“Cô nàng đó và bốn tên kia được một gã bạn của họ tên là Jeb Oliver điều động. Hắn trả cho mỗi người một trăm đô la. Tôi nghĩ là hắn được năm trăm cho riêng phần mình. Tôi đến nhà của hắn, nhưng hắn đã chuồn mất.”
“Chuồn đi đâu?”
“Không ai biết. Hắn được một tên lái xe đến đón.”
“Hắn là ai?”
“Hắn làm việc cùng cửa hàng với cô nàng kia. Nhưng hắn còn là một tay bán ma túy cò con.”
“Thật à?”
Reacher gật đầu. “Có một cái nhà kho nằm sau căn nhà khóa bằng một ổ khóa đắt tiền. Có lẽ đó là nơi điều chế, hay là nơi chứa đồ. Hắn lúc nào cũng gọi điện thoại di động. Hắn có một chiếc xe tải giá trị gấp đôi tiền lương một năm của một nhân viên bán hàng. Và hắn đang sống với mẹ hắn.”
“Điều đó chứng minh được gì?”
“Những tay buôn ma túy thường sống với mẹ nhiều hơn những người bình thường. Tôi đọc điều này trên báo.”
“Tại sao?”
“Chúng thường có tiền án vặt. Chúng không thể thoát khỏi những cuộc kiểm tra lý lịch mà các chủ nhà thường làm trước khi cho thuê nhà.”
Helen không nói gì.
Reacher nói, “Tối qua cả bọn đều phê. Cả sáu đứa. Chắc hẳn là phê Speed [21], xét bộ dạng của con bé đó hôm nay thì biết. Nó khác hẳn. Xuống sắc lắm, như tình trạng sau khi dùng amphetamine.”
[21]: Tiếng lóng chỉ amphetamine - thuốc kích thích tổng hợp.
“Tụi nó dùng thuốc à? Vậy thì ông may mắn đấy.”
Reacher lắc đầu. “Muốn nện nhau với tôi, thì tốt nhất nên chọn thuốc giảm đau.”
“Chuyện này sẽ dẫn chúng ta đến đâu?”
“Hãy nhìn nó theo quan điểm của Jeb Oliver. Hắn làm một chuyện gì đó cho một người nào đó. Một phần vì công việc, phần thì vì ơn nghĩa. Có giá một nghìn đô. Hắn hẳn phải làm cho một ai đó có vị trí rất cao ở một trong những mối làm ăn của hắn. Và chắc chắn không phải cho tay quản lý cửa hàng phụ tùng xe hơi.”
“Thế ông nghĩ là James Barr có dính líu với một tay buôn ma túy à?”
“Chưa chắc đã dính líu. Nhưng có lẽ hắn bị một tên ép buộc vì lý do nào đó không rõ.”
Helen nói, “Điều này làm tăng thêm độ rủi ro.”
Reacher đáp, “Chút thôi.”
“Chúng ta nên làm gì đây?”
“Chúng ta nên đến bệnh viện. Để bác sĩ Mason tìm hiểu xem Barr có giả vờ mất trí không. Nếu có, thì cách nhanh nhất để giải quyết mọi chuyện là nện hắn cho đến khi nào chịu nói ra sự thật.”
“Nếu anh ta không giả vờ thì sao?”
“Thì sẽ có những biện pháp khác.”
“Chẳng hạn?”
Reacher đáp, “Sẽ nói sau. Hãy nghe các bác sĩ tâm lý nói gì đã.”
Helen Rodin đến bệnh viện bằng chiếc Saturn của cô, luật sư Alan Danuta ngồi bên cạnh ở ghế trước và Reacher nằm ườn ra ở băng ghế sau. Mason và Niebuhr theo sau cô trong chiếc Taurus mà họ thuê buổi sáng hôm đó ở Bloomington. Họ đậu kế bên nhau trong bãi đậu xe lớn dành cho khách thăm, và năm người ra khỏi xe, đứng giây lát rồi cùng đi về phía cửa chính của tòa nhà.
Grigor Linsky nhìn theo họ đi vào. Gã ở đầu bên kia bãi đậu xe, cách năm mươi bộ, ngồi trong chiếc Cadillac mà bà mẹ của Jeb Oliver đã thấy trong bóng đêm hôm trước. Gã để máy xe nổ và bấm điện thoại di động. The Zec trả lời ngay ở hồi chuông đầu tiên.
Lão hỏi, “Gì vậy?”
Linsky đáp, “Thằng lính rất khá. Hắn đã đến nhà thằng nhóc rồi.”
“Rồi sao?”
“Không có chuyện gì cả. Thằng nhóc không còn ở đó.”
“Vậy nó ở đâu?”
“Phân phối rồi.”
“Cụ thể?”
“Đầu và hai tay của nó nằm dưới sông. Phần còn lại nằm dưới tám thước đá nghiền trên đoạn đường số Một mới.”
“Giờ tình hình ra sao?”
“Thằng lính và con luật sư đang ở bệnh viện. Với ba đứa khác. Một luật sư và hai bác sĩ, em nghĩ vậy. Để kiếm luật sư chuyên biệt và các nhân chứng chuyên ngành.”
“Chúng ta có dễ thở không?”
“Chúng ta êm mà. Tụi nó sẽ phải cố gắng. Như anh biết đó, hệ thống ở đây là thế. Nhưng tụi nó sẽ không làm nên cơm cháo gì đâu.”
The Zec nói, “Nhớ đảm bảo cho điều đó.”
Bệnh viện nằm ở rìa ngoài của thành phố và do đó tương đối rộng rãi. Rõ ràng là không có hạn chế gì về đất đai. Reacher nghĩ, chỉ có sự hạn chế ngân sách của hạt đã giới hạn tòa nhà chỉ còn là bê tông thô và cao sáu tầng. Bê tông được sơn trắng bên trong và ngoài, và các tầng lầu khá thấp. Nhưng ngoài những điều đó ra, nó cũng giống với mọi bệnh viện khác. Và nó cũng có mùi giống mọi bệnh viện khác. Suy rã, tẩy uế, bệnh hoạn. Reacher rất ghét bệnh viện. Ông đi theo bốn người kia xuống một hành lang sáng và dài dẫn đến thang máy. Hai vị bác sĩ tâm lý dẫn đường. Trông họ thoải mái như ở nhà vậy. Helen Rodin và Alan Danuta theo sát họ. Họ bước cạnh nhau và trò chuyện. Hai vị bác sĩ tâm lý đến cửa thang máy và Niebuhr bấm nút. Những người kia bước vào đứng sau lưng ông. Helen Rodin quay ra và ngăn Reacher lại trước khi ông bắt kịp họ. Cô bước đến gần ông và nói thầm.
“Cái tên Eileen Hutton có ý nghĩa gì với ông không?”
“Sao vậy?”
“Cha tôi gửi fax danh sách nhân chứng mới. Ông ấy có thêm tên bà này vào.”
Reacher không nói gì.
Helen nói, “Hình như bà ta là người trong quân đội. Ông có biết bà ta không?”
“Tôi biết được ư?”
Helen bước tới gần hơn và quay lưng lại với những người khác.
Cô nói nhỏ, “Tôi cần biết những gì bà ta biết.”
Reacher nghĩ, Cái này chỉ làm rắc rối thêm.
Ông nói, “Hồi đó bà ấy là công tố viên.”
“Hồi nào? Mười bốn năm trước à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy bà ta biết đến đâu?”
“Tôi nghĩ hiện giờ bà ta đang làm việc ở Lầu năm góc.”
“Bà ta biết đến đâu, hả ông Reacher?”
Ông nhìn lảng đi.
“Bà ta biết hết,“ ông nói.
“Làm sao mà biết? Ông chưa bao giờ léng phéng đến gần tòa án mà.”
“Quả có thế.”
“Thế thì làm sao bà ta biết?”
“Bởi vì tôi ngủ với bà ấy.”
Cô trợn mắt nhìn ông. “Hy vọng là ông đang đùa.”
“Tôi không đùa.”
“Ông đã kể cho bà ta nghe tất cả à?”
“Lúc ấy chúng tôi đang cặp với nhau. Tôi kể cho bà ấy nghe mọi chuyện là điều tự nhiên. Chúng tôi cùng một phe mà.”
“Chỉ là hai người cô đơn trong sa mạc.”
“Chúng tôi trải qua một thời gian rất tuyệt. Ba tháng. Hồi đó bà ấy là một người dễ thương. Chắc hẳn lúc này vẫn vậy. Ngày đó tôi rất thích bà ấy.”
“Như thế là hơi nhiều so với những gì tôi cần biết, Reacher à.”
Ông không nói gì.
Helen nói, “Giờ thì việc này vượt khỏi tầm kiểm soát quá nhiều rồi.”
“Bà ta không thể sử dụng những điều bà ta có được. Thậm chí ít hơn cả tôi. Nó vẫn là thông tin mật và bà ta vẫn còn trong quân đội.”
Helen Rodin không nói gì.
Reacher nói, “Tin điều đó đi.”
“Vậy thì tại sao bà ta lại có tên trong cái danh sách khốn khiếp ấy?”
Reacher nói, “Đó là lỗi của tôi. Tôi nhắc đến Lầu năm góc khi nói chuyện với cha cô. Lúc tôi không thể hiểu vì sao tên tôi lại được nhắc đến. Chắc hẳn ông ta đã truy hỏi loanh quanh. Tôi cũng đã nghĩ ông ta có thể làm thế.”
“Nếu bà ta nói thì mọi chuyện sẽ chấm dứt trước khi nó bắt đầu.”
“Bà ta không thể nói.”
“Có lẽ bà ta có thể nói. Có lẽ bà ta sẽ nói. Đâu ai biết được quân đội sẽ làm cái khỉ gì?”
Chuông thang máy reo lên và đám người dồn đến cánh cửa gần hơn.
Helen nói, “Ông sẽ phải nói chuyện với bà ta. Bà ta sẽ đến đây để cung khai. Ông sẽ phải tìm hiểu những gì bà ta định nói.”
“Chắc giờ bà ta là tướng một sao. Tôi không thể bắt bà ta nói với mình bất cứ điều gì.”
Helen nói, “Tìm cách đi. Hãy khai thác những kỷ niệm ngày xưa.”
“Có lẽ tôi không muốn làm điều đó. Bà ấy và tôi vẫn cùng phe, nhớ đấy. Trong những chuyện dính đến chuyên viên E-4 James Barr.”
Helen quay đi, rồi bước vào thang máy.
Thang máy mở ra ở khách sảnh tầng sáu bằng xi măng sơn, một cánh cửa kim loại và kính dẫn vào một buồng nén khí an ninh. Đằng sau cánh cửa, Reacher có thể thấy những bảng chỉ dẫn đến một khu chăm sóc đặc biệt và hai phòng cách ly, một của nam và một của nữ, hai phòng bệnh thường và một phòng hộ sinh. Reacher đoán toàn bộ tầng sáu được chính phủ tài trợ. Nó không phải một nơi thoải mái gì. Nó là một sự kết hợp hoàn hảo giữa nhà tù và bệnh viện, mà cả hai thành tố đều không thú vị gì.
Một tay mặc đồng phục của Ủy ban trừng giới gặp cả nhóm ở bàn tiếp tân. Mọi người bị lục soát và phải ký vào giấy chịu trách nhiệm pháp lý. Sau đó một bác sĩ đến và đưa họ vào một sảnh đợi nhỏ. Anh ta là một người có vẻ mệt mỏi, trạc khoảng ba mươi, và sảnh đợi có những chiếc ghế bằng thép ống và nhựa xanh lá cây. Trông như chúng đã bị tước ra từ những chiếc Chevrolet của thập niên 50.
Tay bác sĩ nói, “Barr đã thức và khá tỉnh táo. Chúng tôi xếp hắn vào loại bệnh nhân tâm thần ổn định, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn khỏe mạnh. Vì thế, hôm nay chúng tôi giới hạn số lượng khách thăm, tối đa là hai người trong một lúc và chúng tôi muốn họ càng ngắn gọn càng tốt.”
Reacher thấy Helen Rodin mỉm cười, và ông hiểu vì sao. Cảnh sát sẽ luôn đến từng cặp hai người và do đó nếu Helen có mặt với tư cách luật sư của bị cáo sẽ thành ba người một lúc. Nghĩa là lệnh cấm của bác sĩ đang giúp cô có một ngày gặp-riêng-luật-sư.
Tay bác sĩ nói, “Cô em đang ở bên hắn. Tốt hơn là quý vị chờ cho tới khi họ xong việc rồi hẵng vào.”
Vị bác sĩ để họ ở lại đó và Helen nói, “Tôi sẽ vào trước, một mình. Tôi cần phải giới thiệu mình và được sự chấp thuận đại diện cho anh ta. Sau đó tôi nghĩ nên để bác sĩ Mason gặp anh ta. Rồi chúng ta sẽ quyết định làm điều gì kế tiếp tùy thuộc vào những kết luận của bà.”
Cô nói nhanh. Reacher nhận thấy cô hơi lo lắng. Hơi căng thẳng. Tất cả bọn họ đều có thể, trừ ông ra. Không có ai trong bọn họ, trừ ông ra, từng gặp James Barr trước đây. Barr đã trở thành một cái đích chưa xác định đối với từng người trong bọn họ, mỗi người một cách. Hắn là thân chủ của Helen, mặc dù chưa chắc đã là một thân chủ cô ưa lắm. Hắn là một đối tượng để nghiên cứu đối với Mason và Niebuhr. Có thể là đề tài của những báo cáo khoa học sau này, thậm chí là của tiếng tăm và uy tín. Có thể hắn là một hiện tượng đang chờ được đặt tên. Hội chứng Barr. Với Alan Danuta cũng thế. Có thể đối với ông ta, toàn bộ vụ này chỉ là một tiền lệ ở cấp Tòa án Tối cao sẽ được đem ra tranh cãi. Một chương trong sách giáo khoa. Một khóa học trong trường luật. Tiểu bang Indiana kiện Barr. Barr kiện chính quyền Hoa Kỳ. Họ đều đầu tư vào một kẻ mà họ chưa từng nhìn thấy.
Mỗi người chọn một chiếc ghế nhựa màu xanh và ngồi xuống. Sảnh đợi nhỏ xíu nồng mùi chlorine tẩy trùng và im ắng. Không một tiếng động nào ngoài tiếng nước chảy yếu ớt trong ống nước và tiếng rung động xa vắng của một chiếc máy trong một căn phòng khác. Không ai nói gì nhưng dường như mọi người đều hiểu họ không tránh được một quãng thời gian chờ đợi lâu dài. Nóng lòng cũng chẳng ích gì. Reacher ngồi đối diện Mary Mason, ông quan sát bà. Bà tương đối trẻ, so với tuổi của một chuyên gia. Bà có vẻ thân thiện và cởi mở. Bà đã chọn cặp kính gọng thật to để dễ nhìn thấy mắt bà. Đôi mắt bà trông hiền từ, thân thiện và làm người đối diện yên tâm. Bao nhiêu phần trăm là do thói quen nghề nghiệp và bao nhiêu phần trăm là thật thì Reacher không biết.
Ông hỏi bà, “Bà làm việc này như thế nào?”
Bà đáp, “Việc thẩm định ư? Xuất phát điểm, tôi giả thiết rằng nó có khả năng là thật nhiều hơn. Một chấn thương não đủ để hai ngày mê man thì hầu như luôn luôn gây ra mất trí nhớ. Điều này đã được xác nhận từ lâu rồi. Sau đó tôi chỉ việc quan sát bệnh nhân. Những bệnh nhân thật sự mất trí nhớ rất bối rối vì tình trạng của mình. Họ mất định hướng và sợ hãi. Người ta có thể thấy họ thật cố gắng nhớ lại. Họ muốn nhớ lại. Những kẻ giả vờ thì khác hẳn. Ông có thể thấy họ tránh né các ngày quan trọng. Họ nhìn tránh qua những ngày ấy, trong đầu họ. Thậm chí có khi nhìn tránh đi thực sự nữa. Thường có một số ngôn ngữ cử chỉ đặc biệt dễ nhận thấy.”
Reacher nói, “Nghe có vẻ rất chủ quan.”
Mason gật đầu, “Nói chung là chủ quan. Rất khó chứng minh căn bệnh là giả. Người ta có thể sử dụng kỹ thuật nội soi cắt lớp não để chỉ ra hoạt động não khác nhau, nhưng diễn giải kết quả chụp ra sao vẫn là chủ quan. Nhiều khi thôi miên cũng có ích, nhưng nhìn chung thì các tòa án sợ việc thôi miên. Vì thế, vâng, đây hoàn toàn là chuyện phỏng đoán, chỉ thế thôi.”
“Bên khởi tố thuê ai vậy?”
“Một ai đó giống y như tôi. Tôi đã từng làm việc cho cả hai phía.”
“Vậy rốt cuộc là vấn đề quan điểm à?”
Mason lại gật đầu. “Thường thì chỉ là xem người nào có nhiều chữ cái theo sau tên của họ hơn. Đó là bên mà bồi thẩm đoàn hưởng ứng.”
“Bà có rất nhiều chữ cái.”
Mason đáp, “Nhiều hơn hầu hết những người khác.”
“Hắn sẽ quên chừng bao nhiêu?”
“Vài ngày, ít nhất là vậy. Nếu chấn thương xảy ra vào thứ Bảy, tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu hắn nhớ bất cứ điều gì sau ngày thứ Tư. Trước đó sẽ là một khoảng mờ dài cũng chừng ấy ngày trong đó hắn nhớ một số điều và quên một số điều khác. Nhưng đó chỉ là tối thiểu. Tôi đã thấy những trường hợp quên mất nhiều tháng, đôi khi sau cả những chấn động, thậm chí chưa bị hôn mê.”
“Liệu có nhớ lại điều gì không?”
“Có thể có vài điều từ khoảng mờ ban đầu. Hắn có thể lần ngược trở lại từ điều sau cùng nhớ được qua vài ngày trước đó. Hắn có thể nhớ ra được một vài sự kiện trước kia. Từ đó lần tới trước, hắn sẽ bị giới hạn nhiều hơn. Nếu hắn nhớ được bữa ăn trưa sau cùng, thì rốt cuộc hắn có thể nhớ đến cả bữa ăn tối. Nếu hắn nhớ mình đi xem phim, thì rốt cuộc hắn có thể nhớ lại việc lái xe về nhà. Nhưng sẽ có một ranh giới xác định ở đâu đó. Thường gặp nhất là đêm cuối cùng mà hắn ý thức được khi hắn đi ngủ.”
“Hắn sẽ nhớ chuyện mười bốn năm về trước chứ?”
Mason gật đầu, “Trí nhớ dài hạn của hắn nói chung sẽ không bị hỏng. Có vẻ như khái niệm “dài hạn” đối với mỗi người lại khác nhau, bởi đây có vẻ hoàn toàn là chuyện trao đổi tế bào theo nghĩa đen từ một phần của não đến một phần khác của não, và không có hai bộ não nào giống y như nhau. Sinh lý con người vẫn chưa được hiểu hết. Giờ đây người ta thích so sánh với máy vi tính, nhưng điều đó hoàn toàn sai lầm. Đây không giống như ổ cứng và bộ nhớ RAM. Bộ não là hoàn toàn hữu cơ. Nó giống như việc ném một túi táo xuống cầu thang vậy. Một số trái bị giập, một số trái thì không. Nhưng tôi cho rằng mười bốn năm có thể coi là dài hạn đối với bất cứ ai.”
Phòng đợi im ắng trở lại. Reacher lắng nghe tiếng máy ì ầm từ xa vẳng tới. Ông đoán đó là nhịp đập từ một cái máy đang ghi lại, hay đang kích thích cho tim đập. Nó chạy ở mức bảy mươi nhịp trong một phút. Tiếng động khá êm ả. Ông thích nó. Rồi một cánh cửa hé mở ở đoạn giữa một nhánh hành lang và Rosemary Barr bước ra. Cô đã tắm, tóc đã chải nhưng vẫn có vẻ gầy gò, mệt mỏi, mất ngủ và trông già hơn hôm trước đến chục tuổi. Cô đứng yên một thoáng rồi nhìn quanh, chậm chạp bước đến sảnh đợi. Helen Rodin đứng dậy bước đến gặp cô ở giữa đường. Họ đứng bên nhau, thấp giọng trò chuyện. Reacher không thể nghe họ nói gì với nhau. Một bản báo cáo tiến độ hai chiều, ông nghĩ, y tế trước, pháp lý sau. Rồi Helen khoác tay Rosemary và dẫn cô ra chỗ mọi người. Rosemary nhìn hai vị bác sĩ, rồi Alan Danuta và Reacher. Cô im lặng. Rồi cô bước đến bàn bảo vệ, một mình, không nhìn lại.
Niebuhr nói, “Phản xạ lảng tránh. Tất cả chúng ta đến đây để soi mói anh cô ấy, về mặt sinh lý, tâm lý, luật pháp cũng như ẩn dụ. Đó là sự xâm nhập và nó không thú vị chút nào. Và thừa nhận chúng ta có nghĩa là thừa nhận nguy cơ bị kết án của anh cô ấy.”
Reacher nói, “Có lẽ chỉ vì cô ấy mệt quá thôi.”
Helen nói, “Tôi sẽ vào gặp anh ta bây giờ.”
Cô đi trở lại hành lang và bước vào căn phòng mà Rosemary vừa bước ra. Reacher nhìn theo cô cho đến khi cánh cửa đóng lại. Rồi ông quay sang Niebuhr.
“Ông có thấy chuyện thế này bao giờ chưa?”
“Tình trạng bị cưỡng bách? Thế ông gặp tình trạng này chưa?”
Reacher mỉm cười. Mọi chuyên gia tâm lý mà ông đã gặp đều thích trả lời bằng một câu hỏi. Có lẽ họ được dạy như thế, từ ngày đầu tiên nhập môn vào trường tâm lý.
Ông đáp, “Tôi đã gặp nhiều lần rồi.”
“Nhưng?”
“Thường thì có nhiều bằng chứng về một mối đe dọa khủng khiếp hơn.”
“Một mối đe dọa cho em gái mình không là khủng khiếp sao? Tôi tin là chính ông cũng đã tự đi đến giả thuyết ấy.”
“Cô ấy chưa bị bắt cóc. Cô ấy không bị nhốt ở đâu cả. Anh ta có thể sắp xếp để cô ấy được bảo vệ. Hay bảo cô ấy rời khỏi thị trấn.”
Niebuhr nói, “Chính xác. Chúng ta chỉ có thể kết luận rằng anh ta bị ra lệnh không được làm bất cứ chuyện gì như thế. Rõ ràng là anh ta bị sai để mặc cô ấy ở đó, không biết gì cả, có thể bị hại bất kỳ lúc nào. Điều đó đủ cho chúng ta thấy sự cưỡng bách ghê gớm đến thế nào. Và nó đã chứng tỏ cho anh ta biết nó ghê gớm như thế nào. Và cũng chứng tỏ cho anh ta biết anh ta yếu đuối như thế nào so với nó. Hằng ngày. Chắc hẳn anh ta phải sống trong sợ hãi ghê lắm, và bất lực, và cảm thấy tội lỗi vì vẫn phải tuân lời.”
“Ông đã bao giờ gặp một người có lý trí bị khiếp sợ đến độ phải làm như hắn ta chưa?”
Niebuhr đáp, “Rồi.”
Reacher nói, “Tôi cũng thấy rồi. Một hai lần gì đó.”
“Kẻ đe dọa phải là một con quái vật ghê gớm lắm. Mặc dù tôi nghĩ sẽ thấy những nhân tố khác tham gia vào, để củng cố hay bổ sung thêm. Rất có khả năng là một mối quan hệ mới đây, một tình trạng phụ thuộc, mê đắm, một khát vọng muốn làm vui lòng, muốn gây ấn tượng, muốn được coi trọng, muốn được yêu.”
“Một người đàn bà?”
“Không, người ta không giết người để tạo ấn tượng với phụ nữ. Việc đó thường gây phản ứng ngược. Đây là một người đàn ông. Cám dỗ, nhưng không phải theo kiểu nhục dục. Có sức cưỡng chế, đại loại vậy.”
“Một tính nam áp đảo và một tính nam lệ thuộc.”
Niebuhr nhắc lại, “Chính xác. Và chút miễn cưỡng sau cùng, nếu còn, cũng được giải quyết bởi sự đe dọa nhằm vào cô em gái. Có thể là ông Barr không bao giờ hoàn toàn biết chắc rằng sự đe dọa là đùa hay thật. Nhưng anh ta quyết định không kiểm tra nó. Động cơ của con người rất phức tạp. Phần lớn người ta không thật sự hiểu tại sao người ta làm điều này điều nọ.”
“Chắc chắn rồi.”
“Ông có biết vì sao ông làm điều này điều nọ không?”
Reacher đáp, “Đôi khi. Những lúc khác, tôi không biết gì hết. Có lẽ ông có thể giải thích cho tôi biết.”
“Thông thường thì tôi tính tiền rất đắt. Bởi thế tôi mới có thể làm được những chuyện kiểu này không công.”
“Có lẽ tôi có thể trả cho ông năm đô một tuần, như là thuê vậy.”
Niebuhr ngập ngừng mỉm cười.
Ông nói, “Ô, không. Chắc là không đâu.”
Rồi sảnh đợi lại trở nên im lặng trong suốt mười phút. Danuta duỗi thẳng chân ra và giở xem giấy tờ bên trong một cái cặp tài liệu mà ông đặt trên đùi. Mason nhắm mắt và có thể đã thiếp ngủ. Niebuhr nhìn đăm đăm vào khoảng không. Ba người này rõ là đã quen với việc chờ đợi. Reacher cũng vậy. Ông đã từng là quân cảnh trong mười bốn năm, và Khẩn trương lên rồi chờ đợi mới là phương châm đích thực của quân cảnh. Không phải là Giúp đỡ, Bảo vệ, Bênh vực. Ông tập trung vào nhịp tim điện tử đằng xa, và giết thì giờ.
Grigor Linsky vòng xe lại và nhìn các cánh cửa bệnh viện trong kính chiếu hậu. Tự cá với mình rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra trong ít nhất sáu mươi phút nữa. Ít nhất là sáu mươi, nhưng không quá chín mươi. Rồi gã tính nhẩm lại thứ tự ưu tiên trong trường hợp họ không ra cùng với nhau. Gã sẽ bỏ qua ai và theo ai đây? Sau cùng, gã quyết định sẽ theo bất cứ kẻ nào hành động một mình. Gã cho rằng khả năng cao nhất là thằng lính. Gã đoán là đám luật sư bác sĩ sẽ trở về văn phòng. Những người này thì dễ tiên đoán được. Thằng lính thì không.
Helen Rodin đi ra khỏi phòng của James Barr sau mười lăm phút. Cô đi thẳng đến sảnh đợi. Mọi người nhìn cô. Cô nhìn Mary Mason.
Cô nói, “Đến phiên bà.” Mason đứng lên, đi xuống hành lang. Bà không cầm theo vật gì. Không cặp, không giấy tờ, không bút viết. Reacher nhìn theo bà cho đến khi cánh cửa phòng khép lại. Rồi ông dựa ngửa ra sau lưng ghế, im lặng.
Helen cất giọng, không nhằm vào ai. “Tôi thích anh ta.”
Niebuhr hỏi, “Anh ta thế nào rồi?”
Helen đáp, “Yếu lắm. Bị ăn đòn te tua. Như thể bị một chiếc xe tải húc phải.”
“Anh ta có tỉnh táo không?”
“Anh ta tỉnh táo. Nhưng không nhớ chuyện gì cả. Và tôi không nghĩ là anh ta giả vờ.”
“Anh ta không nhớ đến đâu?”
“Tôi không xác định được. Anh ta nhớ đang nghe trận bóng chày trên radio. Có thể là tuần trước hay tháng trước.”
Reacher nói, “Hay năm trước.”
Danuta hỏi, “Anh ta có chấp nhận sự đại diện của cô không?”
Helen đáp, “Bằng lời thôi. Anh ta không thể ký giấy tờ gì cả. Tay anh ta bị còng vào giường.”
“Cô có kể lại cho anh ta về những lời buộc tội và chứng cứ không?”
Helen nói, “Tôi buộc phải kể. Anh ta muốn biết vì sao tôi nghĩ là anh ta cần một luật sư.”
“Và?”
“Anh ta cho rằng mình có tội.”
Mọi người im lặng một lúc. Sau đó Alan Danuta đóng cặp lại và đặt nó xuống sàn nhà. Ngồi lên, thẳng và nhanh, toàn bộ chỉ trong một động tác gọn gàng.
Ông nói, “Xin chào mừng đến với vùng xám [22]. Đây là nơi khởi nguồn luật lệ tốt.”
[22]: Trong luật, từ “vùng xám” chỉ phạm vi không có pháp chế hay tiền tệ rõ ràng, hoặc nơi luật pháp đã không được chấp nhận trong một thời gian dài khiến cho sự việc không chắc là có thể chấp nhận được hay không.
Helen nói, “Chuyện này không có gì là tốt cả. Cho đến lúc này thì không.”
“Chúng ta tuyệt đối không thể để cho anh ta ra tòa. Chính quyền đã làm cho anh ta bị thương vì sự cẩu thả của họ, và bây giờ thì muốn đưa ra phán xử sự sống còn của anh ta? Không được đâu. Nhất là nếu anh ta thậm chí không thể nhớ cái ngày diễn ra sự kiện. Anh ta làm sao có thể biện hộ được đây?”
“Cha tôi sẽ điên lên cho xem.”
“Hiển nhiên rồi. Chúng ta sẽ phải gỡ cho anh ta. Chúng ta sẽ phải đến tận Tòa Liên bang. Dù sao nó cũng là vấn đề của điều luật nhân quyền. Liên bang, rồi Tòa Phúc thẩm, rồi Tòa án tối cao. Tiến trình là vậy.”
“Đó là một tiến trình rất dài.”
Danuta gật đầu.
Ông nói, “Ba năm. Nếu chúng ta may mắn. Tiền lệ thích hợp nhất với trường hợp này là vụ Wilson, và vụ đó kéo dài ba năm rưỡi. Gần bốn năm.”
“Và chúng ta không có gì bảo đảm sẽ thắng. Chúng ta có thể thua.”
“Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ theo đuổi vụ kiện và làm hết sức mình thôi.”
Helen nói, “Tôi không đủ khả năng cho việc này.”
“Về mặt trí tuệ ư? Đó không phải là điều tôi được biết.”
“Về mặt khôn khéo, chiến lược. Và tài chính.”
“Có những hội đoàn cựu chiến binh có thể hỗ trợ tài chính. Xét cho cùng thì ông Barr đã phụng sự Tổ quốc. Và giải ngũ trong danh dự.”
Helen không đáp. Chỉ liếc nhìn sang Reacher. Reacher không nói gì thêm. Ông quay đi nhìn vào bức vách. Ông đang suy nghĩ thằng cha này lại sắp thoát khỏi tội giết người nữa ư? Hai lần?
Alan Danuta xoay trở trong ghế.
Ông nói, “Có một sự lựa chọn khác. Về luật pháp thì nó không hay ho lắm đâu, nhưng nó có thật.”
Helen hỏi, “Nó là gì vậy?”
“Biếu cho cha cô kẻ giật dây con rối. Trong tình hình hiện tại, được nửa ổ bánh còn hơn là không có gì. Và dù sao kẻ giật dây là nửa ổ bánh ngon hơn.”
“Ông ấy có chịu như thế không?”
“Có lẽ cô hiểu ông ấy hơn là tôi hiểu mà. Nhưng ông ấy sẽ là đồ ngốc nếu không chịu điều đó. Ông ấy đang đối mặt với tiến trình phúc thẩm tối thiểu là ba năm trước khi ông ấy mang được ông Barr ra tòa, nếu được. Và bất cứ công tố viên thạo việc nào cũng muốn bắt được con cá to hơn.”
Helen lại liếc nhìn Reacher.
Cô nói, “Kẻ giật dây mới chỉ là một giả thuyết. Chúng ta không có bất cứ một điều gì, dù chỉ hơi hơi giống với chứng cứ.”
Danuta nói, “Tùy cô chọn thôi. Nhưng thế nào đi nữa thì cô cũng không thể để cho Barr ra tòa.”
Helen nói, “Từng bước một đã. Để xem bác sĩ Mason nghĩ gì.”
Hai mươi phút sau bác sĩ Mason bước ra. Reacher nhìn bà ta bước đi. Chiều dài của bước chân, cái nhìn trong mắt, và bộ dạng quai hàm của bà cho ông biết rằng bà đã có một kết luận chắc chắn. Không có gì còn ngập ngừng. Không ngần ngại, không ngờ vực. Không chút nào hết. Bà ngồi xuống và vuốt thẳng nếp váy trên gối.
Bà nói, “Chứng mất trí nhớ ngược [23] lâu dài. Hoàn toàn thật. Rõ ràng như mọi trường hợp mà tôi từng gặp.”
[23]: Retrograde Amnesia: hội chứng mất khả năng phục hồi lại các thông tin đã được tiếp thu trước thời điểm mất trí nhớ.
Niebuhr hỏi, “Bao lâu?”
Bà đáp, “Giải bóng chày ngoại hạng sẽ cho chúng ta biết điều đó. Điều sau cùng mà anh ta nhớ được là một trận của đội Cardinals. Nhưng tôi thiên về kết luận một tuần hay nhiều hơn, đếm ngược lại kể từ hôm nay.”
Helen nói, “Nghĩa là gồm cả ngày thứ Sáu.”
“Tôi e là vậy.”
Danuta nói, “Được rồi, thế đấy.”
Helen nói, “Hay lắm.” Cô đứng lên, mọi người đứng lên theo, cùng đi vòng quanh và rốt cuộc quay về phía lối ra, không biết là có chủ ý hay không, Reacher không chắc lắm. Nhưng rõ ràng là Barr đã ở lại sau họ, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Anh ta đã từ một con người biến thành một ca y khoa và một vụ tranh cãi pháp lý.
Ông nói, “Quý vị đi trước đi.”
Helen hỏi, “Ông ở lại đây à?”
Reacher gật đầu.
Ông nói, “Tôi sẽ ghé nhìn anh bạn cũ một lát.”
“Vì sao?”
“Tôi đã không gặp hắn mười bốn năm rồi.”
Helen bước gần đến ông, cách xa những người khác.
Cô lặng lẽ hỏi, “Nói đi, vì sao vậy?”
Ông đáp, “Đừng lo. Tôi sẽ không tắt máy thở của hắn đâu.”
“Tôi mong là như vậy.”
Ông nói, “Tôi không thể. Tôi không có nhiều bằng chứng ngoại phạm phải không nào?”
Cô đứng yên một lúc, im lặng. Rồi bước lui nhập với những người kia. Họ cùng đi ra với nhau. Reacher nhìn theo họ đi đến bàn bảo vệ, và khi họ vừa bước qua cánh cửa thép vào thang máy thì ông quay lưng bước xuống hành lang đến cửa phòng của James Barr. Ông không gõ cửa. Chỉ ngừng lại một nhịp và xoay nắm cửa bước vào.