Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Chương 28: Chương 28




Mặc dù lúc xuống xe, Lâm Thư bước đi rất tiêu sái, nhưng mà trên thực tế, cô vừa đi vừa hung hăng phỉ nhổ chính mình

Này, này, quả tim kia mày đập "thịch, thịch" mạnh như vậy làm gì, không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao? Tên Tô Mặc kia là chính là một tên quỷ súc đó nha, chẳng lẽ mày còn muốn bị lừa lần nữa sao? Lâm Thư à, mày không thể tiếp tục thích anh ta đâu!

Nhưng mà, chỉ cần nhớ lại nụ hôn sâu kia, Lâm Thư liền không nhịn được mà đỏ mặt. May mà xuống xe sớm, nếu không chỉ sợ cô tuyệt đối không chống cự lại được lực công kích của Tô Mặc

Tại sao Tô Mặc lại hôn cô chứ? không phải anh ta đã nói rõ ràng, cô chẳng qua chỉ là một kẻ phiền phức, không phải muốn thoát khỏi càng sớm càng tốt sao? Anh ta nói muốn bắt đầu lại một lần nữa, là thật lòng sao?

Không đúng, không đúng!

Thế giới làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy, sao mày lại ngu ngốc như vậy, như vậy không tốt, không tốt!

Còn rất nhiều cỏ non xanh tốt đẹp đẽ đang chờ mày đào bới khai thác đó, tội gì phải luẩn quẩn quanh một gốc cây đại thụ làm gì? nó đã ăn sâu bén rễ rồi, muốn đào lên, thế nào cũng phải mấy nửa cái mạng mất!

Lắc đầu mạnh mấy cái, Lâm Thư cố gắng thức tỉnh bản thân từ trong ảo mộng tốt đẹp.

Bị lừa vậy vẫn chưa đủ sao? một người như Tô Mặc, sẽ không thể nghiêm túc trong tình yêu đâu, không phải cái người Hạ Tề kia cũng đã nói anh ta phong lưu thành tính sao? Hơn nữa Tô Mặc tại sao lại phải thay đổi vì cô chứ?

Không phải tất cả phụ nữ trên thế giới này đều là cô bé lọ lem, có thể gặp một hoàng tử "biết nhận lỗi là tốt rồi" dắt tay đến già.

Lâm Thư không còn đủ tin tưởng vào dạng người vô pháp vô thiên như Tô Mặc nữa.

Quý trọng tính mạng, tránh xa súc quỷ!

Cuối cùng Lâm Thư hạ quyết tâm!

Gió đêm lạnh lẽo thổi lên từng trận, Ngọn lửa trong lòng Lâm Thư lúc này cũng dần dần được dập tắt.

Nếu nói, cứ kết thúc như vậy, thì thật ra cũng có chút đau khổ. Mặc dù lúc động cơ thổ lộ lúc đầu với Tô Mặc là không đơn thuần gì, nhưng mà, dù sao vẫn là thích anh. Cho dù Tô Mặc trăm nghìn lần không đúng, nhưng mà cảm giác sẽ không gạt người.

Nhưng đáng tiếc, ly trà này của Tô mực thực sự là quá đắng khiến cô không thể nào nuốt xuống được.

Trong lúc mải mê suy nghĩ không ngờ Lâm Thư đã đi tới sân thể dục trong trường học. Lúc này đã vào đêm, trong sân thể dục hoàn toàn yên tĩnh, liếc mắt một cái, cũng không có người nào.

Nhớ có lần Tô Mặc từng nói với cô, trước kia lúc anh còn học trường ở nước Mỹ, áp lực cuộc sống rất lớn, mỗi khi gặp chuyện gì phiền lòng, rất thích đến sân thể dục trong trường học chạy bộ, cho tới khi tinh thần bình thường trở lại

Không ngờ, lại có thể nhớ tới những lời này....

Lúc đứng ở trong bóng đêm, Lâm Thư không thấy rõ nước mắt của mình, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng trống trải. Đấm đấm cái eo của mình, rồi lại bóp bóp cái bụng, Lâm Thư thở dài, chạy bộ đi, cho dù không làm cho tâm trạng trở lại bình thường thì cũng giảm được cân mà.

Nhưng mà, Lâm Thư đã đánh giá quá cao thần kinh vận động của mình, xem ra chạy bộ là một chuyện rất rất tiêu hao thể lực.

Lúc này mới chạy được hai vòng, bộ dạng Lâm Thư liền giống như những ngày bị Bánh Bao rượt, ngồi phịch ở trên mặt đất chậm rãi “Thở hổn hển” bò về phía trước. Lâm Thư thở hổn hển, quyết định, đến điểm kết thúc cuối cùng trở về ngủ.

Hai mắt vừa nhắm lại, Lâm Thư toàn lực hướng mặt về phía trước

Kết quả

"Phù phù....", "A...", "À....?"

Ba tiếng kêu liên tiếp vang lên, khiến Lâm Thư ngã xuống đất, ôm cái trán, đau đến nước mắt trào ra ngoài, rốt cuộc là cái gì rơi từ trên trời xuống vậy? đau quá.

Lâm Thư ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng ma bao phủ ở phía trên mình, đên thùi lùi, trong cái không khí quỷ dị này đặc biệt.... khiến cho người ta hoảng sợ

Theo bản năng, Lâm Thư bò lùi về phía sau vài bước.

"Cậu không sao chứ?"

Giọng nói này.... sao nghe quen vậy?

Một bàn tay sạch sẽ nhẹ nhàng đưa ra, Lâm Thư vừa nhìn thấy, "Thẩm Thần Triệt, đêm khuya cậu ở đây làm gì?"

Thẩm Thần Triệt vẻ mặt nghi ngờ: "Câu này đáng nhẽ tôi phải hỏi cậu mới đúng chứ? Một người con gái bình thường sẽ không vào lúc đêm hôm, ở trong này giả bộ tiết hạnh ?"

Lâm Thư: .... tôi có nên cảm ơn cậu đã khen ngợi tôi không giống con gái bình thường không!

"Tâm trạng không tốt, cho nên tới sân thể dục giải sầu" Lâm Thư đi theo Thẩm Thần Triệt ngồi bên cạnh hàng lan can bằng thép của sân thể dục, nghĩ tới cảnh tri kỷ tâm sự dưới ánh trăng, chỉ tiếc thiếu việc nâng cốc nói cười.

Mặc dù quen biết Thẩm Thần Triệt một thời gian không lâu, nhưng trên người cậu ta có một loại khí chất trầm tĩnh khiến người ta không nhịn được mà châm chọc.

"Ừ" Thẩm Thần Triệt bình tĩnh lấy từ trong túi ra một bình nhỏ đựng đầy sữa tươi, uống.

Lâm Thư trợn mắt há miệng nhìn đồ trên tay cậu ta.....

Nhận ra ánh mắt của Lâm Thư, Thẩm Thần Triệt quay đầu lại, nhìn cô, "Cậu cũng muốn uống sao?" Nói xong, tay đã đưa vào túi, dường như sẽ lấy ra một chai nữa.

Lâm Thư vội vàng phất tay: "Thôi, thôi, cảm ơn..."

"Ừ, tôi cũng chỉ mang theo có một chai" Thẩm Thần Triệt gật đầu một cái, tiếp tục bình tĩnh quay đầu, ngắm trăng sáng.

Lâm Thư: .... Vậy vừa rồi anh còn nhiệt tình hỏi tôi như vậy làm gì?

"Vừa nãy chỉ là lời mời khách sao thôi, không cần để ý". Đột nhiên Thẩm Thần Triệt lên tiếng.

Lâm Thư: .... tôi sai rồi, tôi không nên ngầm châm chọc anh.

Vì thế hai người tiếp tục ngồi ở trên sân thể dục ngắm trăng.

"Này, sao anh không hỏi tôi vì sao tâm trạng tôi không tốt?" Lâm Thư kìm nén một lúc, lại không nhịn được kéo nhẹ tay áo Thẩm Thần Triệt

"Sao tâm trạng cô lại không tốt thế?" Thẩm Thần Triệt khá nghe lời.

Lâm Thư hài lòng gật đầu một cái: "Cậu nói xem, tình yêu, tại sao lại khiến người ta phải đau khổ vậy?"

"...."

"Thích một người thật sự rất vất vả. Cậu toàn tâm toàn ý moi tim móc phổi, nhưng mà đến cuối cùng, lại không được gì hết"

"...."

"Nếu để cho cậu lựa chọn, cậu hi vọng được người ta yêu hay là người đi yêu?"

"...."

'Nếu như có một người yêu tôi thật là tốt, tại sao lần nào Tô cũng là người đi yêu chứ? Mệt quá...."

"...."

“Chẳng lẽ tôi vẫn chưa đủ tốt sao? Thẩm Thần Triệt, nếu như là cậu, cậu có thích một người như tôi không?"

"...."

"Tại sao không nói câu nào? Ngay cả cậu cũng ghét bỏ tôi sao?" Lâm Thư khó khăn lắm mới nói ra được những lời từ trong đáy lòng, nhưng lại hoàn toàn không được Thẩm Thần Triệt đáp lời, không khỏi tò mò quay đầu.

Ai ngờ.... Thẩm Thần Triệt đang yên lặng nhìn ngắm ánh trăng trên bầu trời.

Hoàn toàn không có nghe? "Cậu đang nghĩ đến cái gì đấy?" Lâm Thư giật nhẹ tay áo Thẩm Thần Triệt lần nữa, cuối cùng bắt cậu ta quay đầu lại

"Tôi đang tính xem mặt trăng và trái đất cách nhau bao xa, nếu như muốn dùng phi thuyền đưa cậu lên mặt trăng, thì mất bao nhiêu thời gian"

Lâm Thư: ...."Tại sao lại muốn đưa tôi ra khỏi trái đất?"

"Cảm giác cậu sống ở trái đất rất vất vả"

Lâm Thư yên lặng: .... Này, chỗ đó có thể chữa hết được muộn phiền sao, rõ ràng là đả kích thì có?

"Tôi cũng không muốn thích cậu" Lâm Thư nhìn ánh trăng thở dài. Mặc dù cô rất muốn bắt chước loài sói, hướng về phía ánh trăng gào thét, nhưng suy nghĩ đến việc ở đây có mấy người bảo vệ nổi tiếng, Lâm Thư lại nhịn xuống, chỉ cúi đầu ngập ngừng

"Bản thân tình yêu vốn dĩ là một điều vô nghĩa" Thẩm Thần Triệt đột nhiên nói

Lâm Thư sửng sốt, "Vì sao?"

"Cái mà cô gọi là tình yêu đó, theo khoa học giải thích thì là - sau khi môt người nam và một người nữ gặp nhau, vì thái độ cuộc sống của hai người cộng thêm tác dụng hóa học mà sinh ra loại hiện tượng đó. Một nam một nữ ở cùng một chỗ, bên trong cơ thể có một loại kích thích gốc a-min C sẽ gia tăng thêm bài tiết, khiến cảm xúc của ngừoi đó gia tăng trong nháy mắt, sinh ra một loại cảm giác vui sướng, khi đột dày không ngừng gia tăng, loại trạng thái này liền có thể định nghĩa là tình yêu.

Thẩm Thần Triệt vân đạm phong kinh đưa ra kết luận, "Cho nên, khi cậu thích một người, đơn giản là do tác dụng của Hormone mà thôi"

Lâm Thư: .... không hổ là sinh viên khoa học tự nhiên...! Phương thức tư duy này, thực sự khiến cho người ta đấm đất nha! Phải đạt tới trình độ nào mới có thể đem tình yêu của vô số nam nữ giải thích được như vậy, không phải người nào cũng có thể giải thích được nha

Kinh hãi nhìn Thẩm Thần Triệt, Lâm Thư hoàn toàn nói không ra lời

"Đi thôi" Thẩm Thần Triệt giơ tay nhìn đồng hồ một chút, từ trên lan can nhẩy xuống.

Lâm Thư vội vàng đi theo phía sau cậu ta, nhìn hướng cậu ta đi không phải là trở về ký túc xá, không nhịn được tò mò, "Đi đâu vậy?"

"Cậu có mang tiền xu không?" Thẩm Thần Triệt hỏi một đằng trả lời một nẻo.

"Có, hai..."

"Ừm, tốt"

Lâm Thư cảm giác tâm trạng của Thẩm Thần Triệt có vẻ như đột nhiên khá lên, không ngờ tới cậu ta lại tớ một quán ăn nhỏ bên ngoài trường học, "Ông chủ, cho hai bát bánh trôi"

Sau đó xoay người hại híp mặt "Bánh trôi ở đây mùi vị rất là khá, tôi giới thiệu cho cậu một nhà hàng ngon, để báo đáp lại, cậu mới tôi ăn một bát bánh trôi thôi"

Nhìn Thẩm Thần Triệt mỉm cười, Lâm Thư không khỏi nghĩ, rốt cuộc tại sao lúc đầu Tiếu Đồng lại hình dung cậu ta là mỹ nam lạnh lùng? Mỹ nam thì không sai, nhưng mà đây rõ ràng là một mỹ nam háu ăn! Vì một bát bánh trôi thôi, là có thể cười hạnh phúc đến như vậy rồi

Nói cái gì mà giới thiệu một nhà hàng ngon chứ, chẳng qua là vì cậu không có mang tiền thôi, đúng không? vô lại

Mặc dù nói hương vị của bánh trông không tồi, nhưng mà Lâm Thư nhìn Thẩm Thần Triệt chỉ cảm thấy trong lòng có một oán niệm sâu xa.

Trên đường đưa Lâm Thư về ký túc xá, tâm trạng Thẩm Thần Triệt rất vui vẻ, cho dù Lâm Thư ghé vào lỗ tai cậu ta thì thầm không biết bao nhiêu lần, cậu ta cũng không nói ra câu "Muốn đưa cậu ra khỏi trái đất" chỉ trầm mặc nghe, thỉnh thoảng "Ừm" hoặc "A..." một câu, khiến cho tâm hồn yếu ớt của Lâm Thư cảm thấy được an ủi.

Đứng ở trước cửa ký túc xá, thật ra trong đáy lòng Lâm Thư rất cảm kích thẩm thần tiệt, người này mà làm bạn trai quả thực là vô cùng có ích nha...

Xoay người vẫy tay chào, Lâm Thư đột nhiên nghe được một câu, "Lâm Thư, thật ra thì cậu không phải lo lắng không ai thích cậu, quan trọng nhất là gặp đúng nhân tài, những người khác cũng chỉ là người đi đường thôi"

Lâm Thư trong nháy mắt đó lệ rơi đầy mặt! Đây thực sự là câu nói an ủi lòng người biết bao, Thẩm Thần Triệt, cậu thật sự là người tốt...

Nhưng mà Thẩm Thần Triệt thấy Lâm Thư kích động vẻ mặt kiềm chế, nhíu mày, "Nói sai rồi sao? tôi nhớ rõ là lời thoại trong phim truyền hình đúng như thế mà?"

Lâm Thư: ...Thẩm Thần Triệt, anh thắng!

Nhưng mà, ít nhiều Thẩm Thần Triệt đã khiến tâm trạng Lâm Thư thoải mái hơn nhiều.

Thế giới cũng sẽ không vì sự đau khổ của bạn mà thay đổi, vậy thì vì sao không vui vẻ mà sống, thật sự không cần thiết phải tự làm cho mình phiền não. Đây chính là suy nghĩ đơn giản của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.