Phương Điền, vị khách hàng này không dễ hẹn, trày da tróc vảy mới hẹn thành công vào tối thứ sáu tuần này, nhưng vẫn không hẹn được với người phụ trách cao nhất trong bộ phận mua hàng.
Phương Điền là một khách hàng lớn, có nắm được hợp đồng của Phương Điền vào tay hay không sẽ có ảnh hưởng quan trọng đến hoạt động kinh doanh của công ty bọn họ.
Cho nên mặc dù không hẹn được với trưởng bộ phận mua hàng, bọn họ vẫn rất coi trọng, không chỉ Lư Cảnh Hàng mà đối tác cũng bay từ Thượng Hải đến để gặp Phương Điền.
“Chờ tôi một lát, tôi lót 'tấm khiên' đã.”
Khi đến điểm hẹn, Lư Cảnh Hàng mua thuốc giải rượu ở tiệm thuốc tây gần đó, uống sạch một hộp sữa chua lớn, dùng khí thế thiên quân vạn mã lấy đà ném hộp sữa chua vào thùng rác.
“Người của Phương Điền mẹ nó uống quá dữ, lần đó chuốc tôi đến 'đứt phanh', hôm nay phải chuẩn bị trước một chút.”
Phương Điền là một doanh nghiệp nhà nước đang trong quá trình chuyển đổi thành xí nghiệp*, rất nhiều công nhân viên đều là người cũ từ các doanh nghiệp nhà nước trước đây, kể cả các quản lý của bộ phận mua hàng sẽ gặp bọn họ vào hôm nay.
[*] Chỗ này mình nói một chút, ở Việt Nam mình khi 'chuyển đổi', sẽ chuyển đổi từ 'xí nghiệp' sang hình thức 'cổ phần hoá' (đại khái như vậy), tức là từ 'xí nghiệp' ở Việt Nam là thuộc sở hữu nhà nước (trước chuyển đổi), nhưng ở bên Trung Quốc thì không phân biệt như vậy, tác giả dùng từ 企业 (qiye, xí nghiệp) cho việc 'sau chuyển đổi', nên nói chung theo ngữ cảnh truyện, các bạn có thể hiểu nôm na, Phương Điền từ doanh nghiệp nhà nước chuyển đổi thành 'cổ phần hoá' cũng được nhé. Còn đi rõ hơn về Luật công ty bên Trung là mình thua rồi~
Mấy ông chú Bắc Kinh tầm bốn mươi tuổi thường rất thích nhâm nhi loại rượu này, dù không ra ngoài giao lưu thì ở nhà cũng phải làm vài ba chén mỗi ngày, huống chi đến bàn nhậu nghiêm túc như vậy.
Muốn làm bọn họ vui thì phải dựa vào rượu, chênh lệch hơn 20 tuổi khiến Lư Cảnh Hàng gần như là con cháu trước mặt bọn họ, mời người ta uống một ly rượu, bản thân phải kính tận một ly rưỡi, lễ nghĩa xem như mới chu toàn.
Hôm nay xác định phải uống nhiều, uống ít không làm nên chuyện.
“Dựa vào anh thôi, Cảnh Hàng.” Đối tác vỗ vai Lư Cảnh Hàng.
“Ừ, sẽ cố gắng.” Lư Cảnh Hàng tự cổ vũ chính mình.
Phương Điền ít nhiều vẫn quan tâm đến sản phẩm bọn họ, nếu không cũng sẽ không nể mặt đến ăn tối cùng nhau. Trên bàn rượu trò chuyện vui vẻ, Lư Cảnh Hàng mời đối phương uống đến thoả mãn từng con 'sâu rượu' trong bụng, phút cuối cùng, đối phương cũng đồng ý trước tiên lấy một ít hàng mẫu để xem thử.
“Được rồi, rượu này không tốn công vô ích.”
Tiễn khách hàng về, bên phía đối tác rất vui vẻ. Người này dị ứng với chất cồn nên không dám uống quá nhiều, rượu của tối nay đều do Lư Cảnh Hàng gánh hết.
“Anh mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta nói chuyện Phương Điền sau.”
Lư Cảnh Hàng uống cũng không ít, nhưng đã có thuốc giải rượu làm 'tấm khiên', mặc dù đầu óc choáng váng, nhưng vẫn xem như còn tỉnh táo, không quá say, có thể tự mình dùng chìa khóa mở cửa.
Nhưng khi được người lái thuê đưa về khu chung cư, Lư Cảnh Hàng sờ vào túi quần, cũng không lấy ra chìa khóa. Rốt cuộc men vào người, đầu óc trì độn, đi đến nơi mà bản thân muốn đến nhất theo bản năng.
Cửa bị gõ vang, Văn Lạc mở cửa, Lư Cảnh Hàng mang theo hơi rượu nồng nặc đứng ở đó.
“Em nói... Tôi muốn tới cứ tới.” Ánh mắt ngây ngô của Lư Cảnh Hàng nhìn thẳng vào y, “Bây giờ tôi muốn, có thể cho tôi tới được không?”
“Anh vào đi.” Văn Lạc thấy anh ngà ngà say, cũng không rõ đã uống bao nhiêu, sợ anh không đứng vững liền đưa tay ra đỡ.
“Không có việc gì, tôi không say.” Lư Cảnh Hàng cười.
“Nếu không say, vậy anh đi đường thẳng cho em xem.” Văn Lạc sợ anh ngã, dìu anh từ cửa đến sô pha, “Anh chờ một chút, em pha ly nước mật ong cho anh.”
“Tôi không say thật đó.” Sau khi pha nước mật ong, Lư Cảnh Hàng ừng ực uống một hơi vào bụng, đưa ly rỗng trả lại cho Văn Lạc, “Chỉ là hơi chóng mặt, trời đất điên đảo một chút thôi.”
Văn Lạc thấy anh không 'say quắc cần câu' như lần trước, bèn ngồi xuống bên cạnh anh, cùng anh nói chuyện.
“Uống nhiều như vậy, anh đi gặp khách hàng Điền gì đó sao?”
“Ừm, Phương Điền.” Lư Cảnh Hàng choáng váng đến mức chỉ có thể dựa lưng vào ghế sô pha, lấy cánh tay che mắt.
“Anh thấy khó chịu sao? Muốn nôn sao?” Văn Lạc nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, quan tâm hỏi.
“Có một chút, không sao đâu.” Hầu kết của Lư Cảnh Hàng trượt lên xuống, “Khách hàng này rất quan trọng, kết quả hoạt động của sáu tháng cuối năm phụ thuộc vào bọn họ, hiện tại công ty rất khó khăn, vốn lưu động* không đủ, nếu kết quả kinh doanh cuối năm không đạt tiêu chuẩn sẽ không thu được tài chính, tệ hơn nữa phải phá sản, mấy chục người trong công ty phải uống gió Tây Bắc thôi*.”
[*] Vốn lưu động: thước đo tài chính thể hiện nguồn lực sẵn có, phục vụ có các hoạt động diễn ra hằng ngày của doanh nghiệp. Ví dụ như: Tiền mua mới nguyên liệu, tiền trả lương cho nhân viên, thanh toán các khoản nợ ngân hàng đến hạn... Một doanh nghiệp có lợi nhuận cao đến đâu, nhưng nếu không đáp ứng đủ vốn lưu động cũng sẽ khiến việc kinh doanh bị gián đoạn. Nghiêm trọng hơn có thể dẫn tới phá sản.
[*] Uống gió Tây Bắc: Bản gốc là 喝西北风, nếu các bạn hay đọc truyện Trung sẽ hay thấy cụm từ này, đây là khẩu ngữ của bên đó, nghĩa bóng dùng để ví von với việc không có tiền để mua đồ ăn, phải chịu đói chịu khát. Thật ra ở Việt Nam có thể dùng từ đồng nghĩa như 'hít gió mùa Đông Bắc' hay ăn cám v..v.. nhưng bối cảnh truyện là Trung Quốc nên mình giữ nguyên nhé.
Thật ra, Lư Cảnh Hàng thường không nói quá nhiều với Văn Lạc về chuyện công việc, mấy cái đó cũng có gì đáng nói đâu, nghe một hồi sẽ cảm thấy không vui.
Hôm nay đột ngột nói điều này, xem như rượu vào lời ra.
“Nghiêm trọng như vậy?” Bởi vì mọi khi không nghe anh nhắc đến, bây giờ vừa biết, Văn Lạc cũng rất kinh ngạc.
“Ừm, rất nghiêm trọng. Cho nên bên phía Phương Điền, dù uống đến chết cũng phải bắt lấy.” Lư Cảnh Hàng nói.
Văn Lạc không biết nên nói gì. Trước đây y chỉ nghĩ Lư Cảnh Hàng rất bận, nhưng không ngờ ngoài bận rộn ra, anh còn phải gánh áp lực lớn đến thế.
Thật sự khó lòng nhận ra từ khuôn mặt tươi cười và cách nói chuyện đùa giỡn hàng ngày của anh.
Chợt cảm thấy đau lòng, rất muốn ôm anh.
Lư Cảnh Hàng hồi lâu không nghe thấy Văn Lạc lên tiếng, đặt xuống cánh tay đang chắn ngang tầm mắt, thấy Văn Lạc đang lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, không làm gì, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Em đang đau lòng cho tôi hả?” Khoé miệng Lư Cảnh Hàng khẽ nhếch, người có lòng thì suy nghĩ giống nhau*.
[*] Người có lòng thì suy nghĩ giống nhau: Bản gốc là 心有灵犀一点通, cái này quá quen thuộc, 'tâm hữu linh tê nhất điểm thông', mình edit cho thuần Việt nên không để nguyên gốc hen.
Văn Lạc cười, không chịu thừa nhận: “Ai thèm đau lòng cho anh chứ.”
“Không đau lòng sao...” Lư Cảnh Hàng lại gác cánh tay che mắt, cảm thấy thoải mái hơn, “Vậy bây giờ em đau lòng cho tôi đi.”
“Anh muốn em đau lòng cho anh thế nào đây?”
“Ừm...” Lư Cảnh Hàng nghĩ một chút, “Em hát cho tôi nghe nữa đi.”
“Còn hát à, em hát không hay.”
“Nghe hay mà.” Lư Cảnh Hàng cười nói.
“Thôi thôi.” Văn Lạc tự biết trình độ của mình tới đâu, không tin lời khen của anh.
“Thật đó.” Lư Cảnh Hàng nghiêng người về phía y, “Em hát hay lắm, tôi rất thích nghe mà.”
“Nói xạo.” Văn Lạc nhịn không được nở nụ cười. Dù biết anh đang nói linh tinh, nhưng vẫn rất vui vì được anh khen.
“Lạc à.” Lư Cảnh Hàng ghé sát vào y hơn, giọng nói trầm thấp, “Em hát cho tôi nghe đi, tôi muốn nghe em hát.”
Văn Lạc cười, không từ chối nữa. Thật ra không quan trọng, anh muốn nghe, vậy y sẽ hát cho anh nghe, cũng không có gì phải ngại, dù sao nếu hát không hay cũng chỉ có mỗi một mình anh nghe.
Vẫn là bài hát đó, 'Ban Tâm'. Văn Lạc hát không lớn, vừa đủ để hai người nghe thấy.
Sau khi hát xong một lần, Lư Cảnh Hàng nói còn muốn nghe, Văn Lạc lại hát thêm một lần, đang hát thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở đều đều nhẹ nhàng của người bên cạnh.
Ngủ rồi? Văn Lạc nghiêng đầu nhìn anh, hình như là ngủ thật rồi.
“Cảnh Hàng à.” Văn Lạc nhỏ giọng gọi anh, “Đừng ngủ ở đây, trở về giường ngủ nào.”
Lư Cảnh Hàng không phản ứng, trông có vẻ ngủ rất say.
“Cảnh Hàng?” Văn Lạc lại gọi anh, vỗ nhẹ vào cánh tay anh.
Lư Cảnh Hàng dường như nghe thấy, anh ậm ừ gì đó, nằm xuống ghế sô pha tìm một tư thế thoải mái, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Mệt như vậy sao? Gọi cũng không tỉnh.
Hay là... cứ để anh ấy ngủ như thế này đi.
Văn Lạc nghĩ, sau đó nhìn vào áo sơ mi và quần tây của Lư Cảnh Hàng.
Dây thắt lưng cứng ngắc ở trên người, ngủ như vậy sẽ không thoải mái.
“Cảnh Hàng, thay quần áo rồi ngủ nào.” Giọng của Văn Lạc lớn hơn một chút, nhưng người trên sô pha vẫn không phản ứng.
Văn Lạc không thể không để anh ngủ thế này, nhưng lại sợ anh ngủ không ngon, chần chừ một lúc rồi quyết định giúp anh thay quần áo.
Đầu tiên y cởi một vài chiếc cúc trên áo sơ mi, sau đó nhìn xuống chiếc dây lưng đang được thắt chặt quanh eo anh.
Đồ ngốc này, hôm đó ngồi trên chiếc ghế sô pha ở đây, nằng nặc đòi khoe cơ bụng của mình.
Ngày hôm đó, Văn Lạc cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng sau khi đi Thuỷ Lập Phương, lại thật sự chân chính nhìn thấy rõ ràng.
Đúng thật... rất đẹp.
... Rất gợi cảm.
Hình ảnh cơ bụng vương giọt nước của Lư Cảnh Hàng xuất hiện trước mắt, làm cho tâm tư đơn thuần của Văn Lạc càng ngày càng lệch lạc, thật lâu cũng không thể chạm vào dây thắt lưng của anh.
Y cố gắng khống chế đại não, nỗ lực giải tỏa những suy nghĩ trong đầu, nhưng lại vô tình thoáng nhìn thấy Lư Cảnh Hàng giống như đang mỉm cười.
Văn Lạc chớp mắt, nhìn kỹ hơn, trên mặt anh không có phản ứng gì nữa.
“Anh, giả vờ ngủ sao?” Văn Lạc hỏi.
Lư Cảnh Hàng không trả lời.
“Anh giả vờ, đúng không?” Văn Lạc nhìn anh im thin thít, đưa tay gãi eo anh.
“Ấy ấy ấy...” Lư Cảnh Hàng sợ nhột, bị Văn Lạc gãi một hồi nhịn không được trốn sang một bên, Văn Lạc không gãi nữa, anh lại lăn về chỗ cũ, trên môi treo nụ cười, nhưng không mở mắt.
“Đừng chọc thủng tôi mà.” Lư Cảnh Hàng nói.
“Về nhà anh ngủ đi.” Văn Lạc vỗ nhẹ lên người anh.
“Tôi không động đậy nổi.” Lư Cảnh Hàng vùi nửa mặt vào sô pha, “Lạc, em chứa tôi một đêm đi.”
“Không chứa, mau trở về ngủ.” Văn Lạc kiên quyết từ chối.
Lư Cảnh Hàng mò tới mò lui, sờ đến bàn tay của Văn Lạc đặt trên sô pha, nắm lấy ngón út của y lắc lắc.
“Một đêm thôi, nhé.”
Ngón út như kết nối thẳng đến trái tim, khoảnh khắc anh nắm lấy lắc qua lắc lại, cũng khiến trái tim y đong đưa theo từng nhịp. Lời từ chối chóng vánh vừa rồi hoá thành một vũng nước, tức khắc không thấy hình dạng gì nữa.
“Nhà em không có dư chăn mền.” Sau một lúc, Văn Lạc nói.
“Bên kia của tôi có.” Lư Cảnh Hàng vẫn không thèm mở mắt, “Giúp tôi lấy ở trong phòng, được không Lạc?”
“Phục anh rồi.” Văn Lạc bất đắc dĩ, “Chìa khoá của anh đâu?”
“Trong túi quần tôi.”
Lư Cảnh Hàng nằm trên ghế sô pha, cũng không tự mình lấy chìa khóa. Văn Lạc khó khăn lấy chìa khóa ra khỏi túi quần anh, cảm thấy có hơi quen mắt, nhìn kỹ mới phát hiện đây là xâu chìa khoá nguyên bản của Lư Cảnh Hàng, trên đó còn có chìa khóa nhà y.
“Hửm.” Văn Lạc ngồi xổm xuống, lắc xâu chìa khoá trước mặt anh, “Chìa khóa không phải bị mất sao?”
Lư Cảnh Hàng cuối cùng cũng mở mắt, mê man nhìn thoáng qua.
Mặc dù uống rượu đến choáng đầu hoa mắt nhưng vẫn đủ để phát hiện chuyện gì đang xảy ra. Đây là lộ tẩy rồi.
“Ừm...” Bây giờ trong đầu anh chỉ toàn là bột nhão, không biết giải thích như thế nào, đành dứt khoát vùi cả mặt vào sô pha, lảm nhảm trong miệng linh tinh gì đó.
Văn Lạc cũng không nghĩ sẽ để người đàn ông đang say trước mặt giải thích chuyện này vào bây giờ. Nếu không nói lời nào thì thôi vậy, Văn Lạc đứng lên, muốn lấy chăn bông cho anh.
Nhưng y vừa mới đứng dậy chưa đi được một bước, đã bị người trên sô pha nắm lấy tay.
“Lạc à.”
Lư Cảnh Hàng không ngẩng đầu nhìn y, nhưng giọng nói của anh lại rất tỉnh táo.
“Về sau em đừng đi.”
Thì ra, anh biết tất cả.
Anh biết mình đi đâu làm gì, mới nói dối gọi mình trở về.
Thân nhiệt người say rất cao, Văn Lạc bị anh nắm lấy, nhiệt độ trong lòng bàn tay khiến trái tim y dường như bị siết chặt.
Nhưng đi hay không, thì có thể thế nào đây.
Văn Lạc thở dài, rút tay mình từ trong tay anh ra, không đồng ý, cũng không từ chối, chỉ là không nói về chuyện này nữa.
“Anh nằm xuống đi, em lấy chăn bông cho anh.”