Thời gian như mây bay, tháng ngày như nước chảy; Chớp mắt thu sang, lá úa lụi tàn...
...
Gần đây, bản thần bị ho; có lần ta ho hơi nhiều chút, kết quả khăn tay liền thấm đầy máu tươi. Thân thể của ta cũng gầy xuống không ít, y phục trước đây đã không còn mặc vừa nữa.
Ta vốn luôn biết rõ, thời gian còn lại của mình sắp cạn kiệt.
Phần Thiên đã hạ lệnh đình chiến, Thần tộc cũng không có ý định đuổi cùng giết tận chúng ta. Bọn họ biết, chúng ta thân ốc đã không mang nổi mình ốc; tất cả đều đang chờ ngày ta ngã xuống, toàn bộ Ma tộc cũng bồi táng theo ta, vĩnh viễn biến mất trong trời đất.
Thân là thần bảo hộ Ma tộc, chẳng ngờ kết cục của ta lại thê thảm thế này.
Trác Huyền đến thăm ta vào một buổi chiều có mưa. Ta vốn đã trả tự do cho hai người bọn họ, nhưng Trác Huyền cố chấp không đi, còn tên Tử Dạ kia dõng dạc tuyên bố sẽ lưu lại đến khi tận mắt nhìn thấy ta chết. Con người đó vẫn giữ thái độ khinh miệt của hắn nghênh ngang đi hết chỗ này đến chỗ nọ, khiến cho lòng người bực tức khó chịu. Trác Huyền mang đến cho ta một bát canh bổ, ta mới uống một ngụm đã ho không ngừng, máu tươi ướt đẫm vạt áo trước ngực. Bản thần biết thân thể này đã gần đến cực hạn, linh lực cạn kiệt không thể tiếp tục níu giữ hồn phách, nhưng ta vẫn do dự...
Chung quy lại vẫn là do ta sợ chết.
“Quân Huyền, hay là đem kết giới kia dỡ bỏ đi? Ta thay cô kết trận?” Trác Huyền có lẽ nhìn không vừa mắt bộ dạng tiều tụy của ta mới thương hại lên tiếng. Ta vốn định đưa ống tay áo lên chùi vệt máu dính ở khóe miệng, Trác Huyền đã nhanh tay hơn cầm khăn lau cho ta. Bản thần bất đắc dĩ mỉm cười chua chát, hỏi: “Có phải bộ dạng của ta bây giờ trông rất thảm hại không?”
“Cô không cần nói gì cả...” Trác Huyền rất tỉ mỉ, cả khóe miệng đều lau sạch bóng. Ta nhìn vẻ mặt của hắn, rèm mi cực dài đổ bóng trên khuôn mặt, trong lòng chợt nảy lên cảm giác quen thuộc mơ hồ: “Này...chúng ta, là lần đầu gặp nhau sao...?”
Trác Huyền trân trối nhìn ta, lắc đầu. Ta cũng lắc đầu theo, có lẽ ta đã mê sảng rồi...Huyền Nguyệt, Trác Huyền...Người trước là quá khứ, người sau là hiện tại...bọn họ, căn bản không giống nhau.
“Chẳng lẽ trông ta giống cố nhân của cô?” Trác Huyền khoanh tay nhìn ta. Bản thần cũng không phủ nhận: “Đột nhiên ta thực nhớ người đó, không có hắn, có lẽ ta vẫn là một cây sen, an ổn sống trên dòng Bích Hải...cuộc đời của ta, có lẽ cũng không lưu lạc đến bước này...”
“Có nhiều chuyện xảy ra đều không nằm trong dự tính của người khác...Cô chính là Thần Ma do tạo hóa chỉ định; Không phải người này, thì cũng là người khác đem cô trở về mà thôi. Số phận đã an bài, giãy giụa vô ích...”
Có lẽ hắn nói đúng, số mệnh đã quyết làm tổn thương ta, giãy giụa chỉ là vô ích.
Năm Thiên Nguyên thứ mười hai, phong ấn neo giữ Cửu Trùng Thiên bị oán khí cùng ma khí từ Ma giới tràn đến làm cho vấy bẩn, Cửu Trùng Thiên bỗng lâm vào nguy cơ lung lay chực đổ. Con người xưa nay vẫn luôn cao ngạo khinh thường người khác-Tử Dạ, không ngờ lại đến tìm ta. Vành mắt hắn đỏ ngầu, chính là biểu hiện tức đến phát hỏa. Hắn hung hăng lao đến giáng cho ta một bạt tai, lớn giọng đầy tức tối, nói: “Ngươi có phải đã biết trước có ngày hôm nay rồi phải không?!”
Ta vốn đã rất suy yếu, bị một bạt tai này liền ngã nhào từ trên ghế xuống mặt sàn lạnh băng; Trác Huyền đuổi theo phía sau lưng hắn, thấy ta ngã liền chạy lại đỡ. Tử Dạ nhíu mày nhìn chúng ta, giọng nói gay gắt: “Trách sao ngươi mãi không chết, thì ra là đợi đến ngày này! Bây giờ ngươi có phải rất vui vẻ rất sung sướng hay không?! Còn huynh nữa, Trác huynh! Huynh bị ả bỏ bùa mê thuốc lú mà lại bảo vệ ả như thế?“.
Trác Huyền để ta dựa vào ngực huynh ấy, đoạn xoay người đối diện với tên Tử Dạ kia, chỉ trích: “Ta biết cậu có thành kiến với Ma tộc, nhưng không hẳn người nào của Ma tộc cũng xấu, cậu không thể nghĩ phiến diện như vậy! Huống chi ở Ma giới lâu như vậy, cậu không nhận ra rằng Ma giới này vốn không còn chịu sự chi phối của Ma thần nữa ư? Quân Huyền nàng ấy, rõ ràng đã bị tộc nhân của mình vứt bỏ!”
Vốn biết sự thực là vậy, nhưng nghe chính miệng Trác Huyền nói ra, ta vẫn cảm thấy đau thấu tâm can. Ngày mà ta dùng linh lực kết nên Thất Tinh Thần Ma trận bảo vệ nửa lãnh thổ còn lại của Ma giới, Phần Thiên bọn họ đều xem như ta là người đã chết; bọn họ ngày đêm cầu nguyện trong thần điện, hy vọng sớm tìm ra tung tích người kế thừa vương vị Ma Thần tiếp theo đang lẩn khuất trong u minh. Ta vì Ma tộc hy sinh lớn như vậy, thế mà không hề có ai đến hỏi han ta một câu; Bản thần thê thảm tới mức chỉ có người mang danh nghĩa địch nhân của Ma giới là Trác Huyền đến chăm sóc bầu bạn.
“Thứ Ma tộc toàn thân xấu xa nhơ bẩn như ả, có bị vứt bỏ cũng là đáng đời!” Tử Dạ hắn trước nay đều không vừa mắt người trong Ma tộc, nhất là ta. Nay xảy ra chuyện động trời như vậy, hắn còn không tức đến phát điên mới là lạ. Nhưng cách hắn nhục mạ ta khiến ta không chịu nổi; Bản thần dùng hết sức đứng thẳng dậy đối mặt với hắn, nói: “Ngươi nói Ma tộc là loài hạ đẳng, nói ta chết cũng đáng đời đúng không? Nếu ta có cách vá lại lỗ hổng đó, trả lại nguyên vẹn như ban đầu cho các ngươi, ngươi còn giữ khư khư suy nghĩ đó không?!”
Tử Dạ hắn nhìn ta, có lẽ không ngờ rằng ta sẽ đáp trả hắn như vậy. Khoát tay một cái, hắn hừ lạnh đầy khinh miệt: “Thứ toàn thân nhơ bẩn như ngươi thì có cách gì vá lại kết giới đó đây?! Đừng hòng nói phét cho qua!”
“Vậy phiền ngươi cút về Thần giới cao quý đó, chống mắt chờ xem đi!” Ta gằn giọng hạ lệnh đuổi người. Tử Dạ bị ta khinh bạc như thế cũng tức tối xoay người đi thẳng. Ta mỏi mệt gieo mình xuống ghế ngồi, Trác Huyền nhíu mày nhìn ta, nói: “Quân Huyền, cô đã quyết định?”
“Ta có quyết định hay không mắc mớ gì ngươi!”_Ta dùng ánh mắt lạnh lẽo đáp trả lại hắn_”Ngươi đừng tưởng ngươi tốt với ta một chút thì Bản thần sẽ cảm kích ngươi! Nên nhớ ngươi và ta, người dưng khác tộc, ắt tâm tư không thể chung đường!”
Trác Huyền dường như cũng bất ngờ với thái độ thay đổi đột ngột của ta, hắn cúi mặt mỉm cười thất vọng: “ Đúng, tại sao ta lại quên mất chúng ta không phải đồng tộc, ta có tư cách gì mà ở bên cô đây?”
Bộ dạng của hắn như một nhát dao đâm vào tim ta! Bản thần nhắm mắt, không muốn vì người trước mặt mà mềm lòng. Mãi đến lúc trong phòng đã vắng lặng; mở mắt ra, hắn đã đi từ đời nào.
Đến cuối cùng vẫn không thể tử tế nói lời tạm biệt.
...
Phần Thiên đã biết phong ấn neo giữ Cửu Trùng Thiên gặp chuyện, hắn vô cùng mừng rỡ một lần nữa gầy dựng quân đội, hòng nhân cơ hội này hoàn thành cơ nghiệp mà hắn từng ngậm ngùi từ bỏ. Ba quân tập trung trước quảng trường Thần Ma cung, khí thế bức người. Ta từ trong Thần điện bước ra, vạt áo đỏ thắm quét trên nền gạch như nở rộ từng đóa hoa máu. Bản thần đứng đó, trên bậc thềm cao ngất, dõng dạc nói: “Các ngươi nếu tiếp tục đánh chiếm Thần giới, ta liền dỡ bỏ thần trận, đem toàn bộ người trong Ma giới tuẫn táng theo Thần tộc!“. Phần Thiên có lẽ đã tức đến điên người, lớn giọng chỉ trích ta: “ Ngươi là Ma thần, không có dã tâm thì thôi đi, còn ngăn cản chúng ta đem lại vinh quang cho Ma tộc, ngươi rốt cuộc có còn là người của Ma giới nữa hay không?!”
“Các ngươi không thử nghĩ mà xem: dù chiếm được Cửu Trùng Thiên, nhưng tộc nhân chúng ta có sống được ở nơi linh khí nồng đậm ấy không, hay vừa bước chân đến đã hồn phi phách tán?! Dùng mạng bao nhiêu thần dân trong tộc ta đổi lấy một vùng đất vô dụng, cốt chỉ để thỏa mãn lòng ham hư vinh của các ngươi, như thế có đáng hay không?!” Ta đã nói hết những gì cần nói, hắn nếu còn chút lương tri, hẳn sẽ hiểu.
“Cho dù không đánh chiếm, chúng ta cũng sẽ chết! Quân Huyền Lăng, ngươi vốn đã không còn chống đỡ được bao lâu nữa, chúng ta phải tự tính toán cho riêng mình thôi! Chiếm được Cửu Trùng Thiên, biết đâu chúng ta sẽ tìm được cách trừ khử thứ linh khí chết người đó? Ngươi đừng hòng ngon ngọt ngăn cản chúng ta, chúng ta không muốn làm vật bồi táng cho ngươi!” Phần Thiên ngang nhiên lớn tiếng với ta. Bản thần thở dài, vốn không nghĩ chỉ dùng dăm ba câu nói để thức tỉnh đám người cố chấp này. Ta xoay người đi vào trong thần điện âm u, mặc kệ bọn họ.
Cục diện Ma tộc thất bại hoàn toàn trước đây đã chuyển thành hai bên lưỡng bại câu thương; Ma tộc bị linh khí làm cho sống dở chết dở, Thần tộc cũng không khá khẩm gì hơn. Hai bên đánh nhau bất kể ngày đêm; nơi nổ ra trận chiến, kết giới đã rách nát thê thảm. Chỗ rách ấy vừa vặn là một tấm phong ấn neo giữ trời đất, vừa nhìn sơ qua đã thấy ma khí đóng lại như lớp bụi đen sì không ngừng cắn nuốt linh khí bao phủ xung quanh; tấm phong ấn vốn tỏa ra ánh sáng rực rỡ bây giờ lại trở nên le lói như sắp lụi tàn.
Bản thần ẩn thân đứng từ xa nhìn ba quân hỗn chiến giữa lưng chừng trời đất; trong đám đông mơ hồ nhìn thấy một bóng áo trắng mặc khôi giáp cùng một bóng áo xanh tay cầm kiếm không ngừng chém xuống. Tử Dạ, Trác Huyền...cuối cùng các ngươi cũng quay trở lại Thần giới, người dưng khác tộc, vĩnh viễn không thể chung đường... Bầu trời trên đỉnh đầu âm u mịt mù, trong không khí ẩn ẩn có mùi hơi nước hòa lẫn với mùi máu tanh nồng. Ta di chuyển lại gần tấm kết giới kia, trong không trung đột nhiên xuất hiện một ánh kiếm xanh ngắt phá tan ẩn thân thuật của ta. Bản thần hiện thân, trước mặt là người mấy ngày trước đã cho ta một bạt tai.
Hắn ta mặc khôi giáp màu bạc, trên áo giáp còn dính máu nóng hổi; mái tóc dài tung bay trong gió, trên tay hắn là một cây Thanh phong tam thước(trường kiếm) cực kì bén nhọn. Vừa nhìn thấy ta, hắn liền gằn giọng: “Ngươi đến đây định phá hoại ư? Quên đi!” Thanh phong tam thước trong tay lại vung lên, từng đạo linh lưc theo bóng kiếm kết thành một tấm lưới hòng chụp xuống đầu ta. Bản thần lùi ra xa, cười nói: “Hôm nay ta đến là để vá lại kết giới kia, phiền ngươi tránh ra một chút!”
Tử Dạ hắn lạnh lẽo bật cười: “Ngươi lại tốt bụng như thế, muốn vá lại chỗ này sao? Thứ nhất, ngươi định dùng cái gì để vá? Thứ hai, làm sao ta biết ngươi vá lại hay phá hoại? Bớt làm chuyện vô nghĩa đi!”
“Nếu ta vá được, ngươi hứa phải tha cho Ma giới của ta một con đường sống, đồng thời thay đổi cách nhìn của ngươi về Ma tộc chúng ta! Thế nào, đồng ý không?” Ta xòe tay ngã giá, Tử Dạ hừ lạnh: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời loại người hạ đẳng như ngươi sao? Ma tộc các ngươi chỉ biết phá hoại, có từng hàn gắn cái gì bao giờ? Ngươi đừng ở đây giở trò, ta sẽ không dễ gạt như Trác huynh đâu!”
“Tử Dạ, đã ai nói rằng ngươi thực cố chấp đến mức người người đều căm ghét chưa? Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận vì sự cố chấp của ngươi hôm nay! Sự thống khổ cay đắng và hối hận khôn cùng sẽ đeo bám ngươi suốt cuộc đời, vĩnh viễn không thể buông xuống! Người vô tội sẽ vì sự cứng đầu cố chấp của ngươi mà chết! Ngươi mãi mãi không thể vãn hồi được!“. Ta xoay người dứt khoát xông tới chỗ kết giới rách nát thảm hại nhất. Bản thần niệm chú, đem hình dạng chân thân của mình xuất ra, một đài sen to lớn ẩn hiện xung quanh ta, long lanh thuần khiết mang theo khí tức chữa lành lan tỏa khắp không gian...
...
Ta là một cây Thanh Diệp Hồng Liên, là linh dược thời thượng cổ.
Ta từ lâu đã biết chỗ khác biệt của bản thân với những cây sen bình thường khác.
Trong người ta mang một cỗ thanh khí mà người đời gọi là khí tức chữa lành, những tổn thương từ nhẹ đến nặng ta đều có thể chữa khỏi; thậm chí cả vết nứt không gian trong trời đất này, ta cũng có thể hàn gắn.
Nhưng năng lực chữa lành này, là đổi bằng chính tính mạng của ta.
...
Bản thần dốc hết khí lực cùng tu vi trong cơ thể phủ lên kết giới kia; những vết nứt vỡ lập tức liền lại một cách thần kì, những chỗ bị ma khí ăn mòn cũng dần tái tạo lại. Thậm chí phong ấn neo giữ Cửu Trùng Thiên cũng được ta gột rửa qua một lượt, ma khí bị đánh bật ra ngoài, xung quanh phong ấn được bao phủ một khí tức thánh khiết chưa từng có. Cả một vòm trời vốn sụp đổ tan hoang, trong một chớp mắt đã khôi phuc lại vẻ ban đầu, thậm chí còn xán lạn hơn trước. Thiên binh thiên tướng cùng ma binh vốn đang đánh nhau liền bị ngăn cách bởi kết giới kia, không thể tiếp tục giao chiến nữa. Ta mải mê niệm chú, đến khi sức lực đã cạn kiệt, thanh khí tiêu tán, linh lực ít ỏi không thể chống đỡ cơ thể liền buông mình rơi xuống khỏi đám mây dưới chân. Gió lạnh gào thét bên tai ta, trước tầm mắt đều là một mảng mơ hồ; bên má truyền đến cảm giác ấm nóng, ta nhắm mắt, một giọt nước lăn ra khỏi khóe mi; mấy mươi vạn năm bãi bể nương dâu, đây là lần đầu tiên Bản thần muốn buông thả bản thân khóc lớn một trận. Tính ra ta chưa từng làm chuyện xấu xa gì, ngoại trừ dùng một mũi tên đâm xuyên tim người đã đối xử tệ bạc với ta-Huyền Nguyệt; vậy mà đến cùng, kết cục của ta, sao mà đau thương đến vậy...
Tiếng gió rít càng mạnh, ta rơi xuống càng nhanh; từng hạt mưa lạnh buốt tí tách từ lưng chừng trời rơi xuống. Bản thần túm lấy vạt áo, dùng hết sức lực còn lại tâm tâm niệm niệm:
“Ta nguyện phế bỏ Ma tịch, đánh đổ tu vi, không đầu thai luân hồi, cũng không trọng sinh đoạt mệnh; Chỉ mong từ đây Quân Huyền Lăng ta vĩnh viễn biến mất khỏi Tam giới, thân thể tiêu tán trong trời đất, bản mệnh ấn ký ngủ sâu trong u minh, muôn đời không cần gặp lại những con người này nữa!”
Bản thần cảm thấy thân thể lạnh lẽo, hơi thở dần rời bỏ ta; Như thế này cũng tốt, đời này kiếp này, bao nhiêu ân ân oán oán luân hồi mãi không dứt, cuối cùng đã có thể viên mãn kết thúc tại nơi đây.
Đừng khóc, đừng khóc...dẫu biết rằng ly biệt đau thương, nước mắt là thứ không thể ngăn được...Quân Huyền Lăng ta nguyện dùng tính mạng này, mong người đời đời trường cửu bình an...
Chỉ đáng tiếc, đời này chẳng thể cùng người hẹn ước ngàn năm.