CHƯƠNG 10. ANH HÙNG, ĐĂNG CƠ À?
Vào lúc ban đêm, Minh Chủ gặp được vị Vệ Trưởng lão Ma Giáo kia.
Cũng rất là trầm mặc.
Đơn giản cùng Giáo Chủ hồi báo tình huống sau, Vệ Trưởng lão lại lo lắng sẽ bị Phó Sứ tiểu tình nhi của Giáo Chủ phát hiện hành tung, vội vàng chạy trở về.
Vẫn là một câu cũng chưa hỏi thương thế nào Giáo Chủ.
Minh Chủ ở bên cạnh sờ sờ cằm.
Ma Giáo, thật đúng là một chút nhân tình vị cũng không có.
Ngẫm lại, Minh Chủ lại quay đầu nhìn nhìn Giáo Chủ.
Ở loại địa phương này lớn lên, trách không được Giáo Chủ cả ngày lạnh như cái tảng băng.
Tảng băng cũng chả dễ ủ nóng a chậc chậc.
…
Tình huống Ma giáo không sai biệt lắm trong suy đoán của hai người.
Phó Sứ Ma Giáo, đương nhiên bây giờ là Đại Giáo Chủ, cũng chính là cái vị tiểu tình nhi của Giáo Chủ đại nhân, đã khẩn cấp muốn đi lên vị trí Giáo Chủ rồi.
Bắt đầu mấy ngày này tổ chức đại điển, sau khi chấm dứt, Phó Sứ sẽ kế vị Giáo Chủ.
Minh Chủ quay đầu nhìn Giáo Chủ.
Giáo Chủ trầm mặc một hồi: “Thời điểm Đại điển đi lên giết.”
Minh Chủ thở dài: “Thành thật mà nói, ngươi luyến tiếc đi.”
Giáo Chủ: “…”
Minh Chủ: “Bằng không… đừng giết nữa?”
Giáo Chủ phượng mâu nhất điều, không lạnh không nhạt liếc Minh Chủ một cái: “Ngươi không cần tên tuổi?”
Minh Chủ: “Cái này… ”
Giáo Chủ: “Hay ngươi muốn thử đánh bại bổn tọa?”
Minh Chủ câm miệng.
Giáo Chủ nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu: “Đừng lo chuyện bao đồng.”
Bao đồng…
Đừng lo chuyện bao đồng?
Giáo Chủ nói hắn lo chuyện bao đồng?
Minh Chủ nổi giận.
Con mẹ nó lão tử lo chuyện bao đồng là vì ai hả!
Giáo Chủ lạnh băng liếc Minh Chủ một cái.
Minh Chủ yên lặng.
Được rồi, hắn lo chuyện bao đồng, hắn… hắn lo chuyện bao đồng là vì cam đoan chính mình còn có thể tái tuyển Minh Chủ, hắn cứ thích lo chuyện bao đồng, xen vào thì thế nào! Hắn từ nhỏ xem kịch cứ thích đoàn tụ vui vẻ! Con m* nó thích thì thích làm chết đi sống như thế này không phải phong cách của hắn a!
Minh Chủ nhìn mặt không chút thay đổi Giáo Chủ, ở trong lòng thầm chọc chọc nghĩ.
Mau cùng tiểu tình nhi nhà ngươi hòa hảo đi hòa hảo đi, hòa hảo ta có thể quay về Võ Lâm minh a.
Nguy, người ta đại đoàn viên hắn lại phải làm sao giờ.
Cuối cùng, Minh Chủ sâu kín thở dài bùi ngùi nói: “Ôi nhân sinh.”
Giáo Chủ: “…Câm miệng.”
…
Ngày Đại điển.
Minh Chủ vốn tưởng rằng Vệ Trưởng lão sẽ nghĩ biện pháp dẫn bọn hắn trà trộn vào Ma Giáo, ví dụ như cải trang thành một hộ vệ hay gì đó, không nghĩ tới Vệ trưởng lão thật là mang theo quần áo cho bọn hắn, bất quá chỉ có một bộ, còn là Giáo Chủ.
Minh Chủ thở dài một hơi.
Thực bất công, không phải là hắn không phải người Ma Giáo sao.
Nhìn kỹ lại.
Màu sắc y phục này lấy đỏ thẫm là chính, phi thường chính thức, mép đường văn lưu kim, rườm rà cực điểm.
Minh Chủ nhìn Giáo Chủ cau mày thốt ra: “Anh hùng, đăng cơ à?”
Giáo Chủ lạnh như băng liếc Minh Chủ một cái, không chút nào để ý.
Kỳ thật Minh Chủ cũng có thể nhìn ra được, y phục đó đại khái là cách ăn mặc nên có trong đại điển Giáo Chủ Ma Giáo này.
Theo tính cách của Giáo Chủ, lén lút vào Ma Giáo rồi báo thù hình như là chuyện không có khả năng, Giáo Chủ mặc y phục chói lọi xuất hiện trên đại điển rồi quang minh chính đại ở trước mặt mọi người giết hết người phản bội hắn mới là bản sắc của Giáo Chủ a.
Kỳ thật ở phương diện khác mà nói Giáo Chủ thật rất chính nhân quân tử .
Minh Chủ sờ sờ cằm.
Tuy nói chính là chết muốn sĩ diện không kéo mặt xuống, huống hồ… bọn họ có từng nghĩ bộ dáng này lên Ma Giáo báo thù tỷ lệ thất bại lớn bao nhiêu không!
Cũng may Giáo Chủ còn có đầu óc không từ đại môn Ma Giáo tùy tiện đi tới.
Bọn họ vòng sau núi.
Tuyến mật thám chính phái thầm sai phái một nhóm một nhóm, Minh Chủ cũng không biết Ma Giáo lại có nơi thế này.
Còn không có thủ vệ nào.
Nếu tiến công Ma Giáo quả thực…
Giáo Chủ tựa hồ như nghĩ đến điều gì đấy quay đầu lại nhìn Minh Chủ liếc mắt một cái, thấp giọng nói: “Đây là nơi bổn tọa luyện công.”
Nơi luyện công à… đoán chừng là đánh lén không được nữa, một mình Ma Đầu kia đã đủ một đống người bọn họ chịu đựng.
Minh Chủ thập phần thất vọng.