Cảm giác của hối hận, nó khó chịu như thế nào nhỉ?
Giống như một nỗi uất ức, giữ trong lòng quá lâu, nó bùng phát rồi bị nghẹn ở cổ, nhổ ra không được mà nuốt xuống cũng chẳng xong.
Tâm can bị đè nén không chịu nổi mà thổ ra huyết.
Lãnh Phong ngồi thật yên lặng, để cho bác sĩ trị liệu vết thương của anh. Cơn đau do đánh nhau cũng không thể làm dịu nỗi đau đớn này trong lòng anh.
Có đôi khi một sự việc không thể chỉ nhìn vào bề ngoài của nó mà đánh giá được. Có những thứ nó diễn ra chân thật ngay trước mắt mình, nhưng đôi khi cũng chỉ là một vở kịch bị người ta dàn xếp từ trước.
Những lời Vũ Duy nói vẫn in đậm trong đầu anh từng câu, từng chữ một không quên được lời nói nào.
Anh đã sai ở đâu, sai từ lúc nào.
Nhìn lại nửa năm qua, kể từ khi mất trí nhớ, mọi thứ dường như càng lúc càng đi chệch quỹ đạo thông thường của nó. Lâm Ngạo Tuyết xuất hiện, vừa xa lạ, vừa thân quen, có chút gần gũi nhưng tại sao bản thân anh lại không nhận ra.
Không thể phủ nhận một phần là do Diệp Ngọc Chi, khi anh đã tự cho rằng cô chính là người con gái mà mình cần, không chịu nghe không chịu tiếp nhận ai khác.
Chính sự cố chấp này đã khiến dẫn tới những sai lầm khác to lớn hơn.
Cứ nghĩ rằng mình làm đúng, nhưng khi sự thật phơi bày, lại là một lỗi lầm to lớn chết người.
Không phải anh cố ý muốn bắn cô, nhưng thật sự lúc đó đạn đã nổ, cô đã bị thương, máu chảy ra trên cánh tay cô.
Nhắm mắt lại, vẫn là câu hỏi của Lâm Ngạo Tuyết lúc đó, “Anh có hối hận không?”
Nếu thời gian thật sự có thể quay lại, anh sẽ không làm như vậy. Nếu thời gian quay trở lại anh sẽ đối xử tốt với cô.
Nếu thời gian quay lại, anh tình nguyện đánh đổi tất cả, cho dù thế nào cũng không làm điều gì tổn hại Lâm Ngạo Tuyết.
Nhưng tất cả chỉ là nếu thôi, thời gian làm sao có thể quay lại được nữa đây.
Bàn tay Lãnh Phong khẽ siết lại, đau đớn lại đến, vết thương chưa kịp xử lý lại rỉ máu, dù cho vết đâm không sâu, nhưng cuối cùng miệng vết thương lại lớn.
Ngọc Chi nắm lấy bàn tay anh, cô bật khóc
“ Lãnh Phong, em xin anh, đừng như vậy”
Lúc đó cho dù có phân vân Vũ Duy ở trong đó, nhưng cuối cùng cô ta cũng đi vào.
Nhìn cảnh lộn xộn trước mắt dường như không tin nổi hai người đàn ông trước mắt mình lại có lúc hành xử thiếu suy nghĩ như vậy.
Lãnh Phong vốn thâm trầm chẳng bao giờ cô nghĩ anh cũng sẽ đánh lộn, còn Vũ Duy, bề ngoài y mảnh mai như vậy, hào hoa phong nhã, không ngờ khi đánh nhau lại không sợ hãi gì như vậy.
Bàn ghế xung quanh bị họ xô đẩy, hỗn loạn. Mặt sàn là những mảnh vỡ thủy tinh của chai và ly.
Nhạc đã tắt từ bao giờ, xung quanh mọi người chỉ dám đứng nhìn, không một kẻ nào dám động vào. Vai vế của Vũ Duy thì họ đã biết, nhưng nhìn Lãnh Phong như vậy, cũng biết là kẻ có quyền thế. Chẳng ai dại chịu đứng ra can thiệp, cứ thế Bar Juliet bị đập phá mà không ai dám kêu ca một câu nào.
Thật ra Lãnh Phong và Vũ Duy, hai kẻ này đều có chung một nỗi đau, họ đau lòng vì người con gái họ yêu không còn nữa, nỗi bức bối ấy để ở trong lòng giống như một ngọn lửa âm ỉ cháy vậy khi gặp một mồi lửa là sẵn sàng bùng cháy dữ dội.
Ngọn lửa một khi nó đã cháy lớn, cháy dữ dội, thì làm sao có thể dập tắt được đây.
Diệp Ngọc Chi chỉ biết đứng chết lặng ở đó không biết phải làm thế nào, hai người đàn ông kia, cô ta cảm nhận được họ đang phát tiết nỗi đau của mình.
Người duy nhất có thể ngăn cản họ, đáng tiếc lại không còn nữa.
Có đôi khi con người rất buồn cười, họ lại ghen tỵ với người đã chết.
Dù cho cô ấy đã chết, nhưng sức ảnh hưởng của cô với người khác vẫn còn rất lớn, hai người đàn ông ấy yêu cô như vậy, Diệp Ngọc Chi vừa ao ước, vừa khát khao, nhưng cũng ghen tỵ không thôi.
Có lẽ khi cả hai đã thấm mệt, sức lực không còn nữa, mới chịu thôi. Vũ Duy loạng choạng lùi lại vài bước, y lâu lắm rồi mới được đánh một trận đã đời như vậy, thống khoái như vậy. Có lẽ sự khó chịu trong lòng đã bớt đi phần nào. Y rút ví, để lại một tấm thẻ rồi rời đi.
Lâm Ngạo Tuyết, có lẽ y phải đi rồi. Nơi này, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Diệp Ngọc Chi đỡ lấy Lãnh Phong, cố gắng dùng sức dìu anh ra khỏi đây rồi chở tới bệnh viện.
Nhớ lại lúc đó, Diệp Ngọc Chi vẫn không sao ngăn được cảm giác đau lòng và ghen tị ấy.
Lãnh Phong khẽ mỉm cười
“ Anh làm sao?”
Ngọc Chi hốt hoảng
“ Anh nhìn anh như vậy, còn nói làm sao ư, nếu mọi người trông thấy thì sẽ thành đề tài cho báo chí đó. Sao anh có thể đánh lộn ra vậy được”
“ Ngọc Chi….. anh đau…..”
Lãnh Phong đấm liên tiếp vào ngực mình, sao cú đánh của tên Vũ Duy ấy không mạnh thêm nữa, sao không đánh anh tới suy nghĩ tê liệt đi.
Lâm Ngạo Tuyết, rốt cuộc là tại sao?
“ Anh đau ở đây” Lãnh Phong chỉ vào ngực mình, nỗi đau tê tái này, anh không thể lí giải nổi, cũng không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả, chỉ biết là đau, rất đau, đau muốn khóc mà sao nước mắt lại không chảy ra
“ Cô ấy có lẽ rất đau…..”
“ Ngạo Tuyết, lúc anh bắn cô ấy, cô ấy có lẽ rất đau, đau như anh đau lúc này”
“ Ngọc Chi em nói coi, anh đã làm những gì?”
Nước mắt của Diệp Ngọc Chi lại chảy, ra vậy, anh đau nhưng lại vì người con gái khác.
“ Lãnh Phong, còn em…. Anh còn em mà….. Ngạo Tuyết sẽ tha thứ cho anh. Anh làm thế là vì em mà….”
“ Nếu ai đó đáng chết ở đây thì đó là em….”
Không phải giả tạo, cô ta nói thật, là sự thật mà chính bản thân mình mới biết.
Cô ta đã sắp đặt, đã làm những việc lén lút nào sau lưng Lãnh Phong để chia rẽ hai người họ. Lãnh Phong đau lòng như vậy, tâm can cô ta cũng đau đớn theo. Cô ta yêu Lãnh Phong là thật, anh là Thiên Vũ của cô, chỉ là của cô thôi, cô không buông được, mà cũng không thể để cho người khác.
Căn phòng ấy, chỉ vang lên những tiếng thở dài, với tiếng khóc than.
Sáng sớm, khi bình minh lên, Lãnh Phong cũng bừng tỉnh. Đêm qua anh cũng đã mơ, một giấc mơ vẫn như ngày đó, một người con gái không thể nhìn rõ mặt.
Là đau lòng, tiếc nuối, mất mát….
Là tiếc, là hận, là khát khao…
Bàn tay được băng bó chứng tỏ những việc xảy ra đêm qua không là mơ.
Cho dù không muốn nghĩ tới, cũng không thể dừng việc nghĩ lại được.
Phải chăng, đây chính là sự trừng phạt vì anh đã làm tổn thương cô, vì anh đã không tin cô, đối xử không tốt với cô.
Anh dằn vặt, anh ăn năn, anh cứ sống trong cảm giác luyến tiếc, đau đớn.
Cốc cốc cốc
Chị Trần từ bên ngoài,nói vọng vào
“ Cậu chủ là tôi, tôi vào nhé”
Nói xong cô đẩy cửa đi vào, không đợi Lãnh Phong kịp lên tiếng, cô mang theo chút đồ ăn cho anh, từ qua tới giờ, anh chưa ăn một chút gì cả.
Sự kiệt sức của Lãnh Phong khiến người chăm bẵm anh từ bé tới giờ vô cùng đau lòng, dù bà cũng rất tiếc trước cái chết của Ngạo Tuyết, nhưng bà lại càng không muốn có thêm một người nữa phải ra đi. Chỉ có thể trách duyên phận của hai người không tốt, để hai người âm dương cách trở như vậy.
“ Cậu ăn chút gì lót dạ đi”
Lãnh Phong khẽ gật đầu, dù sao anh vẫn đủ tỉnh táo để có thể không làm người khác lo lắng cho mình
Bà Trần đặt khay thức ăn ở đó, rồi rút từ người một chiếc đĩa, đưa cho Lãnh Phong
“ Lúc dọn phòng cô Ngạo Tuyết, tôi tìm được cái này, chắc là của cô ấy.”
Lãnh Phong hơi ngạc nhiên, anh cầm lấy cái đĩa từ tay chị Trần, lòng không dấu nổi sự tò mò và thắc mắc.
Anh nhớ lúc đó, khi nhận được chiếc đĩa này ai đó gửi cho, cô đã không giấu được niềm vui là sự kinh hỉ, nụ cười trên môi cô rạng rỡ, chân thành và trong sáng. Dường như một vật bé nhỏ này thôi nhưng lại mang cho cô niềm hạnh phúc vô cùng lớn.
Điều gì làm cô trông hạnh phúc như vậy? Anh thật sự muốn biết, muốn tìm hiểu.
Dù bây giờ, tìm hiểu là quá muộn, nhưng bản thân không ngăn được sự thôi thúc của trái tim, muốn hiểu về cô, biết nhiều điều về cô.
Cô đã lại khiến anh rung động, nhưng nếu trước kia, anh chịu mở lòng mình, chịu ở bên cô, nhìn cô quan sát cô, tìm hiểu cô thì có lẽ kết cục của chuyện này đã khác đi rất nhiều lần.
Tất cả lại do anh đã quá ương bướng và cố chấp.
Trước đây, Lãnh Phong là người khá bận rộn, ít có thời gian dành cho Ngạo Tuyết. Cô hiểu được gánh nặng trên vai anh, vì thế rất ủng hộ anh, không có chuyện giận dỗi kiểu trẻ con. Tình cảm của anh và cô, có thể nói là êm đềm bình yên như dòng nước.
Có người sẽ cho rằng tình yêu như vậy là nhàm chán thiếu lãng mạn. Nhưng có những người khi ở bên nhau, họ không cần như ngọn lửa bùng cháy dữ dội vì lửa tình, họ chọn cách âm thầm ở bên, ngày ngày ở bên, trong lòng luôn nghĩ tới đối phương, vì đối phương mà hi sinh hết thảy. Bình lặng mà thẩm thấu vào tận tim gan, cho dù có muốn quên muốn thay lòng đổi dạ cũng không thể.
Đám cưới, chính là một điều thiêng liêng, gắn kết hai con người, hai tâm hồn trái tim lại thành một.
Và đám cưới chính là kết quả của một tình yêu viên mãn của hai người.
Lâm Ngạo Tuyết đã đẹp, khi khoác lên mình chiếc váy trắng tinh, thì thần thái càng trở nên quyến rũ, quấn hút người khác.
Cô đứng giữa khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, nở một nụ cười của hạnh phúc.
Nụ cười thanh thuần, không nhiễm tạp chất, giống như những tia nắng rực rỡ trong ngày xuân vậy.
Đó là ngày cưới của Lãnh Phong và Ngạo Tuyết.
5 năm trước, đó được coi là đám cưới của đình đám nhất, rất đông khách khứa tham dự.
Một đám cưới ngoài trời, hòa mình vào thiên nhiên.
Cô dâu tựa như một thiên thần vậy
Kì thật, Lãnh Phong lúc đó đã bối rối, dù anh dự định được ngày này nhất định sẽ đến, nhưng khi nó gần kề trước mặt mình rồi, lại có chút thấp thỏm không yên.
Lâm Ngạo Tuyết- Người con gái anh yêu cùng anh kết hôn. Chuyện này đương nhiên trong lòng anh vui nhất, hoan hỉ nhất.
Nhìn nụ cười rạng rỡ ấy, anh thầm hứa nhất định sẽ bảo vệ cô, chỉ mong cô có thể mãi mãi cười trong hạnh phúc.
“ Lãnh Phong, sao anh lại ở đây” Ngạo Tuyết kinh nhạc nhìn chú rể, bộ vest trắng này hợp với anh quá, mắt thẩm mĩ của cô cũng khá đấy chứ.
“ Qua coi vịt con xấu xí hóa thiên nga”
Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, toàn vậy, lúc cô đang hứng thú nhất thì anh lại cắt một cái, suốt ngày chọc cô
“ Cô dâu chú rể không được gặp nhau trước ngày cưới không sẽ xui xẻo đó”
Anh hôn nhẹ lên trán cô, không dấu nỗi sủng nịnh của mình
“ Hôm nay là ngày cưới, không xui xẻo được đâu”
Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“ Này hai người kia, đang ở trước ống kính máy quay nhé, đừng làm cái trò tình cảm thân mật…..”
Thu Phong mặt đen hắc tuyến la làng, cô còn chưa hưởng thụ hết tháng ngày tự do cùng Ngạo Tuyết thì đã bị cái tay cáo già nào đó cướp đi mất rồi, lòng không nỡ nhưng vì hạnh phúc của bạn mà lấy làm niềm vui của mình.
Lúc này một người bên tổ chức lễ cưới đi vào, có chút hốt hoảng
“ Nhẫn cưới có chút vấn đề”
“ Có chuyện gì vậy” Lãnh Phong là người bình tĩnh nhất, anh hỏi
“ Người chúng tôi nhờ đi lấy nhẫn cưới trên đường đi gặp tai nạn. Thời gian không còn sớm mà vẫn chưa tìm được ai đi lấy dùm”
Lãnh Phong khẽ nhìn đồng hồ, nếu một mình anh đi chắc sẽ kịp được thời gian
“ Để tôi đi lấy”
Anh âu yếm nhìn Ngạo Tuyết, thật ra việc lấy nhẫn nên tự tay anh đi lấy, vì cô anh cũng nên bỏ ra chút công sức.
“ Chờ anh quay lại”
Cô mỉm cười gật đầu mà chẳng hay biết, Lãnh Phong không về kịp trong ngày cưới của hai người.
Có lẽ là vì quá hạnh phúc, nên Lãnh Phong đã mất cảnh giác, nếu anh chú ý hơn, thì sẽ thấy sự vô lý lấp lửng từ người báo tin. Nếu anh lúc đó anh không mất cảnh giác, không tự mình lái xe đi lấy thì có lẽ cũng sẽ không có sự việc ngày hôm ấy xảy ra
Khi anh trở lại với Ngạo Tuyết, thì lại quên mất cô, bên cạnh anh lúc này lại có thêm một cô gái nữa.
Đoạn phim đã hết từ lâu, nhưng bên bàn làm việc vẫn còn người thẫn thờ ngồi đó. Dường như Lãnh Phong đã có thể thấy rõ ràng người con gái vẫn đứng chờ anh trong giấc mơ hàng ngày là ai.
Bởi vì cô gái đó vận chiếc váy cưới giống hệt của Ngạo Tuyết trong đoạn phim này
Đau
Đầu của anh lúc này lại đau, giống như có hàng trăm cái búa giáng xuống vậy.
Lãnh Phong ôm lấy đầu…. Cơn đau nhức khủng khiếp này kéo tới, anh cố gắng xoa bóp nhẹ nhàng nhưng cơn đau này chẳng thuyên giảm, mà còn có chiều hướng gia tăng.
Có thể cảm nhận được từng mạch máu trong đầu rung lên bần bật, cứ mỗi lần rung, là lại đau, giống như có ai đó đang mổ đầu ra vậy.
Anh cố gắng lần mò lọ thuốc trong túi, bàn tay run run đổ những viên thuốc ra. Một cơn đau kinh hoàng kéo tới, khiến anh ôm chặt lấy đầu mình. Cảm giác đau đớn đến đáng sợ. Thật sự lúc đó Lãnh Phong chỉ muốn cầm cái gì đó đập vào đầu cho giảm bớt sự đau đớn của mình
Thế rồi Lãnh Phong cũng bất tỉnh
Không có ai có thể lường được, sau cái chết của Ngạo Tuyết, trí nhớ lại trở lại với Lãnh Phong.
Cũng chẳng ai ngờ, cơn đau như muốn giết người ấy, lại có thể khiến anh nhớ lại mọi chuyện.
Có lẽ Lãnh Phong đã mơ, một giấc mơ thật dài từ bé tới lúc anh gặp sự cố, để rồi lúc tỉnh lại, mở mắt ra là một khoảng đen u ám tăm tối.
“ Lâm Ngạo Tuyết”
Trong vô thức vẫn luôn là gọi tên cô, gọi cô bằng sự tha thiết, chân thành nhưng cũng tràn đầy tuyệt vọng tiếc nuối.
Một giấc mơ khiến anh bừng tỉnh, bàn tay vô thức đưa ra phía trước, Lãnh Phong biết chỉ có trong giấc mơ của mình, anh mới có cô.
Lâm Ngạo Tuyết xinh đẹp đứng đó mỉm cười với anh, cô đưa tay ra, đợi chờ anh tới, nhưng vĩnh viễn anh không có cách nào tới gần cô được. Cứ tiến một bước, cô lại lùi một bước xa xăm. Khoảng cách của hai người vĩnh viễn không thể dùng bước chân mà đếm được.
Xa nhau thật rồi, vĩnh viễn và mãi mãi.
Lãnh Phong sợ.
Hai mươi mấy năm trong đời anh chưa thấy sợ hãi như vậy bao giờ, anh sợ hiện tại tàn khốc này, sợ với ý nghĩ Lâm Ngạo Tuyết đã chết, anh không bao giờ có thể trông thấy cô được nữa.
Khi chưa nhớ lại, cảm giác đó là tiếc nuối, hối hận, thì giờ trí nhớ trở về, đó là sự tuyệt vọng, sự đổ vỡ tan nát của bản thân.
Là nỗi đau khi anh đã nói mà không thể thực hiện, anh đã từng nói sẽ không quên cô, cho dù có mất trí nhớ cũng sẽ nhận ra cô, và cho dù chuyện gì xảy ra cô cũng chính là người phụ nữ mà anh yêu nhất.
Những gì anh nói với cô, anh không thể giữ được lời, cũng không còn có cơ hội mà thực hiện lời nói đó nữa.
Thật mỉa mai làm sao, đau đớn làm sao. Lãnh Phong thậm chí nghi ngờ khả năng của chính bản thân anh. Lúc đó anh đã mất niềm tin vào mình, vào tất cả mọi điều.
Đến cả lời hứa nhỏ với người con gái mà anh yêu, anh cũng không thể làm nổi, thì những việc khác liệu anh có thể làm được không?
Một người đàn ông khi đã đánh mất sự kiêu hãnh của mình, sự tự tin của bản thân đó cũng là lúc người ấy sụp đổ.
Căn phòng trước đây gọn gàng sạch sẽ, bỗng dưng trở nên bừa bãi, chăn đệm lung tung không người dọn dẹp.
Trên sàn ngổn ngang những chai rượu trống không.
Không ai nghĩ, không một ai có thể nghĩ được, Tiêu Lãnh Phong lại có lúc thảm hại như vậy, chỉ biết đắm chìm trong men say của rượu.
Sự bê tha này, cho dù có can ngăn cũng chẳng ai khuyên bảo được, vì anh không còn là cậu chủ bị mất trí nữa. Khi trí nhớ được khôi phục, mọi người đã nghĩ anh sẽ chuyên tâm vào công việc, quay trở lại nếp sinh hoạt thường ngày. Cuối cùng Lãnh Phong lại chọn rượu làm bạn.
Anh muốn say, không muốn tỉnh, không muốn đối mặt với hết thảy mọi thứ. Anh không muốn, cũng không đủ sức lực bắt đầu lại nữa.
Anh yêu Lâm Ngạo Tuyết hơn hết thảy mọi thứ, kể từ lần đầu tiên trông thấy cô, chưa bao giờ tình cảm ấy nhạt nhòa. Thời gian qua đi tình cảm ấy không hề giảm đi mà càng trở nên sâu sắc, nó giống như một phần máu thịt của anh.
Anh không dám nghĩ lại những gì anh đã đối xử với cô nên lựa chọn cách say, tự đày đọa bản thân.
Thu Phong năm đó nếu không được tận mắt chứng kiến, cô sẽ không tin có lúc Lãnh Phong lại lụy tình như vậy.
Không ăn uống, lúc nào cũng chỉ biết có rượu, không điều gì có thể giúp anh thoát ra.
Lâm Hà, có lẽ cũng sẽ giấu cái bị mật về sự tồn tại Ngạo Tuyết, nhưng chứng kiến Lãnh Phong đau khổ như vậy, anh thật sự không nhẫn tâm.
Tuy rằng đã từng tức giận anh đối xử với Ngạo Tuyết không tốt, nhưng lỗi lầm này đâu hẳn là do Lãnh Phong cố ý. Chỉ là anh không nhớ ra.
Đến khi có thể nhớ lại, cũng đã muộn màng.
Cạch…
Cửa phòng bị người ta đá văng ra.
Lâm Hà cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh nữa, tất cả mọi người đều không muốn chứng kiến Lãnh Phong tự hủy hoại bản thân, hủy hoại tiền đồ tương lai của bản thân.
Mùi rượu nồng nặc bốc ra, chai lọ thì lung tung ngổn ngang khắp nơi. Lãnh Phong ở tư thế nửa nằm nửa dựa vào sa long nằm trên mặt đất.
Có mấy ngày không gặp, chẳng ai có thể nhận ra Lãnh Phong nữa, gương mặt tiều tụy đi vài phần, râu ria xuất hiện càng khiến anh thêm già đi vài tuổi. Ánh mắt trống rỗng vô hồn, thêm quần áo thì xộc xệch càng khiến người ta cảm giác thương tiếc, không đành lòng.
“ Đi ra ngoài”
Lãnh Phong quát lên, cái giọng nửa tỉnh nửa say, anh cũng chẳng buồn nhìn ai đứng ở đó nữa.
Lâm Hà vốn là người điềm đạm, kĩ tính, anh cũng là người rất hiểu tâm trạng lúc này của Lãnh Phong.
Anh đóng cửa rồi nói
“ Cậu buồn, tôi cũng buồn, tôi cùng uống với cậu. Còn rất nhiều rượu ở đây”
Anh lấy chai rượu, tiến tới ngồi xuống cùng Lãnh Phong.
Có thể thấy rất rõ bức hình chụp Ngạo Tuyết được kẻ nào đó đang cầm trên tay.
Buông một tiếng thở dài.
“ Cậu…..”
“ Nếu cậu tới khuyên tôi, thì tốt nhất là rời khỏi đây đi” Lãnh Phong nhàn nhạt nói.
Anh không say, rượu chỉ khiến người ta, những kẻ đang đau khổ càng thêm tỉnh táo mà thôi. Càng uống càng tỉnh, càng uống lại càng nhớ, rồi lại uống tiếp và rồi lại giả thành một kẻ say hồ đồ.
Lãnh Phong tỉnh, tỉnh trong cơn say của mình.
“ Cậu nhất định phải như vậy sao?” Anh bất đắc dĩ nhìn Lãnh Phong rồi hỏi.
Anh đặt tay che lên đôi mắt mình, ngăn thứ ánh sáng mơ hồ chiếu vào mặt mình. Thật nhẹ thôi, một dòng nước mắt chảy xuống.
Giọt lệ ấy, đủ khiến cho người ta rung động
“ Cô ấy thật sự đã không còn nữa rồi”
Lâm Hà tu một hơi thật dài
Giọng anh khá bình tĩnh
“ Có thể Ngạo Tuyết còn sống”
Im lặng
“ Cậu đùa tôi phải không?” Cuối cùng Lãnh Phong vẫn lên tiếng, Lâm Hà anh quen bao nhiêu năm, không phải kẻ hay giỡn. Hoặc là lúc đó, sâu thẳm trong thâm tâm, Lãnh Phong cũng mong muốn điều này.
Anh không muốn thừa nhận cái chết của Ngạo Tuyết.
“ Tôi nhận được email lạ, một người nói mình là Ngạo Tuyết, cô ấy nói cô không lên chuyến bay đó nên thoát chết.”
Lần này Lãnh Phong đã quay sang nhìn Lâm Hà….. Anh nghi ngại, nửa tin nửa ngờ, trong ánh mắt Lâm Hà không có sự bối rối nào, chắc không phải lừa anh
“ Vậy… vậy cô ấy đâu?”
Thở dài, Lâm Hà lắc đầu
“ Nó nói, quá sốc trước cái chết của mẹ. Không muốn ở lại đây nữa nên đã đi tới một nơi thật xa. Khi nào có thể bình tĩnh được, sẽ quay lại…..”
Nhìn thái độ của Lãnh Phong, anh cũng chỉ biết buông tay, đây là việc duy nhất anh có thể làm, hi vọng cậu bạn này sẽ không cố chấp nữa. Đừng chấp nhất với quá khứ nữa, sẽ chỉ khiến bản thân thêm dày vò đau khổ mà thôi.
“ Tôi cũng đã điều tra, phía sân bay cũng xác nhận, trước khi máy bay cất cánh có một cô gái đã rời khỏi máy bay, nhưng lại không thể xác nhận được danh tính của hành khách đó”
“ Ý cậu là…..”
“ Lãnh Phong, cậu nghĩ rằng cậu như vậy, có thể chuộc lại những gì gây ra cho Ngạo Tuyết sao? Cậu cho rằng cậu như vậy, nếu Ngạo Tuyết biết, con bé sẽ vui sao? Hy vọng cậu sẽ nghĩ thoáng một chút. Coi như là vì Ngạo Tuyết mà sống thật tốt. Nếu nó còn sống, một ngày nó đó quay lại, trông thấy cậu như vậy, tôi thật không biết Ngạo Tuyết sẽ nghĩ gì nữa.”
Lâm Hà rời đi, trả lại cho căn phòng sự tĩnh mịch tới đáng sợ. Đèn cũng không bật, tất cả chỉ là một màu đen tăm tối.
Lãnh Phong vẫn uống, uống và uống. Nhưng dường như cảm giác đã khác những lần trước đây. Anh không biết Lâm Hà nói thật hay chỉ là lời nói dối cho anh tia hi vọng.
Nhưng có lẽ Lãnh Phong thà lựa chọn tin tưởng lời nói đó, cho anh một tia hy vọng mong manh.
“ Lãnh Phong, Lãnh Phong…..”
Lâm Ngạo Tuyết mỉm cười dịu dàng với anh, bàn tay cô vuốt ve gương mặt tiều tụy kia
“ Lãnh Phong anh thật xấu”
“Là em sao?”
Cô gật đầu âu yếm nhìn, ánh mắt vẫn trìu mến như vậy
“ Lãnh Phong, mặt anh đầy râu này, trông xấu quá”
Khi cô định rời tay khỏi mặt anh, bày tay Lãnh Phong chợt nắm chặt lấy tay cô. Lần này thì anh nắm được rồi, cô không còn biến mất nữa, vẫn ngồi bên cạnh cười thật tươi với anh, nụ cười trong sáng và rực rỡ.
“ Ngạo Tuyết…..”
Lãnh Phong siết chặt cô vào lòng, đã bao lâu rồi không được như thế này, bao lâu rồi không còn cảm nhận được hương vị của cô, bao lâu rồi không có cô ở bên.
Những tháng ngày đó sao mà dài bất tận như vậy……
“ Lãnh Phong, anh phải sống thật tốt, em mới có thể yên tâm….”
“ Chỉ cần có em, anh nhất định sẽ sống tốt”
Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm anh
“ Lãnh Phong, phải sống thật tốt, coi như là vì em, anh hãy sống thật tốt…. Có như vậy, em mới có thể sống tốt được”
“ Ngạo Tuyết….”
“ Hứa với em đi….”
“ Em….”
“ Anh hứa với em đi Phong” Cô tiếp tục nài nỉ “ Lời hứa này anh sẽ làm được đúng không? Sẽ không thất hứa nữa”
“ Anh hứa….”
Đêm nay, Lãnh Phong đã có một giấc mơ, thật bình yên mà hạnh phúc. Cho dù chỉ là một giấc mơ, nhưng nó đã giúp Lãnh Phong có thể bắt đầu lại.
Sau đó Ngạo Tuyết không còn xuất hiện nữa, thời gian qua đi, khi tỉnh táo trở lại tuy rằng không dám tin tưởng, nhưng anh cũng không dám cho rằng Ngạo Tuyết còn sống, anh vẫn nghĩ, Lâm Hà là vì muốn tốt cho anh, cho anh hi vọng nên đã nói như vậy.
Nhưng Lãnh Phong đã nghĩ thông suốt, anh đang sống, vẫn sống, anh sống là vì Ngạo Tuyết, vì lời đã hứa với cô. Dù cuộc sống của anh không có cô, nhưng anh vẫn vững vàng mà sống. Chỉ cần cô luôn tồn tại trong tim của anh vậy là đủ rồi.