Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng mà cô cũng không muốn lại dây dưa không rõ với Lệ Thận Hành.
Tính cách cô yên tĩnh, trầm mặc, ít nói, thích người đàn ông dịu dàng, ấm áp.
Lệ Thận Hành xuất thân tôn quý, tiêu tiền như nước, những năm tháng anh mang cô về thủ đô, cưng chiều cô trong lòng bàn tay, thương yêu như công chúa, đàn bà nước A ghen tỵ đến phát điên.
Nhưng cô không muốn cuộc sống như vậy, giống như bị người ta đặt lên lò nướng, ngày đêm bất an.
Cô chỉ muốn sống cuộc sống an ổn, bình thường, sinh hai đứa con, người một nhà hạnh phúc bên nhau.
Những thứ này Lệ Thận Hành không cho cô được.
Kiếp trước cô từng chất vấn anh, nếu yêu cô như vậy vì sao không cưới cô?
Lệ Thận Hành thậm chí không trả lời cô.
Tĩnh Vi than nhẹ một tiếng, tiếng chuông tan học vang lên, cô từ từ thu dọn sách vở trên bàn, mãi đến khi phòng học gần như không có ai cô mới rời đi.
Lúc xuống lầu, Tưởng Uyển đột nhiên ở dưới lầu chạy lên bắt lấy tay cô dồn dập nói: “Tĩnh Vi, mau, đi theo mình, cái tên nhị thế tổ kia mang theo một đám người ở dưới lầu chặn cậu đấy.”
Tĩnh Vi ghét nhất ở Lệ Thận Hành chính là dù anh làm gì cũng thanh thế vô cùng, chỉ hận không thể chiêu cáo thiên hạ.
Tưởng Uyển rõ ràng nhất tính tình của cô.
Nhưng Tĩnh Vi lại không rời đi cùng cô ta, cô nhẹ nhàng rút tay mình ra, hơi cau mày: “Uyển nhi, cậu nhìn thấy anh ấy dẫn theo rất nhiều người sao?”
Tưởng Uyển dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, không phải từ trước đến nay tên nhị thế tổ đều như vậy sao, đi đâu cũng phải tiền hô hậu ủng...”
Tĩnh Vi bắt lấy cánh tay Tưởng Uyển kéo cô ta đi đến lan can ngoài hành lang.
Lúc này trong trường học bóng người thưa thớt, dưới tàng cây bên cạnh khu dạy học, Lệ Thận Hành một người đứng ở dưới cây cột đèn, dáng người cao dài, kiệt ngạo khó thuần, dưới ánh đèn hạ, ngũ quan có chút mơ hồ, mang theo một chút ngả ngớn và không kiên nhẫn.
Kiếp trước Nguyễn Tĩnh Vi và cậu ở bên nhau ba năm, điều cô xác định được chính là, Lệ Thận Hành sẽ không lừa cô.
Hôm nay cậu nói một người, vậy nhất định là một người.
Tưởng Uyển có tâm tư gì, Tĩnh Vi sống hai đời đương nhiên sẽ đoán được chút ít.
Con gái khi có người thích sẽ không tránh khỏi được tính kế, cái này không tính là gì nhưng Tĩnh Vi lại không muốn bị người ta xem là đồ ngốc mà lừa gạt.
Cô không muốn cùng Lệ Thận Hành ở bên nhau là chuyện của cô nhưng Tưởng Uyển khoa tay múa chân như vậy, lại không khỏi có vẻ khó coi.
Tưởng Uyển ngây ngẩn cả người, vành mắt đỏ lên: “Vi Vi, mình chỉ không muốn làm cậu bị thương...”
Tĩnh Vi lạnh lùng tĩnh nhìn cô ta: “Tưởng Uyển, chuyện của mình, mình sẽ tự mình giải quyết.”
“Vi Vi...”
Tĩnh Vi xoay người, trực tiếp xuống lầu.
Tưởng Uyển bỗng dưng cắn chặt khớp hàm, giả vờ cái gì mà giả vờ, không phải mình cũng có tâm tư muốn bay lên đầu phượng hoàng hay sao?
Xí, thường ngày làm bộ trinh tiết liệt nữ, thì ra là lừa người, nhìn bộ dạng khó dằn nổi của cậu ta mà xem, nói không chừng lát nữa không kịp chờ mà cởi áo tháo thắt lưng nhào vào trong ngực người ta ấy chứ!
Xuất thân trong gia đình tầm thường luôn có một mặt xấu xí như vậy, dựa vào cậu ta mà cũng nghĩ leo lên Lệ Thận Hành, cũng không nhìn Nguyễn gia nhà mình là dạng gia đình gì!
Phi.
Tưởng Uyển cười lạnh một tiếng, hai năm ngồi cùng bàn, mất công Tưởng Uyển này đối đã với cậu ta như bạn bè, lòng tốt mang cho chó ăn còn hơn.
Tĩnh Vi xuống lầu, Lệ Thận Hành liếc mắt một cái liền nhận ra cô.
Thiếu nữ thường ngày ăn mặc áo đồng phục rộng thùng thình, hôm nay mặc váy liền thân, cánh tay bé nhỏ thon dài, làn ra trắng tuyết, ngũ ngoan tinh té, cậu thích nhất là gương mặt này của cô.
Dịu dàng mang theo sợ hãi và hoảng loạn, không giống hôm nay, trông cô trầm lặng như nước lại vô cùng trấn định, trầm tĩnh.