Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 57: Chương 57: ĐÈN SÁNG CHỢ ĐÔNG TRĂNG NHƯ SƯƠNG




Từng tòa thành vừa gần lại xa, những ngõ phố kéo dài vô tận, thời gian thoăn thoắt như lông đuôi chim yến, khẽ chạm nhẹ vào mặt hồ, sau đó lặng lẽ bay mất.

Đêm trước khi rời đi là Tết Trung thu. Lần đầu tiên Lam Hạo Nguyệt rời nhà đến một nơi xa như thế này, cũng là lần đầu tiên thưởng thức cái tết cùng người thương. Trong thành giăng đèn kết hoa khắp nơi, biển người chen chúc nơi đầu đường cuối phố, chưa đến tối mà đã có nhiều người ngắm đèn giải đố tới chơi. Hai bên ngõ phố sầm uất nhất là dãy hàng rong bán đủ loại đồ chơi, người lớn trẻ nhỏ đều ríu rít nhộn nhịp, cộng thêm tiếng biễu diễn của đoàn xiếc khiến cả tòa thành sôi nổi náo nhiệt như ban ngày.

Khi còn ở nhà trước đây, dù cha luôn nghiêm túc, thế nhưng Trung thu lại trùng với sinh nhật Lam Hạo Nguyệt, trong Yên Hà cốc cũng treo đầy đèn rồng phượng bay múa, nhưng không được lộng lẫy như vầy. Trong phòng nàng không thiếu phấn son màu nước, chẳng ít gấm vóc lụa là, bà ngoại ở Thục Trung xa xôi cũng phái người đi thu thập những món đồ mới lạ trong giang hồ để cho nàng vui.

Bây giờ lại tha hương, mấy ngày trước, Lam Hạo Nguyệt vốn muốn cho Trì Thanh Ngọc biết hôm nay là sinh nhật của mình, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nhịn xuống không nói. Sau khi trời tối, nàng ở lại trong phòng với Trì Thanh Ngọc, nghe tiếng chiêng trống ngoài đường, âm thanh cười nói, cứ trò chuyện với chàng, tựa như hoàn toàn quên mất hôm nay là ngày gì.

Nhà trọ rất yên tĩnh, những vị khách khác đều ra ngoài thưởng đèn ngắm trăng, Trì Thanh Ngọc nghe nàng nói những câu không đầu không đuôi, bỗng hỏi: “Em không ra phố à?”

Lam Hạo Nguyệt lắc đầu nói: “Bên ngoài ầm ĩ lắm, em thích ở đây hơn.”

“Hôm nay là Trung thu, chẳng ai ở trong phòng cả.” Chàng nói xong, khoác đai bằng bạc lên lưng, mang theo Cổ kiếm và gậy trúc, nói, “Tôi đưa em ra ngoài.”

Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, “Nhưng…”

“Tôi dẫn đường em không yên tâm sao?” Chàng bình tĩnh cười bảo, “Vậy thì đổi lại đi, em dẫn tôi ra ngoài.”



Cuối cùng Lam Hạo Nguyệt vẫn cùng chàng rời khỏi nhà trọ. Trên con phố dài treo đầy đèn hoa sặc sỡ, ở trên cổng thành xa xa có pháo hoa bắn lên bầu trời đêm, sáng rực, lộng lẫy, trong tiếng hò reo hoan hô của mọi người, rơi lả tả xuống. Hơi người trong không khí, trăng sáng vằng vặc trên trời cao, tựa như một viên ngọc không tỳ vết, soi rọi ngôi thành phồn hoa, ngàn cây hoa quế.

Trong đám người huyên náo, mỗi lần chàng đi vài bước lại dừng lại một lát, tựa như chờ đám người xung quanh tản ra rồi mới bước tiếp. Lam Hạo Nguyệt rụt rè nắm ngón tay của chàng, bọn họ chưa bao giờ nắm tay nhau đi như vậy trước mặt mọi người. Nếu bình thường, sợ rằng hành động thân mật khác thường thế này sẽ rước phải nhiều lời nghị luận từ người khác, nhưng nay, có lẽ phải cảm ơn cảnh tượng náo nhiệt này, khiến tất cả mọi người chú ý những chỗ khác, không ai để ý đến cử chỉ thân mật của bọn họ.

Âm thanh xô đẩy, ầm ĩ không ngừng khiến Trì Thanh Ngọc không quen lắm. Thế nhưng chàng vẫn lẳng lặng cùng nàng từ con đường này đến khu phố khác, đi khắp tòa thành vốn không nhỏ này.

Người bên cạnh ào ào chạy về phía trước, Lam Hạo Nguyệt cũng đưa mắt nhìn về nơi xa. Thì ra ở bờ sông đang thả rất nhiều đèn Khổng Minh, mang theo ánh sáng màu cam dìu dịu, chập chờn trong gió đem, chầm chậm bay lên bầu trời đêm xanh thẫm.

Nàng không kiềm lòng được, dắt tay chàng đi về trước vài bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lộng lẫy vô ngần.

“Đẹp lắm à?”

Chàng thấp giọng khẽ hỏi bên tai nàng. Lam Hạo Nguyệt giật mình, nghiêng mặt sang bên cạnh nhìn chàng. Khuôn mặt Trì Thanh Ngọc có đèn hoa chiếu xuống, phảng phất cảm giác trong trẻo, nhưng lại nhìn không rõ lắm.

Chàng thấy nàng không đáp, lại giải thích một câu: “Tôi nghe mọi người đang nói gì đó về đèn Khổng Minh… trước đây ở núi La Phù, có từng nghe sư huynh nói qua.”

Lam Hạo Nguyệt cười tủm tỉm, nắm tay chàng, từ từ giơ lên, duỗi ra hướng lên trời không.

“Đèn Khổng Minh, bay đến trăng sáng trên cao.” Nàng nắm tay chàng, chỉ thẳng vào vầng trăng trên bầu trời. Khóe môi Trì Thanh Ngọc nở nụ cười hiểu ý, gió đêm thổi qua đầu ngón tay chàng, giống như nàng đang dịu dàng vuốt ve.

“Tốt quá, nó có thể gần trăng đến vậy.” Chàng mang theo giọng nói cực kỳ hâm mộ, nhẹ giọng bảo.

Lam Hạo Nguyệt nhìn chàng chăm chú, bỗng nhiên nắm chặt tay Trì Thanh Ngọc, nói: “Chúng ta tìm chỗ khác đi.”

“Chỗ nào?”

“Tìm chỗ gần trăng hơn.” Nàng trả lời, mang theo ý cười.

***

Xuyên qua đoàn người náo nhiệt, Lam Hạo Nguyệt dẫn chàng đi tới một cây cầu đá khá vắng vẻ. Ở bờ sông bên kia, mọi người đang thưởng thức ánh đèn hoa rực rỡ, thi thoảng tiếng cười nói thổi qua khiến mặt nước gợn sóng, lăn tăn.

Vì bên này không đèn hoa nên cũng chẳng có hàng buôn nào, vắng vẻ hơn rất nhiều. Trì Thanh Ngọc đi trên con đường đá, cảm nhận xung quanh ít người qua lại, thần kinh luôn căng thẳng nay mới dần được thả lỏng, thế nhưng lập tức thắc mắc, “Sao lại đến đây?”

Lam Hạo Nguyệt nói: “Chàng đứng yên đừng nhúc nhích.” Dứt lời, vén váy dài, chạy xuống bậc thềm bằng đá xanh tới bờ nước, quan sát một lúc, thấy không có gì nguy hiểm mới xoay người, đưa chàng tới bậc thêm kia.

“Tổng cộng có năm bậc.” Nàng nắm chặt tay chàng, không dám mất tập trung.

Trì Thanh Ngọc dùng gậy trúc để dò đường đi xuống dưới, mãi đến khi chạm vào mặt nước cách đó không xa, mới hiểu đã được nàng dẫn đi đâu. Không đợi chàng mở miệng, Lam Hạo Nguyệt đã đỡ chàng, chầm chậm ngồi xuống, đối diện với mặt sông, nói; “Trên sông có bóng.”

Trì Thanh Ngọc hơi ngẩn ra, tựa như đã hiểu dụng ý tại sao nàng lại đưa mình tới đây.

Con sông lẳng lặng xuôi dòng, trăng sáng trên trời rơi xuống như sương, mặt nước lấp lánh điểm bạc cứ nhấp nhô không ngừng, tương phản với đèn hoa sáng rực ở bờ đối diện, mang đến cảm giác thú vị. Nàng vốn muốn tìm tới nơi có bóng trăng, thế nhưng hiện trăng đang ở giữa trời, chỉ có giữa mặt sông mới thấy bóng đầy đủ. Lam Hạo Nguyệt che giấu sự thất vọng của mình, kéo tay chàng, nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, nói: “Ở đây, có trăng rọi.”

Dòng nước lạnh lẽo hôn nhẹ lên ngón tay Trì Thanh Ngọc, tay chàng lướt nhẹ trên mặt nước dập dờn, tựa như muốn dùng sự dịu dàng nhất để chạm vào mặt trăng giấu mình trong làn nước kia.

“Tròn phải không?” Chàng mỉm cười nói.

“Vâng, tròn lắm.” Lam Hạo Nguyệt nắm ngón tay chàng, vẽ thành một vòng tròn hư vô trên mặt nước bập bềnh, “Giống thế này này, lúc ẩn lúc hiện trong nước.”

Đầu ngón tay Trì Thanh Ngọc ngâm trong làn nước lạnh lẽo, tựa như nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt chàng nhìn thẳng vào bóng tối trước mặt. Lam Hạo Nguyệt ngồi xuống, kề vai chàng trên bậc thềm cạnh bờ sông, thấy chàng xuất thần, không kiềm được mà hỏi: “Thanh Ngọc, chàng đang nghĩ gì vậy?”

Trì Thanh Ngọc hơi do dự một chứ, nói: “Tôi vẫn không hiểu, vì sao trăng trên trời lại ở trong nước…”

“Đó là bóng…” Lam Hạo Nguyệt nhíu mày, lại nghĩ, có lẽ chàng hoàn toàn không hiểu bóng là cái gì. Nàng tìm tòi trong tận cùng của suy nghĩ, muốn giải thích rõ ràng hơn. Trì Thanh Ngọc lại đưa tay vào nước. Thật ra nước sông ở đây chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng chàng lại có vẻ vui mừng, khóe miệng kéo lên.

“Trăng vốn không thể sờ thấy, nay lại có thể đặt trong lòng bàn tay.” Chàng đối diện với mặt nước trống rỗng, khẽ hé môi cười.

Lam Hạo Nguyệt nhìn mặt nước không có bóng trăng, lòng rất áy náy, thế nhưng lại không dám nói sự thật cho chàng, chỉ có thể dựa vào đầu vai Trì Thanh Ngọc, ôm chàng thật chặt.

Trì Thanh Ngọc khẽ nghiêng mặt sang, kề sát nàng. Hai người cứ đối diện với bờ sông vắng vẻ ấy, dựa vào nhau.

***

Trên đường về, dù đám đông không chen lấn nhau nữa, thế nhưng vẫn chưa tản đi hết. Lam Hạo Nguyệt dẫn chàng chầm chậm thả bộ trên đường, tránh những nơi náo nhiệt. Vì sợ chàng mất tập trung, nàng không dám trò chuyện nhiều, thế nhưng, đang đi, bỗng Trì Thanh Ngọc dừng lại hỏi: “Tên của em, có liên quan đến Trung thu không?”

Lòng Lam Hạo Nguyệt khẽ run lên, không muốn dối chàng nữa, chỉ đáp: “Có ạ, vì em ra đời trong đêm Trung thu, thế nên mới đặt tên này.” (*)

(*) Hạo Nguyệt – Vầng trăng sáng.

“Ra đời?” Trì Thanh Ngọc ngẩn người, giật mình, “Thì ra hôm nay là sinh nhật em, tại sao lại không nói?”

Lam Hạo Nguyệt cúi đầu: “Em cảm thấy có gì quan trọng đâu.”

Trì Thanh Ngọc khẽ chau mày, xoay người nói, “Tôi không chuẩn bị gì cả… em thích gì?”

“Không thích gì cả.” Nàng nắm tay áo chàng, thấy có người đi ngang, đẩy chàng ra sau.

Thế nhưng Trì Thanh Ngọc lại dùng gậy trúc để dò đường, cố chấp đi về trước mấy bước, “Lúc còn ở nhà, chẳng lẽ không ai tặng gì cho em?”

“Dạ có, nhưng mà, bây giờ em chẳng muốn gì cả.” Lam Hạo Nguyệt lí nhí.

Chàng ngẩn ra, một lát sau, lấy tiền từ trong ngực ra, đặt trên lòng bàn tay, đưa ra trước, “Tôi còn một chút tiền.”

Lam Hạo Nguyệt bối rối nhìn chàng, sau đó quay đầu nhìn về con phố đối diện, màn đêm dày đặc, chỗ này cách một khoảng mới tới khu vực phồn hoa nhất trong thành, những người bán hàng rong đang chuẩn bị dọn về. Nàng dịu dàng cầm tiền trong tay chàng, nắm tay Trì Thanh Ngọc, đi tới một quầy hàng nọ.

Trên giá gỗ thô sơ treo mấy sợi tơ đủ màu, cũng có vô số trâm tóc hoa cài. Có lẽ vì ở đây không phải phố hoa đăng nên buôn bán vắng vẻ, vốn người bán hàng đã mang đồ trên giá bỏ vào bọc, thế nhưng có người đi tới nên dừng động tác.

“Cô nương muốn mua gì à?” Người bán vừa hỏi vừa nhìn cây gậy trúc trong tay Trì Thanh Ngọc.

Lam Hạo Nguyệt tỏ ra không nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của hắn, cúi đầu nhìn đồ trên giá. Người bán thấy quần áo nàng xinh đẹp, liền lấy bông hoa cài màu đỏ tinh tế, phức tạp nhất trong số những món đồ đưa cho nàng, nói: “Đây là kiểu đang thịnh hành nhất, được làm từ bảy lớp lụa mỏng, nhiều cánh hoa, màu sắc cũng rực rỡ.”

Lam Hạo Nguyệt đành nhận lấy hoa cài nở rộ kia, tuy từng lớp rất phức tạp, thế nhưng thật ra chất liệu cũng chẳng tinh tế lắm. Nàng đang do dự, Trì Thanh Ngọc lại đưa tay đến, sợ lên cánh hoa.

“Là tốt nhất rồi sao?” Chàng sờ vuốt tỉ mỉ, hỏi một câu.

Người bán thấy chàng đưa mặt về phía trước, không biết đang nói chuyện với mình, sửng sốt một lát rồi mới giật mình đáp: “Đúng đúng, tôi thấy cô nương này xinh đẹp như vậy, đương nhiên phải đưa hoa cài tốt nhất cho cô ấy rồi.”

Lam Hạo Nguyệt muốn nói chuyện với Trì Thanh Ngọc, thế nhưng chàng cướp lời: “Hạo Nguyệt, em thích không?”

Nàng đáp một tiếng, thế là Trì Thanh Ngọc vui vẻ mua cho nàng bông hoa cài đỏ thẫm này. Thậm chí chàng còn không hỏi giá, sau khi Lam Hạo Nguyệt đưa tiền cho người bán, trong tay chỉ còn hai đồng. Nàng lén nhét tiền vào trong lòng, lấy túi tiền của mình, hỏi người bán về giá mấy sợi tơ.

“Em mua sợi tơ làm gì?” Trì Thanh Ngọc ở cạnh lắng nghe, hơi không hiểu.

Lam Hạo Nguyệt mím môi cười, kéo tay chàng, khẽ khàng chạm lên chùm dây kia, nói: “Đương nhiên là có việc rồi… Chàng tùy tiện lấy một sợi đi, được không?”

Đỏ thẫm, xanh lục, lam thẫm, tím biếc, trắng tuyền… những sợi tơ đủ màu sắc lướt qua ngón tay Trì Thanh Ngọc, dựa vào cảm giác, chàng cầm một sợi, là màu vàng nhạt. Lam Hạo Nguyệt không để ý ánh mắt của người khác, ôm lấy tay chàng, vui vẻ nói: “Em thích sợi này.” Dứt lời, nàng rút thêm hai sợi màu lam thẫm, để cạnh nhau, “Sẽ thế này này.”

***

Đạp lên trăng sáng trên đường, hai người trở về nhà trọ. Lam Hạo Nguyệt theo sát chàng, chui tọt vào phòng, tranh thủ lúc chàng muốn đóng cửa, ôm eo Trì Thanh Ngọc, lí nhí, “Đừng đuổi em ra ngoài.”

Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, cúi đầu miết theo tóc mai nàng, “Tôi chưa từng đuổi em mà?”

“Sao lại không chịu nhận vậy, mấy ngày trước chàng toàn đuổi em về phòng thôi.” Nàng mặt dày quấn lấy chàng, kéo Trì Thanh Ngọc đi xuống ngồi trên mép giường. Trì Thanh Ngọc xoa đầu nàng bảo: “Tôi đồng ý đưa em đi, đương nhiên phải làm cho tốt, không thể tùy tiện làm bậy quá mức.”

Lam Hạo Nguyệt rũ mắt, ngồi thẳng người nói: “Lúc nghỉ ngoài trời, không phải chúng ta cũng ở bên cạnh nhau đó sao?” Nàng lại chu miệng nói: “Bây giờ vào nhà trọ thì lại muốn đuổi em đi, em ngủ một mình sợ lắm…”

Trì Thanh Ngọc không nói. Đôi mắt nàng đảo một vòng, nhét hoa cài ban nãy vào lòng bàn tay chàng, đổi đề tài nói: “Cài cho em đi.”

Chàng khẽ thở dài, đến khi đụng tới búi tóc Lam Hạo Nguyệt, chần chừ hỏi: “Cài ở đâu?”

“Tùy chàng.”

Trì Thanh Ngọc cài hoa lên, lại mơn trớn cánh hơn, ngập ngừng nói: “Tôi cài lung tung, như vậy có xấu không?”

Lam Hạo Nguyệt dựa vào vai Trì Thanh Ngọc, đưa tay xoa cằm chàng, cười khanh khách nói, “Không đâu ạ, đẹp thật mà, là đóa hoa đẹp nhất mà em từng nhìn thấy.”

Chàng nở nụ cười nhạn nhạt. Lam Hạo Nguyệt lại đem ba sợi tơ kia cuộn lên ngón tay chàng, nói: “Thanh Ngọc, em tết đồng tâm kết cho chàng.”

“Đồng tâm kết.”

“Đúng vậy.” Lam Hạo Nguyệt dựa vào lòng chàng, lấy hai tay chàng đặt trên mu bàn tay mình, sau đó từ từ thắt nút, “Ba sợi lần lượt, đầu tiên là thắt thế này, … sau đó, lại từ chính giữa vòng qua…”

Trăng ngoài cửa soi tỏa, bóng cây âm u, ánh nến trong phòng lập lòe, chiếu lên hình dáng hai người. Đêm đã khuya, Lam Hạo Nguyệt không nhanh không chậm dạy chàng, tay hai người chồng lên nhau, thắt ra cái kết nho nhỏ.

“Màu vàng nhạt này là em, lam thẫm là chàng.” Lam Hạo Nguyệt để chàng sờ lên đồng tâm kết hình hoa bằng sợi tơ, mắt đầy vẻ dịu dàng.

Trì Thanh Ngọc mỉm cười, nàng đưa tay lấy miếng mặt ngọc ở dưới cổ chàng, buộc đồng tâm kết dưới hoa tai, vuốt phần dây thừa nói: “Em tặng chàng đấy, phải cất trong lòng nha.”

Chàng suy nghĩ một lát, tháo mặt ngọc xuống, mò mẫm rồi giao cho nàng: “Hạo Nguyệt, hôm nay là sinh nhật em, tôi không có thứ gì quý giá, mặt ngọc này, tặng cho em.”

Lam Hạo Nguyệt giật mình, trả mặt ngọc lại cho chàng, “Không phải chàng đã mua hoa cài cho em rồi à?”

“Cái đó không đáng tiền…” Chàng hơi thẹn thùng, không chịu nhận mặt ngọc, thấp giọng nói, “Tôi không còn thứ gì có thể tặng được nữa rồi.”

“Nhưng đây là thứ chàng luôn mang theo từ nhỏ, em không lấy được!” Lam Hạo Nguyệt bối rối, xoay người lại, muốn tròng dây lại cho chàng. Ấy nhưng Trì Thanh Ngọc lại sốt ruột, đẩy tay nàng ra, “Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt à, nếu em nói không lấy, tôi sẽ không an tâm.”

Lực nắm tay của chàng lớn, Lam Hạo Nguyệt không mạnh bằng, đành níu tay áo chàng, ủ rũ nói: “Tuy chàng chưa bao giờ gặp cha mẹ, nhưng có mặt ngọc này, không chừng một ngày nào đó có thể nhận ra bọn họ…”

Chàng khẽ mỉm cười, giữa chân mày mang theo vẻ ung dung, “Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này cả.”

“Thanh Ngọc…” Lam Hạo Nguyệt hỏi, “Chẳng lẽ chàng thật sự không muốn tìm người thân của mình nữa sao? Hoặc nói, nếu đúng là có ngày bọn họ nhận ra chàng, có phải chàng cũng không trở về cạnh họ?”

Trì Thanh Ngọc im lặng một lát, trả lời: “Lúc còn nhỏ, tôi cũng từng nghĩ vậy. Nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó, cha mẹ đến tìm, đưa tôi về nhà. Thế nhưng sau này, khi tôi hiểu rằng mình không giống như những người khác, liền không còn suy nghĩ vậy nữa. Có lẽ vì mắt tôi có vấn đề, thế nên họ mới vứt đi. Hai mươi năm trôi qua, tôi vẫn không thể nhìn thấy được gì. Có lẽ cả đời này, họ sẽ không tới tìm tôi, nếu đã vậy, làm sao có chuyện nhận hay không nhận?”

Lam Hạo Nguyệt kinh ngạc nhìn lại mặt ngọc, “Dù nói thế nào, đây vẫn là thứ làm bạn với chàng suốt hai mươi năm qua. Bây giờ em không thể…”

Tâm tình Trì Thanh Ngọc hơi sa sút, “Em không thích?”

“Không phải, không phải mà.” Nàng ôm vai chàng, “Chờ đến sau này, khi chàng tặng lại cho em, em sẽ nhận.”

“Vậy phải chờ đến khi nào?” Tựa như Trì Thanh Ngọc không tin lời của nàng lắm.

Lam Hạo Nguyệt ngẫm nghĩ, ghé vào lỗ tai chàng rồi nói: “Chờ khi em trở thành người nhà của chàng, lúc đó sẽ có thể lấy mặt ngọc này rồi.”

Chàng ngẩn ra, thế nhưng trên mặt lại nóng dần, nhất thời không biết trả lời thế nào. Lam Hạo Nguyệt vuốt mặt chàng, không kiềm được lại hôn một cái, thủ thỉ hỏi: “Bây giờ chàng đã hiểu chưa?”

Trì Thanh Ngọc rũ mi, dưới ánh nến, tạo thành cái bóng nhàn nhạt xuống dưới. “Biết… là chờ khi em trở thành tân nương…” Chàng nói, tựa như có chút thẹn thùng.

Lam Hạo Nguyệt mím môi cười, đưa tay vẽ theo hình dạng khuôn mặt chàng, “Xem ra cũng không ngốc lắm đâu nhỉ. Vậy nên, mặt ngọc này để lại ở chỗ chàng trước, đến ngày đó, chàng phải mang nó tới, một cách trọn vẹn không sứt mẻ, tặng cho em nhé.”

Bên môi chàng cũng hiện lên ý cười, nắm mặt ngọc lành lạnh trong tay, nói: “Được, tôi đồng ý với em.”



Từng ngọn đèn hoa bên đường tắt dần, trăng sáng đêm nay xa ngàn dặm, rọi chiếu khắp đất trời. Lam Hạo Nguyệt vẫn không về phòng mình mà mặc áo, ngủ lại bên cạnh chàng. Mùi hoa kim quế thơm ngào ngạt, tản dần trong gió, tràn vào khắp căn phòng nhỏ này. Nàng chìm sâu vào mùi hương tĩnh lặng, trong mơ hồ, cảm giác Trì Thanh Ngọc đang vươn tay, đụng tới vai mình.

“Thanh Ngọc.” Nàng đang ngủ, gọi chàng.

“Chuyện gì à?” Trì Thanh Ngọc vẫn còn mải suy nghĩ về lời hứa ban nãy, không buồn ngủ chút nào, đợi một lát chẳng nghe tiếng nàng trả lời. Chàng nín thở, tập trung tinh thần lắng nghe, tất cả chỉ còn mỗi tiếng hít thở của nàng đáp lại, mới biết Lam Hạo Nguyệt đã say giấc rồi. Thế nhưng vẫn sợ nàng sẽ đáp lại, liền nghiêng người, dè dặt nắm lấy đầu ngón tay của nàng, không muốn buông, dẫu chỉ là một khắc.

Đây là cách để chàng biết rằng, nàng ở ngay bên cạnh, không rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.