Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 14: Chương 14: Ngốc Tử(tt)




Lần đầu đi chào các nhà trong thôn cùng đại bá phụ, căn cứ theo phong tục, tiếp theo hẳn là đi chúc tết nhà cậu. Đại Tráng vẫn như cũ để Nhị Tráng mang theo Đại Nựu Nhi và Nhị Nựu Nhi đi, người lần này muốn đến chúc tết là gia đình nhà họ Triệu ở nhà thôn bên. Đại Tráng còn không yên tâm cố ý nhờ người dân trong thôn đi cùng trên đường coi chừng dùm bọn nhỏ, về phần mình thì vẫn như bình thường, ở nhà nhóm bếp nấu cơm chăm sóc em, thời gian rảnh thì ngồi đan giỏ, chỉ có một chút không giống là có thêm một cái đuôi nhỏ. Ngốc Tử nhà họ Ngô kia từ sáng sớm đã liền canh giữ trước cổng, Đại Tráng sáng sớm mở cổng liền thấy cũng bị hoảng sợ. Đại Tráng làm cái gì, Ngốc Tử kia liền đi theo.

Đại Tráng có chút bất đắc dĩ nhìn Ngốc Tử, ôm Tam Trang đang khóc nhẹ nhàng đung đưa, miệng thì nhẹ giọng dỗ. Lúc sáng, Đại Tráng ở bếp nói với Ngốc Tử một chút, không chú ý động tĩnh trong phòng, thế là làm cho Tam Tráng tỉnh, ở trên giường trở mình một vòng, không biết như thế nào lại rớt xuống đất, may mắn là Đại Tráng sợ hai đứa trẻ song sinh thân thể yếu đuối, buổi tối không chịu nổi lạnh, đều cho bọn nhỏ mặc áo bông lúc ngủ. Tam Tráng lúc rơi xuống đầu cũng không đụng đất, cũng không bị thương gì, thế nhưng cũng nhất định sợ hãi.

Ngốc Tử ngơ ngác nhìn Đại Tráng, miệng vô ý thức lặp lại lời thì thầm của Đại Tráng.

Tứ Tráng vốn đang ngủ, lúc này bị tiếng khóc anh mình đánh thức, như là bình thương cũng hưởng ứng theo, há miệng khóc lớn. Tam Nựu Nhi mới hai tuổi có chút nhận biết đi qua vỗ vỗ Tứ Tráng, miệng phát ra tiếng kêu nho nhỏ ” Nga nga”, tất nhiên là bắt chược điệu bộ Đại Tráng bình thường hay dỗ bọn nhỏ ngủ, thế nhưng Tứ Tráng cũng không hiểu được, ngược lại còn khóc to hơn.

Đại Tráng nhìn thấy Tam Nựu Nhi ngẩng đầu nhìn mình, miệng mếu máo ủy khuất, trong lòng thầm nghĩ không tốt rồi, còn chưa kịp phản ứng, Tam Nựu Nhi liền mếu miệng khóc theo, nhất thời trong phòng diễn ra tình huống ba đứa cùng diễn tấu.

Đại Tráng vỗ trán, dỗ con nít mình đã không am hiểu rồi, bình thường đều là Nhị Nựu Nhi cùng Nhị Tráng chăm sóc ba đứa nó, lúc này thật chẳng có cách nào.

Ngốc Tử nhìn Đại Tráng sốt ruột, rồi lại cúi đầu nhìn Tứ Tráng đang gào khóc, bản thân cũng bắt chước bộ dạng của Đại Tráng, đem Tứ Tráng nhẹ nhàng ôm lấy, miệng lặp lại lời Đại Tráng mới nói, nói năng lung tung.

Đại Tráng nhíu mày, nhìn Ngốc Tử tuy ôm không thuần thục nhưng cũng coi như ổn, không đến mức làm Tứ Tráng rơi xuống đất, cứ để nó ôm, còn mình thì ngồi vào bên cạnh, ôm lấy Tam Tráng, một tay ôm lấy tnn, ôn nhu hỏi: ” Tam Nựu Nhi khóc cái gì, không phải đang tốt sao...”

Ngốc Tử thấy, cũng bắt chước bộ dáng Đại Tráng ngồi lại trên giường, thế nhưng có lẽ sợ làm rơi Tứ Tráng, không dám dùng một tay ôm đứa nhỏ như Đại Tráng.

Tam Nựu Nhi dù sao cũng lớn hơn một chút, thút tha thút thít nhìn Đại Tráng, đứt quãng nói: “Em trai, khóc...”

Đại Tráng nở nụ cười, vuốt đầu Tam Nựu Nhi nói: “Em trai còn nhỏ, Tam Nựu Nhi là chị nha, hai đứa nó khóc, Tam Nựu Nhi phải dỗ tụi nó mới đúng chứ!”

Tam Nựu Nhi gật gật đầu, mũi hồng hồng, vươn bàn tay nhỏ, vỗ nhẹ nhẹ vào tay Tam Tráng, nhỏ giọng nói: “Em trai không khóc, chị cho em ăn bánh nha!”

Đại Tráng phối hợp ôm Tam Tráng đung đưa vài cải, rồi đi qua phòng khác dời đi chú ý của hai đứa trẻ song sinh, sau một lát hai đứa trẻ mới yên tĩnh lại.

Đại Tráng thở phào nhẹ nhõ, buông Tam Tráng, nghĩ đi ra ngoài đổ một chậu nước ấm để ba đứa nhỏ lau mặt, thế nhưng lại không dám đi ra.

Ngốc Tử thấy Đại Tráng buông đứa nhỏ, cũng đem Tứ Tráng đặt bên cạnh, đứng lên.

Đại Tráng nghĩ nghĩ, dặn dò khẽ với Ngốc Tử: “Ngươi ở lại trong phòng giúp ta trông chừng ba đứa nhỏ đi, đừng để cho bọn nhỏ rơi xuống, ta đi lấy một ít nước để bọn họ rửa mặt.”

Ngốc Tử liên tục gật đầu, ý bảo mình đã biết.

“Nói chuyện, miệng đâu!” Đại Tráng thấp giọng sửa lại thói quen cho đúng.

“Được, được, nhìn...” Ngốc Tử vui vẻ đáp lời.

Đại Tráng nhìn Ngốc Tử đứng ở bên cạnh, không chớp mắt nhìn ba đứa nhỏ, mới yên tâm đi đến phòng bếp lấy nước nóng.

Đại Tráng sợ lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn, đem vật liệu làm giỏ đều mang vào phòng, ngồi ở một bên, còn Tam Nựu Nhi cùng hai đứa trẻ song sinh thì ở trên giường chơi.

Ngốc Tử thấy Đại Tráng ngồi đan giỏ, mắt liền sáng lên, tự động đi qua ngồi xuống giúp đỡ.

Có Ngốc Tử giúp, Đại Tráng lúc đi ra ngoài cũng không lo ba đứa nhỏ cho lắm, tốc độ đan giỏ cũng nhanh hơn, Đại Tráng trong lòng thầm nghĩ, xem ra mình tốn chút thời gian dạy Ngốc Tử, cũng không có gì sai, trong lòng thoải mái lại còn có thêm một người giúp đỡ.

Vào giữa trưa, bà Ngô tìm đến, Đại Tráng nhiệt tình tỏ ý muốn Ngốc Tử ở nhà mình ăn cơm, bà Ngô thế nhưng lại từ chối, như đang suy nghĩ cái gì liền rời đi.

Kỳ thật, bà Ngô hiện giờ đã lớn tuổi, cũng không còn chua ngoa như mấy năm trước, hiện giờ nhìn cháu cả không chịu nhìn mặt con dâu, hơn nữa cháu cả lại là một đứa ngốc, về sau mình cũng ông nhà mất, cháu cả không biết sẽ thành cái dạng gì, trong lòng liền không yên, thế nhưng bây giờ trong nhà mình cũng không phải là chủ, bà nhiều khi chỉ có thể nhắc nhở phải chăm sóc chảu cả nhiều một chút, thế nhưng hiện giờ cháu cả ở nhà Đại Tráng chơi vài lần trở về, thật giống như trở nên hiểu biết một chút, trong lòng không phải không từng nghĩ đến biện pháp, hạ quyết tâm trở về bàn bạc với ông nhà cùng con trai...

Đại Tráng tất nhiên không biết ý của bà Ngô, vội vàng làm chút mì, từ trong tủ lấy ra thịt heo đã rửa sạch, cắt thành miếng nhỏ,làm một bàn cơm đại Ngốc Tử.

Ngốc Tử cũng không biết từ chối, khách khí gì, làm cho liền thành thành thật thật cầm đũa, không thành thục gắp lấy ăn.

Đại Tráng làm cho hai đứa trẻ song sinh một ít trứng gà chưng, đã để nguội để lát nữa đút cho hai đứa nhỏ ăn, Đại Tráng còn cố ý thả thêm một chút thịt vụn, đảm bảo chất dinh dưỡng cho tụi nó.

Lúc chiều, bọn Nhị Tráng mới trở về, một hồi sau, Nhị Tráng mặt mày hớn hở đưa ra một ít tiền cho Đại Tráng.

Đại Tráng ngạc nhiên hỏi: “Ai cho vậy?”

Lúc trước, khi mình vừa tới đây, trong nhà đã hết thức ăn mấy ngày, cũng chỉ có đại bá mẫu keo kiệt ở giữa làm khó dễ, đại bá phụ cũng dám tặng một chút thức ăn, gia đình cậu ba lại không có chút phản ứng, lần này bọn Nhị Tráng đi chúc tết, tất nhiên sẽ không có khả năng liền cho Nhị Tráng tiền đâu.

“Bà ngoại vụng trộm đưa cho năm mươi đồng đó, nói không cần để mấy cậu biết, cậu ba thì cho hai mươi đồng.” Nhị Tráng đếm ngón tay nói.

Đại Tráng gật gật đầu, như vậy cũng không có gì kì lạ, bà ngoại sống với cậu cả, vợ cậu cả không muốn gánh thêm việc, dù cho bà ngoại muốn cũng không có cách nào, bản thân cậu hai cũng không ra gì, căn bản sẽ không giúp nhà mình, cậu ba thì cũng chả hơn gì, vợ cậu ba lại là một người vô cùng lợi hại, mà tình cảnh gia đình cậu cũng không tốt mấy... Đại Tráng dặn Nhị Tráng không cần nói ra mấy chuyện này, cầm lấy mấy đồng tiền cất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.