**********
Chương 279: Không so đo với chính mình
Tha thứ sao? Không thể nào! ít nhất trong khoảng thời gian ngắn thì không có cách nào tha thứ được
Mộ Yến Lệ rơi vào trầm mặc, hồi lâu cũng không nói câu nào!
Thẩm Hoa Linh trái lại lại động viên cô: “Yên tâm, bây giờ tớ không hề nhớ đến chuyện trước kia rồi.”
Mộ Yến Lệ nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô ấy, sao lại có thể không nhớ đến được, nếu thật sự không nhớ, cô ấy sẽ không trở thành dáng vẻ của ngày hôm nay. “Tớ biết, xảy ra chuyện như vậy khiến cậu không thể chịu đựng được trong khoảng thời gian ngắn, nhưng điều tớ muốn nói là, đừng so đo với bản thân, chuyện khiến cho bản thân không vui vẻ, vì sao phải làm? Nếu như cậu có khả năng bắt đầu một chuyện tình mới, đề nghị cậu hãy thử xem, nếu không thể, vậy đừng làm khó chính mình, trừng phạt Lâm Hà Vinh một thời gian là được rồi.
Thẩm Hoa Linh cố ý cười vô tâm: “Tớ biết!”
Mộ Yến Lệ lại hỏi: “Cậu với Đường Ngọc Tân phát triển đến đâu rồi?”
Thẩm Hoa Linh nói: “Hai chúng tớ là bạn bè bình thường. “Tiến đến đi, nói không chừng cậu lại quên đi tình cũ bắt đầu tình mới thì sao?” “Nếu có thể quên thì đã quên từ lâu rồi.” Thẩm Hoa Linh bất đắc dĩ thở dài: “Cậu nói xem có phải tớ bị điên không, những lúc thường xuyên không ngủ được tớ đã so sánh thử, Đường Ngọc Tân có thể nói là áp đảo Lâm Hà Vinh về mọi mặt, nhưng tớ vẫn không muốn chấp nhận anh ấy, thậm chí không hề có ý nghĩ đùa giỡn với anh ấy như những người đàn ông trước kia đã từng theo đuổi tớ
Mộ Yến Lệ nói: “Bởi vì Đường Ngọc Tân không giống với những người theo đuổi cậu trước đây, cậu biết rằng anh ấy thật sự nghiêm túc, cậu không muốn làm tổn thương anh ấy.”
Thẩm Hoa Linh cười nói: “Chắc là vậy, bỗng nhiên phát hiện ra tớ cũng rất lương thiện!”
Mộ Yến Lệ an ủi nói: “Lâm Hà Vinh ngay từ đầu không hề biết cậu có tình cảm với anh ta, anh ta cũng không phát hiện ra, thực ra anh ta đã rất quan tâm đến cậu từ rất lâu rồi, có những người lại phản ứng chậm chạp như vậy đấy, do các cậu quá hiểu rõ về nhau, hiểu rõ đến mức làm cái gì cũng sẽ không nghĩ nhiều. Cậu có phát hiện ra không, thật ra sự kết thúc của hiện tại, giống với kế hoạch của chúng tớ khi công ty thời trang của tớ mở ra, tuy rằng quá trình không nằm trong tay của chúng ta, nhưng kết quả lại không thay đổi. Lâm Hà Vinh chia tay với Trương Hà My, anh ta cũng phát hiện ra tình cảm của anh ta đối với cậu, ngoài quá trình khiến cậu khó có thể chấp nhận, thì những cái khác vẫn tốt. Nhưng cậu cũng phải biết, bị bệnh thì phải dùng thuốc, nếu như không phải thật sự đổ oan cho cậu, thì Lâm Hà Vinh cũng không thể hoàn toàn tỉnh ngộ. Cậu ấy à, cũng không cần phải ép bản thân phải cho ra một đáp án, cứ thuận theo tự nhiên đi, trong lòng cậu biết Lâm Hà Vinh thích cậu là được rồi, còn anh ta thích cậu bao nhiêu, có thể thích cậu bao lâu, cái này hãy để thời gian chứng minh, cũng là để hai người suy nghĩ lại. Nếu như anh ta lại có bạn gái, vậy cậu cũng từ bỏ đi, anh ta là cái loại công tử bột, bỏ cũng không tiếc, nhưng nếu anh ta có thể vì cậu mà không tìm bạn gái nữa, vẫn luôn đợi cậu, thì cậu còn lo lắng cái gì nữa, dũng cảm đến với anh ta là được rồi.”
Thẩm Hoa Linh vẫn luôn kìm nén, đến tận khi giọng nói của Mộ Yến Lệ giảm dần, cô ấy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, gật mạnh đầu, cô ấy muốn nói một câu nhưng không thể thốt ra lời.
Hốc mắt Thẩm Hoa Linh đỏ hoe. Cô ấy hoảng hốt đứng lên: “Tớ đi vệ sinh, cậu rót rượu đi.”
Mộ Yến Lệ nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, tình huống này ai cũng không giúp được gì.
Tình yêu là một thứ mà người nói không rõ người nghe cũng không hiểu, nó là một hình thức giải đề không cố định, một trăm người làm thì có một trăm cách giải khác nhau, những mùi vị ngọt bùi cay đắng trong đó, ngoài người trong cuộc ra không ai có quyền phán xét họ làm đúng hay sai.
Ai có thể nói, tình yêu cười trong nước mắt không phải là hạnh phúc?
Thẩm Hoa Linh thật sự không muốn Mộ Yến Lệ nhìn thấy, lại càng không nghĩ tới lâu như vậy cô ấy vẫn khóc mãi không ngừng.
Hơn nữa khi nghe Yến Lê nói, cô ấy không thể kìm nén được.
Những điều Yên Lê nói là đúng, là cô ấy đang tự làm khó bản thân, so đo với chính mình.
Về mặt lý trí cảm thấy người đàn ông như Lâm Hà Vinh là không thể tha thứ, nhưng về tình cảm, lại không thể khống chế bản thân nghĩ ngợi lung tung, thậm chí còn nghĩ có phải bọn họ cứ như vậy cả đời không còn liên lạc với nhau nữa hay không?
Nhất là đêm đến yên tĩnh không người, cô ấy trắn trọc xoay mình, lúc thì cảm thấy nên tha thứ, trước giờ chưa bao giờ thấy anh ta tiều tụy như vậy, nghe anh ta nói chuyện, nhìn ánh mắt anh ta, đều làm cho cô ấy vô cùng đau lòng.
Có lúc lại cảm thấy không nên tha thứ, sao cô ấy lại dễ dàng cho qua như vậy được? sau khi anh ta làm tổn thương cô ấy, cô ấy còn có thể cười rộng lượng mà bỏ qua sao? Con người cần phải tự trọng, mình còn coi thường mình, còn hy vọng người đàn ông vô tâm kia sẽ đối xử tốt với cô ấy sao? Cho nên đau dài không bằng đau ngắn, cứ như vậy đi, ai cũng bình yên!
Mỗi ngày cô ấy đều vô cùng sợ hãi, sợ mất đi, lại không có can đảm đi thử.
Cứ hành hạ bản thân như vậy!
Thẩm Hoa Linh ngây người trong toilet lúc lâu, hít thở một hơi, lúc này mới rửa mặt rồi đi ra, vừa ra ngoài liền nghe thấy cách vách vang lên một giọng nữ quen thuộc.
Trong giọng nói có chút khinh thường và để lộ ra một loại cảm giác tự cho mình là hơn người. Vị trí của quán ba VIP này làm một vách ngăn, thật ra, chính là dùng một tấm gỗ chạm trổ hoa văn để làm, tính riêng tư cao hơn so với những bar bình thường khác. “Xùy... tôi không bằng cô ta? Chỉ với nhan sắc của tôi, tìm một người đàn ông có gì là khó? Đừng nói là Lâm Hà Vinh, hay là Phan Văn Huy, ai mà không phải là tôi ngoặc tay cái đến ngay chứ? Đối với tôi mà nói chẳng có gì khó ca!”