Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Chương 26: Chương 26




Ngày cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, Tiếu Đồng nhìn Lâm Thư nằm ở trên giường tay cầm quyển sách, không khỏi cảm khái, sau khi chịu đựng việc thất tình, cô có thể hóa đau thương thành động lực học tập, không ngở lại tuân thủ một cách nghiêm chỉnh tổ huấn "Học tập thật tốt, ngày ngày hướng về phía trước”, một lòng nhào vào bài tập, đây là chuyện khiến người ta vui mừng biết bao.

"Tiểu Thư à" Tiếu Đồng vẻ mặt dịu dàng gọi Lâm Thư trên giường

Lâm Thư vốn đang say sưa ngon lành nhìn đọc tiểu thuyết dài kỳ, nghe thấy tiếng Tiếu Đồng, tay run lên, tiện tay rút một quyển sách che chắn điện thoại, nhưng, "Bộp" bị nện một cái ở trên mặt.

Chuyện có kỳ quặc nha! Lâm Thư vừa băng bó cái mũi bị đập bể, ồm ồm lên tiếng hỏi han, "Chị Tiếu, có chuyện gì vậy?"

"Thứ bảy này, tớ và A Dật định đến quán cà phê Thiên Sứ gần đây để ôn bài"

Ài chà - thần tình yêu bắn cho Tiếu Đồng mũi tên tốt hơn nhiều so với cô, thật sự là một mối nhân duyên hạnh phúc mỹ mãn, Lâm Thư gật đầu một cái, ánh mắt lấp lánh tình yêu nhìn lên Tiếu Đồng

"Cậu đi cùng tớ nha?"

"Vợ chồng son cậu hẹn họ, tớ đi theo làm gì? Chẳng lẽ, các cậu cảm thấy, có một con kỳ đã cản mũi to đùng ở đó, sẽ lãng mạn hơn sao?"

Lâm Thư nằm trở về giường lần thứ hai, trở về chỗ ban đầu trong tiểu thuyết, tiểu công phúc hắc đem tiểu bạch thỏ trở thành tình nhân sâu đậm của anh ta, sau mấy lần OOXX, lại trở về ôm ấp vợ, để lại tiểu thụ đau buồn không thôi, không nhịn được cảm khái, hiện thực không lừa người ta, cái gì càng dễ đạt được, con người ta càng không biết quý trọng.

"Tiểu Thư, tớ và A Dật muốn giới thiệu cho cậu một người bạn trai cho cậu"

"Người con trai này tuyệt đối là trai đẹp, nhìn qua cũng được coi là một hotboy"

Lâm Thư gật gật đầu, đúng vậy, trước khi tiểu thụ gặp tiểu công, cũng được coi là một người người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.

"Tính tình của cậu ta cũng rất tốt, dường như chưa từng thấy cậu ta tức giận lần nào"

Lâm Thư tiếp tục gật đầu, trước khi tiểu thụ bị tiểu công ức hiếp thành như vậy, cũng chưa từng thấy anh ta tức giận, chỉ yên lặng chịu đựng, thật sự khiến cho lòng người khó chịu.

"Cậu ấy không phải là người nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà lại làm cho người ta cảm thấy rất thực tế"

Lâm Thư càng liều mạng gật đầu, meo meo, đùng là như vậy - mặc dù chuyện gì tiểu thụ cũng giấu ở trong lòng nhưng mà, tình yêu sâu sắc của tiểu công, khiến cho anh ta yên tâm dựa vào.

"Cho nên, Tiểu Thư, thứ bảy này cậu đi theo chúng tớ đi?"

"Hả? cái gì?" Lâm Thư đột nhiên giật mình, Tiếu Đồng và cô hình như không phải đang nghĩ cùng một chuyện , "Đi đâu?"

Thế Tiếu Đồng mới biết, từ nãy đến giờ Lâm Thư vẫn đang ở cõi thần tiên, khiến cô phí hết tâm tư khó khăn mở miệng, lại hoa hoa lệ lệ bị coi thường? Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Tiếu Đồng hung dữ nói, "Đi gặp đàn ông"

"Hả?" Lâm Thư kinh ngạc nhìn về phía Tiếu Đồng, "Tại sao?"

Không phải có một câu là, muốn hoàn toàn quên đi một người ở trong lòng, cách tốt nhất chính là tìm một người khác, đem tất cả những dấu vết này che kín lại? Tiếu Đồng thở dài, A Dật khó khăn lắm mới tìm được một người, bên cô cũng không thể không thành, cần phải làm cho Lâm Thư hoàn toàn vứt Tô Mặc ra khỏi đầu!

"Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm để cho cuộc sống đại học của cậu trở nên u ám như này sao? Nên quen biết nhiều một chút, nói không chừng, duyên phận đang ở phía trước đó"

"Duyên phận? Cậu khẳng định không phải là viên phân chứ?" Lâm Thư biết Tiếu Đồng nghĩ điều gì, nhưng mà cũng không cần dẫn cô đi xem mắt như này chứ? Lâm Thư vô tình lắc đầu, "Chị Tiếu, chị đừng lo lắng cho em, em cảm thấy cuộc sống ôm máy vi tính của trạch nữ vô cùng hoàn hảo"

Tiếu Đồng mới không thèm tin Lâm Thư "tự mình bày tỏ", có lẽ, bây giờ Lâm Thư biểu hiện rất tự nhiên, nhưng mà trong mắt Tiếu Đồng, đây chẳng qua là vì phản xạ hình cung của Lâm Thư quá dài, đến bây giờ, nói không còn đau đến tê tâm phế liệt, chỉ là bởi vì cô thu mình ở trong vỏ ốc, không muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài mà thôi.

Làm bạn tốt nhất của Lâm Thư, cô có nghĩa vụ giúp đỡ Lâm Thư thoát khỏi trạng thái "chán trường" này

"Lâm Thư, cậu thật sự không sao chứ? lần này là một anh chàng đẹp trai tuyệt đối là cực phậm đó"

"Không đi không đi, đợi đến lúc tớ hai tám tuổi rồi hãy nói đến chuyện đi xem mắt" Lâm Thư kiên trì, từ xưa đến nay trai đẹp chỉ có thể đứng từ xa nhìn thôi, chút đạo lý này cô vẫn còn hiểu được, vì vậy lùi dần vào góc giường tiếp tục đọc tiểu thuyết

Tiếu Đồng trầm mặc một lúc, cuối cùng giống như buông tha, không nói gì nữa.

Đến buổi tối, Tiếu Đồng hỏi, "Tiểu Thư, máy vi tính có thể cho tớ mượn dùng một chút không? vợ bé nhà tớ hình như lại đình công rồi"

"Vợ bé nhà cậu cũng đến lúc hết hạn sử dụng rồi? Mấy năm nay nó cũng bị cậu dày vò nhiều lắm rồi"

Nếu nói Tiếu Đồng không có sở trường về cái gì, thì chỉ có là máy vi tính. Trước đây, ngay sau khi cô ấy có máy tính, liền muốn tháo ra nghiên cứu kết quả lại quên không biết lắp ráp vào như thế nào.

Lâm Thư cười nhạo Tiếu Đồng hai tiếng, đưa máy vi tính cho cô ấy, nhưng bản thân cô lại nhìn lại quyển tiểu thuyết mới nhất vừa mới cập nhật

Một lúc lâu sau, Lâm Thư đột nhiên thất Tiếu Đồng tâm trạng rất tốt, nói một câu "Tuyệt"

"Cậu dùng máy vi tính xong rồi sao?" Lâm Thư nằm ở trên giường, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiếu Đồng.

Thật không nghĩ đến, chỉ thấy Tiếu Đồng tặc lưỡi cười, "Vợ bé của tớ thì vẫn rất tốt, nhưng mà...." Tiếu Đồng dương hả hê quơ quơ điện thoại di động trên tay, "Gần 4G tiểu thuyết của cậu đều ở đây, hơn nữa còn là, cắt, dán a"

Lâm Thư hoảng sợ trong nháy mắt, đây chính là những bộ tiểu thuyết kinh điển mà cô thu thập suốt trong ba năm, nếu là thật thì... tâm huyết của cô không phải bị đốt sạch rồi sao, Lâm Thư vội vàng vươn tay, vẻ mặt cầu xin, "Chị Tiếu, chị có yêu cầu gì, chị cứ việc nói"

"Ngày mai đi cùng tớ tới quán Thiên Sứ, thế nào" Tiếu Đồng không nhanh không chậm treo ngược Lâm Thư, nhìn vẻ mặt không thể làm gì ngoài việc khuất phục, tâm tình đột nhiên tốt.

"Được" Vì bảo bối, cô sẵng sàng trả bất cứ giá nào, Lâm Thư yên lặng xiết chặt tay.

Mặc Tiếu Đồng cưỡng chế cô mặc chiếc váy ngắn màu vàng nhạt, còn có đôi giày cao tám xăng ti mét, Lâm Thư bị Tiếu Đồng cưỡng chế áp tải đến quán cà phê gọi là "Thiên Sứ"

Lâm Thư đi vào, lập tức nhìn thấy Ninh Nhị đang vui sướng vẫy tay, bên cạnh cậu ta có một sinh vật rất đẹp trai.

Anh ta đang cúi đầu, mi mắt buống xuống, mái tóc che lấp cái trán bạch ngọc tinh khiết, lông mi dày đặc thỉnh thoảng chớp chớp, liền thấy được đôi mắt đen tuyền, sâu không thấy đáy.

Anh ta ngồi yên ở một chỗ gần cửa sổ, trầm lặng. Cái cảm giác khí chất trầm mặc sạch sẽ, khiến Lâm Thư đột nhiên nghĩ tới trong những ngày đông những bông tuyết bay lất phất đầy trời. Mặc dù cả trời đất đều rơi vào cảnh tráng xóa tuyết, một cảnh tượng hoành tránh vô cùng, nhưng nắm chặt bông tuyết, nó lại lặng im sau khi trải qua một khoảng thời gian với bạn, nó liền nhẹ nhẹ tan biến không thấy gì nữa.

Trong nháy mắt đó, Lâm Thư có chút thất thần.

Bốn người cũng có chút không quen đến ngồi cùng một chỗ uống trà nói chuyện phiếm, chia sẽ những vui vẻ bi thương với nhau. Ngồi một lát, Tiếu Đồng và Ninh Nhị liền tìm hai lý do, nói phải đi trước.

Lâm Thư nhìn người trước mặt, muốn mở miệng nói chuyện phiếm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đạm mặc của anh ta, lại ngượng ngùng cúi đầu, không nói gì.

"Thẩm Thần Triệt"

Trai đẹp đối diện đột nhiên lên tiếng, Lâm Thư không khỏi cảm khái một câu giọng nói thật dễ nghe, mặc dù có chút hơn khàn khàn, nhưng nó rất thú vị. Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt tò mò nghiên cứu của Thẩm Thần Triệt, lúc này Lâm Thư mới ý thức được sự thật thần của mình, "Tôi tên Lâm Thư"

Thẩm Thần Triệt khẽ cong mày, lộ ra nụ cười mỉm "Ừ"

Bọn họ coi như là quen biết rồi sao? Lâm Thư có chút hốt hoảng nghĩ tới. Trong sự yên tĩnh của buổi trưa, hai người bọn họ cứ ngồi yên lặng như vậy. Thẩm Thần Triệt nâng cằm lên, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, còn Lâm Thư thỉnh thoảng sử dụng ánh mắt len lén nhìn gò má tuấn mỹ của anh ta, Haiz, thưởng thức mỹ nam, thực sự là một chuyện hạnh phúc nhất !

Rõ ràng chuyện gì cũng không có làm nhưng Lâm Thư lại ngoài ý muốn cảm thây rất rất thoải mái. Có lẽ là mùi cà phê thơm nồng tỏa ra, có lẽ là do dung mạo của anh chàng bên cạnh, tất cả, đều có vẻ rất tốt.

Nhưng mà, có đôi khi, cuộc sống không phải lúc nào cũng theo ý muốn của con người.

Lâm Thư muốn hưởng thụ thời gian như vậy, nhưng lại có người muốn phá vỡ nó. Bĩu môi, thật sự không thể vì cái tình cờ này mà vui mừng được.

"Thầy Tô..." ngoài mặt Lâm Thư vẫn tỏ ra cung kính như trước, trong lòng lại hối hận muốn chết, rõ ràng cô biết Tô Mặc rất thích quán cà phê này, mà bản thân cô là điện điện chạy tới đâu, không không phải là tự chịu tội sao?

"Đây là...?" Tô Mặc chỉ vào người con trai bên cạnh Lâm Thư, vẻ mặt kỳ quái, dường như chau mày lại, có chút chán ghét khẽ mở rộng tầm mắt.

"Thẩm Thần Triệt, cậu ấy là.... ừm...." bọn họ vừa mới gặp mặt, có được cho là bạn tốt không?

Vào lúc Lâm Thư đang suy nghĩ, thì Tô Mặc lại nghĩ đến một chuyện hoàn toàn khác: Không biết giới thiệu "Bạn trai đương nhiệm" với bạn trai cũ thế nào sao?

Không ngở, bên cạnh cô đã có người khác rồi.

Lúc này trong lòng Tô Mặc chua xót không chịu nổi, chỉ vừa mới hơn nửa tháng mà thôi, nhưng mà anh lại nhớ cô vô cùng.

Ở trong nhà anh, hầu như ở đâu cũng nhìn thấy dấu vết Lâm Thư để lại, có đôi lúc, cho dù là nhìn Bánh Bao, cũng có thể nhớ tới dáng vẻ buồn cười của cô khi cô cố gắng cướp đồ ăn vặt, không biết từ khi nào, trong thói quen cuộc sống của anh đã hình xuất hiện một người như vậy, mang đến sự vui vẻ cho anh, mang lại những ngày tháng tốt đẹp cho anh. Không phải là không nghĩ tới việc kháng cực lại, cần phải không nhìn đến những dấu vết cô để lại, nhưng càng làm như vậy lại càng cảm thấy vắng vẻ, khổ sở , đau lòng.

Nhưng là.... cô lại không hề cho anh một cơ hội giải thích nào, dù chỉ là một chút, mà cứ như vậy biết mấy trong cuộc sống của anh.

Muốn vươn tay ra, bắt lấy cô ôm chắt vào trong lòng, để cho cô không còn bất kỳ cơ hội nào trốn thoát

Chẳng qua là anh làm sao có thể dễ dàng cho phép, phải biết rằng, không cho con mồi dễ dàng trốn thoát, chính là bản tính của sói!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.