Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta

Chương 26: Chương 26: Giày vò




Trên thực tế, Lư Cảnh Hàng không quá tỉnh táo, nếu anh tỉnh táo, anh sẽ không nói với Văn Lạc một câu 'về sau em đừng đi'.

Đặc biệt là sau khi anh đã nói với mẹ sẽ nghiêm túc cùng cô Tiểu Từ ở chung một chỗ, đối mặt với ánh mắt trông mong của mẹ, anh càng cảm thấy bản thân mình thật không ra gì.

Mày đang làm sao đấy.

Mày có tư cách gì xen vào việc Văn Lạc sẽ lên giường với ai.

Nếu mày không cho em ấy tìm người, thế để em ấy tìm mày được không?

Mày được không? Mày không được.

Mày cùng em ấy cái gì cũng đều không được, mày phải kết hôn, mày phải có con, vậy mày níu kéo em ấy để làm gì chứ?

Mày cùng em ấy níu kéo cho đã, sau đó quay đầu đi kết hôn?

Thế mày có khác gì với bạn trai cũ Phương Tử Dương của em ấy đâu.

Lư Cảnh Hàng, đừng làm chuyện khốn nạn như vậy.

Đừng để Văn Lạc tổn thương nữa.

Nhưng nghĩ thì dễ, làm mới khó, khả năng tự chủ của con người vẫn có hạn.

Cho dù Lư Cảnh Hàng đã cố gắng rất nhiều để giữ khoảng cách giữa bản thân và Văn Lạc, nhưng trái tim anh bất lực không chịu nghe lời.

Nhấc điện thoại lên, anh sẽ muốn gửi WeChat cho Văn Lạc, trở về chung cư, anh sẽ muốn gõ cửa nhà Văn Lạc. Nhớ dáng vẻ em ấy mỗi khi bận rộn nấu nướng, nhớ cách em ấy hát ca, nhớ đến khuyên tai hạt châu đen, nhớ đến ngón tay út thon dài mềm mại.

Càng không muốn nhớ, thì nỗi nhớ lại càng sâu đậm.

Mỗi lần đi công tác xa, nhớ em ấy đến mức cồn cào khó chịu.

Rất nhớ em.

Lư Cảnh Hàng ở trên giường khách sạn, nhìn chằm chằm vào khung thoại WeChat của Văn Lạc.

Thật sự muốn hỏi em ấy đã ngủ chưa, muốn gửi một lời chúc ngủ ngon.

Thật sự muốn nói chuyện với em ấy vài câu.

Nhưng một câu cũng không thể nói thành lời, gõ rồi xoá, xoá rồi gõ, cuối cùng chẳng gửi đi một dòng nào cả.

Văn Lạc cũng dựa vào đầu giường, tắt đi khung thoại WeChat của Lư Cảnh Hàng.

Dạo gần đây, nếu không có bài viết thú vị trên tài khoản công chúng, y sẽ thường xem lại lịch sử trò chuyện của hai người, xem Lư Cảnh Hàng vừa ngốc nghếch vừa nói nhảm, xem những bức ảnh mà Lư Cảnh Hàng chụp cho y, xem biểu tượng nhe răng anh hay gửi.

Mà trên khung thoại WeChat này, sẽ thường xuyên xuất hiện dòng trạng thái đối phương đang nhập tin nhắn.

Nhưng cuối cùng, một chữ cũng không có.

Văn Lạc tắt màn hình điện thoại.

Bản thân y cũng chẳng dám trông đợi vào điều gì, về mối quan hệ của bọn họ, cả hai đều ngầm hiểu.

Nên dừng ở đây thôi, cũng chỉ có thể dừng ở đây.

Y hiểu Lư Cảnh Hàng.

Y gần như cắt đứt liên lạc với bố mẹ bởi vì tính hướng của mình, và y cũng tận mắt chứng kiến sự đấu tranh cùng từ bỏ của người bạn trai cũ.

Con đường này định sẵn rất khó đi.

Huống chi Lư Cảnh Hàng còn cõng trên vai bao nỗi kỳ vọng của gia đình.

Đừng trêu chọc anh ấy nữa. Đừng trêu chọc thẳng nam.

Flag do bản thân lập ra, không thể phá.

*

“Việc thử nghiệm hàng mẫu bên Phương Điền thế nào?”

Thượng Hải, văn phòng công ty, Lư Cảnh Hàng và đối tác, mỗi người cầm trên tay một điếu thuốc thảo luận về chuyện Phương Điền.

Gần đây, Lư Cảnh Hàng sẽ thường xuyên hút một hai điếu vào mỗi ngày. Thật ra mấy năm trước anh không hút, cũng không phải vì muốn cai thuốc, chỉ là có quá nhiều nơi cấm hút thuốc, lại luôn không đủ thời gian nên bất giác bỏ đi thói quen vốn có.

Thời gian này thì bắt đầu hút thuốc ngày càng nhiều, bởi vì công việc căng thẳng, cũng bởi vì Văn Lạc.

Trong lòng bế tắc, muốn rít vài hơi, dựa vào nicotine để vực dậy tinh thần, tật xấu này vẫn chưa bao giờ thay đổi.

“Phương Điền nói rằng thử nghiệm hàng mẫu khá tốt. Chẳng qua, mỗi lần trình ký đơn hàng, đều úp mở từ chối.” Đối tác đặt điếu thuốc lên gạt tàn, “Một bên thì nói sản phẩm tốt, một bên lại không ký đơn hàng mới, mấy lão cáo già này, tâm tư gian xảo.”

“Nói như vậy, là còn trách chúng ta thiếu thành ý.” Lư Cảnh Hàng híp mắt, chậm rãi nhả ra một làn khói trắng, “Để tôi hẹn bọn họ thêm một lần nữa đi, cho bọn họ ăn no, bọn họ thiếu ăn nhưng chúng ta mới là người bị đói. Khoản này còn tiền chi không?”

“Đừng lo, vài bữa cơm vẫn chịu được.” Đối tác lấy điếu thuốc lên rít một hơi, sau đó ấn tắt ở gạt tàn, “Cho dù không có tiền, cũng phải lấy từ khoản khác ra để cúng bọn họ, hợp đồng bên Phương Điền không thể nắm, chúng ta sẽ mệt.”

Lư Cảnh Hàng đoán đúng, nhóm cáo già của Phương Điền thật sự nghĩ như vậy. Lư Cảnh Hàng nói vu vơ một câu về địa điểm mới, bọn họ ngay lập tức định ra thời gian, ngay cả trưởng bộ phận mua hàng không hẹn được ở lần trước cũng góp mặt trong bữa tiệc lần này, không biết có phải sợ rằng nhân viên bên dưới sẽ chiếm lấy phần của gã không.

Phong cách từ nhân viên đến quản lý trong một phòng ban thường sẽ giống nhau, bộ phận mua hàng của Phương Điền cũng không ngoại lệ. Cấp dưới uống như thế nào, trưởng bộ phận cũng uống như thế đó, càng về sau càng khui rượu liên tục.

Lư Cảnh Hàng đánh giá thấp 'phe địch', không kéo thêm một người bên phòng kinh doanh cùng 'chiến', một thân một mình đến bữa tiệc, lấy một địch trăm. Mặc dù đã uống thuốc giải rượu, uống hộp sữa chua nhưng vẫn không chịu nổi 'sức chiến đấu' của trưởng bộ phận bên kia, kết quả vẫn là một mình gánh hết, uống đến gãy 'tấm khiên'.

Khi tiễn những người bên Phương Điền, anh miễn cưỡng xem như còn một tia tỉnh táo, vẫn không quên xác nhận đơn đặt hàng với trưởng bộ phận thêm lần nữa, nhưng khi đi đến bãi đỗ xe, cơn gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua chặt đứt sợi dây tỉnh táo cuối cùng của anh.

Loạng choạng, choáng váng. Lư Cảnh Hàng không biết bản thân về khu chung cư bằng cách nào, khuôn mặt của người lái thuê tròn hay méo anh cũng chẳng có tí ấn tượng.

Xuống xe tại khu chung cư, Lư Cảnh Hàng dựa vào chút ký ức còn sót lại trong tiềm thức đi đến thang máy.

Tìm Văn Lạc.

Suy nghĩ này lởn vởn trong lòng anh, cũng không biết mình chạm vào cái gì. Nhìn thấy cánh cửa quen thuộc trước mặt, anh vô thức gõ cửa, may mắn thay, sau khi cánh cửa mở ra, người đứng trong cửa đúng là Văn Lạc.

Ngay khi nhìn thấy Văn Lạc, Lư Cảnh Hàng liền bắt đầu cười ngốc nghếch, nhưng Văn Lạc lại bị anh doạ giật nảy mình.

Một nửa bộ quần áo của người đàn ông bị chà xát với bụi bẩn, gò má thì rách da rướm máu, ánh mắt ngơ ngác nhìn y, hiển nhiên đã say mèm.

“Sao lại như vậy? Anh bị ngã à?” Văn Lạc nhanh chóng dìu anh vào nhà.

Lần trước Lư Cảnh Hàng uống rượu trở về, anh còn có thể ngồi trên ghế sô pha nói chuyện bình thường với Văn Lạc, lần này thì say thật, Văn Lạc dùng sức đỡ anh cũng có hơi chịu không nổi, hỏi cái gì anh cũng không trả lời, chỉ biết cười ngốc thôi.

“Anh đã uống bao nhiêu vậy, vẫn là cùng bên Phương Điền sao?”

Văn Lạc đỡ anh đến sô pha một cách khó khăn, dìu anh ngồi xuống, sau đó xem vết thương trên mặt anh. Gò má bị trầy da, vết thương không sâu nhưng không biết đụng ở đâu, máu có lẫn một ít bụi đen, nhìn thôi cũng thấy đau.

“Làm sao để ngã, ngã thành như vậy rồi... Người lái thuê đâu? Tại sao lại mặc kệ anh.” Trong lòng Văn Lạc đau xót, y tìm hộp thuốc gia đình, đứng trước mặt Lư Cảnh Hàng, hơi cong eo, rửa sạch bụi bẩn trên vết thương cho anh.

“A...” Povidone sát trùng sẽ khó chịu, Lư Cảnh Hàng hơi nhíu mày.

“Đau phải không, để em nhẹ tay nhé.”

Văn Lạc đứng sát Lư Cảnh Hàng, nhìn chằm chằm miệng vết thương, rất cẩn thận sát trùng cho anh.

Lư Cảnh Hàng ngồi thẳng lưng, ngoan ngoãn để Văn Lạc tuỳ ý chơi đùa, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt của Văn Lạc, vừa nãy còn than đau, bây giờ lại muốn cười.

“Anh đừng cười, anh nhúc nhích, em không làm được.”

Văn Lạc chỉ sợ anh đau, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh, vừa buồn cười vừa đau lòng.

“Lần này uống đến thảm như vậy à.”

“Không sao hết.” Lư Cảnh Hàng rốt cuộc cũng lên tiếng.

Văn Lạc mỉm cười: “Ừm, không sao là được rồi.”

“Lạc ơi.”

“Hửm?”

“Em thật đẹp.” Lư Cảnh Hàng rất nghiêm túc nói.

Văn Lạc nhìn vào mắt anh, lại nhìn về miệng vết thương, mỉm cười nhưng không nói gì.

“Em thật tốt.” Lư Cảnh Hàng lại nói.

“Anh đang nói lời thoại trong phim cổ trang nào đấy.”

Văn Lạc lấy thuốc, băng gạc và băng dính y tế ra.

“Dán như vậy, khi anh ngủ cọ vào gối sẽ không đau.”

Y vừa nói vừa dán băng gạc vào vết thương.

“Lạc rất tốt với anh.”

Lư Cảnh Hàng nắm lấy hai bên quần áo của y, mờ mịt nhìn y, chỉ số thông minh của anh sau khi ngâm rượu giống như một đứa trẻ.

“Biết em tốt là được rồi.” Nếu anh đã giống một đứa trẻ, Văn Lạc cũng dỗ dành anh như dỗ dành một đứa trẻ, “Vậy sau này phải ngoan ngoãn nhé.”

“Ừ!” Lư Cảnh Hàng gật đầu đặc biệt mạnh mẽ.

Uống say rồi thì cái gì cũng gật. Văn Lạc cười khúc khích, lấy ngón tay chọt chọt vào mặt anh.

“Ngốc muốn chết rồi.”

Nói xong, Văn Lạc định thu dọn hộp thuốc, nhưng Lư Cảnh Hàng cứ nắm lấy quần áo của y, không cho y đi.

“Lạc ơi, anh có một việc.” Lư Cảnh Hàng nói.

“Anh có việc gì?”

Mặc dù người này say lắm rồi, nhất định không thể nói được điều gì bình thường. Nhưng Văn Lạc vẫn trả lời anh theo bản năng.

Kết quả y như rằng.

“Anh không thể nói cho em nghe.” Lư Cảnh Hàng say, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc.

Thôi được rồi... Văn Lạc bất đắc dĩ mỉm cười. Bản thân y còn đứng đắn đường hoàng trả lời anh, chỉ số thông minh cũng chẳng hơn anh được bao nhiêu.

“Đừng ngốc nữa.” Y vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm quần áo mình của Lư Cảnh Hàng, “Anh buông ra nào, để em pha nước mật ong cho anh.”

“Suỵt...” Lư Cảnh Hàng đưa ngón tay lên trước miệng, nghiêm túc nói, “Anh không thể nói cho em nghe đâu.”

“Được rồi, được rồi, không nói cho em.” Văn Lạc dỗ dành anh, “Anh đừng nắm nữa, ngoan nhé.”

Lư Cảnh Hàng không buông ra, mà còn nắm chặt hơn, như thể muốn kéo Văn Lạc lại gần thêm nữa.

Văn Lạc không ép anh buông tay, anh kéo, Văn Lạc theo ý anh tiến đến gần.

“Anh sao vậy?” Đối với đồ ngốc này, Văn Lạc luôn rất kiên nhẫn.

Lư Cảnh Hàng không trả lời mà nhìn Văn Lạc chằm chằm một hồi, sau đó đột nhiên cúi đầu, áp trán vào bụng y.

“Anh, làm gì vậy?” Văn Lạc hơi sửng sốt, không biết con ma men trước mặt bị làm sao đây.

“@$&%*...” Lư Cảnh Hàng lẩm bẩm.

“Anh nói gì?”

Văn Lạc cẩn thận lắng nghe, nhưng vẫn là câu 'không thể nói cho em' ban nãy.

“Mau đứng dậy nào.” Văn Lạc vỗ vai anh.

Nhưng anh dụi đầu vào bụng y cọ cọ, không chịu nhúc nhích.

Văn Lạc bị anh cọ đến cả người tê dại, trong lòng mềm mại không sao tả nổi.

Rất muốn ôm anh ấy một lần.

Vậy thì ôm một lần đi.

Dù sao anh ấy cũng say.

Dù sao ngày mai anh ấy sẽ quên hết mọi thứ.

Văn Lạc do dự một lúc lâu, ngón tay duỗi ra rồi cuộn lại, cuộn lại rồi duỗi ra, cuối cùng cũng ôm anh vào trong lòng mình.

Chẳng biết làm thế nào, lại có thể thích anh nhiều như vậy.

Dáng vẻ anh chơi đùa mỗi ngày, dáng vẻ anh nghiêm túc khi làm việc, dáng vẻ anh ngốc nghếch khi say rượu, và bây giờ, dáng vẻ anh làm nũng với em.

Mỗi một dáng vẻ, em đều thích.

Rất thích.

... Cho nên, rất giày vò.

Văn Lạc thở dài, chậm rãi vỗ về anh.

“Anh còn khó chịu không?” Văn Lạc hỏi.

—— Những lúc bình thường, người này không đụng vào dù chỉ một giọt rượu.

“Anh không nói cho em đâu.” Người trong lòng vừa dụi đầu vào bụng y vừa cất lên giọng nói rầu rĩ.

Văn Lạc lại muốn cười một lần nữa. Nãy giờ một câu 'không nói cho em' cứ nói tới nói lui hoài.

“Rốt cuộc là chuyện gì mà anh không muốn nói cho em nghe?” Y hỏi.

Lư Cảnh Hàng không trả lời, cứ dán mặt vào bụng y cọ cọ dụi dụi, giống như cún con to xác.

“Anh là tinh tinh hay cún con?” Văn Lạc rũ mắt, trêu chọc anh, giọng nói nhẹ nhàng lẫn dịu dàng.

“Không thể nói cho em nghe. Nói em nghe rồi, anh sẽ thành một tên khốn đó.” Lư Cảnh Hàng nói.

Khuôn mặt tươi cười của Văn Lạc lập tức cứng đờ, người có lòng thì suy nghĩ luôn giống nhau, đột nhiên y hiểu rõ câu 'không nói cho em' của anh mang hàm ý gì. Y xoa mái tóc ngắn của Lư Cảnh Hàng, im lặng một lúc lâu rồi nở nụ cười rất nhẹ.

“Vậy thì anh đừng nói cho em nhé.” Y nói, “Em cũng sẽ không nói với anh, hai ta ai cũng không nói với nhau, được không anh?”

“Ừm...” Lư Cảnh Hàng đồng ý, anh buông đôi tay đang nắm quần áo của Văn Lạc, thay vào đó ôm eo y, vùi mặt thật sâu vào trong đó.

_____________

Q: Chưa đổi xưng hô đâu, chờ một chút nha, ngay chỗ say này đổi một đoạn nhỏ vì cứ thấy để tôi-em cấn cấn, dù sao Cảnh Hàng cũng quên hết, xem như một đoạn say này Lạc phóng túng ôm anh một cái, Cảnh Hàng phóng túng chính mình một lần đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.