Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ là gương mặt dịu dàng đó mang theo sợ hãi và hoảng loạn, không giống như ngày hôm nay, trông cô trầm lặng như nước rồi lại vô cùng trấn định và trầm tĩnh.
Lệ Thận Hành mím môi, không kềm chế được ý cười trên khóe môi.
Cậu không mặc đồng phục, chỉ một chiếc áo thun và quần jean đơn giản, thiếu niên đứng dưới ánh đèn lộ ra cảm giác ngang tàng bễ nghễ, nhìn qua cũng đã có thể nhìn ra tương lai sẽ là một bước lên trời như thế nào.
“Nguyễn Tĩnh Vi.”
Lệ Thận Hành duỗi tay cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, trực tiếp cố định cô dựa vào thân cây.
Tĩnh Vi mới mười sáu tuổi, khó khăn lắm mới cao đến 1m60, lúc này ở trước mặt Lệ Thận Hành cũng chỉ đến đầu vai cậu.
Cô khẽ nâng mí mắt, nhìn đến hầu hết gợi cảm của chàng trai trẻ, trên người lại có hương vị dễ ngửi nói không nên lời, như là mùi cỏ xanh sau cơn mưa vậy.
Hai người dựa gần như vậy.
dù ở kiếp trước đã triền miên vô số lần nhưng hiện tại Tĩnh Vi vẫn cảm thấy bên tai nóng lên.
Cô quay mặt đi, hàng mi dài nhẹ nhàng rũ xuống.
Hô hấp của Lệ Thận Hành bỗng nhiên kéo gần: “Chiều nay ở phòng học của em vì sao lại trêu chọc tôi?”
Tĩnh Vi cảm thấy trái tim không chịu khống chế đập loạn lên, Lệ Thận Hành rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt khuôn mặt trắng tuyết của cô ửng đỏ.
Hàng lông mi đen nhánh lại cong dài, mái tóc thơm mềm như tơ lụa, cổ váy tròn không che lấp được xương quai xanh mảnh khảnh của cô, Lệ Thận Hành cảm thấy bụng dưới banh ra phát đau.
Từ buổi chiều mãi cho đến hiện tại, cậu cảm thấy mình không ổn chút nào.
Ngón tay mềm mại nhỏ nhắn chạm vào trán cậu, chỉ cần nhắm mắt lại nghĩ đến hình ảnh kia, cậu liền không ức chế được bản thân.
“Tôi, tôi không có...”
“Không có sao?” Lệ Thận Hành đột nhiên cấm lấy bàn tay bé nhỏ của cô dán trên mặt mình.
Tĩnh Vi hoảng sợ, nhanh chóng muốn rút ra nhưng cậu nắm chặt như vậy, chàng trai trẻ tuổi đang ở độ thiếu khinh cuồng huyết khí phương cương, quanh thân đều là hormone đàn ông, mãnh liệt gần như làm người ta hít thở không thông.
“Chiều nay ở phòng học công nhiên sờ tôi chính là ai hả?”
Lệ Thận Hành nói, âm thanh trầm khàn, hơi thở nóng bỏng trêu chọc vành tai Tĩnh Vi, cô như sắp khóc đến nơi: “Lệ Thận Hành... Anh buông tay.”
“Nguyễn Tĩnh Vi, trêu chọc đàn ông huyết khí phương cương sẽ có kết cục gì em cũng rất rõ ràng mà!”
Lệ Thận Hành nói xong, bỗng nhiên cúi đầu, Tĩnh Vi chỉ cảm thấy trên trán nóng bỏng, nụ hôn của anh dừng ở ấn đường trên trán cô.
Rõ ràng không phải như thế, kiếp trước, thẳng đến khi cô trưởng thành, Lệ Thận Hành đều không chạm vào cô, bởi vì cô không muốn.
Tĩnh Vi muốn tránh né tất cả về Lệ Thận Hành, dù kiếp trước là cô thua thiệt anh nhưng kiếp này cô cũng không nghĩ lại dây dưa với anh.
Không phải người một thế giới đều sẽ không có kết quả tốt.
Kiếp trước cô bị người ta nhục mạ là tiểu tam giày rách, chẳng lẽ sống lại một lần, cô vẫn như cũ phải cùng Lệ Thận Hành yêu đương kiêng kị sao?
Tĩnh Vi dùng hết sức đẩy cậu ra: “Lệ Thận Hành, sau này anh không cần lại đến quấy rầy tôi!”
“Nguyễn Tĩnh Vi!”
Cậu tức giận, thanh âm cất cao, Tĩnh Vi rơi nước mắt rồi lại bị cô nhanh chóng lau đi.
Dưới ánh đèn đường, Lệ Thận Hành nhìn thấy mấy vết cào đỏ ửng trên cánh tay của cô, ánh mắt cậu đột nhiên sắc bén: “Sao lại thế này, Nguyễn Tĩnh Vi, là ai làm, ai đánh em!”
Hốc mũi cô chua xót, nghẹn ngào nói: “Không có gì, Lệ Thận Hành, không liên quan đến anh, mời anh về sau không cần lại đến tìm tôi!”
Cô xoay người muốn đi, Lệ Thận Hành lại bước nhanh đuổi theo, cầm tay cô kéo ra chỗ sáng nhất.