Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 58: Chương 58: TRĂM NÚI NGHÌN SÔNG LẮM CÁCH TRỞ




Việt Bắc xa dần, sau khi bọn họ rời khỏi Thiều Châu, không đi đường vòng mà đi thẳng đường lớn, mấy ngày sau đã tới biên giới Việt Tương. Vốn Lam Hạo Nguyệt định cưỡi ngựa mà đi thì nghe tiếng người gọi ở cách đó không xa: “Hai vị quan khách có muốn ngồi thuyền không? Con đường phía trước không dễ đi, đường thủy vẫn là tiện nhất đấy.”

Nàng quay đầu nhìn lại, một người đàn ông gầy gò đang chống xào trúc đẩy thuyền đi tới. Dòng sông chảy siết, tiếng nước ào ào, xuôi về phương Bắc. Nàng thấy rừng núi trước mặt um tùm rậm rạp, quả là ít người đi lại, thế nên cùng Trì Thanh Ngọc lên thuyền. Bến đò gác đá trắng, gió núi thổi tới, hai người kề vai nhau, ngồi trên thuyền, hướng về phía thành Nghi Chương.

“Dì của em có về lại Đường môn không?” Trì Thanh Ngọc hỏi.

Lam Hạo Nguyệt nhíu mày, nàng không nghĩ Đường Vận Tô sẽ bỏ mặc làm ngơ, cứ vậy mà trở về Đường môn, thế nhưng sợ Trì Thanh Ngọc lo lắng, bèn bảo: “Lâu như vậy mà vẫn không đuổi theo, nói không chừng dì đã về Thục Trung rồi.”

Tựa như có điều gì suy nghĩ, Trì Thanh Ngọc khẽ gật đầu, Lam Hạo Nguyệt nhìn chàng, tiếp: “Nếu Cố đạo trưởng về lại núi La Phù, có nói lại cho sư tỷ, sư huynh chàng hay không…”

Trì Thanh Ngọc nghĩ tới Cố Đan Nham, lòng không khỏi áy náy, “Đương nhiên huynh ấy sẽ nói, chắc chắn sư huynh, sư tỷ cũng rất sốt ruột. Còn sư phụ nữa, không biết người có còn ở núi La Phù hay không…”

Trong lòng Lam Hạo Nguyệt cứ thấy không yên. Nàng biết Cố Đan Nham không phải loại người cố chấp cứng nhắc, thế nhưng Trình Tử Nguyên lại khá nghiêm túc, còn sư phụ và sư tỷ của Trì Thanh Ngọc nữa, rốt cuộc là người thế nào đây. Đang nghĩ vậy, bỗng nghe Trì Thanh Ngọc nói: “Lần trước Lệ Tinh Xuyên bảo rằng lúc rời khỏi, Cố sư huynh chỉ đi một mình, không mang theo Hoàn Nhi, mấy ngày qua, trong lòng cứ cảm thấy bất an.”

“Hoàn Nhi?” Lam Hạo Nguyệt cảm thấy không vui, “Chẳng lẽ cô bé định một mình lăn lộn giang hồ sao? Cũng không sợ gặp phải nhân vật lợi hại nào đó, tiêu diệt uy phong của mình nhỉ.”

Trì Thanh Ngọc thở dài: “Tôi biết em không thích con bé. Nhưng Hoàn Nhi mãi là thân thích của đại sư tỷ, tôi không thể quá nghiêm khắc với con bé được. Sư tỷ lại thường ra ngoài dạo chơi cùng sư phụ, vì vậy mà Hoàn Nhi cũng ít được dạy dỗ uốn nắn.”

Lam Hạo Nguyệt nghe chàng bảo vậy rồi, cũng không nói gì thêm, chỉ thầm cầu mong không phải gặp cô nhóc đó lần nữa.

***

Thuyền đi thong thả, mãi khi tới Nghi Chương thì đã hoàng hôn. Lam Hạo Nguyệt đứng trên mũi thuyền đưa mắt nhìn ra xa, thấy trước mặt đồng không mông quạnh, rặng núi cao chót vót đằng xa, xung quanh chẳng có nhà nào. Nàng sốt ruột hỏi: “Nhà đò, ở đây không tìm được nơi ngủ trọ, trời sắp tối tới nơi, anh bảo chúng tôi biết phải làm sao bây giờ?”

Người lái đò chỉ vào rặng cây phía trước đáp: “Đằng sau đó là thôn đấy, chỉ là bị che mất không thấy mà thôi. Sau khi xuống thuyền, hai người đến đó tá túc một đêm, rạng sáng mai là có thể vào thành được rồi.”

Nghe thế, Lam Hạo Nguyệt mới yên tâm, sau khi thuyền cập bờ, nàng dẫn Trì Thanh Ngọc xuống thuyền. “Phía trước có thôn thật không?” Trì Thanh Ngọc hơi ngẩng mặt hỏi.

“Em không biết…” Lam Hạo Nguyệt kéo chàng đi về phía trước, “Nhưng mà lái đò bảo có, chúng ta đi thử xem.”

“Nhưng sao tôi chẳng nghe thấy tiếng động gì cả, không phải bây giờ là lúc mọi nhà đang bận làm cơm chiều sao?” Trì Thanh Ngọc cầm tay nàng, muốn nàng dừng chân lại. Lam Hạo Nguyệt quay đầu muốn tìm người lái đò để hỏi lại thì thấy gã đàn ông kia đã sớm chèo thuyền đi xa.

Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, lúc này gió nổi lên, thổi tung váy áo của hai người, không khỏi cảm thấy lo lắng.

“Hạo Nguyệt, chúng ta không nên đi qua thì hơn…” Trì Thanh Ngọc vừa nói được một nửa thì bỗng nghe thấy tiếng vang nho nhỏ từ bốn phía truyền tới, tựa như tiếng quần áo xẹt qua cành lá. Chàng nắm tay Lam Hạo Nguyệt, bỗng thấy căng thẳng, thấp giọng nói: “Đi mau!”

Lam Hạo Nguyệt cả kinh, lập tức xoay người, đang muốn kéo chàng đi thì bỗng có một sợi dây thừng vươn tới, phóng ra từ trong rừng rậm phía trước, đến bên hông nàng. Nàng vội vàng ngả người ra sau, sợi dây thừng vụt ngay sát mặt, tiếng gió rít lên. Con ngựa trắng đang đứng bị giật mình, chân sau đạp về phía Trì Thanh Ngọc. Nhưng ngay trong lúc đó, lại có vô số châm nhọn từ bốn phía của khu rừn bay ra, như một cái lưới chằng chịu, phủ xuống người nàng.

“Đến chỗ tôi!” Trì Thanh Ngọc rung tay xuất kiếm, chém xuống đầu mút của sợi dây thừng đang phóng tới mặt mình, vì vậy mà sợi dây thừng kia dừng lại, lập tức được thu hồi vào rừng. Chàng nghe thấy tiếng gió phía trước rít mạnh, liền chạy sang phía ngược lại. Lam Hạo Nguyệt vội vàng xoay người, trường kiếm trong tay phát ra ánh bạc, che cho người mình, tất cả bị kiếm khí ngăn lại, châm nhọn liên tiếp bị dứt gãy. Dù Trì Thanh Ngọc không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhưng nghe tiếng gió rít nổi lên bốn phía, đảo tay áo, hất những đoạn châm vẫn còn trong không trung xuống đất.

Lúc này Lam Hạo Nguyệt mới có thể đi tới gần, nắm cổ tay chàng, chạy dọc theo bờ sông. Từ trong khu rừng đằng sau có tiếng u u, như có kẻ thổi kèn, trong nhất thời, bốn phương tám hướng đều là tiếng vọng khiến đầu óc nàng choáng váng. Lam Hạo Nguyệt không biết vì sao lại có kẻ âm thầm mai phục đánh lén ở đây, chỉ đành dựa vào bản năng của mình, chạy về phía trước.

***

Tiếng kèn vang vọng không ngừng. Có hơn mười người áo xám nhảy ra từ trong từng, dùng vải bố màu tro che mặt, đánh về hai người như mị ảnh. Lam Hạo Nguyệt đánh trả, bức lui được một kẻ đang xông tới trước. Thế nhưng bỗng có kẻ nhảy ra sau, múa đao bổ về đầu vai Trì Thanh Ngọc.

Kiếm quang lóe lên, Trì Thanh Ngọc lách người, kiếm thế như rồng múa nước, phóng ra biết bao ánh kiếm nhọn hoắc, từ từ phong bế sự tấn công của bốn bề. Cương đao trong tay gã áo xám liên tục bay lượn, cước bộ rất chỉnh tề, người này vừa lui kẻ khác liền tiến tới, ngang dọc luân phiên, thay thế qua lại, đao pháp sắc bén hung ác, mỗi chiêu đều nhắm vào điểm chết người của cả hai. Thế nhưng Trì Thanh Ngọc vẫn luôn đạp chân theo bộ rất chuẩn, chiêu kiếm trong tay vừa nhẹ nhàng lại nhanh, tà áo xanh tung bay theo thân hình tựa như dương liễu ven bờ, kiếm khua lên như đom đóm lập lòe, bỗng một chiêu đâm thẳng, xuyên qua rừng đao, nhắm vào gã cầm đầu.

Gã vốn được hai tên đồng bọn bảo vệ, nào ngờ kiếm của Trì Thanh Ngọc đâm thẳng tới, gã không kịp né, bị đâm trúng cổ họng. Tia máu đỏ phun ra như mũi tên, gã lùi về sau liên tục, làm rối trận hình của mọi người. Nhân cơ hội đó, Lam Hạo Nguyệt xuất kiếm đâm vào tay kẻ bên cạnh, kéo Trì Thanh Ngọc phi người, nhảy ra khỏi trận đao này.

“Thuyền kia đâu rồi?” Trì Thanh Ngọc vội vàng hỏi.

Lam Hạo Nguyệt nhìn ra xa, dưới trời chiều, nhìn thấy được bóng lờ mờ của con thuyền nọ, liền dẫn Trì Thanh Ngọc đuổi theo. Tay lái đò thấy họ tới gần, càng cố gắng tăng tốc. Lúc này, đám truy binh phía sau đuổi theo, Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng đao kiếm, đánh với vài người. Trong lúc giao tranh, Lam Hạo Nguyệt đoạt lấy vũ khí của một gã nọ, phóng về phía tay lái đò đang khuất dần trong màn đêm.

Tay lái đò giơ sào trúc để đánh bay đoản đao, Lam Hạo Nguyệt giữ chặt tay Trì Thanh Ngọc, nhón chân lên tảng đá ven bờ, tung người đi tới đuôi thuyền. Vừa bước lên thì bỗng có một đường bén ngót bắn ra từ trong tay áo của tên lái đò, nàng chưa kịp ra tay, thì Trì Thanh Ngọc đã giương kiếm từ trước, chỉ nghe một tiếng ‘Đinh’, hàn quang kia bị chặt làm đôi, bay nhanh về phía sau, trúng ngay lồng ngực tên lái đò.

Có hai gã áo xám trên bờ đang đuổi theo con thuyền nhỏ, Lam Hạo Nguyệt vội vàng đảo sào trúc, bọt nước tóe lên bắn vào đầu gối bọn chúng. Hai người kia vội vàng xoay người né tránh, ống tay áo Trì Thanh Ngọc rung lên, vài mũi nhọn màu đỏ bắn ra từ trong cổ tay, như lá đỏ phóng mình trên không trung, sau khi dính vào quần áo hai kẻ kia, lập tức bén lửa bốc cháy.

Rú lên thảm thiết, hai gã té vào sông, nhất thời, nhưng kẻ còn lại cũng không dám tới gần. Tranh thủ cơ hội đó, Lam Hạo Nguyệt chống sào trúc đẩy đi, con thuyền lao nhanh về phía trước.

***

Con sông quanh co uốn lượn, màn đêm hoàn toàn buông xuống, xa xa gió núi nổi lên, rừng thông reo lên từng đợt. Lam Hạo Nguyệt thấy Trì Thanh Ngọc đang đứng một mình bên mui thuyền, quay đầu lại nói: “Thanh Ngọc, chàng vào trong thuyền nghỉ một chút đi. Ở đây có em trông chừng rồi.”

Trì Thanh Ngọc đáp: “Không cần, nhỡ đâu chúng có đuổi theo, hai ta có thể dễ bề tiếp ứng lẫn nhau.”

“Em nhìn bộ dạng lũ đao khách ấy, hình như là của Đoạt Mộng lâu.” Lam Hạo Nguyệt vừa đẩy sào, vừa đưa mắt nhìn ra xa, “Em không biết tại sao chúng lại không buông tha chúng ta, còn đuổi tới tận đây nữa!”

Trì Thanh Ngọc cũng nhíu mày, “Chẳng lẽ vì vài lần giao đấu với ta nhưng vẫn không thể chiếm thế thượng phong, Chính Ngọ ghi hận trong lòng?”

Lam Hạo Nguyệt đáp: “Em chỉ hi vọng chúng không đuổi theo nữa, chờ khi trời sáng rồi, chúng ta vào thành Nghi Chương, chắc là bọn chúng sẽ không dám ra tay giữa ngay ban ngày ban mặt đâu. Đến khi vào Sâm Châu rồi thì sẽ tới gần Hành Sơn hơn.”

Đang nói chuyện thì dòng sông phía trước đổi hướng, sóng ven bờ nhấp nhô. Lam Hạo Nguyệt đang cầm sào trúc trong tay để chống đỡ, bỗng nghe thấy tiếng gió thổi từ góc tối, phút chốc, có một sợi xích sắt xoay vòng vòng phóng tới, nhắm vào cổ tay nàng.

Lam Hạo Nguyệt ngửa người ra sau, xích sắt cuốn chặt vào sào trúc, dùng một lực thật mạnh để giật nó khỏi tay nàng. Lam Hạo Nguyệt cầm kiếm trong tay, thế nhưng sợi xích kia đã quấn lấy cây sào, giật ngược về bờ. Ngay sau đó, có bóng người xuất hiện, từng nhóm cung thủ xông ra từ bụi cây rậm ven bờ, trong nháy mắt, vô số mũi tên trắng cắt ngang giữa bầu trời đêm, bắn về phía mũi thuyền.

Trì Thanh Ngọc xông lên trước, vừa nắm eo Lam Hạo Nguyệt, vừa đưa nàng lùi về sau.

Hai người vừa vào khoang thuyền thì đã có một loạt tên bắn xuyên qua màn trúc, dán sát bả vai Lam Hạo Nguyệt, bay vào trong khoang.

“Đừng đứng dậy!” Trì Thanh Ngọc ấn Lam Hạo Nguyệt xuống, nằm sấp trong khoang thuyền, nói: “Nếu bọn chúng lên thuyền, em hãy ẩn mình dưới nước, tự bơi vào bờ, đừng ở lại liều mạng với chúng.”

“Vậy còn chàng?” Lam Hạo Nguyệt nằm bên cạnh chàng, sốt ruột hỏi.

“Em không cần lo cho tôi.” Chàng mò mẫm tới bờ vài Lam Hạo Nguyệt, “Em ở lại bên cạnh, tôi càng dễ bị phân tâm.”

Lam Hạo Nguyệt ngẩn người. Lúc này, có tiếng vó ngựa hí vang trên bờ, nghe như có người đuổi theo sau. Qua màn trúc, nàng nhìn ra xa, thấy đuốc trên bờ lập lòe, có thể thấy mấy con đại mã đang chạy dọc theo bờ sông như bay, đã gần đuổi kịp con thuyền. Gã trên ngựa mặc đồ màu trắng thuần, là Chính Ngọ của Đoạt Mộng lâu. Nhưng người chạy sau cũng ăn vận giống vậy, xem chừng gã mang theo đồng bọn, hình như đã có chuẩn bị trước mà tới.

“Chính Ngọ đến, nhưng Phương Nhụy phu nhân thì không.” Lam Hạo Nguyệt vừa dứt lời thì lách mình về phía cửa khoang thuyền.

Trên bờ, Chính Ngọ giương cung, một mũi tên trắng rít gió bắn về phía này. Lam Hạo Nguyệt vung kiếm hất tung, dùng lực để ném cái neo sắt ở đuôi thuyền lên. Mũi neo như móng vuốt, bay vào Chính Ngọ. Chính Ngọ tung mình, khó khăn lắm mới thoát được, neo sắt quét sang những người bên cạnh gã, đánh bay gã còn lại xuống ngựa. Lại một trận mưa tên bắn tới từ trên bờ, Trì Thanh Ngọc vội vàng đến bên cạnh Lam Hạo Nguyệt, kiếm trong tay tựa gió táp, ngân hoa cuồng vũ, ngăn hết những mũi tên đang bay tới.

“Tao muốn bắt sống!” Chính Ngọ la lên, đưa tay chống trên lưng ngựa, cầm Liệt Diễm đao, bổ xuống mũi thuyền từ không trung.

“Em vào khoang thuyền mau.” Trì Thanh Ngọc đẩy Lam Hạo Nguyệt vào trong, xông người ra trước, giơ ngang kiếm chặn đao Chính Ngọ bổ tới. Đao kiếm chạm nhau, hai bên đều bị chấn động, nhưng ngay sau đó, Trì Thanh Ngọc đã thuận thế nghiêng mình, xuất kiếm, nhắm vào eo trái của Chính Ngọ. Trì Thanh Ngọc né người sang một bên, kiếm thế cũng theo đó mà vung lên, ngăn được Chính Ngọ.

Thuyền nhỏ hẹp, tuy Trì Thanh Ngọc có thể phòng ngự trước sự tấn công của Chính Ngọ, thế nhưng lại không nắm chắc tình hình như hắn, chàng chỉ có thể dựa vào tiếng gió của đối phương phát ra và cảm giác trước mặt để phá giải từng chiêu thức của Chính Ngọ. Lam Hạo Nguyệt lui vào khoang thuyền, thấy kiếm thế chàng cuốn lên, không dám tới gần để tránh quấy rầy chàng. Lúc này, bỗng Chính Ngọ quát lên, Liệt Diễm đao trong tay tóe ra ánh sáng màu đỏ sậm, đánh úp về phía Trì Thanh Ngọc như sóng cả.

Trì Thanh Ngọc tung mình lên trên, Cổ kiếm lóe sáng, bỗng dưng trong luồng sáng xanh có dải màu hồng xuyên thấu. Chính Ngọ cảm giác cây đao đang hừng hực lửa của mình nay tựa như bị sương lạnh bao phủ, nhất thời như rơi vào hầm băng. Hạ chân hơi chậm, liền bị mũi kiếm thu hút chú ý, ngay lập tức, hơi thở bất ổn, đao thế trở nên đình trệ.

Lam Hạo Nguyệt thấy vậy, phát kiếm, tranh thủ lúc Chính Ngọ rút lui, xông đến bên cạnh Trì Thanh Ngọc, nắm chặt tay trái chàng, phi thân phóng lên phía bờ bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.