Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Chương 27: Chương 27




Chủ nhật, Lâm Thư hấp tấp từ trường học chạy như điên trở về nhà

Vừa mở cửa ra, "Bộp" một cái, Lâm Thư ôm trán, trợn mắt nhìn chằm chằm "Ám khí" - rõ ràng là một cái thìa nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên, động tác ném hùng dũng kia của bà Thi vẫn còn chưa kịp thu lại

"Ôi, ngọn gió nào thổi con về nhà vậy?" bà Thi nhíu mày, nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế sofa.

Lâm Thư cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra, mấy tuần qua có nhiều chuyện xẩy ra khiến cô rối tung cả lên, nên đã ba tuần không về nhà, mà bà Thi yêu cầu mỗi tuần phải về nhà một lần, không hơn không kém.

Vội vàng ngồi xuống bên cạnh bà Thi, Lâm Thư cười cười, "Mẹ, con rất nhớ nha, tất nhiên phải trở về nhà chứ ... nhưng mà, những nguyên nhân này đều không quan trọng, quan trọng là, con rất nhớ mẹ"

Bà Thi dường như đối với những lời này rất hài lòng, vẻ mặt tức giận cũng đã dịu xuống, nhưng mà ngoài miệng vẫn nhất quyết không tha, "Tôi lại nghĩ không phải là cô nhớ tôi đâu, mà là nhớ món thịt kho tầu của tôi thôi?"

"Sao mẹ biết?" Lâm Thư kinh hãi che miệng, chết rồi, nói lộ rồi.

Chỉ thấy mặt của bà Thi trầm xuống, một con gió lạnh thổi qua, Lâm Thư quyết định lui về khu vực an toàn, trước khi cơn bão của bà Thi nổi lên, nhanh như chớp chui vào trong thư phòng, thấy cha cô đang lật lật tìm tìm trong các ngăn kéo tủ.

"Tiểu Thư, con về rồi" Lâm tiên sinh cười tít mắt nhìn Lâm Thư một cái, sau đó lại dời ánh mắt trở lại bức hình trên tay.

Lâm Thư nghiễng chân lên nhìn, đây không phải là ảnh chụp lúc cô mười tuổi sao?, "Cha, sao cha lại xem cái này làm gì?"

"À, chỉ là cha đang nhớ lại dáng vẻ của con hồi đó thôi, tiện thể cảm khái một chút, tại sao con càng ngày càng xấu vậy, ngày trước rõ ràng là đáng yêu thế này cơ mà"

Lâm Thư: ....&*%#@

Cũng không muốn nói những lời ác độc với cha mình, nhưng mà, Lâm Thư lặng lẽ liếc nhìn khắp thư phòng, khắp nơi đều tràn ngập mùi thuốc súng, thôi, so với việc cô đả kích tâm hồn cha, thì mẹ già cô cũng đã đả kích tâm hồn và thể xác cha cô khủng bố lắm rồi.

Lâm tiên sinh vui vẻ lật ảnh không ngừng, không ngờ lại nhìn thấy bức ảnh mẹ cô hai mươi năm trước, Lâm Thư ngước mắt nhìn, không khỏi chấn động, đúng là...

"Thời gian là con dao giết heo mà" Lâm thiên sinh nói ra những lời Lâm Thư giấu kín trong lòng.

Lúc mẹ còn trẻ, có thể thấy là một thục nữ dịu dàng, mái tóc dài ngang eo, so với dáng vẻ bây giờ thực sự giống như là hai người khác nhau vậy.

Nghe được tiếng thở dài của Lâm tiên sinh, Lâm Thư đột nhiên mở miệng cười cười, "Cha, cha xin con đi, cầu xin con...., con sẽ đồng ý với cha, không nói cho mẹ biết"

Lâm tiên sinh sửng sốt một lúc, sau đó mới hiểu được, ông bị con gái tóm được điểm yếu rồi.

"Tiểu Thư à, cha biết con là một đứa con gái hiếu thuận mà, tuyệt đối sẽ không bán đứng cha của con đúng không?" Lâm tiên sinh nhìn Lâm Thư cười nịnh hót.

"Nếu là trước đây, con tuyệt đối không bao giờ nói ra, nhưng mà, vừa rồi cha đã dùng những lời như thế nào để hình dung con gái cha nhỉ? Càng ngày càng xấu?"

"Cha sai rồi" Lâm tiên sinh nhanh chóng tiến hành tự kiểm điểm sâu sắc, "Tiểu Thư, con yên tâm đi, về sau chắc chắn cha không nói như vậy nữa đâu"

Lâm Thư hài lòng gật gật đầu, lại nghe thấy cha cô nói tiếp, "Cha biết, thực tế thường rất tàn khốc, nếu như con không muốn đối mặt, cha sẽ không ép con"

Lâm Thư: .... Cha, bây giờ con sẽ đi nói cho mẹ ngay lập tức, cha có tin không?

Lâm tiên sinh vội vã vuốt ve bộ lông dựng đứng của Lâm Thư, chân thành nói, "Tiểu Thư à, con không cần lo lắng về sau không ai thèm lấy, cho dù không người nào có thể đào móc ra ưu điểm trên người con, thì cha đây cũng có cách"

Lâm Thư rưng rưng cắn ống tay áo....

Mặc dù cha là hiện thân của người anh trai mạnh mẽ, nhưng cha lại độc ác với cô trăm nghìn lần, cô đành đợi chờ tình yêu của cha trở về giống như lúc ban đầu. Lâm Thư vẫn lặng yên đứng bên cạnh cha cô, mãi đến lúc ăn cơm.

Trên bàn cơm, bà Thi lại một lần nữa đưa Lâm Thư vào trạng thái "đợi gả", nhưng mà, lần này nằm ngoài dự đoán, Lâm Thư lại kiên trì từ chối chuyện đề nghị đi xem mắt. bà Thi đảo mắt qua lại, ánh mắt hình dao phay soạt soạt chém lên người Lâm Thư, Lâm Thư khó khăn nuốt nước bọt, lại nghĩ tới hai lần xem mắt trước đây - một người trong đó là Tô Mặc, một người khác là ông chú già, nói gì thì nói cô cũng không muối trải qua cảnh ngộ thê thảm như vậy một lần nào nữa.

"Mẹ, con gái muốn tập trung học tập thật tốt, mẹ nghĩ xem, con cố gắng cố gắng học tập thật tốt, sau này tìn được một công việc tốt, kiếm được nhiều tiền một chút, như vậy thì về sau làm sao còn có chuyện không ai thèm lấy chứ" Lâm Thư yếu ớt khuyên nhủ mẹ cô.

Bà Thi nhướng mày, "Cho dù con nói con muốn học tập thật giỏi, nhưng mà... con thật sự làm được sao?"

Lâm Thư che mặt, một dòng lệ chua cay. Mẹ sao mẹ có thể không tin tưởng con như vậy? Con cũng có tự trọng ....

Nhưng mà, cũng may, bà Thi cũng không có tiếp tục cái chuyện đi xem mắt rối rắm kia nữa, cuối cùng chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lâm Thư một cái, không nói gì nữa, xem ra đã tán thành với cái "chí hướng cao xa" của Lâm Thư rồi.

"Phù..." Lâm Thư thở phào nhẹ nhõm.

Cơm nước xong, Lâm Thư ở lại mè nheo một lát, mới lưu luyến không rời trở về trường học

Nhưng mà... vừa mới tới trạm xe buýt, Lâm Thư liền nhìn thấy một chiếc xe vô cùng quen thuộc dùng ở trước mặt mình.

"Trở về trường học à? tôi đưa em về" Tô Mặc kéo cửa kính xe xuống, nhìn về phía Lâm Thư, rõ ràng cô đang có chút đờ đẫn.

"Sao anh biết tôi ở đây?"

"Gọi điện thoại cho Tiếu Đồng, cô ấy nói em về nhà, hỏi giáo viên hướng dẫn của em hỏi địa chỉ, liền biết em ở đâu"

Đây gọi là xâm phạm *** nha!

Lâm Thư nắm chắt tay, nhìn vẻ mặt đương nhiên của Tô Mặc, bĩu môi, không để ý tới sự quan tâm của Tô Mặc, đối với chuyện ta không động, địch không động, Tô Mặc khoan thai dừng xe trước mặt Lâm Thư, rồi nhìn chằm chằm Lâm Thư.

"Rốt cộc là anh muốn thế nào?" Lâm Thư xoay người, giận dữ nõi.

"Tôi chỉ muốn đưa em về trường học thôi" Tô Mặc bình thản nói.

Cô thật không hiểu nổi Tô Mặc, nhớ hôm đó, anh ta nói đối với anh chẳng qua chỉ là một trò chơi thôi sao; vậy mà hôm nay dây dưa không rõ ràng cũng là anh ta, rốt cuộc là muốn như thế nào? Cô không phải là người phong lưu nhàn rỗi, cũng không có sức lực để tiếp tục chơi cùng anh ta.

Nghĩ như vậy, Lâm Thư quyết định, mở cửa xe ngồi lên.

Trong xe lặng lẽ phát ra tiếng nhạc êm ái, chậm rãi, có thể làm cho người nghe cảm thấy bình yên , nhưng Lâm Thư lại không muốn nghe tiếp, trong một không gian nhỏ hẹp, dường như hơi thở của Tô Mặc dần dần bao trùm lên cả người cô, loại cảm giác quen thuôc này, giống như là Tô Mặc ôm cô vậy, trong phút chốc khiến cho Lâm Thư hốt hoảng.

"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Khi xẩy ra vấn đề, Lâm Thư luôn nhanh chóng giải quyết sạch sẽ gọn gàng, nhập nhằng quanh co kéo dài từ trước đến nay không phải là tác phong của cô.

Tô Mặc trầm ngâm một lúc cau mày, dường như đang tự hỏi phải diễn đạt như thế nào. Lâm Thư cũng không thúc giục anh, nghiêng đầu nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ.

"Tiểu Thư, Thẩm Thần Triệt đối với em tốt không?"

Ôi trời? Tại sao tự nhiên lại nhắc tới Thẩm Thần Triệt? liên quan gì đến cậu ta chứ? "Rất tốt". Thẩm Thần Triệt là một người hơi lạnh lùng, nhưng mà đối với một người bạn như vậy cô cũng không có lời phàn nàn nào

"Thật không, cậu ta..." Tô Mặc cười nhẹ, cũng không biết vì sao, khi nghe thấy Lâm Thư nói thế, lại có chút bất đắc dĩ tự giễu.

"Tất nhiên, người anh em Thẩm Thần Triệt không hề giống như người khác, quỷ súc" Lâm Thư hừ một tiếng

Tô Mặc sửng sốt, "Anh em?"

"Có vấn đề gì sao?" Lâm Thư không hiểu Tô Mặc bị làm sao nữa, buồn vui bất chợt như vậy.

"Không có vấn đề gì" Tô Mặc mặt mày lặng lẽ cong lên, nụ cười nở ra từng chút một, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên sinh động.

Lâm Thư tiếp tục xoay người, không nhìn Tô Mặc nữa, dáng vẻ kia của Tô Mặc là cái dáng vẻ cuốn hút cô nhất, trái tim nhỏ của cô thật sự không chịu nổi một chưởng đánh thẳng như vậy.

"Tiểu Thư, làm người của tôi, được không" Tô Mặc đột nhiên lên tiếng, đây rõ ràng là những lời lúc Lâm Thư thổ lộ.

Lâm Thư kinh hãi ngoảng đầu lại, nhìn vẻ mặt Tô Mặc, không hề giống như là dáng vẻ đang đùa giỡn. Nhưng mà.... Cái gọi là ngưạ tốt không ăn cỏ phía sau, một người giống như Tô Mặc, tại sao lại có thể quay đầu vì một cây cỏ khô héo giống như cô chứ.

Chẳng lẽ Tô Mặc chơi vẫn chưa đã sao, cho nên muốn chơi tiếp?

Một nụ hôn rơi xuống, nóng rực mà mềm mại, lại kèm theo một chút khiêu khích, Lâm Thư chợt ngẩn ra, mặc dù trước đây cũng từng bị Tô Mặc hôn qua, đều là hương vị dịu dàng, còn lần này, lại là mạnh mẽ và bá đạo cảm giác hoàn toàn lạ lẫm.

Mấy giây sau, cuối cùng Lâm Thư cũng nhớ ra là phải giãy giụa, nhưng vừa mới cử động cơ thể một chút, bàn tay Tô Mặc đã giữ chặt cằm cô, vòng tay ôm cô cũng tăng thêm lực, không chút do dự đè cô về phía sau.

Lâm Thư bị đè ở trên ghế, đừng nói đến việc cử động, mà ngay cả hô hấp dường như cũng sắp không thở nổi nữa, giống như bị vứt xuống dưới sông, cận kề cái chết, chỉ có thể mở miệng ra thở phì phò lấy chút ít không khí ít ỏi

Nhưng cô vừa mới mở miệng Tô Mặc liền nắm lấy cơ hội, đầu lưỡi lướt qua răng môi mềm mại của Lâm Thư, trong đầu Lâm Thư hoàn toàn trống rỗng, suy nghĩ như bị đóng đông lại không thể tiếp tục chuyển động.

Khi hô hấp của Lâm Thư trở lại bình thường, thì trên môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ thiêu đốt mạnh mẽ của người kia, Tô Mặc mỉm cười nhìn Lâm Thư, lẳng lặng chờ câu trả lời của cô

Không ngờ, ánh mắt của Lâm Thư chẳng qua cũng chỉ mơ màng trong một giây đồng hồ, ngay sau đó lại trở nên thanh tỉnh quá mức, "Tô Mặc, tại sao, anh phải nói ra những lời như vậy? Thực sự trò chơi này chơi rất vui sao?"

"Hay là... anh cho rằng, Lâm Thư tôi nếu không có anh thì không chịu nổi?"

Tô Mặc khẽ biến sắc, "Tiểu Thư... không phải..."

Nhưng Lâm Thư lại cắt ngang lời anh, nói "Tô Mặc, bây giờ tôi muốn nõi rõ ràng với anh, tôi không thể tiếp tục cùng anh chơi trò này nữa. Mặc dù trước đây đúng là tôi thích anh, nhưng cũng không có nghĩa là anh có thể tùy ý chà đạp tôi thế nào cũng được"

"Lâm Thư tôi sẽ không phạm phải cùng một sai lầm trên cùng một người đâu"

"Tô Mặc, tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, cho nên đừng tới tìm tôi nữa"

Nói xong câu đó, vừa đúng lúc xe Tô Mặc dừng ở trước cửa trường học, Lâm Thư không chút do dự, mở cửa xe, đầu cũng không quay lại rời đi.

Còn Tô Mặc... lúc nghe được chữ "Thích" kia, khóe miệng cứng đờ mới thoáng mỉm cười, nhìn bóng lưng Lâm Thư, trầm mặc thật lâu

Thế giới này quả thực là không có thuốc hối hận, nhưng có một thứ gọi là toàn lực ứng phó

Lâm Thư, em không thể cũng không sao, nhưng mà, tôi đã không còn đường quay về nữa rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.