Một Lần Nữa Anh Lại Được Yêu Em

Chương 31: Chương 31: Yêu cầu




Lâm Ngạo Tuyết cuối cùng vẫn quyết định tới gặp Vũ Duy.

Cô biết, cô sẽ làm Lãnh Phong đau khổ, nhưng bản thân cô không thể bỏ mặc Vũ Duy được. Ít nhất cô cũng không muốn hai người đối đầu với nhau như vậy, ít ra cô cũng muốn thử ngăn nó lại, để bản thân không phải hối hận vì chưa từng cố gắng.

Đó cũng là lần thứ hai, Lâm Ngạo Tuyết trở lại Tuyết hiên.

Cô đứng ở cửa rất lâu, rất lâu. Rất nhiều năm trước chuyện này cũng từng xảy ra, cô tới tìm Vũ Duy, nhưng khi đó là bị bắt buộc tới, còn lần này, là tự nguyện tới tìm.

Hôm nay là một ngày mưa phùn, bầu trời ảm đạm và xám xịt. Một mùa đông với cái lạnh khắc nghiệt hơn mọi năm.

Đợi mãi, cô cũng có thể gặp được Vũ Duy.

Chiếc xe của Vũ Duy từ từ xuất hiện rồi dừng lại. Ngồi trên xe anh đã nhìn thấy Ngạo Tuyết, cũng không có bất ngờ. Với cá tính của cô, chuyện gì cũng muốn tốt đẹp nhất dành cho tất cả mọi người, chuyện gì cũng hướng tới giải quyết trong hòa bình, thì cô sẽ tới tìm anh.

Đôi mắt Ngạo Tuyết dừng lại ở chiếc xe ấy, trong lòng thoáng bối rối, không biết nên nói gì với Vũ Duy.

Anh bước xuống xe, cô có vẻ gầy đi, đặc biệt là đứng trong thời tiết lạnh như vậy, anh nhìn thấy rõ bờ vai cô run rẩy. Lẽ ra cô không nên bắt chiếc anh như vậy.

Vũ Duy tiến lại gần, điềm đạm hỏi

“ Tới đây làm gì?”

Cô cụp mắt, khẽ cắn môi, rõ ràng là đúng như những gì cô muốn nhưng sao lại thấy ấm ức.

“ Có chuyện em muốn hỏi….” Cô trả lời.

Vũ Duy nâng cằm Ngạo Tuyết để cô nhìn mình, anh cười nhạt

“ Như thế này không phải em muốn sao, sao lại như có người bắt nạt em vậy”

Lâm Ngạo Tuyết có chút hít thở không thông, cô biết đây là tốt, nhưng sâu trong lòng cô không thể thừa nhận có tư vị khổ sở. Thở dài một hơi, cô cũng lấy lại bình tĩnh. Nhẹ nhàng gạt tay Vũ Duy, bình thản hỏi

“ L gặp chuyện…. Là anh làm phải không?”

Anh khẽ nheo mày, cũng không thừa nhận, chính là xoay người mở cửa.

“ Vào nhà rồi nói”

Nói cho cùng, là không đành lòng để cô ở ngoài này chịu lạnh, cũng không đành lòng nhìn cái bộ dáng không có chuyện gì to lớn xảy ra cả của cô.

Vũ Duy đặt lên bàn ly sữa nóng cho Ngạo Tuyết, thái độ vẫn là lạnh nhạt

“ Uống đi”

Bản thân anh tiến tới tủ, lấy cho mình một ly rượu vang, cũng không có ý định trả lời câu hỏi của Ngạo Tuyết.

Cô nhìn bóng lưng anh, nhấp ngụm sữa, cảm thấy ấm áp trong lòng.

“ Vũ Duy…..”

“ Chuyện gì?”

“ Dừng lại đi”

Anh xoay lại nhìn cô, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại

“ Dừng lại cái gì?”

Cô đặt ly sữa xuống bàn, tiến tới trước mặt anh

“ Chuyện của L chắc chắn có liên quan tới anh.”

“ Liên quan tới anh, thì sao?”

“ Tại sao làm vậy?” Cô nắm chặt bàn tay. Thật sự cô muốn hỏi tại sao Vũ Duy không chịu buông tay, nhưng thái độ này của anh, khiến cô không dám, cô không muốn nghĩ linh tinh rồi nói, nếu không phải thì chính cô là tự mình đa tình.

“ Không có lý do, chính là L là tập đoàn lớn, nếu có thể thâu tóm cũng tốt chứ sao?”

Vũ Duy cười sáng lạn, vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh đạm, dù cho nụ cười có tươi sáng thế nào nhưng vẫn có chút lạnh lẽo. Khiến Lâm Ngạo Tuyết không quen thuộc cùng khó chịu.

“ Chỉ vậy thôi sao? Không có lý do gì khác chứ?”

“ Nếu có lý do khác, em nghĩ là gì?” Anh khoanh tay nhìn cô tựa tiếu phi tiếu.

“ Liên quan tới em không?” Cô hỏi.

“ Ngạo Tuyết…. em nghĩ em có thể khiến tôi làm như vậy sao? Hình như em đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi. Phụ nữ đã có con như em, có gì đáng để tôi làm như vậy”

Anh cay nghiệt nói.

Lâm Ngạo Tuyết thấy sống mũi cay xè, trong lòng như có tảng đá đè nặng xuống, không sao thấy thoải mái được.

Cô xoay người tiến tới bên cửa sổ, khẽ một giọt nước mắt chảy ra, dù cô biết là không nên, chẳng có gì đáng tủi thân ở đây cả, nếu cô khóc, thật sự là rất trơ trẽn, không có liêm sỉ….

Tự bản thân cô còn thấy như vậy huống chi là người khác.

“ Em biết là không nên khi nói như thế này, nhưng nể tình em anh có thể dừng lại được không?…. Em cầu xin anh…”

“ Anh là kẻ làm kinh doanh… Điều gì có lợi cho anh thì anh làm, em có thể mang lợi lộc gì cho anh…”

Vũ Duy nói, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào bóng lưng Ngạo Tuyết….

“ Anh muốn gì?”

“ Anh không thiếu tiền, không thiếu nhà, không thiếu xe cũng chẳng thiếu cái gì cả… Em còn cái gì có thể cho anh sao?”

“ Vũ Duy…. Nói thẳng ra đi” Cô vẫn nhìn ra ngoài kia, Tuyết hiên chẳng thay đổi mấy. Mọi vật vẫn còn nguyên, kể cả chiếc đàn ngoài kia…. Vẫn có người lau dọn hàng ngày cho nó, trông vẫn còn mới.

“ Lâm Ngạo Tuyết, kẻ nên thành thật là em. Em hiểu anh muốn nói gì mà”

Vừa nói Vũ Duy đã tiến tới gần Ngạo Tuyết, bàn tay đặt lên vai Ngạo Tuyết rồi trượt một đường dài sau lưng cô rồi vòng qua eo siết lấy Ngạo Tuyết.

“ Làm cho anh vui vẻ… anh sẽ thử nghĩ lại”

Rất giống, thật sự là giống như 5 năm trước, anh luôn trói buộc ép buộc cô làm theo ý mình….

“ Nếu Lãnh Phong mất tất cả, em cũng không rời bỏ anh ấy”

Vũ Duy khựng lại, khẽ cười

“ Nếu Lãnh Phong không còn gì. Em sẽ không thể thoát khỏi bàn tay anh đâu. Lâm Ngạo Tuyết, anh là người như thế nào, em cũng biết khá rõ. Anh đã nói không buông là sẽ phải giành cho bằng được. Em nghĩ muốn thoát khỏi anh, anh tuyệt đối không buông ra cho tới khi anh chết hoặc không còn gì cả….”

Cô thoát khỏi vòng tay anh.

“ Vũ Duy, em không thể ở cạnh anh. Cho dù có chuyện gì xảy ra người em yêu là Lãnh Phong…. Em cũng đã có con rồi. Không thể và không được”

Vũ Duy tức giận ép sát Ngạo Tuyết vào cửa sổ. Ánh mắt âm trầm.

“ Nói cho em biết, em không muốn cũng không được, dù phải làm thế nào, trả giá lớn như thế nào, cho dù có hủy diệt tay Lãnh Phong và hai đứa nhỏ đó, anh cũng sẽ đưa em về bên anh”

“ Em không yêu anh, mãi mãi không thể yêu. Vì thế em chỉ cầu xin anh để em và gia đình em được yên. Anh muốn em làm gì cũng được, chỉ cần để mọi người được yên.”

“ Làm gì cũng được phải không?”

“ Đúng vậy….” Cô không kịp suy nghĩ gật đầu.

“ Lên giường với anh, chiều chuộng anh, làm cho anh vui”

Lâm Ngạo Tuyết im bặt. Cô vốn biết là không có gì tốt đẹp được, chỉ là do bản thân đã hi vọng có thể khiến Vũ Duy dừng tay….

“ Lâm Ngạo Tuyết, không phải 5 năm trước, em cũng đã rất quen thuộc việc này rồi sao?”

“ Rốt cuộc việc anh đối phó Lãnh Phong là vì em đúng không?”

“ Biết vậy rồi còn tới tìm anh làm gì? Nếu chỉ là muốn biết việc này có liên quan tới anh hay không thì giờ em có câu trả lời rồi đấy”

Ngạo Tuyết khẽ nắm lấy hai cánh tay Vũ Duy, cô thật sự chân thành nói

“ Vũ Duy nếu thật sự là vì em, anh hãy dừng lại đi, em không muốn cả hai người đấu đá lẫn nhau…. Thật sự không muốn….”

“ Anh nói rồi, nếu em khiến anh vui vẻ, anh sẽ dừng lại”

Cô khẽ thở dài cúi đầu, hồi lâu mới lên tiếng

“ Vũ Duy….”

“ Chuyện gì?”

“ Anh yêu em thật sao? Yêu em mà khiến em đau khổ, yêu em mà bắt ép em như vậy sao? Anh yêu em thật sao? Hay anh chỉ coi em như một món đồ chơi của anh, không có được thì tiếc nuối nhưng nếu có được rồi anh sẽ mau chóng vứt bỏ em như rất nhiều người phụ nữ ở cạnh anh. Anh yêu em sao? Hay anh chỉ yêu thân xác này thôi. Em chẳng có cái gì cho anh ngoài việc trên giường đúng không…. Nếu chơi chán em anh sẽ…”

Ban đầu cô còn nhỏ nhẹ nói, nhưng càng nói càng gay gắt, càng nói càng thể hiện rõ lòng mình…. Nhưng cô lại không thấy được ánh mắt Vũ Duy tối đen lại, tức giận

Chát!!!!

Một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt Ngạo Tuyết, nó mang theo lực đạo khiến cả người cô ngã dài trên mặt đất.

Vũ Duy tức giận lên tiếng

“ Lâm Ngạo Tuyết, ai cũng có thể nói như vậy, muốn nói gì thì nói anh mặc kệ, nhưng em thì không được. Anh yêu hay không, em là người biết rõ ràng…. Em có thể tàn nhẫn nói như vậy đúng không? Anh không yêu em, nếu anh không yêu em, em đã chết từ lâu rồi, nếu anh không yêu em, em còn có thể đứng trước mặt anh muốn nói gì thì nói không? Anh yêu em hay không em lẽ nào không biết. Hay em muốn nghe anh nói anh không yêu em. Anh không yêu em, anh không yêu em, em vừa lòng chưa”

Cái tát này thật sự rất đau rát. Cô thấy xây xẩm mặt mày, dù sao Ngạo Tuyết yếu mềm đâu có thể chịu được cái tát dùng đầy lực này của anh. Từ khóe miệng, máu rỉ ra….

Mà Vũ Duy sau khi phát giận xong, cũng đứng ngây tại chỗ…. Anh không nghĩ được mình có thể đánh Ngạo Tuyết….

Bàn tay cứng ngắc lại vẫn giơ trong không trung.

Từng lời nói của Vũ Duy đâm vào lòng Ngạo Tuyết. Không rõ cái tát đau hay lòng cô đau, nước mắt không kìm lại mà chảy ra. Nước mắt vô thức mà rơi, càng lau lại càng rơi không sao ngừng lại được.

Cuối cùng Lâm Ngạo Tuyết òa khóc.

Vũ Duy thấy vậy anh vội lại đỡ cô, chân tay luống cuống

“ Ngạo Tuyết… anh … anh không cố ý…. Xin lỗi…”

“ Anh đánh em….” Cô nức nở

Cô tủi thân, nắm bàn tay đập vào ngực Vũ Duy, vừa nói vừa khóc

“ Anh đánh em… anh dám đánh em… Đau quá…”

“ Anh xin lỗi”

“ Anh là kẻ tồi tệ, xấu xa….” Cô nức nở, không chịu ngừng khóc.

Vũ Duy vươn tay ôm cô vào lòng, dỗ dành

“ Ừ lỗi của anh, anh là kẻ xấu xa đáng chết…. Đừng khóc nữa”

Nhưng là Vũ Duy càng dỗ, Ngạo Tuyết khóc càng lúc càng hăng. Cô úp mặt vào ngực anh, nước mắt thẫm ướt cả áo.

Vũ Duy ngồi đó, có chút bất đắc dĩ thở dài. Đây là lần đầu tiên cô khóc như vậy trước mặt anh. Tuy rằng lần trước trong xe cô khóc nhưng rất kiên quyết lạnh lùng, không có giống như lần này…. Bi thương như vậy

“ Ngạo Tuyết, đừng khóc nữa. Em muốn gì anh cũng đáp ứng” Vũ Duy thỏa hiệp. 5 năm qua Vũ Duy cũng đã thay đổi, thật sự anh đã rất mềm lòng với Ngạo Tuyết….

Anh có thể buông tay được không?

Có lẽ thử 1 lần….

Hồi lâu sau, Ngạo Tuyết không khóc nữa, cô trước đây và bây giờ luôn cho rằng, không cho phép bản thân lộ ra yếu đuối trước mặt Vũ Duy. Cô không cho phép mình gục ngã trước anh, luôn tạo ra bức tường vô hình ngăn cách anh và cô. Nhưng hôm nay, thật sự bức tường ấy đã sụp đổ. Cô chỉ biết khóc, khóc thật to cho hết uất ức.5 năm qua…. Cô đã không thể khóc được thỏa thích như vậy.

“ Vũ Duy….” Cô lên tiếng, có lẽ tại khóc nhiều mà giọng lạc đi

“ Ừ….”

“ Anh….”

“ Anh biết rồi, muốn anh dừng lại cũng được. Nhưng đáp ứng anh một chuyện”

Thấy cô im lặng, anh khẽ cười

“ Không phải chuyện quá đáng đâu”

“ Chuyện gì?”

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng

“ Ở cạnh anh 3 ngày… chỉ 3 ngày thôi rồi sau đó… anh sẽ buông tha cho em”

Trở về biệt thự Lãnh Phong mới hay tin Ngạo Tuyết đã đi rồi. Bản thân anh có linh cảm xấu, anh biết cô sẽ đi đâu làm gì.

“ Tôi đã dặn là phải trông chừng cô ấy, không để ra ngoài rồi mà” Anh lạnh lùng hỏi.

“ Thật xin lỗi cậu… nhưng…. Cô chủ muốn đi chúng tôi cũng không thể ngăn được”

Lãnh Phong phất tay, hơi chán chường nói

“ Thôi được rồi, mọi người không cần bận tâm, làm việc của mình đi”

Chị Trần đi tới, đưa cho Lãnh Phong một phong thư rồi nói

“ Là của cô Ngạo Tuyết để lại”

“ Cám ơn chị” Lãnh Phong cầm phong thư, rồi mở ra đọc

“ Lãnh Phong, xin lỗi anh. Em biết Vũ Duy là người xấu nhưng mà em không thể để hai người gây tổn thương cho nhau được. Là do em ích kỉ muốn cầu toàn mọi thứ, em biết làm như vậy sẽ khiến anh không vui. Nhưng em thật sự không còn cách gì khác. Coi như là thỉnh cầu của em, mong anh dừng lại. Em sẽ đi thuyết phục Vũ Duy”

Anh khẽ thở dài, Lâm Ngạo Tuyết ngốc. Việc tới mức này rồi, anh và Vũ Duy cũng không thể dừng lại được nữa. Nếu dừng lại chắc chắn tổn thất vô cùng lớn.

Vẫn là không yên lòng khi thấy cô đi lâu như vậy, Lãnh Phong đi tới Tuyết hiên. Mở cửa tiếp đón anh là Vũ Duy.

Vũ Duy dường như không ngạc nhiên chút nào, nếu Lãnh Phong không tới anh mới càng nghi ngờ chứ nếu Lãnh Phong tới đây…

“ Cậu tới đây làm gì?”

“ Ngạo Tuyết đâu?”

“ Về đi, cô ấy không muốn gặp cậu”

“ Đúng là cô ấy đang ở đây sao?”

“ Ngạo Tuyết nói không muốn gặp cậu về đi” Vũ Duy gật đầu nói.

“ Vũ Duy…. Anh ép buộc cô ấy đúng không”

Vũ Duy nhún vai không tỏ vẻ gì

“ Cậu muốn nghĩ sao cũng được”

“ Ngạo Tuyết… Ngạo Tuyết…..” Lãnh Phong cất tiếng gọi.

Vũ Duy tỏ ra không ngăn cản, mặc Lãnh Phong gọi cô, nhưng chính là không thấy Ngạo Tuyết đáp trả. Cô giữ im lặng, tựa đầu vào tường. Cô đã đáp ứng Vũ Duy ở cạnh anh trong ba ngày, nhưng không được để Lãnh Phong biết điều này. Vũ Duy đã đưa ra yêu cầu này, cô muốn thực hiện được.

Lần này, cô lựa chọn tin tưởng Vũ Duy,nếu anh nói sau 3 ngày nữa sẽ buông tay cô. Cô chấp thuận điều đó.

Lãnh Phong không thấy Ngạo Tuyết đáp lại, lòng khẽ chùng xuống. Nếu đây thật sự là ý muốn của cô, anh không có cách nào ngăn cản cả. Anh không có tư cách.

Lãnh Phong quay lại nhìn Vũ Duy. Rốt cuộc, Vũ Duy mất tất cả nhưng nếu Lâm Ngạo Tuyết không ở bên anh nữa, thì việc đó cũng là việc vô ích.

“ Chăm sóc tốt cho cô ấy” Anh nói

Vũ Duy gật đầu.

Lãnh Phong rời đi, Lâm Ngạo Tuyết từ trên tầng hai, qua cửa sổ nhìn theo bóng lưng anh. Lòng thắt lại, chỉ có thể từ đáy lòng, nói với anh và chính mình thật xin lỗi.

Vũ Duy từ sau ôm lấy lưng cô dựa sát vào người mình, anh nói

“ Nếu muốn, xuống nói với anh ta vài câu”

Ngạo Tuyết khẽ lắc đầu. Vũ Duy nói vậy, anh ngụ ý không để ý, rất rộng lượng, nhưng cô biết anh sẽ không vui. Nếu là cô cô cũng vậy thôi và cả Lãnh Phong nữa. Cứ như vậy đi, 3 ngày sau cô trở lại, cô biết chắc chắn Lãnh Phong vẫn sẽ dang rộng đôi tay đón cô vào lòng mình.

3 ngày nay, cô sẽ cho cô và Vũ Duy một chút kỉ niệm, để có thể kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.