Một Lần Lịch Kiếp, Dây Dưa Cả Đời

Chương 22: Chương 22: Chương 13




Hôm nay trời đẹp, nắng đẹp, biển cũng đẹp nữa...

Nhưng bản đế cơ có thể khẳng định rằng, hôm nay nhất định là ngày xui xẻo nhất trong số những ngày xui xẻo...

(Tác giả không nhịn được xen vào một câu: Nhìn số thứ tự của chương đã thấy xui xẻo rồi!)

Trước tiên...bản đế cơ thức dậy, vô cùng kinh ngạc cảm thấy chỗ ngủ hôm nay của mình rất đàn hồi rất êm ái, còn có tỏa ra hơi ấm...Hình như cái đống chăn đệm tối qua mình nằm cũng không ấm như vậy...Ta còn thỏa mãn ưỡn ẹo vài cái mới chịu hé mắt ra nhìn...Bộ mặt yêu nghiệt tuyệt đối có thể dọa chết người của đế quân vừa vặn lọt vào tầm mắt ta. Đế quân một tay chống đầu, một ngang ôm ngang eo ta, rất nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi nhìn ta =.=!!! Cái tư thế này, nhìn sao cũng có chút..khụ...mờ ám...

Khụ..khụ..bản đế cơ vốn là người khoan dung độ lượng, chung chăn chung gối chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ...

Nhỏ mới là lạ!

Bản đế cơ dùng tốc độ như sét đánh lủi ra khỏi vòng vây của đế quân, chỉnh đốn lại y phục, tức muốn ói máu; trong đầu cũng vừa vặn hiện lên những mảnh kí ức rời rạc, những động chạm, từng cái từng cái hiện lên rõ mồn một. Phải, đây tuyệt đối không phải là mộng. Thật tức chết đi mất, bản đế cơ ta sao lại có thể bị áp bức một cách như vậy. Thanh danh ta đều theo nước trôi đi luôn rồi a a a...

Ta luôn cho rằng điều đáng sợ thứ nhất của nữ nhân là gặp phải một tên biến thái; điều đáng sợ thứ hai chính là tên biến thái đó làm ra vài chuyện biến thái. Biến thái gặp biến thái, chỉ có thể trở thành tổ hợp biến thái hơn nữa...

Đế quân tự nhiên bị liệt vào hạng biến thái, đương nhiên việc làm ngài làm với ta rõ ràng là hành động vô cùng biến thái!!!

Theo lẽ thường tình, ta nên khóc nháo náo loạn thắt cổ gì gì đấy đòi đế quân chịu trách nhiệm; hoặc là dùng những lời lẽ thậm tệ nhất chửi rủa đế quân không biết xấu hổ. Có điều việc trước làm ra có chút mất phong thái của một đế cơ; còn việc chửi rủa, ta thực cũng không biết chửi thế nào mới đủ thậm tệ...

Bản thân ta đột nhiên nghi ngờ. Kiểu người biến thái như đế quân ngài tại sao lại có thể làm thượng thần được đây? Bộ quy cách tu luyện lựa chọn thượng thần hồi đó không có chuẩn mực đạo đức đến vậy sao? Hay là tất cả đều bị bộ mặt, phong thái của đế quân ngài che mắt rồi. Quả nhiên thế giới đại đồng, nhan sắc che mờ mắt, lại có thể để một tên cầm thú đội lốt quan lại(*) thăng lên thượng tiên, Thiên giới chúng ta thực bất hạnh quá...

(*)cầm thú đội lốt quan lại: là một câu thành ngữ, mang nghĩa người xấu lại có vẻ bề ngoài hào nhoáng, ưa nhìn.

Bản đế cơ gấp tới mức mặt mày đỏ gay như cua luộc, hổn hà hổn hển chỉ thẳng vào mặt đế quân tức tối nói: “Ngài...ngài...ngài cái đồ tiểu nhân này!” Lại có thể nhân lúc ta bị trọng thương, bị tác dụng của thuốc làm cho thần trí mơ hồ mà phi lễ ta! Đế quân ngài thực làm ta tức chết mất thôi!!!

“Cũng chỉ là ngủ chung một đêm, hôn vài lần, sờ vài cái mà nàng đã ngượng ngùng như thế...Nhìn xem, cả khuôn mặt đều đỏ ửng lên rồi kìa!” Đế quân giữ nguyên tư thế nửa nằm nửa ngồi không được chỉn chu kia, tâm trạng hình như rất tốt, vừa nói vừa cười mỉm nhìn ta. Đáng ghét, đã phi lễ người khác còn thản nhiên như vậy, đế quân thực không biết xấu hổ! Còn nữa, là con mắt nào của ngài ấy thấy ta ngượng ngùng?! Ta rõ ràng là đang tức muốn chết đây a a a...

Tử Dạ đế quân trong mắt ta xưa nay đều là bậc chính nhân quân tử, ngay thẳng như tùng trúc trên núi cao, thanh bạch tựa sương mai buổi sớm. Lần đầu tiên ta nhìn thấy đế quân bên bờ ao Tả Vọng đang đọc kinh Phật, bộ dạng vô cùng chuyên chú thành tâm. Chúng ta tuy cùng sống ở Cửu Trùng Thiên, nhưng ta ít khi gặp ngài ấy, chủ yếu vì đế quân quá mức cao quý, ta hổ thẹn không bằng...-.-. Có điều sau tất cả những chuyện ngài ấy làm dạo gần đây, sự ngưỡng mộ và sùng kính của ta đã hoàn toàn bay biến sạch!

Tử Dạ đế quân chính là con người tùy hứng vô liêm sỉ mặt dày nhất Cửu Trùng Thiên! Chúng ta đều bị vẻ ngoài đạo mạo của ngài ấy lừa rồi, thực là ngây thơ quá!!!

Bản đế cơ nảy ra cảm giác mãnh liệt muốn cào hai phát lên mặt đế quân để xem da mặt ngài ấy rốt cuộc dày đến mức nào._..

Hít vào thở ra.

Bình tĩnh, bình tĩnh

Bản đế cơ mà nổi giận thì có phần quá mất phong thái rồi._. Ta nhe nanh múa vuốt,nghiến răng nghiến lợi, nói: “Chuyện hôm qua xem như chưa từng xảy ra! Nếu đế quân dám hé răng nửa lời, thì người coi chừng tiểu nữ đó!”

Đế quân tiếp tục nhe nhởn cười nói: “Có hé răng với ai hay không là chuyện của ta, mắc mớ gì nàng!”

Ta: “...”

Bản đế cơ phát điên rồi.

Đế quân có thể vô sỉ, có thể trắng trợn hơn được nữa không?!

Ta ôm một mớ tinh thần ngập ngụa tổn thương cùng với tâm trạng mốc meo chui ra khỏi khoang thuyền; chủ yếu vì ta không thể tiêu hóa cái bộ mặt trắng trợn của đế quân thêm một giây phút nào nữa. Nào ngờ ta vừa bước ra, một tia sét chói lòa từ trên hư không xé toạc bầu trời ra làm hai nửa kèm theo tiếng sấm ù ùng mãi không dứt; ta hoảng hồn vội chui tọt trở lại bên trong. Đế quân đã chuyển qua một tư thế nửa nằm nửa ngồi còn lôi thôi hơn cả lúc nãy; tay cầm một quyền sách không biết móc từ xó nào ra, mắt không liếc nhìn ta lấy một cái, chầm chậm nói: “Thời hạn đã đến, thiên kiếp lần này coi bộ khá hoành tráng đây...”

Thiên kiếp?

Ta chợt tỉnh ngộ, đế quân là đang nói đến Nghiệp Hỏa thánh kiếp của Trầm Uyên huynh trưởng ta; cái lý do chết tiệt làm ta phải bôn ba đến Ma giới chịu một trận ngược đãi thể xác, sau đó lại chịu một trận ngược đãi tinh thần lẫn thể xác ở chỗ đế quân...

Nhắc đến lại muốn phát cáu!

“Hôm đó giết chết Ma quân, Vạn Ma Huyết thạch đồ ở chỗ đế quân đúng không?!” Ta chợt nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng, thiên kiếp đã diễn ra rồi, nhưng không biết Trầm Uyên đã có Huyết thạch đồ hay chưa!

“Đợi nàng nhớ đến, có lẽ huynh trưởng của nàng đã sớm tan thành tro bụi...”_Đế quân liếc xéo ta một cái làm bản đế cơ xấu hổ cúi đầu_” Hôm đó thu được thạch đồ, vừa vặn Thần quân Trác Huyền đuổi tới; Ta đã sớm nhờ hắn mang đến giao cho Trầm Uyên, nàng khỏi lo...”

Thì ra Trác Huyền cũng đã nhận được thư và đuổi tới nơi, đủ nghĩa khí. Nhưng tại sao hắn không đưa ta đi cùng, lại để đế quân đem ta đi cơ chứ! Cái tên đáng chết này, khi trở về nhất định phải tính sổ với hắn!

(Tác giả lại không nhịn được xen vào một câu: Cô đừng có mà giận cá chém thớt! Có tính sổ thì đi tính với cái tên đang nằm nhe nhởn kia kìa!)

“Vậy bây giờ chúng ta có thể trở về được chưa?!” Bản đế cơ cực kỳ sốt ruột. Đế quân gấp sách lại ném qua một bên, nói: “Thiên hỏa chung quy vẫn độc hại với Thần tộc, đợi sau khi thiên kiếp qua rồi hãy trở về...”

Cũng đúng, mỗi lần thiên kiếp đến, Trầm Uyên đều ra nghiêm lệnh bắt ta phải ở yên trong Thần Sơ cung, nhưng mà...

“Ta biết nàng lo lắng cho huynh trưởng, nhưng nàng lo lắng được ích gì đây? Bây giờ nàng mang cái bộ dạng thương thế mới chỉ khỏi một nửa này trở về, khẳng định Trầm Uyên sẽ phải phân tâm lo lắng cho nàng, như vậy có phải càng ảnh hưởng đến việc hắn lịch kiếp hay không?”_Đế quân từ lúc nào đã xáp tới kế bên vươn tay vỗ vỗ đầu ta_”Ngoan, trong tay hắn còn có bức thạch đồ làm hậu thuẫn, không thể xảy ra chuyện gì được đâu; nàng cứ tiếp tục ngoan ngoãn dưỡng thương cho tốt đi...”

Ta phải thừa nhận, đế quân nói câu nào cũng đều thấu tình đạt lý, khiến ta không còn lời nào để nói. Có điều, cái điệu bộ này của đế quân nhìn thế nào cũng giống đang vuốt ve sủng vật vậy?! Ta vung tay dứt khoát hất văng tay của đế quân đang vỗ đầu ta, tức tối nói: “ Tiểu nữ không phải tiểu hài tử, đế quân không cần một câu ngoan, hai câu ngoan dỗ dành tiểu nữ! Còn nữa, ai cho phép ngài vỗ đầu tiểu nữ như sủng vật của ngài vậy!”

“Ngày trước ta quả thật có nuôi một con tiểu miêu, bộ dạng tức tối xù lông y hệt nàng bây giờ vậy...”

Ta: “...”

Thấu tình đạt lý cái quái gì, bản chất của đế quân vẫn là con người vô sỉ tùy hứng mặt dày mà thôi!

...

Những lần trước ta đều không có trực tiếp chứng kiến thiên kiếp, Trầm Uyên không những bắt ta ở lại trong cung điện, mà còn rất vô nhân đạo dùng pháp khí cấm chế ta không được ra khỏi phòng. Lần này bản đế cơ lại ở bên ngoài ngay lúc thiên kiếp đang diễn ra, thực làm ta mở rộng tầm mắt. Chỉ thấy bầu trời tối đen, hỏa diễm bùng lên thành từng đốm nhỏ phiêu tán trên không trung mãi không tắt; tàn lửa rơi xuống rất nhiều, cả bầu trời như bị nung đỏ khiến ta cảm thấy vô cùng nóng bức. Ở đây cách xa Cửu Trùng Thiên như vậy mà còn chịu không nổi, Trầm Uyên lại là mục tiêu của thiên kiếp, không nóng chết mới là lạ. Ta bắt đầu hoài nghi những lần trước huynh ấy không phải chết vì bị thiên kiếp thiêu rụi, mà là chết vì nóng ==.

Tình trạng này kéo dài mười ngày liền, tới sáng ngày thứ mười một, cuối cùng bầu trời cũng trong xanh trở lại, hỏa diễm tan đi, khí trời cũng không còn nóng bức nữa. Ta đứng ở đầu mũi thuyền khoan khoái hít sâu một hơi, tính ra ta đã lênh đênh trên Bích Hải tròn nửa tháng trời, cùng với...khụ...đế quân...

Đây là chuyện bi ai tới mức nào a...

Mỗi lần nhìn thấy ngài ấy ta đều cảm thấy nghẹn khuất, nhớ lại ta đã cùng đế quân làm ra những chuyện hay ho gì...Đáng hận nhất là ta không thể túm ngài ấy lại tẩn một trận cho bõ ghét được, vì căn bản là ta đánh không lại đế quân...

Còn đế quân ngài ấy vô cùng rảnh rỗi, đang không cũng có thể cạnh khóe ta vài ba câu; tâm trạng tốt hơn một chút thì tiếp diễn cái trò vỗ má xoa đầu, tận lực xem ta chính là thú cưng của ngài ấy. Bản đế cơ cảm thấy dạo này đế quân sử dụng ta như sủng vật có phần hơi thuận tay một cách quá đáng... Đường đường là một đế cơ Thần tộc, bị đối xử như vậy mà lại không thể cắn trả cái nào, ta thực tức chết đi mất...

Thương thế của ta đã sớm khỏi từ lâu, đế quân cũng không còn cái cớ chết tiệt nào ngăn ta trở về Cửu Trùng Thiên nữa; thế nên chúng ta cuốn gói lập tức rời khỏi Đông Hoang. Ta cưỡi mây đạp gió phi nhanh như bay, chỉ muốn sớm cách xa con người vô sỉ như đế quân một chút. Đế quân ngài lại thong thả đạp lên một đám tường vân bay phía sau ta, chỉ trong chốc lát đã bị bỏ xa một quãng. Bản đế cơ vốn đang đắc ý cười thầm, phen này đế quân đừng hòng tóm được ta; nào ngờ toàn thân ta đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, tiên thuật không thi triển được, ta lập tức rơi khỏi đám mây dưới chân!

Cái chuyện tốt đẹp này, còn ai khác ngoài đế quân dám làm! Ngài ấy ngang nhiên dùng Khốn Tiên tỏa phong tỏa tiên thuật của ta!

Đang lúc ta còn nghĩ mình sẽ ngã xuống chết tươi, đột nhiên toàn thân hẫng một cái, được một vòng tay hứng lấy. Vẻ mặt yêu nghiệt của đế quân một lần nữa lọt vào tầm mắt ta, đôi môi mỏng hơi mím; trong ánh nhìn trầm tĩnh của đế quân phảng phất nét cười, nhưng chớp mắt lại tràn ra một nỗi ưu thương khó tả...Ta vô thức bị cuốn vào ánh mắt của ngài, tâm can thực đau...

Chúng ta nhìn nhau thật lâu...Đế quân khẽ chớp mắt, tiếng thở dài của ngài như từ xa xăm vọng lại; loáng thoáng giữa tiếng gió bên tai, ta nghe đế quân nói: “Tại sao ngàn lần vạn thưở, vĩnh viễn không thể thấu hiểu tâm can một người?”

“Không phải không hiểu, chỉ là không muốn hiểu; Chẳng phải không tin, chỉ là không muốn tin...”_Tâm thiền vốn đã ngủ sâu mấy chục vạn năm của ta rục rịch trỗi dậy_” Kiêu ngạo là chướng ngại khiến người không thể thấu hiểu tâm can người khác; Không một ai là trung tâm của trời đất này; Nghĩ mình cao quý hơn người, lòng kiểu ngạo lại nổi lên; Vì vậy, tại sao ngươi lại không đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ? Con người vì sự cố chấp, chấp nhặt như vậy cho nên phiền não và khổ đau lâu dài...”

Ta thực nể bản thân có thể nhớ được một đoạn thiền lý dài thườn thượt như vậy.

Nhưng mà, đế quân có nhất thiết phải dùng tư thế này để nói mấy chuyện cao thâm đấy không?! Ta kinh hoàng thất sắc nhận ra bản thân vẫn đang bị Khốn Tiên tỏa trói lấy, được đế quân ôm như bế công chúa, cái điệu bộ này đế quân có vẻ rất thông thạo, hơn nữa còn có vẻ rất thích thú a a a!

“Sao vậy? Không thích sao?” Đế quân rất “vô tội hỏi“. Ta nhe nanh múa vuốt: “Tiểu nữ nói thích hồi nào?! Đáng ghét!”

“Nhưng mà ta thích!”

Con người này!

Ta liều mạng giãy giụa, không nghi ngờ gì lập tức rơi khỏi vòng tay đế quân...Lần này là xong đời, ta chắc chắn sẽ bỏ mạng tại nơi đây rồi...Có điều tạo hóa coi trọng nhân mạng, ta từ trên tay đế quân rơi xuống chưa được nửa khắc đã vinh quang một lần nữa được ngài ấy tóm lấy ôm trở lại trong tay...

Tại sao lại tiếp tục là cái tư thế này...Đế quân nhìn ta, lườm một cái: “ Nàng đó, không thể ngừng bát nháo một phút nào sao? Vạn nhất ta không đỡ kịp thì biết làm thế nào?”

“Rõ ràng là ngài trói ta cơ mà! Ta ngã chết cũng là tại ngài đó!”

“Còn không phải vì nàng giãy giụa sao?!”

Cục diện biến thành ta được đế quân ẵm công chúa, hai chúng ta cãi nhau ầm ĩ.

(Tác giả di chuyển lên khán đài: Tôi chống mắt xem hai người cãi nhau đến lúc nào!)

Nhưng mà chẳng cãi nhau được bao lâu, Nam Thiên môn đã hiện ra trước mắt chúng ta. Ta quắc mắt lườm một cái, đế quân lập tức thả ta xuống, đem Khốn Tiên tỏa thu lại. Ta tự thề với hai cây cột Thiên môn, từ nay trở đi mà ta còn nhìn mặt đế quân thêm một lần nào nữa, bản đế cơ lập tức chịu hình phạt thiên lôi đánh, đánh tới chết mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.