Thứ hai ngày hôm sau, Văn Lạc lại nhận được chuyển phát nhanh từ ứng dụng thực phẩm tươi sống. Lần này Lư Cảnh Hàng không mua nhiều, chỉ mua bốn phần rau, ba phần thịt, một con cá vược Nhật Bản*, vài túi thịt khô và khoai tây lát. [1]
Sau khi ký nhận, Văn Lạc cho thức phẩm tươi sống vào tủ lạnh, thức ăn vặt bỏ vào chiếc rổ con trên bàn cà phê, lấy điện thoại gửi WeChat cho Lư Cảnh Hàng.
Phải hơn một giờ sau Lư Cảnh Hàng mới trả lời, dường như các ngày làm việc trong tuần anh luôn rất bận rộn.
『 Lư Cảnh Hàng: Lần này có thể cất hết vào tủ lạnh rồi chứ. 』
『 Lạc: Có thể cất hết rồi. 』
『 Lư Cảnh Hàng: Tôi có mua một con cá, tôi xem phần đánh giá nói rằng cá được làm sạch* lắm, có kèm theo gia vị nữa đó, họ giới thiệu chỉ cần hấp trong nồi, bỏ thêm gia vị vào là được, rất tiện. 』[2]
『 Lạc: Nhưng cá đông lạnh có hạn sử dụng rất ngắn*, sợ không kịp chờ anh trở về. 』[3]
『 Lư Cảnh Hàng: Tôi mua cho cậu, cậu ăn đi, nếu ngon tôi sẽ mua nữa. 』
Văn Lạc nhìn tin nhắn của Lư Cảnh Hàng, không biết phải trả lời như thế nào.
Lư Cảnh Hàng đột nhiên mua cá cho y vì hôm qua tâm trạng y rất tệ, cho nên muốn đối tốt với y một chút sao?
Văn Lạc nhìn điện thoại, mỉm cười.
Cách trai thẳng an ủi người khác thật đúng là... độc đáo.
Nhưng dù độc đáo cũng khiến lòng người bất chợt mềm mại.
『 Lạc: Cảm ơn, một lát nữa tôi sẽ ăn thử. Cuối tuần này về nhà anh muốn ăn gì? 』
『 Lư Cảnh Hàng: Ăn thịt ăn thịt. / sticker nhe răng 』
『 Lạc: Được nhé. /