Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Uyển nhi, những lời này sau này cậu không cần nói nữa, cậu nói như vậy chính là phỉ bang và bôi nhọ người khác.”
Tĩnh Vi nhẹ nhàng gạt tay Tưởng Uyển ra: “Sắp vào giờ học rồi, mình còn muốn xem lại bài hôm qua.”
Cô lấy sách vở ra bắt đầu đọc bài.
Gương mặt xinh đẹp của Tưởng Uyển dần trắng bệch, nếu là lúc trước cô ta chỉ cần nói vậy tới Tĩnh Vi thì Tĩnh Vi sẽ bị dọa rung mình, lúc gặp phải Lệ Thận Hành sẽ tránh thật xa.
Nhưng hôm nay những lời của cô ấy sao lại có ý giữ gìn đây?
Chẳng lẽ... cậu ta đã động tâm với Lệ Thận Hành sao?
Tưởng Uyển cắn chặt hàm răng.
Tuyệt không thể như vậy, dựa theo bộ dạng để bụng của Lệ Thận Hành đối với Nguyễn Tĩnh Vi, nếu để anh ta biết Nguyễn Tĩnh Vi nói lời này…
Tưởng Uyển hít sâu một hơi, cô ta chưa từng gặp qua chàng trai nào tự phụ lại đẹp trai như Lệ Thận Hành, làm điên đảo mọi tưởng tượng và mộng tưởng trước giờ của cô ta.
Nếu khôn gả cho anh, đời này sao cô ta có thể cam tâm đây?
...
Tiết tự học buổi tối kết thúc, giáo viên chủ nhiêm tuyên bố sự kiện.
Nước A sắp tiến hành thi đấu trong phạm vi cả nước, nếu học sinh nào đạt được ba vị trí cao nhất, lúc thi đại học sẽ được cộng 30 – 50 điểm.
Tin tức vừa ra, toàn bộ vườn trường đều sôi trào.
Huống chi lúc này phạm vi thi đấu rất rộng, không chỉ giới hạn Olympic toán học mà các môn học khác cũng có, thậm chí còn thi đấu cả các môn nghệ thuật.
Tĩnh Vi cũng không có hứng thú lắm, cô chỉ cần đỗ vào trường đại học tốt nhất ở thủ đô là được rồi, cho nên không cần được cộng điểm gì đó.
Nhưng Nguyễn Tư Vũ lại vui mừng vô cùng, nếu cô ta đi thi đấu môn sở trường mà dành được giải nhất cả nước thì lúc thi đại học sẽ được cộng 50 điểm, như vậy trước lúc thi đại học cô ta sẽ phấn đấu một phen, ít nhất có thể đỗ trường đại học chính quy hạng ba ở thủ đô.
Mà Nguyễn Tĩnh Vi, nó sắp mất cơ hội đi học còn thi đấu làm cái gì?
Nguyễn Tư Vũ trước tiên báo danh, sau đó lén báo danh cho Nguyễn Tĩnh Vi.
Đứa em gái này ngoại trừ xinh đẹp với mọt sách thì không có sở trường đặc biệt nào.
Từ bé Nguyễn Tư Vũ được học múa, vô số lần đạt giải nhất nhưng Nguyễn Tĩnh Vi lại không biết gì.
Cô ta chính là muốn làm cho đứa em gái này phải xấu mắt, làm cho nó mang tai tiếng khắp toàn bộ thành phố A.
Tĩnh Vi không hề biết chuyện này.
Kiếp trước, sau lần tổ chức sinh nhật của Nguyễn Tư Vũ và cô thì cô không tới trường nữa.
Bởi vì sau khi say rượu bị bắt gặp cùng nam sinh khác leo giường, Nguyễn Chính Trạch hung hăng đánh cô một trận, chuyện này truyền ra ngoài, ông ấy không cho phép cô đi học nữa.
Bởi vậy, Nguyễn Tư Vũ cũng không cần làm điều thừa, dù sao Nguyễn Tĩnh Vi đã đủ mất mặt rồi.
Chính là kiếp này, Nguyễn Tĩnh Vi bỗng nhiên ầm ĩ đòi ở lại trong trường, lúc trước Nguyễn Tư Vũ tính kế thất bại, cô ta liền nghĩ cách tới cuộc thi này.
Những nam sinh đó không phải ngầm nghị luận Nguyễn Tĩnh Vi xinh đẹp văn tĩnh làm người yêu thương sao?
Không phải Lệ Thận Hành xem như tâm can bảo bối sao?
Cô ta phải khiến cho bọn họ nhìn xem Nguyễn Tĩnh Vi căn bản là chiếc gối thêu hoa, là bao cỏ không có sở trường gì.
Tưởng Uyển cũng báo danh, gia thế như nhà cô ta, từ bé đương nhiên được học hành, cầm kỳ thi họa không gì không biết.
Bởi vì tin tức lớn bùng nổ, toàn bộ tiết tự học buổi tối không thể hoàn thành, phòng học lộn xộn cả lên, trong lòng Tĩnh Vi loạn như ma.
Lệ Thận Hành nói, sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, anh sẽ chờ cô ở dưới lầu.
Cô không biết nên ứng đối như thế nào, sống lại một lần, tình cảm của cô đối với anh đầy phức tạp.
Có thua thiệt áy náy, lại như cũ không muốn rời khỏi anh.
Những lời mà Tưởng Uyển nói là tung tin vịt, tuy là lời nói vô căn cứ nhưng Đế thiếu nước A Lệ Thận Hành tàn nhẫn độc ác, bất cần đời như thế nào, Tĩnh Vi lại rất rõ ràng.
Kiếp này cô tuyệt không yêu Tống Nghiệp Thành, tuyệt không làm mình khuất nhục mất mạng như vậy, còn để đứa con đủ tháng chịu liên lụy.