Một Lần Nữa Anh Lại Được Yêu Em

Chương 24: Chương 24: Hỗn loạn cảm xúc




Như một chu kì của tự nhiên, con người ta được sinh ra, lớn lên, trải qua bao nhiêu biến cố thăng trầm rồi lại trở về với cát bụi.

Nhân sinh vốn dĩ là một điều kì diệu của tự nhiên. Mỗi một con người, là sự kết tinh kì diệu của tạo hóa. Thế nhưng sinh mệnh ấy, cũng rất nhỏ bé, yếu ớt, mong manh trước mẹ tự nhiên, trước sinh lão bệnh tử, trước những tai nạn biến cố không ngờ tới.

Vụ tai nạn máy bay thảm khốc năm đó. Đã bao trùm một bầu không khí ngột ngạt lên toàn thành phố. Đây là lần đầu tiên, ngành hàng không xảy ra môt vụ tai nạn thảm khốc như vậy. Khiến toàn bộ phi cơ cùng hành khách thiệt mạng. Thân nhân của những người bị nạn cũng như toàn thành phố, đều dấy lên sự u buồn, trầm mặc tới lạ lùng. Bầu trời âm u như lòng người vậy. Hoạt động của con người cũng chậm chạp lại.

Hoặc có lẽ, chỉ là những người tức cảnh sinh tình, mới cảm thấy guồng quay xã hội kia chậm lại. Cuộc sống hiện đại ngày nay, tình cảm giữa người với người cũng vì thế phai nhạt dần. Có lẽ với những người xa lạ, những người chết kia, không là gì. Không cần thiết phải vì họ mà đau lòng. Nhưng đối với những người thân thiết. Người chết là hết, chỉ là với người đang sống, lại là day dứt vô cùng

Một người ra đi, để lại trong lòng ai đó nỗi đau đớn khôn nguôi.

Khi nghe tin Lâm Ngạo Tuyết chết, cảm giác lúc đó, rất nhiều năm sau này, Tiêu Lãnh Phong vẫn không thể nào quên được. Cảm giác đầu óc mơ hồ trỗng rỗng, chân tay tê dại cứng nhắc, các mạch máu trong cơ thể cơ hồ như muốn vỡ tung ra. Dù trí nhớ năm đó có mơ hồ, nhưng anh biết, cái chết của Lâm Ngạo Tuyết, đã mang cả thế giới của anh đi. Mọi thứ tê liệt đến mức chỉ biết lịm đi, hôn mê bất tỉnh.

Đó cũng là lần đầu tiên, ở L, đã xảy ra một tình huống hi hữu. Họ được chứng kiến vị chủ tịch cao cao thượng tại của mình nằm miên man trên xe cứu thương. Được đưa đi bệnh viện trong tình trạng khẩn cấp nhất. Bộ dáng của những vị lãnh đạo chủ chốt cũng thập phần hoang mang lo lắng, buồn đau.

Với nhân viên của L, Tiêu Lãnh Phong là chủ tịch suất sắc, trong công việc thập phần nghiêm túc. Xử lý mọi việc vô cùng tốt. Hướng một L non trẻ trở nên vững mạnh. Xây dựng một tập đoàn L không chỉ hắc đạo, mà ngay cả những người làm ăn chân chính cũng phải kính nể. Với họ, anh là một người đáng ngưỡng mộ. Vì thế dù không rõ nguyên nhân nhưng thấy anh như vậy. Mọi người hết sức lo lắng.

Trước đây, ai cũng biết bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi, điển trai lịch lãm đó, có một bông hoa rực rỡ như ánh mai ấm áp.

Lâm Ngạo Tuyết.

Đó là một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Tuy rằng là tiểu thư đài các, nhưng rất giản dị, thân thiện. Không hách dịch, đối xử với người khác rất tốt, rất nhiệt tình.

Hai người họ, kim đồng ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa. Nhìn kiểu gì cũng thành một cặp khiến người ta ngưỡng mộ không thôi. Trong lòng mọi người sớm coi cô là phu nhân của L rồi. Nếu không có sự việc chú rể mất tích trong đám cưới, thì có lẽ cô đã chân chính trở thành phu nhân chủ tịch rồi.

Chỉ đáng tiếc, cuộc đời, lại thường không bình lặng như những gì người ta mong muốn.

Tiêu Lãnh Phong mất tích. L bỗng nhiên rơi vào tình trạng khủng hoảng. Cổ phiếu liên tục rớt giá. Tiền quay vòng vốn không thể nào luân chuyển được. Thế mới biết, lòng người như thế nào vô tình. Khi thấy còn lợi lộc thì hết sức giúp đỡ không tiếc gì. Nhưng thấy khó khăn có nguy cơ thì bản chất thật bộc lộ. Khi đó thiếu người lãnh đạo, quả thật L rất khó khăn.

Ấy thế nhưng, người con gái rất chán ghét kinh doanh như Lâm Ngạo Tuyết lại kiên cường trụ vững. Cô xuất hiện ở công ty, trong bộ dạng nghiêm túc nhất. Đã từng cúi đầu trước mọi người, cầu mong mọi người tin tưởng cô, sẽ cùng L vượt qua khó khăn gian khó trước mắt. Cô cần mẫn lao vào công việc làm ngày làm đêm. Đi khắp nơi kêu gọi đối tác tin tưởng cho cô cơ hội. sự chịu khó làm việc đó, đáng để người ta tin tưởng. Cuối cùng cô cũng đã đưa L vượt qua gian khó. Một cô gái như vậy, đáng để được yêu thương trân trọng.

Chỉ tiếc, sau này khi Lãnh Phong trở về, anh bị mất trí nhớ. Bên cạnh xuất hiện người phụ nữ khác. Hai người họ sẻ đàn tan gánh, mỗi người một con đường. Lãnh Phong đính hôn với người khác. Cô cũng chuẩn bị kết hôn. Một lương duyên này, đến cuối cùng lại tan vỡ, ai mà không thương tiếc. Vốn nghĩ một câu chuyện tình đẹp tựa cổ tích, cuối cùng vẫn chỉ là cổ tích không thành hiện thực. họ không nói ra, vì dù sao cũng chỉ là nhân viên, còn phải lo miếng cơm manh áo. Lo cho vị trí của mình mà không dám tùy tiện xuất ngôn. Thủy chung tiếc cũng chỉ là tiếc mà thôi. Những gì đã xảy ra, làm sao có thể làm lại được đây.

Trong kí ức miên man, mơ hồ của Tiêu Lãnh Phong, những kí ức ngắn đoạn, không rõ ràng cứ vô tình mà quay trở lại. Vào một thời gian nào đó, có lẽ là khi hai người hạnh phúc nhất.

Ngày đó Lãnh Phong đang ở phòng khách đọc tài liệu. Trông anh vô cùng nghiêm túc chăm chú. Bỗng một đôi bàn tay mềm mại vòng qua che đi đôi mắt anh. Lâm Ngạo Tuyết hắng giọng

“ Đoán xem. Là ai?”

“ Ngạo Tuyết, em nhàm chán vậy sao? Trò con nít cũng chơi”

Lâm Ngạo Tuyết bất mãn, không thú vị đúng là cô đang buồn, buồn chán đến chết đây. Người dưới thì ai cũng bận việc chẳng ai thèm chú ý tới kẻ nhàm chán như cô. Lãnh Phong cũng vùi đầu vào việc, cô rất muốn phá phách anh, nên vẫn cố tình giả vờ

“ Sai rồi. Đoán lại đi”

“ Nếu không phải của Ngạo Tuyết thì chắc là của….” Anh ngập ngừng nổi hứng muốn chọc cô

“ Là ai….” Ngạo Tuyết hỏi. Cô thập phần cao hứng

“ Của ma” Anh nhẹ nhàng phun ra. Lâm Ngạo Tuyết nhảy dưng lên. Bộ dáng sư tử hà đông của cô vẫn vô cùng đáng yêu

“ Tiêu Lãnh Phong, anh muốn chết hả?”

Lãnh Phong mỉm cười, nắm lấy cánh tay rồi kéo cô ngã vào ngồi vào lòng mình. Ôm lấy tiểu nữ nhân của mình mà dịu dàng

“ Sao vậy, em có chuyện gì không vui hả” Mỗi lúc không vui cô lại bày trò như vậy, tính nết của cô, anh đã quá hiểu rồi.

Ngạo Tuyết lặng im nép trong lòng của anh. Rất ấm áp, cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của Lãnh Phong. Châm rãi mà bình yên. Tình yêu của Lãnh Phong, là thứ mà cô hằng mong ước. Không quá khoa trương, nhưng ở bên nhau, bình yên, ấm áp……

Người con trai này, hiểu cô, yêu cô, chiều chuộng cô. Tất cả về anh giống như dòng nước mát lành vỗ về tâm hồn của cô. Ngạo Tuyết khẽ hỏi

“ Lãnh Phong, nếu có một ngày em chết, anh sẽ thế nào?”

Lãnh Phong khi đó chau mày gạt đi.

“ Linh tinh, chết là chết thế nào. Chúng ta sẽ sống tới già, tới lúc có con , có cháu.”

Cả người to lớn của anh, bao lấy thân thể nhỏ bé của cô, dịu dàng mà nói. Phải, khi đó anh đã từng nghĩ, sẽ nắm tay cô, đi tới ngày cuối cùng của cuộc đời sẽ mãi không rời xa. Chỉ tiếc rằng…..

Lâm Ngạo Tuyết, tính tình lúc này khá trẻ con, cô vẫn nhẹ nhàng nói

“ Sống chết là việc mà ai cũng phải trải qua. Chỉ có điều, với mỗi người nó đến sớm hay muộn mà thôi. Lãnh Phong nếu một ngày nào đó, em chết trước anh. Em không mong anh buồn đau. Hy vọng anh có thể mỉm cười tiến tới tương lại. Nếu có thể hãy vì em mà buồn một tháng thôi. Sau đó hãy sống thật tốt nhé….”

“ Hôm nay em sao vậy…. Sao tự dưng nhắc tới chuyện sống chết này” Cô nhóc này, lại đa sầu đa cảm chuyện gì rồi.

Quả nhiên anh đoán không sai. Lâm Ngạo Tuyết bất mãn chìa chìa quyển sách ở góc bàn.

“ Đều tại cái quấn tiểu thuyết này.”

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em.

“ Anh không biết đâu. Em chẳng thích nữ chính chút nào. Cứ kiên quyết ở bên người mang trái tim của Bùi Dực, cứ nghĩ đó là Bùi Dực. Dù em biết quan điểm của mỗi người không giống nhau nhưng em không thích như vậy. Dù cuối cùng cô gái cũng yêu Doãn Đường Diệu nhưng…. Thủy chung em vẫn cảm thấy không thích. Có phải em khó tính lắm đúng không?”

Lãnh Phong tựa cằm lên đỉnh đầu cô. Khẽ cười, ôn nhu

“ Được rồi, ngốc. Dù sao cũng chỉ là tiểu thuyết thôi. Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”

Cô gật đầu mỉm cười. Thật ra sống chết là thứ người ta rất khó nói. Nhưng họ còn trẻ, cũng không nên đề cập tới chuyện này.

Nhưng có lẽ Lâm Ngạo Tuyết lại không hề ngờ được. Tiêu Lãnh Phong lại có thể vì cô mà đau đớn cố chấp từng ấy năm. Anh thà tự sống trong quá khứ hạnh phúc của hai người mà giữ mãi không quên. Lưu luyến mãi với chấp niệm của chính mình. Có lẽ khi đã thật sự yêu sâu sắc một ai đó, có thể vì người ta mà nhỡ mãi không quên. Vì người đó, dù có trải qua bao lâu, cũng sẽ ghi nhớ khắc khoải. Thà rằng vì điều đó làm mình đau đớn nhưng cố chấp mà giữ lấy.

Có thể yêu một người trong bao lâu. Một ngày, hai ngày, ba ngày…. 1 tháng 1 năm, thậm chí là dùng cả đời để yêu….

Lâm Ngạo Tuyết.

Xoảng!!!!

Ly rượu vang đỏ, trên tay Vũ Duy rơi xuống đất. Tên thủ hạ của y, nhẹ nhàng cúi đầu lo sợ. Không dám lên tiếng, bình thường Vũ Duy là kẻ dịu dàng nhưng chỉ khi y tức giận lên, hậu quả không thể nói trước được. Vũ Duy sau một vài giây sững sờ. Chỉ nhàn nhạt hỏi

“ Thấy xác hay sao?”

“ Không có… Nhưng tin tức thì toàn bộ hành khách tử nạn không ai sống sót”

Ba…. Một tiếng. Trong phòng tĩnh lặng như tờ. Không một tiếng động.

“ Ra ngoài, xác minh lại một lần nữa”

Tiếng cửa đóng lại, căn phòng lớn đó chỉ còn lại Vũ Duy. Tiếng hít thở không thông, một tiếng thở dài nhẹ nhàng mệt mỏi.

Cảm giác lúc này của hắn là gì? Vũ Duy chỉ cảm thấy trống trải.

Ngạo Tuyết chết sao? Làm sao có thể như vậy được.

Y thầm nghĩ trong lòng. Một kẻ như Vũ Duy, không bao giờ để ý tới sự sống chết của kẻ khác. Cũng như y chưa một lần để ý tới sự sống chết của mình. Ấy vậy nhưng hôm nay, lại vì một cô gái chưa rõ sống chết mà giật mình thảng thốt.

Đến giờ phút này, Vũ Duy chợt phát hiện ra, Lâm Ngạo Tuyết từ lúc nào đã trở nên vô cùng quan trọng với anh. Có thể là yêu, nhưng Vũ Duy không bao giờ muốn đặt ai vào tâm của mình quá nhiều kể cả đó là người mà hắn yêu. Không có người quan trọng, sẽ không có điểm yếu. Mỗi một người đều có một tử huyệt chết người. Nhưng Vũ Duy thì không. Đó chính là lý do tại sao. Hắn có thể một tay che cả bầu trời châu Âu như vậy.

Nhân từ nhưng tàn nhẫn, quân tử lẫn thủ đoạn. Không một kẻ nào dám đắc tội với hắn. Sinh mạng chết trong tay hắn, hoặc vì hắn mà chết cũng rất nhiều, rất vô số. Y chưa từng bao giờ nghĩ tới một câu. Nhân quả. Thế nhưng giờ phút này, y bắt đầu nghĩ tới luật nhân quả, gieo nhân nào gặt quả ấy

Bắt đầu từ lúc 5 tuổi, tự tay giết chết mẹ mình, sau đó được nuôi dưỡng, trong môi trường khắc nghiệt tàn nhẫn toàn sài lang hổ báo. Y không bao giờ để cho mình có một chút nhược điểm nào cả. Lúc nào cũng mang dáng vẻ hào hoa phong nhã che đi cái bản chất con quỷ đáng sợ của mình.

Y cũng không tin vào luật nhân quả.

Thế nhưng vào phút này, y chợt cười giễu bản thân mình. Y đã nghĩ tới nhân quả. Có lẽ y đã gây nhiều tội ác. Nên ông trời đã bắt mất người con gái mà y yêu. Người vô cùng quan trọng. Lâm Ngạo Tuyết cứ như một liều thuốc, ngầm dần dần, ngấm từ từ vào xương tủy y. Cho tới khi phát hiện ra, thì đã quá muộn không thể cứu chữa được nữa. Y cho rằng y đã đủ vô tình, nhưng cuối cùng, vẫn rung động, vẫn yêu cô gái ấy.

Có lẽ ông trời trừng phạt y. Nhưng tại sao lại là Ngạo Tuyết. Cô không có tội tình gì. Chỉ là tại y, y đã lôi cô tới bên mình, không từ thủ đoạn. Lẽ nào vì thế mà mất đi cô.

Cảm giác lúc này, là gì đây. Có lẽ chính là đau lòng. Y lại cảm thấy mình yếu ớt, yếu ớt như hơn 20 năm về trước chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi bị ăn hiếp. Không đủ sức lực để làm bất cứ việc gì cả.

Có là là yêu, đến si mê. Rồi cuối cùng đánh mất. Cảm giác này…. thống khổ vô cùng.

Đây có lẽ là sự trừng phạt dành cho kẻ như y. Vũ Duy khẽ nở nụ cười. Buồn và chua chát.

Đọc bài báo khẳng định hành khách trên chuyến bay đi Ý đó, không còn ai sống sót. Diệp Ngọc Chi quả nhiên vô cùng kinh hỉ. Dù đã đoán chắc như vậy nhưng khi có sự khẳng định cô ta mới cảm thấy vui mừng thật sự. Thống khoái vô cùng, ngày hôm qua vì Ngạo Tuyết cô ta đã chịu đả kích không ít. Không có Lâm Ngạo Tuyết, là đúng ý của cô ta nhất. Chỉ cần không có Lâm Ngạo Tuyết, Diệp Ngọc Chi mới cảm thấy thế giới này tươi đẹp. Tuy rằng bản thân cũng thấy mình quá trơ trẽn tàn nhẫn. Nhưng không thể trách cô được. Một khi cái gì đã trở thành cái gai chướng mắt mình, căm ghét đến tận xương tủy. Lúc nó biến mất, thử hỏi làm sao cô ta có thể không cao hứng được đây. Con người là vậy. Có những kẻ đã trở nên mù quáng thì có lẽ tới khi mất tất cả không còn gì nữa mới có thể tỉnh ngộ ra. U mê cố chấp. Có lẽ chỉ làm hại chính mình và chính người khác.

Cô ta biết, nhưng vẫn không thể ngăn nổi mình. Ngày hôm qua, bị Lãnh Phong một đường xô ngã, tuyệt tình bỏ đi, phóng như điên tới sân bay. Cô ta thật sự bất an lo lắng, tuyệt vọng vô cùng. Vốn nghĩ sẽ chuẩn bị hành lý dọn về nhà. Người như Diệp Ngọc Chi không tài nào cao thủ được như Ngạo Tuyết có thể chịu đựng cảnh họ tình cảm với nhau.

Lâm Ngạo Tuyết không hề hiền lành chút nào đâu. Có người phụ nữ nào có thể chịu được cảnh người mình yêu thân mật với người phụ nữ khác trước mặt mình mà vẫn tỏ vẻ dịu hiền, không đau khổ đâu. Thế nhưng Ngạo Tuyết làm được. Đúng là cao thủ. Phải khó khăn lắm cô ta mới tách Ngạo Tuyết rời đi ngôi nhà này. Nhưng cuối cùng, trái tim Lãnh Phong vẫn hướng về phía Lâm Ngạo Tuyết. Nếu anh đuổi kịp giữ cô ta ở lại, Diệp Ngọc Chi cô chỉ còn cách từ bỏ thôi.

Không phải cô ta không nghĩ tới từ bỏ. Đúng, lúc này cô ta cảm thấy nên từ bỏ. Lãnh Phong là kẻ nếu đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Nếu như vậy, cô đành phải chấp nhận. Cô ta không dám làm việc gì đó, khiến Lãnh Phong căm ghét mình. Nhưng liệu Vũ Duy có để Ngạo Tuyết quay lại cạnh Lãnh Phong không? Câu trả lời đương nhiên là không? Vũ Duy là loại người thế nào? Diệp Ngọc Chi thấu hiểu hơn Lãnh Phong. Nếu như Ngạo Tuyết có thể quay lại với Lãnh Phong, cô ta đương nhiên, chỉ còn cách cam chịu từ bỏ mà thôi.

Khi đang bần thần với những chuyện đã xảy ra, thì bản tin tivi đưa tin vụ tai nạn của chiếc máy bay đi Ý. Cô ta bỗng nhiên từ sửng sốt, chuyển sang kinh hỉ. Nếu Lâm Ngạo Tuyết chết…. Nếu không có Lâm Ngạo Tuyết… Thì…. Lãnh Phong sẽ là của Diệp Ngọc Chi cô. Không ai có thể thay đổi được.

Mặc dù đã chuẩn bị từ trước, sẽ thấy những cảnh không vừa mắt, nhưng đúng là chẳng có chút nào cao hứng được. Nghe tin Lãnh Phong hôn mê, cô đã vội vàng chạy vào bệnh viện. Thấy đám người Lâm Hà, gương mặt ai nấy cũng mang dáng vẻ đau buồn…. Cô tặc lưỡi cho qua. Dù sao cô với Lâm Ngạo Tuyết mà nói, chỉ là người qua đường dửng dưng, không cần quan tâm.

Ngồi lặng lẽ bên Lãnh Phong. Anh hiện giờ vẫn hôn mê không tỉnh, trong mê man, anh cứ liên tục gọi tên Lâm Ngạo Tuyết, mỗi một lần, mỗi một câu lại như xát muối vào Ngọc Chi, càng khiến cô thêm tức tối, nhưng người đã chết rồi. Cô ta cũng không nên tiếp tục ghen tỵ với người chết.

Lúc này Diệp Ngọc Chi nghĩ người chết là hết, chỉ tiếc rằng sau này suốt 5 năm, cô ta cũng đã phải ghen tỵ với kẻ mà mọi người đã nghĩ là chết kia. 1 người sống sờ sờ như cô ta, lại chẳng bằng người đã chết.

Ngọc Chi khẽ vuốt ve gương mặt Lãnh Phong. Cô thầm nghĩ, anh sẽ là của cô, từ nay về sau. Lúc này, Lãnh Phong khẽ mở mắt. Trong đôi mắt của anh, có cái gì đó trống rỗng vô hồn, không biểu cảm. Diệp Ngọc Chi sửng sốt, sau đó là lo lắng hốt hoảng mà gọi cho bác sĩ. Trong giây phút nhìn vào đôi mắt vô hồn của Lãnh Phong, cô có cảm giác anh không phải đang sống, đôi mắt ấy thiếu sức sống thiếu ánh sáng. Không còn ánh ngời sự minh mẫn nữa, thẫn thờ vô cùng.

Trong khi những người thân đang hỗn loạn cảm xúc như vậy, Lâm Ngạo Tuyết lại đang nằm trong một bệnh viện. Cô bị động thai khí. Dù sao đây cũng là một chuyện lớn, rất ảnh hưởng tới tinh thần của cô. Cô từ nhỏ đã sống với mẹ, tình cảm hai mẹ con vô cùng thân thiết. Hiếm có cặp mẹ con nào lại tình cảm như vậy. Cô rất yêu thương mẹ của mình. Chẳng thể ngờ được, mẹ lại mất như vậy. Với cô bà còn rất trẻ, rất đẹp, rất tài giỏi, sao có thể lại ra đi như vậy.

Từ nhỏ Lâm Ngạo Tuyết đã có thói quen khi làm việc gì, dù đúng hay sai, cô chọn cách không bao giờ hối hận với những quyết định của mình. Dù hoàn cảnh và kết quả ra sao, cô cũng luôn tích cực đón nhận. Nhưng giờ phút này, tinh thần suy sụp cô cảm thấy thật sự hối hận. Nếu không phải tại cô kiên quyết đi Ý, muốn nhanh chóng rời khỏi đây, mẹ của cô cũng không vội vàng đi đi chuyến bay này. Cũng sẽ không bị làm sao?

Nếu không tại cô muốn chạy trốn khỏi đây. Mẹ sẽ không làm sao hết. Hoặc là, nếu có thể cô nghĩ, cô sẽ không xuống máy bay, mà ra đi cùng mẹ. Ít ra như vậy, Lâm Ngạo Tuyết cô sẽ thấy thanh thản hơn. Mẫu thân là người quan trọng nhất của cô. Nhưng lại vì cô mà chết. Tâm hồn cô lúc này cũng đau đớn vô cùng, suy sụp tới cực điểm. Nằm trên giường bệnh, nước mắt cứ trực trào. Cô cuận mình trong chăn, lặng lẽ mà rơi nước mắt. Lặng lẽ liếm vết thương trong lòng mình. Mẹ cô không còn. Cô sẽ không thể rúc vào lòng bà, được bà âu yếm được bà yêu thương nữa. Làm sao mà không đau lòng được đây.

Nằm bên cạnh cô, có một bác gái. Nhìn thấy cô như vậy, cũng có chút mủi lòng. Chỉ nhẹ nhàng nói

” Cô gái, cô còn trẻ, có chyện gì cũng có thể từ từ giải quyết…. Nghĩ thoáng lên, trong bụng cô còn có đứa nhỏ đấy”

Nghe vậy, Ngạo Tuyết nhẹ nhàng đặt tay lên bụng. Trong cơ thể cô có hai sinh linh đang sống. Chúng đang rất cần cô. Cô không thể vì chuyện này mà bỏ rơi chúng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.