Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Chương 15: Chương 15




Lâm Thư kêu gào trên sofa, nhấn điều khiển ti vi lung tung, phát hiện tất cả các kênh đều giống như nhau, đều là Đã xem tới ba bốn lần thật sự là không cười nổi nữa, đưa mắt nhìn sang Tô Mặc

"Ừm?"

Khó có được thời tiết tốt, Tô Mặc đang ngồi trên ghế mây ở ban công, chân dài ưu nhã xếp lên nhau, cảnh đẹp ý vui. Tay phải nhẹ nhàng xoa xoa mũi, tay trái cầm mắt kính, Tô Mặc hơi cúi đầu, nhìn sang, những sợi tóc tự nhiên rũ xuống, lông mi nhẹ nhàng lay động, dường như hợp lại với nhau.

Nghe thấy Lâm Thư gọi, anh hơi nâng mí mắt lên, nhìn về phía cô. Ánh mắt lung linh chậm rãi nhìn lên, trong nháy mắt đó, dường như có nước róc rách chảy qua, cảm giác sung sướng thoải mái. Cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, ánh mắt thẳng tắp, gần như ngây người ra nhìn, thật sự là ngày đẹp tốt cảnh đẹp.

Thấy cô sững sờ nhìn mình không nói gì, anh cũng không thèm để ý, nhắm mắt lại.

Một lát sau, Lâm Thư lại gọi "Tô ~ Mặc ~"

Tô Mặc nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừm?" Nhưng không quay đầu lại

Lần thứ ba ."Tô ~ Mặc ~"

"Rốt cuộc là em muốn gì?" Tô Mặc đứng dậy, rời khỏi chiếc ghế mây, đi đến trước sofa ngồi đối diện với cô.

"Ha ha, em nghĩ muốn gọi anh nên gọi thôi" Chà, tại sao người đàn ông này lại đẹp như vậy chứ? Quan trọng nhất, đây là người đàn ông của cô, Lâm Thư nghĩ như vậy, liền vụng trộm cười .

"Lâm Thư, đầu óc em được làm bằng cái gì vậy?" Tô Mặc nhăn trán, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, liền không nhịn được cười bất đắc dĩ, nghiêng người xoa xoa đầu Lâm Thư. Nhưng có lẽ ngay cả anh cũng không nhận ra, mình chưa bao giờ đối xử chiều chuộng với một người như vậy, cho dù người này bình thường hay ngơ ngác thỉnh thoảng mắc sai lầm.

"Dù sao cũng không giống anh" Lâm Thư đối với giọng nói cười nhạo rõ ràng kia của Tô Mặc cảm thấy bất mãn.

"Cũng đúng, nhất định lúc còn bé thường xuyên bị mưa rơi xuống lúc không có ô chứ gì?"

"Oa, làm sao mà anh biết vậy?" Khi còn bé điên điên khùng khùng, thích nhất ở trong mưa chạy như điên, không ngờ ngay cả chuyện này anh cũng biết rõ ràng như vậy, Lâm Thư nhớ lại liền cười tít mắt.

Tô Mặc khẽ nói: "Em nói như vậy, chẳng lẽ ngày trước bị nước mưa vào hỏng thật rồi hả?"

Lâm Thư: ".... Hả? anh nói cái gì vậy? Vừa nãy có may bay bay qua, em không nghe thấy gì hết?" lặng lẽ liếc mắt nhìn bầu trời xanh thẳm không chút dấu vết phía chân trời, Tô Mặc im lặng nhìn cô, mang theo sự thông cảm, mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng Lâm Thư vẫn nghe thấy rõ ràng: "Đầu óc không dùng được cũng không sao, nhưng lỗ tai có vấn đề chính là tàn tật nha...."

Lâm Thư hóa đá. Tô Mặc, tôi OOXX anh! Khốn kiếp!

Đối với Lâm Thư, ý nghĩa cuộc sống hiện tại chính là: Ăn cơm, ngủ, quấn lấy Tô Mặc.

Mặc dù gặp rất nhiều thất bại, nhưng Lâm Thư làm sao có thể hết hy vọng?

"Ừm, Tô Mặc, anh không cảm thấy có điều gì đó không đúng sao?" thấy Tô Mặc chuẩn bị ôm sách ra ghế mây nằm, cô vội vàng kéo tay áo của anh, khá phiền muộn.

"Không đúng, ý em là sao?" Tô Mặc không hiểu hàm ý thâm sâu trong ánh mắt cô.

"Bình thường có ai yêu nhau mà giống như chúng ta không?" Tuy là nói, tay cầm rồi, hôn cũng hôn rồi, nhưng cảm giác giữa hai người vẫn thiếu thiếu cái gì đó: "Tại sao em cảm thấy anh đối với em đặc biệt lạnh nhạt?"

Tô Mặc không mặn không nhạt: "Có sao?"

"Anh ở trong trường học cũng không để ý đến em, em làm cho anh nhìn đến em, anh cũng không hề để ý đến" Lâm Thư nói sự ấm ức trong lòng.

"Rốt cuộc anh có coi em là bạn gái không? Ngày đó đồng ý với em chỉ là nói chơi thôi sao?" Nhìn xem, vấn đề lên đến một tầm cao tương đối nghiêm trọng rồi.

"Không thể bộc lộc tình cảm yêu đương mới có cảm giác kích thích của tình yêu cấm luyến, hình như những lời này là do em nói với anh thì phải?" Tô Mặc liền vuốt tay.

"Mặc dù nói như vậy, nhưng như thế này vấn không giống như người yêu..." Trong trường học cái gì cũng không thể làm, mặc dù gặp mặt vô số lần, nhưng lại không thể nói nên lời, chỉ có thể chờ tới cuối tuần ở vùi trong nhà Tô Mặc, hai người lặng lẽ sống chung một chỗ, Trong mắt Lâm Thư, điều này không giống như tình yêu của những người khác, hay ít nhất là không giống như tình yêu của Tiếu Đồng và Ninh Nhị.

"Vậy em cảm thấy như thế nào mới giống như tình yêu của những người khác?" tâm trạng của Tô Mặc dường như được khơi mào lên, để quyển sách trên tay xuống, xoay người ngồi lại trên ghế sofa, khoanh tay ôm ngực, nhìn cô.

"Ừm....."

Nói chuyện yêu đương này, Lâm Thư lại không có kinh nghiệm, tình yêu trên phim truyền hình hoặc là cực kỳ rắc rối, hoặc là cực kỳ nồng nhiệt, hoàn toàn không phù hợp với khẩu vị của cô, về phần tiểu thuyết, cô chưa bao giờ đọc BG (tình yêu Boy - Girl), bạn bè bên cạnh, yêu đương cũng chỉ có mỗi Tiếu Đồng, để cho Tô Mặc nửa nọ nửa kia, làm nũng giống như Ninh Nhị, chắc ngay cả chính cô cũng không chịu nổi.

Rốt cuộc như thế nào mới được xem như là tình yêu bình thường, làm sao mà cô biết? Nhưng .... "Thầy Tô, chẳng lẽ những chuyện như này anh cũng không biết sao?"

Tô Mặc nhướng mày, thoạt đầu khoanh tay ôm ngực, sao đó vuốt vuốt chiếc cằm góc cạnh, khóe miệng nhếch lên: "Yêu đương với học trò, chuyện thú vị như này, đây là lần đầu tiên anh làm"

Vì thế, lần thứ hai vấn đề lại được ném cho Lâm Thư.

Lâm Thư phờ phạc rũ rượi nằm co quắp ở trên ghế sofa, xúc động gãi đầu. Tô Mặc cũng không làm phiền cô, đi vào phòng bếp rót cho mình một chén trà

Nếu không thì, thực là bất đắc dĩ.... Tiểu thuyết BG chưa từng đọc qua, nhưng BL thì cô đã đọc qua vô số quyển, Lâm Thư vội vàng lấy điện thoại di động ra, mở ra quyển mới nhất gần đây, đề cử nói là thể loại ấm áp, hài hước, không biết trong sách có ý kiến gì không.

Thật lâu, thật lâu sau.... Lâm Thư cất điện thoại đi, tự tin nhìn về phía Tô Mặc cười một tiếng, Tô Mặc bưng cái cốc trong tay run lên.

"Thầy Tô, Vlentine sắp đến rồi?"

Tô Mặc bấm ngón tay tính toán: "Còn ba ngày nữa"

"À, nếu không làm thì, làm việc tình yêu đi"

Tô Mặc đang uống ngụn trà trong miệng, phụt một cái phun ra: "Em nói cái gì?"

"Ừm...." Không ngờ Tô Mặc lại có phản ứng kịch liệt như vậy, Lâm Thư không khỏi sâu sắc nghĩ lại có phải là mình nói sai điều gì không.

"Làm việc tình yêu? Em học được từ ai vậy?"

"Trong tiểu thuyết viết như vậy...." Tình yêu trong thiên hạ chẳng lẽ không phải như vậy sao? BL và BG thực sự là không có tính hai trong một à?

Lâm Thư vừa định hỏi Tô Mặc, nhưng lại thấy anh nhướng ánh mắt đào hoa lên một lần nữa, hàng lông mi dài giống như cánh bướm thoáng di chuyển, nhưng lúc này đây, lộ ra tia sáng giống như hồ ly giảo hoạt mà nguy hiểm.

Cô nuốt một ngụn nước bọt, không nhịn được lui về phía sau. Tô Mặc đột nhiên lại cúi xuống, tao nhã đưa ra cánh tay bạch ngọc, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, giữ chặt hành động của cô.

"Nói bậy, là phải trả giá rất lớn đó" hơi thở nóng bỏng của Tô Mặc phả vào da thịt, lập tức khiến cho Lâm Thư nhớ lại nụ hôn trước đây, không khỏi đỏ mặt, hai mắt nhắm nghiền.

Nhưng mà... rất lâu sau Tô Mặc cũng không có động tĩnh gì.

Lâm Thư len lén mở mắt ra, chỉ thấy một tay Tô Mặc đang giữ cô, một tay lướt qua người cô, nhanh như sét đánh đỡ không kịp, cướp lấy điện thoại di động trên ghế sofa, mở ra đọc, tiếp theo....

Những tiểu thuyệt trong mấy tháng cất giữ, bị Tô Mặc nhẹ nhàng "Delete all" một cái, hủy đi....~~~~(>_

Lâm Thư sửng sốt vài giây, rốt cục phản ứng kịp: "A, Tô Mặc, tôi liều mạng với anh..."

"Về sao không được đọc những loại sách báo không lành mạnh như này nữa" Tô Mặc lại dương dương tự đắc, không hề để ý đến mấy cái đấm đá không chút sức lực của cô. Lâm Thư chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ, sớm biết có này hôm nay, hà tất có lúc trước.

Tô Mặc thừa nhận đi, trong lòng anh vừa đồi trụy vừa bạo lực đi? ←_←

Chỉ là, Tô Mặc anh cứ đắc ý đi, trong máy tính của tôi còn rất nhiều tiểu thuyết G nữa, về sau tuyệt đối không cho anh nhìn thấy.

Đương nhiên, cuối cùng, lễ tình nhân cũng không thể giải quyết được gì, bởi vì đó là ngày thứ ba, trốn học đi hẹn hò, vốn dĩ là chuyện bình thường, nhưng bạn trai là người dậy học, vậy thì còn hẹn hò với ai được nữa? Lâm Thư hết sức phiền muộn.... hơn nữa cũng không dám để cho các bạn trong phòng nghi ngờ, ngay cả ăn cùng Tô Mặc một bữa cơm cô cũng không có cơ hội.

Bởi vậy, khi thấy Tiếu Đồng ôm bó hoa hồng lớn trở về, ánh mắt Lâm Thư đều đỏ lên vì ghen tị.

Tiếu Đồng ra vẻ bi thương nhìn Lâm Thư, xoa xoa đầu cô: "Không sao, bây giờ cậu phải nhẫn nhịn, tương lai tốt đẹp đang chờ đợi cậu ở phía trước"

"Nếu cậu không có vừa lén cười trộm vừa khuyên nhủ, thì những lời khuyên nhủ này của cậu còn có chút an ủi đó" Cô lạnh lùng liếc Tiếu Đồng một cái.

"Ai ôi, sát khí! Trong mắt cậu có sát khí, mới có mấy ngày trước còn có dấu hiệu phu xướng phụ tùy mà" Tiếu Đồng khoa trương lùi về phía sau, giả bộ "Người không phận sự mau mau tránh ra"

Lâm Thư nhìn Tiếu Đồng trêu chọc, nặng nề thở dài.

"Làm sao vậy?" Tiếu Đồng cảm thấy không bình thường, lách đến bên cạnh cô.

"Cãi nhau với Tô Mặc à?" Trong lễ tình nhân không phải là ngọt ngọt ngào ngào hẹn hò, mà lại ngồi một mình ở ban công, phóng hết tầm mắt, nghĩ cái cũng biết ngay là có vấn đề.

"Tiếu Đồng, tớ cảm thấy Tô Mặc không để tớ ở trong lòng anh ấy"

"Từ từ đã...." Tiếu Đồng ngăn lại những lời Lâm Thư chuẩn bị phun ra, vội vàng chạy vào trong phòng bê một cái ghế ra, hất cằm, hào hứng nói: "Bắt đầu"

Lâm Thư...... Cái loại ánh mắt lấp lánh của mấy người Bát Quái, không có vấn đề gì chứ?

"Cậu thổ lộ với Tô Mặc trước đúng không?" Tiếu Đồng một câu nói toạc ra bản chất

"Ừm...."

"Biết Tô Mặc vì cái gì mà như vậy không?" Tiếu Đồng chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Từ trước tới nay, đàn ông là một sinh vật nếu không chiếm được thì sẽ vĩnh viễn không quên, cậu chủ động như vậy, không khơi gợi được tính chinh phục của anh ta, tất nhiên anh ta sẽ không để cậu vào trong lòng rồi"

"Oa?" Lâm Thư nhìn xa xăm, chẳng lẽ thật sự phải lựa chọn hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng sao? bây giờ cô đã biến thành muỗi máu, hạt gạo trắng?

"Nói, các cậu đã tiến đến bước kia chưa?" Tiếu Đồng vung bàn tay to lên, hùng hồn nói, lại thấy dáng vẻ ấp úng của Lâm Thư: "Oh, my la-dy gaga! ngàn vạn lần cậu đừng nói với tớ rằng Tô Mặc là cấm, dục đó?"

"Cậu có muốn một ngày nào đó mặc đồng phục học sinh đến dụ dỗ thầy Tô không?" Tiếu Đồng vuốt căm cười gian: "thầy Tô là một người đàn ông trưởng thành, cũng phải có lúc không kìm chế được bản thân chứ? Đến lúc đó, tiến hành bắt giữ"

Lâm Thư nhìn vẻ mặt tình cảm mãnh liệt cuồn cuộn của Tiếu Đồng, đột nhiên rùng mình một cái: "Tại sao phải là đồng phục của học sinh?"

"Như vậy mới cảm giác được sự kích thích của tình yêu cấm kỵ chứ, tốt nhất là nên có một thói quen háo sắc nhưng không để người khác biết, chẳng hạn như chế đồng phục"

Lâm Thư giận: "Chỉ có cậu mới háo sắc, chỉ có Ninh Nhị nhà cậu mới háo sắc, cả nhà cậu đều háo sắc"

"Ha ha, không đùa nữa...." Tiếu Đồng đưa tay bịt miệng, dường như là cố nén cười.

Lâm Thư: ..... vừa nãy đều là cậu đang nói đùa sao?"

"Hay là đối với thầy Tô thì phải như gần như xa thì mới tốt, như vậy mới kích thích được tính chinh phục của thầy Tô." Tiếu Đồng cuối cùng cũng trở về với chính đạo

"Nhớ ngày trước, tớ và và anh Dật cũng như vậy, là tớ thổ lộ trước, anh ấy đồng ý, nhưng nếu lúc nào cũng cuốn lấy anh ấy, thì anh ấy sẽ chỉ càng ngày càng xa rời mà thôi"

"Ôi trời? Không ngờ cậu lại là người thổ lộ trước?" Lâm Thư kinh ngạc, cô vẫn cho là....

"Rốt cuộc cậu có nghe đúng trọng tâm của vấn đề không?"

"Tiếu Đồng, mặt của cậu đỏ rồi...."

"Lâm Thư, tớ mặc kệ cậu, để cho cậu tự sinh tự diệt" Tiếu Đồng sập cửa lại.

Lâm Thư một mình ngồi ở trên ban công, như gần như xa? Ý kiến này....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.