Khi Lư Cảnh Hàng tỉnh dậy vào ngày hôm sau, trên giường chỉ còn mỗi anh.
Anh đờ đẫn nhìn trần nhà hồi lâu, đột nhiên bật dậy, nhảy ra khỏi giường, lao ra khỏi phòng ngủ, nhìn quanh phòng khách rồi chạy vào phòng bếp thì thấy Văn Lạc đang khuấy một bát bột tại quầy.
“Anh tỉnh rồi?” Văn Lạc quay đầu, mỉm cười nhìn anh, “Em mới học được cách làm bánh, để em làm cho anh ăn thử.”
Lư Cảnh Hàng nhìn thấy Văn Lạc, toàn thân thả lỏng từ trạng thái căng thẳng. Anh thở phào nhẹ nhõm, bước tới ôm Văn Lạc từ phía sau, nhắm mắt lại, vùi đầu vào vai y.
“Còn buồn ngủ à?” Văn Lạc nghiêng đầu, thấy anh còn chưa tỉnh hẳn, “Hôm nay anh không đi công tác sao?”
“Ừm.” Giọng nói của Lư Cảnh Hàng vẫn mang theo âm mũi, “Anh không đi, xin phép nghỉ.”
“Người đàn ông tham công tiếc việc cũng biết xin nghỉ phép.” Văn Lạc nói.
“Anh không tham không tiếc. Anh cũng không thích làm việc, chủ yếu là vì kiếm tiền thôi.” Lư Cảnh Hàng cọ cọ trên vai Văn Lạc, “Hai ngày này anh xin nghỉ phép để dẫn em về nhà, đây mới là chuyện quan trọng cấp bách.”
Văn Lạc mỉm cười, thêm một ít sữa vào bột. Bị Lư Cảnh Hàng ôm chặt nên động tác có hơi bất tiện, nhưng y không bảo Lư Cảnh Hàng bỏ tay ra.
Thích được anh ấy ôm, cảm thấy từ thân đến tâm đều ấm áp.
Đêm qua bọn họ thật sự không làm gì, ôm nhau trò chuyện một hồi, cả hai đều từ từ chìm vào giấc ngủ. Buổi sáng Văn Lạc mơ màng cảm thấy mặt mình hơi ngứa, vừa mở mắt đã phát hiện Lư Cảnh Hàng chui vào trong ngực y, mái tóc bù xù đâm vào cằm y, còn vòng tay ôm chặt lấy y.
Giống như một chú cún con to xác.
“Được rồi, anh đi rửa mặt đi, rồi ra ăn sáng.”
Nếu cứ ôm như vậy thì sẽ rất khó để bật bếp và nướng bánh. Văn Lạc vỗ nhẹ lên cánh tay đang ôm eo y của Lư Cảnh Hàng.
Lư Cảnh Hàng nghe lời buông y ra, nhưng không có rời đi, đứng ở bên cạnh nhìn y nấu nướng.
“Sao anh lại đứng đây?” Văn Lạc đổ một ít dầu vào chảo rồi quay sang nhìn Lư Cảnh Hàng đang ngẩn ngơ đứng đó.
Trên đầu của người này có một nhúm tóc vểnh lên, bên gò má còn hằn vết đỏ do áp vào cánh tay y khi ngủ say.
Trong lòng Văn Lạc ngọt ngào, mỉm cười và nghiêng người về phía trước, hôn lên mặt anh.
“Mau đi đi. Ngoan nhé.”
Ăn sáng xong, hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc. Văn Lạc chuyển đến đây không bao lâu, rất nhiều thứ vẫn chưa lấy ra từ thùng giấy, vì thế việc thu dọn rất nhanh chóng.
Trong một thời gian ngắn mà dọn tới dọn lui mấy lần.
Văn Lạc mở băng keo niêm phong và dán lên thùng giấy. Ở bên kia phòng khách, Lư Cảnh Hàng đang giúp y thu dọn máy tính.
Không biết lần này chuyển nhà, liệu có còn nhanh chóng chuyển đi hay không.
Văn Lạc nhìn bóng lưng của anh, thầm nghĩ.
Không phải y không tin tưởng vào mối quan hệ của bọn họ.
Chỉ là y không dám mong đợi quá nhiều vào tương lai.
Hai người bận rộn hơn một ngày, cuối cùng cũng dọn nhà xong. Quần áo của Văn Lạc được treo trong tủ, nồi niêu chén đĩa của Văn Lạc được để trong tủ bát, máy tính của Văn Lạc vẫn đặt ở bên cạnh ghế sô pha, vị trí mọi thứ vẫn như khi còn ở 1202.
Hơi thở và dấu vết của hai người hòa quyện vào nhau rất tự nhiên, mới ở bên nhau được vài ngày mà lại có cảm giác như đã chung sống với nhau từ rất lâu rồi.
“Anh không dừng được sao.”
Tóc đã được hong khô, Văn Lạc tắt máy sấy tóc, nhìn Lư Cảnh Hàng đang cười toe toét.
“Anh cười ngốc như vậy rất nhiều ngày rồi đó.”
“Làm gì nhiều ngày chứ.” Lư Cảnh Hàng đếm rất nghiêm túc, “Thứ hai tuần rồi anh gặp em, hôm nay là thứ tư, mới có hai ngày thôi.”
“Giỏi quá.” Văn Lạc xoay người muốn ra khỏi phòng tắm, khi đi ngang qua Lư Cảnh Hàng, bèn nhéo cằm anh một chút, “Anh học toán giỏi quá.”
“Không cho em đi.” Lư Cảnh Hàng vươn tay ôm eo Văn Lạc, “Anh bị bệnh, anh không vui.”
Bàn tay Lư Cảnh Hàng cách lớp vải áo phông vuốt ve eo y, truyền đến nhiệt độ ấm áp khiến lòng người an tâm.
“Vậy làm thế nào mới khiến anh vui đây?” Văn Lạc cười nhẹ, hỏi anh.
“Nói cái gì đó hay ho đi.” Lư Cảnh Hàng nói, rồi hôn lên chóp mũi y.
“Cái gì hay ho?” Văn Lạc trốn anh, nhưng không trốn quá xa, chỉ giữ khoảng cách như vậy để ghẹo anh.
“Nói rằng 'em yêu anh' đi.” Lư Cảnh Hàng thấp giọng nói, phả hơi thở nóng rực lên mặt y, “Đã nhiều ngày rồi, anh còn chưa nghe em nói.”
Bây giờ lại thành 'nhiều ngày', Văn Lạc nén cười, ngước mắt lên nhìn anh.
“Ai thèm yêu anh, trước đây anh đối xử với em như vậy mà. Đợi anh nói xong một trăm lần 'yêu em', em mới suy nghĩ lại.”
“Vậy dễ thôi.” Lư Cảnh Hàng cười, “Bây giờ anh nói em nghe, em đếm đi. Anh yêu em anh yêu em anh yêu em...”
Lư Cảnh Hàng nói liên tục một thôi một hồi mà không cảm thấy mệt mỏi, Văn Lạc là người nghe còn cảm thấy mệt thay anh.
“Được rồi được rồi...” Văn Lạc cười gọi anh dừng lại, “Sao nào, mấy cái khúc mắc trong lòng anh đâu, ngày trước tổn thương em, bây giờ đã mất hết rồi?”
“... Là lỗi của anh.”
Hễ nhắc tới việc này, Lư Cảnh Hàng đều khó chịu. Anh ôm Văn Lạc vào lồng ngực, nghiêng đầu hôn lên tóc y, anh đặt sự dịu dàng cùng với nỗi thương xót trong những chiếc hôn ấy.
“Hồi đó là do anh ngu ngốc, nhưng bây giờ anh đã nghĩ thông suốt.” Anh nói, “Điều cuối cùng mẹ anh nói với anh trước khi đi là hy vọng anh được hạnh phúc. Nhưng không có cách nào cả, không có em, anh không thể hạnh phúc. Nếu mẹ anh trên trời có thấy, chỉ có thể xin mẹ tha thứ trước, nếu mẹ vẫn thật sự không thể chấp nhận, vậy đợi đến khi anh qua bên kia, anh sẽ quỳ xuống xin mẹ tha thứ.”
“Thật mê tín.”
Văn Lạc vùi đầu vào cổ anh, nở nụ cười nhẹ nhàng.
Lư Cảnh Hàng cũng cười. Người thương ở trong vòng tay anh tràn đầy ấm áp, khiến anh cảm thấy hạnh phúc viên mãn.
“Lạc.”
“Em đây.”
“Anh yêu em, yêu em rất nhiều.” Lư Cảnh Hành nới lỏng vòng tay, nghiêm túc nhìn vào mắt Văn Lạc, “Em có yêu anh không?”
Văn Lạc cúi đầu, mỉm cười. “Anh không thấy sến sao.” Y thì thầm.
“Nói một lần thôi, anh muốn nghe.”
Văn Lạc ngước mắt, khoé mắt cong cong, ý cười vẫn còn sót lại trong đáy mắt.
“Yêu anh.”
Anh sẽ không biết em yêu anh đến nhường nào, ngần ấy tình cảm trong em làm sao có thể chỉ dùng hai chữ để diễn đạt.
Nhưng Lư Cảnh Hàng đã rất vui vẻ. Nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn, cũng không cho Văn Lạc trốn nữa, anh nghiêng đầu hôn người trong vòng tay mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khoé môi, sau đó khẽ mở cánh môi mềm, trao cho y chiếc hôn nồng ấm. Môi lưỡi ấm áp triền miên quấn quýt, vừa ngọt ngào vừa mềm mại, khiến cõi lòng như chìm đắm trong mật ngọt.
“Em thật ngọt.”
Hôn đến khi dưỡng khí không đủ, Lư Cảnh Hàng mới miễn cưỡng lui về sau một chút, anh áp trán mình lên trán Văn Lạc, hơi thở có hơi gấp gáp.
Khoé miệng Văn Lạc cong lên, bờ mi nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt dời xuống đôi môi anh.
“Anh ăn ngon không.”
Văn Lạc thấp giọng hỏi, đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ cánh môi dưới của Lư Cảnh Hàng.
Chỉ một lần liếm nhẹ hẫng như thế đã đủ khiến hơi thở Lư Cảnh Hàng đột nhiên hỗn loạn.
“Lạc à...” Anh khàn khàn nói, “Hôm nay anh... không mệt.”
“Cho nên thế nào.” Văn Lạc lại ngước mắt lên, cố ý hỏi.
Lư Cảnh Hàng nhìn thẳng vào mắt Văn Lạc, khuỵu gối và hạ thấp người, dùng một tay nhấc bổng Văn Lạc lên.
“Cho anh nhé.”
Vài con chữ được nén ra từ cổ họng, giọng nói trầm khàn hoà cùng hơi thở nóng rực đã minh chứng cho sự xao động trong người anh. Lư Cảnh Hàng dứt khoát ôm Văn Lạc đi vào phòng ngủ. Văn Lạc mỉm cười và vòng tay ôm lấy cổ anh, cả hai cùng ngã xuống chiếc chăn bông mềm mại.
Dù chưa bao giờ hẹn hò với đàn ông nhưng Lư Cảnh Hàng có rất nhiều kinh nghiệm với bản thân và với phụ nữ. Hai người ôm nhau khăng khít, hơi thở nóng ấm đan xen, mãi cho đến khi chiếc giường bị hai người làm cho hỗn loạn mới dừng lại.
Hai lần trong cùng một đêm, Lư Cảnh Hàng dựa lưng vào đầu giường với vẻ mặt thoả mãn, anh ôm chặt Văn Lạc vào trong ngực, hạ xuống nụ hôn thật sâu thật dài. Truyện Sủng
“Bây giờ anh cực kỳ ghen ghét với người kia.” Lư Cảnh Hàng nói.
“Người kia là ai?” Văn Lạc cụp mắt nằm trong lòng anh, dùng ngón tay khi có khi không vuốt ve cơ thể anh.
“Người kia đó.” Lư Cảnh Hàng không muốn nhắc tới cái tên Phương Tử Dương hay mấy chữ bạn trai cũ, cho nên chỉ mơ hồ nói, “Hắn có em nhiều năm như vậy, so với anh thật nhiều.”
Văn Lạc cười: “Vậy thì anh cố lên, phải vượt qua hắn.”
“Đương nhiên anh phải vượt qua hắn.” Lư Cảnh Hàng nói, “Nhưng anh không lấy được đoạn thời gian em ở bên hắn.”
“Tham lam quá.”
“Anh đối với em là vô cùng tham lam.”
Văn Lạc không trả lời, chỉ dụi vào lòng anh.
“À, đúng rồi.” Hai người ôm nhau một hồi, Lư Cảnh Hàng đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, “Lạc, anh có một thứ muốn tặng em.”
Anh vươn tay mở ngăn tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng vải nỉ màu xanh đậm.
“Đưa tay trái cho anh.”
Đương nhiên Văn Lạc biết sẽ có món gì trong một chiếc hộp nhỏ như thế này. Nụ cười trên mặt càng thêm tươi sáng, y vui vẻ đưa tay ra.
“Em thử xem có vừa không.” Lư Cảnh Hàng lấy chiếc nhẫn ra khỏi chiếc hộp nhỏ và đeo vào ngón áp út của Văn Lạc, “Vì muốn tạo bất ngờ cho em, nên anh không hỏi kích cỡ, chỉ nhìn qua rồi ước chừng, nếu không vừa hay không thích hợp, anh sẽ đổi lại.”
“Thích hợp.” Ngón tay của Văn Lạc thon dài lẫn trắng nõn, rất thích hợp với chiếc nhẫn bạch kim.
Lư Cảnh Hàng di chuyển chiếc nhẫn để cảm nhận kích thước, sau đó chiêm ngưỡng bàn tay đang mang nhẫn của Văn Lạc.
“Đẹp lắm. Anh có khắc chữ ở bên trong, em xem thử đi.”
Văn Lạc lại tháo chiếc nhẫn ra, nhìn dòng chữ bên trong.
“My... Happiness.”
“You are my happiness.” Lư Cảnh Hàng nhìn Văn Lạc, nở nụ cười, “Em là Lạc của chúng ta.”
Văn Lạc bật cười.
“Anh nói xem, em nên cảm động trước, hay chê anh sến súa trước.” Y ngước mắt nhìn Lư Cảnh Hàng.
“Em cảm động trước đi.” Lư Cảnh Hàng cười nói.
Đôi mắt Văn Lạc cong cong, đeo nhẫn lại, vòng tay qua cổ Lư Cảnh Hàng, hôn thật sâu.
“Cảm ơn anh. Em rất thích.”
“Em thích là được rồi.” Lư Cảnh Hàng ôm Văn Lạc, vuốt ve tấm lưng của y, “Thật ra chiếc nhẫn này là quà sinh nhật mà anh chuẩn bị cho em, không ngờ bệnh tình của mẹ đột nhiên lại như vậy, cũng không thể dẫn em đi ăn một bữa cơm sinh nhật tử tế. Sinh nhật năm sau của em, hai ta nhất định sẽ đón cùng nhau.”
Quà sinh nhật...
Khuôn mặt của Văn Lạc đang nằm ngoài tầm nhìn của Lư Cảnh Hàng, nụ cười của y bỗng dần phai nhạt.
Y nhớ rõ Lư Cảnh Hàng đã nói rằng không có thời gian chuẩn bị quà sinh nhật cho y. Có lẽ có quá nhiều vấn đề rối loạn xảy ra trong thời gian này, khiến anh đã quên đi lời nói của bản thân trước đó.
Khắc tên lên nhẫn, ý nghĩa của món quà này đã quá rõ ràng.
Anh đã không tặng món quà như vậy cho y.
Hóa ra kể từ đó, anh đã bắt đầu do dự về chuyện của hai người.
Lư Cảnh Hàng không nhận thấy điều gì bất thường, nói đến sinh nhật của Văn Lạc, anh lại nhớ đến những gì đã xảy ra trong Tết Âm lịch.
Bố mẹ y tuyệt tình, trong dịp Tết cũng đuổi y đi, ngay cả sinh nhật của y cũng chẳng buồn quan tâm.
Và trong khoảng thời gian đó, anh lại không thể ở bên cạnh che chở cho y.
... Đứa nhỏ đáng thương.
Càng nghĩ về điều đó, Lư Cảnh Hàng càng cảm thấy đau lòng, anh lại ôm Văn Lạc chặt hơn nữa.
“Ban nãy anh nói với em, là anh tham lam, lời đó là thật.” Lư Cảnh Hàng nói, “Anh thật sự hy vọng người ở bên em từ thời trung học là anh, chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, cho tới tận bây giờ.”
Nếu như vậy thì trong mấy năm qua, ít nhất có một điều được hạnh phúc viên mãn.
Và cho dù y có nhà nhưng không thể về, cũng sẽ không quá cô đơn.
“Ừm.” Văn Lạc nhẹ nhàng đáp lại, không nói thêm gì cả.
“Tết năm nay, anh sẽ đưa em đến Thiên Tân để ăn tết cùng bố.” Lư Cảnh Hàng lại nói.
“Anh nói sao?” Lần này rốt cuộc Văn Lạc cũng phản ứng, ngẩng đầu từ trong cái ôm của Lư Cảnh Hàng, có hơi kinh ngạc.
Dường như Lư Cảnh Hàng đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, anh xoa đầu Văn Lạc, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tính tình của bố anh rất ôn hoà, cũng dễ nói chuyện, còn hơn nửa năm mới đến Tết, từ bây giờ, anh sẽ chậm rãi nói chuyện với bố, chắc là cũng đủ rồi.”
Anh hôn lên trán Văn Lạc.
“Không chỉ sinh nhật năm sau, mỗi một năm chúng ta đều phải cùng nhau trải qua, hai ta sẽ ở bên nhau thật lâu thật lâu, anh sẽ tổ chức cho em thật nhiều thật nhiều tiệc sinh nhật.”
Văn Lạc mấp máy môi, cụp mắt xuống và chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay mình một lần nữa.
Đừng suy nghĩ linh tinh. Y tự nhủ.
Không phải cuối cùng anh ấy đã thương mình sao. Hiện tại ở bên nhau hạnh phúc thế này, đừng nghĩ về chuyện ngày xưa.
Từ giờ về sau, mọi chuyển sẽ ổn.
“Vâng.” Văn Lạc ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Lư Cảnh Hàng.