Thời gian liệu thật sự có thể chữa lành vết thương không?
Thời gian vốn dĩ rất đặc biệt, là chiếc đồng hồ luôn đúng giờ không bị sai một nhịp nào. Một khi nó qua đi, thường không trở lại nữa.
Có những sự việc theo thời gian cũng sẽ bị con người quên lãng, những vết thương có lẽ cũng vì thế dần dần phai nhạt…
Khi con người được hạnh phúc, họ thường hay lãng quên những tháng ngày đau khổ, không vui vẻ.
Tình yêu cũng vậy, một cuộc tình đã tan vỡ, thì sẽ có một cuộc tình khác đến, sẽ chữa lành những vết thương lòng của ngày xưa.
Nhưng có những người, sẽ cả đời chỉ yêu một người duy nhất. Không ai có thể tiến vào ngự trị trong lòng họ được.
Năm tháng dù có đổi thay thế nào, và cho dù bây giờ hạnh phúc đã mỉm cười với Tiêu Lãnh Phong, nhưng anh không thể quên những tháng ngày không có Lâm Ngạo Tuyết ở bên cạnh
Có lẽ vì không thể quên, vì từng ấy đau khổ mất mát mà khó có thể buông tay với hạnh phúc đang có. Hơn nữa chính bản thân anh cũng khó có thể chấp nhận buông tay khi mà họ đã có với nhau 2 đứa con.
Thời gian khó khăn nhất với anh, không phải là khoảng thời gian bị mất trí nhớ mà chính là sau khi Lâm Ngạo Tuyết mất đi.
Sai lầm là điều mà mỗi người đều phải mắc trong đời. Có những lỗi lầm, có thể làm lại, nhưng có sự việc một khi đã phạm sai lầm, thì nó đánh đổi bằng những tháng năm ăn năn dằn vặt day dứt không yên.
Năm đó việc anh đối xử tàn nhẫn với Lâm Ngạo Tuyết là việc khiến Lãnh Phong ăn năn nhất, hối hận nhất.
Nhớ năm đó, Lâm Ngạo Tuyết từng hỏi anh rằng, nếu một ngày nhớ lại toàn bộ mọi việc, anh có hối hận không? Có lẽ lúc đó cô gái ấy sớm thấy được sự hối hận của anh trong tương lai rồi.
Dù có bao biện thế nào, có cố gắng để cảm thông nhưng anh biết, sai lầm đó đã xảy ra, không thể làm lại.
Sai vẫn cứ là sai mà thôi. Làm tổn thương người con gái mà anh yêu thương nhất là điều Tiêu Lãnh Phong không bao giờ cho phép mình phạm phải. Nhưng cuối cùng, một kẻ như anh vẫn chỉ như những kẻ khác…..
Khoảng thời gian sau đám tang, tất cả mọi người hầu như đều đã quay về nếp sống thường nhật của mình. Dù cho có tiếc thương đau buồn đến đâu, nhưng cuộc sống này vẫn tiếp tục, chẳng ai có thể nhìn mãi về quá khứ đau thương được.
Nhưng có người vẫn không thể thoát khỏi những ám ảnh của một người.
Lãnh Phong năm đó là một ví dụ.
Cả ngôi biệt thự dường như có chút ảm đạm thế lương, không khí mọi người cũng có phần buồn bã. Dường như lâu lắm rồi, biệt thự Tiêu gia mới lạnh lẽo thiếu sức sống như vậy. Một màu xám xịt vô hình chung, bao phủ lên tất cả mọi người
Diệp Ngọc Chi không hiểu được, tại sao Lâm Ngạo Tuyết chết rồi, mà cô vẫn còn ảnh hưởng lớn tới mọi người như vậy. Trước đây, nếu cô ta còn sống, là tiểu thư của một gia đình danh giá thì kẻ dưới phải nịnh bợ là đúng. Nhưng giờ cô ta đã chết rồi, có cần tới mức đau buồn như thế không? Diệp Ngọc Chi không hiểu, cô ta có lẽ mãi mãi không thể hiểu được, bản thân cô ta đã sai lầm ở đâu.
Lãnh Phong trở về, cô ta nhận ra anh đã rất mệt mỏi, từ gương mặt, ánh mắt, cử chỉ đều thể hiện rõ điều này. Tâm cô ta cũng đau đớn, Lãnh Phong trước kia là Thiên Vũ là người cô yêu, bây giờ vẫn vậy. Cô không thể từ bỏ được, cô ta dường như muốn thay thế vị trí của Ngạo Tuyết trong biệt thự này.
“ Lãnh Phong…..”
Tiêu Lãnh Phong dường như không nghe thấy tiếng cô ta gọi, anh đi lướt qua người cô.
Nụ cười trên môi Ngọc Chi trở nên cứng ngắc…..
Chưa bao giờ Lãnh Phong lại đối với cô như vậy cả…… Điều này khiến cô ta có chút choáng váng, ngay lập tức cô quay lại, như muốn xác nhận sự việc vừa xảy ra.
Thế nhưng Lãnh Phong đã dừng lại, anh đứng đó bất động đứng một chỗ ở đó rồi đột nhiên cất tiếng
“ Cây đàn đâu?”
Khoảng không trước mắt Lãnh Phong trống vắng, anh nhớ trước đây, chỗ đó đặt chiếc piano của Ngạo Tuyết, theo thói quen ngày nào cô cũng đàn khoảng 30 phút.
Dường như khi đó, kẻ trên người dưới trong nhà đều dừng công việc của mình lắng nghe, khúc đàn của cô giống như một liều thuốc tinh thần, khiến người ta được thả lỏng thư giãn. Nhìn vẻ mặt say sưa chú tâm như nhập hồn xác vào giai điệu, giống như có ma lực vô cùng lớn, thu hút mọi người. Lúc đó dù mất trí nhớ, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự tinh tế, làm rung động lòng người của cô có thể khiến bất cứ kẻ nào say mê. Nhưng anh khi ấy chỉ nghĩ tới Ngọc Chi, không hề muốn tổn thương cô ta mà đã lãng quên nhưng cảm giác âm thầm len lỏi vào lòng của mình.
Nhìn theo ánh mắt Lãnh Phong vào khoảng trống trước mắt, Ngọc Chi bặm môi
“ Em bảo người ta vứt đi rồi”
“ Vứt rồi?”
“ Vứt….”
Lãnh Phong vô thức nhắc lại, anh nhớ tài chiếc xe tải trước cửa nhà vừa chạy đi lúc nãy….. Cảm giác vô cùng kích động
“ Sao em lại tự tiện động vào đồ ở đây?”
Ngọc Chi ngớ người trước câu hỏi này của anh, từ lúc chuyển tới đây, cô đã coi nơi đây là nhà của mình, trước giờ muốn làm gì, muốn có gì đều được, Lãnh Phong không hề ngăn cản, mà Lâm Ngạo Tuyết cũng nhún nhường vài phần, có lẽ vì thế cô ta cũng đã trở nên quá ngạo mạn. Hơn nữa lúc này, cô ta đang danh chính ngôn thuận là vợ chưa cưới của Lãnh Phong, nữ chủ nhân tương lai của nơi này
“ Lãnh Phong, cô ấy đã không còn nữa, cũng không còn gì liên quan tới anh và em. Hơn nữa đồ của người đã chết không nên giữ lại”
“ Diệp Ngọc Chi, sao em có thể ích kỉ như vậy”
“ Em ích kỉ, em vì ai chứ, em biết cô ấy chết rồi, anh sẽ không vui, em không muốn để lại những thứ liên quan tới cô ta nữa, chúng ta phải bắt đầu lại cuộc sống chứ, không thể để một người đã chết chen vào được.”
Lãnh Phong tâm lạnh, anh biết lời của Ngọc Chi nói là có lý, nhưng thủy chung vẫn không hiểu tại sao lại thấy lạnh đi trong lòng, dường như càng ngày anh càng không hiểu nổi cô nữa
“ Ngọc Chi, anh không muốn nói nhiều nữa, em bảo người ta mang cây đàn về đây”
“ Không được, em không đồng ý”
Vừa nói cô ta nắm lấy hai cánh tay Lãnh Phong, giọng có chút van nài
“ Em xin anh, Ngạo Tuyết chết rồi, những gì liên quan tới cô ấy, anh hãy vứt hết đi”
Lãnh Phong gạt tay, thật sự anh đã bị mất kiên nhẫn khi ai cứ nói rằng Ngạo Tuyết đã chết, không anh vẫn nghĩ cô còn sống. Anh không thể chịu được khi nghe thấy người ta nói rằng cô đã chết.
“ Ngọc Chi, em phải mang cây đàn về đây, đồ đạc trong gia đình này, nếu không có sự đồng ý của anh thì không được vứt hết cái gì đi cả?”
“ Tại sao chứ, em là vợ chưa cưới của anh, tương lai cũng là chủ nhân của nơi này, em chỉ muốn nơi này là kỉ niệm của anh và em, chẳng lẽ điều đó không đúng sao. Mấy ngày nay nhìn anh túc trực linh cữu cô ấy, em thấy đau lòng, anh không biết sao?”
“ Ngọc Chi….. Nơi này vốn là ngôi nhà hạnh phúc của anh và Ngạo Tuyết, cho dù em có cố gắng thế nào, thì nơi này cũng không thể thành nơi hạnh phúc của anh và em được”
Có lẽ Lãnh Phong đã hiểu được tại sao Lâm Ngạo Tuyết cứ nài nỉ anh chuyển về đây, không ở nhà của Ngọc Chi nữa, nơi này là hạnh phúc của hai người, là kí ức ngọt ngào vui vẻ của anh và Ngạo Tuyết. Lúc đó cô tin rằng, chỉ cần anh trở về nhà, thì anh sẽ nhớ ra cô, nhớ ra nơi này in dấu biết bao kỉ niệm hạnh phúc của hai người.
Chỉ tiếc hiện giờ trí nhớ của anh vẫn như một mảng tranh tối tranh sáng lung mung, những kỉ niệm chắp vá, những hồi ức vụn vặt. Nhưng tuy chỉ có từng đó kí ức, anh cũng cảm nhận được, anh yêu người con gái đó bao nhiêu. Sự tồn tại của cô đối với anh quan trọng như thế nào, từng kỉ vật của cô đáng trân trọng bao nhiêu. Đột nhiên cảm thấy, dường như Diệp Ngọc Chi thật sự không nên ở đây.
Diệp Ngọc Chi thẫn thờ ngồi xuống ghế, dường như lời nói của Lãnh Phong đã tước đi toàn bộ khí lực của cô ta. Ngước nhìn con người đang đứng đó cô lắp bắp
“ Anh…. Anh nhớ lại rồi sao?”
Lãnh Phong khẽ lắc đầu, nhớ lại ư, thật sự trí nhớ của anh chưa rõ ràng. Trong những giấc mơ của mình, vẫn có một người con gái đứng đợi anh nơi ánh sáng cuối con đường, chỉ tiếc gương mặt của cô ấy vẫn chưa rõ ràng. Chỉ thấy bàn tay cô gái nhỏ nhắn kia, đưa ra trước mắt chờ anh đi tới để nắm chặt tay cô……
“ Cho dù trước kia anh thế nào, bây giờ ra sao, cho dù có mất trí nhớ….. Thì cuối cùng người anh yêu vẫn là cô ấy…..”
Những lời này, cuối cùng có thể nói ra rồi, Lãnh Phong tự nhủ. Đúng kể từ khi anh và Ngọc Chi xảy ra việc ngoài ý muốn, nhìn thấy Ngạo Tuyết đau đớn như vậy, nhưng vẫn ngẩng cao đầu ra đi, anh hiểu, trái tim của anh đã bị rung động.
Anh lựa chọn trách nhiệm, chứ không phải cảm tính của con tim. Nhưng cuối cùng, tình cảm vẫn luôn luôn chiến thắng lí trí.
Buông một tiếng thở dài…. Anh bước lên lầu….
Cạch…..
Căn phòng từ từ mở ra….
Không khí bao ngày bị đè nèn ùa ra, mang theo hương vị mát lành của ai đó…. Người đã từ lâu không còn ở đây nữa, và có lẽ mãi mãi không trở về nữa….
Phải chăng vì vậy, mùi vị người đó cũng dần dần phai nhạt sao. Loãng rồi, mùi hương mát lành này không còn nhiều nữa, anh cảm nhận được, nó chỉ còn vương vít đâu đây, phải cố gắng lắm mới có thể cảm nhận thấy hương vị của Lâm Ngạo Tuyết.
Cô thật sự rất thơm, không biết dùng nước hoa gì, nhưng thật sự mùi vị ấy thật quyến rũ, có thể nam nhân ngà ngà say mê. Cho dù là chính nhân quân tử cũng không thể thoát được….
Căn phòng vẫn sạch sẽ như cũ, đồ đạc cũng không dịch chuyển. Tại sao cảnh còn, người lại mất như vậy. Lãnh Phong cúi xuống nhìn hai bàn tay mình, tại sao lúc anh quyết định nắm lấy cô thì cô lại đi như vậy.
Cho dù cô có sang Ý thì đã sao, dù cô có đi từ tận cùng trời cuối đất anh cũng sẽ đuổi theo mang cô về bên anh. Nhưng tại sao kẻ mang cô đi thật sự không phải là Vũ Duy mà là tử thần, là sự sống và cái chết như vậy.
Nơi cô tới, mãi mãi anh cũng không thể đuổi theo. Mãi mãi anh cũng không thể mang cô về cùng anh được nữa. Nơi cô tới chỉ là cát bụi…..
Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn như vậy với cô. Cô còn rất trẻ, còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đón trong tương lai…..
Chuông điện thoại vang lên, giai điệu quen thuộc này khiến Lãnh Phong bừng tỉnh, nhạc chuông đặc biệt chỉ cài đặt số duy nhất của một người- Lâm Ngạo Tuyết…..
Trong lòng dâng lên cảm giác kinh hỉ vô cùng, phải chăng cô còn sống….. Anh có chút run rẩy khi bắt máy
“ Ngạo Tuyết…… là em đúng không. Em chưa chết…..”
“ Thật xin lỗi làm hỏng hi vọng của cậu…..” Vũ Duy nhàn nhạt lên tiếng “ Điện thoại của cô ấy tôi cầm”
Nhận ra giọng điệu khiêu khích châm chọc của Vũ Duy, nếu nói anh không thất vọng thì là nói sai, nhưng anh không hiểu nổi, Vũ Duy y gọi cho anh vì chuyện gì? Lãnh Phong kể cả là trước kia hay hiện tại mất trí nhớ đều cảm thấy Vũ Duy rất đáng ngờ, không thể tin tưởng. Nhưng cho dù anh đã phòng ngừa bao nhiêu, nhưng nếu đối phương từ đầu đã có thiện ý không tốt, thì cho dù có tránh cũng sẽ có lúc sơ sót, và sơ sót đó lại chính trong ngày cưới của hai người.
“ Anh muốn gì?”
Diệp Ngọc Chi rầu rĩ ngồi ở phòng khách, cô ta nhìn cây đàn đã đặt lại chỗ cũ, lòng không vui.
Nơi này vốn dĩ là ngôi nhà cô ta đã mơ ước từ khi còn bé. Nếu có thể ở đây, cô ta sẵn sàng trả bằng mọi giá, nhưng nơi này lại toàn hình ảnh người cô ta căm ghét. Đã có lúc cô ta tham vọng sẽ xóa sạch mọi thứ liên quan tới Lâm Ngạo Tuyết nhưng đó có lẽ là việc làm quá sức.
Nhưng Ngạo Tuyết chết rồi, không còn gì có thể làm ảnh hưởng tới cô và Lãnh Phong nữa, không có Ngạo Tuyết thì người phụ nữ duy nhất có thể tiếp cận với Lãnh Phong là cô ta. Rồi sau một thời gian nữa, khi mọi thứ lắng xuống, Lãnh Phong sẽ quên Lâm Ngạo Tuyết và trở về bên cạnh cô ta thôi.
Diệp Ngọc Chi cứ nghĩ vậy và hy vọng. Thế nhưng cuộc sống này rất công bằng, có những hi vọng chỉ khiến còn người thất vọng, có những hi vọng chỉ giết chết những năm tháng tuổi trẻ, có những hi vọng chỉ có thể là hi vọng không bao giờ thành sự thật.
Cũng giống như tình yêu, một khi mọi thứ đã không còn nguyên vẹn nữa, thì có cố gắng như thế nào, nó cũng sẽ kết thúc, cho dù người ta cố gắng cũng không phải vì một tình yêu đẹp nữa, mà là luyến tiếc tình yêu đẹp ấy….
Diệp Ngọc Chi từng có quãng thời gian hạnh phúc bên cạnh Thiên Vũ nhưng anh chỉ là Thiên Vũ mất trí nhớ không có người thân, cũng chẳng có chút ràng buộc nào với ai cả, nhưng giờ đây anh có tất cả mọi thứ, tiền tài địa vị danh vọng, nhưng anh lại đã có một vị hôn thê…..
Nếu cô ta không tham vọng, không ích kỉ thì có lẽ kết cục của cô ta đã tốt đẹp.
Lãnh Phong vội vàng từ trên lầu đi xuống, trở ra ngoài. Không biết Vũ Duy đã nói điều gì, nhưng trông anh có chút vội vã. Diệp Ngọc Chi cũng cảm nhận được sự vội vã đó nên lo lắng chạy theo, nhưng bước chân chẳng kịp, Lãnh Phong đã ngồi trên xe đi rồi.
Cô mau chóng bắt ta xi đuôi theo anh.
Chỉ đến khi nhìn thấy Lãnh Phong bước vào JulietBar, Ngọc Chi có chút giật mình thảng thốt không tin. Nơi này làm cô liên tưởng tới Vũ Duy, một kẻ rất đáng sợ…..
Một kẻ điển trai như Lãnh Phong bước vào nơi này, quả nhiên được rất nhiều các quý cô để mắt. Vừa cao to đẹp trai, ăn mặc lại sang trọng lịch sự thu hút không ít những cái liếc mắt đưa tình.
Lãnh Phong khẽ chau mày, trước không khí ám muội nơi này, anh thật sự là không chịu nổi tiếng nhạc xập xình, vũ nữ đang thoát y với những tiếng reo hồ nổi loạn của lũ đàn ông.
Lướt một vòng cũng thấy Vũ Duy, cũng chau mày lần thứ hai.
Bên trái ôm một cô, bên phải cũng một cô dựa vào vào ngực y, đang nũng nịu tiếp rượu cũng , đám con gái vây quanh y kẻ nào ăn mặc cũng hở hang gợi cảm.
Một cơn giận căm tức bùng lên trong lòng anh, y là kẻ sắp lấy Ngạo Tuyết, vậy mà khi cô mới mất không lâu, nấm mồ cũng chưa xanh cỏ, y đã có thể tại nơi này mua vui rồi. Nếu Ngạo Tuyết thật sự lấy y, có lẽ sẽ phải chịu ấm ức cả đời.
Anh ngồi xuống đối diện Vũ Duy, lạnh nhạt
“ Xem ra anh đúng là rất có nhã hứng”
Vũ Duy cười nhạt, nâng chén rượu, uống cạn một hơi. Lâm Ngạo Tuyết không còn nữa, y sao có thể còn nhã hứng đây. Một việc cũng không thiết làm, Lâm Ngạo Tuyết ra đi, mang theo phần trái tim y đi rồi.
Trước y không có trái tim, gặp Lâm Ngạo Tuyết, cô đã cho anh trái tim, nhưng khi cô chết đi, cũng đã mang trái tim anh đi theo. Vũ Duy vẫn vậy, tiếp tục làm kẻ mất nhân tính. Y đã đau khổ rồi, nhưng y sẽ khiến Tiêu Lãnh Phong đau đớn hơn mình.
Vũ Duy không nói, y cúi xuống dùng môi hôn lên hõm áo trước ngực của một cô gái, ở đó mân mê một hồi, dù có tiếng nhạc nhưng Lãnh Phong cũng nghe được tiếng cô gái kia rên rỉ vì dục vọng….
Anh chau mày tức giận
“ Nếu anh gọi tôi đến chỉ để nhìn thấy việc này, nhìn cũng nhìn đủ rồi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi.”
Vũ Duy bất ngờ đẩy cô ta ra
“ Cút hết”
Đám con gái thấy hắn biến đổi, cũng sợ hãi vô cùng, dường như mấy hôm nay tâm tình y không tốt, không rõ ai đã chọc tức y, khiến Vũ Duy hỉ nộ vô thường không ai dám chọc vào hắn, vì thế chỉ còn cách lánh đi chỗ khác.
Vũ Duy rót cho Lãnh Phong ly rượu, đây có lẽ là ly rượu đầu tiên hai người họ uống cùng nhau, trên thương trường và tình yêu họ là kẻ thù đối nghịch, mà ly rượu này vốn cũng chẳng mang theo chút thiện ý nào cả
Vũ Duy thì dửng dưng không vội vã nhưng Lãnh Phong thì khác, anh rất muốn biết Vũ Duy muốn nói điều gì
“Anh bảo có chuyện liên quan tới Ngạo Tuyết muốn nói cho tôi, nói nhanh đi”
“ Xem ra cậu rất vội vàng muốn biết”
“ Vũ Duy tôi không có thời gian ngồi chơi trò vờn nhau với anh. Ngạo Tuyết cô ấy là…..”
“ Hình như cậu quên, giờ Ngạo Tuyết là vợ sắp cưới của tôi” Vũ Duy y vẫn vậy, cười cợt nói.
Lãnh Phong tuy rằng tính cách giống hắn, đều là con của người đàn ông kia, nhưng có điểm chết người mắc phải, những chuyện liên quan tới Lâm Ngạo Tuyết, cho dù có cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng nếu biết cách chọc sẽ làm lộ rõ sự mất bình tĩnh bất an của Lãnh Phong.
“ Anh không xứng đáng với cô ấy” Lãnh Phong tức giận
“ Vậy cậu nghĩ rằng mình xứng đáng sao?”
Lãnh Phong biết, anh không xứng đáng với Ngạo Tuyết, anh đã phản bội cô, đã từng tàn nhẫn đối xử với cô, còn khiến cô bị thương cho dù cô đã làm sai nhưng anh cũng không nên làm như vậy…..
“Diệp Ngọc Chi bị bắt cóc là kế hoạch của tôi, Ngạo Tuyết bị tôi ép buộc.” Vũ Duy rất thản nhiên kể lại việc tốt mình đã làm, với y không có chuyện gì là không dám làm cả, đổi lại y nhìn thấy biểu hiện của Lãnh Phong, sự sững sờ kia, mới là thứ y cần.
“ Cô ấy diễn kịch khá đấy chứ, cuối cùng còn bị một viên đạn của cậu. Chắc hẳn lúc đó cô ấy cũng rất đau đớn đi. Bị chính người mình yêu muốn giết chết mình…..”
Vũ Duy vẫn nhàn nhạt kể, tưởng chừng như y đang nói tới một người nào khác không liên quan tới y, và y chỉ là người kể lại
Rắc….
Ly rượu trên tay Lãnh Phong bị bóp nát, những mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay anh rồi chảy máu.
Vũ Duy rất hài lòng khi thấy Lãnh Phong bị tổn thương như vậy, chứng kiến ngày đó Lãnh Phong đuổi theo ra sân bay muốn giữ Ngạo Tuyết ở lại, anh biết Lãnh Phong đã yêu lại Ngạo Tuyết rồi….. Giờ Ngạo Tuyết chết rồi, y lại tiếp tục tàn nhẫn vô tâm thôi. Nhất là với Lãnh Phong, hắn càng tổn thương bao nhiêu, y càng thấy thỏa mãn. Trong cuộc tình này, Ngạo Tuyết đã ra đi, y đau khổ, nhưng y muốn kẻ kia phải đau khổ hơn mình
Vũ Duy cũng không nói nhiều nữa, hắn cạn ly rượu của mình rồi đứng lên lúc đi tới bên người Lãnh Phong, hắn bồi thêm câu cuối cùng
“ Cậu biết không, trong chuyện nam nữ, không nghĩ Ngạo Tuyết lại có thể quyến rũ như vậy, cho dù bị tôi ép buộc nhưng cô ấy thật tuyệt vời. Chắc cậu không thể biết được cảm giác có Lâm Ngạo Tuyết ở dưới thân là thế nào đâu nhỉ”
Y tính cất bước rời đi, lúc này Lãnh Phong mới cất tiếng
“ Vũ Duy”
Khi y quay lại, đã nhận lấy một cái đấm thật lực từ Lãnh Phong vào mặt, máu từ trong rỉ ra ngoài khóe miệng.
“ Đồ tồi”
Vũ Duy lau vệt máu khẽ cười rồi cũng đáp trả lại Lãnh Phong một đòn.
Không ai nhường ai cuối cùng lao vào đánh nhau.