Kể từ khi Văn Lạc trở về Thuận Hưng, cả hai đều tự thưởng cho mình chuỗi ngày không làm việc. Lư Cảnh Hàng chỉ trả lời một số cuộc điện thoại quan trọng, Văn Lạc thì thậm chí không mở máy tính, không ai có tâm tư để làm việc, chỉ muốn cả ngày cùng nhau chơi đùa, sau đó lại thực hiện những bài tập vận động tiêu hao thể lực nhưng lại khiến lòng người vui sướng.
Chẳng qua hai người vẫn chưa đi đến bước cuối cùng.
“Anh phải chăm chỉ học tập rồi thực hành với em.”
Lư Cảnh Hàng áp lên người Văn Lạc, từng chút từng chút hôn lên vết đỏ trên người y. Làn da Văn Lạc vốn trắng, mà lại còn rất nhạy cảm, những vết đỏ hồng càng được nổi bật rõ ràng hơn.
“Anh phải biểu hiện thật tốt, không thể để Lạc của anh thất vọng.” Lư Cảnh Hàng nói.
“Hay là, để em tìm tài liệu giảng dạy cho anh nhé?” Văn Lạc nằm trên giường, ngoan ngoãn để anh tuỳ ý chơi đùa, nhưng ngoài miệng vẫn trêu chọc anh vài câu.
“Như vậy không được...” Lư Cảnh Hàng nhanh chóng từ chối, “Xem với em mấy cái đó anh xấu hổ. Em chờ anh, để anh tự mình học hỏi.”
Anh hôn cho thoả thích, rồi chuyển sang ôm Văn Lạc vào ngực, sau đó ngậm lấy vành tai xinh xắn và khẽ liếm nhẹ lên khuyên tai hạt châu đen, anh dùng chất giọng trầm thấp thủ thỉ vào tai y: “Anh học giỏi rồi, sẽ làm em thoải mái.”
Vành tai Văn Lạc tê dại, bị Lư Cảnh Hàng trêu chọc khiến trong người có hơi nóng lên. Lúc này, điện thoại ở đầu giường lại không biết điều vang lên.
“Ai thế!” Lư Cảnh Hàng bất đắc dĩ buông người trong lòng ra, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại hư đốn không ngừng đổ chuông.
Mấy ngày nay Lư Cảnh Hàng vô cùng ghét bỏ tiếng chuông điện thoại, nếu không phải vì công việc không thể 'giữa đường đứt gánh', anh có thể đã ném điện thoại đi.
“Alo? Vĩ Lương?”
Là cuộc gọi từ đối tác. Mặc dù Lư Cảnh Hàng trông có vẻ miễn cưỡng khi nghe điện thoại reo, nhưng anh ngay lập tức bước vào trạng thái làm việc như dáng vẻ tinh anh mà Văn Lạc từng thấy trước đây.
“Ừ, phải, hai ngày trước tôi có đến Phương Điền, bọn họ nói như vậy. Sao... Bọn họ không nói lý do? Ừm... Không có, hôm đó tôi đến, nói chuyện với bọn họ một lúc cũng không phát hiện có vấn đề gì. Hay là để tôi ghé Phương Điền thêm lần nữa? Hôm nay là thứ sau, thứ hai tôi qua... Ừ, được rồi, thứ hai tôi sẽ đến Thượng Hải trước, ừm, được, tạm biệt.”
“Thứ hai này anh đi công tác sao?” Thấy Lư Cảnh Hàng cúp điện thoại, Văn Lạc lên tiếng hỏi.
“Ừm, anh đi Thượng Hải, mở cuộc họp với Vĩ Lương và những người khác.” Lư Cảnh Hàng trả lời, rồi quay sang ôm lấy Văn Lạc.
Văn Lạc khẽ thở dài, dựa vào trong ngực anh, không nói thêm nữa.
“Làm sao vậy, không nỡ xa anh sao?” Lư Cảnh Hàng nói.
Văn Lạc khẽ cười, một lúc lâu sau, y mới nhỏ giọng đáp 'ừ'.
Lư Cảnh Hàng cười, thay đổi tư thế rồi áp người xuống. Hôn lên cánh môi trên của y, lại hôn cánh môi dưới của y, nhẹ nhàng cọ xát giữa hai cánh môi.
“Anh sẽ cố gắng về sớm.” Anh nói.
“Anh nói xem, có khi nào...” Văn Lạc nhìn vào đôi mắt Lư Cảnh Hàng.
“Có khi nào cái gì?” Lư Cảnh Hàng nói.
“Có khi nào em đang nằm mơ không, anh vừa đi, giấc mộng tỉnh lại, em còn ở nhà của em, và anh cũng không có đi tìm em.”
Đôi mắt của Văn Lạc phủ một lớp sương mỏng, vài câu nói nhỏ nhẹ lại đâm vào trái tim Lư Cảnh Hàng đến đau nhói.
“Không có đâu.” Lư Cảnh Hàng ôm chặt y, không ngừng hôn ở vành tai và hõm cổ của y, chỉ muốn thu nhỏ y lại rồi nhét vào túi, đi đâu cũng mang theo, “Anh thật sự đi tìm em, hai ta thật sự ở bên nhau, em sẽ không bao giờ cô đơn nữa, cho dù anh đi đến đâu, anh sẽ luôn trở về với em, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
“Ừm.” Văn Lạc cười nhẹ, cũng vòng tay ôm lấy Lư Cảnh Hàng.
“Anh yêu em.”
“Em cũng vậy.”
*
Lần này Lư Cảnh Hàng đến Thượng Hải để gặp đối tác vì thật sự có vấn đề xảy ra với bên Phương Điền. Vốn dĩ đơn hàng đã được thương lượng thành công, đối phương cũng đã xác nhận, thế nhưng bây giờ lại không ký.
“Lúc đầu bọn họ nói là do giá cao, tôi thử gửi sang một bảng báo giá khác, nhưng bọn họ vẫn không thay đổi quyết định.”
Có lẽ đối tác cũng vô cùng phiền muộn, hút hết điếu này đến điếu khác.
“Tôi nói là để gặp mặt rồi trao đổi chi tiết hơn, nhưng bọn họ lại nói rằng gần đây không rảnh. Theo thái độ hiện tại của bọn họ, đơn hàng máy bơm nước có lẽ cũng bị treo*.”
[*] Treo: Bản gốc là 悬, ý chỉ là đơn hàng bị treo tức là chưa biết từ chối hay đồng ý, kiểu lấp lửng.
“Lỗi của tôi.”
Lư Cảnh Hàng không khỏi tự trách vì khoảng thời gian vừa rồi anh chỉ tập trung tìm kiếm Văn Lạc mà lơ là công việc, khiến sự tình xảy ra như thế ngay dưới mí mắt anh.
“Nếu ngày hôm đó tôi đến Phương Điền rồi nhanh chóng phát hiện điều bất thường, biết đâu còn có đường sống.”
“Không trách anh được.” Đối tác nhả ra một vòng khói, “Thái độ Phương Điền thay đổi quá đột ngột, tôi nghĩ có liên quan đến Hải Khoa.”
Công ty thương mại Hải Khoa là công ty đối thủ đã cướp công việc kinh doanh của bọn họ trước đây, thủ đoạn của bọn này luôn tương đối thấp kém.
“Ý cậu là bọn nó lại bịa chuyện về chúng ta với Phương Điền?” Lư Cảnh Hàng nhướng mày.
“Không hẳn là bịa chuyện, mấy lão cáo già đó rất yêu tiền, có lẽ Hải Khoa nhét cho mấy lão ăn no hơn. Nhưng đây cũng chỉ là đoán mò thôi, còn tuỳ vào Phương Điền ký đơn đặt hàng với ai.”
“Ừm...” Lư Cảnh Hàng trầm mặc một hồi, “Vậy nếu bên Phương Điền thật sự đứt, chuyện góp vốn...”
“Cũng treo.” Đối tác cắn điếu thuốc, phun ra hai chữ khô cằn.
Trên thực tế, đáng lẽ khoản góp vốn đã được chuyển vào cuối năm ngoái. Mặc dù bọn họ bắt được hợp đồng của Phương Điền trong năm vừa rồi, nhưng nhìn chung thành tích vẫn kém hơn một chút so với tiêu chuẩn đã đề ra. Rất may là chênh lệch không nhiều, nhà đầu tư thống nhất chờ thêm nửa năm nữa để đánh giá hiệu quả kinh doanh.
Vốn lưu động không đủ, mấy ngày nay bọn họ dựa vào một ít vay mượn và công nợ để cầm cự cho tới bây giờ, hiệu quả cũng xem như không tồi, nhưng kết quả lại 'đứt dây xích' bên Phương Điền.
Lư Cảnh Hàng cảm thấy thất vọng về chính bản thân mình. Nửa năm qua, anh thật sự không tập trung vào công việc.
Đầu tiên, mẹ anh bị ốm, hơn một tháng anh không đi thăm khách hàng, sau đó mẹ anh qua đời, trong lòng lại vương vấn chuyện Văn Lạc, không thể tập trung làm việc gì được.
Chưa kể hôm đó anh đến Phương Điền, có thể xem như đó là lần giao tiếp khách hàng thiếu trách nhiệm nhất trong sự nghiệp của anh.
Nếu cuối cùng, công ty không nhận được nguồn tài chính và phá sản, thì hậu quả của chuyện này không thể không kể đến trách nhiệm phần lớn thuộc về anh.
Áp lực đè lên vai rất nặng, mặc dù Lư Cảnh Hàng nhớ thương về Văn Lạc, nhưng anh vẫn phải ép bản thân tập trung vào công việc, mãi đến chiều thứ sáu mới bay về Bắc Kinh.
『 Lạc: Anh bay về từ đâu? 』
『 Lư Cảnh Hàng: Từ Trấn Giang. 』
『 Lạc: Mấy giờ hạ cánh? 』
『 Lư Cảnh Hàng: Chắc khoảng 9 giờ 20. 』
『 Lư Cảnh Hàng: Ở nhà tắm rửa sạch sẽ rồi chờ anh / icon nhe răng 』
Khoá màn hình điện thoại, Lư Cảnh Hàng thở dài, ngồi vào trong xe taxi.
Mệt mỏi. Sau khi chạy xuôi chạy ngược một ngày, nói chuyện với khách hàng đến mức khô cả họng, từ bộ não đến cơ thể đến con tim đều mệt rã rời.
Muốn gặp Văn Lạc, muốn chìm trong hương vị của y, muốn ngủ say trong vòng tay của y.
Nhớ em ấy. Từ bộ não đến cơ thể đến con tim đều nhớ em ấy.
Máy bay cất cánh và hạ cánh đúng giờ. Lư Cảnh Hàng lấy vali từ trong khoang hành lý xách tay, xếp hàng xuống máy bay, theo dòng người xuống cầu thang, sau đó cuối cùng tản ra trong sảnh sân bay.
Anh cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho Văn Lạc nói rằng đã hạ cánh, rồi kéo chiếc vali đi về phía lối ra. Vừa bước chân ra khỏi cửa đến, chợt nhìn thấy sau lan can ngoài cửa có một người vô cùng quen thuộc, khuỷu tay chống vào lan can, dịu dàng cười và vẫy tay với anh.
“Lạc!”
Nhìn thấy Văn Lạc, sự mệt mỏi của anh đột nhiên lặn mất. Ánh mắt Lư Cảnh Hàng sáng lên, ngay lập tức chuyển từ đi bộ sang chạy nhanh, vội vàng vòng qua lan can rồi chạy một mạch đến trước mặt Văn Lạc.
“Sao em lại tới đây.”
Nụ cười trên mặt Lư Cảnh Hàng rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, mặc kệ mọi người ra vào xung quanh, anh giữ gáy Văn Lạc, thơm mạnh một cái lên trán y.
“Anh... Ở đây có nhiều người...” Văn Lạc vội vàng cúi đầu xuống, nhìn trái nhìn phải.
Lư Cảnh Hàng không để ý người khác nhìn, cũng không ngại Văn Lạc đang xấu hổ, anh vừa nhìn Văn Lạc vừa cười ngây ngô: “Em tới đón anh làm chi.”
“Nhớ anh.” Văn Lạc mỉm cười nhìn anh, tâm trạng theo nụ cười tươi rói của anh cũng trở nên vui vẻ, “Ở nhà buồn chán, em muốn gặp anh sớm hơn một chút.”
“Bảo bối.” Trong lòng Lư Cảnh Hàng nóng rần rần, kéo lấy tay Văn Lạc ôm vào trong ngực xoa nắn một hồi, “Về, về nhà thôi.”
Những ngày qua, Văn Lạc ở một mình trong nhà Lư Cảnh Hàng, mỗi ngày đều nhớ anh, nhưng lại không còn cô đơn.
Bởi vì trong không gian này, khắp nơi đều có hơi thở của Lư Cảnh Hàng.
Quần áo của anh vứt trên ghế sô pha, trên bàn ăn có chiếc ly uống nước của anh, tư liệu sản phẩm và hồ sơ công ty được đặt rải rác trên bàn trong phòng làm việc, bên cạnh còn có nửa gói thuốc lá mà anh hay dùng.
Dù chỉ có một mình nhưng lại cảm thấy không hề trống trải, dù đi công tác xa nhưng anh vẫn luôn ở bên.
Văn Lạc lái xe của Lư Cảnh Hàng đến sân bay, nhưng Lư Cảnh Hàng muốn chở Văn Lạc về, chỉ có điều Văn Lạc không cho anh lái.
Mặc dù dáng vẻ người này giống như rất có tinh thần, nhưng vẫn có thể thấy được sự mệt mỏi bao trùm lấy anh.
Đến khu chung cư rồi bước vào nhà, Lư Cảnh Hàng chẳng buồn thay giày, ngay tức khắc đè Văn Lạc lên cửa rồi hôn sâu.
“Nhịn lâu rồi đúng không.” Văn Lạc vừa cười vừa đáp lại anh.
“Nhịn lâu lắm rồi, nhớ em đến điên rồi.” Lư Cảnh Hàng lẩm bẩm.
“Vừa trở về, anh không mệt sao.”
“Mệt.”
Câu nói vừa rồi của Văn Lạc giống như ấn mở công tắc, thình lình giải phóng toàn bộ sự mệt mỏi của Lư Cảnh Hàng đã tích tụ trong mấy ngày qua. Lư Cảnh Hàng giống như hết pin, vòng tay ôm Văn Lạc cứng ngắc, cơ thể mềm oặt treo trên người Văn Lạc, nép vào cổ y than thở.
Văn Lạc cũng ôm anh, vỗ về tấm lưng của anh.
“Anh đói bụng không, ăn thêm bữa khuya nhé?”
“Không ăn đâu, ăn khuya rồi béo lên sẽ hết đẹp trai.”
Văn Lạc bật cười: “Không phải ngày trước anh rất thích ăn khuya à.”
Lư Cảnh Hàng ủ rũ như cọng bún thiu ngả đầu trên vai Văn Lạc, khẽ cười, sau đó lại siết chặt vòng tay: “Là muốn kiếm cớ gặp em thôi.”
Đôi mắt Văn Lạc cong lên, hôn nhẹ vào tai anh.
“Lạc ơi.”
“Em đây?”
“Anh có mua một thứ tốt.” Giọng nói của Lư Cảnh Hàng bỗng nhiên trầm xuống.
“Thứ gì tốt?”
“Là... thứ gì đó tốt đấy.”
Lúc này Văn Lạc mới nhận ra thứ tốt mà anh nói là thứ gì, y bật cười rồi quay đầu sang chỗ khác.
Thật ra cũng không có gì để buồn cười.
Chỉ là trong lòng thích người này, nên lúc nào cũng cảm thấy anh ấy thật đáng yêu.
“Em đừng cười anh.” Lư Cảnh Hàng ngẩng đầu, nghiêng người đuổi theo ánh mắt Văn Lạc, “Lát nữa em nhìn thử, xem anh mua đúng chưa.”
“Anh học thành tài rồi?” Văn Lạc trêu anh.
Lư Cảnh Hàng cười khúc khích: “Anh có nghiên cứu một chút.”
“Anh không mệt nữa sao?” Văn Lạc véo mũi anh.
“Đối với loại chuyện này, anh không bao giờ mệt mỏi.” Lư Cảnh Hàng kề sát mặt Văn Lạc, cọ cọ lên mặt y, “Chờ lát nữa nhé.”
Văn Lạc cúi đầu cười, cười một hồi, rồi vỗ nhẹ lên người anh.
“Anh đi tắm đi.”
“Được.” Lư Cảnh Hàng đồng ý, mang theo tâm trạng vui sướng bước vào phòng tắm.
Chẳng qua, Lư Cảnh Hàng thật sự đã kiệt sức, căng da đầu đàm phán với khách hàng liên tục mấy ngày, cuối cùng vẫn không được như ý nguyện.
Sau khi Văn Lạc tắm xong, nhìn người đàn ông này đang nằm ngửa trên giường, ngáy khò khò, một tay đặt trước ngực, một tay còn cầm điện thoại.
... Vừa rồi là ai nói chuyện dõng dạc lắm đây.
Văn Lạc bật cười, nhẹ bước vào phòng, tắt đèn ngủ, lấy điện thoại ra khỏi tay anh.
“Ừm? Lạc...” Lư Cảnh Hàng cảm thấy được động tĩnh bèn mở mắt ra.
“Ngủ đi.” Văn Lạc lên giường, dựa vào đầu giường bên cạnh anh.
Lư Cảnh Hàng trở mình, chui rúc vào trong lòng Văn Lạc, mắt thì buồn ngủ đến muốn híp lại, nhưng bàn tay vẫn còn ráng mò xuống dưới.
“Ngoan, ngủ đi, ngày mai rồi làm.” Văn Lạc ôm anh vào lòng dỗ dành.
“Ừm...” Lư Cảnh Hàng đang buồn ngủ nên thật sự rất nghe lời, Văn Lạc chưa biết phải ôm như thế nào để anh ngủ ngon, anh bèn bắt lấy bàn tay Văn Lạc nhét vào ngực, sau đó vòng tay ôm chặt eo y, nhịp thở bắt đầu trở nên đều đều.