CHƯƠNG 11. GIÁO CHỦ CHÍNH PHÁI ĐÁNH VÀO RỒI.
Giáo Chủ thay đổi quần áo trên người sau, Minh Chủ chỉ thấy cảm giác Giáo Chủ tạo cho người ta đều đã bất đồng, ngữ khí như trên cao nhìn xuống, nói so với hai ngày trước nhiều hơn một chút xíu, nhưng luồng cảm giác mới lạ này, làm Minh Chủ cảm thấy hắn có thể phóng hai bước chạy đến trước mặt Giáo Chủ, nhưng Giáo Chủ lại đột nhiên khinh công bay ra ngoài trăm thước.
Minh Chủ vỗ vỗ cái ót mình.
So sánh vầy thế nào không đúng lắm.
Tuy nói cự người ở ngoài ngàn dặm.
Nhưng yêu nghiệt vẫn là yêu nghiệt, mỹ nhân quả nhiên vẫn là mỹ nhân.
Minh Chủ cười tủm tỉm nghĩ.
Một mặt nhận được ánh mắt lạnh băng của Giáo Chủ quét tới : “Đừng rì rì sau chân bổn tọa.”
Bổn tọa chậc chậc chậc, kêu lên thật đúng là…
Tiêu hồn.
…
Từ sau sơn vòng vào Ma Giáo, Minh Chủ đột nhiên phát hiện trong Ma giáo không biết từ khi nào tụ tập nổi lên một lửa người, tựa hồ là đang chờ bọn họ, vừa nhìn thấy Giáo Chủ xuất hiện, hô phịch phịch quỳ xuống một mảng lớn.
“Thuộc hạ tham kiến Giáo Chủ!”
Tầm mắt Giáo Chủ đảo qua đám người, sau một lúc lâu, lười biếng ừm một tiếng: “Đứng lên đi.”
Minh Chủ bịt mũi.
Một người vạm vỡ đứng lên, lập tức nói: “Thuộc hạ đã biết Giáo Chủ ngài tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, quả nhiên là tên tiểu tiện nhân động tay chân!”
Giáo Chủ phượng mâu nhất điều trong giọng nói có chút hơi giận: “Câm miệng.”
Người vạm vỡ kia sửng sốt.
Giáo Chủ hơi hơi dịu đi một chút ngữ khí: “Các ngươi nhưng thật ra trung tâm.”
Những người đó lập tức vỗ bộ ngực của mình tỏ vẻ lòng mình nhật nguyệt chứng giám.
Giáo Chủ lại khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Bổn tọa sinh tử không rõ một tháng, chỉ có một mình Vệ Trưởng lão tới tìm bổn tọa.”
Những người đó sửng sốt, cấm thanh.
Minh Chủ quay đầu nhìn nhìn Vệ Trưởng lão.
Vệ Trưởng lão không nói một lời đứng sau Giáo Chủ, hơi hơi cúi đầu, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.
Minh Chủ lại sờ sờ cằm của mình, không nói lời nào.
Nhưng Minh Chủ không nói lời nào, cố tình còn có người đến bới khoét hắn.
Có người đột nhiên run rẩy chỉ vào Minh Chủ nói: “Giáo… Giáo Chủ… người đó…”
Giáo Chủ lạnh băng một ánh mắt đảo qua.
Người nọ cũng cấm thanh.
Đại khái là định nói mình bộ dạng rất giống Võ Lâm Minh Chủ đi ha hả kỳ thật hắn chính là, ờ, ngươi không nghĩ tới đi.
Minh Chủ nghĩ như vậy, vẫn là hơi cúi thấp đầu nghĩ … buổi sáng hắn không nên khôi phục bộ dạng vốn dĩ.
Giáo Chủ không nói với bất luận kẻ nào hắn chính là Minh Chủ chính phái, cho dù đối với Vệ Trưởng lão, nói cũng chỉ chẳng qua là tìm được ám vệ của hắn, ám vệ tử trung bên người Giáo Chủ rất nhiều, thậm chí còn có một bộ phận người không có giáo chúng Ma Giáo nào biết được, chỉ có mình Giáo Chủ mới biết.
Đại điển cử hành trong chính điện Ma Giáo.
Không biết Vệ trưởng lão sử dụng thủ đoạn thu mua gì, một đường hộ vệ Ma Giáo thế nhưng đối với một đoàn người bọn họ làm như không thấy.
Minh Chủ một chút cũng không biết Giáo Chủ là khi nào thì làm nhiều chuyện như vậy .
Đảo mắt chính điện đã ở gần trước mặt.
Thủ vệ ở ngoài chính điện tầng tầng lớp lớp, còn có không ít Đường chủ Trưởng lão Ma Giáo tụ tập, Minh Chủ trong lòng chỉ cảm thấy có lẽ là không thể thiếu một hồi ác chiến rồi, thật không nghĩ đến Giáo Chủ chậm rãi từ thềm đá cẩm thạch ở ngoài chính điện đi lên, mấy thủ vệ Đường chủ Trưởng lão hai bên thềm đá, cả đám đều quỳ xuống cúi đầu hô to thuộc hạ kiến quá Giáo Chủ.
Minh Chủ hơi sửng sốt.
Trong điện.
Một gã nam tử trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt hoa phục đứng ở trên đài cao, Minh Chủ nhận ra người nọ hình như là tiểu tình nhi trên bức hoạ cuộn tròn kia của Giáo Chủ, Phó Sứ Ma Giáo, chẳng qua gầy một chút, cũng tiều tụy một chút.
Trong đại điện một mảnh hỗn độn, máu tươi thi thể đầy đất, tựa hồ là trải qua một trận đánh nhau, mà bên người Phó Sứ còn đứng không ít hộ vệ, nhưng mà bất hạnh, người vây quanh bọn họ ngày càng nhiều.
Giáo Chủ bước vào đại điện, nâng con ngươi nhìn Phó Sứ trên đài cao, đáy mắt không có nửa điểm ôn hòa.
“Bổn tọa còn sống trở về rồi.”
Phó Sứ sắc mặt trắng bệch, lại không nói được một lời.
“Ngươi rất thất vọng?” Giáo Chủ lạnh băng nói, trong giọng nói thậm chí mang theo một chút mỉa mai.
Một Đường chủ bên người Phó Sứ hô lớn: “Lớn mật! Ngươi là ai!”
Không biết biến báo (dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc).
Minh Chủ nhịn không được nghĩ, ván này thế rõ ràng ngã toàn bộ bên Giáo Chủ, chính mình hồ đồ nói muốn hợp tác với Giáo Chủ thật sự là rất ngốc người ta đều đã bất tri làm mấy thủ chuẩn bị rồi…
Giáo Chủ mỉm cười hơi hơi nhất khiêu phượng mâu, quảng tụ (tay áo) vung lên, cơ hồ không ai nhìn thấyhắn làm chuyện gì, Đường chủ kia liền thẳng tắp ngã xuống.
“Bổn tọa cùng Mặc nhi nói chuyện, phỏng dung cho ngươi xen mồm.”
Minh Chủ cảm thấy sắc mặt Phó Sứ trên đài càng lúc càng trắng.
Giáo Chủ lại nâng mắt nhìn Phó Sứ trên đài cao: “Bổn tọa không thích ngửa đầu nói chuyện với người khác.”
Sau một lúc lâu.
Phó Sứ hơi hơi giật giật thân mình, vậy mà lảo đảo lê bước tách ra hộ vệ bên cạnh đi xuống dưới đài cao.
Minh Chủ ban đầu nghĩ đến Giáo Chủ sẽ vẻ mặt thống khổ hỏi Phó Sứ tại sao, nhưng hai người mặt đối mặt đứng trầm mặc một lúc lâu sau, Giáo Chủ lạnh như băng mở miệng, chính là hai chữ.
“Biết sai?”
Minh Chủ: “…”
Hắn như biết tại sao tiểu tình nhi Giáo Chủ muốn phản bội hắn người nầy tuyệt chẳng hiểu tình cảm gì!
Phó Sứ tựa hồ đối với Giáo Chủ cực kỳ sợ hãi, nhưng run run một hồi lâu, vẫn là ngẩng đầu cắn răng nói: “Sai ở đâu!”
Mà cơ hồ là khi Phó Sứ hô xong những lời này, đồng thời, một tên thủ vệ chạy ngã nhào vào đại điện, cũng không rõ ràng hô lớn một tiếng với người kia: “Giáo Chủ! Chính phái đánh vào đây rồi!”
Nói xong thủ vệ kia liền nhìn thấy ở trong đại điện Giáo Chủ và “Giáo Chủ” giằng co ngẩn người.
Giáo Chủ tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, nhưng tức khắc liền hồi thần sau đó quay đầu lạnh lùng nhìn Minh Chủ liếc mắt một cái, phẫn nộ đè nén trong mắt không cần nói cũng biết.
Minh Chủ trong lòng thình thịch một tiếng.
“Bắt lấy hắn.”