Một Miếng Là Ok

Chương 4: Chương 4




Tuy đã quyết định tìm một cô hầu gái, song, với tính cách dây dưa của Ngô Thế, nếu chẳng phải tình huống cực kỳ cấp bách thì hắn vẫn cố kéo dài thời gian thêm nữa.

Điền Lịch tỏ vẻ không bình luận gì về quyết định của Ngô Thế, xem ra cậu ta không hứng thú lắm.

“Lily đáng ghét!” Ngô Thế lòng còn nhớ tới lời từ chối nhẫn tâm của Điền Lịch ngày hôm qua, nhớ tới bọn họ bốn năm học cùng nhau bốn năm làm đồng nghiệp, tốt xấu gì cũng có tám năm tình cảm, thế mà Điền Lịch luôn thờ ơ với hắn, vì vậy, hắn cố ghìm lại ý đi tìm cậu ta thương lượng, tự mình im lặng online tìm công ty gia chính (công ty về việc quản lý gia đình như tìm đầu bếp, người giúp việc, …)

Đầu năm vừa qua, các công ty gia chính mọc lên như nấm, lúc này cũng không phải mùa làm ăn tốt như lúc Tết Âm, vừa search là tìm được một đống ngay. Nhưng mà dù sao cũng là giao nhà cho người khác, không thể giao cho người chưa từng được mời bao giờ để bàn giao được. Sự lựa chọn có nhiều lắm, Ngô Thế nhìn mà hoa cả mắt.

“Sao tìm một người giúp việc mà cũng khó thế…” Ngô Thế đập chuột ùm ùm, gục đầu trên mặt bàn, chỉ cần hơi nghiêng đầu thôi là có thể liếc thấy Điền Lịch ở bàn đối diện.

Y chăm chú vào máy vi tính, im lặng tỏa ra hơi thở nghiêm nghị, dường như không có chút nào để ý tới có người đang nhìn chăm chăm vào mặt cậu ta.

Không thể được, Ngô Thế, mày không thể chịu thua kém được, không nên đi tìm ác ma thương thảo làm chi…

Ngô Thế đang lưỡng lự giữa hai ý kiến, lại thấy Điền Lịch ngẩng đầu, hắn cuống quít rụt đầu lại, nào biết Điền Lịch đi thẳng về phía hắn.

Không phải thiêng thế chứ, thầm chửi cậu ta trong lòng mà cậu ta cũng cảm ứng được sao? Có tật giật mình, Ngô Thế không dám nâng đầu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân Điền Lịch ngày một gần, sau đó dừng lại trước bàn hắn.

“Ngẩng đầu.”

“Hớ… Hì hì, Lily.” Ngô Thế ngước khuôn mặt ngọt ngào cười với Điền Lịch.

“… Cậu mở to mắt mà cũng ngủ được à, nhận file đi kìa.” Điền Lịch ngừng lời một lát, không thèm sửa lại cách xưng hô sai lè lè, chỉ vỗ phành phạch vào máy tính của Ngô Thế.

“Ờ ờ.” Ngô Thế nhanh chóng ấn nhận file, sau đó mở ra xem sơ qua mấy lần. Thì ra đó là một file danh sách các công ty gia chính nổi tiếng trong thành phố, được sắp xếp lần lượt và ngay ngắn về phương thức liên hệ và tình hình tổng quát của các nhân viên trong công ty đó.

Ngô Thế cảm động. Thì ra Điền Lịch trông thì bơ cậu thế nhưng mà thực ra cái gì cũng ghi nhớ hết trong lòng. Hắn chắp hai tay kiểu cầu nguyện, mắt ứa nước nhìn về phía Điền Lịch, “Lily, tớ sai rồi, kỳ thực cậu là người tốt, cậu chỉ là mặt ác tâm thiện mà thôi.”

Điền Lịch liếc xéo hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, “Hừ, nói thế, cậu đã từng nói tôi là kẻ xấu bao lâu rồi?”

“Không không không, trời xanh chứng giám, tôi tuyệt đối không có!” Ngô Thế giơ hai ngón tay lên cao thề thốt.

“A, vậy tôi chúc cậu đêm nay đừng bị sét đánh chết.” Điền Lịch nói với giọng nhè nhẹ như đang nguyền rủa, bình thản đi về chỗ của mình.

… Sai rồi, Điền Lịch chính là kẻ xấu!

Tuy rằng hắn đã mang oán niệm từ lâu với Điền Lịch, cơ mà hắn đã tập mãi thành quen với sự giúp đỡ của cậu ta cho nên vẫn có cảm giác đương nhiên. Bởi vậy, hắn cũng sẽ không cố sống cố chết cãi cọ, chuyển sang việc xem file tài liệu của công ty gia chính, lầm bầm mấy câu lão tử khinh đồ của mi, hắn cứ thản nhiên mà xem xét.

Năng lực của Điền Lịch từ trước đến nay rất đáng tin cậy, dù sao chuyện chỉ cần giao cho cậu ta nhất định rất tốt đẹp, nhưng lần này thì Ngô Thế phải thất vọng rồi.

Xem tỉ mỉ nửa tiếng đồng hồ, lại search trên mạng một hồi, hắn xê đến bên người Điền Lịch, “Lily…”

“Làm sao?”

“Tất cả những người này chả có ai tôi cần…”

“Không phải cậu muốn tìm một công ty quét dọn vệ sinh sao?” Xét độ khó công việc của nhà Ngô Thế cao, Điền Lịch còn đặc biệt tìm những nhân viên gia chính có kinh nghiệm phong phú.

“Nhưng mà… những người này không được rồi…” Ngô Thế đau khổ nói, “Sao giờ… Hôm nay tôi nhất định phải tìm được, không thì mai mặc gì tối ngủ đâu đây?”

Điền Lịch híp mắt nhướn mắt, đặc biệt kiên trì nói: “Vậy cậu muốn tìm công ty kiểu gì?”

“Tôi đã nói rồi, phải là hầu gái ấy! Những người này đều là bác gái… Mặc trang phục hầu gái chắc chắn là xấu chết…” Ngô Thế tìm rõ nhiều lần, nhưng mà lúc bắt gặp ánh mắt Điền Lịch, tiếng nói lại ỉu xìu đi.

“Lily… Cậu không phải nhân vật Boss phản diện, đừng học người ta đeo kính mắt phản quang trông rõ nguy hiểm…”

“À, tôi chỉ đang nghĩ tới một vấn đề.” Điền Lịch quay đầu đi, đón lấy ánh nhìn càng ghê gớm hơn.

“Gì cơ?” Ngô Thế hỏi một cách dè dặt.

“Một con người phải làm sao mới biến mình trở nên vô sỉ như thế nhỉ? Cậu thoạt nhìn rất thuận buồm xuôi gió cơ mà, có gì tâm đắc sao?”

“Không, không, không có gì tâm đắc cả.” Ngô Thế lắc đầu còn nhanh hơn cả lắc trống bỏi, “Lily, cậu, cậu cười chút đi.”

“Tôi đang cười mà.” Điền Lịch lại nhếch miệng thêm chút làm chứng.

“…” Ngô Thế nhịn không được che mặt xoay đầu sang một bên, Lily, cậu như vậy vốn là ngoài cười nhưng trong không cười, như thế càng đáng sợ hơn á!

“Khụ, vấn đề của cậu cao thâm quá, chúng ta lại nói lần sau đi, bây giờ vẫn nên tiếp tục thảo luận vấn đề tìm hầu gái đi…”

“Được thì được thôi, nhưng mà…” Điền Lịch lấy ghế ngồi xuống trước mặt Ngô Thế.

“Còn vấn đề gì nữa…” Ngô Thế lòng còn sợ hãi.

“Trước cậu hãy đi phơi nắng cho toàn bộ tế bào trạch nam bỉ ổi trong đầu cậu chết hết đi rồi quay lại thảo luận vấn đề này thì thực tế hơn đấy.”

“Tôi thấy cô hầu gái cũng khá thực tế mà…” Ngô Thế giận dữ nói.

“Cậu vẫn cứ sa đọa với căn nhà của cậu đi, đây là cống hiến duy nhất cậu có thể hiến cho xã hội đấy.” Điền Lịch đứng thẳng dậy.

“Chờ đã, Lily.” Ngô Thế nhanh chóng bổ nhào qua kéo cánh tay Điền Lịch, “Đừng đi đừng đi mà, không thì chiều chúng ta cùng tới công ty gia chính khảo sát một phen, dù sao hôm nay cũng khá rảnh mà.”

Những ngày trời gió nồm của tháng 4 cũng không mạnh lắm, vốn luồng không khí ẩm ướt cũng đủ khiến người ta khó chịu, còn phải chạy ngược chạy xuôi dưới ánh nắng nữa thì ngay cả thần tiên cũng phát cáu huống chi là đại ma vương.

Ngô Thế đi liền một lúc bốn công ty gia chính, nhưng hắn cũng không chọn được người hắn muốn, lúc này, hắn đứng ven đường lắc đầu thở dài: “Đầu năm nay, tìm người làm công mà cũng khó như vậy, nóng chết tôi rồi.”

Điền Lịch chỉ im lặng không nói.

Đây là đang chọn người làm công cũng đâu phải tuyển phi, Ngô Thế đã thành công làm những nhân viên đón tiếp của các công ty gia chính vừa rồi tức nổ ruột, nhưng bản thân hắn vẫn chưa phát hiện ra vấn đề chỗ nào.

Ngô Thế nóng bức khó chịu, quay sang bắt chuyện với một sạp nhỏ bán bánh bột lọc: “Anh gì ơi, cho hai bát bánh bột lọc nhớ.”

“Vâng.” Chàng trai bán bánh bột lọc nét mặt tươi roi rói, động tác nhanh nhẹn mở tủ lạnh, luồng khí mát phả vào mặt. (đùa, tủ lạnh mở giữa trời này thì có mà chết tiền điện)

Vốn phải phả vào mặt chứ nhỉ, sao phía sau lại lành lạnh vầy?

Ngô Thế run run đôi chút, phía sau có gì nhở? Đó không phải Điền Lịch sao?!

“Li, Lily?”

Điền Lịch cười đi về phía chàng trai bán bánh, cũng không để ý tới Ngô Thế, “Anh chủ, tôi lấy hết bánh của cậu, đóng gói cho tôi đi.”

“Lấy hết á?” Anh bán bánh giật mình.

Thế nhưng nhìn dáng vẻ Điền Lịch tuyệt chẳng phải nói giỡn, còn ý bảo hắn nhanh chóng đóng gói chứ lị.

“Lily, tôi vừa bảo lấy phần của cậu rồi? Cậu mua nhiều thế làm chi?” Ngô Thế khó hiểu.

“Đương nhiên không phải để ăn, duỗi tay ra.”

“Ờ.” Dù không hiểu ý lắm nhưng Ngô Thế vẫn duỗi thẳng cánh tay ra.

Một đống bánh bột lọc không dễ mang theo, chỉ có thể xách từng túi nhỏ một. Điền Lịch nhận lấy túi của anh chủ đưa qua, treo từng cái lên ngón tay Ngô Thế. (=))))))) botay)

“Được rồi.” Cuối cùng đã treo xong hết, Điền Lịch vui vẻ vỗ tay, giống như phủi bụi khi làm xong việc gì nặng nhọc lắm ấy.

“Nặng quá… Sắp gãy ngón tay rồi…” Ngô Thế nhìn Điền Lịch, lại không dám buông những chiếc túi đó.

“Những túi bánh này mang tới công ty mời đồng nghiệp.”

“Lily, sao từ trước tới giờ tôi chưa từng nhớ rằng cậu quan tâm đồng nghiệp thế nhỉ…” Ngô Thế mếu máo.

“Không có sao? Chưa từng có sao? Là tôi nhớ thiếu à? Vậy bây giờ có muốn cùng nhau mua đồ uống không?” Điền Lịch dùng giọng điệu nghi hoặc nói, giống như đang thảo luận vấn đề với Ngô Thế.

“Không cần, không cần, không cần không cần.” Ngô Thế vội lắc đầu.

Giỡn à, bây giờ mua đồ uống không cần phải nói, chắc chắn cũng là hắn xách thôi!

“Đi về đi.” Cũng may Điền Lịch chỉ nói có một chút, trả tiền xong là cậu ta dẫn đầu đi trước.

“Đi về á? Nhưng mà còn người làm công thì sao?”

“Là bảo cậu về ấy, đi ngay bây giờ, tôi tha thiết hy vọng lúc cậu về đến công ty thì bánh bột lọc vẫn còn mát.”

“Đây là nhiệm vụ bất khả thi mà!” Ngô Thế giậm chân.

“À, hình như không mát lắm…” Điền Lịch thản nhiên nói.

“… Điền Lịch! Tôi hận cậu!!”

Ngô Thế xách một đống túi, tức giận gào lên rồi chạy như bay.

“Mau lên mau lên, xe bus sắp tới rồi.” Điền Lịch rất chi đáng ghét vẫy tay gọi hắn.

Ngô Thế đứng với tư thế mắt trào lệ lặng người trong gió, mới nãy chọc cậu ta chỗ nào chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.