Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Chương 16: Chương 16




Sau khi lắng nghe Tiếu Đồng dậy bảo một hồi, tinh thần Lâm Thư sảng khoái vô cùng, cho rằng suy nghĩ đã được đả thông, tin tưởng sâu sắc vào tương lai tốt đẹp sau khi thực hiện phương pháp này.

Cắt - Tô Mặc, nếu anh không giữ chị đây, thì tất có nơi giữ chị đây lại! Chị đây muốn nói cho anh biết, chị không phải là hoa dại ven đường, nếu anh dám ruồng bỏ chị đây, thì vẫn còn rất nhiều người xếp hàng chờ đó.

Trong nháy mắt Lâm Thư siết chặt tay bộc phát.

Vì thế, dưới sự đôn đốc "tiêu chuẩn" của Tiếu Đồng. Lúc tan học, Lâm Thư nhìn về phía Tô Mặc bằng ánh mắt nhiệt huyết, đồng thời cố gắng kìm chế ước muốn chạy về phía anh từ trong tiềm thức.

Mặc trời mọc, mặc trời lặn ..... Trọn vẹn một tuần, một tuần cứ như vậy trôi qua, Lâm Thư bấm ngón tay tính toán, không ngờ mình có thể không bí mật gặp gỡ Tô Mặc trong vòng một tuần, ai, thật sự là nhớ anh nha!

Không, không, vấn đề không nằm ở đây, Lâm Thư liều mạng lắc đầu, vấn đề là ở chỗ: Không ngờ đối với sự thay đổi của cô, Tô Mặc cũng không có bất kỳ một hành động nào, chứ đừng nói đến việc hẹn gặp mặt cô, ngay cả điện thoại cũng keo kiệt không thèm gọi.

Việc này.... thực sự còn cách xa mục tiêu của cô hàng vạn dặm! Lâm Thư ủ rũ ôm đầu, ôm tiểu thuyết BG, lấy sự triền miên của tiểu thụ và tiểu công để an ủi tâm hồn bi thương của mình.

Chẳng lẽ Tô Mặc thự sự không hề đặt cô ở trong mắt? Chỉ là một trò đùa thôi!

"Này, cậu lấy lại chút tinh thần đi có được không?" Tiếu Đồng nhìn hai mắt vô hồn của Lâm Thư, ánh mắt trống rỗng chán trường, hận không thể học theo Tiểu Mã Ca, đưa hay tay nắm chặt hai vai cô, ra sức gào thét: "Không phải là cậu nói là chờ sau khi vượt tường, cậu sẽ hái được vô số cành hồng hạnh hay sao? Tại sao ngày nào cậu cũng chỉ làm bạn với tiểu thuyết? Chí khí của cậu đâu rồi? Mục tiêu của cậu đâu rồi?"

Nhưng Lâm Thư chỉ chậm rãi nâng mi mắt lên: "Cậu gạt tớ! Cách này không có một chút tác dụng nào hết...."

Từ trước đến nay Tiếu Đồng hận nhất là người không tin mình, bót chặt vai Lâm Thư: "Nói, có phải trong lúc hay người qua lại, cậu là người đi tìm anh ta rất nhiều lần hay không?"

Ừm, thay vì nói là rất nhiều lần, chi bằng nói là tất cả đều là cô đi tìm Tô Mặc .

"Nói, bình thường lúc hai người ở cùng nhau, có phải đều là cậu nói anh ta nghe đúng không?"

Ừm, đúng vậy, bình thường đều là cô thì thầm nói, còn Tô Mặc đều là cầm sách, dáng vẻ vô cùng lạnh nhạt, cũng không biết anh có nghe những lời cô nói không.

"Hơn nữa, sau khi cậu thổ lộ, anh ta đã bao giờ nói những câu như là yêu cậu hay thích cậu?"

Ừm, thật sự là chưa từng nói. Có một ngày, cô cũng hỏi Tô Mặc một câu như vậy, nhưng Tô Mặc lại hỏi ngược lại cô, lảng tránh....

"Vậy là không được! Giữa hai người đã có vấn đề, theo như tớ nghĩ, rõ ràng cậu hoàn toàn là ở thế bị động, cho nên tớ mới nghĩ ra cái cách áp dụng cho người bình thường này...."

"Nhưng mà, Tô Mặc hoàn toàn không để ý đến tớ rồi"

Nhất thời sự kiêu ngạo của Tiếu Đồng bị giảm đi rất nhiều, không cam lòng nói thầm: "Tớ hiểu rồi, căn bản Tô Mặc không phải là người bình thường"

Lâm Thư run run rẩy rẩy chỉ vào Tiếu Đồng: "Ý của cậu..... không phải là cậu muốn nói với tớ là, tớ nên bỏ qua đấy chứ?"

"Ha ha...." Tiếu Đồng sờ sờ mũi, nói: "Nếu không thì cậu đi tìm Tô Mặc nói lời xin lỗi?"

Tôi nhìn chằm chằm......

Tiếu Đồng không chịu được ánh mắt rát bỏng của cô, cười mỉa: "Cậu có thể đổ lỗi lên đầu tớ, là do nghe lời vớ vẩn của tớ, một người bao dung rộng lượng như tớ, sẽ không để ý"

Lâm Thư lệ rơi đầy mặt, vào lúc quan trọng, sao lại đi tin bạn xấu?

Tắt máy vi tính, Lâm Thư mặc ngoài áo xỏ dép lê ra ngoài, Tiếu Đồng ở phía sau nhìn cô hét: "Nguyệt hắc phong cao dạ (đêm khuya thích hợp làm việc xấu), phải JQ càng sớm càng tốt"

Lâm Thư hận một cái không thể tát chết Tiếu Đồng ngay lập tức.

Trên đường đi đến nhà Tô Mặc, Lâm Thư suy nghĩ không ít chuyện, mặc dù nói, lúc đầu cũng không hoàn toàn là do hai người gây nhau mà ra. Nhưng mà, bây giờ đột nhiên nghĩ, nếu hai người cứ ở tiếp tục yêu đương như vậy, thì liệu cảm giác có bị chai mòn dần không.

Có lẽ, thực sự là Tô Mặc không hề để ý chút nào, nhưng mà Lâm Thư có cảm giác, thực ra anh là một người cực kỳ ấm áp.

Vấn đề tồn tại giữa hai người, giống như trên trời mưa xuống vậy, lúc đầu trên mặt nước xuất hiện những bong bóng rất nhỏ, nhưng không bao lâu sau sẽ xuất hiện những bong bóng lớn dần. Ví dụ như, Tô Mặc chưa bao giờ cho phép cô bước vào thư phòng của anh; ví dụ như, đến bây giờ anh cũng chưa bao giờ nhắc đến gia đình anh; ví dụ như; thái độ lúc nóng lúc lạnh của anh .......

Cho dù Lâm Thư có suy nghĩ đơn giản đi nữa, nhưng những việc như này tích tụ lại nhiều như vậy, vẫn có thể phát hiện ra. Trước đây cô không muốn nhắc đến, là bởi vì....

Cũng không thèm để ý.

Nhưng lúc này thì khác, càng ngày càng cảm thấy cô không thể chịu đựng được những bong bóng nhỏ này nữa rồi? Hi vọng có thể chọc cho nó vỡ tung, hi vọng có thể đến gần anh hơn, dù chỉ là một chút thôi cũng tốt rồi.

Mặc dù cô không biết giải thích cái cảm giác không tên đột nhiện xuất hiện trong lòng mình như thế nào, nhưng mà, cái cảm giác nóng rực này sắp nhẩy ra khỏi lồng ngực cô rồi, dường như đã hơi vượt ra khỏi sự không chế của cô.

Tô Mặc thật sự là không hề để ý đến cô dù chỉ là một chút xíu hay sao?

Trong nháy mắt gõ cửa, trong lòng Lâm Thư vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên, nếu Tô Mặc tức giận. Ngay cả giải thích cũng không nghe, ném thẳng ra hai chữ "Chia tay" kia, thì làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ hành động của cô hùa theo suy nghĩ trong lòng của Tô Mặc, thật ra anh đã muốn thoát khỏi cô từ lâu rồi, thì làm sao bây giờ?

Nhưng mà.... Làm thế nào cô cũng không ngờ tới, Tô Mặc mở cửa nhìn thấy cô, sau khi sửng sốt một giây đồng hồ, câu đầu tiên anh nói là: "Ồ, rốt cuộc cũng có thời gian rỗi tới tìm tôi sao?"

Ôi chao? Tại sao nghe xong câu này lại có cảm giác giống như là có gai vậy? Còn mang theo chút gì đó không quen, đúng rồi, đây chính là mùi vị của lọ dưa chua mà cô thích nhất.

Khoan đã, khoan đã..... Chẳng lẽ, có hiệu quả?

"Tô, Tô Mặc, anh..... có phải là anh ghen không?" Lâm Thư giơ tay yếu ớt hỏi.

"Em nghĩ hay vậy à!" Tô Mặc chớp chớp hàng mi dài: "Tôi chỉ nói sự thật mà thôi"

Lâm Thư im lặng....

"Mấy ngày nay sao không đến tìm em?" Ở trong quan niệm của Lâm Thư, mấy kiểu "Cãi nhau" như này, cho dù vô lý thì cũng phải chiếm được ưu thế, thì mới có thể thắng được.

"Rõ ràng là em không để ý tới anh trước" lông mày Tô Mặc khẽ chau lại, khóe mắt ẩn tình, giống như đứa trẻ đang hờn giận.

Lâm Thư thấy, giống như vừa uống rượu xong, có chút choáng váng, không khỏi bịt chắt mũi lại, lực sát thương này quá kinh người! Dáng vẻ này của Tô Mặc làm cho người ta không thể nào chống đỡ được?

Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, trở về với mục đích ban đầu, Lâm Thư vừa định phản bác, lại nghe thấy anh nói....

"Lúc lên lớp không nhìn đến tôi, lúc tan học mặc kệ tôi có nháy mắt với em thế nào đi nữa, em đều làm như không nhìn thấy, đi thẳng ra ngoài, ám hiệu rõ rành rành như vậy, tôi hiểu. Em....trong lòng em đã có người khác rồi phải không?"

"Lúc đầu chẳng qua là em cảm thấy tôi thú vị nên mới thổ lộ, bây giờ chán rồi, nên muốn bỏ rơi tôi chứ gì?"

"Khoảng cách tuổi tác là cách cả một thế hệ, không sai tuổi tác tôi và em cách nhau khá nhiều, nên em ghét bỏ một người đàn ông như tôi cũng là chuyện bình thường"

"Nếu em không muốn tiếp túc nữa, tất nhiên tôi cũng không làm phiền" lúc Tô Mặc nói những với này, mặc dù vẻ mặt khá bình tĩnh, cũng không có đeo mắt kính, nhưng lại chân thành nồng đậm, sâu không thấy đáy, giống như một vòng xoáy khổng lồ, cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh. Anh đang đau thương?

Xong rồi.... xong rồi.... Phải đối phó với một Tô Mặc như vậy thế nào đây?

Lâm Thư gãi đầu: "Tô Mặc, không phải như vậy.... anh nghe em nói đã"

"Em không cần nói gì nữa đâu.... tôi hiểu" Tô Mặc xoay người, một cánh tay đưa xoa xoa thái dương, một tay nhét vào túi.

"Không phải như vậy, không phải như vậy, là do Tiếu Đồng nói như gần như xa thì tốt hơn, em mới...." Lâm Thư sốt ruột, lời giải thích cũng không còn mạch lạc: "Trong lòng em không có người nào khác, em.... em thích anh, mỗi lần trên lớp trở về ký túc xá đều ôm tiểu thuyết, không tin, không tin anh có thể đi hỏi Tiếu Đồng"

Tiếu Đồng? Khóe miệng Tô Mặc khẽ nhếch lên không chút dấu vết, tốt, anh sẽ nhớ kỹ. (Chúc mừng bạn học Tiếu Đồng, bạn đã lọt vào tầm ngắm của quỷ súc.....)

Dĩ nhiên, vẫn là ánh mắt buồn bã không tin tưởng như cũ nhìn Lâm Thư, tiếng của Tô Mặc rất nhỏ, cực nhỏ, gần như không nghe rõ: "Cứ coi như bây giờ em nói yêu tôi đi, nhưng mấy năm nữa, đến khi tôi trở nên già đi, nhưng em vẫn còn trẻ trung, lúc đó, làm sao em có thể không thay đổi được?"

Lần đầu tiên Lâm Thư nhìn thấy dáng vẻ phờ phạc rũ rượi của Tô Mặc, trong lòng hơi nhói đau; nhưng nghĩ lại, Tô Mặc biến thành như vậy là do cô, không nhịn được lại cảm thấy hết sức ngọt ngào. Vì thế, Lâm Thư nắm chặt tay, bày tỏ thái độ kiên định: "Không đâu, Tô Mặc em chỉ yêu một mình anh thôi, cho dù anh có ghét bỏ em, em sẽ vẫn bám theo anh"

Ái chà, thổ lộ hùng hồn vậy sao, so với lần trước tuyệt đối chân thành hơn không biết bao nhiêu lần, Lâm Thư lo sợ bất an, nhưng lại thẹn thùng không dám dùng ánh mắt nhỏ nhìn Tô Mặc, sao anh không nói gì nữa? Hay là anh vẫn không yên âm, hay là cũng nói lời yêu giống như cô....

Ba mươi giây, một phút, hai phút....

Lâm Thư rốt cuộc không nhịn nổi nữa, ngẩng đầu lên nhìn, nhưng....

Tô Mặc lúc này chính là đang tựa vào bàn, im lặng cười điên cuồng(&_&?), vậy là thế nào? Trong đầu Lâm Thư hiện ra hàng loạt câu hỏi.

Chỉ thấy Tô Mặc chậm rãi từ trong túi lấy ra một thứ, nhìn Lâm Thư nở một nụ cười vô hại, tám cái răng, rất đúng tiêu chuẩn nha!

"Đây là ý gì?"

"Di động của anh"

"Có phải vừa rồi anh đã bấm nút gì đó không?"

"Nút ghi âm"

"Vì sao?"

"Về sau, đây chính là chứng cứ em không bao giờ lật lọng được"

Lâm Thư: ....... Tôi, đánh, chết, anh, tên, cầm, thú!

Tô Mặc cười nhạt, nghiêng đầu nhìn cái đầu tức giận của Lâm Thư: "Chiêu lạt mềm buộc chặt này, chơi đùa rất vui, nhưng mà Tiểu Thư này, em cảm thấy chơi đùa ba mươi sáu kế với anh, là lựa chọn đúng đắn sao?"

"Vậy anh đây là đổi khách làm chủ, còn giương đông kích tây?"

"Sai, chính xác là anh sử dụng mỹ nhân kế" Tô Mặc khoát tay, đắc chí vừa lòng.

Lâm Thư nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm làn da trắng nõn của Tô Mặc trong gang tấc, hận không thể cắn một cái, hút khô máu của anh.

Nếu trong thực tế có thể giết chết đại BOSS, vậy thì trang bị của BOSS có thể bị rơi ra không, sau đó tất cả sẽ trở thành đồ của mình? Cô không muốn nhiều lắm, chỉ là cái dây thần kinh phúc hắc của Tô Mặc mà thôi.

"Tô Mặc là tên khốn kiếp, Tô Mặc là tên khốn kiếp, Tô Mặc là tên khốn kiếp...."

Bánh Bao, nhớ phải đọc cái này một trăm lần! (Bánh Bao: Anh ấy là chủ nhân của tôi, còn cô thì không phỉa, việc gì tôi phải nghe lời cô mắng anh ấy?. Lâm Thư: Mày không mắng anh ta, tao sẽ ăn sạch đồ ăn vặt của mày. Bánh Bao: Vậy tại sao cô không tự mình mắng? Lâm Thư: Bởi vì Tô Mặc nghe không hiểu tiếng gâu gâu của mày.... tao mà mắng, anh ta sẽ trả thù tôi! Bánh Bao: Vậy tại sao cô lại có thể nói chuyện với tôi?)

Tô Mặc nhìn Lâm Thư thuần thục ôm Bánh Bao ở trên ghế sofa, làm bộ giả chết, không khỏi khẽ cười, như thế này mới giống mọi ngày chứ?

Nhìn điện thoại di động một chút, Tô Mặc bấm lưu không để lại chút dấu vết, ừm, như thế này mới yên tâm được.

Trò chơi này, rốt cuộc là ai thắng ai thua, vẫn chưa biết được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.