Chương 7
Căn phòng được sưởi nóng quá mức. Thậm chí có thể nướng chín gà trong phòng. Một cửa sổ rộng có rèm lá sách trắng đóng lại che ánh nắng. Chúng sáng lên khiến căn phòng chìm trong một ánh sáng dìu dịu. Dụng cụ y tế chất đống khắp nơi. Một chiếc máy hô hấp nhân tạo bị rút điện nằm yên lặng. Các cột tiếp nước và máy trợ tim. Ống dẫn, các túi nước và dây nhợ.
Barr nằm ngửa trên chiếc giường đặt ở giữa phòng. Không có gối. Đầu hắn được kẹp trong một cái khung cố định. Tóc cạo sạch và băng dán đầy trên những cái lỗ mà người ta khoan vào sọ. Vai trái được quấn băng cho tới cùi chỏ. Vai phải để trần và không có vết tiêm. Làn da ở đó xanh mướt, mỏng, và nổi vân. Ngực và hông quấn băng. Tấm trải giường cuốn xuống đến ngang hông. Hai tay để xuôi hai bên và cổ tay bị còng vào thanh chắn giường. Những kim truyền được dán băng vào mu bàn tay trái. Một cái kẹp trên ngón giữa bàn tay phải được nối với một cái hộp bằng một sợi dây màu xám. Những sợi dây màu đỏ thò ra từ dưới mớ băng gạc trên ngực. Chúng nối với một chiếc máy có màn hình. Màn hình chiếu một đồ thị đang chạy làm Reacher nhớ lại chiếc băng ghi âm của công ty điện thoại về vụ nổ súng. Những đỉnh rất nhọn và đường thoải dài. Chiếc máy bíp một tiếng mơ hồ mỗi khi có một đỉnh hiện lên trên màn hình.
Barr hỏi, “Ai đó?”
Giọng hắn yếu ớt, khàn đục và chậm. Và sợ hãi.
“Ai đó?” Hắn hỏi lại. Đầu bị kẹp khiến tầm nhìn của hắn bị giới hạn. Đôi mắt hắn di động, trái phải, lên xuống.
Reacher bước đến gần hơn. Cúi xuống giường. Không nói gì cả.
Barr nói, “Ông.”
Reacher đáp, “Tôi đây.”
“Tại sao?”
“Anh biết vì sao mà.”
Bàn tay phải của Barr run rẩy. Cử động đó làm sợi dây trên cái kẹp rung gờn gợn. Chiếc còng va vào thanh chắn giường kêu lách cách nho nhỏ.
Hắn nói, “Tôi đoán là tôi đã làm cho ông thất vọng.”
“Tôi nghĩ đúng vậy.”
Reacher quan sát đôi mắt của Barr, vì chúng là bộ phận duy nhất trên cơ thể hắn có thể cử động. Hắn không có khả năng ra dấu. Đầu hắn bất động và hầu hết những phần còn lại bị bó kín như một xác ướp.
Barr nói, “Tôi không nhớ chuyện gì hết.”
“Anh có chắc không?”
“Tất cả trống trơn.”
“Anh có hiểu rõ tôi sẽ làm gì với anh nếu anh giỡn mặt với tôi không?”
“Tôi có thể đoán được đại khái.”
Reacher nói, “Vậy thì hãy nhân điều đó lên gấp ba lần.”
Barr đáp, “Tôi không giỡn mặt ông đâu. Tôi chỉ không thể nhớ được điều gì cả.” Giọng hắn lặng lẽ, bất lực và lúng túng. Không chống chế, cũng không phàn nàn. Không biện hộ. Chỉ là nói lên sự thực, như một lời than, hay lời van xin, hay một tiếng khóc.
Reacher nói, “Kể về trận bóng đi.”
“Nó phát trên radio.”
“Không phải trên tivi à?”
Barr đáp, “Tôi thích nghe radio hơn. Như ngày xưa. Nó luôn được phát trên radio. Khi tôi còn bé. Trên radio, suốt từ St.Louis. Suốt những dặm dài đó. Những buổi chiều hè, thời tiết ấm áp, tiếng bóng chày trên radio.”
Hắn không nói gì.
Reacher hỏi, “Anh ổn chứ?”
“Đầu tôi đau quá. Tôi nghĩ là mình đã được giải phẫu.”
Reacher không đáp.
Barr nói, “Tôi không thích xem bóng chày trên ti vi.”
“Tôi không đến đây để thảo luận về sở thích truyền thông của anh.”
“Ông có xem bóng chày trên ti vi không?”
Reacher đáp, “Tôi không có ti vi.”
“Thật vậy sao? Ông nên sắm một cái. Ông có thể mua một cái chừng một trăm đồng. Cái nhỏ thôi thì có thể rẻ hơn. Tìm trong danh bạ điện thoại ấy.”
“Tôi không có điện thoại. Cũng không có nhà.”
“Tại sao không? Ông không còn trong quân đội mà.”
“Làm sao anh biết thế?”
“Không ai ở lại trong quân đội. Sau những chuyện hồi đó.”
Reacher nói, “Một số người vẫn còn.” Ông nghĩ đến Eileen Hutton.
Barr nói, “Những sĩ quan thôi. Chẳng còn ai khác.”
Reacher đáp, “Tôi từng là một sĩ quan. Lẽ ra anh phải nhớ những chuyện như thế.”
“Nhưng hồi đó ông không giống những người khác. Đó là điều tôi muốn nói.”
“Tôi khác họ như thế nào?”
“Ông làm việc để kiếm sống.”
“Kể về trận bóng đi.”
“Tại sao ông không có nhà? Ông sống có ổn không?”
“Giờ lại lo lắng cho tôi à?”
“Tôi không thấy vui khi mọi người sống không ổn.”
Reacher nói, “Tôi sống ổn. Tin tôi đi. Anh mới là kẻ không ổn.”
“Giờ ông là cớm à? Ở đây? Tôi chưa bao giờ thấy ông quanh đây cả.”
Reacher lắc đầu. “Tôi chỉ là một công dân bình thường.”
“Sống ở đâu?”
“Không ở đâu cả. Khắp thế giới.”
“Tại sao ông đến đây?”
Reacher không đáp.
Barr nói, “Ồ. Để tóm cổ tôi.”
“Kể về trận bóng đi.”
Barr nói, “Đấy là một trận Cubs gặp Cardinals. Trận ngang ngửa. Đội Cards thắng, nửa sau lượt chín, đồng loạt về đích.”
“Bóng rơi ngoài sân [24] à?”
[24]: Home-run: chỉ việc đánh bóng không phạm quy mà đội phòng thủ không có khả năng thu hồi bóng trước khi đội tấn công ghi điểm.
“Không, một lỗi. Đi bộ, đánh cắp chốt, loại người chạy ở chốt hai, đánh lừa người chạy ở chốt ba, một bị loại. Chặn ngắn nhặt bóng, kiểm tra người chạy, ném tới chốt một, nhưng bóng bay vào hàng ghế dành cho cầu thủ dự bị, điểm được tính vì phạm lỗi. Ghi được điểm mà không phải đập trúng bóng trong hiệp.”
“Anh nhớ khá kỹ.”
“Tôi theo đội Cards. Tôi luôn là fan của họ.”
“Trận này diễn ra khi nào?”
“Tôi còn không biết hôm nay thứ mấy nữa kìa.”
Reacher không nói gì.
Barr nói, “Tôi không tin nổi mình đã làm điều mà họ nói. Không tin nổi.”
Reacher nói, “Có rất nhiều bằng chứng.”
“Thật sao?”
“Không nghi ngờ gì.”
Barr nhắm mắt lại.
Hắn hỏi, “Bao nhiêu người?”
“Năm.”
Ngực Barr phập phồng. Nước mắt ứa ra từ đôi mắt nhắm nghiền. Miệng hắn méo xệch. Hắn khóc, đầu vẫn kẹp trong cái khung.
Hắn hỏi, “Tại sao tôi làm chuyện đó chứ?”
Reacher hỏi lại, “Trước kia tại sao anh làm thế?”
Barr đáp, “Lúc đó tôi bị khùng.”
Reacher không đáp.
Barr nói, “Không biện hộ gì cả. Lúc đó tôi là một kẻ khác. Tôi nghĩ là mình đã thay đổi. Tôi đã tin chắc là mình đã thay đổi xong. Tôi đã là người tốt sau chuyện đó. Tôi cố gắng rất nhiều. Mười bốn năm, tự cải tạo.”
Reacher không nói gì.
Barr nói, “Lẽ ra tôi đã tự sát. Ông biết đó, cái hồi ấy. Sau lúc đó. Tôi suýt tự sát mấy lần. Tôi hổ thẹn quá đỗi. Ngoại trừ việc bốn gã ở Kuwait City hóa ra là kẻ xấu. Đó là niềm an ủi duy nhất của tôi. Tôi bám vào đó, như một niềm cứu chuộc.”
“Tại sao anh giữ tất cả mớ súng đó?”
“Không thể bỏ chúng được. Có chúng để nhắc nhở tôi. Và chúng giữ cho tôi theo đường ngay thẳng. Thật là khó giữ cho mình ngay thẳng mà không có chúng.”
“Có bao giờ anh sử dụng chúng không?”
“Thỉnh thoảng. Không nhiều lắm. Đôi lúc thôi.”
“Làm gì?”
“Ở trường bắn.”
“Ở đâu? Cảnh sát đã kiểm tra.”
“Không phải ở đây. Tôi qua biên giới bang đến Kentucky. Có một trường bắn ở đó, giá khá rẻ.”
“Anh có biết quảng trường ở khu thương mại không?”
“Biết chứ. Tôi là người ở đây mà.”
“Kể cho tôi nghe anh làm chuyện đó như thế nào.”
“Tôi không nhớ mình làm chuyện đó.”
“Vậy thì nói cho tôi biết anh sẽ làm chuyện đó như thế nào. Về mặt lý thuyết thôi. Như là một kế hoạch chiến thuật.”
“Các mục tiêu là gì?”
“Khách bộ hành. Đang đi ra khỏi tòa nhà Sở Đăng kiểm.”
Bar lại nhắm mắt lại. “Đó là người tôi đã bắn à?”
Reacher đáp, “Năm người.”
Barr lại khóc. Reacher bước xa ra và kéo chiếc ghế đang dựa vào tường. Ông xoay nó lại và ngồi xuống, ngồi ngược trên chiếc ghế.
Barr hỏi, “Khi nào?”
“Chiều thứ Sáu.”
Barr không nói gì hồi lâu.
Hắn hỏi, “Họ bắt tôi như thế nào?”
“Anh thử đoán xem.”
“Có phải bị chặn lại trên đường không?”
“Tại sao?”
“Tôi sẽ chờ cho đến khi khá muộn. Có lẽ ngay sau năm giờ chiều. Khi đó sẽ đông người. Tôi sẽ dừng xe trên xa lộ phía sau thư viện. Ở chỗ xa lộ treo. Mặt trời ở phía Tây, sau lưng tôi, không chói vào ống ngắm. Tôi sẽ mở cửa kính bên ghế hành khách, nhắm thẳng hàng và trút hết ổ đạn, rồi vù đi. Cách duy nhất để bị tóm là bị một tay cảnh sát tuần tra bắt lại vì tội phóng quá tốc độ và tình cờ thấy khẩu súng. Nhưng tôi nghĩ tôi hẳn đã lo đến chuyện đó. Phải không nào? Tôi nghĩ là mình sẽ giấu khẩu súng và lái chậm thôi. Không lái nhanh. Việc gì tôi lại liều lĩnh phô mình ra như thế chứ?”
Reacher không nói gì.
Barr nói, “Vậy là sao? Có lẽ một tay cảnh sát tuần tra đã dừng lại để giúp tôi ngay ở đó. Phải thế không? Trong khi đang đậu xe. Có lẽ hắn nghĩ xe tôi bị xẹp bánh. Hay hết xăng.”
Reacher hỏi, “Anh có một cái trụ chắn đường phải không?”
“Cái gì?”
“Cái trụ chắn đường.”
Barr sắp sửa nói không, nhưng rồi hắn ngưng lại.
Hắn nói, “Tôi nghĩ là mình có giữ một cái. Không biết có coi là tôi có hay không. Tôi đã cho trải nhựa lối vào nhà. Đám thợ bỏ lại một cái trụ trên vỉa hè để ngăn thiên hạ lái xe lên đó. Tôi đã để nó ở đó ba ngày. Họ không hề quay lại lấy nó đi.”
“Vậy anh đã làm gì với cái trụ đó?”
“Tôi bỏ nó trong nhà để xe.”
“Nó còn ở đó không?”
“Tôi nghĩ còn. Tôi tin là còn.”
“Lối vào nhà làm xong khi nào?”
“Đầu mùa xuân, tôi nghĩ vậy. Vài tháng trước.”
“Anh có hóa đơn không?”
Barr cố lắc đầu. Nhăn mặt vì cái khung làm đau.
Hắn nói, “Đó là một đoàn lưu động. Tôi nghĩ chúng chôm nhựa đường của thành phố. Chắc hẳn là ở chỗ họ bắt đầu sửa chữa đường số Một. Tôi trả bằng tiền mặt, nhanh gọn sạch sẽ.”
“Anh có bạn bè nào không?”
“Vài người.”
“Họ là ai?”
“Mấy thằng cha thôi. Một hai người gì đó.”
“Có ai là bạn mới không?”
“Chắc không.”
“Đàn bà?”
“Họ không thích tôi.”
“Kể về trận bóng chày đi.”
“Tôi kể rồi.”
“Lúc đó anh ở đâu? Trong xe? Ở nhà?”
Barr đáp, “Ở nhà. Tôi đang ăn.”
“Anh nhớ điều đó à?”
Barr chớp mắt. “Bà bác sĩ tâm lý nói rằng tôi nên cố gắng nhớ lại khung cảnh xung quanh. Việc này có thể mang thêm nhiều điều trở lại. Tôi đang trong bếp, ăn thịt gà, nguội. Với khoai tây rán. Tôi nhớ vậy. Nhưng chỉ nhớ được đến thế thôi.”
“Uống gì không? Bia, nước quả, cà phê?”
“Tôi không nhớ. Tôi chỉ nhớ đang lắng nghe trận bóng. Tôi có một chiếc radio hiệu Bose. Nó để trong nhà bếp. Trong đó có một ti vi nữa, nhưng tôi luôn luôn nghe trận bóng, không bao giờ xem. Như hồi còn bé vậy.”
“Anh đã cảm thấy ra sao lúc đó?”
“Cảm thấy?”
“Vui? Buồn? Bình thường?”
Barr lại im lặng một lúc.
Hắn đáp, “Bà bác sĩ cũng hỏi câu này. Tôi nói với bà là bình thường, nhưng thật ra tôi nghĩ là lúc đó tôi đang cảm thấy vui. Như có điều gì đó tốt đẹp sắp xảy đến vậy.”
Reacher không nói gì.
Barr hỏi, “Tôi làm hỏng chuyến thăm của bà ấy, phải không?”
Reacher nói, “Kể về em gái của anh đi.”
“Nó vừa ở đây. Trước khi cô luật sư vào.”
“Anh nghĩ gì về cô ấy?”
“Nó là tất cả những gì tôi có.”
“Anh sẽ làm gì để bảo vệ cô ấy?”
Barr đáp, “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì.”
“Bất cứ điều gì loại nào?”
“Tôi sẽ nhận tội nếu họ để tôi nhận. Nó vẫn phải dời đi nơi khác, có lẽ phải đổi tên họ. Nhưng tôi sẽ đỡ cho nó những gì tôi có thể. Nó đã mua cho tôi chiếc radio. Để nghe bóng chày. Quà sinh nhật.”
Reacher không nói gì.
Barr hỏi, “Vì sao ông đến đây?”
“Để thanh toán anh.”
“Tôi đáng tội lắm.”
“Anh đã không bắn từ xa lộ. Anh bắn từ bãi đậu xe mới.”
“Trên đường số Một?”
“Đầu Bắc.”
“Thật là khùng. Tại sao tôi lại bắn từ đó?”
“Anh yêu cầu vị luật sư đầu tiên của mình tìm tôi. Vào ngày thứ Bảy.”
“Tại sao tôi lại làm như thế? Lẽ ra ông là kẻ tôi không muốn gặp nhất trên đời. Ông biết chuyện ở Kuwait City. Tại sao tôi lại muốn xới lại chuyện đó?”
“Trận kế tiếp của đội Cards là trận nào?”
“Tôi không biết.”
“Cố nhớ xem. Tôi cần hiểu các chi tiết ở đây.”
Barr đáp, “Tôi không nhớ được. Không có gì ở đó cả. Tôi nhớ được cú ghi điểm quyết định, chỉ có thế thôi. Đám bình luận viên phát rồ cả lên. Ông biết họ rồi đó. Họ không thể tin nổi chuyện đó. Nghĩa là, thua kiểu đó thì ngu quá chừng. Nhưng đấy là đội Cubs, phải không? Người ta nói rằng họ luôn luôn tìm cách nào đó để thua.”
“Còn trước trận bóng thì sao? Lúc trước trong cùng hôm đó?”
“Tôi không nhớ.”
“Như bình thường thì anh đang làm gì?”
“Không gì mấy. Tôi không làm gì nhiều.”
“Trận bóng trước đó của đội Cardinals ra sao?”
“Tôi không nhớ.”
“Ngay trước đó anh còn nhớ được gì?”
“Tôi không chắc. Chuyện lát lối xe vào chăng?”
“Đó là nhiều tháng trước rồi.”
Barr nói, “Tôi nhớ có đi chơi đâu đó.”
“Khi nào?”
“Tôi không chắc. Mới đây thôi.”
“Một mình?”
“Có lẽ với người khác. Tôi không chắc. Cũng không chắc là ở đâu.”
Reacher không nói gì. Chỉ ngả người dựa ra sau ghế và lắng nghe tiếng bíp bíp nho nhỏ từ chiếc máy trợ tim. Nó đang chạy rất nhanh. Cả hai chiếc còng rung lên leng keng.
Barr hỏi, “Cái gì trong các túi thuốc vậy?”
Reacher nheo mắt tránh ánh nắng và đọc dòng chữ trên những chiếc túi.
Ông nói, “Thuốc kháng sinh.”
“Không phải thuốc giảm đau à?”
“Không.”
“Tôi đoán là họ nghĩ tôi không đáng được có thuốc giảm đau.”
Reacher không đáp.
Barr nói, “Chúng ta biết nhau lâu lắm rồi, phải không? Ông và tôi?”
Reacher đáp, “Không hẳn vậy.”
“Không phải theo kiểu bạn bè.”
“Anh hiểu đúng đấy.”
“Nhưng chúng ta đã gắn bó với nhau.”
Reacher không nói gì.
Barr nói, “Không phải vậy sao?”
Reacher đáp, “Trên một phương diện nào đó.”
Barr hỏi, “Thế thì ông sẽ làm một điều cho tôi chứ? Như một ân huệ?”
Reacher hỏi, “Điều gì?”
“Rút mấy cái kim truyền ra khỏi tay tôi.”
“Vì sao?”
“Để tôi sẽ bị nhiễm trùng mà chết.”
Reacher đáp, “Không.”
“Tại sao không?”
Reacher đáp, “Chưa tới lúc.”
Ông đứng dậy và đặt chiếc ghế dựa lại vào tường rồi bước ra khỏi phòng. Ông qua bàn bảo vệ và xuyên qua buồng nén khí, rồi vào thang máy xuống đất. Xe của Helen không còn trong bãi xe. Cô đã đi mất. Cô không chờ ông. Ông đi bộ vậy, suốt con đường từ rìa thị trấn.
Ông chọn con đường đi qua mười khối nhà đang được thi công và đến thư viện trước tiên. Đã quá trưa nhưng thư viện vẫn còn mở cửa. Người đàn bà mặt buồn ngồi ở bàn chỉ cho ông nơi cất giữ báo chí cũ. Ông khởi đầu với chồng báo Indianapolis của tuần trước, tờ báo mà ông đã đọc trên xe buýt. Ông bỏ qua ngày Chủ nhật, thứ Bảy và thứ Sáu. Ông bắt đầu với thứ Năm, thứ Tư rồi thứ Ba, và ông tìm được ngay tờ thứ Hai mà ông ghé mắt vào. Đội Chicago Cubs đã chơi loạt ba trận ở St. Louis khởi đầu vào ngày thứ Ba. Trận đấu mở đầu đã kết thúc theo cái cách mà Barr đã mô tả với ông. Hòa ở cuối lượt thứ chín, đi bộ, đánh cắp chốt, loại người chạy, lỗi. Các chi tiết nằm ngay trên tờ báo sáng ngày thứ Tư. Một cú đồng loạt về đích ghi điểm mà không phải đập trúng bóng trong hiệp. Khoảng mười giờ tối thứ Ba. Barr đã nghe tiếng la điên cuồng của đám bình luận viên chỉ sáu mươi bảy giờ trước khi hắn nổ súng.
Sau đó Reacher quay về theo lối cũ đến sở cảnh sát. Bốn khối phố về hướng Tây, một khối về hướng Nam. Ông không lo đến giờ mở cửa của nó. Ông thấy nó có vẻ như mở cửa 24/7. Ông bước thẳng đến bàn tiếp tân và viện quyền của luật sư biện hộ đòi xem lại chứng cứ của vụ án. Tay nhân viên gọi điện cho Emerson rồi chỉ Reacher đi thẳng đến khu nhà xe của Bellantonio.
Bellantonio chờ ông ở đó và mở cửa. Không thay đổi gì mấy, nhưng Reacher nhận thấy một vài món được bổ sung thêm. Những mảnh giấy mới, có ép plastic, được ghim bên trên và dưới những tờ cũ trên các tấm ván, như những mảnh ghi nhớ hay phụ lục.
Ông hỏi, “Có tin gì mới không?”
Bellantonio đáp, “Luôn luôn có. Chúng tôi không bao giờ ngủ cả.”
“Vậy thì tin gì mới nào?”
Bellantonio đáp, “ADN động vật. Đúng y với lông chó của Barr ở hiện trường.”
“Con chó hiện ở đâu?”
“Cho yên giấc nghìn thu rồi.”
“Lạnh lùng nhỉ.”
“Lạnh lùng nhỉ?”
“Con chó khốn nạn đó có tội tình gì đâu?”
Bellantonio không nói gì.
Reacher hỏi, “Còn chuyện gì khác không?”
“Kiểm tra thêm về sợi vải, và về đạn đạo. Chúng tôi rất tin tưởng về mọi chuyện. Loại đạn hiệuLakeCitytương đối hiếm, và chúng tôi đã chứng thực được việc Barr có mua gần một năm trước đây. Ở Kentucky.”
“Hắn có sử dụng trường bắn ở dưới đó.”
Bellantonio gật đầu, “Chúng tôi cũng tìm ra trường bắn đó.”
“Còn gì nữa không?”
“Cái trụ chắn đường là của sở xây dựng thành phố. Chúng tôi không biết hắn lấy bằng cách nào hay khi nào.”
“Còn chuyện gì nữa?”
“Tôi nghĩ chỉ chừng đó thôi.”
“Thế còn tin xấu đâu?”
“Tin xấu à?”
“Ông cho tôi toàn là tin tốt. Thế những câu hỏi không có lời đáp đâu?”
“Tôi nghĩ là không có câu nào cả.”
“Ông có chắc không?”
“Tôi tin chắc.”
Reacher liếc nhìn quanh hình vuông do những tấm ván tạo thành, một lần nữa, thật cẩn thận.
Ông hỏi, “Ông có chơi bài poker không?”
“Không.”
“Thế là khôn đấy. Ông là một kẻ nói dối hạng bét.”
Bellantonio không nói gì.
Reacher nói, “Ông nên lo lắng đi là vừa. Hắn mà thoát được, hắn sẽ kiện ông tới nơi tới chốn về vụ con chó.”
Bellantonio đáp, “Hắn sẽ không thoát đâu.”
Reacher nói, “Không. Tôi không cho rằng hắn sẽ thoát.”
* * *
Emerson đang chờ bên ngoài cửa phòng của Bellantonio. Khoác áo khoác, không cà vạt. Trong mắt ông lộ sự giận dữ, như bất kỳ gã cảnh sát nào bị kẹt với mấy chuyện luật sư.
Ông ta hỏi, “Ông có gặp hắn ở bệnh viện không?”
Reacher đáp, “Hắn không nhớ gì từ tối thứ Ba trở đi. Ông sắp sửa tha hồ mà vật lộn.”
“Tệ hại.”
“Ông nên điều hành những nhà tù an toàn hơn.”
“Rodin sẽ điều những chuyên gia đến.”
“Con gái của ông ta đã làm rồi.”
“Có những tiền lệ pháp lý.”
“Rõ ràng chúng đã được giải quyết theo cả hai cách.”
“Ông muốn nhìn thằng khốn kiếp đó sổng chuồng sao?”
Reacher nói, “Sai lầm của ông, không phải của tôi.”
“Ông cứ việc nói cho sướng.”
“Không có ai sướng cả. Chưa đâu.”
Ông rời sở cảnh sát và đi bộ suốt con đường trở lại tòa cao ốc kính đen. Helen Rodin đang ngồi ở bàn, xem xét một tờ giấy. Danuta, Mason và Niebuhr đã đi khỏi. Còn một mình cô.
Cô nói, “Rosemary đã hỏi anh cô về Kuwait City. Cô ấy kể với tôi như vậy, khi cô ấy ra khỏi phòng anh mình ở bệnh viện.”
Reacher hỏi, “Và?”
“Anh ta nói chuyện đó đều có thật.”
“Hẳn không phải một cuộc trò chuyện vui vẻ gì.”
Helen lắc đầu, “Rosemary rất đau buồn. Cô ấy nói James cũng vậy. Anh ta không thể tin rằng mình lại làm điều đó lần nữa. Không thể tin rằng anh ta vứt bỏ mười bốn năm đi.”
Reacher không nói gì. Căn phòng im lặng. Rồi Helen đưa cho Reacher xem tờ giấy cô đang đọc.
Cô nói, “Eileen Hutton là một chuẩn tướng.”
Reacher nói, “Vậy là bà ta thăng tiến lắm. Bà ta mới là thiếu tá hồi tôi biết bà ta.”
“Ông cấp bậc gì khi đó?”
“Đại úy.”
“Điều đó không bất hợp pháp à?”
“Thực tình là có. Đối với bà ấy.”
“Hồi đó bà ta làm trong đơn vị JAG [25].”
[25]: Judge Advocate General's Corps (JAG): đại diện luật pháp tối cao của mọi lực lượng vũ trang Hoa Kỳ, thành viên là các sĩ quan là chánh án các tòa án quân sự.
“Các luật sư cũng có thể phá luật, như bất cứ ai khác.”
“Bà ta vẫn thuộc JAG.”
“Hẳn nhiên. Người ta không tái huấn luyện họ.”
“Đóng ở Lầu năm góc.”
“Đó là nơi họ giữ những người ưu tú.”
“Bà ta sẽ có mặt ở đây vào ngày mai.”
Reacher không nói gì.
Helen nói, “Để cung cấp lời khai.”
Reacher không nói gì.
“Buổi lấy lời khai được sắp xếp vào bốn giờ chiều. Có lẽ bà ta sẽ bay đến trong buổi sáng và thuê khách sạn nào đó. Vì đêm mai bà ta sẽ phải ngủ lại đây. Muộn quá không thể bay về được.”
“Cô sắp bảo tôi mời bà ta ăn tối à?”
Helen đáp, “Không. Tôi sắp bảo ông mời bà ta ăn trưa. Trước khi bà ta gặp cha tôi. Tôi cần biết trước lý do bà ta đến đây.”
Reacher nói, “Họ giết con chó của Barr rồi.”
“Nó già rồi.”
“Điều đó không làm cô bận tâm à?”
“Sao phải thế?”
“Con chó không làm phiền gì ai cả.”
Helen không nói gì.
Reacher hỏi, “Hutton sẽ ở khách sạn nào?”
“Tôi không biết. Ông sẽ phải chộp bà ta ở phi trường.”
“Chuyến bay nào?”
“Tôi cũng không biết. Nhưng không có chuyến nào bay thẳng từ Washington. Vì thế tôi nghĩ bà ta sẽ đổi máy bay ở Indianapolis. Bà ta sẽ không đến được trước mười một giờ sáng đâu.”
Reacher không nói gì.
Helen nói, “Tôi xin lỗi. Vì đã nói với Danuta rằng chúng ta không có chứng cứ nào về kẻ giật dây. Tôi không cố ý tỏ ra thiếu tôn trọng.”
Reacher nói, “Cô nói đúng đấy. Chúng ta đã không có chứng cứ gì cả. Vào lúc đó.”
Cô nhìn ông, “Nhưng?”
“Giờ thì chúng ta có rồi.”
“Cái gì?”
“Họ đang vẽ rắn thêm chân ở sở cảnh sát. Họ tìm thấy sớ vải, đạn đạo, ADN của chó, hóa đơn mua đạn ở tận một nơi nào đó ở Kentucky. Họ lần theo cái trụ chắn đường tới tận chính quyền thành phố. Họ có đủ mọi thứ.”
Helen lại hỏi, “Nhưng?”
“Nhưng họ không có băng ghi hình James Barr đang lái xe vào để đặt cái trụ chắn đường trong bãi đậu xe trước đó.”
“Ông có chắc không?”
Reacher gật đầu. “Giờ thì họ phải xem các cuốn băng cả chục lần rồi. Nếu họ đã tìm thấy hắn, thì họ đã dừng máy chiếu lại, in những tấm hình ra và ghim chúng lên cho cả thế giới xem. Nhưng không có những tấm hình đó, có nghĩa là họ không tìm thấy chúng. Có nghĩa là James Barr đã không lái xe vào để đặt sẵn cái trụ ở đó.”
“Điều đó có nghĩa là một kẻ nào khác làm chuyện đó.”
Reacher đáp, “Kẻ giật dây. Hay một trong những con rối khác. Một lúc nào đó sau tối thứ Ba. Barr vẫn nghĩ rằng cái trụ chắn vẫn còn trong nhà xe của hắn hôm thứ Ba.”
Helen lại nhìn ông. “Dù kẻ đó là ai thì hắn cũng phải có mặt trong các cuốn băng.”
Reacher nói, “Đúng vậy.”
“Nhưng có hàng trăm chiếc xe ở đó.”
“Ta có thể gạn lọc xuống còn một ít. Ta đang tìm một chiếc xe con. Cái loại xe sàn quá thấp không chạy được trên con đường vào nông trại.”
“Kẻ giật dây thật sự hiện hữu, phải không nào?”
“Không có cách giải thích nào khác cho chuyện xảy ra.”
Helen nói, “Alan Danuta chắc hẳn đúng, ông biết đó. Cha tôi sẽ sẵn sàng trao đổi Barr để lấy kẻ giật dây. Có ngốc thì ông ấy mới không làm thế.”
Reacher không nói gì.
Helen nói, “Có nghĩa là Barr sẽ thoát tội. Ông hiểu đó, phải không? Không có chọn lựa nào khác. Những rắc rối về luật pháp của quá trình khởi kiện quá nhiều.”
Reacher không nói gì.
Helen nói, “Tôi cũng không vui vẻ gì về chuyện này. Nhưng với tôi nó chỉ là vấn đề PR thôi. Tôi có thể xoay xở ra khỏi vụ này. Ít nhất thì tôi cũng hy vọng thế. Tôi có thể đổ hết lỗi cho cái cách điều hành nhà tù của họ. Tôi có thể nói rằng không phải mình là người giải thoát cho hắn.”
Reacher nói, “Nhưng?”
“Ông sẽ làm gì đây? Ông đến đây để thanh toán hắn, vậy mà hắn sắp thoát rồi.”
Reacher đáp, “Tôi không biết mình sẽ làm gì. Tôi có những lựa chọn nào đây?”
“Tôi chỉ sợ có hai điều thôi. Một là, ông có thể thôi không giúp tôi tìm ra kẻ giật dây. Tôi không thể làm việc ấy một mình và Emerson sẽ không cả màng đến việc giúp tôi.”
“Và hai là?”
“Ông có thể tự mình giải quyết với Barr.”
“Điều đó là đương nhiên.”
“Nhưng ông không thể làm thế. Ông sẽ đi tù suốt đời trong trường hợp ông may mắn.”