn Lạc cần không gian nên anh đơn giản đứng lên trở về.
"Thật sự xin lỗi anh." Văn Lạc tiễn Lư Cảnh Hàng ra cửa.
"Không sao, có việc gì cứ gọi cho tôi, tôi ở cách vách, không đi đâu cả." Lư Cảnh Hàng nói xong liền vào nhà.
Nghe thấy tiếng đóng cửa của Lư Cảnh Hàng, Văn Lạc quay người, ngồi xuống sô pha một lần nữa.
TV dừng lại ở cảnh phim một đám người cười ha hả. Văn Lạc nhắm mắt, cầm điều khiển nhấn nút tắt nguồn, cuộn người, vùi đầu thật sâu vào đầu gối.
Bình tĩnh điềm nhiên chỉ là lớp vỏ bọc sứt mẻ để duy trì thể diện của người trưởng thành trước mặt Lư Cảnh Hàng, lúc này một mình ngồi trong căn phòng yên tĩnh, nỗi tủi thân tràn ngập như từng đợt sóng càn quét nhấn chìm cõi lòng y.
Bên ngoài là nắng ấm, nhưng trong lòng y chỉ toàn là mưa bay.
Bọn họ đến với nhau vào năm 17 tuổi, cùng nhau mài trong đèn sách rèn trong thực hành, phấn đấu vì nhau đến Bắc Kinh, bọn họ nương tựa lẫn nhau ở thành phố xa lạ từ năm này hết năm khác, mãi cho đến tuổi 25. Tám năm yêu thương thấm đẫm tình cảm thuần khiết và nồng nhiệt nhất trải dài hết tuổi thanh xuân, cho dù y đã cố gắng rũ bỏ hồi ức tám năm xuống, nhưng đối mặt với ba chữ 'anh nhớ em', làm sao có thể bình tĩnh điềm nhiên được đây.
—— Y vốn tưởng rằng bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Nhưng bọn họ của hiện tại, chỉ là quá khứ hai màu trắng đen.
Y chưa từng oán hận sự lựa chọn của Phương Tử Dương, dù sao thì Phương Tử Dương còn khóc dữ dội hơn y trong ngày ly biệt.
Y chỉ cảm thấy tủi thân, cho dù đó là hai năm trước hay hiện tại đã vật đổi sao dời.
Nhưng y không phân biệt được, cũng không muốn nghĩ đến nỗi tủi thân như sóng cuộn biển gầm trong y rốt cuộc đến từ nơi nào. Mọi thứ đã trở nên vô nghĩa từ lâu, y chỉ cảm thấy cảm xúc cứ quấn lấy trái tim mình như dây leo, càng ngày càng chặt, không thể thoát ra mà cũng chẳng thể diễn tả thành lời.
Điện thoại vang lên vài lần, bây giờ đã im lặng.
Văn Lạc hít một hơi thật sâu, mở màn hình di động.
Giao diện trò chuyện với Phương Tử Dương hiển thị trên điện thoại. Sau câu nói 'anh nhớ em', Phương Tử Dương còn nhắn thêm vài tin nữa, Văn Lạc không dám nhìn kỹ nên trực tiếp click vào khung soạn tin nhắn.
『 Lạc: Mọi chuyện đã kết thúc rồi, anh cũng có cuộc sống mới, chúng ta vẫn đừng làm phiền nhau nữa, chúc anh hạnh phúc. 』
Sau khi gửi đi, Văn Lạc click vào thông tin cá nhân trên WeChat của Phương Tử Dương, đặt ngón tay trước nút 'chặn', rồi lại rút tay về, cuối cùng dằn lòng, nhấn nút.
Bỏ điện thoại xuống, Văn Lạc mệt mỏi ngã xuống sô pha, gác cánh tay che lại mắt, giấu mình trong bóng tối, mặc cho ý thức trôi dạt trong mênh mông vô định.
Không biết đã mất bao lâu, khi Văn Lạc mở mắt ra lần nữa, căn phòng hoàn toàn tối đen.
Muộn rồi sao. Văn Lạc giật mình ngồi dậy, mở điện thoại, đã hơn 8 giờ 20 phút.
Một giấc ngủ kéo dài làm nhỡ bữa tối, nhưng y lại không có cảm giác đói bụng.
Đúng rồi... cơm tối! Y chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng mở ra khung thoại tin nhắn của Lư Cảnh Hàng.
『 Lạc: Xin lỗi, vừa rồi tôi ngủ quên mất, anh ăn gì chưa? 』
Lư Cảnh Hàng có lẽ không bận việc, rất nhanh đã trả lời.
『 Lư Cảnh Hàng: Tôi ăn rồi nè, tôi đặt cơm hộp, cũng gọi cho cậu một phần, tôi mang qua cho cậu nhé? 』
『 Lạc: Không cần đâu, tôi cũng không đói bụng lắm. 』
WeChat Văn Lạc gửi đến khi Lư Cảnh Hàng đang giải quyết công việc. Anh ngồi trước máy tính cầm điện thoại, do dự muốn hỏi thêm vài ba câu, Văn Lạc lại gửi tiếp WeChat tới.
『 Lạc: Hay tôi qua anh lấy nhé, ngày mai anh lại đi công tác đúng không? Hộp cơm này để trưa mai tôi ăn. 』
『 Lư Cảnh Hàng: Thôi đừng đừng, để tới ngày mai có khi bị thiu hết đó, chờ lát nữa tôi ăn khuya là được rồi, ngày mai cậu ăn đồ mới đi. 』
『 Lạc: Anh ăn nổi sao? 』
『 Lư Cảnh Hàng: Nổi chứ, có một tí cơm thôi, mấy cái hít đất liền tiêu hết á mà / sticker* 』
(Bản gốc 呲牙, vẫn là biểu cảm nhe răng)
Vẫn là biểu tượng nhe răng, khoé miệng Văn Lạc hơi cong cong.
『 Lạc: Thứ sáu anh vẫn về chứ? 』
『 Lư Cảnh Hàng: Chắc là thế. 』
『 Lạc: Vậy hẹn gặp anh vào cuối tuần sau nhé. 』
『 Lư Cảnh Hàng: Được, cậu nghỉ ngơi cho tốt, cuối tuần gặp lại nhé. 』
Người này thật sự rất tốt. Văn Lạc khóa điện thoại, nghĩ gì đó, lại mở khoá, gửi đi một tin nhắn.
『 Cảm ơn anh. 』Văn Lạc nói.
『 Khách sáo cái gì chứ. 』Lư Cảnh Hàng trả lời.