Sau đêm ấy, Vũ Duy không còn chen vào cuộc sống của Lâm Ngạo Tuyết nữa, mọi tin tức về anh đều là con số 0 tròn trĩnh
Sâu trong lòng mình, Lâm Ngạo Tuyết có để ý, hoặc có thể cô che giấu rất tốt, vẫn luôn vui vẻ cùng Lãnh Phong và hai đứa nhỏ, nên chẳng ai thấy được nỗi sầu muộn trong lòng cô.
Từ đêm đó, những lúc thất thần, cô lại nhớ tới dáng vẻ Vũ Duy hôm ấy.
Thật sự màn đêm khiến anh thêm phần cô độc, bi thương. Cô không muốn nói, có lẽ anh thuộc về bầu trời đêm kia, đầy bí ẩn, cô đã bước chân vào rồi, thì bị lạc trong mê cung đó không thể nào thoát ra được.
Có đôi lúc đứng bên cửa sổ, lại không thề kìm lòng nhìn vào khoảng xa xăm trước mặt, nơi Vũ Duy từng đứng.
Vũ Duy thật sự là người xấu.
Cô biết, cô đã từng tìm cách rời khỏi anh không một chút do dự, thế nhưng hiện tại, những cảm xúc này là sao, cô thật sự vẫn không thể bình tâm lại được.
Có thứ gì đó thật khác len lỏi vào lòng cô, gặm nhấm dần dần lòng cô.
Lâm Ngạo Tuyết cũng biết, đó là những cảm xúc không nên có, khi mà bản thân đã quyết định không chấp nhận Vũ Duy rồi.
Có lẽ, anh không xuất hiện, vì đã nghĩ thông suốt rồi, những gì nên làm cô đã làm rồi, vì thế hi vọng Vũ Duy có thể buông tay.
Những cảm xúc không nên có này, chỉ có thể một mình cô biết, một mình cô âm thầm chịu đựng thôi.
Giờ tan tầm bao giờ đường phố cũng đông hơn một chút, ai ai cũng tất bật trở về nhà. Lâm Ngạo Tuyết đỗ xe trước cổng trường tiểu học, xung quanh có rất nhiều phụ huynh cũng tới đón con. Vừa xuống xe đã thấy hai nhóc Alex và Emily, cô khẽ mỉm cười vẫy tay
Hai nhóc nhìn thấy mẹ, như con chim non vội chạy ùa tới, Emily lúc nào cũng rất thích dựa dẫm vào cô, Alex tuy rằng bộ dáng ông cụ non nhưng chỉ cần có cô, vẫn chỉ là con nít mà thôi.
“ Mẹ…”
“ Ngoan” Cô dang tay đón hai nhóc vào lòng, khẽ xoa đầu chúng, âu yếm
“ Hôm nay đi học có vui không?”
“ Có, mami hôm nay con được cô giáo khen” Emily khoe thành tích của mình
“ Con giỏi thật. Còn Alex đâu”
Emily xụ mặt xuống than vãn
“ Anh ấy thì giỏi rồi, cái gì cũng được khen”
Alex khẽ nhìn em gái, có chút tự kiêu tự đại của người làm anh.
Ngạo Tuyết nhìn một màn này không phải dở khóc dở cười.
Cô mở cửa xe cho hai nhóc vào, bản thân cũng ngồi vào tay lái rồi khởi động xe, hôm nay cô hẹn đưa hai nhóc đi chơi. Thật sự từ lúc về nước tới nay, cô cũng chưa có dịp đưa hai con đi tham quan thành phố. Có lẽ vì mới có được ba nên chúng bám Lãnh Phong suốt, muốn bù đắp lại tình cảm cha con thiếu hụt bao lâu này.
Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, vẫn cần lớn lên trong tình yêu thương của cả cha và mẹ. Chúng thương cô, chưa bao giờ làm ồn ào với cô về việc ba của mình là ai, nhưng cô biết chúng rất muốn có ba. Nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ như vậy, cô biết, quyết định ở lại đây là đúng.
Nhưng vì tụi nhỏ bám Lãnh Phong quá mức, khiến người làm mẹ như cô đây cảm thấy bị vắng vẻ, dù sao 5 năm qua chuyện gì cũng tự tay cô làm, chuyện gì chúng cũng tìm cô, giờ lại chuyển qua Lãnh Phong.
Tuy rằng bản thân được nghỉ ngơi nhưng cũng có chút không quen thuộc.
Ngạo Tuyết mở phone, gọi điện thoại cho Lãnh Phong
Tiếng tút tút kéo dài 3 hồi mới có người bắt máy
“ Alo, Ngạo Tuyết….”
Giọng Lãnh Phong có chút gì đó mệt mỏi
“ Em và con định đi ăn, em qua công ty rồi cùng đi nhé”
“ Xin lỗi, công ty vẫn còn việc cần giải quyết”
Thời gian trước, Lãnh Phong đã xin nghỉ phép ở nhà bồi dưỡng tình cảm cùng Alex và Emily, Lâm Ngạo Tuyết thật sự không hiểu gần đây công ty có việc gì khiến anh bận rộn như vậy. Cô quan tâm hỏi
“ Lãnh Phong công việc bận quá sao? Hay công ty có vấn đề gì?”
“ Không có gì, tình hình đều ổn, có một dự án quan trọng anh không thể bỏ được.”
“ Nghỉ ngơi một chút đi, tới giờ ăn rồi, anh đừng bỏ bữa”
“ Ừ… thôi anh treo máy đây, em và con đi ăn vui vẻ.”
“ Hẹn gặp ở nhà”
Nói rồi cô cúp máy.
Đèn đỏ, Ngạo Tuyết đỗ xe lại, tiện tay chỉnh radio nghe đài, muốn nghe một bản nhạc du dương nào đó.
Chợt nhìn vào gương chiếu hậu, cô thấy Lãnh Phong từ trong nhà hàng đi ra cùng với một người đàn ông, cô nhìn ông ta có chút quen mắt nhưng nhất thời lại không nhớ ra kẻ đó là ai?
Lâm Ngạo Tuyết định xuống gọi Lãnh Phong nhưng nhất thời lại đắn đo, cô sợ làm ảnh hưởng tới công việc của anh. Việc tiếp khách ra ngoài ăn cơm là chuyện thường xuyên phải gặp đặc biệt là với lãnh đạo cao cấp như Lãnh Phong, hơn nữa nhìn sắc mặt của Lãnh Phong có chút không tốt. Ngạo Tuyết linh cảm như anh có điều gì đó muốn giấu cô, trong lòng ngổn ngang cảm xúc bất an khó nói
Khi Lãnh Phong trở về nhà cũng là lúc trời đã rất khuya, tất cả mọi người đều đã ngủ, anh cũng không muốn làm ảnh hưởng tới người khác. Mở cửa đi vào phòng khách ánh đèn vẫn sáng trưng, chợt nhìn trên sô pha, Lâm Ngạo Tuyết đang ngủ ở đó. Thật sự anh có chút không lường được, trời mùa đông lạnh như thế này, cô còn ngủ ở đây, dù trong phòng có lò sưởi nhưng cũng không thể chủ quan như vậy được. Lãnh Phong cởi áo khoác phủ lên cô.
Nhìn vẻ mặt yên lành ấy, thật sâu thật sâu trong lòng anh mong muốn có thể có thấy cô như vậy mãi mãi.
Bàn tay nhẹ mơn trớn gương mặt xinh đẹp kia, không nỡ rời xa cô, khẽ thở dài. Thêm một thời gian nữa thôi, cả anh và cô cùng hai con sẽ có thể yên tâm sống hạnh phúc. Nhưng nếu Ngạo Tuyết biết, anh sẽ ra tay với Vũ Duy…. Không biết cô sẽ phản ứng như thế nào nữa.
Bản thân anh không tự tin, cũng không dám chắc, cô không còn giống 5 năm trước tựa vào lòng anh nữa. Thứ duy nhất anh có thể làm chính là ở cạnh cô khi cô chưa buông tay.
Bồng cô lên, Ngạo Tuyết cảm nhận được một loại ấm áp bao trùm, cô đương nhiên sẽ theo bản năng tiến lại gần, cọ cọ vào ngực Lãnh Phong, khiến tâm trạng anh tốt hơn hẳn. Cúi đầu hôn nhẹ lên trán Ngạo Tuyết.
Lâm Ngạo Tuyết trong cơn mơ màng, thấy có người đang bế mình lên, cô tựa mình tìm một chỗ ngủ thật tốt nhưng lại bị ai đó thơm lên trán đánh thức.
Cô không lên tiếng, vùi mặt càng thêm sâu vào trong lòng của anh, tay cũng vòng lên ôm cổ Lãnh Phong. Thật sâu sắc cảm nhận nhịp tim chậm rãi bình ổn của Lãnh Phong.
“ Làm em thức giận sao” Anh nhẹ nhàng nói, thanh âm trầm ấm dụ hoặc
“ Anh về muộn” Cô khẽ lên tiếng.
“ Ừ, một thời gian nữa sẽ về sớm với em”
“ Công việc bận lắm sao?” Cô hỏi, trong lòng vẫn cảm thấy bất an vô cùng.
Thời gian nãy Lãnh Phong thường xuyên đi sớm về khuya….. Không rõ có chuyện gì khiến anh có thể để tâm quá mức như vậy. Nhưng nếu anh không muốn nói, cô cũng không hỏi.
“ Không hẳn, nhưng anh có việc cần làm, mới có thể an tâm cưới em” Anh cười dịu dàng. Cũng không có giống 5 năm trước đạm mạc như nước. Dòng nước mát ấy không được mưa cung cấp nước, nó bôc hơi dần dần, khô héo cạn kiệt. Bỗng một cơn mưa lớn giáng xuống, nó không thể lãnh đạm mà chảy, sự phấn khích ấy khiến anh không thể che giấu tình cảm của mình được nữa.
Ngạo Tuyết cũng nhận ra sự thay đổi đó của Lãnh Phong, cô vui vẻ hưởng thụ, cảm giác vẫn như trước không hề thay đổi, chỉ cần ở bên Lãnh Phong cô sẽ luôn cảm thấy bình yên.
Nhưng sự bình yên không kéo dài được lâu. Sáng sớm đã có điện thoại khẩn tới cho Lãnh Phong, đánh thức kẻ bị hành cả đêm như Ngạo Tuyết tỉnh giấc.
Cô không biết ai gọi cho anh, chỉ thấy sắc mặt Lãnh Phong thay đổi, khá ngưng trọng, có chút sắc bén. Lúc đó cô cảm thấy cỗ lãnh khí của Lãnh Phong thật sự rất giống Vũ Duy.
Cảm xúc nói không nên lời.
Thấy anh cúp máy, quay lại nhìn cô khẽ mỉm cười tà ý.
Lâm Ngạo Tuyết theo bản năng kéo chăn che kín ngực mình, hơi đỏ mặt nhìn anh, Lãnh Phong thật dồi dào sức lực, không ngờ đêm qua cô bị người ta quây ác liệt như vậy…..
“ Có chuyện gì làm phiền anh lúc sáng sớm vậy”
Anh hôn lên môi cô, ôn nhu nói
“ Không có gì đâu. Có chút chuyện ngoài ý muốn ở công trường. Anh phải đi một lát”
“ Um. Đi đường cẩn thận” Cô quan tâm.
Đưa Alex và Emily đi học xong, cô rảnh rang làm việc mình muốn, khi là đi dạo, khi đi shopping, là tiểu thư nhà giàu cũng rất biết hưởng thụ cuộc sống. Thật ra nếu khi đó gả cho Lãnh Phong, có lẽ cô sẽ thật sự thành sâu gạo cho Lãnh Phong nuôi, chỉ tiếc không được như ý muốn của mình, cô không thể làm sâu gạo được. Nhưng bây giờ, thì có thể rồi.
Điện thoại đánh tới, là của Thu Phong, cô với Thu Phong thật sự như chị em một nhà, mọi thông tin biến cố gì, Thu Phong sẽ luôn thông báo cho kẻ không hay xem ti vi như cô.
Cũng đang lúc buồn chán, cô định rủ Thu Phong đi ăn rồi ghé qua tiệm cà phê mà cô định mua lại ấy, thương lượng giá cả chút coi sao, hợp lý thì sẽ mua nó. Quán cà phê đó, Lâm Ngạo Tuyết thật sự yêu thích, không khí rất hài hòa phù hợp với gia đình.
“ Thu Phong….”
“ Ngạo Tuyết…. L xảy ra chuyện rồi, cậu biết chứ”
Sau 3s xác định, Ngạo Tuyết mới xác định mình không có nghe nhầm. Trong lòng sinh ra chút hốt hoảng, vội hỏi
“ Xảy ra chuyện gì vậy?”
“ Coi tivi đi… “ Thu Phong không chắc chắn lắm, cô cũng chỉ biết tin này qua tivi thôi….
Nghe vậy, cô đi vội vào một nhà hàng, lúc này trên tivi đang phát tin tức nóng hổi thường nhật, một dòng title vô cùng bắt mắt
“ Hạng mục X của L bất ngờ bị đổ, khiến chục công nhân bị thương, có một trường hợp dẫn tới tử vong. Hiện tại Hạng mục X bị niêm phong chờ thanh tra tới kiểm nghiệm chất lượng. Nghe nói giám đốc dự án này ôm tiền bỏ trốn, cổ phiếu của L tụt dốc một cách nhanh chóng…..”
Tin còn chưa hết, cô đã vội vã chạy đi, cũng may nơi này gần L.
Qua vài dãy phố, con đường, Lâm Ngạo Tuyết đã đứng trước L. Nhưng lúc này, ngoài cửa công ty có rất nhiều phong viên, nhà báo tới phỏng vấn đưa tin.
Hạng mục X này cô từng nghe Lãnh Phong nói qua, là hạng mục quan trọng nhất của L trong năm nay, bao nhiêu tiền đều đầu từ vào hạng mục này. Nếu thành công, đảm bao L sẽ được lợi nhuận vô cùng lớn.
Lúc này Lâm Hà anh trai cô từ trong đi ra, trên gương mặt cũng không có gì vui vẻ cả, khá ảm đảm, dù anh luôn điềm đạm nhưng thái độ biểu hiện rõ lo âu ấy, kiến Ngạo Tuyết chợt hiểu được, việc này không phải chuyện nhỏ, mà là rất lớn, rất rất lớn…..
Thấy Lâm Hà, có rất nhiều phóng viên đổ xô tới, hạng loạt các câu hỏi được đặt ra
“ Tổng tài, ngài nghĩ thế nào về việc hạng mục X bị đổ, có phải các ngài bớt xen nguyên vật liệu, hay trong quá trinh thi công không đúng như quy hoạch ban đầu.”
“ Tổng tài… ta nghe nói giám độc phụ trách hạng mục này đã ôm một số tiền lớn bỏ trốn… L chỉ là cái vỏ trống….”
“ Tổng tài….”
Lâm Hà duy trì hình tượng tao nhã ung dung, đứng trước phong viên nói
“ Các vị, hạng mục X xẩy ra sự cố, công ty ta vô cùng khẩn trương, sẽ nhanh chóng điều tra cho mọi người câu trả lời thỏa đáng…. Xin các vị về cho, công ty còn làm việc”
“ Tổng tài ngài như vậy lấp liếm, có phải hay không L thật sự có vấn đề gì?” Một thanh âm lên tiếng
Lâm Hà chính là mỉm cười
“ Chúng ta L thực lực như thế nào, ắt hẳn mọi người đều hiểu, hạng mục này có vấn đề vì có liên quan tới mạng người. L sẽ cho mọi người câu trả lời xác đáng. Hơn nữa, ta tin tưởng có thể vượt qua được tai nạn này, chúng ta công ty L còn chưa có lo lắng, các vị đã lo hộ, chân thành cám ơn…..”
Phóng viên đương nhiên biết không thể mọi được tin tức cũng đành ra về.
Lâm Ngạo Tuyết đứng một bên nhìn thấy hết, nghe thấy hết, cũng hình tượng ra được tính huống của L lúc này, quả là một nhát dao trí mạng, nếu không xử lý tốt sẽ rất vực được.
Tuy Lâm Hà nói vậy, nhưng anh đang lo lắng, làm em gái đương nhiên có thể nhận ra những điều khác thường của anh.
Xem ra lần này thật sự lớn chuyện rồi.
Cô tiến tới
“ Anh….”
Lâm Hà khẽ gật đầu
“ Em nhìn thấy hết rồi sao? Lãnh Phong còn dặn dò mọi người đừng để em biết… Thật là….”
“ L có chuyện em cũng có quyền được biết….. sao lại giấu em….”
Lâm Ngạo Tuyết thật có chút không vui….
“ Sợ em lo lắng nghĩ nhiều thôi…. Yên tâm đi việc này bọn anh xử lý được”
“ Đây là việc lớn….” Cô nghiêm túc. “ Nơi cho em biết toàn bộ mọi chuyện đi”
Lâm Hà bất đắc dĩ thở dài, không phải anh nói, là cô tự biết tới hỏi, Lãnh Phong không thể trách anh được.
“ Kiếm chỗ nào nói chuyện đã”
Ngạo Tuyết khẽ gật đầu, không thể để Tổng tài và phu nhân chủ tịch đứng trước công ty nói chuyện được. Sẽ dễ bị người khác chú ý.
Cả hai đi vào quán cà phê đối diện.
Nhấp một ngụm cà phê cho tỉnh táo, Lâm Hà bắt đầu vào chuyện, anh nói thẳng thắn chứ không vòng vèo như đối phó với lũ phóng viên ban nãy nữa.
“ Hạng mục X lần này bị sập”
“ Em biết, em đã nghe tin… em muốn hỏi tình hình tài chính của L bây giờ…. Có phải giám đốc phụ trách ôm tiền bỏ trốn” Cô nghi ngại hỏi, vấn đề đó mới thật sự là lớn.
Anh thở dài cho ý kiến
“ Sắp đáo nợ ngân hàng, nếu không có tiền chỉ sợ bị siết nợ. Hạng mục X đã tiêu tốn rất nhiều tiền rồi…..”
Anh cẩn thận nhìn Ngạo Tuyết rồi nói
“ Vụ tai nạn đó, chỉ sợ là có người thiết kế…. tên giám đốc sợ tội ôm tiền bỏ trốn…. cố phiếu của L đang bị bán tháo rớt điểm liên tục nhưng lại có kẻ đang âm thầm thu mua. Ngạo Tuyết em có cảm thấy tình tiết này rất có vấn đề không?”
Tình huống này, sự cố này là cái kịch bản có thể dễ dàng nghĩ ra nhất, đơn giản nhất nhưng nếu rơi vào loại này rồi thì lại chật vật thoát ra nếu xử lý không khéo. Cũng không thể là ngẫu nhiên được, có người đang thu mua cổ phiếu của L……..
Người không có mấy chuyên môn như Ngạo Tuyết cũng cảm nhận được có gì mờ ám ở đây, xâu chuỗi các sự việc vào với nhau sẽ có thể cảm thấy điều đó…
Nhưng là kẻ nào đang hãm hại L?
Lâm Ngạo Tuyết nghi hoặc, khẽ suy nghĩ.
Trong đầu chỉ duy nhất hiện lên một người, tay cô run run, ngón tay nắm chặt lại với nhau, dường như nghĩ tới hắn, cô không thể bình tâm được.
Vũ Duy từng nói, sẽ tuyệt đối không buông tay, với tính cách quyết tuyệt của anh lẽ ra cô không nên nghĩ rằng anh đã nghĩ thông suốt.
Thứ gì Vũ Duy muốn nhất định phải có cho bằng được, cho dù là ngọc nát cũng phải lấy về.
Cô mím môi, phải chăng vì vậy Lãnh Phong không muốn cho cô biết….
Lâm Ngạo Tuyết cứ như vậy mang tâm trang bất an ổn đợi Lãnh Phong trở về, khi anh về nhà đã quá nửa đêm rồi. Không ngờ vẫn thấy Ngạo Tuyết ngồi tại đó chờ anh.
Thấy bộ dáng cô, anh nhẹ nhàng tới bên
“ Chưa ngủ, còn chờ anh…”
Cô cầm cánh tay Lãnh Phong, tinh thần cũng khôi phục lại một chút. Ngạo Tuyết biết, đối phó với Vũ Duy thật sự không dễ đâu.
Cô lo lắng, cả hai người cô không muốn họ đấu đá nhau.
“ Lãnh Phong…”
“ Anh biết em đã tới công ty… Không sao” Lãnh Phong vỗ vỗ nhẹ bàn tay Ngạo Tuyết
“ Tin tưởng anh… anh có thể giải quyết được việc này…”
“ Lãnh Phong… Vũ Duy thật sự rất….”
Anh đặt tay lên môi cô, ngăn cô nói tiếp, ôm Ngạo Tuyết vào lòng dỗ dành
“ Anh tự tin mình có thể giải quyết tốt chuyện này… Ngạo Tuyết đừng lo lắng….”
Ngạo Tuyết im lặng, cô không nghe thấy Lãnh Phong có chút gì lo lắng cả, dường như việc L xảy ra chuyện không tác động tới anh, rốt cuộc là có chuyện gì mà cô cảm thấy không ổn như vậy….
“ Lãnh Phong… anh định làm gì” Cô an ổn trong lòng anh khẽ hỏi.
Lãnh Phong hơi khựng lại không muốn nói, anh không rõ cô nghe xong sẽ cảm nhận như thế nào, nhưng anh không muốn nói dối Ngạo Tuyết, nên im lặng chỉ còn cách im lặng là tốt nhất.
Ngạo Tuyết cũng thật thông mình, anh không muốn trả lời là vì khó xử, quả nhiên liên quan tới Vũ Duy….
Cô cắn môi khẽ thở dài, Ngạo Tuyết muốn ngăn cản cuộc chiến của hai người. Nếu nó xảy ra, cả hai người này đều bị thương. Cô không thể bàng quang đứng ngoài nhìn được.
Hít một hơi, cô nhẹ nói
“ Lãnh Phong để em đi gặp Vũ Duy… để xem có thể….”
Lãnh Phong siết chặt cô, đôi môi nuốt trọn lấy những lời định nói tiếp Ngạo Tuyết, cứ như vậy, Ngạo Tuyết ban đầu có chút kinh nhạc nhưng bị anh hôn tới đầu óc mơ hồ, cả người mềm nhũn nằm gọn trong lòng Lãnh Phong.
“ Ngạo Tuyết….” Thanh âm Lãnh Phong khàn khàn
“ Dạ.”
“ Cho anh thời gian 1 tuần thôi…. Tin tưởng anh, anh sẽ giải quyết toàn bộ chuyện này. Không cho Vũ Duy còn có cơ hội quấy nhiễu cuộc sống của chúng ta nữa”
“ Phong…”
“ Ngạo Tuyết em yên tâm, dù có mất tất cả, táng gia bại sản anh cũng sẽ không buông tay em. Có thể cho em cuộc sống bình yên như em mong muốn”
Càng nghe, Lâm Ngạo Tuyết càng thấy có gì không đúng lắm, những lời nói đầy kiên định chắc chắn này…. Dường như anh rất quyết tâm muốn làm việc gì đó…”
Bỗng dưng hình ảnh người đàn ông hôm qua đi cùng với Lãnh Phong khiến cô bừng tình. Cô thấy ông ta quen mắt, không rõ đã gặp ở đâu…. Nhưng có lẽ những chuyện cô gặp hôm nay Vũ Duy được nhắc tới quá nhiều, chợt nghĩ tới….
Người đàn ông trung niên đó chính là cha của Mary, người thân cận của Vũ Duy… Mary trước đây hãm hại cô bị Vũ Duy phát giác đã khiến cô ta thân tàn ma dại….
Lẽ nào
Cô vội ngẩng đầu lên, đôi mắt mông lung nhìn Lãnh Phong
“ Anh muốn đối phó Vũ Duy….”
Lãnh Phong không cho ý kiến. Ngạo Tuyết càng thêm nôn nóng. Cô muốn ngăn cản việc hai người họ đấu đá nhau như vậy. Chỉ khiến bản thân bị thương tổn, khiến cô cảm giác tội lỗi. Họ làm vậy là vì cô, không tiếc hủy đi tất cả mọi thứ của mình.
Ngạo Tuyết bật dậy, khẽ lui lại vài bước. Lãnh Phong vẫn ôn nhu nhìn cô. Nhưng không hiểu sao Ngạo Tuyết lại cảm thấy sợ hãi.
Cô lắp bắp
“ Phong… em… mai em đi gặp Vũ Duy. Để em thuyết phục anh ấy dừng tay.”
Lãnh Phong nắm lấy cánh tay cô, lãnh đạm nói
“ Không cho phép em gặp hắn”
Đây là lần đầu tiên anh bộc lộ cảm xúc ghen tuông của mình. Anh định đối phó Vũ Duy không nghĩ y lại nhanh tay nhanh chân như vậy. Nếu đánh mất tất cả mọi khiến Vũ Duy buông tay thì anh sẽ nhanh chóng cho hắn mất đi tất cả, để hắn đừng làm phiền Ngạo Tuyết, đừng làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô nữa. Ngạo Tuyết hơi im lặng nhìn anh, khẽ cúi đầu không nói
“ Ngạo Tuyết… hiện giờ em đang lo lắng ai” Lãnh Phong khẽ hỏi, có chút mất mát.
“ Em….. em không muốn hai người đấu đá nhau….”
Cô lí nhí nói. Thật sự làm khó cô lắm, cả hai người cô không muốn thấy họ đánh mất tất cả…..
Đặc biệt là Vũ Duy… thà rằng cô ở cạnh Lãnh Phong cũng có thể yên tâm Vũ Duy sống tốt, nếu anh mất tất cả….
Cô chưa bao giờ nghĩ tới điều đó cả. Với cô, nếu người mất tất cả là Lãnh Phong cô cũng không ngần ngại, vẫn kiên trì ỏ bên anh. Nhưng Vũ Duy…
Cô thật sự không thể thấy Vũ Duy mất đi tất cả được.
Cô khẽ ngẩng đầu, ánh mắt như cầu khẩn Lãnh Phong
“ Phong…. Tạm thời giao việc đó cho em đi… Đừng làm gì cả…. Em sẽ tới gặp Vũ Duy…”
“ Gặp rồi em định làm gì, có khiến hắn ngừng tay, buông tha cho em không?”
Anh sắc bén hỏi. Nếu để Ngạo Tuyết gặp Vũ Duy.. chỉ e càng khiến cô khó xử thôi. Có những việc chỉ đàn ông với nhau mới có thể tự giải quyết. Cô xen vào cũng chẳng được.
Cô cắn môi, cam chịu trước câu hỏi của Lãnh Phong…..
Cuối cùng vẫn là lắc đầu, Ngạo Tuyết cố chấp nói
“ Dù sao em cũng sẽ đi gặp Vũ Duy thử thuyết phục anh ta dừng tay lại”
Lãnh Phong tức giận thật sự, cả người anh toát ra cỗ lãnh đạm giận dữ tới đáng sợ, khiến Ngạo Tuyết sợ hãi lui lại vào bước nhưng không thoát được cánh tay anh vươn tới, thành công đem cô áp lại gần mình.
“ Ngạo Tuyết xin lỗi, lần này không thể nghe theo em được”
Vừa nói, vừa kéo tay cô lôi đi.
“ Phong anh muốn làm gì, bỏ em ra” Cô nói theo
“ Dù em có giận anh anh cũng không để em đi gặp Vũ Duy….” Lãnh Phong nói
“ Ngạo Tuyết em phải hiểu, có một số chuyện bắt buộc anh và Vũ Duy phải làm mới có thể cam tâm tình nguyện buông em ra. Nếu Vũ Duy mất tất cả, em sẽ được sống bình yên. Chuyện gì cũng không thể né tránh được đâu, chẳng qua là chưa tới lúc thôi. Hiện giờ… là đúng lúc rồi”
Nói xong anh cũng đã đưa được Ngạo Tuyết vào phòng, khóa trái lại.
“ Ngạo Tuyết tạm thời 1 tuần nay em đừng đi đâu, ở yên trong nhà cho anh.”
Hai tay anh đặt lên bờ vai cô, giọng rất trầm ấp kiên quyết
“ Ngạo Tuyết, anh yêu em. Nhưng anh không thể để kẻ như Vũ Duy ở quanh quẩn cạnh em được. 5 năm trước, nếu không phải hắn dở trò, thì anh cũng không mất tích, bị mất trí nhớ. 5 năm trước, nếu không phải Vũ Duy anh và em cũng sẽ không chia cắt 5 năm như vậy. Ngạo Tuyết chuyện của anh và Vũ Duy không thể dừng lại. Em hiểu chứ”
“ Anh nói… tại Vũ Duy… anh mới mất… mất tích”
Ngạo Tuyết lắp bắp hỏi lại, không giấu nỗi kinh hoàng trong ánh mắt.
Lãnh Phong khẽ gật đầu.
Chân cô bủn rủn, run rẩy toàn thân khí lực tan biến, vô lực nằm trong lòng Lãnh Phong.
Chuyện này quá bất ngờ, kinh hoàng, cô thật sự không bao giờ nghĩ, Vũ Duy từ lúc đó đã ra tay hãm hại Lãnh Phong rồi. Không còn là chuyện riêng tư của cô nữa. Chuyện đó cũng là của Lãnh Phong.
Nhưng cô không muốn thấy Vũ Duy…. Và Lãnh Phong…
Cô rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.?
Ai có thể nói cho Lâm Ngạo Tuyết cô biết, cô nên làm điều gì cho đúng đây.