Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 24: Chương 24: Mất đi. . .




Đối với chuyện Đại Tráng mang về một con lừa bệnh, ở trong thôn vẫn gây nên một trận oanh động không nhỏ, mọi người sau khi vây xem, đại đa số đều âm thầm cười nhạo Đại Tráng bị lừa, tiêu tiền mua một con súc vật không còn dùng được, thế nhưng cũng có một ít người chân chình lo lắng vì bọn Đại Tráng, hỗ trợ không ít chủ ý làm cách nào nuôi tốt con lừa này.

“Các con chiếu cố thật tốt con lừa này, cho dù không thể làm việc nặng, cũng có thể lôi kéo chút đồ đạc...”

“Ta nhớ rõ Tam Văn thôn có một đại phu súc vật, nếu không người đến tìm hắn xem, nói không chừng con lừa này cũng không phải thuộc loại bệnh tật.”

...

Đại Tráng chỉ mỉm cười đáp lại tất cả, cho dù là ác ý hay hảo ý đều không thèm để ý. Tuy rằng Triệu Tử Dương nói qua con lừa nhỏ này không có việc gì, để bảo đảm chắc chắn, Đại Tráng vẫn tìm Ngưu đại phu mua một số thảo dược trị tiêu chảy rồi lấy một cái tô bỏ vào cho lừa uống. Sau này tuy rằng con lừa vẫn gầy gò, nhưng tinh thần lại trở nên tốt hơn, còn lại chỉ cần chăm sóc kĩ càng, đầu xuân có lẽ có thể hỗ trợ việc này nọ.

Hôm này Ngốc Tử giống như bình thường lui tới, cùng với Đại Tráng, một bên đan giỏ, một bên câu được câu không nhàn thoại. Đại Tráng thường thường dạy mấy cái không quá phức tạp cho Ngốc Tử, cũng không có cố định gì, nghĩ cái gì thì nói cái đó cho Ngốc Tử.

“Ngốc Tử, Ngốc Tử, cháu còn không mau về nhà nhìn xem, bà nội của cháu sắp không xong rồi...” Sân bên ngoài truyền đến một trận âm thanh.

Cái giỏ trên tay Ngốc Tử “Phanh” một tiếng rơi xuống, có chút không biết phải làm sao nhìn Đại Tráng.

Đại Tráng sửng sốt một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh lão thái thái minh mẫn, thời điểm lễ mừng năm mới thấy không phải còn rất tinh thần sao, như thế nào lại không xong...

“Ta đi cùng ngươi trở về xem một chút.” Đại Tráng buông việc trong tay, bình tĩnh nói.

Vội vàng dặn dò Nhị Tráng cùng Đại Nựu Nhi vài câu, Đại Tráng cùng Ngốc Tử nhanh chóng chạy hướng nhà Ngô địa chủ.

Ngô lão thái thái là vào buổi sáng hôm nay mới xảy ra chuyện, lão thái thái là một người không chịu được nhàn hạ, sáng sớm liền đi thăm thú ruộng đồng. Không nghĩ tới là đến đầu ruộng liền trượt té, lúc ấy bốn phía lại không có người nào, thẳng đến khi người làm Ngô gia đến làm việc mới phát hiện lão thái thái nằm trên đất lạnh như bằng, vội vàng gọi người lại đây, đem lão thái thái nâng trở về, vẫn chưa kịp đi lên thôn tìm đại phu.

Khi Đại Tráng cùng Ngốc Tử đến, trong phòng đầy người, Ngưu đại phu đã tới, cầm mấy miếng nhân sâm đi ra, cho lão thái thái cầm hơi.

“Ngốc Tử...”

“A Đại đã trở lại... ”

“Lão thái thái...”

Trong đám người phát ra một trận xì xầm, sau đó tự động nhường ra một đường, Đại Tráng thở dài một hơi, nắm Ngốc Tử đi vào.

Lão thái thái nhìn thấy Ngốc Tử cùng Đại Tráng, ánh mắt sáng ngời, miệng phát ra âm thanh mơ hồ.

“Ta hiểu ý của bà, lão bà, ngươi đừng vội.” Ngồi ở bên giường Ngô lão thái gia thấp giọng nói.

Lão thái thái lại phát ra vài tiếng “Ô ô”, con mắt hướng bốn phía chậm rãi đảo một vòng.

“A Đại, lại đây, cho bà nội ngươi nhìn ngươi một chút!” Ngô lão thái gia hướng Ngốc Tử nhẹ giọng nói.

Đại Tráng đẩy Ngốc Tử một cái, Ngốc Tử lảo đảo một chút, hai chân mềm nhũn, quỳ gối trước giường.

Lão thái thái đưa mắt nhìn uống, cằm hơi hơi cúi, miệng lại thì thầm vài tiếng.

“Đại Tráng, ngươi cũng lại đây một chút!” Ngô lão thái gia hiểu rõ gật đầu, để cho Đại Tráng cũng tiến lên.

Đại Tráng áp chế khó hiểu trong lòng, vội tiến lên, quỳ gối kế bên Ngốc Tử trước giường lão thái thái.

Lão thái thái cố hết sức giơ tay lên, kéo tay Ngốc Tử chậm rãi đặt vào lòng bàn tay Đại Tráng.

“Nương, người đây là...” Đang cùng phụ thân Ngốc Tử đứng ở phía trước mẹ Ngốc Tử kinh hô nửa câu.

Ngô lão thái gia ngẩng đầu, quét mắt liếc nhìn con trai cả cùng con dâu một cái, ánh mắt kia lạnh như băng mạnh mẽ áp chế câu nói kế tiếp của con dâu cả.

“Người yên tâm, con sẽ cố gắng hết sức dạy A Đại, A Đại về sau cùng người thường nhất định sẽ không có gì khác nhau!” Đại Tráng cầm bàn tay run run của Ngốc Tử, nhìn lão thái thái với ánh mắt kiên quyết nói.

Lão thái thái hài lòng mấp máy miệng, đưa mắt nhìn về phía Ngô lão thái gia.

“Bà nói thì cứ nói gấp cái gì, con cháu đều có phúc của con cháu, bà chỉ là một bà ở nhà hưởng thanh phúc không được sao!” Ngô lão thái gia thương cảm nói.

Lão thái thái khó khăn nhếch miệng, tựa hồ muốn cười, nhưng cơ mặt cứng ngắt làm cho nụ cười kia nhìn qua vô cùng quỷ dị.

“Các ngươi đều lại đây!”

Ngô lão thái gia đối với các con đang canh giữ một bên nói, tiếp theo lại đối với người cùng thôn đang chen chúc trong phòng hô: “Hôm nay thỉnh mọi người ở đây đều làm chứng, lúc trước bà lão gả cho ta, cũng có một phần xính lễ, có 5 mẫu ruộn cạn tốt, 5 mẫu ruộng nước, 10 mẫu ruộng bình thường. Chiếu theo ý của bà ấy, hai mươi mẫu ruộng này, bà ấy đau lòng A Đại, sợ về sau A Đại không sống tốt, phân hai mẫu ruộng bình thường, hai mẫu ruộng nước cho A Đại, lấy hai mẫu ruộng tốt cho Đại Tráng, còn lại đến khi ba huynh đệ các ngươi chia đều, như vậy các ngươi đều hiểu rồi chứ!”

Đại Tráng nhíu mày, việc này phiền toái rồi!

Có hai nữ nhân nghe xong, trên mặt lập tức lộ rõ thần sắc bất mãn, thân mình sắp tiến về phía trước, há mồm định cãi lại, bị hai người chồng bên cạnh đúng lúc kéo lại.

Lão thái thái trong mắt ánh lên tia thỏa mãn, trong cổ họng phát ra mấy tiếng thều thào khe khẽ, hai mắt chậm rãi khép lại.

“Mẹ!”

“Bà nội!”

Đại Tráng lôi Ngốc Tử tránh ra chỗ khác, một đám người lập tức lại gần, bắt đầu gào khóc ầm trời.

Ngô lão thái thái cũng là người lớn tuổi, ba huynh đệ Ngô gia đã sớm an bài tốt hậu sự lão thái thái, cho nên mặc dù việc lão thái thái ra đi có vẻ đột nhiên, nhưng việc hạ táng cũng nhanh chóng triển khai không hề lộn xộn.

Đại Tráng cũng giống như mấy người cùng thôn, cùng mọi người, khi lão thái thái hạ táng đi lên đốt tiền giấy, dập đầu lạy ba cái.

“Đại Tráng, giữ.” Sau lễ tang lão thái thái, Ngốc Tử cầm mảnh giấy thở hổn hện chạy tới, nhét vào trong tay Đại Tráng, lại vội vã chạy trở về.

“Này, A Đại...” Đại Tráng kêu một tiếng, Ngốc Tử đã biến mất không thấy hình bóng.

Đại Tráng cúi đầu nhìn mảnh giấy trên tay, là khế đất, gồm tất cả những ruộng đất lúc trước Ngô lão thái gia đã nói cho mình và Ngốc Tử.

“Đại Tráng, Ngô địa chủ kêu ngươi qua một chuyến!” Chỉ chốc lát sau, sân bên ngoài truyền đến tiếng hô.

”Haizz...” Đại Tráng cau mày thở dài một hơi, xoay người vào nhà mang theo khế đất hai mẫu ruộng tốt kia, nhanh chóng đi theo người làm của Ngô gia.

Qủa nhiên vẫn là vì chuyện Ngô lão thái thái đưa cho Đại Tráng hai mẫu ruộng, ba người con dâu của Ngô gia có lẽ là thừa dịp Ngô lão thái gia không có ở nhà liền làm khó dễ.

“Mẹ muốn phân chia bình đẳng cho ba anh em của chúng ta, chị đây không nói gì, nhưng mà Đại Tráng lại là một người ngoài, hắn dựa vào cái gì?” Mẹ A Đại căm giận nói.

“Ta nói đại tẩu, ngươi cũng đừng làm vẻ nói người khác, đều là cháu của mẹ, chỉ có Ngốc Tử nhà chị được vài mẫu, cái này cũng không thể nào nói nổi đi!” Nữ nhân trẻ tuổi nhất cười nhạo nói.

“Cha không phải đã nói rồi sao, khi đó mẹ thương A Đại nha chúng ta, vì A Đại về tương lai...” Mẹ A Đại vội vàng nói.

...

Đại Tráng lắc lắc đầu, đem khế đất của hai mẫu ruộng hảo kia lấy ra giơ lên, cao giọng nói: “Ta biết ý tứ của các ngươi, này hai mẫu ruộng này cũng không là của ta, đây là khế đất.”

Ba nữ nhân đều kinh hỉ nhìn hướng Đại Tráng, trong mắt không che dấu sự tham lam.

“Thế nhưng, cái này như thế nào cũng là tâm ý của Ngô lão thái thái, cũng không thể cứ như vậy không công cô phụ, ta có thể đem hai mẫu ruộng này trả lại cho các ngươi, nhưng mà các người phải dùng bốn mẫu đất trũng ở bờ sông đổi lại!” Đại Tráng cầm lấy trang khế đất nói.

Ba người thoáng nhìn nhau, đều tư thấy được trong mắt đối phương sự nghi hoặc cũng khó hiểu.

Mảnh đất trũng ở bờ sông kia ban đầu chính là nhà của Ngô gia địa chủ, là lúc trước chuẩn bị mua ruộng nước, khi đó ở bờ sông giá mua thấp, mua một mảnh đất hoang, đều cải tạo thành ruộng nước, bốn mẫu kìa là nơi trũng thấp nhất, mưa hơi lớn một chút liền úng nước. Hơn nữa bởi vì địa hình có vẻ thấp, thường thường sau một trận mưa liền tạo thành ao, hoặc lúa đã muốn thu gặt, bên trong đầy nước, tạt cũng không tạt ra. Qua hai năm, cũng để bỏ trống, bốn mẫu kia lại không thể trồng loại cây khác, liền cứ để hoang ở đó. Đơn giản mà nói, bốn mẫu kia quả thực là giá trị gì cũng không có!

“Đây chính là do ngươi nói!” mẹ A Đại lo lắng nói.

“Vâng, các ngươi yên tâm, dùng cái khế đất đưa ra là được!” Đại Tráng không kiên nhẫn nói.

Ba nữ nhân nhỏ giọng thì thầm vài câu, kêu cha A Đại cầm khế đất lại, hiện tại Ngô lão thái gia còn tại thế, cho nên ba anh em Ngô gia không ở riêng, đều sống cùng một chỗ, khế đất cùng tài sản đều đặt cùng nhau.

Cha A Đại muốn nói gì lại thôi, đưa mắt nhìn, cuối cùng vẫn không nói cái gì.

“Phần này của ta có thể cho các ngươi như vậy, nhưng mà phần kia của A Đại...” Đại Tráng nói xong lạnh lùng nhìn mấy người trong phòng, đảo mắt, cao giọng nói: “Các ngươi ai cũng đừng nghĩ cái gì đến nó!”

Thừa dịp người trong phòng hoảng sợ, Đại Tráng vội vàng rời khỏi nhà Ngô gia đại chủ.

“Được rồi, không có việc gì, mấy ngày nay ngươi trước cứ giữ đạo hiếu với Ngô nãi nãi, lão nhân gia là thật tâm vì tốt cho ngươi, cái gì cũng không cần lo lắng, chờ thêm 49 ngày, là có thể tìm ta...” Ở trong sân, Đại Tráng vừa giúp Ngốc Tử chỉnh lại quần áo, vừa ôn nhu nói.

“Dạ!” Ngốc Tử gật gật đầu thật mạnh, cảm thấy mấy ngày nay lo lắng gì cũng đều biến mất, trong lòng nhẹ nhàng thở phào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.