Một Miếng Là Ok

Chương 3: Chương 3




Tính cách của mỗi người không giống nhau, mà nói tới kiểu tính cách đáng sợ nhất, có lẽ là giận dữ trong im lặng đi. Ông chủ Trương có thể chính là kiểu như vậy. Gã bực mình với Ngô Thế đã lâu lắm rồi, cuối cùng hắn đã có người trị.

“Đêm nay cậu ngủ lại công ty à?” Ông chủ cầm cục sạc đi ra, thấy Ngô Thế đang khoanh tay nhoài người nằm trước mặt máy vi tính chọc cái gì đó.

Ngô Thế xoay đầu lại, dùng ánh mắt “chuyện đương nhiên thế hỏi chi vậy” để nhìn ông chủ.

Ông chủ tức ói máu, từ trước đến nay gã là người phóng khoáng lắm, thế nhưng ngày hôm nay gã vừa bị cấp dưới đắc lực nhất giáo huấn, giờ lại bị tên cấp dưới đứng thứ hai khinh bỉ một cách tế nhị.

Gã khó chịu….

Ông chủ quyết định thể hiện uy nghiêm của ông chủ.

“Ngô Thế, hôm nay cậu về nhà cho tôi!”

“Hở?!” Đúng là sét đánh ngang tai, Ngô Thế trừng to mắt nhìn ông chủ, “Vì sao?”

“Cậu ít ngồi cả ngày ở công ty lãng phí tài nguyên cho tôi.” Ông chủ túm gáy Ngô Thế lôi ra ngoài.

“Không được, ông chủ…” Ngô Thế ôm chặt lấy bàn làm việc, áo siết vào cổ làm giọng hắn méo mó, “Em vừa gọi KFC đến mà…”

“… …” Coi công ty là nhà thực đấy à?! Ông chủ có vóc dáng trung niên thẳng tay kéo Ngô Thế ra khỏi công ty. “Đồ ăn bên ngoài tới thì cho bảo vệ dưới nhà đi, tôi sẽ đi nói giúp cậu.”

“Em trả tiền online rồi mà!”



Vô duyên vô cớ cống hiến phần cơm ngon lành cho bảo vệ, Ngô Thế hầm mặt khi đi qua phòng bảo vệ của tòa nhà.

“Anh Ngô, sao hôm nay về nhà thế?”

“Đúng vậy!” Anh bảo vệ người ta nhiệt tình bắt chuyện, hắn lại lớn giọng trả lời.

Hừ, lều vàng lều bạc không bằng túp lều tranh, phòng nghỉ công ty hử, ai mà thèm.

Nhưng mà tinh thần bừng bừng ấy vừa về đến cửa nhà thì bị hơi ẩm phả vào tắt ngóm. Sáng sớm lúc tìm quần áo thay, hắn vứt quần áo đầy nhà, chỗ nào cũng có, bây giờ sờ vào thì hơi âm ẩm.

Xong rồi, ngày mai mặc gì đây? Ngô Thế ôm đầu gục trên sô pha, đè lên một đống quần áo. Mặt vừa đụng vào sô pha, ngay cả sô pha cũng bị ẩm ướt, vậy không cần phải nói, giường chiếu cũng toi rồi.

Trời đã bắt đầu nồm rồi, nếu không mau xử lý, chỉ sợ đại quân nấm mốc cũng sẽ tiếp cận rất nhanh. Nhưng lúc này Ngô Thế đâu lo được lâu dài như vậy, lúc này vấn đề hắn băn khoăn là buổi tối phải ngủ đâu giờ?

“Sao ông chủ lại vô duyên vô cớ nổi bão vậy…” Ngô Thế thì thào oán giận, bên cạnh đó, hắn lương tâm phát hiện ra, tự hỏi hôm nay mình chọc gì lão mà khiến lão tức vậy.

Cả ngày ngoại trừ ngủ hình như cũng đâu có làm chuyện gì khác….

“A…” Té ra là vậy, là bởi vì ngủ quên không đi họp, đã tìm ra nguyên nhân rồi, cũng đã tìm ra đầu sỏ rồi.

Ngô Thế xoạt một cái lấy điện thoại ra, nhanh nhẹn ấn một dãy số.

“Lily à! Em phải chịu trách nhiệm với anh!” Điện thoại vừa thông, không đợi đối phương lên tiếng, Ngô Thế đã gào khóc.

Điền Lịch lạnh nhạt với cái điệu gào khóc ấy, yên lặng nghe xong rồi bình tĩnh hỏi: “Trong bụng cậu có con của tôi à?”

“… Ớ, tôi nghĩ tôi không có công năng ấy…”

“À, vậy cúp máy đây.”

“Khoan!” Ngô Thế mau chóng ngăn Điền Lịch cúp máy, “Cậu không hỏi xem tớ xảy ra chuyện gì sao?”

“Tôi không muốn biết.”

“Lily, lòng hiếu kỳ quan trọng nhất đời người của cậu bị mất rồi à? Đáng thương ghê, cậu đã trở thành một người lớn khô cằn lạnh nhạt rồi!”

“Chỉ cần lúc đối mặt với một người muôn đời nhi đồng có cảm giác ưu việt về chỉ số thông minh là đủ rồi.”

“…” Cứ cãi vã là y như rằng hắn thua, Ngô Thế quyết định mình không nên dây dưa mà nhảy vào chuyện chính luôn, “Lily, tôi muốn tới nhà cô ở.”

“… Phòng nghỉ ở công ty bị sụp rồi à?” Điền Lịch im lặng một lát, giọng nói nhạt nhẽo truyền ra từ trong loa di động, có lẽ là do sóng yếu, nghe mà có chút u ám.

“Chính thế! Tớ bị ông chủ đuổi ra ngoài, Lily, đều là do sáng cậu không đánh thức tớ dậy đi họp, ông chủ mới giận tớ, cậu phải chịu trách nhiệm!” Ngô Thế bắt lấy cơ hội bắt đầu kể lể.

“Cậu không thấy ông chủ giận vốn không phải vì thế sao?”

“Mặc kệ lão, dù sao thì giờ nào chuyện nấy, cậu phải chịu trách nhiệm!”

“…” Đầu kia điện thoại yên tĩnh hồi lâu.

Ngô Thế không nghe thấy tiếng trả lời, còn tưởng rằng Điền Lịch hối lỗi rồi, thế là vui sướng nói: “Xem ra cậu cũng biết sai rồi, tớ cho cậu cơ hội sửa sai đấy, bây giờ tớ tới nhà cậu đây.”

“Đừng hòng.” Hai chữ lạnh như băng đâm vào tai Ngô Thế, sau đó điện thoại tắt cái bụp.

“… Cúp điện thoại của tôi…” Điện thoại tắt đột ngột làm Ngô Thế sửng sốt một lát, sau đó lập tức lấy lại tinh thần nghiến răng nghiến lợi gọi lại.

Chuông điện thoại mới reo được một tiếng đã có người nhận, Ngô Thế chưa kịp mở miệng, giọng nói cứng nhắc của Điền Lịch đã truyền tới: “Cảm ơn cậu cho tôi cơ hội sửa đổi, lần sau tôi nhất định sẽ cố tâm cố sức làm cậu rời giường, đảm bảo cậu kiếp này khó quên vĩnh viễn không dám ngủ.”

“… Đấy là thủ đoạn gì… Lily, cô một chút tình đồng nghiệp cũng không có.”

“Tình á? Bằng không thì bây giờ cậu qua đây tôi sẽ bày tỏ yêu mến đối với cậu?” Dù không phải mặt đối mặt nói, Ngô Thế cũng có thể tưởng tượng ra nụ cười nhạt trên mặt Điền Lịch.

Thiệt đáng sợ…

“Không, thôi quên đi… Ngủ ngon.”

Hắn run tay chủ động ấn tắt điện thoại, lại quay lại nằm úp mặt trên sô pha. Điền Lịch quả thực là quá đáng, người người oán trách!

“Điền Lịch thối thây, cậu nghĩ tớ thiếu cậu thì không sống được chắc?!” Ngô Thế chửi bới với chiếc di động. Trong lúc không có đương sự thì hắn cái gì cũng dám nói.

Cùng lắm thì tự mình thu dọn, có cái nhà cỏn con này sao làm khó được anh hùng hảo hán? Đất nước chúng ta luôn có truyền thống tự lực cánh sinh cơ mà. Ngô Thế xắn tay áo lên thở phì phì quyết định tự mình tổng vệ sinh.

Cuộc đời là một quá trình không ngừng học tập. Tối hôm nay, Ngô Thế đã hiểu ra được một đạo lý ── có một số việc thực sự không thể miễn cưỡng được, buông tha ba thằng nhỏ đi…

Hắn có thể xác định hắn đang dọn dẹp nhà, nhưng sao tình huống trở nên càng thêm tồi tệ vậy? Giường đâu? Giường đâu rồi? Hắn lật tới lật lui, đồ đạc linh tinh thì không biết chui ra từ góc nào, càng ngày càng nhiều, cơ hồ sắp phủ kín cả gian phòng.

“… Thôi vậy, vẫn là tắm rửa rồi đi ngủ vậy…” Ngô Thế gạt toàn bộ đồ trên sô pha xuống đất, leo lên đó nằm.

Sáng sớm hôm sau, Ngô Thế tỉnh dậy từ sớm, dù sao cũng không phải ngủ giường nên có hơi khó chịu. Hắn mở con mắt gỉ nhèm chớp chớp nhìn trần nhà, ấy? Cái góc xanh xanh kia là cái gì vậy…

“Hí hí hí hí hí hí, chúng ta là nấm mốc nhả nhà nha ” Cái khối xanh xanh hình thù kì dị đó như là biến ra cái mặt cười, rồi dùng giọng nói đáng yêu chả chớt với hắn.

“Má ơi!” Ngô Thế bắn tưng khỏi sô pha, như vậy thì không cần đợi trời nồm tới nhà hắn đã biến thành màu xanh rồi. Dọn dẹp gì đó hắn tuyệt vọng, thôi khỏi, chạy quan trọng hơn.

Tùy tiện rửa mặt một cái, Ngô Thế nhắm thẳng phía công ty.

Cả tòa nhà điều hòa chạy vù vù, dù sao cũng không có giọt nước nào đọng cả. Ngô Thế yên lặng nhìn phòng bảo vệ một cái, trước cửa chắn có đặt một chiếc hộp KFC suất combo to đùng. Hắn đảo cặp mắt, lén lút tiến lại gần: “Oh, buổi sáng tốt lành.”

“Ế? Chào buổi sáng.” Anh bảo vệ cười thật tươi với hắn, cũng không phát hiện Ngô Thế đang nghĩ cái ý quái quỷ gì.

“Hộp combo này ngon chứ?”

“Cũng không tệ lắm, tuy tôi không thích vị gà ngon trên từng ngón tay, ông chủ Trương thật là tốt bụng.”

“Cái gì mà ông chủ Trương tốt bụng, đây là đồ tôi mua!” Ngô Thế trợn tròn mắt chỉ vào mũi mình nói.

“À, ra thế, vậy cảm ơn cậu.” Anh bảo vệ vội nói cảm ơn liên tục.

“Cảm ơn gì mà cảm ơn, tôi không cần.” Ngô Thế tựa vào bệ cửa chắn khoát khoát tay, “Cậu nếu muốn báo đáp, vậy cho tôi mượn phòng bảo vệ.”

“Cái gì?” Anh bảo vệ khó hiểu.

“Cậu không cần nghe hắn nói nhảm.” Ngô Thế đang muốn giải thích một phen, nào ngờ phía sau truyền tới một giọng nói lạnh nhạt.

“A, Li…” Không đúng, hắn còn đang giận mà, thế là Ngô Thế quay đầu.

“Cậu đang chơi tuyệt giao à?”

“Tớ không phải đùa, tớ nghiêm túc lắm!” Ngô Thế nhe răng nhếch miệng.

“Tùy cậu, nhưng phiền cậu không nên thiếu suy nghĩ mà có ý với phòng bảo vệ của người ta.” Điền Lịch ép Ngô Thế, túm cổ áo sơ mi của Ngô Thế, “Có giỏi về nhà dọn vệ sinh đi.”

“Cậu nghĩ tôi chưa thử chắc!” Ngô Thế gạt tay Điền Lịch ra.

“À ” Điền Lịch cũng không ngại, chỉ là kéo dài chữ “à” ra, ra vẻ ta đây quá rõ, tưởng như đang nói thầm “Tôi biết cậu quả nhiên không được mà”.

“…” Bị khinh bỉ, bị khinh bỉ lần thứ n! Ngô Thế cắn răng.

“Được rồi, đi thôi.” Điền Lịch nói như thể chưa có chuyện gì xảy ra, đi thẳng vào cửa thang máy.

Ngô Thế chầm chậm theo sát y, đường nhìn căm giận dán trên lưng Điền Lịch, đáng tiếc Điền Lịch chẳng có chút tổn thất nào.

Tư thế bước đi của Điền Lịch thẳng tắp, đúng là người máy vô nhân tính mà! Ngô Thế thầm nghiến răng mắng cậu ta, đang nghĩ ngợi, bỗng trong đầu hiện len giấc mơ trước kia.

“A! Đúng rồi!” Ngô Thế nảy ra ý tưởng.

“Làm sao?” Điền Lịch dừng bước chân quay đầu lại.

“Một người máy… Không đúng, là cô hầu gái, tớ muốn tìm một cô hầu gái.” Ngô Thế lớn tiếng tuyên bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.