Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 13: Chương 13: Ngốc tử




Ngốc Tử ăn một chén canh củ cải, rõ ràng vẫn chưa đủ no, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm trên bếp.

Đại Tráng thở dài một hơi, lại múc một bát nữa, đặt trước mặt Ngốc Tử. Ngốc Tử kia nhìn thấy, mơ hồ không rõ, nhìn chiếc đũa cùng cái bát đặt trước mặt.

Đại Tráng nói một hồi, Ngốc Tử kia mới hiểu là để cho nó ăn, không động tới đũa. Đại Tráng nhìn như vậy, cảm thấy có chút kì lạ. Hỏi Ngốc Tử vài câu, không cần đoán cũng hiểu được phần nào. Ngốc Tử này không biết dùng đũa, bình thường ăn cơm sẽ chậm thì không nói, còn có thể làm rớt cái này đổ cái kia, thế nên mấy người lớn trong nhà không thèm để ý tới nó, tất cả sau khi ăn xong thì Ngốc Tử cũng chỉ hết được nửa bát, mà còn chưa chắc là vào được miệng. Từ trước tới giờ, thế nhưng chưa từng được thêm cơm!

Chờ Ngốc Tử ăn xong, Đại Tráng dặn Nhị Tráng trông bếp, còn mình thì đem Ngốc Tử về nhà, kế hoạch lúc đầu là nói với người trong nhà tình hình Ngốc Tử một chút. Thế nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của con dâu nhà họ Ngô, ngay cả vết thương trên trán của Ngốc Tử cũng không thèm hỏi, có lẽ cũng sẽ không thèm nghe, mà cho là có biết cũng không bỏ công sức cho Ngốc Tử. Đại Tráng thở dài, cái gì cũng không nói.

Lúc sau về nhà, Đại Tráng mới bắt đầu xào rau, để Nhị Tráng gọi gia đình Đại bá phụ lại đây ăn cơm. Tiếp đó mọi chuyện đều như đã định, vui vẻ ăn cơm, làm các công việc chuẩn bị lễ mừng năm mới, thế nhưng Đại Tráng vẫn còn nghĩ tới chuyện của Ngốc Tử kia.

Ba mươi tết thì cùng Đại bá phụ đi thắp hương đốt vàng mã cho cha mẹ. Trước phần mộ còn treo thêm một cái đèn lòng nhỏ tự làm, những điều này là từ phong tục của địa phương, do Đại bá phụ trước đã nhắc Đại Tráng, tiền giấy, nhang, nến đều chuẩn bị đầy đủ, thế nên không có sự cố gì xảy ra.

“Đại Tráng, Nhị Tráng, đến nhà Đại bá phụ cùng đón giao thừa đi!” Đại bá phụ trên đường về thôn đề nghị.

Tam Nựu Nhi cùng hai đứa trẻ song sinh còn nhỏ, trời bên ngoài vô cùng lạnh, Đại Tráng sợ mấy đứa nhỏ nhiễm lạnh thì bệnh, để Đại Nựu Nhi ở nhà chăm sóc bọn nhỏ, còn mình cùng Nhị Tráng thì tới đây thắp nhang cho ba mẹ.

“Không sao đâu, một đám chúng con ở nhà đón giao thừa cũng vậy à.” Đại Tráng nhẹ nhàng từ chồi.

Hán tử trung niên nghĩ tới sắc mặt vợ nhà mình, cũng không tiếp tục nói gì.

Mấy đứa nhỏ trong nhà, chờ tới giờ tí, đều đốt một cái pháo bông nhỏ, mỗi người ăn một chén bánh sủi cảo, Đại Tráng liền để bọn nó đi ngủ, không ai có kiên trì thức đến sáng.

Sáng sớm ngày thứ hai thì bị tiếng pháo lách tách bên ngoài đánh thức, hẳn là mấy đứa trẻ đốt pháo chơi buổi sáng.

Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, Nhị Tráng lăn lông lốc, vừa mặt quần áo vừa phi nhanh ra ngoài, lần trước tập hợp Đại Tráng có mua cho nó mấy chục cái pháo, nó thật vất vả mới để dành tới lễ mừng năm mới, lúc này ngay cả quần áo chưa xong cũng không chờ được.

“Nhị Tráng, em đợt chút nữa đi, trước mang Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi đi chúc tết đã!” Đại Tráng ngồi xuống, gọi lại Nhị Tráng, vừa mặc quần áo, vừa dặn.

Nhị Tráng vội đáp một tiếng, nghĩ đến ngày hai mươi chín trước đó vì làm bị thương Ngốc Tử đã chọc giận đại ca nhà mình, nên lúc này không dám cãi lời, chỉ có thể kiềm chế mong muốn, chờ Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi mặc quần áo chải đầu. May là đi chúc tết các gia đình cũng có chuyện thú vị là được ăn thức ăn vặt!

Đuổi đi bọn Nhị Tráng, Đại Tráng vội vàng thừa dịp lúc Tam Nựu Nhi cùng hai đứa trẻ song sinh còn chưa tỉnh, chuẩn bị mấy loại đồ ăn, cũng nấu nước chuẩn bị trà.

Mấy thức ăn kia đều là của nhà làm, cũng chỉ là một khay bánh bao lớn, sau đó cắt thành miếng, sau khi phơi nắng thì rang với muối, dùng làm đồ ăn vặt vô cùng ngon. Kì thật vẫn là chiên thì tốt hơn, thế nhưng không có điều kiện, còn có đậu rang, mùi rất thơm ăn vào cũng không tệ. Thế nhưng cũng không nên ăn nhiều. Còn có một số thức ăn khác, nấu chín rồi phơi nắng, sắp ra cũng coi như khá nhiều.

Mấy đứa nhỏ trong thôn dần dần cũng ngừng đốt pháo, Đại Tráng mới thở phào nhẹ nhõm. Bên ngoài trời đã sáng, sắc trời thế nhưng vẫn còn âm u, xem ra tuyết sắp rơi.

Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi người đầy một đống thức ăn vặt trở về, còn Nhị Tráng thì cùng mấy đứa con trai ra ngoài đốt pháo không có trở lại. Năm mới đến, nên Đại Tráng cũng không có quản lí nó, tự mình làm một ít bánh canh, chuẩn bị ăn phổi heo.

Chúc tết đều là do Nhị Tráng đi, ở tuổi hai mươi mấy Đại Tráng cũng không hiếm lạ gì mấy loại phaó, đón tết lần đầu ở đây so với bình thường cũng không khác nhau, Đại Tráng im lặng, ngồi xuống đan giỏ, Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi,Tam Nựu Nhi ở trong phòng vừa coi hai đứa trẻ song sinh vừa cười đùa nói giỡn ăn đồ ăn vặt.

Bên ngoài nơi nơi phát ra âm thanh của pháo, Đại Tráng tập trung mắt nhìn một thời gian dài thế nên có chút hoa mắt, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài một chút cho mắt nghỉ ngơi, không ngờ lại phát hiện ở đối diện một đôi mắt to đen.

Ngốc Tử lui lại ba bước đứng nhìn vào trong, Đại Tráng nhíu mày, buông giỏ đang đan giở trong tay, đi qua mở cổng.

Ngốc Tử kia cũng không cần mời, run rẩy liền đi vào cổng.

Đại Tráng nhìn bộ dạng Ngốc Tử, như là sợ hãi, cả người đều co rúm, run run, môi trắng bệch, cả ngày cũng nói không nên lời.

Đại Tráng đóng cổng, kéo Ngốc Tử đi vào, lấy một ít nước ấm, bỏ tay nó vào rửa. Sau đó hỏi nhỏ, Ngốc Tử không trả lời, Đại Tráng lấy một cái ghế nhỏ đặt gần mình, để Ngốc Tử ngồi một chút, còn mình thì tiếp tục đan giỏ, đợi một lát thì hỏi lại một lần nữa, thật lâu sau, Ngốc Tử mới bình tĩnh lại, lắp ba lắp bắp nói.

Đại Tráng nhíu mày, thì ra là do mấy đứa nhỏ quậy phá, lấy Ngốc Tử làm trò vui, dùng pháo dọa Ngốc Tử, làm Ngốc Tử sợ tới mức trốn trái trốn phải, cũng không dám về nhà.

Đại Tráng thở dài một hơi, an ủi Ngốc Tử vài câu, cầm lấy miếng bánh bao rang muối đưa cho Ngốc Tử ăn, vừa đan giỏ, vừa dạy từ từ cho Ngốc Tử. Khả năng của mình chỉ có thể thế này thôi, Đại Tráng thầm nhủ.

Ngốc Tử là người đơn thuần, chỉ một lát sau liền đem mấy chuyện xảy ra ném ra sau đầu, ăn xong mấy miếng bánh bao, liền hứng thú nhìn Đại Tráng ngồi đan giỏ.

Đại Tráng thấy, cố ý đan chậm lại, để Ngốc Tử có thể nhìn thấy rõ ràng, gần nửa ngày trôi qua, Ngốc Tử từ sự chỉ dạy của Đại Tráng đã có giúp đỡ một chút, dù so với bọn Nhị Tráng có vẻ còn kém.

Đến giờ ăn trưa, bà Ngô đến tìm, mang Ngốc Tử về nhà ăn cơm, Ngốc Tử không chịu về, mặt bà trở nên nghiêm khắc.

“Ngươi về trước ăn cơm đi, buổi chiều không có việc gì thì qua đây chơi tiếp!” Đại Tráng kiên nhẫn khuyên nhủ.

Ngốc Tử nghe vậy lúc này mới quyến luyến rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.