Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 25: Chương 25: Bông vải




“A Đại, giúp ta đem cái sọt kia lại đây!” Đại Tráng sắp xếp xong bông vải đã phơi nắng đầu cũng không ngẩng lên nói.

Đợi một lúc lâu sau, vẫn không thấy động tĩnh gì, Đại Tráng nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua, cũng không nhìn thấy hình ảnh quen thuộc kia.

“Hi, A Đại không có tới nhỉ...” Đại Tráng cười khổ lắc lắc đầu, đây là tới lần thứ mấy, một năm này, Ngốc Tử giống như hình với bóng, lúc nào cũng đi theo phía sau mình, chính mình cũng đã sớm vô tri vô giác hình thành thói quen nhờ Ngốc Tử giúp đỡ...

Đại Tráng trồng hai loại bông vải, thu hoạch cũng không tệ lắm, ít nhất so với người chỗ này cũng xem ra khá tốt rồi. Đại Tráng sau khi cẩn thận quan sát, ngạc nhiên phát hiện ra, người trồng bông vải nơi này thế nhưng lại không ngắt ngọn cùng cành dư, vì vậy cho dù mọi người vô cùng cần cù chăm sóc, bắt côn trùng nhổ cỏ bón phân tưới nước đủ mọi thứ, nhưng sản lượng bông lại cực thấp. Có điều vì nhu cầu dùng bông vải cũng không lớn, cho nên cho dù sản lượng không cao, giá cũng vẫn rất thấp, đại đa số mọi người cũng không thích trồng bông vải.

Bông vải sau khi thu hoạch vô cùng chiếm chỗ, vận chuyển lên trên thôn bán cũng là một chuyện phiền phức, Đại Tráng gần đây bị đống bông vải này làm cho phiền não.

“Đại Tráng, Đại Tráng, có ở nhà không?”

“Tam bá mẫu, người đã tới, có chuyện gì? A, mau mau ngồi xuống!” Đại Tráng tười cười vừa vội vàng mở cổng vừa nói.

Đứng ở ngoài sân là một phụ nữ trung niên, Đại Tráng tuy gọi bà ấy là bá mẫu, thế nhưng cũng không có quan hệ thân thích gì. Nhưng mà bởi vì chồng của nàng cũng là họ Vương, đương nhiên tổ tiên khẳng định có thể là thân thích. Bởi vì mọi người đều là sống nhiều thế hệ ở nơi này, cho dù đụng phải thiên tai nhân họa phải đi ra ngoài lánh nạn, chờ sau khi tai vạ bình ổn, cũng sẽ cố gắng trở lại chốn cũ.

“Ha ha, Nhị Tráng, Đại Nựu Nhi các con đều ở nhà nha!” Người phụ nữ trung niên cao giọng chào mấy đứa nhỏ.

“Chào Tam bá mẫu!”

“Tam bá mẫu...”

...

Đại Tráng rót một chén nước ấm, lại bưng ra một bánh bao rang muối đi ra: “Tam bá mẫu người nếm thử đi, là do chúng con tự làm.”

Người phụ nữ trung niên cười, không khách khi cầm một miếng nhai lộp rộp.

“Đại Tráng a, Tam bá mẫu thấy các con thu hoạch không ít bông, hôm nay đến đây, là muốn tìm con mua một ít để làm hai cái nệm bông.” Người phụ nữ ăn gần xong, mới vỗ vỗ tay nói ra ý đồ đến.

Đại Tráng trong lòng vui vẻ, đúng rồi, thế nào lại không nghĩ tới vậy, trong thôn chắc chắn không ít nhà muốn dùng đến bông, sao không dứt khoát đem bông vải bán cho người trong thôn luôn...

“Được mà, bông vải tốt nhất trên trấn bán khoảng 3 văn tiền một cân, Tam bá mẫu đã nói, vậy thì lấy người 5 văn tiền hai cân!” Đại Tráng cười nói.

“Ha ha, được lắm, vậy bán cho Tam bá mẫu ba mươi cân, mua nhiều để làm cho mấy ca ca người thêm vài chiếc áo bông.” Người phụ nữ trung niên sảng khóa đếm 76 văn tiền đưa ra.

Trong nhà ban đầu có một cái cân, Đại Tráng trước đó vài ngày trong lúc rảnh rỗi, tìm để cân một ít lương thực thu hoạch, để xem năm nay thu hoạch ra sao, cho nên hiện giờ bán bông cũng tiện.

“Tốt lắm, Tam bá mẫu người xem cân đi!” Đại Tráng đem đòn cân đưa ra.

Người phụ nữ nhận cân để xem, quả cân treo trên tuyến lúc ấy nằm ở vạch ba mươi đến ba mươi mốt cân, nói cách khác là nhiều hơn ba mươi cân một chút.

“Ha ha, Đại Tráng cân thì còn xem cái gì...” người phụ nữ kia cười vui vẻ, tuy rằng đã nhìn rồi, miệng vẫn khách sáo.

Đại Tráng mỉm cười, không nói tiếp.

Khi tiễn Tam bá mẫu ra cửa, Đại Tráng cố ý dặn, nói: “Người ngàn lần đừng đem giá này nói cho người khác nghe, chúng con về sau bán cho người khác cũng không phải giá này...”

“Cái này Tam bá mẫu tất nhiên hiểu được, được rồi, con đi làm việc của con đi...” Người phụ nữ vui vẻ nói, vẻ mặt muốn dấu cũng dấu không được vui vẻ.

Ba mươi cân bông này khi mang rất nặng, lúc làm chăn bông hoặc áo bông, còn phải đánh hạt, tất nhiên cũng có người trực tiếp dồn vào trong rồi đánh, thế nhưng làm như vậy chăn bông nặng thêm cũng không nói, sau khi đập hạt xong độ giữ ấm không nhiều. Nhưng mà nơi này mùa đông đều là đốt giường đất, chăn bông cũng không cần quá lớn.

Vì để cho mọi người biết nhà mình muốn bán bông vải ngay trong thôn, Đại Tráng cố ý khi mấy người phụ nữ tụ tập tám đi qua nói mấy lần, hiệu quả rõ ràng có thể thấy được, không quá vài ngày mấy chỗ lân cận trong thôn cũng biết Đại Tráng muốn bán bông vải.

“Đại Nựu Nhi, em có muốn học may quần áo hay không?” Mấy ngày nay đón tiếp mấy phụ nữ mua bông, Đại Tráng nghĩ tới nhà mình có vài bé gái, Đại Nựu Nhi năm nay đã hơn năm tuổi, Nhị Nựu Nhi cũng đã sắp bốn tuổi, dựa theo tập quán thời này, cũng có thể bắt đầu tiếp xúc với việc kim chỉ. Thế nhưng Đại Tráng chính mình không có bản lĩnh dạy cái này. Tuy rằng bình thường khâu, may chắp vá cũng không thành vấn đề, nhưng mà nói làm quần áo hay thêu hoa này nọ, hoàn toàn không hiểu.

“Dạ, nhưng mà đại ca, nhà chúng ta...” Đại Nựu Nhi tuy rằng trả lời muốn, nhưng bé gái lại hiểu được tình huống trong nhà mình, cho dù chính bé muốn học cũng không có cách.

“Đại Nựu Nhi, cái này em không cần lo, em muốn học thì cứ học, còn lại giao cho đại ca là được.” Đại Tráng ôn hòa đối với bé gái hiểu chuyện cam đoan.

Dặn dò Nhị Tráng giữ nhà, Đại Tráng cầm 100 văn tiền, mười mấy cái trứng gà, mấy ngày hôm trước vừa bắt được 7, 8 con cá, gọi Đại Nựu Nhi, chuẩn bị đi thăm Vương quả phụ.

“Nhị Tráng, em đem tính nóng nảy của mình tiết chế lại, biết không! Hương thân quê nhà, đều người quen biết, cho mọi người thêm ít bông cũng không có gì, không cần quá để ý mấy việc nhỏ nhặt đó...” Đại Tráng lo lắng dặn dò Nhị Tráng.

Mấy ngày hôm trước, Đại Tráng đi trông lúa, để Nhị Tráng ở nhà trông chừng dùm, kết quá liền lập tức cùng với mấy phụ nữ ở thôn kế bên đến mua bông ầm ỹ. Kì thật cũng không có cái gì, Nhị Tráng đem cân, thế nhưng chỉ vừa đạt tới mức cân đủ thôi, người kia muốn nhiều thêm, Nhị Tráng sống chết không chịu, hai người liền vì chuyện này mà ầm ỹ đến khi Đại Tráng trở về.

“Được mà, hai người mau đi đi, em biết rồi!” Nhị Trạng vừa chơi với hai đứa sinh đôi, vừa nói.

Đại Tráng bán bông không chỉ dùng tiền, còn có thể dùng lúa đổi. Thế nhưng mấy lương thực khác Đại Tráng không lấy.

“Vương thẩm thẩm, Niếp Niếp, các ngươi ở nhà không?” Đại Tráng đứng ở bên ngoài hàng rào gọi.

“Đại Tráng ca ca, Đại Nựu Nhi tỷ tỷ, hai ngươi đến đây, mau vào!” Niếp Niếp cao hứng chạy tới mở cổng.

“Đại Tráng, Đại Nựu Nhi, mau vào ngồi!” Vương quả phụ cũng ra đón, cười nói.

“Vương thẩm thẩm, chúng con hôm nay tới là muốn cầu người một chuyện!” Đại Tráng nghiêm túc nói.

“Haizz, cái gì mà cầu hay không, có khả năng giúp đỡ nhất định sẽ giúp!” Vương quả phụ vội vàng nói.

“Vương thẩm thẩm, tình huống nhà chúng con người cũng biết, Đại Nựu Nhi sang năm liền sáu tuổi, con nghĩ muốn mời người chỉ dạy Đại Nựu Nhi việc kim chỉ, có được không?” Đại Tráng thành khẩn nói.

Vương quả phụ nhìn thoáng qua con gái nhỏ đang vô cùng vui vẻ chơi cùng Đại Nựu Nhi: “Không thành vấn đề, thế nhưng Vân thêu gia truyền của ta phải giữ để truyền lại cho Niếp Nhiếp, Đại Nựu Nhi có thể ở một bên nhìn, nhưng ta sẽ không dạy nó, cái khác thì không việc gì.”

“Dạ, như vậy cũng tốt lắm rồi, chỉ cần Đại Nựu Nhi học chút việc kim chỉ cơ bản là được, cảm ơn Vương thẩm thẩm!” Đại Tráng đương nhiên gật đầu, cầm mấy đồ đạc kia đặt lên bàn: “Mấy con cá này là do chính chúng con bắt, người nếm thử đi, còn có mấy cái này...”

“Không cần, không cần, ta dạy Niếp Niếp cũng là dạy, dạy Đại Nựu Nhi cùng Niếp Niếp hai đứa cũng là dạy...” Vương quả phụ từ chối nói.

“Vương thẩm thẩm, người hãy nhận lấy đi, bằng không con cũng không dám không xấu hổ để Đại Nựu Nhi lại đây phiền người. Sau này nói như thế nào người cũng coi là thầy của Đại Nựu Nhi, không có gì để chính thức bái sư, mấy vật nhỏ này, người nhất định phải nhận lấy!” Đại Tráng kiên quyết nói.

“Ngươi đứa nhỏ này nha, thật sự là dẻo miệng, còn cái gì mà thầy với không là thầy...” Vương quả phụ cười chọc ghẹo Đại Tráng vài câu, nhận tiền cùng đồ đạc.

“Vậy về sau Đại Nựu Nhi liền phiền người, Đại Nựu Nhi mỗi ngày sau khi ăn cơm trưa liền đên đây cùng người học một canh giờ, như vậy sẽ không làm lỡ việc của người đúng không?”

“Ừ, có thể, thẩm thẩm lúc nào cũng có thể, ngày mai cứ kêu Đại Nựu Nhi lại đây!” Vương quả phụ sảng khoái nói.

“Dạ, cảm ơn Vương thẩm thẩm, chúng con về trước đây!” Đại Tráng cao hứng nói.

“Đại Tráng, trong nhà nếu nói không có việc gì, để Đại Nựu Nhi ở chỗ này chơi với Niếp Niếp một chút đi!” Vương quả phụ nghe thấy con gái nhỏ mình thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khanh khách, mở miệng giữ lại Đại Nựu Nhi.

“Không thành vấn đề, Đại Nựu Nhi, ca ca về trước nha!” Đại Tráng đối Đại Nựu Nhi vẫn rất yên tâm, chào một tiếng rồi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.