Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 277: Chương 277: Có phúc cùng hưởng có nạn cậu chịu




**********

gì?”

Mộ Yến Lệ mặt mày xám xịt: “Cậu mà là bạn thân cái Thẩm Hoa Linh nhướng mày: “Bạn thân ruột thịt!” Nói xong, cô ấy gọi phục vụ mang lên thêm một chồng rượu.

Phục vụ rất nhanh đã mang rượu lên, một bàn đầy rượu với màu sắc rực rỡ.

Thẩm Hoa Linh lại rót cho cô một chén rượu đầy: “Nào nào, bạn thân mến, hôm nay mỹ nữ tớ xả thân tiếp quân tử, một cơn say giải ngàn đời sầu bi!”

Mộ Yến Lệ đột nhiên cảm thấy áy náy, hình như cô thật sự vẫn luôn đắm mình vào trong những bận bịu của bản thân, ngay từ đầu bận giấu diểm đàn anh, sau đó lại bận dỗ dành Dung Tư Thành, yêu đương với Dung Tư Thành.

Lại quên mất người bạn thân này của cô đang phải chịu đựng những đau khổ, thậm chí, còn chưa một lần cùng cô ấy uống một trận không say không về.

Cô cũng giơ chén rượu lên, hơi có lỗi nói: “Tuy rằng tớ không thể làm gì với mối tình kết thúc của cậu, nhưng tớ có thể giúp cậu chuẩn bị bắt đầu một cuộc tình mới, cậu thấy đàn anh của tớ thế nào?” “Phụt

Nghe vậy, Thẩm Hoa Linh phụt cả rượu trong miệng ra: “Cậu đừng có gây tai vạ cho đàn anh, người mà người ta thích là cậu, cậu nghĩ thế nào mà lại giới thiệu anh ấy cho tó?”

Vẻ mặt của Mộ Yến Lệ rất chi là vô tội: “Tớ chỉ nghĩ là có thứ gì tốt là phải cùng nhau chia sẻ, nếu là người con gái khác tớ sẽ không nỡ giới thiệu đầu.

Thẩm Hoa Linh trợn mắt nhìn cô: “Tớ thực sự rất cảm ơn cậu! Đàn anh của cậu là đồ vật à? Cậu thích tặng cho ai thì tặng sao?”

Mộ Yến Lệ chỉ vào Thẩm Hoa Linh: “Cậu dám nói đàn anh không phải đồ vật?”

Thẩm Hoa Linh: “... “Sao cậu không chia sẻ Dung Tư Thành nhà cậu cho tớ đi?”

Mộ Yến Lệ bĩu môi: “Không thể, con nhóc nhà cậu dám nhớ thương bạn trai của tớ, quá không có đạo đức! Quả nhiên người xưa nói đúng, phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân!”

Thẩm Hoa Linh nói: “Không phải cậu nói bạn thân là phải có phúc cùng hưởng à?”

Mộ Yến Lệ nói: “Cậu nghe nhầm rồi, tớ nói là có phúc cùng hưởng có họa cậu chịu.”

Thẩm Hoa Linh: “

Mộ Yến Lệ lại rót đầy rượu cho Thẩm Hoa Linh: “Chỉ cần một đĩa rau xanh với hai chai bia thì tớ có thể uống một trận với cậu.” Nói xong lại nâng chén.

Thật ra lúc nhìn thấy cô ấy, chút tâm trạng đau buồn của cô cũng trở nên thoải mái hơn.

So với Thẩm Hoa Linh, thì chút ít phiền não của cô chẳng tính là cái gì.

Quả nhiên hai người muốn uống say, rượu đưa lên chưa đầy mười phút, hai bình rượu đã cạn đáy. “Gần đây Lâm Hà Vinh có liên lạc với cậu không? Mộ

Yến Lệ hỏi.

Thẩm Hoa Linh nhướng mày, cố gắng tỏ ra dáng vẻ không sao cả: “Không có! Chia tay rồi còn liên lạc cái gì?”

Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Không đúng, đã nói rõ ràng với nhau rồi còn liên lạc cái gì?”

Mộ Yến Lệ cau chặt mày, có chút ngạc nhiên: “Gần đây đều không liên lạc sao?” Thẩm Hoa Linh nói: “Không phải rất bình thường sao?

Người ta cũng không phải không có ai ở bên, không có chuyện gì thì liên lạc với tớ làm gì? Bạn gái dịu dàng hiểu chuyện, biết làm nũng lại biết giả vờ đáng yêu, không có chuyện gì tìm tớ để bị ăn chửi à?”

Cô ấy cố ý tỏ ra bản thân không hề quan tâm, nhưng thật ra lời này để người khác nghe thấy, còn không phải là cầu mà không được sao?

Mộ Yến Lệ nói: “Anh ta và Trương Hà My đã chia tay rồi! Lần trước ở nhà chính, anh ta còn đánh Trương Hà My

Tay Thẩm Hoa Linh đang bưng chén rượu hơi cứng lại một chút, sau đó lại giả vờ như vô ý nói: “Vậy là lại tìm bạn gái khác! Anh ta luôn bận rộn đấy nhỉ

Mộ Yến Lệ lại hỏi: “Thật sự không thể tha thứ sao?”

Thẩm Hoa Linh thở dài, bưng chén rượu lên uống một hơi hết một nửa chén: “Nếu là cậu, cậu có tha thứ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.